Bắt Nạt Cô Vợ Tàn Tật - Chương 16

Tác giả: Vũ Yến Anh

Trong căn phòng bệnh viện, nơi đây không khác nào là khách sạn cả, nó có đầy đủ tiện nghi nào là tivi, tủ lạnh, điều hòa, bàn uống nước,...
Hôm nay, ngày thứ 10 Lam Y ở lại bệnh viện, cô vẫn cứ nằm bất động như vậy. Thiên Phong rất lo lắng tình hình sức khỏe của cô, anh ở bên cạnh cô chăm sóc cho cô không rời cô lấy nửa bước. Anh sợ nếu anh đi cô lại sảy ra chuyện gì khác.
Anh cầm khăn, lau mặt rồi lau tay cho cô. Nhìn Lam Y có vẻ gầy đi nhiều với lúc trước, cô ăn không đúng bữa, có lúc ăn lúc không, bây giờ còn nằm bất tỉnh như vậy cô chỉ có thể uống sữa để sống qua ngày thôi.
Anh đi ra cất khăn mặt rồi quay vào thì nhìn thấy ngón trỏ của cô đang cử động. Anh chạy lại nắm lấy tay cô vui mừng không nói lên lời. Anh nhấn nút trên đầu giường gọi bác sĩ tới xem.
"Khỉ con, cuối cùng em tỉnh rồi" Thiên Phong vui đến phát khóc.
Mắt của Lam Y ríu lại, chắc do nhắm mắt quá lâu nên không quen với ánh sáng mặt trời. Cô đưa tay lên tre mặt của mình.
An chạy đến xem tình hình sức khỏe của cô. An soi đèn pin vào mắt Lam Y, rồi lấy ống nghe nhịp tim đặt lên иgự¢ của cô. Lam Y tỏ ra xa lạ với mọi thứ xong quanh, cô ngồi dậy sợ hãi lùi về sau. Hình như Lan Y mất trí nhớ rồi.
"Anh là ai?"
"Thế này là sao?" Thiên Phong tức giận nắm lấy cổ áo của An.
"Chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi, không sao đâu" An vỗ vào tay Thiên Phong.
"Có thể xuất viện được chưa" Thiên Phong thả cổ áo An ra.
"Hai ngày nữa thì xuất viện được rồi"
Đợi An đi ra ngoài anh bắt đầu tiến lại gần Lam Y. Anh càng tiến lại thì cô càng lùi lại, cô lùi ra tận mép giường, anh đưa tay kéo cô lại gần.
"Sợ tôi?" Thiên Phong nhìn chằm chằm vào mặt của Lam Y khiến cô càng sợ hơn.
Cô không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh, Thiên Phong đưa tay nâng cằm cô lên nhìn lại vào gương mặt đáng yêu đó.
"Không cần sợ, tôi là chồng em" anh xoa đầu cô.
Lam Y cảm giác như có gì đó rất quen thuộc. Cô đã bớt sợ anh hơn.
"Anh gọi đồ ăn cho em nhé? Lâu rồi em chưa ăn gì ngon"
"Ưm" cô gật đầu đồng ý.
Sau hai ngày nằm viện quan sát, cô đã phá bỏ hàng rào ngăn cách giữa anh và cô.
Dần dần cô cảm thấy anh như là một phần trong cuộc sống của mình, cô không thể thiếu anh. Lam Y lạc quan trở lại như trước đây khi mà anh và cô vẫn là bạn thân, vẫn là một cô gái vô lo vô nghĩ, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn như bông hoa nở rộ.
Nhưng điều đó Lam Y chỉ làm với Thiên Phong. Còn gặp những người lạ thì cô chẳng nói chẳng rằng núp sau tấm lưng vạm vỡ của Thiên phong. Bây giờ cô cảm giác anh mang đến sự an toàn cho cô.
[...]
Anh đưa cô về lại ngôi biệt thự của mình, cho các người làm ở đây nghỉ làm buổi sáng buổi tối mới làm. Vì khi cô mất trí nhớ nên cô rất sợ người lạ nên ban ngày lúc cô tỉnh thì anh không muốn cô phải sợ hãi, ban đêm họ làm việc thì cô không phải gặp họ sẽ không sợ nữa.
Những bữa ăn của cô đều là do một tay anh chuẩn bị, anh chăm sóc cô tình chút một kể cả trải tóc anh cũng không muốn cô động vào. Thiên Phong coi cô không khác nào một công chúa nhỏ cả. Anh bảo cô chỉ cần một ngày tặng cho anh một nụ hôn là trả công cho anh rồi.
"Khỉ con, hôm nay em muốn ăn gì?"
"Ăn anh" cô chạy ra cắn nhẹ vào tay anh.
Thiên Phong thấy vậy phấn khích bế bổng Lam Y đặt cô ngồi lên bàn hôn cô một cách nông nhiệt. Một tay ôm cổ cô, một tay luồn vào trong áo nắn Ϧóþ chiếc bánh bao bé nhỏ kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc