Sở Nghĩa không rõ có phải Tần Dĩ Hằng đã coi việc học hỏi kỹ năng mới cùng chồng là một trong những nghĩa vụ hôn nhân cần thực hiện hay không, chỉ thấy anh học chơi bi-a vô cùng nghiêm túc.
Ván đầu tiên, Tần Dĩ Hằng nói tạm thời không chơi, nhìn Sở Nghĩa tự chơi một lượt trước, chờ đến ván sau anh sẽ bắt đầu.
Kể từ lúc phá bóng cho tới giờ, mỗi lần Sở Nghĩa chọc cơ (*), nảy bóng, anh đều nhìn theo chăm chú.
Ánh mắt nóng rực, hết sức rõ ràng.
Sở Nghĩa không biết có phải Tần Dĩ Hằng muốn học luôn vẻ mặt khi chơi bi-a của mình không mà cứ chăm chăm nhìn mình như vậy.
Nhìn thì cứ nhìn đi, nhưng bạn học Tần à, ít ra anh cũng nên nhìn tay và cơ của em một chút chứ, đấy mới là chỗ cần học hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt em không phải cách hay đâu.
Nhưng Sở Nghĩa chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói ra miệng. Căn cứ vào những gì cậu biết, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, Tần Dĩ Hằng đã là một sinh viên siêu ưu tú, tốt nghiệp xong đã tự nghiên cứu và sản xuất phần mềm. Với chỉ số thông minh như thế, biết đâu anh có phương pháp học tập khác người thì sao? Nói ra tiếng lòng, không chừng lại thành tự ăn dưa bở.
Thế nên, hai người một đứng xem, một đánh bóng, Sở Nghĩa một cơ chơi hết cả ván này.
Sở Nghĩa vừa đánh vừa giải thích luật chơi. Bóng bi-a chia làm hai nhóm có khoang và không có khoang(*), người chơi đánh bóng cái chạm vào bóng thuộc nhóm nào trước thì coi như chọn luôn nhóm đó.
(*) Bóng bi-a không khoang màu là các quả 1-8, có khoang màu là 9-15. Bóng trắng không số là bóng cái. Hình minh họa:
“Ngoài ra, bóng số 8 nhất định phải đánh sau cùng.” Sở Nghĩa đưa bóng số 8 vào trong lỗ: “Nếu anh chưa đánh hết bóng của mình mà đã ăn bóng 8 thì sẽ thua luôn.”
Sở Nghĩa dựng cơ lên: “Anh hiểu chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Ừ.”
Sở Nghĩa xem như trò giỏi Tần Dĩ Hằng đã học xong, cầm khuôn xếp bóng tam giác (*) tới: “Giờ chúng ta làm một ván nhé.”
(*) Khuôn xếp bóng tam giác: hình minh họa
Tần Dĩ Hằng: “Được.”
Sở Nghĩa đi tới giá đặt cơ, nói với Tần Dĩ Hằng: “Anh chọn một cái đi, bên này có đủ các loại nhẹ – nặng, anh thích cái nào thì dùng cái ấy.”
Tần Dĩ Hằng đảo mắt một vòng, cuối cùng nhìn cái gậy trên tay Sở Nghĩa: “Có thể dùng cơ của em không?”
Sở Nghĩa hơi ngẩn người nhưng vẫn nhanh chóng đưa qua: “Được ạ, em thích loại nặng.”
Tần Dĩ Hằng nói: “Tôi cũng thích nặng.”
Sở Nghĩa cười rộ lên: “Vậy anh dùng cái này đi, em sẽ chọn cái khác.”
Cậu lấy bóng từ dưới bàn lên, tranh thủ giới thiệu cách xếp bóng cho Tần Dĩ Hằng, sau đó hai người bắt đầu chơi.
Sở Nghĩa hỏi: “Anh có muốn thử phá bóng không?”
Tần Dĩ Hằng cầm cơ lên: “Được.”
Vì thế, Tần Dĩ Hằng liền đứng bên cạnh bàn, cầm cơ, cúi người xuống.
Nhìn cái tư thế này, có vẻ anh đã học được rồi. Sở Nghĩa đứng một bên, cảm thấy Tần Dĩ Hằng đẹp trai hết sức.
Cậu liếm môi đầy chờ mong, lần đầu chọc bóng của anh sẽ lập tức ra lò.
Tần Dĩ Hằng vừa động tay, đầu cơ màu lam liền đánh trúng bóng cái, một tiếng va chạm sắc nét lập tức vang lên.
Sau đó…
Anh trượt cơ. (*)
(*) Trượt cơ là khi phấn ở đầu da không đủ, đánh vào bóng cái bị trơn làm lệch hướng; hoặc người mới chơi đẩy cơ không chuẩn lực làm bóng cái bị lệch hướng.
“Ặc…”
Hửm?
Sở Nghĩa cầm cơ đi tới, hơi gục xuống bàn, chỉ vào đầu cơ của Tần Dĩ Hằng: “Chỗ này phải đánh vào chính giữa bóng cái, không thể quá thấp, nếu không sẽ trượt bóng.”
Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Ừ.”
Sau đó, anh lại phá bóng thêm lần nữa.
Lần này, bóng cái nhanh chóng lăn đi, hơn nữa còn may mắn đưa được một quả bóng khoang màu vào lỗ.
Tần Dĩ Hằng quay đầu cười với Sở Nghĩa, cậu lập tức giơ ngón cái khen anh.
Sau đó, Tần Dĩ Hằng đứng sang một bên.
Sở Nghĩa: “Tiếp đi anh.”
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: “Vẫn là tôi?”
Sở Nghĩa: “Đúng, vì vào bóng nên anh được đánh tiếp.”
Tần Dĩ Hằng gật đầu.
Lần này anh quen tay hơn rồi, bóng cái bị đánh trúng một cách dễ dàng, bóng con cũng được đưa vào trong lỗ.
Nhưng mà…
Sở Nghĩa: “Ấy, sao anh lại đánh trúng quả một màu?”
Tần Dĩ Hằng: “Một màu cái gì?”
Sở Nghĩa: “…”
Vì thế, cậu lại giải thích với anh về bóng khoang và bóng một màu một lần nữa…
Sở Nghĩa hết sức hoài nghi, bởi vì rõ ràng mấy điều này ban nãy cậu đã nói rồi. Rốt cuộc khi Tần Dĩ Hằng đứng như trời trồng, nghiêm túc nhìn cậu hệt như một học trò ngoan, anh đã nghe và nhìn cái gì?
Nhưng cũng may, bóng vào lỗ ngày một nhiều lên, Tần Dĩ Hằng cũng quen tay hơn trước.
Vì đây là lần đầu Tần Dĩ Hằng chơi bi-a, nên Sở Nghĩa cũng nhường nhịn, tiến tiến lui lui, giữ mức chênh lệch ở con số hai.
Nhưng thật không ngờ, khi chỉ còn ba quả bóng nữa, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên dừng tay. Anh hỏi Sở Nghĩa: “Có phải em đang nhường tôi không?”
Sở Nghĩa chối ngay lập tức: “Em không mà.”
Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ không tin: “Khi chơi một mình em đánh bóng rất nhanh.”
Bé ngoan Sở Nghĩa rất hiếm khi nói dối, bị hỏi thế thì lập tức cuống lên, không biết phải nói qua loa thế nào cho xong chuyện. Cuối cùng, cậu đành thừa nhận: “Em có nhường một chút.”
Sau đó, cậu thấy Tần Dĩ Hằng nhìn mình bằng ánh mắt đầy bất đắc dĩ, còn nói: “Đừng nhường.”
Sở Nghĩa vội vã gật đầu: “Vâng.” Sau đó, cậu lại bổ sung thêm: “Như thế chúng ta sẽ chơi lâu hơn một chút, nếu không em đã lùa hết bóng vào lỗ rồi.”
Tần Dĩ Hằng nghe xong liền cười: “Lại đây.”
Sở Nghĩa không biết anh có ý gì, nhanh chân đi tới. Tần Dĩ Hằng xoa nhẹ tóc cậu: “Sao lại ngoan như vậy? Hử?”
Cậu giương mắt nhìn anh, suy nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn không biết mình ngoan ở chỗ nào.
Nhận sai là ngoan hả?
Cậu đâu phải trẻ con, sai thì nhận chẳng phải là lẽ đương nhiên à, sao lại được khen chứ?
Sở Nghĩa chỉ có thể “dạ” một tiếng, vành tai đã đỏ dần lên một cách không thể khống chế.
Tần Dĩ Hằng lại thả thính cậu.
Ván đầu tiên hiển nhiên là Sở Nghĩa thắng. Đúng lúc này, Trần Kiệt đi tới, còn mang theo vài chai bia để ở một bên bàn.
“Thế nào?” Trần Kiệt mở bia cho Sở Nghĩa trước, “Lâu không chơi, có gượng tay không?”
“Vẫn ổn.” Sở Nghĩa nhận bia, chỉ vào Tần Dĩ Hằng: “Anh ấy mới chơi.”
Trần Kiệt cười, chạm chai bia với Sở Nghĩa: “Bắt nạt người mới hả?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Đâu ra, tao đang dạy anh ấy mà.”
