Tại sao Giám đốc Phong lại biến mất?
Nửa tháng nay, Phong Thượng Trí giống như là biến mất khỏi xã hội vậy, chưa từng xuất hiện một lần, điều này làm cho Lê Nhã hết sức nghi ngờ
Còn nhớ hôm đó, khi sáng sớm cô thức dậy, sau khi phát hiện người bên cạnh là A Cương, cô rất kinh ngạc
Hỏi A Cương Giám đốc Phong đi đâu , hắn cũng chỉ nói là có công việc bận rộn, sau đó thì không nói gì nữa
Tại sao ngay cả một câu chào hỏi hắn cũng không có, mà đã rời đi? Điều thắc mắc này, luôn luôn tồn tại trong lòng cô, cũng làm cho cô khổ sở không dứt
Tâm trạng của cô giống như bầu trời bị mây đen giăng kính không có cách nào làm cho sáng lại được, mặc dù như vậy, trong khi việc nhất định cô sẽ thật vui vẻ tươi cười. Nhưng mỗi khi đi hoạt động truyền thông trở về, trong đầu cô lại liền hiện lên gương mặt của hắn, lại một lần nữa hi vọng ngày mai sẽ có thể nhìn thấy hắn, rồi lại để thất vọng thêm một lần nữa; có những khi công việc rất mệt mỏi, nhưng khi nằm trên giường vẫn trằn trọc trở mình mà không thể nào ngủ được
Cô cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại biến thành như vậy, giống như cô quá coi trọng hắn
"Lê Nhã, em sao vậy?" Lưu Bảo nhăn mày hỏi
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nhăn mặt nhăn mày của cô. Gần đây, trừ lúc đi truyền thông, những lúc khác, cô luôn có - vẻ mặt tâm sự nặng nề, giống như bây giờ, bọn họ lên xe, đang chuẩn bị đi đến chỗ làm việc tiếp theo, cô liền bắt đầu thất thần
"Không có ạ!" Suy nghĩ bay xa của cô trở về
"Có thật là không sao không?" Lưu Bảo đã nghe đến phát chán cái đáp án này
"Thật mà" Cô lắc đầu một cái
"Không có mới là lạ! Hôn nay em nhất định phải nói thật, rốt cuộc em có chuyện gì? Tại sao gần đây anh thấy em như đang suy nghĩ cái gì đó đến độ thất thần? Nếu không thì lại là vẻ mặt không có biểu hiện gì, ngay cả trên chương trình lúc nãy cũng vậy, nụ cười của em trở nên ít đi, giống như đang suy nghĩ gì đó, trước kia nụ cười của em rất ngọt ngào, tại sao lại như vậy?" Lưu Bảo không chịu được nữa mà xị mặt xuống, ép cô trả lời
"Anh Lưu Bảo, thật sự là không có gì mà! em chỉ là do đi truyền thông nhiều, mệt mỏi, cho nên mới như vậy!” Lê Nhã dịu dàng nói. Cô không dám nói là do liên quan đến Phong Thượng Trí
"Thật sự là như vậy sao?" Không biết tại sao, Lưu Bảo cảm thấy là lạ
"Thật mà! anh Lưu Bảo" Cô nhẹ nhàng lay lay cánh tay của hắn, khuôn mặt nở nụ cười
"Lê Nhã, em nhất định phải nhớ bây giờ em là ca sĩ, không thể chỉ bởi vì mệt mỏi mà lười biếng, phải biết đôi chó săn, phóng viên sẽ không vì em mệt mỏi mà buông tha cho em đâu, bọn họ sẽ ở bất kỳ đâu bất kỳ chỗ nào mà theo dõi nhất cử nhất động của em, em nhất định phải cẩn thận, không thể đển cho bọn họ có cơ hội viết bài lung tung, hiểu không?" Lưu Bảo cẩn thận nhắc đi nhắc lại
"Thật xin lỗi, em sẽ rút kinh nghiệm" Cô liền vôi vàng gật đầu phụ họa
"Tiếp thu ý kiến là tốt rồi" Lưu Bảo thở dài nói. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bọn họ cũng đến nơi cần đến "Xuống xe đi! Lê Nhã, đây là hoạt động truyền thông cuối cùng của ngày hôm nay, em sẽ đảm nhiệm làm ca sĩ cho buổi biểu diễn thời trang"
"Vâng" Cô lấy tinh thần, nở nụ cười thật tươi, đi theo hắn từ tiệm cơm dưới bãi đỗ xe vào thang máy đến hội trường
Không biết Giám đốc Phong lần này có xuất hiện không? Hay là, lại làm cô thất vọng? Cô lại không tự chủ được mà thầm nghĩ ở trong lòng
Biến mất nửa tháng, buổi biểu diễn thời trang hôm nay do Lê Nhã đảm nhiệm làm ca sĩ, khiến cho Phong Thượng Trí không thể không xuất hiện
Vì không muốn gần gũi quá mức với Lê Nhã, nhưng hắn suy nghĩ đến một trong những lý do xấu nhất, nên để cho em gái hắn - Phong Thượng Di, canh giữ bảo vệ sự an toàn bên cạnh cô, còn bản thân mình lại dẫn đầu mấy tên cấp dưới, phụ trách sự an toàn cho cả buổi biểu diễn thời trang
Ban đầu vốn tưởng rằng trải qua nửa tháng tĩnh tâm lại, để cho bản thân mình tập trung tinh thần vào công việc, một chút cũng không nghĩ đến nữa, là có thể rút người ra, vậy mà, những cố gắng của bản thân khi nhìn thấy cô trong một giây kia lập tức bị phá hỏng
Lành sóng tình yêu mạnh mẽ vào đi vào trái tim, dường như làm hắn ૮ɦếƭ đuối, hắn thiếu chút nữa quên rằng xung quanh mình còn có bao nhiêu là người, mà tiến lên ôm cô vào lòng.
Phong Thượng Trí không muốn bản thân mình sẽ bị cô ảnh hưởng nhiều như vậy.
Gặp lại cô, hắn mới biết tất cả đều là dối mình dối người, ngay từ lúc đầu hắn đã không hề nhận ra tình cảm của mình, chưa bao giờ hắn tin chuyện vừa gặp đã yêu, Thế nhưng lại yêu cô...........Có thể nói, ngay từ năm đó trong một lần gặp gỡ kia, vậy thì hiện tại chính là duyên phận
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút vui mừng, lại có kinh ngạc nhiều hơn
Trước đó hắn còn vui vẻ đánh cuộc, sẽ không cùng đối tượng được bảo vệ nói chuyện tình cảm yêu đương
Nhưng mà, hiện tại lại có tình cảm với Lê Nhã, nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn, nếu bởi vì sơ sót mà nguy hại đến sự an toàn của cô, vậy thì hắn thật đáng ૮ɦếƭ!
Nhưng chuyện tình cảm không phải nói buông liền buông được, cho dù hắn có tránh thế nào đi nữa, đều không thể quên được, không có cách nào đè nén tình cảm của mình với Lê Nhã, còn có nụ hôn ngày đó....
Nếu không thể đè nén, vậy thì trong thời gian ngắn nhất, phải bắt được hung thủ mới được! chỉ có như vậy, hắn mới có thể không thể theo sát ở chung một chỗ với Lê Nhã
Thật may là, gần đây chuyện điều tra đã có manh mối, chỉ cần một chút thời gian nữa, là có thể bắt được kẻ chủ mưu! Nhưng mà, không biết được có phải là do chuyện tai nạn xe, khiến cho tin tức về ngôi sao, diễn viên rất nóng, ngược lại gần đây kẻ de dọa kia lại không hề có hành động gì, ngay cả gửi thư đe dọa cũng ít đi, tất cả đều yên lặng.
Đối phương muốn dừng tay sao?
Hừ! không thể! Cũng vất vả mất nhiều thời gian như vậy, làm sao có chuyện chưa đạt được mục đích là đã dừng tay lại? Phong Thượng Trí hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi, hi vọng kẻ kia không đển hắn phải chờ đợi quá lâu!
