Trà giải rượu này của Chu Hàn quả không nói ngoa, buổi sáng uống vào tuy còn chưa có hết đau đầu hẳn, đầu óc vẫn còn hơi nặng nề nhưng so với thời điểm mới rời giường thì tốt hơn nhiều lắm.
Sáng nay Lâm Lệ luôn cố ý hay vô tình trốn tránh Chu Hàn, nếu như không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt anh.
Kỳ thật Lâm Lệ biết làm như vậy quá là khác người, nhưng nếu bắt cô giả vờ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đối mặt với Chu Hàn, thì cô không làm nổi, vẫn thấy rất ngượng ngùng.
Ngồi trước máy tính gõ loạn xạ, Lâm Lệ buồn rầu nghĩ buổi tối lúc trở về làm như thế nào đối mặt với Chu Hàn, nghĩ đến lúc trong nhà chỉ có cô và Chu Hàn ở với nhau, Lâm Lệ không khỏi có chút cảm thấy đầu đau dữ dội.
Ngồi xem vu vơ, trùng hợp lại mở ra trang diễn đàn của thành phố, cái video hôm qua được đăng lên đã sớm bị gỡ bỏ, thay thế bằng một cái thông báo của công an thành phố, bên trong đơn giản giải thích: người đàn ông trong đoạn video kia không phải là Tô Dịch Thừa, qua chuyên gia giám định thì biết là sản phẩm của Photoshop, đối với người có ý định hạ thấp uy tín của viên chức chính phủ, công an sẽ nhanh chóng điều tra ra, phát hiện người cố ý đứng sau dàn dựng chuyện này chắc chắc có biện pháp đưa ra xử lý trước pháp luật.
Tuy đoạn video đã bị cắt bỏ nhưng sự chú ý của mọi người đến chủ đề này không có vì vậy mà giảm xuống, vẫn thu hút một lượng lớn người vào bình luận, không chỉ hạn chế trong Giang Thành mà cả nước đều chú tâm về đây
Thậm chí ở trên mạng Lâm Lệ nhìn thấy có phóng viên chầu trực dưới nhà Tô Dịch Thừa để chụp ảnh, trong lòng có chút lo lắng cho An Nhiên, lấy di động trên mặt bàn gọi cho An Nhiên, điện thoại nhanh chóng được bắt, không đến vài tiếng chuông đã thấy An Nhiên cầm lên.
Không đợi An Nhiên mở miệng, Lâm Lệ vội vàng hỏi: “a lô, An Nhiên, mi ở nhà sao?”
“Không có, ta đang ở bên nhà mẹ chồng”, An Nhiên trả lời, nghe ngữ khí vội vã của Lâm Lệ bên kia liền hỏi: “Làm sao vậy?”. An Nhiên mang thai bị ngất, từ đó vẫn ở trong đại viện, ba Tô và mẹ Tô không thể để cô bị chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến, cho nên cô căn bản không hề biết dư luận về chuyện video khiêu dâm này đã lan truyền thế nào rồi.
Lâm Lệ vốn lo lắng cuộc sống của An Nhiên sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng, hiện tại nghe giọng điệu của cô không có việc gì nên cũng an tâm, chỉ nói: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi, chỉ sợ mi nghe mấy chuyện đồn đại mà ảnh hưởng đến tâm tình”
Ở bên kia đầu dây, An Nhiên cười khẽ trấn an Lâm Lệ: “Ta không sao, mi yên tâm đi”
Lâm Lệ gật gật đầu, còn muốn mở miệng nói cái gì, lơ đãng xoay người lại đã thấy Chu Hàn không biết đã đi vào từ lúc nào đang đứng bên cạnh cô, đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô.
Đảo mắt nhìn, trên đó toàn là thảo luận về cái video đăng ngày hôm qua, nhìn thấy sắc mặt anh âm trầm, có cảm giác như cái nội dung kia đang kích thích đến anh, cô cũng không cùng An Nhiên nhiều lời nữa, tùy tiện nói hai câu rồi gác máy
Thu tay lại, đem điện thoại để qua một bên, đứng dậy, vừa lúc lấy thân mình che đi màn hình máy tính, nhìn Chu hàn: “Tổng giám đốc có việc gì cần dặn dò sao?”
Chu Hàn chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, nhìn trên mặt cô, cũng vì chuyện lúc sáng sớm, lại nghĩ tới vì chuyện tối qua phát sinh mà người này, ngoài miệng thì nói không sao nhưng trên thực tế thì hành động lại trốn trốn tránh tránh anh ở khắp nơi, cho nên lúc xử lý hết xong mọi việc, anh quyết định tự mình tìm vui, kiếm người này trêu chọc thêm chút nữa. Nhưng hiện tại…
Chu Hàn phục hồi lại tinh thần, đem văn kiện trong tay đưa cho Lâm Lệ, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị: “Sáng sớm em đã muốn đi làm vì muốn đến đây xem tin tức bát nháo sao?” Không hiểu sao trong lòng thấy bực bội muốn tìm nơi trút giận.
“Tôi…” Lâm Lệ nhìn anh muốn phản bác lại nhưng cũng có chút nhìn rõ tâm tình của anh.
Chu Hàn nhìn vào mắt cô, lạnh giọng nói: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em ở công ty làm những việc ngoài phạm vi công tác”. Nói xong xoay người đi thẳng vào văn phòng
Lâm Lệ hướng về phía anh khoa tay múa chân vài cái, bĩu môi, một lần nữa cầm văn kiện ngồi vào vị trí, lườm lườm mắt nhìn vào trang web trên màn hình, đưa tay lên nhấp chuột vào cái biểu tượng màu hồng có hai dấu chéo nhau.
Tới gần giờ tan tầm, Lâm Lệ đang thu dọn đồ trên mặt bàn thì tiếng di động vang lên, điện thoại từ đại viện tới, Lâm Lệ để tài liệu trong tay sang một bên, bắt lấy điện thoại, là mẹ Chu gọi, bà tưởng là ba Lâm và mẹ Lâm vẫn ở đây, muốn mời ông bà thông gia đến đại viện ăn bữa cơm tối, không nghĩ tới hai người họ đã trở về vào buổi sáng sau hôm bọn họ gặp mặt.
“Ai nha, sao không giữ ông bà thông gia ở lại Giang Thành chơi thêm một thời gian nữa?” Ở bên kia đầu dây, mẹ Chu tiếc nuối nói
Lâm Lệ khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cảm thấy được sự nhiệt tình của mẹ Chu đối với cha mẹ mình, không hề có một chút khách sáo, thực lòng muốn giữ cha mẹ mình lại, tự đáy lòng cô cảm thấy có chút may mắn, bất kể quan hệ của cô với Chu Hàn thế nào, ít nhất cha mẹ nàng đến đây cũng không bị người ta nhìn với ánh mắt khác, vậy là đủ rồi.
Lâm Lệ cầm di động mang theo nụ cười nói với mẹ Chu: “Cha mẹ con nói ở đây không quen, ở nhà còn có hàng xóm láng giềng chạy qua chạy lại, nói nói cười cười một lúc là hết ngày”
Nghe vậy, mẹ Chu ở trong điện thoại có chút cảm thán: “Cũng phải, ở một chỗ lâu cũng thành quen, nhớ lại ngày xưa mẹ đi theo lão Chu đến Giang thành cũng thấy không quen, không biết người nào với người nào, muốn ra ngoài đi dạo cũng không biết đường, lúc đó còn làm um lên với lão Chu đòi về, sau đó thì mang thai Chu Hàn, mãi rồi mới quen đấy”
Lâm Lệ nghe, khóe miệng cười vui vẻ.
“Tiểu Lệ à, gả cho Chu Hàn, xa cách với người nhà như vậy thật là thiệt thòi cho con”. Vì thế mà mẹ Chu luôn cảm thấy so với người khác Lâm Lệ có chút thua thiệt, bởi chính mình cũng từng trải qua, cái loại cảm xúc nhớ nhà, nhớ cha mẹ bà cũng đã nếm trải nên hiểu được.
“Ách, không, không có ạ”. Lâm Lệ xấu hổ nói, tự nhiên nhớ tới đêm qua, sắc mặt chợt đỏ lên.
“Nhưng con yên tâm đi, nếu sau này Chu Hàn có ăn Hi*p con thì cứ nói với mẹ, mẹ nhất định làm chủ cho con, tuyệt không bênh nó”. Mẹ Chu thề son sắt.
“Ha ha, dạ được ạ”, Lâm Lệ gật đầu, cười, nhớ tới cậu nhóc Chu Bân, hai ngày này không gặp, không biết vết thương trên tay nó đã đỡ hơn chưa, đột nhiên lại nghĩ, nếu đêm nay trong nhà có đứa nhở chắc cô với Chu hàn không đến mức xấu hổ, mở miệng hỏi: “Mẹ, buổi tối con đón tiểu Bân về nhé”
“Không nói chuyện đón hay không đón thằng bé, tối nay con và Chu Hàn cùng nhau về nhà ăn cơm đi, mẹ với dì giúp việc làm một bàn đồ ăn, vốn là muốn mời ông bà thông gia qua dùng bữa, ai dè đã trở về rồi, vậy thì chỗ đồ ăn đó hai đứa đi mà phụ trách, phải ăn sạch sẽ, không cho thừa lại cái gì hết”. bên kia điện thoại mẹ Chu nói như vậy
Lâm Lệ cười khẽ, gật đầu liên tục: “Dạ, con biết”
Gác máy, Lâm Lệ mới phát hiện một vấn đề rất đau đầu, chính là có đi cùng Chu Hàn về Chu gia không, nghĩ tới cả quãng đường dài hai người ngồi trên xe đã cảm thấy xấu hổ, không cùng đến thì không biết mẹ Chu sẽ nghĩ gì nữa
Nghĩ tới, chút ý cười đang ở trên khóe miệng Lâm Lệ thoáng cái tắt ngấm rồi.
