Sở Nghĩa không hiểu Tần Dĩ Hằng có ý gì, cũng không rõ anh muốn gì.
Vết sẹo ở bắp đùi trong? Sao lại nói điều này ra cơ chứ?
Khả năng cách âm của văn phòng cậu… Rất kém đó trời!
“Nếu ngài Sở còn gì nghi ngờ, vậy…” Tần Dĩ Hằng có vẻ còn muốn nói tiếp.
Sở Nghĩa vội vàng ngắt lời anh: “Tin, tôi tin.”
Tìm một người đàn ông ngủ cùng giường với mình chẳng phải rất đơn giản sao, đến hỏi khách sạn một chút là biết ngay.
“Ngài Tần,” Sở Nghĩa lấy lại tinh thần, giọng nói nhỏ đi: “Ngài vừa nói muốn kết hôn cùng tôi sao?”
Tần Dĩ Hằng: “Đúng vậy.”
Để giúp bản thân được bình tĩnh vững vàng hơn, cũng vì muốn mình thêm tự nhiên lễ độ, Sở Nghĩa quyết định đi pha một ấm trà trước đã.
Cậu lấy lá trà ra, hỏi: “Vì sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn?”
Tần Dĩ Hằng nói: “Vừa rồi tôi có đề cập qua, năm nay tôi có kế hoạch kết hôn.”
Sở Nghĩa cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Thế tại sao lại là tôi?”
Tần Dĩ Hằng nói: “Tôi cũng mới nhắc đến rồi, cậu rất phù hợp.”
Biểu cảm trên mặt Tần Dĩ Hằng thể hiện rõ một điều: cậu có thể đừng hỏi những vấn đề vô nghĩa thế được không.
Sở Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt, nói đến điểm mấu chốt nhất: “Nhưng, ngài Tần, chúng ta không hề biết gì về nhau.”
Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Đây đúng là một vấn đề.”
Động tác tay của Sở Nghĩa ngừng lại, chờ Tần Dĩ Hằng nói tiếp.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Nhưng nếu ngài Sở đồng ý đề nghị trên, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về nhau.”
Sở Nghĩa:???
Này, có phải trình tự trước sau như thế rất loạn không?
Sao lại cưới trước rồi mới tìm hiểu? Chẳng phải là nên tìm hiểu trước khi kết hôn à?
Sở Nghĩa rất muốn trò chuyện kỹ càng hơn một chút với Tần Dĩ Hằng, nhưng rõ ràng là đối phương không có thời gian.
Sau khi nói xong những lời trên, di động của Tần Dĩ Hằng liền reo vang. Có vẻ như là tiếng chuông báo để nhắc nhở việc gì đó, hoặc là có ai đó gửi tin nhắn tới, tóm lại, Tần Dĩ Hằng chỉ nhìn thoáng qua rồi cất điện thoại đi luôn.
“Ngài Sở,” Tần Dĩ Hằng kéo lại áo vest, đứng lên: “Tôi còn có chút việc.”
Sở Nghĩa cũng đứng lên theo.
Tần Dĩ Hằng nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 10 giờ 23 phút sáng, 3 giờ chiều tôi sẽ lại ghé qua đây, mong rằng đến lúc đó ngài Sở có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục, bốn tiếng rưỡi, đủ chứ?”
Sở Nghĩa rất ௱ôЛƓ lung: “Đủ.”
Tần Dĩ Hằng nói: “Nếu đồng ý, hy vọng chiều nay ngài Sở sẽ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, để chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn luôn.”
Sở Nghĩa: “Lấy, lấy chứng nhận? Nhanh như vậy?”
Tần Dĩ Hằng giải thích: “Ngày mai tôi sẽ đi công tác, thứ hai mới về.”
Sở Nghĩa tính toán, đi công tác bảy ngày, cậu hỏi: “Đi công tác về rồi bàn tiếp không được sao?”
Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ anh không thể chấp nhận nổi điều này: “Tôi không thích để những chuyện rõ ràng có thể giải quyết nhanh chóng lại kéo dài lâu như thế.”
Sở Nghĩa nuốt nước miếng, nhẫn nhịn không nói câu “nhưng đây là kết hôn mà” ra khỏi miệng.
Đây! Chính là! Cưới xin đó!
Sở Nghĩa: “Được, tôi sẽ suy nghĩ.”
Tần Dĩ Hằng nở nụ cười đầu tiên trong buổi gặp mặt hôm nay: “Được, hẹn gặp lại.”
Sở Nghĩa tiễn Tần Dĩ Hằng đến cửa, lại nhìn theo anh lên xe rồi rời đi, mãi đến khi xe của anh biến mất trong tầm mắt, cậu mới quay về phòng làm việc của mình.
Tần Dĩ Hằng mang tất cả những vật quan trọng đi, chỉ để lại hai tờ giấy trên bàn trà.
Hai tờ giấy này là cái gì? Sở Nghĩa có thể gọi nó bằng một cái tên: Sơ yếu lý lịch.
Thông tin kê khai bắt đầu từ lúc Tần Dĩ Hằng đi nhà trẻ cho tới tận bây giờ. Đính kèm là một tấm ảnh thẻ đẹp trai khó tả được bằng lời. Cạnh bức ảnh có viết: nam, ba mươi tuổi, Tổng Giám đốc Công ty Phi Vân Networks.
Sơ yếu lý lịch không quá chi tiết nhưng vẫn kín hai tờ giấy, Sở Nghĩa vừa uống trà, ăn nốt cái bánh mì khi nãy của mình, vừa nhanh chóng đọc hết chúng.
Kết, hôn?
Nói thật, Sở Nghĩa có hơi rung động.
Hôm qua cậu thậm chí còn đi xem mắt. Đều do mẹ cậu sắp xếp, tháng này cậu đã đi tới mười lần.
Mà xét trong mười lần này, có người nào tốt như Tần Dĩ Hằng không?
Tần Dĩ Hằng nhiều tiền lại đẹp trai, còn ngầu nữa, là một người đàn ông đáng được nhận rất nhiều lời khen cùng lúc.
Không rung động cũng quá khó rồi.
Chẳng biết Tần Dĩ Hằng tìm được điều gì ở Sở Nghĩa mà lại nói cậu phù hợp để trở thành đối tượng kết hôn. Rõ ràng nhìn qua thì Tần Dĩ Hằng mới là đối tượng nên sống chung cả đời trong mắt mọi người.
Sở Nghĩa nhìn sơ yếu lý lịch của Tần Dĩ Hằng rồi ngây ngốc.
Hôm qua, sau khi đi xem mắt rồi kết luận là không thích, mẹ cậu còn khóc lóc kêu gào trong điện thoại, nói nếu năm nay cậu không kết hôn thì đừng về nhà ăn Tết nữa.
Nghĩ mà xem, thế này chẳng phải vừa vặn sao…
Nhưng cậu rất bối rối, lý do để kết hôn của Tần Dĩ Hằng là gì? Nói cái gì mà năm nay có kế hoạch kết hôn, cậu rất phù hợp gì gì đó. Nghe đến là nghiêm túc! Sở Nghĩa cũng phải tin luôn.
Chẳng lẽ là thầy bói nói phải tìm một người họ Sở, như thế sự nghiệp mới có thể đi lên được? Hay năm nay có vận đen? Cần kết hôn để lấy may? Hoặc là, có bệnh không tiện nói ra?
Ầy, bệnh không tiện nói ắt hẳn không phải rồi.
Sở Nghĩa dám khẳng định, Tần Dĩ Hằng không có.
Hoặc có thể là mẹ Tần Dĩ Hằng cũng uy Hi*p anh trong điện thoại, nói nếu năm nay không kết hôn thì Tết đừng có về nhà!
Ha ha, cậu đoán bừa thôi.
Sở Nghĩa lật sơ yếu lý lịch về lại trang đầu. Cậu đã ăn xong bánh mì, giờ có lẽ có thể ăn luôn cả cái sơ yếu lý lịch này nữa đấy.
Công ty Phi Vân Networks.
Sở Nghĩa lấy điện thoại di động ra, nhập tên công ty này vào ứng dụng tìm kiếm, màn hình nhanh chóng hiện ra kết quả, thật sự có giới thiệu về công ty này.
Một công ty rất lớn được thành lập sáu năm trước, người thành lập là Tần Dĩ Hằng.
