"Không có, người nhà của tôi đều ở phía bắc" Phong Thượng trí lựa chọn tính chất câu trả lời
"Vậy tại sao anh không ở cùng với người nha?"Cô không có ý định từ bỏ mà hỏi tiếp
"Không có gì, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, ở một mình sẽ không quấy rầy đến bọn họ"
Phong Thượng Trí không muốn nói là do thân phận của cha, còn do tính cách cương quyết của hắn, làm cho hắn tình nguyện đi theo anh cả rời nhà tự lập
"Bọn họ? Anh có rất nhiều anh chị em sao?" Lê Nhã tò mà không dứt
"Đúng là không ít"
"Có mấy người vậy? Ba? Bốn?"
"Ba, tôi có hai người anh trai, một người em gái"
"Oa - thật tốt! Không giống như tôi, tôi là con gái một.Vậy khi các anh còn bé hẳn là nhất định nghịch ngợm rất là vui vẻ đi! Có thể tụ tập với nhau để ăn uống" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nhã tràn đầy ngưỡng mộ
"Thật ra thì cũng không náo nhiệt vui vẻ như cô nghĩ, từ khi còn bé chúng tôi gần như đều phải học tập các loại tài nghệ, cũng không có thời gian để tụ tập cùng nhau" Hắn không nhịn được mà phá vỡ tưởng tượng của cô
"Thật hay giả vậy?" Như thế nào mà ngay cả thời gian tụ tập ở chung một chỗ cũng không có? Lê Nhã kinh ngạc
"Cha mẹ của tôi hi vọng chúng tôi có thể thành tài, cho nên để cho mấy anh em chúng tôi học rất nhiều các loại tài nghệ, trừ đi học, sau khi tan học đều ở lớp tài nghệ học tập rèn luyện, thật sự thời gian tụ tập ở cùng một chỗ không nhiều lắm" Thời điểm gặp nhau, bình thường đều là lúc tham gia tiệc tùng. Phong Thượng Trí ở trong lòng thêm vào
"Vậy tình cảm của anh em của các anh với nhau có tốt không? Ái - tôi hỏi kỳ quái lắm phải không?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện hình như là quá đường đột
"Không đâu, Phản ứng của cô rất là bình thường, người bình thường đều sẽ hỏi như vậy" Hắn không để bụng
"Vậy .............." Lê Nhã rất muốn biết đáp án, nhưng lại không dám hỏi lại lần nữa
"Tình cảm anh em của chúng tôi không tồi, mặc dù không thường xuyên liên lạc"
Nếu như không phải là do ban đầu bọn họ lần lượt rời khỏi sự che chở của gia đình, gắn bó với nhau thành một khối thống nhất, thì bọn họ sẽ không phải trải qua mỗi người một nơi, không quan tâm! Phong thượng Trí ở trong lòng nghĩ
"Vậy bọn họ hiện tại đang làm công việc gì?" Cô vừa ăn lê vừa hỏi
"Ba người bọn họ hiện nay đều đang phục vụ trong ngành cảnh sát"
"Sao? Bọn họ đều là cảnh sát? Vậy sao anh không đi làm cảnh sát?" Lê Nhã trực tiếp hỏi
"Tôi đã từng làm cảnh sát"
"Vậy tại sao anh không tiếp tục làm nữa?" Thật là lợi hại, một nhà bốn anh em tất cả đều cùng làm cảnh sát!
Hắn nhún nhún vai, đem chuyển đề tài câu chuyện sang cô, "Còn cô? Trước khi làm ca sĩ, cô làm gì vậy?"
"Khi đó tôi còn đang là học sinh nha! là trước đêm thi tốt nghiệp đại học, cùng bạn bè đi hát KTV, mới có thể được anh Lưu Bảo phát hiện, cho nên sau khi tốt nghiệp, tôi liền đến đào tạo ở công ty đĩa nhạc, tiếp theo là ra đĩa nhạc! Làm ca sĩ là công việc đầu tiên của tôi đó! Rất đơn giản phải không!" Cô cười cười nói
"Vậy cha mẹ cô làm gì?"
