Lam Y không cãi được Thiên Phong nên cô cầm chiếc gối ném thẳng vào mặt anh. Anh bỏ tập tài liệu cầm trên tay xuống mặt bàn đứng thẳng dậy.
Anh đi ra ngoài, cô cũng nhảy xuống giường chạy theo sau. Vì vướng phải xích ở chân nên Lam Y đi lại khó khăn mà chạy lại càng khó hơn nên không đổi kịp bị anh khóa cửa lại.
"Bộp...bộp...bộp...bộp..." tiếng đập cửa vang lên liên tục không dứt.
"Thả tôi ra, Thiên Phong" đáp lại lời của cô chỉ là những âm thanh tĩnh lặng.
"Tôi nói anh có nghe không hả?"
Thiên Phong vào phòng mình lấy ra một ống kim tiêm rồi quay lại phòng của Lam Y. Lam Y đang đập cửa thì Thiên Phong mở cửa ra, vì quá đột ngột nên cô ngã thẳng vào lòng anh.
Cô ngước lên nhìn anh, anh thì cúi xuống nhìn cô, một ánh mắt thì đầy tình yêu thương còn ánh mắt kia là toàn là sự oán phận.
Lam Y đẩy Thiên Phong ra quay người chạy nhưng anh lại nắm tay cô kéo vào phòng.
"Bỏ ra, đau"
Lam Y gỡ tay Thiên Phong ra khỏi tay mình nhưng anh nắm tay quá chặt nên cô không cạy được. Anh kéo cô vứt lên giường, cô ngồi dậy lùi lại về sau.
"Anh định làm gì vậy?"
"Em không nhìn thấy sao?" Anh đưa kim tiêm ra trước mặt đẩy cho bắn nước lên.
"Thuốc gì?"
"Em đoán xem?" Thiên Phong cười.
"Thuốc phiện?" Lam Y lùi lại phía đầu giường.
"Phải, nếu em lên cơn nghiện thì em sẽ cần thuốc lúc đó em phải cầu xin tôi và ở cạnh tôi"
Lam Y định xuống giường chạy ra ngoài thì bị Thiên Phong kéo chân lại. Anh ngồi trên người cô để không cho cô chạy.
"Không được, đừng tiêm"
Thiên Phong cười gian tà, giữ chặt tay Lam Y rồi tiêm cho cô. Một khi mà tiêm thuốc vào người, cô sẽ mất đi tương lại của mình ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn.
"KHÔNG" Lam Y tuyệt vọng gào lên.
Thiên Phong ngồi sang bên cạnh đỡ đầu cô gối lên đùi mình. Lam Y chảy tưng giọt nước mắt xuống mặt vô hồn. Anh lấy tay ngạt nước mắt cho cô, một tay sờ đầu cô.
"Tôi muốn về nhà được không?"
Anh không nói gì chỉ vuốt mái tóc óng mượt của cô.
"Tôi hận anh"
Lam Y dần dần chìm vào trong giấc ngủ, cô thực sự quá mệt mỏi rồi. Cơ thể này cũng không phải của cô nữa. Tất cả đều nằm trong tay anh, do anh điều khiển tất cả.
"Ngoan, ngủ đi"
Thiên Phong đắp chăn cho cô rồi đi ra làm nốt sổ sách của công ty mình.