Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn"Tuyệt vời, cầm kỹ của quận chúa quả nhiên không chê vào đâu được"
Ánh mắt của sứ giả Tây Vực khi nhìn Tô Khinh Lăng cũng đã thay đổi, hoàn toàn nóng rực,
chính là thật sự bị cầm kỹ của nàng khuất phục.
Tô Long Ngạo cùng một đám thần tử Nam Diệu cũng vậy, ánh mắt nhìn Tô Khinh Lăng đều
lóe sáng.
Tô Khinh Lăng nhếch môi, đương nhiên rất hưởng thụ lời ca ngợi.
"Chư vị sứ giả, lần này vậy có tính là Nam Diệu thắng không?" Tô Long Ngạo nhìn sứ giả, dĩ
nhiên là mỉm cười.
Sứ giả Tây Vực tuy rằng không vui nhưng cũng không thể không nhận thua. Tuy nhiên, bọn
họ còn có chiêu khác.
"Nhàn quận chúa uyên bác như thế, vậy thì chắc những thứ khác cũng không làm khó được
người nhỉ?" Nam tử tóc nâu kìa nhìn Tô Khinh Lăng, nói.
Những người khác vừa nghe liền hiểu, sứ giả Tây Vực này vẫn còn muốn ra đề khác làm khó
dễ Tô Khinh Lăng.
Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng, nhìn thấy ánh mắt bảo cứ an tâm của nàng liền mỉm
cười.
"Còn trò gì thì sứ giả cứ việc đưa ra đi" Đối với bọn họ, nàng chính là không muốn cho một
chút lời hay, cứ thích thẳng thắn khiêu khích.
Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần ngồi một bên nhìn em gái mình làm chủ sân khấu.
"Lần này chúng ta có mang theo một vật rất trân quý, không biết quận chúa có biết nó
không?" Nam tử tóc nâu vừa dứt lời, hai tay liền vỗ. Rất nhanh, bốn người vác một vật được
che đậy bằng lụa đỏ vào bên trong.
Ánh mắt mọi người đều tò mò, xì xào bàn tán.
Tô Khinh Lăng cùng hai anh em Tô Mặc Phong nhìn nhau, sau đó nàng nhếch môi nói:
"Mở ra đi"
Nam tử tóc nâu giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ, chiếc lụa đỏ được lấy ra, cũng để lộ vật bên
trong, đồng thời khiến cho thần tử Nam Diệu mở to mắt nhìn. Đây là cái gì vậy?
Chỉ thấy bên trong là một chiếc hộp lớn, mặt trên có chiếc kèn màu vàng, thoạt nhìn như một
chậu hoa. Mà bên phải là một chiếc hộp nhỏ hơn, còn có những chiếc cửa nhỏ xíu phía bên
hông.
"Đây là?" Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng.
"Thế nào? Đoán không ra sao?" Sứ giả Tây Vực dương dương đắc ý.
Thế nhưng ba anh em Tô Khinh Lăng lại có sắc mặt ngưng trọng, giống như thật sự đoán
không ra. Hai đồ vật này theo lý thuyết chính là không có ở thời đại này, chẳng lẽ quốc gia
bọn họ cũng có người xuyên không?
"Lăng nhi..." Tô Long Ngạo cũng lo lắng.
"Suỵt..." Tô Khinh Lăng nhếch môi cười lạnh "Cũng chỉ là máy hát và máy chụp ảnh mà
thôi, có gì khó?"
"Ngươi... ngươi..." Đám người sứ giả đều trừng to mắt nhìn Tô Khinh Lăng "Không thể nào,
làm sao ngươi biết?" Quốc sư rõ ràng nói rằng sẽ không ai biết được những thứ này.
Phản ứng của bọn họ cũng đã cho Tô Khinh Lăng đáp án chính xác nhất. Tất cả mọi người
đều kinh ngạc nhìn Tô Khinh Lăng, không ngờ Nhàn quận chúa lại uyên thâm như thế.
"Tây Vực các người chẳng lẽ lại chỉ đem mấy thứ này đến thách đố sao?" Tô Khinh Lăng
kiêu ngạo khiêu khích, chính là xem thường bọn họ, đồng thời khiến cho đám sứ giả kia tức
giận đến đỏ mặt.