"Giám đốc, phía đông đã kiểm tra xong!" âm thanh trong tai nghe truyền đến, kéo suy nghĩ của hắn về.
"Tốt lắm, xem xét cẩn thận, không thể bỏ qua cho bất kỳ kẻ khả nghi nào" Hắn nghiêm túc dặn dò.
"Vâng"
Bây giờ không phải lúc nghĩ đến những điều chuyện kia. Phong Thượng Trí quyết định bỏ qua những suy nghĩ về tình cảm, chuyên tâm làm việc
Sau khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc một cách thuận lợi, Phong Thượng Trí còn chưa dám buông lỏng, xem xét cẩn thận chung quanh một lần cuối cùng, xác định tất cả mọi thứ đều bình thường, mới vào phòng, tham gia buổi tiêc được tổ chức sau buổi biểu diễn, chuẩn bị cùng mọi người hội họp
Khi hắn gần đến, xảy ra tình huống, có người ᴆụng vào người phục vụ, tiếp đến là sinh ra phản ứng dây truyền, mấy người va vào nhau, mắt nhìn thấy Lê Nhã sắp bị va vào......
Vẻ mặt của hắn rét lạnh, động tác nhanh chóng vượt qua đám người, đưa tay đem Lê Nhã từ trong nguy hiểm kéo ra, ôm vào trong иgự¢
"A!" Lê Nhã căn bản còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay chắc chắn liền vòng lấy ôm cô thật chặt, sau đó cô giống như bay lên tựa như quay một vòng mới rơi xuống đất
"Cô Lê! Cô không sao chứ?" Thân thể mền mại của cô khiến cho Phong Thượng Trí không buông tay ra được
"Tôi, tôi không sao" Hắn xuất hiện lúc nào vậy? Lê Nhã xoay người, trợn to mắt nhìn hắn
Nhìn cô đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt sững sờ, trên người cô còn tỏa ra mùi thơm khắp nơi, ăn mòn lý chí của hắn, làm hắn suýt nữa hôn lên môi của cô
"Giám đốc, phía bắc có tình huống xẩy ra" Âm thanh khẩn cấp truyền đến từ tai nghe, làm tâm trạng hắn chấn động
"Không có sao là tốt rồi, cẩn thận sự an toàn của bản thân mình" Phong Thượng Trí dặn dò rất nhanh chóng, tiếp đó dời đi thật nhanh, để lại Lê Nhã vẫn đứng sững sờ ở đó
Chạy đến phía bắc, mấy người nam nữ trẻ tuổi hình như đang cùng hai nhân viên bảo vệ bắt đầu tranh chấp
"Xẩy ra chuyện gì?" Hắn lạnh lùng lên tiếng, lập tức làm cho bọn họ yên lặng lại
"Giám đốc, mấy vị này không có giấy mời, muốn xông vào bữa tiệc, nói là muốn tìm Lê Nhã ký tên" Một tên bảo vệ trong đó nói
"Có chút chuyện này cũng đáng để tôi đi đến xử lý sao?" Phong Thượng Trí nhướng mày, lạnh lùng nói
"Thật xin lỗi! Thật ra là vì....." Người kia vội vàng cúi người áy náy nói
"Còn có lý do nữa?" Hắn nhăn mày nói
"Vâng" Hai gã nhân viên bảo vệ đều cúi đầu
"Anh đẹp trai này, anh để cho chúng tôi đi vào tìm Lê Nhã được không?" Một cô gái ăn mặt rất mốt nhảy ra nói xen vào, trên mặt còn kèm theo nụ cười nịnh bợ
"Rất xin lỗi, mời mọi người về cho!" Phong Thượng Trí vẻ mặt không có biểu tình gì nói
"Ấy ૮ɦếƭ! không được sao! chúng tôi ở ngoài này chờ cũng đã lây rồi!" Cô muốn đưa tay kéo cánh tay hắn, lại bị hắn tránh đi
"Đúng vậy, đúng vậy, cầu xin các anh đó!" Những người khác phụ họa theo
Thật xin lỗi, mọi người cầu xin tôi cũng vô dụng, tốt nhất là nên trở về đi!"
