Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu! - Chương 20

Tác giả: Minie_wgemm

“Cái gì vậy..? Là tụi nhỏ sao?”
Hàng mi đen cong nhẹ của Tiêu Dũ chợt động đậy, anh nhẹ nhàng mở mắt ra. Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng không nhỏ như anh tưởng đang mở to đôi mắt nâu đen long lanh, môi chúm chím và mũi thở đều từng hơi phả vào mặt anh
Aaaa! Rầm!
_ Uây! Sao “rớt giường” rồi_ giọng nói trong nhưng nước, ngọt như kẹo ấy chợt vang lên bên tai.
Tiêu Dũ mở to mắt, bất động không biết nên làm thế nào.
_ Này! Tên kia!
_ Ha..Hả?_ anh giật mình quay đầu nhìn, khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của anh thật làm cho người muốn đánh mà.
Và thế là “Bốp!”
A, sao..sao đánh anh?
_ Anh…là..ai?
!?
Một câu hỏi..chỉ là một câu hỏi ngắn gọn ba chữ nhưng tại sao lại làm tai anh như ù đi. Đây có phải là mơ không?
_ Tôi là ai?_ anh hỏi lại, vẫn giữ nguyên gương mặt ngơ ngác nai tơ ấy.
(Im lặng)
_ Ui! Này! Đau lắm biết không!?
_ Không_ cô trả lời ngắn gọi, xúc tích sau đó mở to mắt nhìn chăm chăm vào anh
Tiêu Dũ đỗ cả mồ hôi hột, thật ra là thế nào? Chuyện gì đây chứ? Tiêu Dũ à, mày đang mơ đấy. Chẳng phải Nha Đầu còn nằm bệnh hôm qua, chưa hồi phục hết, chỉ mới cử động linh hoạt được tay chân nhưng vẫn chưa biết nói sao. Phải rồi…là mơ….
Nhưng…
Hai cú đấm lúc nãy
Đau thật đấy.
_ À, thì ra anh tên Tiêu Dũ
Nghe tên mình, anh giật mình nhìn cô rồi bình tĩnh lại. Cô đang cầm thẻ chủ tịch tập đoàn rồi nghịch mọi thứ trong tập xách tay của anh. Nha Đầu trước mặt anh bây giờ cứ như là một cô bé bị…
20 phút sau
_ Tiểu thư đã bị tổn thương một phần ký ức và hiện cô ấy không còn nhớ gì được nữa

_ Ô..ng nói gì chứ!? Bác sĩ Tần! Ông nói lại cho ta nghe xem, ông đang đùa đúng không?
_ Tiêu Thiếu, tôi biết cậu rất sốc nhưng đó là sự thật. Cách duy nhất có thể cứu được Mộc tiểu thư chính là cho cô ấy một cuộc sống mới thật thoải mái và vui vẻ, có thế khi cô ấy nhớ lại những ký ức đau buồn đã mất, cô ấy sẽ không còn đau đớn như lúc trước nữa
_ Đừng nói nữa, ta không tin!
Anh nắm chặt lấy thành ghế, răng nghiến lại, cơ thể gồng lên như đang run rẩy. Rốt cuộc thì anh cũng cảm thấy được sự sợ hãi tột cùng ấy, cô đã không nhớ được anh!
_ Thiếu Gia!_ một cô người hầu hấp tấp chạy vào gọi anh
Nhưng tiếng gọi ấy đâu có thể lọt vào tai Tiêu Dũ lúc này.
_ Tiểu Thư qua phòng cô cậu chủ nhỏ quậy phá không ngưng làm cho mọi thứ trong phòng rơi khắp nơi.
*Giật mình
Tiêu Dũ lập tức chạy ngay qua phòng hai đứa nhỏ ngay sau khi ngạc nhiên khi cô vừa được bác sĩ Tần khám giờ đã chạy qua phòng khác mà không để lại một tiếng động.
_ Nha Đầu!
Đập ngay vào mắt anh là cảnh tượng bừa bộn nhất có thể và tiếng cười trẻ con vang khắp nơi.
_ A, chú Dũ. Mẹ tỉnh lại rồi này_ Nguyệt Dao cười vui vẻ nhìn anh
_ Dao Nhi! Hông được cho mami biết mình nói chuyện với người lạ, mami sẽ giận đấy_ Khắc Dĩ lườm muội muội của mình, nói đủ lớn để cho muội ấy nghe.