Thấy Trần Kiệt định mở bia cho Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa vội vàng giữ tay để ngăn hắn lại, quay sang hỏi anh: “Anh uống bia hay uống nước?”
Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay Trần Kiệt của Sở Nghĩa, giọng hơi trầm: “Nước.”
Trần Kiệt “ồ” một tiếng, bỏ chai bia xuống: “Tôi đi lấy nước cho anh.”
Tranh thủ thời gian, Sở Nghĩa đi lấy khuôn tam giác, chuẩn bị chơi ván thứ hai với Tần Dĩ Hằng.
Khi đang nhặt từng quá bóng dưới bàn lên, cậu đột nhiên nghe anh hỏi: “Em có bao nhiêu bạn bè quan hệ tốt?”
Sở Nghĩa suy nghĩ: “Quan hệ tốt là thế nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Giống như Trần Kiệt.”
Sở Nghĩa: “Rất nhiều ạ.”
Tần Dĩ Hằng thoáng nhíu mày, lại hỏi: “Các em thường xuyên ôm vai bá cổ vậy sao?”
Sở Nghĩa lại suy nghĩ. Trong mắt cậu, ôm vai bá cổ chẳng phải chuyện to tát gì, đàn ông mà, chẳng phải tiếp xúc tay chân là chuyện rất bình thường sao.
Nhưng nếu Tần Dĩ Hằng đã đặc biệt hỏi tới…
“Chắc là thế ạ.” Sở Nghĩa đáp.
Cậu cảm thấy, người thanh cao lại mắc chứng ưa sạch sẽ như Tần Dĩ Hằng có lẽ sẽ không hiểu được việc ôm vai bá cổ cùng người khác, nên cậu lại bổ sung thêm: “Bạn bè với nhau đều như vậy cả.”
Tần Dĩ Hằng thản nhiên “ờ” một tiếng.
Sở Nghĩa không hiểu mạch suy nghĩ của người đàn ông này cho lắm, dứt khoát hỏi: “Sao thế ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Không sao.”
Cậu nghĩ một chút, lại tự ăn dưa bở, nhỏ giọng thăm dò: “Nếu anh cảm thấy không thoải mái, em có thể chú ý kiềm chế một chút.”
Dù sao cũng là người đã có gia đình, Sở Nghĩa cảm thấy hẳn là Tần Dĩ Hằng muốn cậu chú ý đến ngôn hành cử chỉ hơn, phải không?
Quả nhiên sau khi nghe cậu nói thế, Tần Dĩ Hằng đột nhiên dừng bàn tay đang định cầm cơ lại, quay đầu nhìn cậu: “Tốt.”
Sở Nghĩa gật đầu.
Cho nên, giữa bạn đời hợp pháp, việc hình thành thói quen sinh hoạt giống nhau cũng nằm trong danh sách nghĩa vụ hôn nhân cần tiến hành của Tần Dĩ Hằng à?
Sở Nghĩa nghiêng đầu suy nghĩ.
Hình như cũng không đến nỗi không thể hiểu được, thói quen sinh hoạt giống nhau, đồng nghĩa với mâu thuẫn cuộc sống sẽ được giảm bớt.
Rất tốt.
Khi Trần Kiệt quay trở lại, ván bi-a thứ hai của Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng đã bắt đầu.
Hắn đặt nước lên bàn, nhìn về phía bàn bóng, “quào” một tiếng: “Đây là lần đầu chồng mày chơi thật đấy à? Không tồi đâu.”
Sở Nghĩa cười rộ lên: “Anh ấy học gì cũng nhanh, thông minh lắm.”
Trần Kiệt “ồ” một tiếng: “Show à.” Hắn đi tới gần Sở Nghĩa: “Mày nhường chứ gì?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Không hề.”
Nói xong, Sở Nghĩa mới phát hiện Tần Dĩ Hằng đang nhìn mình. Cậu nhanh chóng ý thức được khoảng cách giữa mình và Trần Kiệt khá nhỏ nên liền lặng lẽ lùi về phía sau một chút.
Trần Kiệt không phát hiện ra sự khác thường này, nghiêm túc nhìn Tần Dĩ Hằng chơi bóng, còn khen: “Không tồi.”
Hắn lại tới gần Sở Nghĩa: “Dạo này bọn mày đều không đến chỗ tao chơi, ai cũng kêu bận cả.”
Sở Nghĩa: “Cuối năm mà, chờ sang năm chắc sẽ rảnh rỗi hơn.”
Trần Kiệt: “Đến lúc đó rủ mọi người tụ tập đi.”
Sở Nghĩa: “Ok.”
Khi cậu nói xong câu này, ba quả bóng đã bị Tần Dĩ Hằng đánh vào trong lỗ, quả thứ tư cũng chuẩn bị lên đường.
