Lam Y quay sang cắn Thiên Phong. Anh buông tay thả Lam Y ra.
"Em dám"
Lam Y chạy thẳng xuống cầu thang tìm người để cầu cứu.
Cô chạy xuống đến tầng hầm nhìn thấy bóng người định hô lên cầu cứu thì Thiên Phong ở đằng sau bịt miệng cô lại kéo lùi về sau. Lam Y đưa tay ra vẫy chỉ mong có người nhìn thấy tay cô.
Nhưng ước mơ này quá mong manh, chả ai nhìn thấy cả. Cô càng ngày càng hết hy vọng trốn thoát khỏi anh.
Hắn đưa cô vào trong xe rồi ra lệnh cho mọi người không cần tìm cô nữa mà bắt đầu lên đường về nhà.
"Em muốn thoát khỏi tôi thế cơ à?" Thiên Phong nhìn Lam Y.
"Hàn Thiên Phong, rốt cục anh muốn thế nào thì tha cho tôi?"
"Vậy, em làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ xem xét."
"Phụ nữ của anh? Tôi chỉ muốn về nhà thôi"
"Đừng hòng"
"Tên ác ma này, anh còn muốn gì nữa vậy?"
"Em không biết à? Đương nhiên là muốn em rồi."
Về trước cổng biệt thự, Thiên Phong kéo Lam Y xuống dẫn cô vào nhà. Lam Y không nghe dựt tay anh ra chạy đi.
Thiên Phong đuổi theo, anh cao to hơn cô nên trả mấy đã theo kịp cô. Thiên Phong kéo cô lại vác cô lên vai đi vào nhà.
"Em định đi đâu? Cho dù em có xuống địa ngục anh cũng sai người kéo em về"
Lam Y lấy tay đập liên tục vào người anh, vũng vẫy để thoát ra.
"Bộp...bộp..."
"Bỏ ra, tôi muốn về nhà"
"ĐỒ KHỐN, BỈ ỔI, ÁC MA, ĐỘC ÁC,..."
"Em cứ chửi đi, tôi chỉ cần em ở bên tôi thôi"
Đi đến giữa sân thì cửa mở ra, đám thuộc hạ xếp thành hai bên đứng. Anh vác cô lên phòng xích chân tay cô lại. Rồi đi ra ngoài khóa chặt cửa lại, Lam Y chạy ra nhưng không kịp anh quá nhanh.
Lam Y ngồi sụp xuống cạnh cửa úp mặt khóc.
- kiếp trước làm gì mà bây giờ phải chịu phạt như thế này chứ?- cô vừa khóc vừa nghĩ cho số phận của mình.
Thiên Phong đi ra giận cá chém thớt đập phá đồ lung tung.
"Choang"
"Tại sao? Anh có gì không tốt chứ?"
"Loảng xoảng...loảng xoảng..."
"Sao em không dành một chút tình cảm nào cho tôi vậy?"
Anh giận cô nhưng tất cả những người làm ở đây đều phải nghe anh than, có khi lại bị anh ném đồ vào người. Chả ai giám ngăn anh cả, trên đời này anh chỉ nghe mỗi Lam Y.