2 tháng sau:
Chỉ mới 7 giờ sáng, trên chiếc giường trắng viền lam, có một thiên thần đang còn say giấc, mấy tháng nay cô khó khăn lắm mới ngủ một mình được, hôm nay phải ngủ ngon giấc mới được. Chợt có tiếng cửa,
……
_Um, Tiêu Dũ, đừng chọc a_ cô đưa chân đạp mặt anh ra, cuộn mình vào chăn, lăn qua một góc.
Nha Đầu ngốc này, dám cho anh ăn bơ à? Được lắm, xem ra mấy tháng nay, anh lo cho em cũng vô ích rồi. Đúng là uổng công anh siêng năng làm việc để được cha cho về Mộc gia thăm em
Tiêu Dũ nghiến răng nhào lên giường cô lại, vừa nhào lên thì cô cũng nhảy xuống
Ble, đến mà bắt đi_ cô lè lưỡi trêu chọc
Được lắm, anh sẽ bắt em cho bằng được_
Thế là trong biệt thự rộng lớn chợt phát lên tiếng rầm rầm. Mộc Đế gia đang uống trà nghe thế liền cau mày, quái thật, nơi đây chất liệu rất cứng, bền, thượng hạng, tại sao lại phát ra tiếng động mạnh như thế?
_ Chủ tịch, là do tiểu thư bị Tiêu thiếu gia rượt nên chạy hết lầu này sang lầu khác. Cô còn kéo thêm người hầu chạy cùng nên mới….
_ Hai đứa này đúng là
Ông vừa bước vào trong thì cảnh tượng một Tiêu Dũ, rượt cả bầy nữ lẫn nam và dẫn dầu là cháu gái vừa ngủ dậy của ông xuất hiện
_ Mộc Trà
Ơ, ông nội
_ Như vậy thì ra thể thống gì nữa, mau lên lầu thay quần áo sau đó xuống đây ta nói chuyện
….Dạ
Cô bĩu môi bước lên lầu, Tiêu Dũ thấy thế cũng khó chịu liền đi theo vào phòng cô.
_ Không chơi nữa_
Tiêu Dũ bước lại gần, mắt cô giờ đã ngấn lệ nhưng không muốn rơi. Sợ cũng phải thôi, là đấng trên trong nhà, la là phải sợ rồi. Có lẽ cô chưa bao giờ bị Người Thân của mình la nên bây giờ tức giận, ông nội cũng dễ nổi cáu nên quên mất đi điều đó, cô chỉ là một đứa con nít dù mang trí của người lớn.
_ Nha Đầu
_Nha Đầu không muốn ở đây đâu a. Mộc gia không vui gì hết, suốt ngày chỉ việc với việc, không ai chơi với Nha Đầu, ông nội cũng hết thương Nha Đầu, cứ làm việc rồi lại uống trà, không nói chuyện với Nha Đầu. Có nói thì cũng khắc khe, toàn về phép tắc, cư xử, lễ lục lễ nghĩa gì đó,….
Tiêu Dũ nghe những lời giải thích phàn nàn dài như vậy xong chỉ biết ôm cô vỗ vỗ đầu, biết làm sao giờ, là một tiểu thư trong một tập đoàn lớn, cô phải chấp nhận điều đó thôi.
_ Ngoan, đợi đến khi anh cưới em, anh sẽ mang em về
_Tiêu Hàn Cực?
_Đúng, là Tiêu Hàn Cực, nhà của chúng ta. Nên em phải cố gắng, không được khóc, nghe không?
