Sở Nghĩa không thể từ chối sự nhiệt tình của bạn cùng bàn. Khi cậu còn chưa cân nhắc xong vấn đề nếu đẩy đối phương ra ngay lập tức liệu có kì lắm không, bạn cùng bàn đã vươn tay ôm chặt cậu. Nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, Sở Nghĩa sẽ cảm thấy hết sức bình thường. Anh em bạn bè đã vài năm không gặp, ôm vai bá cổ các thứ cũng là lẽ thường tình. Quan hệ giữa cậu với đám bạn lại cực kỳ tốt, gặp ai cũng có thể nói chuyện đôi câu, tiếp xúc tay chân tất nhiên là không tránh được. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi. Cậu là người đã có gia đình, còn từng đồng ý với Tần Dĩ Hằng sẽ hạn chế tiếp xúc thân mật cùng người khác.
Bạn cùng bàn ôm một lúc rồi buông Sở Nghĩa ra, lên tiếng hỏi: “Tao là người đến thứ hai à?”
Anh bạn này tên Tiểu Kiệt, là dân bản địa thành phố A như những người bạn cấp ba khác của Sở Nghĩa. Ngày trước, quan hệ của hai người dần tốt lên là vì thành tích quá chênh nhau. Đầu cấp ba có cuộc thi khảo sát, Sở Nghĩa đứng thứ hai từ trên xuống, Tiểu Kiệt vừa khéo lại đứng thứ hai từ dưới lên. Thầy cô thời đó có một phương pháp giảng dạy cực kỳ nhàn hạ, đơn giản và тһô Ьạᴏ, chính là để bạn cùng bàn kèm cặp. Nhờ cơ duyên ấy, Tiểu Kiệt và Sở Nghĩa đã trở thành bạn của nhau. Cho nên mới nói, tình cảm giữa hai người tốt lên, chủ yếu là nhờ chênh lệch về thành tích.
Trường Phổ thông Sở Nghĩa theo học có hệ Trung học. Ngày đó, cậu từ trường khác thi tuyển vào trường này, nhưng Tiểu Kiệt lại không phải như vậy, hắn được lên thẳng từ cấp dưới. Thế nên, sau khi Sở Nghĩa liên tục cho Tiểu Kiệt mượn vở để chép bài, hắn liền coi cậu thành người anh em thân thiết nhất, còn giới thiệu cậu với đám bạn của mình, bao gồm cả những người đang học lớp khác.
Đương nhiên, Sở Nghĩa hiểu rõ xuất phát điểm của tình anh em thân thiết này, cũng hiểu vì sao mình có thể hòa nhập vào hội bạn của Tiểu Kiệt nhanh như vậy. Mà khi Tiểu Kiệt giới thiệu cậu với mọi người, câu nói đầu tiên cũng là: cậu ấy sẽ dùng chỉ số thông minh để chinh phục tất cả chúng mày.
Sau đó, quả nhiên Sở Nghĩa đã dùng những quyển vở bài tập được hoàn thành nhờ IQ cao của mình khiến cả đám phải phục lăn. Bên ngoài đẹp trai bên trong tốt tính, vì thế mà bạn bè cấp ba của cậu ngày một nhiều lên, tình cảm cũng nhanh chóng tốt lên, gần như tất cả bạn học cùng khối đều biết đến cậu.
Nghe Tiểu Kiệt hỏi xong, Sở Nghĩa liền gật đầu: “Ừ, mày là người thứ hai.”
“Chồng mày đã đến chưa?” Tiểu Kiệt khoác tay lên vai Sở Nghĩa, tiếp tục hỏi. Nhưng không đợi cậu trả lời, hắn đã bất ngờ “a” lên một tiếng, chỉ vào vết xước dưới tai cậu: “Làm sao đây? Xước dài thế.”
Sở Nghĩa giơ tay lên, dùng khuỷu tay gạt cánh tay Tiểu Kiệt ra, đáp: “Không có gì, bất cẩn quệt phải thôi.” Vừa nói, cậu vừa lùi vài bước, đứng ngay cạnh Tần Dĩ Hằng mới bước ra khỏi thang máy, giới thiệu: “Đây là chồng tao.”
