Hai nhà cùng nhau trải qua năm mới này đặc biệt đầm ấm, mẹ Lâm và ba Lâm ở Giang Thành qua tết Nguyên Tiêu rồi sau đó liền trở về, nói là một tháng trước khi Lâm Lệ sinh sẽ lên tiếp, bây giờ trở về chuẩn bị mũ và quần áo sơ sinh xinh đẹp cho cháu ngoại tương lai, chờ sau khi tiểu báo bối ra đời là mặc được.
Vào tháng tư hai tiểu bảo bối trong bụng An Nhiên đã chào đời rồi, nhưng mà khác xa với mong đợi của Tô Dịch Thừa, ra đời cũng không phải là hai ‘tiểu tình nhân’ kiếp trước của anh mà hai tiểu oan gia của An Nhiên, nghe An Nhiên nói, bởi vì là hai con trai, vì thế mà tên Tô lãnh đạo nào đó buồn bực vài ngày, vẫn nghĩ không thông làm sao có hai mặt con mà ngay một cô con gái cũng không có! Cô và Chu Hàn đến thăm đứa bé, lớn lên không biết có giống không, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn còn chưa nẩy nở mấy, nhưng mà trẻ con chính là như vậy, nhất là đứa trẻ mới sinh ra, thật sự là mỗi ngày một khác, ngày đó sau khi xem, qua mấy ngày An Nhiên lấy di động gửi tin nhắn hình tới, hai đứa bé nhìn hoàn toàn không giống lúc trước cô thấy, trắng trắng mềm mềm, trợn tròn mắt cười, nhìn vô cùng đáng yêu.
Trong phòng làm việc của Chu Hàn, Lâm Lệ đưa ảnh vừa nhận được cho Chu Hàn xem, hỏi: “Anh nói sau này con yêu của chúng ta có đáng yêu giống con bọn họ không?”
Chu Hàn để giấy tờ trong tay xuống, cầm điện thoại di động nhìn qua, hồi lâu lắc đầu nói: "sẽ không."
"Tại sao?" Lâm Lệ trừng anh, nói: "Anh cảm thấy con chúng ta không đáng yêu sao?!" Vừa nói giơ tay lên ra vẻ muốn bấm anh.
Chu Hàn một tay ôm lấy cô để cô ngồi lên đùi mình, thai bốn tháng bụng đã lớn rõ rồi, đưa tay đặt lên trên bụng cô vỗ về nhè nhẹ, Chu Hàn khẽ hôn lên mặt cô, nói: “chắc chắn con chúng ta sẽ đáng yêu hơn con bọn họ.”
Lâm Lệ mắt nhìn anh, đưa tay nhéo nhéo mũi anh, cười nói: "Nói năng ngọt xớt, nhưng mà em đồng ý, con yêu của chúng ta nhất định là đáng yêu nhất ."
Ngay lúc Chu Hàn và Lâm Lệ đang ngọt ngào trong phòng làm việc thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, trợ lý Từ tay cầm tài liệu xông thẳng vào, lúc ngẩng đầu định nói gì đó thì trông thấy sau bàn làm việc Lâm Lệ đang ngồi ở trên đùi Chu Hàn, đầu tựa vào иgự¢ Chu Hàn, mà Chu Hàn đang nhìn anh ta, sắc mặt nghiêm túc có chút dọa người.
Trong lòng thầm kêu không ổn, thầm mắng mình quá sơ suất, làm sao lại không biết gõ một lát rồi đẩy cửa vào: “Cái kia, cái kia đột nhiên tôi nhớ ra tôi có một cuộc điện thoại quan trọng còn chưa gọi, đúng, cuộc điện thoại rất quan trọng!” Vừa nói vừa lúng túng cười chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Trợ lý Từ, tôi nhớ là hạng mục ‘Ngự Cảnh Viên’ còn thiếu một người giám sát hiện trường.” Chu Hàn không nặng không nhẹ mở miệng.
Trong lòng trợ lý Từ kêu khổ, quay đầu lại trông giống quả bóng cao su bị hết hơi: “ông chủ, không phải anh đang đùa tôi chứ.”
"Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?" Chu Hàn cười như không cười nhìn anh ta.
Trợ lý Từ đấu tranh lần cuối: “thư ký Lâm, cô nói giúp tôi một chút đi, tôi không biết cô ở bên trong, nếu biết tôi nào dám đến quấy rầy hai người chứ!” Giám sát, đây là việc cần sức khỏe a!
Lâm Lệ nhìn anh ta một chút, suy nghĩ một lúc lâu, có chút áy náy nói “trợ lý Từ, không phải là anh muốn đi giám sát sao, tránh cho anh lắm mồm lại chạy ra ngoài phòng làm việc nói lung tung.”
Trợ lý Từ méo miệng, cũng không nói nên lời nào khác.
Nhìn anh ta chán chường cúi đầu ra ngoài, hai người bên trong gian phòng không khỏi cười ra tiếng.
Sau khi cười xong, Chu Hàn giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thu dọn giấy tờ trên bàn, sau đó nắm tay Lâm Lệ rời đi.
Hôm nay là ngày Lâm Lệ đi khám thai, lần khám đầu tiên vì Chu Hàn đi công tác không đi cùng được, lần này Chu Hàn khăng kahwng nhất định tự mình phải đi cùng Lâm Lệ mới được.
Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn báo cáo khám thai lần này, gật đầu, sau đó ký tên mình lên đó, vừa nói: “yên tâm đi, tất cả đều rất bình thường, tiếp tục giữ như vậy là được.”
Chu Hàn không yên lòng, hỏi: "vậy còn cần phải chú ý gì không?"
