Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là Yêu! - Chương 37

Tác giả: NieeNiee

THUA CƯỢC
- Em yêu anh!
- Hả?
Mặt Tống Dương ngờ nghệch, đờ đẫn ra vì chưa kịp hiểu chuyện gì. Mộc Nhã bĩu môi ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống mà vò vò tấm chăn trên giường bệnh
- Anh nói là muốn em hạnh phúc, muốn bảo vệ nụ cười của em... Nhưng làm sao em có thể hạnh phúc được khi người em yêu lại muốn ly hôn với em chứ?
- Em... yêu anh sao? Anh không bị điên chứ?
- Chuyện với Vũ Thiên... Chỉ là em tưởng nhầm đó là tình yêu, có thể lúc trước em rất yêu anh ấy... Nhưng bây giờ, em chỉ yêu chồng em thôi...
- Mộc Nhã, em...
- Em đã nói hết rồi đó, dù anh có nói rằng anh không yêu em đi nữa, hay là anh vẫn giữ ý định ly hôn thì em vẫn mặc kệ, em sẽ không ký...!!!
Mộc Nhã ngẩng cao mặt, gằng giọng kiên quyết nói ý định của mình, nhưng cô chưa kịp dứt lời, Tống Dương đã chồm đến mà "khoá" đôi môi này lại bằng nụ hôn của mình khiến cô không thể lường trước được
- Anh yêu em!
Cô bật cười dịu dàng đầy hạnh phúc, hai người vồ ôm lấy nhau, quấn quít mà hôn say đắm, mãnh liệt như thể đã chia xa từ lâu
*Cộc cộc cộc*
- Em chỉ muốn nói trước là phòng bệnh có camera đó nên hai người đừng làm gì quá trớn nha!
Ái Vân đứng phía ngoài gõ cửa, nói lớn vọng vào bên trong làm đôi vợ chồng giật mình rồi cùng nhìn nhau mà bật cười
----------
Hai người quay về nhà, trời cũng đã tối đen như mực, Mộc Nhã miệng vừa cằn nhằn vừa tháo giày rồi bước đến bật đèn lên
- Anh có biết là hôm đó em đã rất cất công nấu nướng không? Vậy mà không thèm ăn còn bỏ đi xong đòi ly hôn. Đúng là... Áaa gì vậy?
Tống Dương không nói không rằng bế xốc cô lên tay đi băng băng vào phòng rồi đặt lên giường, anh cũng nhanh chóng cúi người xuống hôn dồn dập khiến cô chẳng thể nói nổi lời nào
- Từ... từ... Cho em... thở một tí
- Anh không nhịn được nữa
- Anh gấp gáp như vậy là thừa nhận em hấp dẫn hơn đống giấy tờ, hợp đồng rồi đúng không?
- Ừ, anh yêu em đến phát điên lên ấy!
Nói rồi anh lại liên tục hôn chầm chậm lên cổ Mộc Nhã, khiến cô phải bật cười lớn một phần vì nhột, một phần vì câu trả lời của Tống Dương
- Khoan đã, chờ em một chút!
- Còn chuyện gì sao?
- Anh còn nhớ lời cá cược của em không?
Cô xoay người với tay đến mở chiếc hộc tủ ra, lấy ra 5 chiếc thẻ ngân hàng đặt trước mặt anh. Tống Dương ngờ nghệch chưa hiểu gì
- Em đã thua cược rồi, 5 cái thẻ này giờ giao lại cho anh
- Em yêu anh đến mức chấp nhận mất chúng à?
- Hahaha, dù rất tiếc nhưng thua cược thì vẫn là thua cược
- Vậy để xem... Bây giờ anh là chồng em, vậy tất nhiên là cả cái ví này và cả sổ tiết kiệm của anh đều là của em hết
Tống Dương lôi chiếc ví tiền trong túi quần ra rồi đưa cho cô, mặt cười trông rất đắc ý. Mộc Nhã ngỡ ngàng nhận lấy, mở chiếc ví ra xem bên trong rồi kinh ngạc nhìn anh
- Cái này... Cho em hết sao?
- Ừm, của em tất!
- Aaaaa chồng em nhiều tiền quá, giàu quá đi mất hahaha
Mộc Nhã vồ người đến ôm chầm lấy anh mà cười sung sướng. Cô la hét inh ỏi vui mừng khi nhìn thấy cái ví "dày cộm" này. Tống Dương bỗng mặt đỏ bừng lên, cả người nóng hừng hực mà thều thào vào tai cô
- Xong chuyện rồi đúng không? Không còn gì vướng bận nữa chứ?
- Hả... Ý anh là...
- "Việc còn thiếu sót" trong chuyến đi tuần trăng mật...
Mộc Nhã đỏ ửng cả hai bên má, căn phòng tối om, chỉ mỗi ánh trăng hiu hắt rọi vào. Tống Dương chầm chậm hôn lấy cô, đôi môi khẽ hờ hững từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, đôi bàn tay thướt tha cởi bỏ từng chiếc nút áo. Chẳng còn gì ngăn cách, hai người họ hoà hợp vào nhau, đầu óc trở nên mơ hồ và trống rỗng, ngay giờ đây chỉ còn lại tình yêu và dòng cảm xúc cháy bỏng, rạo rực chạy bên trong cơ thể...
----------
Chẳng mấy chốc trời đã sáng bừng lên, những ánh nắng hôm nay chẳng hiểu sao lại trở nên ấm áp, ngọt ngào đến như vậy. Có phải chăng vì anh đang ôm người phụ nữ của đời mình trong vòng tay? Tống Dương yên tĩnh nhìn ngắm gương mặt hồng hào đang ngủ say của Mộc Nhã, khẽ đôi môi anh cong lên cười nhẹ, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn
"Chào buổi sáng, vợ của anh. Anh yêu em!"
Tống Dương chầm chậm rời khỏi giường, anh tranh thủ chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi nhanh chóng đến công ty để làm việc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc