"Aaaaaa"
Lam Y ngủ mơ, trong giấc mộng cô mơ thấy những việc làm ghê tởm đó vấy bẩn lên người cô. Lam Y đập tay đập chân hét lên.
Thiên Phong chạy vào ôm chặt lấy Lam Y, sợ cô có mệnh hệ gì sảy ra.
"Lam Y, tỉnh lại đi, không sao rồi"
"Đừng lại đây"
Lam Y vẫn trong cơn mộng, trán cô lấm tấm mồ hôi, sợ sệt đẩy Thiên Phong ra.
"Anh đây rồi, không sao đâu"
Lam Y bừng tỉnh, cô ngồi dậy lùi lại phía sau, lấy chân mình đạp Thiên Phong ra.
"Anh là ai? Tránh xa tôi ra"
Thiên Phong bật điện, lấy tay mình kéo chân cô lại gần.
"Ngủ với anh mà không nhớ sao?"
Lam Y trợn tròn mắt nhìn Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm.
- May chỉ là giấc mơ-
Đang suy nghĩ thì Thiên Phong ghé sát mặt cô nói tiếp.
"Mơ gì vậy?"
Lam Y không nói gì, nằm xuống đắp trăn nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Được em không muốn nói thì thôi"
Thiên Phong đưa tay lên định tắt đèn ngủ thì Lam Y ngăn lại.
"Đừng tắt, sợ lắm"
"Được, không tắt điện nữa"
Thiên Phong đi ra ngoài, Lam Y vục dậy đi vào nhà tắm ngâm mình trong nước. Cô hất nước lên mặt mình cho tỉnh táo lại, cố không nhớ lại những chuyện kinh tởm đó sảy ra trong đầu cô nữa.
[...]
Ba tháng sau, Lam Y vẫn ngoan ngoãn như vậy không muốn chạy trốn nữa, cô mặc cho số phận quyết định.
Nhưng cô lại mắc bệnh trầm cảm, không giao tiếp với ai kể cả Thiên Phong cô cũng không nói một lời.
Chỉ ngồi thu thu một chỗ nói chuyện một mình. Đến giờ ăn thì Thiên Phong đem đồ ăn lên phòng cho cô, đến giờ ngủ thì anh ôm cô ngủ.
Ngày ngày lặp đi lặp lại như vậy, Thiên Phong cũng không nhận ra Lam Y bị mắc bệnh, anh chỉ nghĩ cô lại nghĩ cách lấy lòng anh để chạy trốn như lần trước thôi.
Hôm nay cũng như vậy, cũng như mọi hôm Lam Y cùng Thiên Phong đi xuống ăn sáng. Vừa đưa thức ăn lên miệng thì cô có cảm giác buồn nôn.
"Ọe...ọe..."