Bất Khả Kháng Anh Đã Yêu Em
- Cậu còn anh Cẩn hã?
- Sao ko ? anh họ mình mà… nhưng ảnh đi du học rồi…
- Ưm mình quên… Cẩn đi du học sau mình mà…chẳng trách cậu lại bik anh ấy…mà anh ấy sắp về nước rồi…chắc 1 tháng nữa thì phải…
- VẬy sao… mọi chuyện phức tạp quá…nó khiến mình nhức đầu đo…
- Ê ! nhức đầu là triệu chứng nhớ lại rồi đó… cậu nhận ra mình chưa?
- cậu trêu mình hoài…làm cậu thất vọng tí nha! Mình chẳng nhớ gì cả …he…he
- Hi..hi…đùa tí mà…từ từ nhớ cũng ko sao đâu….mà chiều nay cậu rãnh ko?
- Thì đi mua đồ với mình..
- Bữa nào đi…chiều nay mình mắc về nhà Ông có chút chuyện..
- Ukm ! bữa nào vậy…mình cũng ko cần gấp mà.
- Phong! Anh về trước đi… hôm nay tui muốn về thăm ông…_nó chạy thật nhanh khi chưa bik rằng Phong đã nghe được hay chưa… sau khi nó đi thì:
- Phong …em có chuyện muốn hỏi…_Nghi lên tiếng
- Chuyện gì vậy Nghi ?
- Thảo thật sự ko còn nhớ gì về anh sao?
- Ukm! Ko hề nhớ 1 cái gì cả!
- Vậy sao anh ko giúp cậu ấy?
- Thui khỏi…anh sợ cô ấy sẽ thêm nhức đầu hơn thui… với lại…anh sẽ làm cho cô ấy thích anh…dù là quá khứ hay tương lai.
- Vậy cố lên nha…em về trước đây..hihi
- Chài! Hỏi xong rồi bỏ về…vô tâm quá...mấy cái cô nhóc này...lớn lên tính tình vẫn cứ bám rễ ...chẳng chịu thay đổi gì cả
10 phút sau nó có mặt tại nhà ông nó…
- ông ơi !...cháu về rồi nè_nó hét thật lớn
Nghe thấy tiếng nó…ông nó vui mừng reo lên:
- À…thì ra cháu yêu của ta đây mà?vậy mà ông cứ tưởng là ai …
- ai đâu mà ai …cô công chúa bé nhỏ của ông đây nè_nó vui mừng reo lên
- Ùa! Ông biết rồi…ông nhớ con lắm đó…mà dạo này con với Phong thế nào rồi?
- Dạ vẫn bình thường thôi ạ!
- Thế 2 đứa ko có tiến triển gì à ?
- Tiến triển gì chứ…ông đừng có trêu cháu nữa…với lại bữa nay cháu về là có chuyện muốn hỏi ông đó!
- Muốn hỏi ông sao ? được rồi …vậy con muốn hỏi cái gì?
- Chuyện hồi nhỏ cháu với Phong…và chuyện xoay quanh cái ૮ɦếƭ của mẹ cháu… có thật như vậy ko ông?
- gì chứ ? ai đã nói cho con việc này ? Phong sao ?
- Ko fai… nhưng có thật sự là như vậy ko ạ?
- Thật sự ko fai thế đâu...
- Vậy là sao hã ông…ông có thể nói rõ hơn cho cháu ko ?...cháu cũng lớn rồi mà…ông đừng dấu cháu nữa
- Thôi được ròi … mẹ con ૮ɦếƭ do tai nạn là đúng…nhưng sự thật rất khó tin…người ta mà nghe chắc còn tưởng là ông bị khùng cơ đấy … sẽ chẳng ai tin nó là sự thật cả…chính cả ông …chính ông lúc đầu còn ko thể tin đc … nhưng mẹ con đã thuyết phục ông…và rồi ông đã tin ,… thật sự rất tin…
18 năm trước đây… khi ông đang đi công tác…thì nghe tin ba con bị mất tích và có thể đã ૮ɦếƭ…do thương con trai…nên ông đã khóc rất nhiều…khóc đến cạn khô cả nước mắt…ông đã rất đau buồn …rất tuyệt vọng…rồi 1 năm sau … ba con trở về với ông… nó dẫn theo 1 đứa con gái và 1 thằng con trai…
Theo như lời kể …ông được biết …do sai sót của Nam tào…cho nên ba con bị bắt xuống âm phủ khi chưa đến ngày tận… vì vậy Ngọc Hoàng Thượng Đế đã đưa công chúa Thiên Ân …tức là mẹ của con xuống để làm cô dâu cho diêm đế… 1 là để xin lỗi 2 là muốn duy trì nền hòa bình cho 2 cõi âm dương … khi đó ba con và Thiên ân đã phải lòng nhau…vì vậy cái ngày mà ba con được trở về dương thế… mẹ con đã tự nguyện theo cùng …mẹ con đã đồng ý cắt bỏ cốt tiên để có thể chung sống với ba con…vì vậy khi ૮ɦếƭ sẽ ko đc đầu thai mà sẽ trở thành cát bụi…
- Thật sự là có chuyện như vậy sao ông? Khó tin quá…y như trong phim vậy…có thật là như vậy ko ông ?... hay là ông đang đùa với cháu?