"Này! Anh như thế nào có thể không thấu tình đạt lỳ gì hết?" Cô gái từ khuôn mặt tươi cười đổi thành vẻ giận dữ
"Bữa tiệc này không có giấy mời không thể vào!" Phong Thượng Trí hoàn toàn không có thay đổi
"Chẳng lẽ anh không thể châm chước một chút sao?"
"Đuổi bọn họ đi" Phong Thượng Trí ra lệnh
"Vâng!" Hai gã nhân viên bảo vệ sau khi nhận được mệnh lệnh nói: "Các cô, mời các cô về cho!"
"Này! Thái độ quá đáng của các anh như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi sẽ tới công ty đĩa nhạc và truyền thông tố cáo sao?" Cô gái lớn tiến nói
"Xin cứ tự nhiên, nhưng trước mắt, mời các cô về cho" Phong Thượng Trí lạnh nhạt nói
Cô gái này và những người khác thấy thái độ cương quyết của hắn, nhân viên bảo vệ lại dùng dáng người cao lớn chặn đường đi của bọn họ rốt cuộc mất hi vọng, tức giận rời đi
"Tăng cường tuần tra, đừng để cho bọn họ có cơ hội vào lần nữa!" sau khi Phong Thượng Trí nhìn bọn họ biến mất ở cuối hành lang, nhìn cấp dưới dặn dò
"Vâng"
Phong Thượng Trí trở lại phòng tiệc lần nữa, liền phát hiện em gái hắn cùng Lê Nhã đang đứng ở khu lấy thức ăn của bữa tiệc "Cô Lê"
"Oái! Người đàn ông bận rộn anh xuất hiện rồi ! Hết bận chưa? Có muốn ăn chút gì đó hay không?" Phong Thượng Trí xoay người lại nói, hoàn toàn không bị người tiến đến từ phía sau không tiếng động nào kia hù dọa
"Không cần" vẻ mặt hắn không có chút biểu tình nào nói chuyện, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Lê Nhã
"Anh Lưu Bảo đâu? Có thấy hắn đây không?" Phong Thượng Di hỏi
"Mới vừa thấy hắn và nhân viên làm việc ở cùng một chỗ nói chuyện"
"Giám đốc Phong, anh không ăn thật sao?" Trong âm thanh của Lê Nhã có chút sợ hãi, trái tim trong ngược cũng đập thình thịch. Cô nghĩ, cô có chút sợ hắn, nhất là khi hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc kia
"Không cần, cảm ơn" Vẻ mặt hắn không thay đổi mà nói
"Này! Đừng có dùng vẻ mặt này, sẽ hù dọa Lê Nhã đó" Phong Thượng Di nhíu mi lại nói
"Không việc gì đâu!" Lê Nhã vội vàng lay lay ống tay áo Phong Thượng Di
"Cô không cần sợ, đây là những lời nên nói. Cảm thấy anh ấy không tốt, đánh anh ấy cũng không sao!" Phong Thượng Di liền đưa tay lên cánh tay của hắn đánh
"Thượng Di!" Nhìn em gái không lớn không nhỏ, Phong Thượng Trí nhướng mày cảnh cáo nói
"Xì! Đánh một cái cũng không bị làm sao mà!" Cô nhìn hắn làm mặt qủy
"Thượng di..........." Lê Nhã nhìn vội vàng che miệng, cảm thấy buồn cười lại không dám cười ra tiếng
Phong Thượng Trí bị động tác của cô thu hút, không tự chủ mà đưa mắt nhìn cô
Chợt, cảm giác có người đến gần, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía người đến