"Cha tôi mở nhà máy sản xuất đồ nội thất, mẹ tôi làm kế toán ở nhà máy"
"Cô làm ca sĩ, bọn họ không có phản đối gì sao?" Theo hắn nghĩ, gia cảnh của cô cũng không tệ lắm, lại là con gái một, thông thường các bậc làm cha mẹ sẽ rất phản đối mới phải
"Có chứ! Bọn họ cương quyết phản đối! Là anh Lưu Bảo thuyết phục bọn họ, còn liên tục đảm bảo sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tôi, mới đồng ý cho tôi làm ca sĩ" Lê Nhã cười nói. Suy nghĩ một chút khi đó anh Lưu Bảo cũng thật sự rất có tính nhẫn nại, tốn mất nửa tháng trời, ngày nào cũng đến nhà thuyết phục
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo y tá đẩy cửa đi vào, còn chưa mở miệng, sau lưng liền bị một đôi nam nữ trung niên đẩy ra
"Cha, me, hai người sao lại tới đây?" Lê Nhã che miệng kêu lên, vẻ mặt hết sức kinh ngạc
"Còn dám nói nữa, xẩy ra chuyện lớn như vậy, tại sao con không báo cho cha mẹ biết?" Ba Lê vừa mở miệng liền mắng
"Đúng vậy!, Lê Nhã, mẹ và cha con đọc được tin tức trên báo mới biết được, con cũng thật là, điện thoại di động cũng không mở, làm cho cha mẹ không tìm được con, không thể làm gì khác ngoài việc đi đến đây xem con thế nào!" Mẹ Lê trách mắng nói
"Con xin lỗi, con quên mất" Cô cúi đầu xấu hổ nói
Cô thật sự quên mất, chuyện xảy ra đột ngột quá, tiếp theo phải đi đến bệnh viện, lại có rất nhiều người gọi điện đến hỏi thăm cô, không muốn nghe điện thoại, cho nên liền tắt máy, sau đó............Sau đó liền quên gọi điện thoại báo cho bọn họ.............
"Ông Lê, bà Lê, mời hai người ngồi xuống bên này! Cô y tá, cô có việc bận có thể đi trước, cảm ơn cô đã dẫn hai người họ vào đây" Phong Thượng Trí lập tức hiểu rõ tình hình, liền chào hỏi
Cô y tá trẻ tuổi muốn tiếp tục nghe nghóng tin tức, nhưng ở lại thì xấu hổ quá, không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu rời đi
"Cậu là ai?" Ba Lê cau mày chất vấn
"Ba, ba không cần hung dữ như vậy đối với Giám đốc Phong! Con không bị làm sao, tất cả đều là nhờ công lao của hắn đây" Lê Nhã vội vã không ngừng phản đối
"Không sao đâu" Phong Thượng Trí không để bụng, quay đầu đối diện với hắn, nói: "Ông Lê, bà Lê, chào hai người, tôi là người bảo vệ cho Lê Nhã do công ty đĩa nhạc mời đến, tôi họ Phong, đây là danh thi*p của tôi" Hắn từ trong túi áo lấy ra danh thi*p đưa cho ba mẹ cô
"Tổng giám đốc tập đoàn bảo vệ Quốc vệ - Phong Thượng Trí" Ba lê nhìn dòng chữ vàng trên danh thi*p đọc nhỏ
"Ồ! Trước đây mấy ngày tôi có đọc qua tin tức về công ty này! Mẹ Lê Nhã, em còn nhớ không?"
Trong vụ án ςướק xe chở tiền bọc thép, tên ςướק chẳng những không thành công, còn bị nhân viên bảo vệ bắt được
mẹ Lê kêu lên: "Thì ra cậu là Tổng giám đốc của công ty này! Thật là tuổi trẻ tài cao mà!"
"Đâu có, quá khen" Phong Thượng Trí gật đầu nói, thái độ rất đúng mực "Ông Lê, bà Lê, hai người nhất định có rất nhiều chuyện để nói cùng Lê Nhã, tôi xin phép ra ngoài trước" Nói xong, hắn bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn đi ra ngoài
"Lưu Bảo đâu? Sao lại không thấy đâu?" ba Lê đem danh thi*p bỏ vào túi
"Anh Lưu Bảo đang ở căn phòng khác nghỉ ngơi!" Lê Nhã la ầm lên
"Hắn cũng bị thương sao?" mẹ Lê hỏi
"Đúng vậy! Bác sĩ nói anh Lưu Bảo não bộ bị chấn động nhẹ, cho nên muốn theo dõi"
"Hừ! Từ đầu đã nói không nên để cho con lên Đài Bắc làm ca sĩ gì đấy rồi mà!” Lê Ba nghĩ đến liền nổi giận
"Ba, con không có sao mà" Lê Nhã kháng nghi nói.