Gật
_Mau mau sửa soạn xuống nói chuyện với ông
Gật
Vừa bước xuống lầu, cô đã thấy ông nội ngồi trên ghế, mặt nghiêm nghị uống trà. Mà sao mặt ông nội giống cuốn sách vậy nhỉ, không nói chuyện, nhưng lại chứa rất nhiều thứ kỳ lạ, huyền bí bên trong, khiến người ta phải tò mò
_ Ngồi đi……Mộc Trà, ta biết con từ nhỏ đã không được dạy dỗ nên tính con rất thích tự do tự tại, nhưng bây giờ con là một tiểu thư sắp ra mắt cho người đời biết đến. Ta mong con nên học cách cư xử cho đúng một tiểu thư.
Cô càng nghe càng nhăn mặt, đến nổi muốn tịt cả mắt. Tiểu Thư đó là ai mà phải học chứ, cô chỉ là cô, Nha Đầu là Nha Đầu, Hy Tranh là Hy Tranh, Mộc Trà là Mộc Trà.
Tiêu Dũ vỗ nhẹ vai trái cô
_ Tiêu Dũ, đây là vợ sắp cưới của con, con cũng nên chỉ bảo nó
_ Vâng thưa ông
Rầm
Không phải chứ? Tiêu Dũ và Mộc Đế nhìn cô, chiếc bàn tự nhiên hiện ra một vết nứt. Nha Đầu lần này thật sự tức giận, cô nhìn ông mình
_ Ông nội, có thật Mộc Trà là cháu ông không?
_ Đúng
_ Có thật con là Mộc Trà
_ Đúng, ta có cả giấy DNA
_ Vậy có thật con là con của Mộc Bá và Hứa Lam
_ Đúng
_ Vậy ông nói xem, cha mẹ muốn con của họ là Mộc Trà hay muốn con của họ là một Tiểu Thư?
_Con!
Mộc Đế trừng mắt nhìn cháu gái, nhưng thật ngạc nhiên ánh mắt của cô bây giờ thật giống con trai ông. Cô nhìn thật kiên quyết và uy lực, bởi vì cô biết những điều cô vừa nói là đúng
_ Nha Đầu_ Tiêu Dũ kéo cô ngồi xuống, tránh lại gây chuyện
_ Con không muốn ở đây!
_C..con, Mộc Trà
Ông ôm иgự¢, tay nắm chặt để nguôi cơn giận.
_Mộc Trà, đến cả ông con cũng bỏ được sao?
Cô nghe ông nói thế cũng thấy mình hơi quá đáng, ông nội đang bị bệnh lại bị cô chọc tức. Mười mấy năm, ông không ngần ngại cực khổ, từ bỏ đi bao nhiêu thời gian dưỡng tuổi già để tìm kiếm cô, vậy mà chỉ trong vài tháng…. Nhưng quả thật là cô đúng mà
Tiêu Dũ nhìn cô cúi gầm mặt lúng túng, chợt thấy nhói lòng, học cách diễn đạt những gì mình muốn, học cách kiểm soát, học cách mạnh mẻ, học cách vui tươi, con người họ cần đến cả chục năm để nhận thức được tất cả, nhưng Nha Đầu chỉ bước vào đời thật gần nửa năm, làm sao mà….
_ Xin lỗi ông
Mộc Đế mở to mắt nhìn cháu gái
_Nha Đầu, con
Con không dám nữa_ cô nhìn ông, cúi gầm người, nước mắt rơi lã chã
Mộc Đế thở dài, ông cũng mệt mỏi quá rồi. Câu xin lỗi của con bé chắc cũng làm ông nguôi được phần nào, Tiêu Dũ đúng là biết cách dạy dỗ con bé, rất tốt.
_ Tiêu Dũ, mau đem nó đi đâu đi. Ta cần nghỉ ngơi, làm việc cho tập đoàn
_ Vâng thưa ông_ Tiêu Dũ kéo tay cô.
Cô không quên ngoảnh đầu nhẹ nhìn ông nội, gật đầu thưa đi.
Mộc Đế quay trở lại phòng, đưa tay lên xoa vầng thái dương.
_ Chủ tịch
_ Quản gia, có phải ta quá nghiêm khắc với Mộc Trà so với ngày trước không?
_ Vâng
_?! Ông!
_ Điều 15 trong sách người hầu của Mộc Gia: thật thà, không nói dối thưa Chủ tịch
Mộc Đế nghe vậy cũng nén giận thở dài
_ Mộ..c tiểu thư rất th..thương chủ tịch, mong ngài đừng giận_ một cô hầu mang trà vào cũng ấp a ấp úng nói
_ Cô là
_ người này tên Tiểu Hiên, là người hầu hay bên cạnh tiểu thư nhất thưa Chủ tịch
Mộc Đế gật nhẹ đầu, rồi cho lui ra, ông không quan tâm mấy về những người này nhưng lại quan tâm cái câu cháu gái ông rất thương ông. Ông cười nhẹ, lấy bản thảo hồ sơ ra tiếp tục làm việc.
_ Nha Đầu, lúc nãy
_ Tiêu Dũ, muốn kem
Thấy cô không muốn nói về chuyện lúc nãy, anh cũng không trách, chỉ im lặng lái đến siêu thị mua sắm, vừa có tiệm ăn kem vừa có thể mua gì đó cho cô được.
_Chào Tiêu thiếu gia, ngài muốn dùng gì?
Tiêu Dũ giữ im lặng, khí lạnh bao trùm cả phòng bán kem, mọi người đang chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh phó chủ tịch TG, Hy Tranh. Cô chăm chú xem menu rồi ghi ra một mẫu giấy đưa cho phục vụ sau đó gật đầu ý cảm ơn. Anh phục vụ hơi ngạc nhiên nhìn Hy Tranh, cách giao tiếp của cô rất rất lạ nhưng thôi, là khách mà.
Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ, tiệm kem ở tầng 5 nên có thể nói phong cảnh nhìn từ cửa sổ rất đẹp. Chợt cô thở dài,
_ Nha Đầu
Cô nhìn anh, ánh mắt Tiêu Dũ tuy đầy hàn khí nhưng có thể thấy anh đang lo cho cô
_ Tiêu Dũ, phải cưới rồi mới trở về với nhau được sao?
Hửm?
Tiêu Dũ, Nha Đầu thấy trên máy tính, lễ cưới có rất nhiều người, lại còn phải chụp ảnh. Hay mình chỉ mặc đồ cô dâu chú rễ rồi xong được không_
Anh phì cười, ý tưởng kỳ quặc này đúng là chỉ có cô nghĩ ra. Ai cũng muốn một lễ cưới linh đình, đẹp đẽ, gây ấn tượng, cô lại muốn dẹp đi cho xong vì trông rườm rà. Anh chắc ông nội cô sẽ làm nó long trọng hơn cô tưởng cho xem
_anh sẽ lo những việc đó
…..
_ tại sao ông nội lại dữ như thế?
_ hơn anh không?
_ Không a
_Sao anh em không sợ, ông nội em lại sợ?
_Không biết, ông nội nói nhiều khi dữ. Tiêu Dũ không nói gì khi dữ. Thật kỳ lạ, đàn ông đúng là phiền
Nếu không nhờ anh phục vụ mang kem ra, anh đã phá lên cười rồi. Con Gái là chúa phiền phức, nay lại bị đảo ngược lại là đàn ông, em đúng là
_ăn ăn đi, anh thua em rồi
Tại Quách Gia
Cha, chuyện này là thế nào? Tại sao cổ phần công ty lại bị mất_ Chi Linh nói giọng như rất tức giận
Này, là một tiểu thư thì phải nhỏ nhẹ một chút_ Quách Đường cũng đang rối lắm nhưng cũng từ tốn trả lời con gái cưng của mình
Con.._
Hiện tại thì ta chưa biết lý do vì sao việc buôn bán xuống thấp. Vào giờ phút này, tập đoàn Mộc Gia lại rút cổ phần đầu tư. Ta thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra_ ông ôm đầu mệt mỏi nói
Chi Linh thấy cha như thế thì chạnh lòng chạy đi lấy điện thoại gọi cho sự giúp đỡ. Nhưng không ai bắt, cô dì chú bác,…không một ai bắt máy. Cô khóc, hy vọng bị dập tắt, không ngờ một tiểu thư đanh đá đài cát không sợ ai như cô bây giờ lại phải cần sự giúp đỡ.
Alo_
Du Tố!_
Chi Linh, có chuyện gì không?_
Du Tố, tỷ phải giúp muội tỷ phải giúp muội_
Bình tĩnh, chuyện gì?_
Gia đình muội sắp sửa tán gia bại sản rồi hức_
Làm sao có thể_
Tỷ phải giúp muội, nha Du Tố_ Chi Linh mừng rỡ nói lớn nhưng cô đâu biết đôi mắt của Du Tố đang dần trở nên sắc bén, khóe môi cong lên thành một đường
Chi Linh, chúng ta là tỷ muội đúng không?_
Vâng_
Nhưng không vì thế mà tỷ có thể giúp muội mọi lúc được_
!!_
Vậy nha, tỷ phải đi shopping đây, bữa khác nói chuyện_
Chi Linh thẫn thờ, mặt như hết sức sống, không còn cách nào khác nữa sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, không nguyên nhân không lý do và nếu có người hãm hại thì cũng không có một manh mối. Ý nghĩ nguy hiểm đen tối bỗng xuất hiện trong đầu cô.
_ Nha Đầu, đi thôi_ Tiêu Dũ bước đi thật nhanh để xem cô có đuổi theo anh không
Đúng như dự đoán, cô hấp tấp chạy theo Tiêu Dũ. Chân ngắn thật khổ mà
Oạch!
Tiếng ngã rõ to vang lên, mọi người liền quay đầu nhìn lại
_ Ngốc, lại bị ngã à_ anh bước tới đỡ cô dậy
_Thường thôi_
Tiêu Dũ trán hơi nhăn lại, như thế này mà thường á? Chân không chảy máu nhưng tím lịm, đồ thì bẩn. Mọi người xung quanh nhìn cũng xót muốn chạy lại đỡ giùm nhưng bị sát khí của anh ngăn lại.
Nha Đầu ngơ ngác nhìn anh, thật sự là không đau mà. Những vết thương này không nhằm nhò gì cả
_Tiêu Dũ?
_Đi_ chỉ một tiếng “đi”, hai tay lấy thế anh bế Nha Đầu lên làm cô bất ngờ không phản ứng kịp
_ b..bỏ_ Nha Đầu tất nhiên thấy thoải mái cũng thấy khó chịu, Ⱡồ₦g иgự¢ cứ nóng bừng lên, cứ một chút lại nghe tiếng bình bịch trong người to hơn
_Anh mà bỏ em ra thì không biết em sẽ ngã bao nhiêu lần nữa đây, Nha Đầu ngốc ạ
Nghe thế cô liền im lặng để anh bế, từ trong đến ngoài tiệm kem, ai ai cũng ngạc nhiên khi thấy một đứa con gái cỡ chừng 13 được bế mà mặt phụng phịu y hệt con nít 5 tuổi.
_ Chào Phó Chủ Tịch
Tiêu Dũ không nói gì, lạnh lùng đi thẳng qua với bộ dạng tay bế một cô nhóc. Cô tiếp viên nhìn cũng muốn cười mà không dám cười, mất việc như chơi chứ không giỡn a.
Đặt cô lên ghế, anh quay người dặn dò họ phải cư xử với cô cho thật tốt, không được đụng chạm gì và phải cách xa cô khoảng chừng 4m rưỡi. Sau đó anh quay lại thì không thấy Nha Đầu đâu.
_Nha Đầu!_ giọng nói trầm mặc, băng khốc của anh vang lên
_ Tiêu Dũ, cái này nhìn kỳ quá_ cô từ dưới xe treo đồ chui ra làm anh giật cả mình
_ Em thật là, nghịch quá đấy!_ anh cốc đầu cô
Giờ mới nhớ là từ lúc đọc sách ở nhà, cô đã bớt sợ người lạ, ngay cả vụ Quách Chi Linh cô cũng đứng lên nói lại đến nổi bị đánh. Vừa nghĩ Tiêu Dũ chợt rùng cả mình khi tưởng tượng cô đọc trúng sách giết người rồi nổi máu giết anh, đến lúc đó chắc mệt đây.
_ Này, lúc nãy ngã làm đồ em dơ rồi, mau đi thay đi_ anh ngoắc tay ra hiệu cô nhân viên chọn đồ
_ a kh..hông cần tỷ, để tự làm_
Câu nói ngộ nghĩnh thiếu chữ của cô làm mọi người cảm thấy cô dễ thương vô cùng. Nhất là khuôn mặt ngại ngùng có chút sợ sệt níu áo Phó Chủ Tịch, nhìn còn muốn yêu huống gì Phó Chủ Tịch đây.
_ Em chọn được không?
_ Được mà, Tiêu Dũ ngồi, em chọn_ cô nháy nháy đôi mắt ranh mãnh làm anh cười nhẹ, chắc lại đọc sách xem phim rồi thấy mấy cô gái thử đồ nên muốn thử cảm giác thế nào đây mà
Khuôn mặt những người xung quanh lại không ngừng ngạc nhiên, Phó Chủ Tịch băng khốc vừa cười. Thật ra….nói ngài băng khốc thì không đúng, ngài đối xử với nhân viên lẫn mọi người rất tốt, rất công bằng. Dù ít nói lạnh lùng đến mấy thì có Phó Chủ Tịch như Tiêu Thiếu gia đây đúng là rất may mắn cho tập đoàn này. Tương lai tập đoàn sẽ không lo bị nhường chức sai người rồi.
5 phút sau, cô từ trong phòng thử đồ bước ra
Tiêu Dũ đang nói chuyện với đối tác thấy cửa phòng thay đồ mở thì liền tắt máy quay đầu nhìn…
_ Oa, tiểu thư đây thật dễ thương quá_ mấy cô nhân viên cười, tấm tắc khen
Ngay cả anh cũng phải công nhận, thường ngày là anh chọn đồ cho Nha Đầu, chỉ là váy trắng hoặc đồ ngủ. Ngay cả khi đi học thì cũng quần jean thường và áo thường vì anh không muốn làm khó cô mặc những thứ rườm rà như đồng phục. Còn bây giờ, cô thật sự cứ như lột xác thành thiên sứ ấy, một thiên sứ tình yêu trẻ con.
Nha Đầu thích thú xoay một vòng, mắt thẫm mỹ của cô công nhận rất tốt, chỉ cần vào tiệm trong vài giây đã biết cái gì hợp với mình trước rồi.
_ Em đẹp lắm, nhóc con ạ_ Tiêu Dũ xoa đầu cô
_ Đi về thôi, mệt_
Ơ hay, thật là, mệt là về thế à? Anh còn chưa biết phải đi đến nơi nào tiếp theo để cho cô có thú vui thì cô lại đòi về.
_ Về cơ, mệt rồi_ cô lay cổ tay anh, bất giác trèo lên người anh đòi bế
_ Aiz, tuân lệnh tiểu thư_ không chịu nỗi tiếng trẻ con, anh mềm lòng bế cô lên vỗ về sau đó ra về, không quên để một “thẻ vàng” ở lại (thẻ tiền để thanh toán bộ đồ Nha Đầu mặc)
(Au: muốn thấy bộ mà Nha Đầu đã chọn thì xin hãy nhìn qua mục ảnh của chap này)
] Hít Hít[
_ Em ngửi gì thế?
_ Tiêu Dũ hôm nay có mùi rất lạ
_ Anh có mùi Lạ?
_không không, có mùi quen nhưng từ một người khác
_?
_ (suy nghĩ)
_ Em đấy, đòi về rồi nói chuyện không đâu_ anh đưa trán cụng vào trán cô
“? Là Chi Linh!”_ Nha Đầu chuẩn bị được Tiêu Dũ bế vào xe thì lại đòi cho xuống
_ Sao thế?_
_ e..em đi cái này chút_
Không đợi anh nói, cô phóng đi như bị ma rượt dù đang mặc váy. Tiêu Dũ thấy thế liền giật mình đuổi theo, không biết có đuổi kịp cô với tốc độ kinh hoàng đó không nữa! Khuôn mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, cái gì đã làm cô chạy bán sống bán ૮ɦếƭ thế?
Trên sân thượng
_ Chi Linh_
Còn khoảng một bước và nhảy là cuộc đời cô coi như xong, vậy mà không ngờ còn có người gọi tên
_ Cô là…Hy Tranh
_ nè, b..ên đó nhảy là là ૮ɦếƭ_ cô nhấn mạnh
Quách Chi Linh nghe vậy môi chợt cong lên. Thoáng thấy nụ cười của Chi Linh, Hy Tranh chạy tới gần
_ Đừng tới đây!
_ Không tới?
_ Đúng, bây giờ tôi chả còn gì cả, mọi thứ đều tan thành mây khói, ai ai cũng phản bội tôi và cha tôi. Không ai chịu giúp đỡ, những gì chúng tôi nhận được chỉ là những cái cớ biện hộ. Tại sao? Tại sao mấy người lại ác độc như vậy chứ! Thế thì cứ để tôi ૮ɦếƭ đi cho xong
_ xí, cho hỏi tí, mẹ đâu?
Chi Linh mắt mở to, miệng há xuýt nữa thì như rớt cả quai hàm, cô ta vừa hỏi một câu hỏi với bộ mặt ư chi là tỉnh trong tình huống sắp ૮ɦếƭ này
_ tại sao tôi phải trả lời cô?
_ t..thì đường nào cũng đòi ૮ɦếƭ, trả lời xong rồi ૮ɦếƭ cũng có mất mát đâu_ Hy Tranh chu môi
_ mẹ tôi mất cách đây 5 năm rồi, tai nạn xe_ Chi Linh cười nhạt nói
_ tội
_Tội ai?
Mẹ
?
Sau chữ “tội”, nước mắt của Hy Tranh lại lần lượt chảy xuống làm Chi Linh bất ngờ. Hy Tranh khóc y hệt một đứa con nít
_ Mẹ tỷ không muốn nhìn thấy con mình vậy đâu, bà sẽ đau lắm hức oa
_ này, không, đừng khóc, tôi sợ nước mắt cô lắm_ Chi Linh vừa quay người thì
A!
Phù, kéo lại được rồi_ Hy Tranh vuốt trán như trong phim, thở mạnh và tất nhiên vẫn còn nấc cục vì vụ khóc bù lu bù loa đó.
Cô! Tại sao lại không để tôi ૮ɦếƭ?_ Chi Linh đáng lẽ rất tức giận nhưng thay vào đó, cô lại thấy có một chút mang ơn
_Không nghe Hy Tranh nói sao, mẹ cô sẽ đau lòng khi thấy vậy đấy, Quách Chi Linh_
Ơ, chào Tiêu thiếu gia_
_ Tiêu Dũ_ vừa thấy anh, cô lại buông Chi Linh chạy tới ôm chầm lấy.
Anh không nói gì hết, chỉ vỗ vỗ trán của cô ý bảo ngốc
Chi Linh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, cô chợt nhớ đến Du Tố, phải chăng Hy Tranh cũng là người tình thoáng qua chưa hết hạn sử dụng của Tiêu thiếu gia Tiêu Dũ?
_ Tiêu thiếu
_ cứ gọi là Tiêu ca, dù sao tôi cũng lớn hơn
_ …t..Tiêu ca, thật ra nếu tôi có sống thì chặng đường tiếp theo của Quách Chi Linh này cũng chẳng còn gì cả. Tôi thà xuống dưới gặp mẹ tôi thì tốt hơn_ vừa nói, Chi Linh vừa khóc
_ tôi sẽ giúp công ty nhà cô
!!
Chi Linh ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dũ, anh vừa nói anh sẽ giúp sao?
_ đừng hỏi tại sao, tôi chỉ không muốn khu mua sắm thương mại được lên trang đầu của báo chí là có tiểu thư Quách Gia tự sát đâu
_ Phải đó, Hy Tranh cũng sẽ kêu ông um um
_ Thứ lỗi, phải đi. Gặp cô sau
Tiêu Dũ nhanh chóng chặn miệng cô gái ngốc bên cạnh anh rồi kéo đi.
_ Nhớ đừng ૮ɦếƭ đấy!
Chi Linh thẫn thờ nhìn hai người bỏ đi, duy Hy Tranh thì tay vẫn cố phẩy ý tạm biệt. Câu cuối của Tiêu Dũ cũng làm cô thấm hơn với ý định sống. Vừa mừng vừa buồn khi cô nhận thấy sau vụ việc này, cô thật tệ. Sống trong xa hoa phú quý nhưng lại làm bẩn nó đi với phẩm chất xấu bấy lâu, như Hy Tranh, nếu không nhờ cô ta cứu cô thì cô đã bỏ mạng từ lâu với ý nghĩ ngu ngốc kia rồi. Hy Tranh không phân biệt, cô lại có, giờ thì người mình từng hại đem đi cứu mình, người mình giúp đỡ đem đi đẩy mình vào chỗ ૮ɦếƭ (còn có thể nói là thất bại). Chi Linh cười nhạt, rơi nước mắt. Nụ cười cho sự đau khổ, giọt nước mắt ấm cho sự vui mừng.
_ Tiêu Dũ
Từ lúc vào xe, anh thả cô xuống rồi im lặng không nói gì, chỉ nổ máy xe chạy đi. Anh đang nghĩ gì và tại sao anh làm như vậy, chắc cô không thể hiểu. Sau một hồi ngoe nguẩy, gọi tên anh, cô bỏ cuộc, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy cô làm thế, anh cứ tưởng cô khóc. Anh im lặng vì anh tức giận, vì sợ hãi mất đi cô dù chỉ trong phút chốc khi cô nhảy lên kéo Chi Linh xuống. Sợ cô có chuyện gì trong khi chạy khắp nơi tìm kiếm cô. Cô cứ làm theo ý mình, chỉ quan tâm đến người khác như thế thì sao anh bảo vệ cô được chứ.
_ Lần sau có đi đâu hay làm gì cũng phải nói cho anh biết
…..im lặng
_ Nha Đầu?
……
_ sao thế?
Anh quay đầu qua thì thấy cô ngủ ngon lành, đôi má phúng phính, môi hồng đào thiệt trông đáng yêu. Chỉ có điều…chiếc váy mới mua lại bị cô làm bẩn rồi, đúng là quậy hết chỗ nói mà. Anh cười vươn người hôn trán cô, giận thì giận chính anh chứ sao nỡ giận cô được .
_Nha Đầu, em chờ anh nhé, sẽ có một ngày chúng ta có được một mái ấm gia đình và sống hạnh phúc hơn bao giờ hết.
]ting[
Tín hiệu đèn xanh đã lên, Tiêu Dũ quay đầu trở lại công việc lái xe về nhà Mộc Gia của mình mà không biết rằng người bên cạnh đang… mỉm cười.