“Trong lúc mang thai phụ nữ mang thai có thể bổ sung chút canxi, như vậy sẽ hỗ trợ sự phát triển của xương cho trẻ, còn lại cứ giữ vững như trước là được.” Vừa nói vừa đưa giấy tờ đã ký trả lại cho Lâm Lệ.
Hai người nói cảm ơn bác sĩ sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, Chu Hàn nắm tay cô, hỏi: “Muốn đi đâu, chiều nay anh không về công tay, muốn đi chỗ nào, anh dẫn em đi.”
“Thật sao, vậy em phải suy nghĩ thật kỹ.” Lâm Lệ đảo mắt có vẻ thực sự suy nghĩ.
“Được, nghĩ kỹ thì nói cho anh biết.” Chu Hàn nắm tay cô đi về phía thang máy.
Lúc hai người đi thang máy đến đại sảnh lầu một, lúc đó thật trùng hợp, gặp Trình Tường đến bệnh viện kiểm tra lại.
Thấy anh ta đã khá hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện trước kia, bên chân bị cắt bỏ trước kia giờ lắp chân giả nhìn không khác gì người bình thường.
Sau khi sững sờ, Lâm Lệ chủ động mở miệng, cười nói “Đã lâu không gặp, trùng hợp vậy.”
Trình Tường cũng cười, ngây ngốc gật đầu: "Đúng vậy a, đã lâu không gặp."
"Lâm Lệ, anh qua bên kia chờ em." Chu Hàn chủ động tránh đi, cho bọn họ một chút thời gian và không gian
Trình Tường nhìn chằm chằm bụng cô, thoáng có phút hoảng thần, rù rì hỏi "Mấy tháng rồi?"
Lâm Lệ đưa tay sờ sờ bụng, cười nhạt nói "Hơn bốn tháng rồi."
Trình Tường gật đầu, lại im lặng một lúc, xoay người liếc nhìn Chu Hàn đang đứng chờ ở cổng sát đất, hỏi Lâm Lệ: "Anh ta đối tốt với em chứ?"
"Ừ." Lâm Lệ gật đầu, khóe miệng là nụ cười thỏa mãn: "Anh ấy đối xử rất tốt với tôi."
"Vậy thì tốt." Nhẹ giọng rù rì, giương mắt nhìn Lâm Lệ lần nữa, chỉ thản nhiên nói: "Đi đi, đừng để anh ta chờ em."
Lâm Lệ gật đầu, cất bước đi qua cạnh anh ta sau đó đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh ta nói "Trình Tường, anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình ."
Trình Tường cười cười, nhận lấy lời chúc phúc của cô: "Cảm ơn."
Lâm Lệ không nói thêm cái gì, quay đầu đi về phía Chu Hàn.
Trình Tường nhìn bọn họ rời đi, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, khi xoay người chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh không biết xuất hiện một nữ sinh từ lúc nào, nhìn anh ta hỏi: “Nữ sinh kia chính là người anh thật lòng yêu ?”
Mắt nhìn cô, chỉ nói “Cô ấy là người tôi yêu nhất cuộc đời này, trừ cô ấy, tôi sẽ không yêu ai khác nữa.” Nói xong, đi thẳng đến thang máy, dù sao cũng là chân giả, đi đường ít nhiều không linh hoạt, từng bước từng bước rất rõ ràng.
Cô gái nhìn phía bóng lưng Trình Tường nói: “Em sẽ không buông tha, em sẽ thay thế cô ấy khiến anh yêu em!”
Trình Tường dừng lại, 11 năm trước cũng có cô gái nói với anh những lời giống như vậy.
Nghĩ thật lâu Lâm Lệ cũng không có nghĩ ra được muốn đi nơi đặc biệt nào, cuối cùng quyết định kéo Chu Hàn cùng đi dạo trong trung tâm thương mại, thật ra nghiêm túc mà nói, hai người kết hôn lâu như vậy, Chu Hàn thật đúng là chưa hề cùng cô đi dạo phố lần nào.
Ở trước một tiệm áo cưới, Chu Hàn đột nhiên dừng bước
"Sao vậy?" Lâm Lệ nghi hoặc hỏi.
Chu Hàn kéo cô qua, ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói ở bên cô: “Lâm Lệ, chúng ta tổ chức đám cưới đi.”
Lâm Lệ sửng sốt, hỏi "Sao lại đột nhiên nghĩ đến cái này vậy?”
“Chung quy anh luôn cảm thấy giữa chúng ta còn thiếu cái gì, nghĩ đi nghĩ lại mới nghĩ ra thì ra là chúng ta thiếu đám cưới.”
Lâm Lệ cười, lắc đầu, nói “Không đúng, thứ chúng ta thiếu không phải là đám cưới.” Vừa nói, vừa kéo vòng tay kia, cùng cô mười ngón tay đan xen.
"Không phải là đám cưới?" Chu Hàn nghi hoặc nhìn cô.
Lâm Lệ giơ tay của hai người lên, quơ quơ, nói “Đúng, là chiếc nhẫn, anh nói, anh nợ em cái nhẫn định khi nào thì trả cho em?”
Lúc này Chu Hàn mới hiểu ra, kéo tay cô đặt lên môi mình, thơm một cái, nói: "Đi, trước khi đi mua sắm cùng em, chúng ta đi mua nhẫn bổ xung đã."
Lâm Lệ khẽ cười, để mặc anh kéo cô đến tiệm trang sức phía trước, thật ra thì thiếu cái gì không quan trọng, đám cưới có bù hay không cũng không làm sao, chỉ cần hai người bọn họ có thể dắt tay nhau như vậy, đây cũng là kết quả tốt nhất, bởi vì anh đã lấp đầy trái tim khuyết thiếu của cô, đó mới là tốt đẹp nhất.
------ Hoàn ------