Tiểu Kiệt lập tức tỏ ra kinh ngạc. Khi nãy cũng vì người này đẹp trai nên hắn mới liếc mắt vài lần, không ngờ đối phương lại là chồng của Sở Nghĩa. Cừ thật đấy!
“Xin chào, xin chào.” Tiểu Kiệt cười, vỗ vai Sở Nghĩa, nói với cậu: “Mày thấy có trùng hợp không, tao và chồng mày lại đi chung một chuyến thang máy.”
Sở Nghĩa liếc sang Tần Dĩ Hằng, thấy anh vẫn như bình thường mới thả lòng tinh thần, đáp: “Tao thấy rồi.”
Nghe cậu nói vậy, Tiểu Kiệt mới “a” một tiếng thật muộn màn: “Tao bảo mà!” Hắn cười rộ lên: “Tao đã nghĩ sao mày lại đứng ngoài thang máy thế, còn tưởng mày có lòng đứng đây chờ tao, thì ra là không phải.”
Sở Nghĩa xua tay: “Như nhau mà, chẳng phải cũng chờ luôn cả mày sao.” Cậu không hề phát hiện, khi mình vừa nói câu này, Tần Dĩ Hằng liền quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Sau đó, Sở Nghĩa lại tiếp lời: “Trong phòng có mỗi mình tao, chán quá.”
Tiểu Kiệt: “Vương Lực đang ở dưới lầu. Nó vừa gọi điện cho tao, bảo tao chờ nó rồi cùng vào.”
Hắn vừa dứt lời, thang máy kêu “đinh” một tiếng, mở ra. Quay đầu nhìn lại, hắn liền cười rộ lên: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt kìa.”
Vương Lực ra khỏi thang máy, Tiểu Kiệt bước qua chào hỏi. Hắn ôm vai Vương Lực, kéo đối phương đến bên cạnh Sở Nghĩa.
“Vị này hẳn là?” Vương Lực khẽ hất cằm về phía Tần Dĩ Hằng. Không phải do hắn quá tinh mắt, chẳng qua là hiếm khi hắn mới thấy Sở Nghĩa gần gũi với ai như vậy, tay của cả hai còn hơi chạm vào như muốn nắm mà ngại không nắm vậy.
Sở Nghĩa gật đầu, cuối cùng dứt khoát nắm lấy bàn tay Tần Dĩ Hằng: “Đúng rồi, đây là chồng tao.” Sau đó, cậu giới thiệu hai người bạn trước mặt cho anh: “Đây là Tiểu Kiệt, bạn cùng bàn của em hồi cấp ba, còn đây là Vương Lực.”
Tần Dĩ Hằng khách sáo: “Chào các cậu.”
Vương Lực: “Chào anh.”
Tiểu Kiệt chào hỏi lần thứ hai: “Chào anh.”
Tạm thời sẽ chưa có ai tới, thế nên bốn người liền vào phòng trước.
Vì tính đến những hoạt động thông thường của các buổi tụ họp bạn bè, hôm nay Tần Dĩ Hằng dặn Hứa Kính không đặt phòng tại những nhà hàng chỉ phục vụ ăn uống bình thường, mà còn phải có thiết bị karaoke cũng như có thể chơi game, đánh bài.
Đến cửa phòng VIP, Tần Dĩ Hằng và Sở Nghĩa nhường đường cho hai người bạn kia vào trước. Tiểu Kiệt ôm vai bá cổ Vương Lực đi vào, vừa thấy bài trí bên trong, cả hai cùng “wow” một tiếng.
Tiểu Kiệt gật gù: “Chỗ này ổn quá, lát nữa cơm nước xong xuôi cũng không cần đổi địa điểm.” Dứt lời, hắn liền siết cánh tay, mạnh mẽ ôm lấy cổ Vương Lực: “Nhớ kĩ đi, lần sau chúng ta có thể đến, tiện ghê cơ.”
Vương Lực cười ha ha, bước nhanh chân hơn một chút. Chờ khi cách hai người đằng sau một quãng kha khá, hắn mới nói nhỏ vào tai Tiểu Kiệt: “Mày có biết giá cả ở chỗ này không?”