"Còn nói không bị sao? Bệnh viện cũng đã đến rồi, còn nói không có sao!" Lê Ba quát nhỏ nói
"Ách ......." Cô bị mắng phải ngậm miệng không dám nói
"Đúng rồi, làm sao lại xẩy ra tai nạn xe ô tô vậy?" Mặc dù tin tức đăng trên báo đầy dẫy, mẹ Lê vẫn muốn biết tình hình chính xác như thế nào từ miệng con gái
"Khi đó vừa mới quay xong MTV, là Giám đốc Phong có kỹ thuật lái xe giỏi, chẳng qua lại có thể để cho đầu xe đâm vào một tảng đá lớn
Chúng con ngồi trên xe cũng không có bị thương gì hết, chỉ có cánh tay phải của hắn bị va đạp dẫn đến trật khớp, kết quả tự bản thân hắn nắn lại khớp tay trở về vị trí cũ! lúc đó con nhìn thấy thế liền há miệng trợn mắt đấy!" Lê Nhã vừa nói, vừa mô phỏng, vẻ mặt đối với hắn tràn đầy sùng bái
Mẹ Lê đem dáng vẻ của con giá thu vào trong mắt, lại có một suy nghĩ khác
"Lê Nhã, Giám đốc phong này dường như rất nghiêm túc" mẹ Lê dò hỏi
"Đúng vậy! Vừa mới gặp con cũng cảm thấy như vậy, nhưng trải qua mấy ngày sống chung này, con cảm thấy đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, trên thực tế con người anh ta là trong nóng ngoài lạnh, giống như ngày hôm qua lúc bọn con làm xong thủ tục nhập viện, hắn vẫn còn ở trên hành lang giúp đỡ một bà lão không tiện đi lại đi vào nhà vệ sinh đấy!" Cô cười hì hì nói
"Chuyện này ai gặp phải mọi người đều giúp đỡ một tay mà!" Lê Ba cảm thấy làm điều gì tốt cũng không cần nói ra miệng
"Không đâu! trên hành lang có rất nhiều người đi lại, nhưng cũng không thấy có ai giúp đỡ bà lão hết!" Cô cãi lại nói
"Bây giờ người có tấm lòng tốt không còn nhiều lắm" mẹ Lê đồng ý nói
Nhìn dáng vẻ của con gái, thật sự rất thích vị Giám đốc Phong kia, cũng không biết đối phương đối xử với con gái như thế nào.Suy nghĩ một chút, con gái cũng hai mươi ba tuổi rồi, cũng đến tuổi yêu đương. Trước đây cô còn đi học, cho nên bọn họ thay cô ngăn chặn không ít người theo đuổi, nhưng tình huống bây giờ không giống như vậy, nếu như có một người đàn ông có thể yêu thương làm chỗ dựa cho con gái, bà đương nhiên là vui vẻ đồng ý. Mẹ Lê nghĩ ở trong lòng
"Đúng vậy, đúng vậy! còn có mẹ là tương đối hiểu rõ" Lê Nhã cũng không hiểu tâm tư của mẹ mình, thân thiết mà kéo tay bà nói
"Hừ!" Ba lê không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy người đàn ông kia chỉ có mạnh mẽ mà thôi, bây giờ không cần mạnh mẽ như vậy
"Ba mẹ, cảm ơn hai người từ xa đến thăm con, con rất nhớ hai người nha!" Cô làm nũng nói
"Nhớ chúng tôi? Nếu con nhớ ba mẹ, thì sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ rồi!"Lê Ba nhắc đi nhắc lại nói
"Ai da! Ba, con cũng không phải là cố ý không goi mà, thật sự là bởi vì gần đây bận rộn quá, mới có thể quên gọi điện! Ba đừng tức giận nữa!" Lê Nhã cười đến ngọt ngào
"Quên gọi đện thoại!" ba Lê làm bộ muốn đánh cô
"Mẹ! mẹ nhìn ba kìa!" Cô vội vàng nhìn mẹ cầu cứu
"Được rồi, được rồi! anh, chúng ta đến đây, cũng không phải là để mắng con gái" mẹ Lê cười nói
"Chỉ có mẹ là thương con"
"Hừ!" Lê ba hừ một tiếng, không nói gì thêm
"Lê Nhã, con gần đây hình như là gầy đi?" mẹ Lê đem lời chuyển đến chuyện sinh hoạt hàng ngày của cô
""Có thể là bởi vì bận rộn quá"