Lúc Lâm Lệ còn đang buồn rầu rối rắm nghĩ xem mình có nên đi trước hay không, đến nơi thì tùy tiện viện cớ nào đó nói với mẹ Chu, hay là đi cùng với Chu Hàn đến đó, trong lúc còn chưa quyết định thì cửa phòng Chu Hàn mở ra, Chu Hàn đã thu dọn giấy tờ tài liệu xong, xách cặp công văn đi ra ngoài, mắt nhìn đến Lâm Lệ ngồi tại chỗ, mở miệng: “Đi thôi, mẹ vừa gọi điện bảo chúng ta qua đại viện ăn cơm”
Nghe vậy Lâm Lệ chỉ có thể gật gật đầu, tay cầm túi xách, đi theo Chu Hàn vào thang máy.
Chu Hàn từ lúc trưa bắt gặp cô lên mạng xem tin tức bát quái vẻ mặt vẫn âm dương quái khí, âm trầm không cười, Lâm Lệ tự nhiên biết là vì sao anh lại như thế, sợ là trong lòng vẫn không dứt được cô gái Lăng Nhiễm kia đi.
Chuyện này cô biết rõ, lúc trước cũng đã nói rồi, nếu trong lòng anh không dứt được có nói nhiều nữa thì cũng vậy thôi. Nhưng cái thái độ âm dương quái khí này lại làm cô cảm thấy vui mừng, nếu không khí còn giống lúc như lúc sáng nữa chắc cô còn phải lúng túng đến lúc đến nhà mẹ chồng đây.
Lâm Lệ chống cằm quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, bên cạnh Chu Hàn chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, lông máy nhíu lại, không khí trong xe có chút quỷ dị mà lại hài hòa.
Xe chậm dãi dừng lại trước sân Chu gia, Chu Hàn dừng xe ven đường xong xuôi, tắt máy, Lâm Lệ mở cửa xuống xe, không đợi anh mà đi thẳng vào trong sân, một đường đi xuống hai người cũng không nói với nhau câu nào
Lúc Lâm Lệ đi vào nhà, tiểu Bân đang ngồi ở trong phòng khách xếp mô hình bằng gỗ, tuy rằng tay vẫn còn quấn băng trắng nhưng so với lúc trước trông linh hoạt rất nhiều, hồi phục có vẻ tốt.
Mẹ Chu vốn đang ngồi ở bên cạnh cháu trai ngồi sắp xếp đồ chơi, thấy Lâm Lệ bước vào, tươi cười đứng lên: “Tiểu Lệ, lại đây”. Nói xong nhìn không thấy bóng dáng của Chu Hàn: “ơ, a Hàn không cùng con đến sao?”
Nghe vậy Lâm Lệ cũng quay đầu, nhìn nhìn cửa, Chu Hàn hình như chưa theo kịp cô.
Vỗ vỗ tay mẹ Chu, “cùng đến ạ, anh ấy đang đỗ xe, để con qua xem”, rồi quay người đi ra cửa.
Chu Hàn đỗ xe xong cũng không xuống xe, chỉ ngồi yên trên xe, tay cầm một điếu thuốc đang tỏa khói.
Lâm Lệ nhíu nhíu mày, lấy tay che mũi lại, tiến về hướng anh, mũi của cô có chút mẫn cảm, không chịu nổi một chút khói thuốc.
Nhưng cho dù đã che mũi lại nhưng vẫn không chắn được mùi khói thuốc bay vào mũi, đi lại gần, Lâm Lệ có chút nhịn không được ho nhẹ lên: “Khụ khụ, lúc anh nói tôi thì hay ho như thế, sao đến bản thân mình thì lại không nghĩ ra nên làm gì rồi? Khụ khụ…”
Nghe vậy, Chu Hàn đưa mắt nhìn cô, lại thu hồi ánh mắt, nâng tay đưa thuốc lên miệng hung hăng hút, phun ra làn khói màu trắng chậm dãi phiêu tán trong không khí.
Lâm Lệ có chút khó chịu, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người lại một lần nữa đi vào trong sân.