Cũng giống như bản sơ yếu lý lịch, Sở Nghĩa nghiêm túc đọc hết hai trang giới thiệu ít ỏi trên di động. Sau đó, cậu lại cầm sơ yếu lý lịch của đối phương lên. Có hơi không chân thật, người đàn ông như thế này lại muốn kết hôn cùng cậu sao?
Cậu vẫn thắc mắc nguyên nhân nào đã khiến đối phương quyết định như thế.
Sở Nghĩa tắt điện thoại, tiếp tục xem sơ yếu lý lịch.
Đến khi nhìn thấy tên trường Đại học của Tần Dĩ Hằng, cậu liền giật mình bật dậy từ trên ghế. Tiếc thay bên cạnh không có ai, Sở Nghĩa không thể chia sẻ thông tin này.
Thế mà Tần Dĩ Hằng lại học cùng trường với cậu, còn là đàn anh khoa Công nghệ Thông tin hơn cậu ba khóa.
Sở Nghĩa ngẩng đầu lên, nghiêm túc tìm kiếm về người này trong đầu. Nhưng giống như sáng nay, dù đã nghiêm túc nhớ lại xem có từng gặp Tần Dĩ Hằng chưa, cậu vẫn không thể tìm được gì cả.
Được rồi, hồi Đại học có lẽ họ chưa từng gặp nhau, chỉ là học cùng trường thôi.
Tiếp tục nhìn xuống hai dòng nữa, Sở Nghĩa vẫn khó có thể bình tĩnh lại được. Vì thế, cậu lấy di động ra, tìm WeChat của một đàn anh cùng trường Đại học năm nào. Đàn anh này cũng học khoa Công nghệ Thông tin, tên là Triệu Diệu, hơn cậu hai khóa. Bọn họ cùng ở trong Hội Sinh viên, quan hệ không tệ lắm, tháng trước đàn anh còn đặt cậu thiết kế logo.
Sở Nghĩa: Đàn anh, anh có rảnh không?
Sở Nghĩa: Em muốn hỏi anh một chuyện ạ.
Sở Nghĩa: Anh quen Tần Dĩ Hằng không?
Theo sự hiểu biết của Sở Nghĩa, đàn anh này tự gây dựng sự nghiệp nên rất rảnh rang, vậy nên không đến nửa phút, đàn anh quả nhiên đã trả lời.
Triệu Diệu: Tần Dĩ Hằng?
Triệu Diệu: Là đàn anh của anh ấy hả?
Sở Nghĩa: Đúng rồi.
Triệu Diệu: Sao vậy?
Triệu Diệu: Anh biết anh ấy, nhưng anh ấy không biết anh.
Sở Nghĩa hỏi: Anh ấy là người thế nào?
Triệu Diệu: Một đóa hoa lạnh lùng thanh cao, rất xa cách, rất khó gần.
Triệu Diệu: Nhưng đúng là rất giỏi, hiện giờ anh ấy đã tự mình mở công ty, làm ăn rất tốt, tên vẫn được treo trên tường của khoa kìa.
Triệu Diệu: Em hỏi về anh ấy làm gì?
Sở Nghĩa im lặng một lúc.
Cậu đâu thể nói với đàn anh rằng cậu sắp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với người này chứ.
Sở Nghĩa: Em gặp anh ấy, nhìn thấy tên trường chúng ta nên hỏi anh.
Sở Nghĩa: Không có gì.
Triệu Diệu không hỏi thêm nữa, chỉ nói có rảnh thì tới ăn cơm rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Bỏ điện thoại di động xuống, Sở Nghĩa tiếp tục nghiên cứu sơ yếu lý lịch của người kia. Nhưng cũng chỉ có hai tờ giấy, cậu có nghiên cứu đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng tìm thêm được cái gì.
Tần Dĩ Hằng nói ba giờ chiều nay sẽ đến. Sở Nghĩa nghĩ, xem ra người đàn ông này không thích lằng nhằng, vậy nên cậu cũng không kì kèo nữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Sở Nghĩa lái xe về nhà, lấy trộm sổ hộ khẩu cất trong phòng mẹ đi.