Hắn là ai? Phong Thượng trí ở trong đầu nhớ lại, cảm thấy hắn có chút quen mặt
"Luật sư Long" Phong Thượng Di kêu lên
"Có thể giới thiệu chúng tôi với nhau một chút được không?" Long Thiều Tề ánh mắt nhìn thẳng người có thân hình cao giống hắn Phong Thượng Trí
"Cũng đúng! luật sư Long, tôi giới thiệu với anh một chút, người này là anh ba của tôi Phong Thượng Trí, anh ba, người này là.........." Phong Thượng Di mới nói được một nửa đã bị cắt ngang
"Anh biết" Hắn nghĩ đến "luật sư Long Thiều Tề"
"Hả! anh ba, anh biết hắn sao?" Phong Thượng Di vẻ mặt kinh ngạc
"Ừ, trong tin tức có xem qua" Phong Thượng Trí không có né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn
"Chào anh" Long Thiều Tề lễ phép đưa tay ra
"Chào anh" Phong Thượng Trí bắt tay, cảm giác mấy giây trước hắn còn phát ra ý địch thù mạnh mẽ, nhưng vào lúc này đây, nghe Thượng Di giới thiệu xong, cảm giác kia lập tức đã không thấy tăm hơi
Chẳng lẽ hắn đối với Thượng Di có tình cảm? Phong Thượng Trí cũng không nhớ, mới vừa rồi trong sự hỗn loạn là hắn đem Thượng Di ôm đi cách xa nguy hiểm
"Chào anh, Tề, giúp chúng tôi giới thiệu một chút được không?" Đột nhiên có một người con gái từ sau lưng Long Thiều Tề xuất hiện, nắm cánh tay của hắn
"La Lâm, thiên kim của xí nghiệp La thị; Phong Thượng Trí, anh trai của Thượng Di" Long Thiều Tề sau khi tóm tắt giới thiệu đơn giản xong, lặng lẽ tránh thoát khỏi bàn tay kia
Phong Thượng Trí nhìn qua liền thấy động tác này, kế tiếp lại nhìn người con gái gọi La Lâm, giống như chào hỏi người kia một chút
"Anh ba, anh thật sự không muốn uống một chút gì sao, vậy đi theo em cầm giúp một chút?"
Phong thượng Di ở bên cạnh nói chen vào, hắn rất nhanh chóng đồng ý, thuận tay cầm lên cốc nước suối trên bàn, đi theo bọn họ, mấy người ngồi xung quanh một chiếc bàn nói chuyện.
Trong lúc đó, hắn phát hiện Long Thiếu Tề đối với em gái hắn có tình cảm vượt qua mức bình thường, mà La Lâm giống như con nhím, không ngừng dùng ngôn ngữ chửi bới đối với em gái hắn. Nếu như Long Thiếu Tề muốn theo đuổi em gái, vậy thì phải gặp nói chuyện, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giải quyết một mối quan hệ nam nữ.
Mà Lê Nhã từ đầu tới cuối cũng chỉ ngồi yên lặng ở đằng kia, cho đến khi Long Thiếu Tề không chịu nổi thái độ của La Lâm mà rời đi, Lê Nhã mới có cơ hội cùng Thượng Di nói chuyện, nhìn cô nở nụ cười vui vẻ, hắn ở bên cạnh cũng cười lên theo
Một buổi tối cứ như vậy bình an trồi qua, không có bất kỳ sự rối loạn nào
Lê trẻ con ngủ một mạch đến mười giờ mới tỉnh lại, chỉ còn có vài giờ là đến hoạt động truyền thông buổi chiều, cho nên cô dứt khoát đem hai tiếng thu dọn tổng vệ sinh một chút.