_ in lỗi, không nói nữa_ Nguyệt Dao đưa tay che miệng nhận lỗi
_ Này! Cái này là gì thế?_
_ A, đó là Melody trong Bửu bối thần kỳ! Boss thấy dễ ương không?_ cô nhóc chạy lon ton đến bên Nha Đầu rồi chớp mắt trả lời.
_ Boss?_ Cô ngơ ngác hỏi lại
_ Boss là mẹ, là đại ca của tụi con_ Khắc Dĩ nói rồi ôm lấy chân cô_ Boss đừng ngủ nữa nhé, Khắc Dĩ sẽ ngoan nên đừng bỏ Khắc Dĩ
_ Dao Nhi cũng ngoan nữa, mami đừng bỏ Dao Nhi!_ Nguyệt Dao cũng oà khóc ôm lấy cô và ca của mình
Nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, Tiêu Dũ không nỡ lòng nào nói cho chúng biết, thật ra mẹ của chúng không còn nhớ chúng là ai
_ Khắc Dĩ, Nguyệt Dao, Boss bỏ các con khi nào chứ? Ai nói thế?_ cô nắm chặt tay của hai đứa, nói với ánh mắt rất hiền từ
Sau câu nói của cô, Tiêu Dũ lại một lần nữa phải khựng lại và sửng sốt. Cô nhớ được Khắc Dĩ và Nguyệt Dao sao? Vậy còn anh? Tại sao..?
Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu Tiêu Dũ, nhưng đầu anh không đau, lòng anh đau….anh đau vì cô
_ Hai đứa chưa đi học à? Mà đây là đâu? Tại sao hai đứa lại ngủ ở đây chứ?_ cô cau mày hỏi
_ Đây là nhà tôi. Khắc Dĩ, Nguyệt Dao, xuống ăn sáng rồi đi học_ Tiêu Dũ khoanh tay trả lời, cách xưng hô cũng khác đi
_ Không được, anh là ai mà dám sai tụi nhỏ chứ_ cô kéo hai đứa gần lại mình, liếc nhìn anh như đe doạ: “Đụng vào tụi nó, tôi sẽ Gi*t anh”
_ Nhóc con à! Có gì thì cho tụi nhỏ ăn hẳn nói nhé. Chẳng lẽ nhóc muốn con của nhóc nhịn đói à?_ anh cãi lại
_ Anh! Anh gọi ai là nhóc chứ!?
_ Ăn sáng…? Hay Nhịn!_ anh gằng giọng
_ A…Ă…ăn, tất nhiên là ăn rồi_ cô tuy điệu ngữ vẫn còn không hài lòng với anh là mấy nhưng vẫn nhượng bộ cho hai đứa nhỏ xuống nhà ăn sáng
Sau khi cho tụi nhỏ đi học, Tiêu Dũ liền quay về phòng, nơi cô đang nằm lăn lộn khó chịu. Chắc vì lúc trước anh quá tệ nên bây giờ dù không nhớ anh là ai cũng cảm thấy khó ưa nên mới nổi cáu như vậy. Nghĩ đến đây, Tiêu Dũ cảm thấy buồn rười rượi, phải làm sao mới đem được cô trở về bên anh đây.
“Haiz, Nha Đầu à! Mày bị sao vậy, tự nhiên giả mất trí nhớ làm gì không biết. Lỡ sau này Tiêu Dũ biết, mày tiêu chắc. Đúng là Ngốc! Đại Ngốc mà!!”
_ Mất trí nhớ chứ có phải uống nhầm thuốc đâu mà hết phá phòng con cô rồi đến phòng tôi thế?
_ Aa! Ngươi là ma hay người!?_ cô giật mình nhảy vào góc tường, đưa tay che mắt.
Thấy hành động trẻ con của cô, anh cười thầm sau đó từ từ tiến lại gần, ghé sát mặt cạnh tai cô sau đó thì thầm.
_Tôi là người đấy nhóc ạ. Còn bây giờ, mau đi vệ sinh sạch sẽ đi_
Lại một cú đấm giáng xuống mặt Tiêu Dũ
_ Aizz! Con nhóc này, sao lại
_ Lợi dụng giỏi lắm, anh tưởng tôi không biết sao?
_ Biết? Biết gì chứ?
_ Anh thích tôi_ cô tự tin nói_ thế nên mới lại gần tai tôi rồi thì thầm to nhỏ. Thôi đi, trò này xưa rồi, xài với người con gái khác còn được chứ với tôi thì không tác dụng đâu.
_ Nhóc!
_ Nhóc nhóc cái gì chứ, tên Khùng kia, từ nay phải gọi tôi bằng chị nghe chưa?
_ Hả!?
_ Ơ, đã khùng rồi còn điếc à?
_ Nha Đầu khốn kiếp, em dám chọc giận ta sao? Em Đợi Đấy
Nói xong anh quay người đi ra khỏi phòng, bỏ lại cô chớp mắt, ngồi thừ ra đó. Mất khoảng mười giây, thần kinh cô mới hoạt động lại, sau đó nhanh chóng chạy vào nhà tắm. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay, cô mới cảm thấy mình có gan lớn như vậy đó…nếu Tiêu Dũ giận thiệt thì Nha Đầu cô…là siêu phàm rồi!
_ Tiểu thư, đây là bộ váy Tiêu thiếu đã chọn cho cô_ người hầu đứng sẵn trước cửa phòng cúi người đưa cho cô.
_ À vâng, đa tạ_ cô cũng cúi đầu cảm tạ rồi nhận lấy.
Bộ váy Tiêu Dũ chọn vẫn luôn theo kiểu xoè, lần này anh chọn màu xám có nơ đen sau lưng. Cho thấy rõ được đường cong thon gọn và đôi vai nhỏ của cô.
_ Mời tiểu thư xuống lầu dùng bửa sáng
_ À vâng. Chị không cần gọi em là tiểu thư đâu, gọi em là Hy..à không..Mộc Trà là được rồi.
_ Vâng, thưa Tiểu thư_ cô người hầu cười nhẹ với cô, sau đó cúi đầu mời cô xuống lầu
“Đã nói đừng gọi Tiểu Thư mà lại… Người hầu của Tiêu Hàn Cực lúc nào cũng vậy, chậm hiểu còn hơn mình”
_ Mời tiểu thư ngồi_
_ Cảm ơn…_ cô ngại ngùng ngồi xuống, không tự nhiên gì mấy. Căn nhà đúng là sau một thời gian đã trở nên áp lực hẳn, không thở nổi luôn ấy.
_ Mau ăn đi, tôi đã cho gọi người, tí sẽ chở cô về Mộc Gia_ Tiêu Dũ bỏ dao nĩa xuống rồi nói, anh không muốn nhắc đến chuyện lúc nảy làm gì, vì cô ấy chỉ mới khoẻ lại, nên kiềm chế cơn nóng giận này thì tốt hơn
_ Mộc Gia?
_ Là nơi ông nội cô
_ Tôi biết ông nội tôi ở đó! Nhưng về đó làm gì
??
_ Cô nhớ được ông nội cô à?
_ Đúng vậy? Sao thế? Chẳng lẽ anh muốn tôi quên sao?
_ Đây không phải giờ giỡn, nói thật đi, thật ra cô nhớ được bao nhiêu người
_ Mắc mớ gì anh chứ! Mà nè, sao lại gọi bằng cô, phải gọi bằng chị nghe chưa?
_ Thế cô gọi tôi bằng anh còn gì? Sao lại bảo tôi gọi bằng chị? Hoang đường
_ Chả phải anh cũng đang gọi tôi bằng cô đó sao?
_ Trả lời anh đi! Rốt cuộc thì em nhớ được bao nhiêu người hả!!
Tiêu Dũ nắm lấy cổ tay Nha Đầu siết chặt, ánh mắt đỏ ngầu của anh làm mọi người run sợ…..nhất là cô, mặt cô tái mét, không nói lên được nữa lời
Thấy sắc mặt Nha Đầu tái đi, mắt chứa đầy nước, anh cũng nhận ra mình đã vô tình tức giận lên người em ấy. Buông vội cổ tay cô ra, anh lấy áo khoác sau đó đứng dậy
_ Quản gia, mau đưa tôi đến tập đoàn_
Sau đó anh đi thật nhanh ra ngoài, mà không để ý rằng đôi mắt ấy thật ra đang lo lắng cho anh, đang hướng về anh, và, trong lòng đau cũng vì anh.
“Tiêu Dũ, em xin lỗi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay