Bất Khả Kháng Anh Đã Yêu Em - Chương 03

Tác giả: p3zinyeuanh_1000_nam

Về đến nhà
- Cô có bị ai hôn ko ?_Phong bất chợt hỏi nó .

- Có _nó trả lời 1 cách thản nhiên

- Cô có bik là ai ko ?

- Ko! Mà cũng ko có quan tâm

- Sao vậy ? nụ hôn đầu à nha…cho qua dễ vậy à ?

- Rồi sao ? chỉ là 1 cái mi gió thôi, mà kệ tui đi, nói nhiều quá , bộ anh ghen à ?

- Chanh chua quá… hỏi tí làm gì ghê vậy ?

- Rồi sao?
- Rồi sao…rồi sao…bộ trong từ điển nói của cô chỉ có 2 từ đó thôi ha~?
- Anh bị khìn hã…uống lộn thuốc sao ?...nãy giờ tôi đã nói những cái gì hã… kho tàng kiến thức của tôi chắc sẽ nhìu hơn anh đó…

- ờ ha ! tại tui quên…mà cô có cái thái dộ gì vậy hã…phải tôn trọng ck sắp cưới chứ!
- Ai là ck chứ?
- Tôi ,chẳng lẽ lại là cô!

- Ai à thèm làm vợ của anh hã ?...đừng có
nhắc tới nữa…với lại tôi đi trước đây… đứng đây chắc tôi sẽ bị điên mất ! mà nè !
- Chuyện gì_ Phong vừa nói vừa rót 1 ly nước thật đầy

- Chúng ta hợp tác nhé?

- Hợp tác cái gì ?

- Sao mọi ngày anh thông minh lắm mà …ý tôi là :’ TÔI MUỐN ANH HỢP TÁC VỚI TÔI ĐỂ PHÁ VỠ CUỘC HÔN NHÂN NÀY ‘’ có đc ko ?

- Ha……aaaaaaaaaaaa
- Tên biến thái… anh cười cái gì vậy?

- Tôi cười vì sự ngây ngô của cô.
- Ngây ngô cái gì?

- Chúng ta chưa bắt đầu thì đã thất bại rồi
- Sao anh lại có thể nản lòng như vậy chứ?

- Cô ko bik gì sao ?

- Bik…j.?
- Cuộc hôn nhân của chúng ta thực chất ko phải vì tiền âu.
- Sao….vậy thì vì cái gì cơ chứ ?
- Vì hôn ước từ nhỏ.
- Nhưng tôi thắc mắc cái hôn ước đó là do ai mà có ?

- Do 2 bà mẹ của chúng ta…những người đã quá cố…chính họ…họ đã vì chúng ta mà ૮ɦếƭ…sau đó họ bắt chúng ta phải trả nợ… chính vì thế chúng ta đã học chung trường mẫu giáo và……

- Chuyện này là sao , sao ông ko nói gì cho tôi /

- Ông sợ cô buồn và sợ cô phản kháng… bố tôi cũng vậy, ông ấy cũng đã đóng kịch đó , tôi thì bik hết trơn rồi.

- Vậy sao tôi lại ko hề hay bik chứ…mà ai lại đi tin anh…tôi sẽ trực tiếp đi hỏi ông.
- Tùy cô, khuya rồi tôi đi ngủ đây

- Ngủ thì ngủ đi…làm như tôi muốn nói chuyện với anh ko bằng…

Tại phòng Phong:[ Con mèo này… em lúc nào cũng vậy, lớn rồi mà tính tình vẫn ko hề thay đổi,… lại còn lì lợm hơn nữa chứ dễ thương lắm … mèo mà cứ làm vậy thì sao anh có thể đi du học đây…sao mèo vẫn ko chịu nhớ lại chứ, mèo bắt anh phải chờ mèo tới bao giờ đây…anh ko chờ đc lâu đâu…mèo phải nhanh chóng nhớ lại anh đi… lúc nhỏ chúng ta chơi rất vui mà…sao mèo lại nỡ quên chứ….lúc nào anh cũng phải cười méo cả miệng vì mèo….lúc nào anh cũng bênh vực và bảo vệ mèo …mèo đừng nên vô tâm như vậy nữa…dù gì thì mèo cũng là của anh thui….tấm hình lúc nhỏ này anh luôn mang theo…mèo ko chối đc đâu…hehe]
cậu ta mải suy nghĩ rồi sau đó lăn đùng ra ngủ. …còn nó …chẳng bik đang nghĩ gì mà cứ lăn qua lăn lại…mãi mới chịu ngủ

6 h sáng

Nó đang ngủ ngon thì bỗng giật cả mình…

- Tiểu thư dây ăn sang thôi !_ cô giúp việc khẽ lay người nó
Bơ vơ sửa soạn khảng 5 , 10 phút…nó chạy ùa xuống nhà…vừa đi vừa hỏi:

- Phong đâu rồi cô?
Người nhà chưa kịp trả lời thì:

- Tui đây…cô có bik bây giờ là mấy h rồi ko hã?
-Tôi xin lỗi
- Lề mề quá…nhanh đi…

- Bik rồi… giờ đi đc rồi!