Đợi đến khi dọn dẹp xong đã là một tiếng sau, thay quần áo xong, cũng vừa đúng lúc người quản lý đến đón cô, nhưng ngoài ý muốn chính là, Phong Thượng Trí cũng đứng ở ngoài cửa
"Giám đốc Phong!" Cô che miệng kêu lên, giọng nói cũng không che giấu được sự vui mừng
"Lê Nhã? " Có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không? Lưu Bảo nhíu mày, cảm thấy vẻ mặt của cô rất quái lạ
"Anh Lưu Bảo, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường đi! Hôn nay đến chương trình của đài truyền hình, đúng không! Đi đi!" Phát giác mình có chút thất thố, Lê Nhã vội vàng cười hì hì nhìn hắn nói, còn không quên đưa tay đẩy hắn đi về hướng thang máy
Nét mặt cô nhìn thật sự rất buồn cười, nhìn thấy hắn thực sự kinh ngạc như vậy sao? Đi theo phía sau bọn họ Phong Thượng Trí không nhịn được nâng khóe miệng lên cười cười
Đi xuống tới tầng hầm để xe, lần này lái xe một cách công khai, Phong Thượng Trí ngồi ở phía trước, Lê Nhã và Lưu Bảo ngồi ở ghế ngồi phía sau
Dọc theo đường đi, Lê Nhã rất muốn cùng Phong Thượng Trí nói chuyện, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn chăm chú bóng lưng của hắn
Lưu Bảo ngồi ở bên cạnh lại chăm chú nhìn vẻ mặt của Lê Nhã, càng nhìn càng thấy không đúng, càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề, chẳng lẽ................
Không thể nào? Chắc không phải như hắn nghĩ đâu! Mặc dù hắn không ngừng ở trong lòng tự nói với bản thân, cũng rất khó khăn để đem chuyện này nghĩ theo một hướng khác
Nửa tiếng sau, bọn họ đã tới đài truyền hình. Trước khi đi vào phòng chụp ảnh, Phong Thượng Trí nhận được một cuộc điện thoại, sau khi trầm giọng dặn dò mấy câu, đã tắt điện thoại
"Giám đốc phong, sao vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, Lê Nhã rốt cục không nhịn được mà mở miệng lên tiếng hỏi phá vỡ sự yên lặng
"Không có gì, công ty xảy ra một chút việc" sắc mặt của Phong Thượng Trí khi nói chuyện cùng cô, không tự chủ mà ôn nhu rất nhiều
"Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không có chuyện gì, củng giải quyết ổn rổi" Hắn thản nhiên nói, không muốn để cho cô nghĩ quá nhiều
"Lê Nhã, chuẩn bị hóa trang" Cẩn thận theo dõi lúc bọn họ nói chuyện, Lưu Bảo không nhịn được chen vào nói
"Vâng!" Lê Nhã nghe lời đi vào phòng hóa trang
Không đúng, hoàn toàn không đúng! Thật sự không phải là hắn tùy tiện suy đoán lung tung, từ trước đến giờ Phong Thượng Trí nói chuyện với bọn họ đều là một vẻ mặt lạnh lùng, bây giờ khi nói chuyện cùng Lê Nhã lại trở nên ấm áp
Tình huống như vậy khiến cho tâm trạng Lưu Bảo trở nên căng thẳng. Phải biết, thần tượng ca sĩ kiêng kị nhất chính là chuyện xẩy ra xì căng đan, nếu hai người bọn họ thật sự có chuyện yêu đương, vậy thì xong rồi!
