Lâm Lệ nắm tay thằng bé chuẩn bị đi đến bãi đậu xe của bệnh viện, vừa đi Lâm Lệ hỏi thằng bé: “Tiểu Bân, lát dì đi siêu thị sẽ mua tuyết lê hầm bách hợp (*) cho con ăn, ăn xong cổ họng sẽ thoải mái chút ít, sẽ không đau như vậy.”
(Tuyết lê hầm bách hợp: ta cũng không biết VN mình có món này không, các nàng có thể xem hình ảnh món này tại đây http://images.meishij.net/p/19691207/4dc470c533f26157764f6295b7abee23.jpg )
Thằng bé gật đầu, giọng nhẹ nhàng đáp: “Vâng.” Bởi vì cổ họng bị sưng, giọng nói có chút khàn khàn.
Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, "Thật ngoan."
Gần tới bãi đậu xe, lại vô tình nghe thấy có hai nữ một nam đang cãi vã ở bên trong bãi đậu xe, trong đó có một giọng nói vô cùng quen thuộc, mắt nhìn sang, có chút ngoài ý muốn thấy một trong số đó lại là Tiêu Tiêu.
“Ả hồ ly tinh này, dụ dỗ chồng bà, mày muốn ૮ɦếƭ hả!” Đứng đối diện Tiêu Tiêu là người phụ nữ đang cầm chiếc túi định đập về phía Tiêu Tiêu.
"A, bà mụ điên, anh Cường, anh Cường giúp em." Bên này Tiêu Tiêu kêu gào trốn sau lưng một người đàn ông.
“A Mai đừng, A Mai đừng đánh, đừng đánh...” Người đàn ông kia nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ cả người nhìn rõ có chút mập mạp.
Người phụ nữ được gọi là A Mai kia dừng tay lại, rời mắt về phía người đàn ông trung niên kia, ánh mắt hung ác, giơ tay lên tát một phát vào mặt người đàn ông, khiến mắt kính người đàn ông rơi xuống.
Tiêu Tiêu núp ở phía sau đàn ông thoáng cái ngây cả người, tay nắm quần áo của đàn ông nhất thời có chút không biết phải làm sao, giật mình sững sờ nhìn.
Người phụ nữ gọi là A Mai kia ngoảnh mặt về phía chồng khạc một ngụm đờm, mắng “Cánh cứng rồi dám nuôi đàn bà ở bên ngoài, ông có tin là tôi sẽ bảo ba thu hồi toàn bộ tiền đã đầu tư vào công ty ông không, xem xem ông với cái xác công ty vô ích có thể làm được gì!”
Người đàn ông nhặt mắt kính bị rơi xuống đất kia, một lần nữa đeo lên, có chút lấy lòng vợ nói, “A Mai, đừng như vậy, anh yêu chính là em, là người đàn bà này cứ muốn quấn lấy anh, quyến rũ anh, không nghĩ là sẽ phạm sai lầm, nhưng mà trong lòng anh người anh yêu nhất là em, thật, anh có thể thề với trời!”
A Mai mắt lạnh liếc nhìn chồng của mình, có chút châm chọc này “Nhìn đức hạnh này của ông, còn dám đi ¢нơι gáι, nếu không phải là vì con trai, tôi cũng đã sớm ly hôn cho rồi!”
Thấy có thể quay về, đàn ông gọi là anh Cường kia vội vàng nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, là vì con trai, em tha thứ cho anh lần này đi, sau này không dám nữa.”
A Mai hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước túm lấy tóc Tiêu Tiêu.
"A! ——" Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên, tay không ngừng phản kháng lại: "Buông buông cái mụ điên này..."
Người phụ nữ kia dùng sức kéo cô ta gần hơn, nhìn mặt cô ta nói “trông cái bản mặt lẳng lơ này, không có thủ đoạn cũng đừng đi ra ngoài đoạt đàn ông của người khác.” Vỗ vỗ mặt Tiêu Tiêu, nói tiếp “Mày cho rằng đàn ông là cái gì, bà cho mày biết đàn ông cũng không phải là thứ gì tốt, sau khi mặc quần thức dậy thì đã quên dáng vẻ người đàn bà vừa nằm dưới thân mình rồi, nếu mày cho rằng ngủ với đàn ông mấy đêm là có thể lấy tiền nhà hắn ta vào tay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi!” Vừa nói một tay đẩy Tiêu Tiêu ra.
Tiêu Tiêu đứng không vững, cả người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã, nhìn cái người đàn ông gọi là anh Cường kia uất ức nói “Anh Cường, anh đã nói là anh yêu em, anh nói muốn ly hôn với mụ dạ xoa này!”
“Cô đừng có nói bậy bạ, tôi nói muốn ly hôn với bà xã tôi lúc nào, tôi cho cô biết, tôi yêu bà xã tôi nhất, về sau cô đừng quấn tôi nữa!” Nói xong, vội vàng lôi kéo vợ mình, nói, “Bà xã, đi thôi đi thôi, người ta đang nhìn đấy.” Vừa nói ngầng đầu nhìn Lâm Lệ bên này.
Nghe vậy A Mai cũng ngoảnh lại nhìn về hướng Lâm Lệ, sau đó quay lại nhìn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.
"Dì." Thằng bé bên cạnh kéo tay Lâm Lệ.
Lâm Lệ quay đầu lại, có chút hối hận mình thế mà lại quên không đưa tiểu Bân đi khỏi, lại để cho nó nhìn một cảnh xấu thế này.
Sờ sờ đầu thằng bé, hỏi "Đã hù dọa Tiểu Bân sao?"
Thằng bé vừa lắc đầu, lại gật đầu, không nói gì.
Lâm Lệ biết thật sự có chút dọa đến thằng bé rồi, thật ra thì đừng nói là nó, cô cũng thấy sợ, trước kia khi Mạc Phi vứt bỏ An Nhiên, kết hôn với Đồng Tiểu Tiệp, lo lắng An Nhiên khổ sở, cô cũng không ít lần lôi kéo An Nhiên nói những lời ngoan độc, nhưng mà chỉ là nói thôi, chưa từng đi làm thật, dĩ nhiên cũng vì Mạc Phi kết hôn liền đi đến Mỹ phát triển luôn, cũng không đợi cô được thực tế, nhưng mà hôm nay thấy một màn như vậy thật là có chút sợ hãi, trước kia cho là những thứ này rất xa xôi, nhiều lắm chỉ là nhìn thấy trên TV, không nghĩ rằng hôm nay vừa vặn cô bắt gặp được, mà ‘tiểu tam’ trong đó chính là Tiêu Tiêu.
Sau khi đôi vợ chồng kia đi, Tiêu Tiêu hùng hùng hổ hổ đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy Lâm Lệ đứng bên này, nhìn lại bộ dáng chật vật lúc này của mình không khỏi có chút thẹn quá thành giận, nổi giận đùng đùng, ngoảnh lại về phía Lâm Lệ, nói : “Nhìn cái gì vậy, nhìn thấy tôi như bây giờ cô rất đắc ý sao?”
Lâm Lệ chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một chút, không nói chuyện, cúi đầu nắm lấy tay Tiểu Bân chuẩn bị rời đi.
Thấy cô không để ý mình, trong lòng Tiêu Tiêu càng giận hơn, hướng bóng lưng Lâm Lệ, lớn tiếng quát, “Làm sao, cưới lần thứ hai làm mẹ kế cho người ta, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cẩn thận người ta coi như là bảo mẫu!’
Nghe vậy, Lâm Lệ dừng bước lại, xoay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, nói “Mẹ kế hoặc là bảo mẫu gì đó cũng tốt, ít ra tôi còn là bà Chu danh chính ngôn thuận, vừa có danh có phận, còn tốt hơn là cô không danh không phận đi theo đàn ông của người ta, bị người ta túm lại đánh trên đường cũng không có ai liếc nhìn cô một cái hay là ra mặt giúp cô.”
"Cô..." Tiêu Tiêu không phản bác được, chỉ có thể oán hận nhìn cô.
“Tôi thật cảm thấy không đáng cho Trình Tường, vì cô si tình nhiều năm như vậy.” Lâm Lệ nhìn cô, còn nhớ đến bộ dạng ngày đó của Trình Tường, “Cô đã phụ thâm tình của anh ấy.”
“Phụ thâm tình của anh ta, ha ha.” Tiêu Tiêu cười lạnh, nói: “bây giờ anh ta là người què, chẳng lẽ cô muốn nửa đời sau tôi đi chăm sóc một người què sao? Thật là chuyện nực cười!”
Lâm Lệ không nói gì nữa, có lẽ Tiêu Tiêu căn bản không hề yêu Trình Tường, cô ta chỉ muốn coi trình tường như cọc gỗ cứu sinh khi cô ta rơi xuống nước mà thôi, một khi cô ta lên bờ, cô ta sẽ vứt bỏ, cho nên hiện tại cô ta mới có thể thờ ơ, coi như không nhìn thấy Trình Tường như vậy.
