"A Dực, có nhớ bà nội đã nói gì không?" Bà nội đối mặt với Tuân Dực, lông mày hiền hòa, nụ cười dịu dàng.
Tuân Dực vừa nằm trong lòng bà, trên đầu được bà xoa, "Tuân Dực của bà là một người đàn ông, con phải tự mình đối mặt với thế giới này."
"Bà nội hy vọng, một mình con có thể vượt qua."
Những lời này nói ra, bà tỏ ra rất bình tĩnh, tựa như đã chuẩn bị rất lâu.
Bà đã chuẩn bị những lời lẽ đẹp nhất với đứa cháu trai của mình.
"Bà nội, con tìm được hạt trân châu rồi, bà sẽ không sao đâu!" Tuân Dực ngẩng đầu lên nhìn bà, cố chấp cầm lấy vòng tay.
Mỗi câu như là lời chia tay.
Tuân Dực không thích những lời này.
Trong cơn khủng hoảng, đôi mắt nó lại chảy nước mắt.
"A Dực, cả đời này, bà sống... không hạnh phúc." Đến khi nghe bà nội nói ra những lời này.
Tuân Dực ngơ ngẩn nhìn bà.
Ngón tay của bà nội мơи тяớи trên mặt nó, "Trước khi ông nội con cưới bà, bà ở một thôn nhỏ sâu xa xôi, cuộc sống không no đủ, sau này, bà đưa con tới nhân gian, khó khăn chồng chất."
"Cả đời này... chưa một lần bà sống vì bản thân."
"Chỉ khi năm ấy gặp hắn, bà mới dũng cảm một lần."
Nói đến đây, bà nội Tuân ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm xa xăm, đôi mắt mơ màng, mấy phần hoài niệm, bà bỗng nhiên cười, "Nhưng kết cục không như bà mong muốn."
Năm tháng trôi qua dài như vậy, bà vẫn chưa từng quên bóng hình người đó.
Tất cả yêu và hận cũng dừng lại ở một đám tro tàn màu xanh.
Từ trước đến nay, bà không có cách nào quên hắn.
Cũng bởi vì hắn bà mới tha thiết cuộc đời, cũng trải qua tình yêu.
Cũng bởi vì không có người giống như hắn.
Khi yêu, bà cho rằng hắn mang trái tim đến trước mặt bà, vì bà dè dặt, vì bà mà lăn lộn khó ngủ.
Ngụy trang như vậy chỉ để lấy một viên yêu đan.
Khi bà đã bắt đầu tin tưởng thì bà mới phát hiện ra.
Vì vậy lúc hắn bộc lộ ra hình dạng thật, cuối cùng vẫn không hề nói là không có tình cảm với bà.
Một lát sau, chính hắn dùng kiếm đâm иgự¢ bà, máu chảy dầm dề, muốn đoạt đi yêu đan của bà.
Vết thương ở иgự¢ vẫn còn đau, năm tháng chưa từng nguôi ngoai.
Một năm kia, hắn nhẹ nhàng hôn qua tai của bà, nói "Anh là thật lòng..."
Đúng vậy, hắn là thật lòng.
Bị nửa ma chi phối trở nên tham lam, phần con người còn lại trao hết cho bà.
Thế nhưng hắn vẫn không cưỡng lại được.
Bà nội Tuân hít sâu một hơi, sờ cái đầu xù lông của Tuân Dực, nói tiếp, "A Dực, bà nội rất mệt mỏi..."
Còn sống... quá mệt mỏi.
Bà không sung sướng.
Năm tháng dài như vậy, bà vì Tuân Dực mà khổ cực chống đỡ, mà bây giờ Tuân Dực cũng đã trưởng thành.
"Hạt trân châu này là đồ vật của cô ấy, cho dù con có đưa thì cũng không phải của bà." Bà nội Tuân bỗng nhiên nhìn Chu Song Song đứng cách đó không xa.
"A Dực, trả lại cho cô bé đi."
Bà nội Tuân nói.
Tuân Dực cầm vòng tay, nhìn bà nội đang bình tĩnh, đôi mắt đã ngừng khóc nhưng cố chấp đứng không muốn động.
"A Dực." Bà nội lại kêu nó.
Cuối cùng, Tuân Dực nghe lời đi tới Chu Song Song.
"Cô chủ Song Song... tôi trả lại cho cô." Nó để lại vòng tay cho Chu Song Song, nước mắt lại rơi.
Từ đầu đến cuối nó không dám làm trái lời của bà nội.
Mà Chu Song Song cầm vòng tay, nhìn Tuân Dực trước mắt, lại nhìn bà nội ngồi trên xe lăn, cô nhấc chân đi tới.
"Bà nội, con đồng ý đưa hạt trân châu cho bà, con cũng muốn bà có thể sống tốt..." Chu Song Song quay đầu nhìn Tuân Dực lẻ loi, cô còn nói, "Bà quan trọng với Tuân Dực như vậy, cậu ấy cũng rất yêu bà."
Có lẽ bởi vì cô có quá nhiều tiếc nuối với tình thân, cho nên Chu Song Song cũng không muốn Tuân Dực trải qua việc như vậy.
Vòng đeo tay thần kỳ thế nào, cô không biết, cũng không tham luyến.
Trên thế giới này, chỉ có một chữ tình là trân quý nhất.
"Nó đã lớn rồi." Bà nội Tuân lắc đầu, chợt thở dài, "Bà cũng không thể nào vĩnh viễn chăm sóc nó."
"Cả đời này, bà đã sống quá lâu rồi...."
"Dù sao bà cũng phải một lần vì bản thân."
Cả đời này bà đau khổ rất nhiều, khổ nạn cũng rất nhiều, lâu năm lâu ngày, mong đợi cũng không còn.
Bà vẫn cảm thấy thiên đạo trừng phạt bà, thật ra cũng là giải thoát.
"A Dực, sẽ có một ngày con sẽ hóa thành người." Bà nội nhìn Tuân Dực đứng ở xa, "A Dực của bà sau này sẽ rất đẹp trai."
Giống như ba của nó.
Đáng tiếc là bà không thể chờ đến ngày dó.
Lúc bà nội Tuân nhắm mắt lại, Tuân Dực còn nghĩ bà giống như ngày thường, nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng khi nó đến trước mặt bà, muốn đẩy bà vô phòng thì cả người nó run lên.
Sợ hãi và kinh hoảng, Tuân Dực trơ mắt nhìn cả người bà nội bắt đầu phát sáng.
Bà nội của nó, là một đóa hoa ở yêu cảnh.
Sinh ra có linh nhưng người như lục bình.
Giờ phút này, thân thể của bà dần dần bị ánh sáng bọc lấy, từng chút từng chút biến mất.
"Bà nội!" Tuân Dực nhào tới.
Trong chớp mắt, thân thể của bà nội biến thành một nguồn ánh sáng, nó không bắt lấy được, chật vật ngã xuống đất, trơ mắt nhìn nguồn sáng bay về phía chân trời.
Nó thậm chí còn nhảy lên nóc nhà, từng tiếng kêu, "Bà nội."
Nhưng bầu trời cao vời vợi, nó không với tới được.
Bởi vì tinh lực nó quá nhỏ nên không thể nào nhờ mây tạt qua.
Tuân Dực chưa bao giờ căm ghét chính mình như vậy.
Nó hận mình nhỏ yếu, hận sự sợ hãi của mình.
"Tuân Dực..." Chu Song Song nhìn nó đứng trên nóc nhà khóc lóc, hốc mũi cô cũng đỏ bừng.
Ánh trăng sáng chiếu lên người con gấu mèo, nó co rúc trên nóc nhà khóc như một đứa trẻ con.
Hôm nay nó chính thức mất đi bà nội.
Lúc đó một ánh sáng vàng nhạt từ đám mây bay ra. Một thiếu niên lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng từ ngón tay anh chợt lóe, trực tiếp đánh vào con gấu mèo nằm ở trên nóc nhà.
Tuân Dực từ nóc nhà rơi xuống, ngã ở trong sân.
"Tuân Dực!"
Chu Song Song thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ Tuân Dực, nhưng cô sắp đến gần nó thì cổ tay bị nắm lại.
Cô vừa quay đầu, sau cô là một người.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, lúc nhìn cô thì con ngươi xen lẫn tức giận lại có mấy phần lo lắng.
"Cố Hề Đình..." Chu Song Song sửng sốt.
Cô chưa kịp nói gì liền bị anh kéo vào trong lòng.
Mùi hương lành lạnh ngập đến, Chu Song Song giương mắt thấy anh khẽ nâng cằm, gương mặt không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tuân Dực nằm cách đó không xa.
"Dám động đến cô ấy, xem ra ngươi chán sống rồi." Cố Hề Đình mở miệng, giọng nói âm trầm.
Tuân Dực nằm trên mặt đất, nó không định ngồi dậy, chỉ ngơ ngác nhìn xe lăn trống rỗng, ánh mắt mơ hồ.
Khi mặt trời lên, nó sẽ đẩy bà nội đi ra ngoài sân phơi nắng.
Bà thích đội mũ len, bốn mùa đều mang.
Ngày đầu tiên nó mở quầy bán đồ, lấy tiền kiếm được mua cho bà một chiếc mũ len.
Ngày hôm đó mặt trời rất sáng, bà nội ngồi trên xe lăn xoa đầu nó, cười nói, "Tuân Dực nhà ta thật là có tiền đồ."
Bà cũng rất thích xem phim hoạt hình, có lúc bà cười vui vẻ, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết.
Tuân Dực nghe bà cười, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Bà nội...
Tuân Dực khóc không thành tiếng.
"Đình ca, chuyện này giao cho tôi!"
Tề Thư lững thững chạy tới, thấy con gấu mèo nằm trên mặt đất thì vén tay áo, định đánh Tuân Dực một trận tơi bời.
"Chờ đã!" Chu Song Song vội vàng mở miệng.
Tề Thư ngừng lại, nhìn về phía cô.
Chu Song Song kéo tay áo của Cố Hề Đình, thấy anh cúi đầu xuống thì liền nói, "Cậu ấy không có làm gì em cả, thật mà..."
Cố Hề Đình nhìn xuống cổ tay của cô, anh nắm tay cô lên, liếc nhìn, "Đều đỏ cả rồi."
Chu Song Song vội vàng vàng lắc đầu, "Em không đau, cậu ấy không làm hại em mà."
"Cậu ấy là bạn thân của em..."
Chu Song Song sắp khóc lên rồi.
Cố Hề Đình thấy mắt cô đỏ lên.
Chậc.
Anh không thể nhìn cô đáng thương như vậy.
"Cố Hề Đình.." Cô nắm lấy tay anh làm nũng.
Cố Hề Đình nắm lấy tay cô, sau đó nhìn Tề Thư.
Tề Thư hiểu ý anh lập tức thả con gấu mèo ra.
Chu Song Song nhìn Tuân Dực bị thô lỗ vứt trên mặt đất, trong lòng cô cuống lên, vội rút tay Cố Hề Đình ra chạy đến Tuân Dực.
"Tuân Dực, cậu không sao chứ?" Song Song kéo nó.
Tuân Dực bị cô ôm lấy, nó trì độn một lúc rồi khóc to.
"Cô chủ Song Song..." Nó gọi cô.
"Tôi không còn bà nội nữa..."
Từ nay về sau chỉ còn mình nó.
Trong căn nhà nhỏ này cũng sẽ không còn người đợi nó về nhà nữa.
Chu Song Song mím chặt môi, không nói gì nhưng trong mắt cũng rưng rưng.
Cách một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng vỗ lưng nó, "Nhưng mà Tuân Dực, cậu không chỉ có một mình."
Không sao cả, gấu mèo nhỏ.
Cậu còn có mình mà.
Mặc dù chúng ta phải trải qua việc sinh ly tử biệt, nhưng không sao cả, năm tháng dài như vậy chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, chúng ta sẽ không còn cô đơn.
Tề Thư nhìn một màn trước mắt sau lại nghiêng đầu liếc nhìn Cố Hề Đình bên cạnh.
Quả nhiên, gương mặt anh đen sì.
Tề Thư thậm chí còn nghe thấy tiếng bẻ đốt tay của anh.
Sau lưng lạnh toát, Tề Thư vội vàng lùi về sau hai bước.
Mà lúc Chu Song Song chạy đi, gương mặt của Cố Hề Đình cũng đã chùn xuống.
Lại thấy cô ngồi xổm xuống ôm nó, thậm chí còn nhỏ giọng an ủi, gương mặt của Cố Hề Đình đen thui.
Anh không có biểu cảm gì, nhưng lại cười nhạt.
Đúng là người không có trái tim mà.