Tiểu Kiệt lắc đầu: “Chịu.”
Vương Lực: “Mày search đi, sau đó nói cho tao biết lần sau mày còn muốn tới nữa không.”
Tiểu Kiệt lập tức hiểu ý bạn mình, nhìn Vương Lực bằng ánh mắt không thể tin được: “Thật đấy à?”
Thấy Sở Nghĩa đã vào tới nơi, Vương Lực liền suỵt một tiếng với Tiểu Kiệt. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng tỏ vẻ “mày đừng nhà quê như vậy”.
“Bọn mày ngồi xuống trước đi.” Sau khi vào phòng, Sở Nghĩa liền đi đến bàn ăn: “Tao nghĩ chắc bọn nó cũng sắp đến nơi rồi.”
Tuy bị Vương Lực hù dọa một chút, nhưng dù sao Sở Nghĩa cũng là người một nhà, nên Tiểu Kiệt lập tức trở nên thoải mái tự nhiên. Hắn chọn một chỗ rồi kéo Vương Lực ngồi xuống bên cạnh mình.
“Bảo… Ặc, Sở Nghĩa.” Tiểu Kiệt lén liếc Vương Lực rồi mới tiếp tục hỏi: “Buổi tối có uống rượu không?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Chúng mày muốn uống thì uống đi, tao không uống đâu.”
Tiểu Kiệt và Vương Lực tỏ vẻ “tao biết ngay mà”. Vì khi nãy suýt thì lỡ miệng nên Tiểu Kiệt lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin vào group.
Tiểu Kiệt: Anh em chú ý!
Tiểu Kiệt: Chồng của Bảo Bối đã xuất hiện rồi.
Tiểu Kiệt: Lát nữa đừng có gọi nó là Bảo Bối.
Tiểu Kiệt: Ngoài ra
Tiểu Kiệt: Chồng của Bảo Bối cực kỳ đẹp trai!
Vương Lực liền phụ họa: Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.
Vương Lực: Không hổ là Bảo Bối.
Tiểu Kiệt: Không hổ là Bảo Bối.
Tin nhắn gửi đi được một lúc, Tiểu Kiệt mới nhận được hồi âm của bạn học.
Bạn học 1: Tao chuẩn bị xuống xe đây.
Bạn học 2: Tao đang trên đường, sắp đến.
Bạn học 1: Sáng nay, khi vừa nhìn thấy tên nhà hàng tao đã biết!
Bạn học 2: Đây là phúc của Bảo Bối.
Bạn học 2: Chúng ta được ăn theo là ngon rồi.
Tiểu Kiệt: Những người khác đâu?
Tiểu Kiệt: Không gâu lên một tiếng?
Những người khác không đáp lại hắn vì bọn họ đã đến rồi. Khi Tiểu Kiệt gửi tin nhắn này đi, cửa phòng VIP vừa lúc được hé mở. Người tới thò đầu quan sát bên trong một lát, thấy đều là người quen mới cười ha ha rồi đẩy cửa bước vào.
“Vương Lực cũng đến rồi à?” Bạn học mới tới đi vào phòng, thấy Sở Nghĩa liền tươi cười chào hỏi: “Hi, Bảo Bối.”
Có lẽ bị gọi như thế suốt mấy năm đã thành thói quen nên Sở Nghĩa không cảm thấy có gì kì lạ. Vương Lực không nhận ra vấn đề, thậm chí Tiểu Kiệt vừa nhắn tin bảo mọi người không được gọi Sở Nghĩa là “Bảo Bối” cũng chẳng phát hiện có điều gì bất ổn.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, lại oán giận về tình hình giao thông trong thành phố. Cứ thế, chuyện xưng hô nhanh chóng qua đi. Người duy nhất cảm thấy không ổn là Tần Dĩ Hằng. Anh ngồi ngay cạnh đó, vừa cầm cốc nước, còn chưa kịp đưa lên miệng đã lại đặt xuống rồi quay sang nhìn Sở Nghĩa. Chỉ thấy cậu đang vui vẻ nói cười với người bạn mới tới kia, còn cười đến là vui vẻ nữa.
Một lát sau, cửa phòng tiếp tục bị đẩy ra. Sau đó, trong phòng lập tức tràn ngập đủ loại giọng nói.
“Bảo bối.”
“Bảo bối.”
“Bảo bối.”
…
Vẫn là cốc nước ấy, Tần Dĩ Hằng cứ giơ lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại giơ lên. Người được gọi là “bảo bối” ở bên cạnh anh thì vui vẻ cười nói với mọi người, thậm chí còn đứng lên tiếp chuyện với bọn họ. Anh tỉnh bơ quay sang nhìn cậu, nhưng nhìn thật lâu, đối phương vẫn không cảm nhận được ánh mắt của anh, đương nhiên cũng không quay đầu nhìn anh một cái. Thế nên, anh quyết định một hơi uống hết cốc nước này.
Uống xong, Tần Dĩ Hằng lại nhìn Sở Nghĩa đang cười cười nói nói với bạn bè, lấy điện thoại di động ra, mở WeChat nhắn tin cho cậu: Sao bọn họ ai cũng gọi em là “bảo bối”?
Nhắn xong, anh lập tức cất điện thoại đi. Nhưng không hiểu nghĩ thế nào, anh lại lấy điện thoại ra, nhắn: Em nói chỉ có anh gọi em là “bảo bối” thôi mà?
Cất máy, một giây sau, Tần Dĩ Hằng lại lấy máy ra: Anh nhớ ra rồi.
Tần Dĩ Hằng: Chỉ có anh gọi em là “cục cưng”.
Tần Dĩ Hằng: Không phải “bảo bối”.
Lại cất điện thoại, rồi anh lại lấy ra nhắn tiếp: Anh cũng chưa gọi em là “bảo bối” bao giờ.
(Lời editor: hình như mấy chương trước mình có để TDH gọi SN là bảo bối, giờ mình sửa lại nha.:v Bạn nào đồng hành cùng truyện trong quá trình edit vui lòng thông cảm. Nguyên văn là “bảo bảo” nhưng trong quá trình chuyển ngữ, mình cân nhắc giữa “bảo bối” và “bé cưng”, sau đó chọn cái thứ nhất mà không lường trước được sự cố ngày hôm nay, ha ha ha)
Nhắn xong, anh cất máy đi và không lấy ra tiếp nữa. Bởi vì người bên cạnh anh đang bận tám nhảm với bạn bè, không xem điện thoại và cũng chẳng để ý đến anh.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Sở Nghĩa cũng ngồi xuống theo.
Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm cái gáy của cậu một lúc, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng như thăm dò: “Bảo bối.”
Sở Nghĩa đáp lời ngay lập tức, sau đó mới quay đầu lại. Trên mặt vẫn còn giữ nét tươi cười dành cho người khác, cậu hỏi: “Dạ? Sao thế ạ?”
Tần Dĩ Hằng quay đi: “Không có gì.”
Người trong group bạn cấp ba của Sở Nghĩa đều rất đúng giờ, hẹn sáu giờ, đúng sáu giờ mọi người đều có mặt đông đủ. Có hơn chục người bạn tới tham gia cuộc tụ họp này. Vì cả đám mới gặp nhau vào mười ngày trước nên cũng không nói chuyện, thăm hỏi quá nhiều, chỉ vui đùa mấy câu liền bắt đầu dùng bữa.
Chờ mọi người ngồi xuống, Sở Nghĩa liền bảo phục vụ mang thức ăn lên. Chuyện kế tiếp cũng giống như những cuộc tụ họp bình thường, lúc không nói chuyện, mọi người lại lấy di động của mình ra xem. Sau đó, bọn họ mở group chat ra và cuộc đối thoại dưới đây xuất hiện.
Tiểu Kiệt: …
Tiểu Kiệt: Toang rồi.
Tiểu Kiệt: Ban nãy cả đám đều gọi Bảo Bối là thế quái nào?
Tiểu Kiệt: Bọn mình đã làm gì trước mặt chồng người ta thế này?