Không hề nhìn cô ta nữa, xoay người sang chỗ khác đưa thằng bé đi về phía đỗ xe.
Buổi tối Lâm Lệ cho Tiểu Bân dùng súp tuyết lê bách hợp, thằng bé ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vừa uống vừa hỏi Lâm Lệ “Dì, buổi tối dì ngủ cùng con chứ?”
Cũng biết là ở cùng Lâm Lệ đã lâu, có tình cảm nhất định và sự ỷ lại với Lâm Lệ, lần này sau khi bị cảm cúm dường như càng biết làm nũng rồi, nói không muốn ngủ một mình, hi vọng Lâm Lệ có thể ngủ cùng nó.
Lâm Lệ vốn đau lòng nó, lại nhìn thấy đôi mắt nó có tia cầu xin, dĩ nhiên là không cách nào cự tuyệt.
“Được, buổi tối dì và Tiểu Bân sẽ ngủ cùng nhau.”
Nghe vậy, thằng bé cười, chân mày cũng cong lên, ăn cạn sạch súp trong bát nhìn Lâm Lệ nói “Dì, con muốn thêm một bát nữa.”
Lúc Chu Hàn trở lại đã là đêm khuya rồi, gần đây vì một hạng mục mới mà anh rất bận rộn, vội đến mức chân sắp không chạm đất rồi, mấy ngày liên tiếp không thể về nhà đúng giờ.
Thuận tay ném cặp công văn cầm trên tay xuống ghế sô pha trong phòng khách, xoa lông mày có chút đau nhức, đi thẳng đến gian phòng ngủ.
Mở cửa, bật đèn lên, phòng ngủ vốn đen như mực thoáng cái sáng ngời, nhìn lên trên giường, giường chiếu vẫn được gấp gọn gàng, dường như căn bản không có người động đến.
Vô thức nhíu chặt mày lại, đây là lần thứ mấy rồi? Liên tiếp mấy ngày gần đây, người phụ nữ vốn là nên nằm ở trong phòng này, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả!
Nguyên nhân là cô đi ngủ cùng một người đàn ông khác!
Khó chịu, tức giận, chỉ bỗng chốc tràn ngập cả đầu óc, thoáng cái cũng chẳng quan tâm mệt mỏi và buồn ngủ, xoay người ra ngoài đi thẳng đến phòng thằng bé.
Bước chân rất lớn, vẻ mặt tỏ vẻ không vui và tức giận, nhưng lúc mở cửa không hiểu sao động tác lại trở nên rất nhẹ, lúc đi vào cũng bước nhẹ, đi tới gần nhìn hai người ngủ chen chúc trên giường nhỏ bẻ, quả nhiên người phụ nữ vốn nên ở trong phòng của anh giờ đang nằm ngủ rất ngon ở nơi này, mà cái tên con trai tranh vợ với anh đang ngủ trong иgự¢ cô, ngoan ngoãn như mèo con.
Chân mày nhíu chặt hơn một chút, nhìn chằm chằm hai người một lúc, anh thừa nhận mình không có phong độ, ςướק người với thằng quỷ nhỏ đang cảm cúm, hơn nữa thằng quỷ nhỏ kia còn gọi anh là ‘ba’, nhưng mà không có lý do gì anh kết hôn có vợ rồi lại còn phải ngủ phòng không gối chiếc bốn ngày trời! (^_^)
Nghĩ tới, nhẹ nhàng cúi người tách thằng quỷ nhỏ trong иgự¢ cô ra, sau đó ôm thắt lưng người phụ nữ đang ngủ say, xoay người đi thẳng về phía gian phòng của mình.
Trong giấc mộng Lâm lệ cảm giác như mình đang ngồi trên máy bay, có loại cảm giác bay lên không trung, hơn nữa cái máy bay này rất kì quái, có loại cảm giác rất quen thuộc, ngay cả chiếc ghế tựa, dường như cũng mang theo nhiệt độ quen thuộc.
Nhẹ nhàng thả Lâm Lệ lên trên giường, kéo chăn lên đắp cho cô, lúc này Chu Hàn xoay người cầm quần áo vào phòng tắm để tắm.
Sau khi tắm nhanh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy người ngủ yên trên giường, trong lòng Chu Hàn không khỏi dâng lên một luồng cảm giác thỏa mãn.
Từ một bên giường khác vén chăn lên nằm xuống, đưa tay vòng qua cổ của cô, để cho đầu của cô gối lên cánh tay của mình, một cái tay khác vòng qua hông của cô, kéo cô vào trong иgự¢ của mình.