Tiếp đó, cậu dùng khoảng thời gian còn lại chỉ để chờ đợi Tần Dĩ Hằng. Càng gần tới ba giờ, Sở Nghĩa càng khẩn trương, khẩn trương đến mức không có tâm trạng trêu ghẹo nhân viên, bản thân trốn trong phòng làm việc tự căng thẳng trong âm thầm.
Rất nhanh, di động của cậu kêu báo thức 2 giờ 59 phút.
Sở Nghĩa đột nhiên trở nên hoảng loạn, mò mò sổ hộ khẩu, lại sờ sờ căn cước, đứng lên, lại ngồi xuống, mở cửa phòng làm việc rồi lại đóng cửa và ngồi xuống ghế sofa.
Ngoài văn phòng có tiếng xe, Sở Nghĩa nghiêm túc lắng nghe tiếng động bên ngoài. Ba giờ, ngã tư đường ít người ít xe qua lại, thế nên tiếng mở cửa xe càng đặc biệt rõ ràng.
Sở Nghĩa hồi hộp tới mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Xin chào, ngài Sở có ở đây chứ?”
Sở Nghĩa nghe thấy tiếng của Tần Dĩ Hằng. Giọng nói trầm thấp gợi cảm, rất có sức sát thương.
Tiểu Triển trả lời anh: “Ông chủ đang ở trong văn phòng.”
Ngay sau đó, Tiểu Triển dẫn Tần Dĩ Hằng tới gõ cửa phòng làm việc của Sở Nghĩa, đồng thời đẩy cửa phòng ra.
Tiểu Triển quay lưng về phía Tần Dĩ Hằng, vẻ mặt mờ ám: “Ông chủ, buổi sáng vị khách này có tới tìm anh.”
Nói xong, cậu tỏ vẻ hiểu chuyện đóng cửa lại.
Giờ thì tốt rồi, văn phòng chỉ còn lại Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng. Không giống buổi sáng, lúc ấy Sở Nghĩa còn mơ màng, mà hiện tại, cậu căng thẳng tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Sở Nghĩa cười cười với Tần Dĩ Hằng: “Xin chào.”
Nói xong, cậu vươn tay theo bản năng, nhưng nghĩ lại, có vẻ Tần Dĩ Hằng không thích tiếp xúc cơ thể với cậu nên cậu liền xấu hổ rụt tay về.
Tần Dĩ Hằng cũng đáp: “Xin chào.” Tiếp đó, anh nói thẳng: “Đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Nghĩ rồi, có thể.”
Tần Dĩ Hằng không cảm thấy bất ngờ chút nào, giống như đã biết chắc rằng câu trả lời của cậu sẽ là như vậy. Anh hơi gật đầu, tay làm động tác xin mời: “Đi thôi.”
Tất cả những việc sau đó, Sở Nghĩa đều trải qua trong trạng thái vô cùng ngơ ngác.
Vì đi lấy giấy chứng nhận, cậu đã rất nghiêm túc đổi sang một bộ Âu phục.
Hai người chụp ảnh, photo giấy chứng nhận, tuyên thệ, cuối cùng là đóng dấu.
Đi ra từ Cục Dân chính, Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn trời, chợt thấy trong lòng hoảng hốt. Sau đó, cậu quay đầu nhìn người chồng hợp pháp của mình đang đứng cách đó nửa mét, lại càng hốt hoảng. Vừa rồi cậu có hỏi Tần Dĩ Hằng tiếp theo nên làm gì, Tần Dĩ Hằng đã trả lời ra sao?
“Công ty tôi còn có việc, ngài Sở, ngài cứ tự nhiên.”
Trông đối phương có vẻ như chỉ tranh thủ chút thời gian tới đây đăng ký cùng Sở Nghĩa.
Ra cửa, Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa có cần anh đưa về phòng làm việc không, sau khi Sở Nghĩa khách sáo nói không cần, Tần Dĩ Hằng cũng thật sự đi luôn. Rốt cuộc, cậu đã tự gả cho một ông chồng máu lạnh vô tình.
Sở Nghĩa nhìn xe Tần Dĩ Hằng rời đi, cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay mà không biết phải làm sao, vài giây sau cậu mới bừng tỉnh.
Giỏi thật, cậu còn chẳng hề có bất cứ phương thức liên lạc nào của Tần Dĩ Hằng.
Thế này…
Quá tùy tiện rồi.