Tiểu Kiệt: Bảo Bối là cách xưng hô mà bọn mình có thể gọi sao?
Vương Lực: Toang.
Bạn học 1: Toang.
Bạn học 2: Toang.
…
Một dãy “toang” nối nhau tràn ra màn hình, cả đám cẩn thận ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa cùng chồng cậu. Thấy cả hai vẫn nói chuyện bình thường, bọn họ lại cúi đầu tiếp tục tám nhảm trên group.
Tiểu Kiệt: Bắt đầu từ bây giờ, thằng nào gọi Bảo Bối tự giác ói ra 100 đồng lì xì vào group nhé.
Vương Lực: Tán thành.
Bạn học 1: Được.
Bạn học 2: Được.
…
Sau khi thống nhất như vậy, bọn họ sôi nổi ngẩng đầu lên, có vài người còn cố ý ho khan vài tiếng. Đương nhiên, Sở Nghĩa không biết tất cả những chuyện này. Cậu đang bận tán gẫu với Tần Dĩ Hằng về món ăn trên bàn, căn bản không nhìn điện thoại.
Tiếp đó là một buổi liên hoan bình thường, cơm nước xong xuôi, mọi người liền cầm mic lên ca hát. Vì hôm nay nhân vật chính là Sở Nghĩa nên mọi người lôi kéo, nhất quyết bắt cậu lên sàn.
Cuộc tụ họp kết thúc, sau khi lên xe, Sở Nghĩa mới mở tin nhắn trong group chat ra xem. Cậu bắt đầu vuốt từ tin nhắn mới nhất lên trên, phát hiện ngoài vài câu tán gẫu linh tinh ra, mọi người đều thả bao lì xì, thả đầy một màn hình luôn.
Xem tin nhắn trong group xong, Sở Nghĩa mới cẩn thận quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng bên cạnh. Lúc xuống lầu cậu đã đọc tin anh gửi cho mình, nhưng không biết phải trả lời ra sao. Hơn nữa mọi người lại thay nhau chào hỏi cậu, khiến cậu không cân nhắc được gì. Thế nên hiện giờ…
“À, Tần Dĩ Hằng.” Sở Nghĩa kéo tay áo anh.
Nhưng cậu còn chưa kịp mở lời, Tiểu Trần phía trước đã lên tiếng: “Giám đốc Tần, đường về nhà có đoạn hay bị ùn tắc, tôi đi vòng một chút nhé?”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Sở Nghĩa rụt tay về. Rõ ràng nghe thấy cậu gọi, nhưng Tần Dĩ Hằng lại chỉ trả lời câu hỏi của Tiểu Trần. Nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn Tiểu Trần, cậu quyết định về nhà rồi mới nói.
Nhưng Sở Nghĩa không ngờ, lúc Tiểu Trần lái xe đến ngã tư đường kế tiếp, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên đáp lời: “Có chuyện muốn nói với anh à?”
Sở Nghĩa mấp máy môi, miệng cứ mở ra rồi đóng lại, cuối cùng cậu bảo: “Em gọi anh đã lâu rồi.”
Tần Dĩ Hằng không nói thêm gì nữa. Một cảm giác kì lạ bỗng len lỏi vào lòng Sở Nghĩa, cậu cảm thấy dường như anh đã biết mình muốn nói gì.
Mà, thái độ này của anh, chẳng lẽ là đang dỗi? Hoặc là đang ghen?
Suốt đoạn đường còn lại, Tần Dĩ Hằng không hề mở miệng, Sở Nghĩa cũng chẳng nói gì thêm. Vì muốn giữ thái độ nhận lỗi thật tốt, cậu thậm chí còn không dám chơi điện thoại. Hơn nữa, suy nghĩ người kia đang ghen vừa mới nảy sinh khiến cậu rơi vào trạng thái hưng phấn nửa vời, tựa như dập một cái là tắt, thổi một hơi là bùng. Cậu sợ Tần Dĩ Hằng giận thật, nhưng lại hưởng thụ sự ghen tuông của đối phương. Thế nên dù anh chưa nói gì, cậu đã sắp tự làm mình phát điên rồi.