- Cô ko ăn à?

- Ăn gì nổi với cái mặt như anh.
- Vậy thì đi.

Vừa đi bụng nó vừa kêu sột sột….[đói muốn ૮ɦếƭ …cái tên đáng ghét này…tại anh mà tui ko ăn sáng đc đó…tui mà có bề gì thì anh đừng có trách]_nó vừa ngồi vừa lẩm bẩm suy nghĩ …rồi bỗng nó cảm thấy thơm thơm…mùi bánh piza…hihi…chắc nó đang làm mơ….ko …cái bánh đó đang ở trước miệng của nó…**+**n..

- Ăn đi…tui bik cô đang đói mà…ko ăn sáng ko có lợi cho bao tử đâu…
- Vậy sao hồi nãy anh ….

- Thui ăn nhanh đi…đừng có thắc mắc làm gì …
- Cảm ơn

- Ko có gì
10 phút sau
- Chào Thảo …hôm qua ngủ ngon chứ ?_ Nghi toe toét hỏi nó
- Um ! nhưng hơi tệ
- Mà ra đây hỏi nhỏ nè?

- Gì vậy ?

- Cậu có bik hôm qua ai đã hôn cậu ko ?
- Ko
- Vậy muốn bik ko ?
- Cậu bik sao?

- Sao ko nhỉ…mình có dùng máy quay….rồi sau đó hỉnh đọ sáng mà …hehe
- Cậu ghê thịt …mà đó là ai vậy ?
- Là anh Phong đó…

- hã????
- Bộ cậu ko bik à?
- Ukm ko hề
- hã????
- Bộ cậu ko bik à?
- Ukm ko hề

- vậy thì tiếc thật….học thui

Giờ ra chơi

- Cậu có gì muốn hỏi sao…nhìn mình giữ vậy ?_Nghi hỏi nó..
- À ko có gì…cậu cứ ăn típ đi

- Thui…có gì cứ hỏi đi.
- mình nói nghe nè!
- ?...
- À … mình muốn hỏi cậu … là cái chuyện hồi nhỏ giữa tớ và Phong đó…cậu có bik ko ?
- ỦA! hóa ra cậu nhớ lại rồi sao ?

- Sao cậu nói kì vậy…mình ko hỉu…
- Thì ra là chưa nhớ… tội nghiệp Phong thật

- LÀ sao ?
- Thì việc cậu bị tai nạn… rồi mẹ của Phong và mẹ của cậu mất… rồi cậu bị mất trí nhớ về Phong…v.v.v mình đều nghe lỏm đc hết…
- Vậy Phong đã từng yêu mình sao ?

- KO phải đã từng thôi đâu…bây giờ vẫn còn đó…Phong rất yêu cậu là đằng khác… khi bị ép hôn mà do bác trai ko chịu nói rõ… Phong đã rất bùn và điện tâm sự với mình… rồi 2 tuần sau đó … mình lại đc nhận điện thoại từ Phong với 1 thông tin rất ‘ happy’ …hôn ước giữa cậu và anh ấy ko hề bị bỏ…và người đính hôn vẫn là cậu…nhưng do nhìu năm ko gặp… cậu lớn nên nhiều…cho nên anh ấy ban đầu ko hề nhận ra…

- Cậu bik rõ vậy sao …cảm ơn nha…

- Ukm! Ko có gì… mà cậu cũng mau nhớ lại mình đi nha… cứ quên mình như vậy hoài…mình bùn lắm đó…
- Ũa ! Vậy hồi nhỏ tớ cũng bik cậu nữa sao?
Bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.vn
- Chán quá…cậu chẳng còn nhớ gì cả ?...tất nhiên là có cả tớ rồi…hồi đó cậu và
Phong là 1 cặp…còn tớ thì với anh Cẩn…rồi lớn lên mỗi đứa 1 nơi…nhưng sắp hội tụ lại rồi…hihi…
- Anh Cẩn…nghe quen quá
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc