Anh rút điên thoại gọi cho An, bắt anh nửa đêm nửa hôm đến khám cho cô.
"Tôi làm cô ấy đau đầu rồi, làm sao bây giờ?" Giọng nói bên đầu dây bên kia hốt hoảng.
"Mau, mau đưa tới bệnh viện phẫu thuật"
Thiên Phong ôm cô ra ngoài, đặt cô ngồi vào xe rồi lái thẳng đến bệnh viện. Không phải là bác sĩ An không tốt mà anh không đủ dụng cụ làm phẫu thuật, bệnh viện sẽ đủ hơn, tốt hơn làm phẫu thuật ở nhà"
Đến bệnh viện, anh bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Còn Lam Y, cô bây giờ như người đã ૮ɦếƭ vậy, hai tay buông thả, mắt nhắm tịt lại. Chắc tại đau quá nên cô ngất đi.
Trong căn phòng phẫu thuật, nào thì dao kéo, khăn che, đèn. Người thường vào cũng phải phát ghê, rợn tóc gáy. Thiên Phong bế Lam Y đặt lên giường mổ, anh muốn ở lại bên cạnh cô.
"Mời anh ra ngoài, chúng tôi còn làm việc" y tá đẩy anh ra ngoài. Rồi đóng cửa kéo dèm.
Lại một lần nữa anh đẩy cô vào ranh giới giữa cái sống và cái ૮ɦếƭ. Lần này lại là anh sai, là anh bức cô nên mới vậy. Cô mà bị thế nào thì anh biết phải làm sao bây giờ.
Một tiếng...Hai tiếng... Ba tiếng...
Hết năm tiếng rồi, chiếc đèn của phòng phẫu thuật vẫn đang bật. Anh ngồi ngoài cửa vò đầu bứt tai suy nghĩ tại sao lúc ấy lại làm như vậy, anh hối hận rồi. Anh đi ra rồi lại đi vào, hai tay đan vào nhau bối rối, anh không biết mình đi như vậy bao nhiêu lần. Nhưng anh không quan tâm mình đi bao lâu và bao nhiêu lần, điều anh quan tâm bây giờ là chỉ có Lam Y - khỉ con của anh.
Sau sáu tiếng trôi qua, cuối cùng đèn của phòng cấp cứu cũng tắt. Thiên Phong chạy lại hỏi tình hình sức khỏe của Lam Y. Bác sĩ An tháo băng khẩu đi ra.
"Cô ấy thế nào rồi"
"May là đưa đến kịp nếu không thì hậu quả khó lường trước được, tôi bảo anh không được kích động cô ấy quá, vậy mà" anh vừa lắc đầu vừa nhìn Thiên Phong. Tỏ vẻ thất vọng vì anh đã làm như vậy.
"Cô ấy đâu?" Thiên Phong ngó vào phòng phẫu thuật tìm cô.
"Đưa vào phòng hồi sức rồi" An kéo tay anh lại.
"Bao giờ thì cô ấy tỉnh lại?" Thiên Phong quay lại nhìn An.
"Nhanh thì ba ngày, nhiều thì cũng phải mấy tháng"
"Liệu được về nhà theo dõi không hay phải ở đây"
"Từ từ phải để cô ấy ở bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày đã, xem viết thương có bị sao không đã" hắn vỗ lên vai anh.
Hỏi tất cả nhưng gì cần hỏi, Thiên Phong vội vã đi về phía phòng hồi sức. Anh nhìn cô ở bên ngoài qua khung cửa kính. Cô phải thở bằng bình oxi, ngoài ra còn rất nhiều dây rựa lằng nhằng quấn xung quanh người của cô.
Phải nói cô rất may mắn, không khác nào từ cõi ૮ɦếƭ trở về. Bây giờ chỉ cần theo dõi cô không có chuyển biến sấu thì sẽ được ra viện.
Càng nhìn cô anh càng cảm thấy đau hơn, nhưng cũng một phần là tại Lam Y vì cô làm anh nổi cơn ghen nên anh mới làm vậy. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời ở bên anh thì mọi chuyện sẽ không như vậy. Nhưng tất cả mọi chuyện giữa anh và cô ngày càng tiến xa hơn, không còn cách quay đầu nữa.
"Xin lỗi em, anh xin lỗi" Thiên Phong ngồi gục xuống trước cửa phòng.