Hai mẹ con bắt đầu trò chuyện về công việc hà, ba Lê ở bên cạnh thỉnh
thoảng nhắc đi nhắc lại mấy câu
Đi ra khỏi phòng bệnh Phong Thượng Trí cũng không có nhàn rỗi, đang ngồi trên ghế làm việc trong phòng nghỉ ngơi, phòng nghỉ ngơi có ti vi, có mấy bệnh nhân đang ngồi bên cạnh theo dõi tin tức
Chờ sau khi phê duyệt tài liệu xong được một lúc lại gọi điện thoại về công ty, bảo bọn họ đến mang về, thuận tiện hỏi han tình hình điều tra, kết quả lại làm người ta nổi giận
Kết quả kiểm tra, tất cả nhân viên làm quay ngoại cảnh của đài truyền hình ngày hôm đó đều không có kẻ khả nghi nào, vậy chẳng khác nào đến đây bị mất manh mối
Nghĩ đến đây, hắn lại bấm điện thoại gọi cho A Quang, hỏi thăm tình hình thu thập bằng chứng tại trường quay MTV ngày hôm qua
Kết quả A Quang trả lời là, bởi vì hiện trường quá loạn, hoàn toàn không có cách nào điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn được, hơn nữa còn phải lấy lời khai của toàn bộ nhân viên ở trường quay, chắc chắn phải chờ mấy ngày nữa mới được. Điều này làm cho hắn cau mày, nhưng không có cách nào hết
Không được! Hắn không thể chỉ ngồi chờ sự điều tra của cảnh sát được, chắc chắc phải chủ động ra tay trước mới được. Hắn bình tĩnh lại, quay đầu suy nghĩ lại một chút, tất cả nhân viên quay ngoại cảnh hôm đó của đài truyền hình đều không có kẻ tình nghi, vậy thì phải suy nghĩ theo hướng khác Đột nhiên, trong ti vi phát một đoạn tin tức thu hút sự chú ý của hắn
Tiếp theo là tin tức của giới nghệ sĩ: Theo thông tin được biết, chập tối ngày hôm qua, ca sĩ Lê Nhã ở khu vực vùng núi quay MTV, đang trên đường trở về xẩy ra tai nạn ô tô ngoài ý muốn, mặc dù nửa xe bị hủy hoại, nhưng may mắn Lê Nhã và quản lý của cô chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng lo ngại, về phần nguyên nhân tai nạn, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra; ở cùng khu vực vùng núi đó, công ty Lục Ảnh cũng tiến hành sản xuất chương trình tổng hợp các kỹ thuật làm đẹp, đối với tin tức xẩy ra tai nạn của Lê Nhã, chúng tôi đã thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền................
Người dẫn chương trình nói xong một số tin tức mới, cùng đó hiện lên hình ảnh ghi hình hiện trường, phóng viên phỏng vấn quay phim tại chỗ ca sĩ ngôi sao điện ảnh
Phong Thượng Trí đột nhiên chú ý đến một người cũng có nặt ở đó, mặc dù người đó không chấp nhận phỏng vấn, chỉ là thoán qua trên màn hình, nhưng cũng làm cho hắn chú ý suy nghĩ
Có lẽ, hắn cũng nên chuyển hướng điều tra sang hướng mới! Nghĩ như vậy, hắn lại lập tức gọi điện thoại về công ty, ra lệnh cho cấp dưới điều tra hành tung gần đây của người đó, chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng
"Giám đốc Phong"
Âm thanh sau lưng phát ra, làm cho Phong Thượng Trí xoay người lại, mới phát hiện là cha mẹ của Lê Nhã, vội vàng ngắt điện thoại
"Ông Lê, bà Lê"
"Thật ngại quá, làm phiền cậu nói chuyện điện thoại" mẹ Lê cười nói
"Không sao ạ, cũng không phải là chuyện gấp gáp gì, xin hỏi có chuyện gì không?" Phong Thượng Trí hỏi, thái đội hết sức lễ độ
"Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chẳng qua là vừa rồi chưa có nói cảm ơn với cậu, thật là cảm ơn cậu đã cứu mạng con gái tôi" mẹ Lê trong miệng nói tiếng cảm ơn, trong lòng lại tỉ mỉ quan sát từng cử chỉ của hắn
"Bác Lê, đây là chuyện cháu nên làm, bác không cần khách sáo như vậy" Hắn cúi thấp đầu nói
"Không, phải nói như vậy chứ, chúng tôi vốn phải nói lời cảm ơn, cậu đã cứu con gái chúng tôi, chúng tôi nên hết lòng cảm ơn cậu mới đúng" mẹ Lê không đồng ý với lối nói của hắn
"Được rồi, phải nói cảm ơn thì cũng đã nói cảm ơn rồi, chúng ta phải trở về rồi!" Ba Lê cũng không có ý định ở đây cùng hắn nên nói gạt đi, Kéo mẹ Lê đi
"Bố đứa trẻ, anh vội vàng cái gì chứ?" Tròn lòng mẹ Lên còn rất nhiều điều muốn nói cùng Phong Thượng Trí, không muốn đi nhanh như vậy
"Bác tra, bác gái, hai người sao lại trở về nhanh như vậy? không ở lại giúp đỡ Lê Nhã một thời giạn sao ạ?" Nghe thấy những lời đối thoại của bọn họ, Phong Thượng Trí bật hỏi
"À! Không phải là Lê Nhã nói, ngày mai nó sẽ xuất viện sao, tiếp theo lại phải đi hoạt động truyền thông, nó cũng không có cách nào để ở cùng chúng tôi. Chúng tôi suy nghĩ một chút thất cúng đúng. Nếu Lê Nhã không có thời gian rảnh rỗi, chúng tôi ở lại cũng không để làm gì, không bằng về sớm một chút, dù sao cung biết Lê Nhã không có bị sao là tốt rồi" mẹ Lê lộ ra vẻ mặt không muốn nhưng lại chẳng có cách nào khác
"Vậy cũng không cần vừa đến đã vội vàng về ngay! Theo cháu được biết, Lê Nhã thực sự là rất nhớ hai người, khó có dịp lên Đài Bắc, hai bác nên ở lại thêm một chút, buổi tối trở về cũng được, nếu sợ không có xe, cháu có thể cho nge đưa hai bác về" Nghĩ đến vẻ mặt vừa nãy của Lê Nhã khi nói về ba mẹ, Phong Thượng Trí không chút suy nghĩ mà đề nghi
"Cái này, vậy làm sao được chứ thật ngại quá?" mẹ Lê nói trong miệng nhưng trong lòng cũng thực mong muốn như vậy, cảm tình đối với hắn lập tức tăng lên mấy phần
Mặc dù hắn đối với bọn họ có chút lạnh nhạt khách sao, bà cảm giác đối với con gái mình hắn cũng có giữ khoảng cách, nhưng lúc này có thể thay con gái họ quan tâm suy nghĩ , chứng tỏ hắn đối với con giá họ cũng có phần có tình cảm? Bà suy suy đoán ở trong lòng
"Không có gì mà ngại, hai người không nên khách sao, cứ tự nhiên ở lại"
"Bố đứa trẻ, anh cảm thấy thế nào?" mẹ Lê mặc dù trong miệng đang hỏi, nhưng ánh mắt đang nói cho ba Lê - bà muốn ở lại
"Tùy em" Nhận được sự "công khai" của mẹ Lê, một lúc sau ba Lê, rốt cục cũng nói ra hai chữ
"Nếu vạy thì quyết định như vậy đi, cảm ơn cậu! Giám đốc Phong, à - tôi có thể gọi cậu là Thượng Trí không?" mẹ Lê nhân tiện hỏi, muốn từng bước từng bước phá vỡ khoảng cách kéo hai bên lại gần nhau hơn
"Dạ tất nhiên là được ạ" Đối với lời đề nghị của bà, Phong Thượng Trí không có từ chối
"Vậy cậu cũng gọi chúng tôi là bác trai, bác giá là được rồi, gọi ông Lê bà Lê, tôi thật không quen!" mẹ Lê tích cực hơn mà đề nghị
"Vâng, bác gái" Hắn theo ý bà mà gọi
"Thượng Trí, cậu có thể trở về phòng bệnh với Lê Nhã được không? Nó ở một mình trong đó hẳn là rất buồn chán, tôi muốn cùng ba nó đi thăm Lưu Bảo" mẹ Lê lại nói, mục đích chính là muốn giúp con gái tạo cơ hôi cùng hắn ở riêng với nhau
"Được, có cần cháu dẫn hai bác đến phong của Quản lý Lưu không?"