Sợ hãi nhưng không phải thật sự sợ hãi, vui vẻ mà ngại ngùng chẳng dám vui vẻ một cách rõ ràng. Như thế khó chịu lắm có biết không?
Vì đi đường vòng nên thời gian di chuyển cũng lâu hơn một chút. Tiểu Trần đưa bọn họ về nhà muộn hơn năm phút so với dự tính ban đầu. Lúc xuống xe, hai người không giao lưu, không đối mặt cũng chẳng chạm vào nhau, nguyên nhân chủ yếu đến từ phía Tần Dĩ Hằng.
Sau khi xuống xe, Sở Nghĩa khách sáo nói tạm biệt với Tiểu Trần rồi theo Tần Dĩ Hằng đi vào nhà. Anh đi đằng trước, cậu nhắm mắt theo sau. Trời lạnh, bầu không khí giữa hai người cũng đông cứng như băng, khiến cậu không khỏi run lên vì sợ hãi.
Khi Sở Nghĩa đóng cửa lại, Tần Dĩ Hằng đi phía trước đột nhiên dừng bước. Sở Nghĩa cũng đứng lại theo. Nhìn bóng lưng người trước mặt, cậu lui về phía sau một bước, tự giác dựa vào ván cửa. Thế nên lúc xoay người lại, Tần Dĩ Hằng liền bắt gặp một Sở Nghĩa vô cùng ngoan ngoãn, tựa như luôn sẵn sàng đón nhận sự tấn công bất chợt của anh.
“Hê hê.” Sở Nghĩa cười mấy tiếng rồi mới nói: “Em đọc tin nhắn WeChat của anh rồi.”
Tần Dĩ Hằng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa bắt đầu giải thích: “Là thế này ạ, cái biệt danh đó, đúng rồi, nó thật sự là một biệt danh.”
Cái gì không hay thì phải tăng cường nhấn mạnh. Nói xong, Sở Nghĩa suýt 乃úng tay tung hô sự nhạy bén của mình. Kế tiếp, cậu nghiêm túc giải thích về sự tích của biệt danh này, cũng nói rõ đây là cách gọi hết sức bình thường đối với đám bạn cậu, không hề mang theo chút tình cảm đặc biệt nào.
“Hơn nữa, em cam đoan, em và những người bạn này thật sự chỉ là bạn.” Ánh mắt rất chân thành, cậu nói: “Thật đấy ạ.”
Vẻ mặt Tần Dĩ Hằng vẫn như cũ, nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa nghiêm túc nhớ lại, tối nay, trong phòng VIP của nhà hàng, dường như lúc nào cũng có thể nghe thấy hai tiếng “bảo bối”. Thậm chí vài người bạn của cậu còn có thói quen uốn lưỡi khi bật ra âm cuối cùng, gọi cậu là “bảo bối~~”.
Bảo bối, bảo bối~~
Sở Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt. Có lẽ vì những người có mặt hôm nay đều là bạn cậu, Tần Dĩ Hằng muốn giữ thể diện cho cậu nên không tỏ thái độ ngay lập tức. Kết quả là, bây giờ cậu há hốc miệng nhìn anh nhưng anh vẫn tiếp tục giữ im lặng, chẳng biết là do không nói nên lời hay không muốn giao lưu với cậu đây. Nhưng vẻ mặt của anh thể hiện rất rõ ràng: em đã nói vậy rồi, anh còn có thể có ý kiến gì?
Cái chính là Sở Nghĩa đã nói hết rồi, không còn gì để giải thích nữa. Bỗng nhiên, cậu nhớ ra Tần Dĩ Hằng thích mình làm nũng. Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, cậu liền hạ giọng, cố gắng tỏ ra mềm mại, đáng yêu: “Tần Dĩ Hằng, anh đừng như vậy nữa mà.”
Lời này vừa được thốt ra, Tần Dĩ Hằng cuối cùng cũng hơi rung động. Nhưng có vẻ anh vẫn không muốn bỏ qua dù Sở Nghĩa đã mềm giọng làm nũng rồi. Nghẹn nửa ngày, anh mới chậm rãi nói: “Sao bọn họ có thể gọi em là “bảo bối”!”