- Thật chứ…ta tuy già nhưng chưa lẩm cẩm đâu…lúc đầu ta cũng đâu có tin … và ta bik con cũng sẽ ko tin đâu ,…nhưng ta đã bị sợi dây chuyền kì lạ của mẹ con thuyết phục…
- Dây chuyền ?
- Đúng…là cái dây chuyền mà con đang đeo đó…nó chính là di vật mà mẹ con đã để lại cho con …
- Ông nói cái này sao ?_ nó hỏi rồi tháo sợi dây đang treo trên cổ!
- Đúng rồi…nó là sợi dây chuyền phân biệt tốt xấu…chỉ cần người tốt cầm vào thì nó sẽ sáng …còn ko thì nó sẽ tối đen như mực.
- Còn người đàn ông kia là ai vậy ông?
- À ! đó là 1 vị tướng trung thành của Diêm đế…
- 1 vị tướng…ko lẽ là đi theo để bắt mẹ cháu…?
- Ko phải thế đâu ?
Chính cậu ấy đã giúp cho ba và mẹ con … cho nên cậu ấy cũng ko đc phép quay về Diêm phủ nữa…
- vậy bây h người đó ở đâu ạ !
- Người đó là ba của Phong …chính vì vậy mới có cuộc hôn nhân giũa con và Phong …
- Sao cơ…hóa ra mọi
chuyện là như vậy…nhưng tại sao mẹ Phong lại mất theo mẹ cháu…
- À đó chỉ là 1 việc mà ko ai mong chờ cả…
- Mọi chuyện ông nói đều là thật sao ?
- Ta cũng sợ con sẽ ko tin …vì chuyện này thật là phi lý… nhưng nó hoàn toàn là sự thật…ta ko hề nói dối nửa lời!
- KO ! cháu tin chứ… vì ông là ông của cháu mà… với lại cháu cũng tin mẹ và sợi dây chuyền này…
- Vậy thì tốt….
- Nhưng ông ơi ?
- Chuyện gì vậy cháu?
- Dạ ! thì là cái chuyện cháu bị tai nạn… rồi quên mất Phong là sự thật sao ông?
- Ukm ! lúc đầu ta cũng ko tin…nhưng cái ngày mà mẹ con ૮ɦếƭ để cứu con…thì con chẳng còn nhớ gì cả…lúc đó khi nhìn thấy Phong con vô cùng sợ hãi…rồi sau đó 2 đứa ít đc gặp nhau vì Phong đi du học…cho đến bây h 2 đưa gặp lại thì thành ra thế này đây …
- Vậy Phong có yêu cháu ko ông ?
- yêu chứ… cậu bé đã vô cug đau khổ khi biết cháu đã quên mình…
- Vậy sao lúc đầu cháu thấy hình như anh ta ko chịu thực hiện cuộc hôn nhân này?
- À/ là do ba của Phong ko nhắc đến việc hôn ước … cậu ấy sợ ba mình đã từ hôn…nên phản đối 1 mực…nhưng sau đó bik là con thì mọi chuyện đã yên xuôi rồi !
- hóa ra là vậy ? nhưng con thấy anh ta lạnh lùng lắm…
- Đó là nó bik con đã mất trí nhớ…chắc ko còn cách nào khác cho nên mới làm vậy cho đỡ đau khổ đó mà… ta sẽ nói chuyện với nó…con cứ để đó cho ta.
- thôi khỏi đí ông…thật sự hôm nay có nhiều chuyện khó có thể hiểu được…cháu đau đầu nên về đây …ông nghỉ ngơi cho khỏe nha ông!
- Ukm cháu về cẩn thận … chiều mai gặp lại!
- chiều mai gặp lại là sao hã ông ?
- Thì đến mai rồi cháu sẽ bik!
- vậy pipi cháu về nha ông!
Một lúc sau nó có mặt tại nhà:
- Tiểu thư đã về !_ người nhà tươi cười khi thấy mặt nó
- Phong vẫn chưa về sao ạ ?_nó hỏi
- Dạ ! cậu chủ vẫn chưa thấy về … tiểu thư có dùng bữa ko ạ ?
- Thôi khỏi ! cháu ăn bên ông rồi…cháu nên phòng nghỉ trước đây .