"Không cần đâu! Cậu về phòng với Lê Nhã đi, chúng tôi tự tìm được rồi, dù sao cũng có thể hỏi y tá mà! mau đi đi!" mẹ Lê thúc giục, chỉ thiếu không có đẩy hắn vào phòng bệnh
"Vậy cháu vào phòng với Lê Nhã" Phong Thượng Trí không có ý kiến gì nữa, thu doạn tài liệu trên ghế xong đi về phía phòng bệnh
"Giám đốc Phong, anh trở lại rồi hả! Ba mẹ tôi nói muốn đi thăm anh Lưu Bảo" Lê Nhã vừa thấy hắn đi vào liền cười nói
"Tôi biết" Phong Thượng Trí quay lưng về phía cô đem tài liệu đặt lên trên chiếc bàn nhỏ
"Hai người nói, chờ thăm anh Lưu Bảo xong là phải trở về . Tôi rất tệ đúng không? Khó có khi ba mẹ đến thăm tôi, tôi lại không thể ở cùng với ba mẹ" Lê Nhã lẩm bẩm nói
"Bác trai, bác gái vẫn chưa ở lại đây chưa có trở về ngay đâu?" Phong Thượng Trí xoay người lại nói với cô
"Sao?" Lê Nhã sửng sốt hỏi
"Tôi đã đề nghị hai người ở lại, chờ buổi tối, tôi cho xe đưa hai người họ trở về phía nam" Phong Thượng Trí lạnh giọng nói nhẹ, giống như đang nói một chuyện không quan trọng
"Thật sao?" Trên mặt Lê Nhã biểu tình có chút không thể tin được
"Không phải là cô nghi ngờ lời tôi nói chứ" Phong Thượng Trí nhàn nhạt nói, giọng nói lại không vội vàng coi như khẳng định
"Thật xin lối ..........." Cô theo phản xạ tự nhiên cúi đầu hối lỗi nói
"Còn muốn ăn trái cây không?" Hắn cầm trái cây đi đến bên cạnh cô
"Giám đốc Phong, cảm ơn anh làm cho ba mẹ tôi có thể có thêm một chút thời gian ở bên cạnh tôi..........." Không có trả lời câu hỏi của hắn, Lê Nhã thẳng thắn cầm tay hắn, vẻ mặt tràn đầy sự cảm kích
"Chuyện này không có gì, cô không cần phải để ý" Tay của cô dường như trong nháy mắt truyền nhiệt đến trái tim hắn, làm cho hắn chấn động, giống như bị bỏng mà vùng ra khỏi tay cô
"Thật xin lỗi, tôi thật lỗ mãng" cử động của hắn làm cho trái tim Lê Nhã trùng xuống, tâm trạn vui mừng vừa rồi lập tức hóa thành hư không
Hắn ghét cô sao?
"Đây là phản xạ tự nhiên của tôi, cô không cần để ý" Phong Thượng Trí phát hiện đáy mặt cô thoáng hiện lên buồn bã, không khỏi buột miệng nói, trong lòng lại cảm thấy khi*p sợ, hắn lại có thể dễ dàng bị cô ảnh hưởng như vậy
"Ừm!" mặc dù hắn nói như thế, nhưng Lê Nhã vẫn thu lại nụ cười, trong lúc đó sự trầm mặc cùng hắn lan ra
"Lê Nhã, cô còn nhớ tôi đã nói gì với cô không, tôi thường xuyên theo người được bảo vệ đi khắp nơi, giống như đi theo một người, lâu dần cũng nhất định sẽ giữ vững tinh thần cảnh giác, làm cho người ta không thể dễ dàng đến gần, nhằm tránh khỏi nguy hiểm" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như đưa đná của cô, Phong Thượng Trí suy nghĩ một chút liền mở miệng nói, giọng nói có sự ôn nhu nhiều hơn một chút
Hắn nói một tràng những lời giải thích, tại sao lại né tránh sự ᴆụng chạm của cô sao? Lê Nhã có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn
"Đối với công việc của chúng tôi mà nói, cần phải có tinh thần cảnh giác, nếu không sẽ rất dễ dàng xẩy ra nguy hiểm"
Hắn tiếp tục nói
"Tại sao?" Quên đi tâm trạng buồn bã trước đó, tâm trạng lúc này của cô đã bị những lời nói của hắn thu hút
"Có một lần, lúc tôi đang cùng cấp dưới đi bảo vệ một nhà chính trị, cũng bởi vì tôi có sự cảnh giác, nhà chính trị kia mới tránh khỏi nguy cơ bị bắn ૮ɦếƭ. Bởi vì tay súng bắn tỉa đóng giả làm người bán hàng rong ven đường, thời lúc chúng tôi xuống xe, nhân viên bảo vệ còn chưa có kịp tập trung đầy đủ được, kẻ kia chuẩn bị nổ súng, trong nháy mắt tôi đem người đó đẩy ra"
"Oa! làm sao mà anh biết hắn là tay bắn tỉa kia?" Hắn cũng thật là giỏi nha! Lê Nhã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi
"Bởi vì vẻ mặt của người bán hàng rong có cái gì đó không đúng" Phong Thượng Trí nhàn nhạt nói
"Hả! như vậy mà anh cũng có thể phát hiện ra sao? thật là lợi hại!" Sự khâm phục của Lê Nhã đối với hắn lên đến đỉnh điểm "Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân phản ứng chậm hơn nha!" Cô lè lưỡi nói, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu
"Cái này................ Đây là kết quả của quá trình huấn luyện, cô không cần để ý" Trong lúc cô vô tình làm động tác kia, rơi vào tầm mắt hắn, làm cho hắn không có cách nào rời khỏi đôi môi đỏ mọng kia, thiếu chút nữa cũng quên nói như thế nào
"Không đâu, tôi cảm thấy anh rất là lợi hại. Còn gì nữa không? Anh đã từng bảo vệ những người nào rồi? Có thể nói cho tôi biết được không?"
"Chủ yếu là các nhà chính trị, khách nước ngoài" Có một số chuyện làm ăn, hắn không tiện nói nhiều
"Vậy thì sẽ rất nguy hiểm nhỉ?\' Đối với hắn, Lê Nhã có cả một rổ vấn đề muốn hỏi
"Cũng bình thường, chẳng qua phải luôn luôn giữ vững tinh thần cản giác mà thôi" ánh mắt của Phong Thượng Trí còn dừng lại ở trên đôi môi đỏ mọng của cô, không có cách nào rời đi, có một ham muốn nỏi lên, mà hắn đang đem hết toàn bộ sự tự chủ của bản thân để chống lại
"Vậy thì có phải sẽ rất mệt phải không?" Đôi mắt tò mò của cô mở lớn nhìn hắn, hoàn toàn không chú đến ánh mắt của hắn đã trở nên trầm lắng
"Quen rồi" Không được !Hắn không được tiếp tục như vậy nữa............. - Phong Thượng trí cảm giác được Dụς ∀ọηg của hẳn sắp nổ tung rồi
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, xoay người nhìn lại, thì ra chính là ba mẹ của Lê Nhã. Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thu hồi lý trí, trong lúc hai người bọn họ cùng Lê Nhã đang trò chuyện, hắn liền lấy lý do đi ra ngoài
Hắn vẫn đứng ở bên ngoài phòng bệnh không có rời đi, mãi cho đến tối, mới cho cấp dưới lái xe đưa hai người họ trở về phía nam
Hai giờ sáng, bên trong phòng bện yên tĩnh không một tiếng động, Phong Thượng Trí đứng bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ
Sau đó hắn quay đầu lại, đên đến bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô
Cô giống như đứa trẻ đang ngủ say không hề có sự đề phong nào, khuôn mặt không trang điểm, lại tinh khiết nhẵn bóng, Phong Thượng Trí không tự chủ được mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cô
"Ưm........." Lê Nhã đang ngủ say phát ra tiếng nói mơ, cũng không vì sự ᴆụng chạm cảu hắn mà tỉnh lại
Môi của cô ấy, rất mền. Tay của hắn мơи тяớи miệng của cô, sau đó, đầu của hắn cúi thấp, nhẹ nhàng hôn môi của cô
Cho đến khi cẩm nhận được sự ấm áp trên môi cô, hắn mới ngẩng đầu
Hắn đang làm cái gì vậy?! Trong nháy mắt khuôn mặt của Phong Thượng Trí trở nên xanh mét. Hắn cư nhiên vi phạm nguyên tắt! Hắn cư nhiên không kìm được mà muốn hôn cô! Hắn khi*p sợ quay ngược lại mấy bước
Không được, hắn tuyệt đối không thể làm trái với nguyên tắt của mình, hắn không thể tiếp tục như vậy nữa
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại cho cấp dưới đến tay mình