Kỳ lạ? Bọn họ có tình cảm từ lúc nào? Trước đó như thế nào lại không thấy có dấu hiệu gì? Hắn nghi ngờ liếc mắt nhìn Phong Thượng Trí
"Quản lý Lưu, có chuyện gì sao?" Phong Thượng Trí dừng bước lại hỏi. Từ vừa nãy tới giờ ánh mắt của anh ta luôn luôn đặt trên người hắn
"Không có gì, không có gì!" Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Lưu Bảo vội vàng lắc đầu, thuận đường cùng mấy người nhân viên làm việc chào hỏi
"Tĩnh, cô cũng ở đây nha!" Lê Nhã vui mừng khi phát hiện trong phòng hóa trang, Băng Tĩnh đang ngồi ở một góc, cô vui vẻ chào mọi người
Thanh âm vui mừng của cô, làm cho hai người chú ý, vội vàng đi vào, Phong Thượng Trí ở bên cạnh nhìn vào bên trong một chút thấy không có gì đáng ngại, lại đi ra khỏi phòng hóa trng, Lưu Bảo thì bị nhân viện làm việc kéo lại
"Chào cô" Băng Tĩnh vẻ mặt cũng giống như trước đây, thái độ lạnh nhạt, cũng không có phản ứng gì gọi là nhiệt tình
"Tĩnh, cô có nghĩ tôi và cô cùng nhau biểu diễn chương trình không?" Lê Nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Băng Tĩnh, vẻ mặt hết sức mong đợi
"Ừ" Cô gật đầu nói
"Thật sao? Thật tốt quá! Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội cùng nhau biểu diễn!" Lê Nhã vui vẻ trầm trồ khen ngợi. Cuối cùng có thể có cơ hội thông qua chương trình, cùng cô ấy nói chuyện , không giống như trước, nói chuyện không được mấy câu thì mỗi người lại phải đi làm công việc của mình
Băng Tĩnh chỉ là nhìn cô không có trả lời, không hiểu sao hình như mỗi lần Lê Nhã nhìn thấy cô thì giống như là rất vui vẻ vậy
"Lê Nhã, tôi có thể giúp cô hóa trang chưa?" Chuyên gia trang điểm của đài truyền hình nói, vốn là vẫn đang cùng người khác nói chuyện, nhìn thấy Lê Nhã vội vàng đi đến, chuẩn bị bắt đầu công việc
"Được, làm phiền cô" Lê Nhã ngẩng đầu cười nói, ngay sau đó lại hỏi Băng Tĩnh: " Tĩnh, cô trang điểm xong rồi sao?"
"Ừ, đã xong rồi"
"À" Lê Nhã nhắm mặt lại để cho thợ trang điểm đánh phấn cho cô, một giây tiếp theo lại mở miệng nói: "Tĩnh, cũng chưa có cơ hội cùng cô nói chuyện, đĩa nhạc của cô tôi có mua, cũng nghe nhiều lần rồi đó!"
"Vậy sao" Băng Tĩnh căn bản không tin, chỉ cảm thấy là cô đang nói những lời khách sáo
"Đúng vậy! Cô biết tôi thích nhất bài hát gì trong đĩa nhạc kia không? chính là bài đếm ngược thứ 2, và cô chính là người sáng tác bài hát \'Tin vào bản thân\'. Giai điệu kia nghe thật tuyệt, còn có lời bài hát, \'Tôi tin rằng đây là lựa chọn tốt nhất của tôi, vĩnh viễn không hối hận\', tôi cảm thấy đây không hoàn toàn giống như đang nói về bài hát tình yêu, ngược lại giống như đang nói đến sự tận tâm của người ca sĩ, thật là giỏi" Lê Nhã rốt cục có cơ hội nói chuyện với Băng Tĩnh, vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, "Tĩnh, cô viết bài hát này lúc nào vậy?"
"Bài hát này tôi sáng tác lúc ở lại nhà ăn" Băng Tĩnh nghe những lời cô nói xong, đáy mắt bất giác lộ sự kinh ngạc
Không nghĩ đến Lê Nhã cũng không phải là thuận miệng nói một chút, mà là thật sự có nghe cô hát, còn nghe ra được ý định ban đầu của bài hát do cô sáng tác
"Chuyện đó cách đây bao lâu rồi?" Cô thừa dịp lúc chuyên gia trang điểm đang vẽ mi mắt mở miệng nói
"Hai năm trước!" Ngoài ý muốn rất nhiều, Thái độ của Băng Tĩn cũng có sự thay đổi, trong lời nói có nhiều nhiệt tình hơn
"Một lần đầu tiên..............."
Cứ như vậy, Lê Nhã và Băng tĩnh liền cùng nhau hàn huyên, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của nhiều người bên cạnh
Hai ca sĩ vừa mới thực hiện xong đĩa nhạc đầu tiên của họ, vốn dĩ phải là đối thủ của nhau, phải là không nói chuyện với nhau, nếu không chính là nói chuyện nhìn sắc mặt, không nghĩ đến chuyện các cô lại trò chuyện với nhau vui như vậy. Nhưng như vậy chứng minh, những tin tức từ giới truyền thông là không đúng, thực ra hai người căn bản là không có gì!