Trần Kiệt nhìn khoảng cách càng lúc càng lớn, không nhịn được hỏi: “Mày thật sự không nhường chồng mày hả?”
Sở Nghĩa cúi người, liếc Tần Dĩ Hằng đang uống nước một cái: “Anh ấy không cho tao nhường mà.”
Trần Kiệt cười rộ lên, nhìn về phía Tần Dĩ Hằng, động viên anh: “Sở Nghĩa chơi bi-a rất giỏi, hiếm có người thắng được nó lắm.”
Tần Dĩ Hằng gật đầu với Trần Kiệt, khẽ cười.
Trần Kiệt lại đi đến bên cạnh Sở Nghĩa, nói thầm: “Chồng mày lạnh lùng quá nhỉ.”
Sở Nghĩa nghĩ rồi đáp: “Nhưng anh ấy tốt lắm.”
“Đúng đúng, thật là khó nói.”
Tần Dĩ Hằng uống nước xong liền đi tới, Sở Nghĩa đã hết cơ, đang chờ Tần Dĩ Hằng. Nhưng anh không vội bắt đầu ngay mà quay sang hỏi cậu: “Chưa từng nghe em nói em biết chơi bi-a.”
Sở Nghĩa “vâng” một tiếng, đáp: “Sau khi tốt nghiệp em không hay chơi nữa.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Nếu thích có thể mua một bàn đặt ở nhà.”
Sở Nghĩa xua tay: “Không cần đâu ạ.”
“Mua một bàn đặt ở nhà?” Trần Kiệt đứng bên cạnh nghe mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Tốt thế sao?” Hắn lại quay sang nói với Tần Dĩ Hằng: “Lúc lên Đại học, nhà anh (*) thích bi-a lắm đấy.”
(*) Tương đương với bà xã/ông xã anh
Tần Dĩ Hằng liền quay đầu nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa nói: “Khi đó đúng là rất thích.”
Trần Kiệt lại tiếp tục: “Sau đó vì chẳng có mấy người thắng được nó, nó chán nên đã chuyển sang chơi bóng bàn. Giờ mày còn chơi bóng bàn không?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Cũng ít.”
Trần Kiệt buông một tiếng thở dài: “Tất cả mọi người đều có cuộc sống của mình rồi.”
Sở Nghĩa cười cười.
Lúc hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Tần Dĩ Hằng cầm cơ nhưng không yên lòng ngắm bóng. Anh như có tâm sự, hồi lâu mới đẩy cơ đi.
Vì không còn sớm nữa nên Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng chỉ chơi ba ván rồi nghỉ. Sở Nghĩa tạm biệt Trần Kiệt, hẹn khi nào rảnh sẽ tụ tập một lần.
Trên đường trở về, Sở Nghĩa có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, hình như Tần Dĩ Hằng đang không vui. Nhưng có Tiểu Trần ở đây nên cậu không lên tiếng hỏi. Kết quả là cả quãng đường về, hai người đều không nói năng gì, trong xe vẫn luôn im ắng.
Vào nhà, Sở Nghĩa vươn tay mở đèn.
Cuối cùng Tần Dĩ Hằng cũng mở miệng: “Theo tôi lên phòng sách.”
Sở Nghĩa có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đáp vâng rồi theo anh lên lầu.
Làm sao vậy?
Đến phòng sách, Tần Dĩ Hằng lấy một cái phong bì ở trên giá sách ra, đưa cho cậu.
Sở Nghĩa nghi hoặc nhận lấy, lại nghe Tần Dĩ Hằng nói: “Mở ra.”
Cậu làm theo, liền thấy bên trong là một tờ giấy.
Thì ra chính là tờ cậu điền sở thích sở ghét hôm vừa rồi.
Còn tưởng là cái gì mà cất trong phong bì long trọng thế.
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: “Sao thế ạ?”
Cậu mở tờ giấy ra, đúng lúc nghe anh nói: “Em không viết bi-a.”
Sở Nghĩa ngừng một chút.
Tần Dĩ Hằng: “Còn cả bóng bàn nữa.”
Rồi anh nói: “Tôi cảm thấy em thật sự thích bi-a.”
Sở Nghĩa nuốt một ngụm nước miếng: “Vì lâu không chơi nên hôm ấy em quên mất.”
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Thế bóng bàn thì sao?”
Sở Nghĩa cúi đầu nhận lỗi: “Cũng quên ạ.”
Tần Dĩ Hằng có vẻ không vui: “Giờ bổ sung vào, cố gắng nghĩ xem còn cái gì nữa không.”
Sở Nghĩa ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Tần Dĩ Hằng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Sở Nghĩa, anh không hy vọng người khác hiểu em nhiều hơn anh.”