Tô Long Ngạo thấy thế liền thở phào một hơi, nhưng cũng không muốn hai nước nảy sinh
mâu thuẫn, vì thế liền lên tiếng điều hòa:
"Quận chúa chúng ta uyên bác nhưng văn hóa của quý quốc cũng rất phong phú, khiến cho
trẫm mở rộng tầm mắt"
"Đúng, đúng" Những quan viên khác cũng sôi nổi phụ họa.
"Hừ!" Sứ giả hừ lạnh một tiếng, phất tay áo khó chịu ngồi xuống.
"Lăng nhi, em nói xem làm sao mấy thứ này có thể xuất hiện ở đây được?" Tô Mặc Thần tiến
tới gần Tô Khinh Lăng, nói nhỏ.
"Có lẽ có người xuyên không đến Tây Vực" Biểu cảm của Tô Khinh Lăng có chút tò mò.
"Vậy chúng ta..." Tô Mặc Thần bỏ lửng, nhưng cả hai vẫn có thể hiểu được.
Một lúc sau, Tô Long Ngạo lại triệu người ra ca múa, sau đó yến hội kết thúc.
Sứ giả Tây Vực cũng cùng Tô Long Ngạo ký kết vài hiệp ước liên minh phát triển, sau đó
đoàn người xuất cung đến dịch quán.
Đám người Tô Khinh Lăng có tâm tư trong lòng, vì thế cũng cáo từ Tô Long Ngạo mà đuổi
theo đám sứ giả kia.
"Các vị sứ giả, xin chờ một chút" Bọn họ đuổi kịp sứ giả ở ngay cửa cung.
Sứ giả quay đầu lại nhìn, nhận ra Tô Khinh Lăng. Bọn họ nhíu mày, đối với Nhàn quận chúa
Nam Diệu quốc này, bọn họ vừa hận nhưng lại vừa thưởng thức, dù sao những câu hỏi kia
đều bị nàng giải ra.
"Nhàn quận chúa có chuyện gì sao?" Bọn họ dừng bước, đánh giá Tô Khinh Lăng.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy có hứng thú với máy hát cùng máy chụp
ảnh của sứ giả lúc nãy thôi" Tô Khinh Lăng nói thẳng ra mục đích của mình.
Những vị sứ giả nhìn nhau, không rõ chủ ý thật sự của nàng là gì.
"Ý của Nhàn quận chúa là?" Không phải nàng cũng biết những thứ đó sao?
"Các vị sứ giả, hai thứ đó không biết là của người nào?" Tô Khinh Lăng hỏi thẳng
"Ý của quận chúa là gì?" Đám sứ giả trừng mắt nhìn nàng đầy phòng bị "Những thứ đó
đương nhiên là của quốc gia chúng tôi"
"Có lẽ bây giờ thì có, nhưng trước kia chưa chắc đã có" Tô Mặc Thần nói thầm, bọn họ cảm
thấy Tây Vực cổ đại này không nên có những thứ đó.
Nghe thấy lời của bọn họ, sứ giả Tây Vực lại càng cả kinh. Những thứ này quả thật là sau khi
quốc sư xuất hiện mới có, nhưng bọn họ cũng sẽ không nói ra.
"Chư vị không tin cũng không sao, nhưng chúng thật sự là của quốc gia chúng tôi" Nam tử
tóc nâu còn nói thêm, sau đó cũng không muốn dây dưa cùng đám người Tô Khinh Lăng nên
thẳng thắn cáo từ.
Tô Khinh Lăng càng cảm thấy trong chuyện này có quỷ. Đám người nhìn nhau, quyết định
đêm nay phải lẻn đến dịch quán, bởi vì ngày mai những người này sẽ rời đi.
Màn đêm buông xuống, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc đến dịch quán. quả nhiên có được
thu hoạch không ngờ tới. Theo lời những sứ giả kia thì hai năm trước đột nhiên xuất hiện một
người kỳ quái ở Tây Vực, người nọ còn mang đến rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được,
rồi sau đó được hoàng đế Tây Vực tán thưởng, phong thành quốc sư.
Theo trực giác, Tô Khinh Lăng biết rằng người nọ nhất định xuyên không đến đây. Có lẽ từ
chỗ người này mà tìm được cách để trở về, bởi vì cha mẹ từng nói đại sư Thích Gia chỉ có
thể đưa họ đến đây, không có cách đưa họ trở về.
Quay Về Hiện Đại Hay Không?Hôm sau, Tô Khinh Lăng với bộ dạng uể oải tựa vào người Hạ Tư Lạc, đi vào phòng ăn, sau
đó phất phất tay với những người đang ăn điểm tâm bên trong.
"Sư phụ, nương, cha mẹ, anh cả, hai hai, Khiết nhi, Nhị sư huynh, Ngũ sư huynh, mọi người
dậy thật sớm!"
"Mẹ, mặt trời đã chiếu tới ௱ôЛƓ rồi mà còn sớm sao?" Hạ Thiếu Lăng nhìn mẹ mình với ánh
mắt khinh bỉ.
"Em cũng nên làm tấm gương sáng cho con mình đi" Tô Mặc Thần cũng trêu chọc.
"Anh hai, anh ghen tị thì cứ việc nói thẳng" Tô Khinh Lăng nhẹ nhàng trả lời, nhất thời khiến
cho Tô Mặc Thần không thể phản bác.
"Hai anh em đã lớn như vậy rồi mà còn hay gây nhau, giống như con nít vậy" Bạch Linh
Lung nhìn thấy hai anh em lại tranh cãi, nhịn không được mà nói.
Hai người vừa nghe, không nói thêm tiếng nào nữa.
"Đúng rồi Lăng nhi, đêm qua lúc các con đi ra ngoài đã có chuyện gì xảy ra mà cha chưa nói
cho con nghe" Tô Diệu Đức cũng mở miệng.
"Có chuyện gì?" Tô Khinh Lăng hỏi, sau đó đưa mắt nhìn hai người anh trai của mình, nhịn
không được mà trêu đùa "Chẳng lẽ là anh cả với anh hai gặp được ý trung nhân, rồi muốn
cưới chị dâu cho con sao?"
"Con nhỏ này, nói bậy bạ cái gì đó?" Tô Mặc Thần trừng mắt với em gái "Anh cũng không
muốn còn trẻ như vậy mà đã vì một bụi hoa mà đi bỏ cả một rừng hoa tươi mơn mởn"
"Nhìn là biết anh tìm không ra rồi" Tô Khinh Lăng nhếch môi, không quên đả kích anh trai
"Anh cả, em không có nói anh đâu. Em biết rõ quanh anh mỹ nữ rất nhiều, cho nên muốn lựa
chọn cũng rất phiền phức"
Tô Mặc Phong mỉm cười, cũng không lên tiếng.
"Này này, em thật không công bằng. Tại sao Phong lại có nhiều mỹ nữ vây quanh mà anh thì
lại không có ai để chọn hả?" Tô Mặc Thần bất mãn hét lên.
"Được rồi, nói chính sự đi" Tô Diệu Đức cắt đứt tranh cãi của bọn họ, biểu tình nghiêm túc.
Tô Mặc Thần thấy thế, đành phải ngậm miệng.
"Cha muốn nói điều gì?" Tô Khinh Lăng cũng nghiêm túc trở lại. Nhìn biểu tình của cha,
nhất định là có chuyện.
"Lăng nhi, chúng ta đến nơi đây đã bao lâu rồi?" Tô Diệu Đức hỏi.
Tô Khinh Lăng nghĩ nghĩ, đáp: "Cũng hơn bốn tháng rồi"
"Đúng vậy. Hơn bốn tháng, không biết trong nhà với tập đoàn như thế nào rồi" Bạch Linh
Lung cũng nói. Tuy ở đây cũng rất tốt, cả gia đình đều ở chung một chỗ, còn có những cổ
nhân rất tốt bụng, nhưng bà vẫn rất nhớ quê nhà của mình.
"Cha mẹ, mọi người muốn trở về sao?" Tô Khinh Lăng ngơ ngác nhìn bọn họ. Có lẽ là bởi vì
từ lúc xuyên không, nàng đã có mười mấy năm sinh sống ở đây nên cũng quen rồi, nhưng lại
quên rằng gia đình mình, cũng chính bản thân mình, đều là người đến từ thế giới hiện đại.
"Sao vậy? Mọi người phải đi sao?" Lão vương phi cũng giật mình nhìn đám người Tô Diệu
Đức, sau đó ánh mắt đặt trờ lại trên người Tô Khinh Lăng. Hiển nhiên, bọn họ vẫn rất lo lắng
không biết Lăng nhi có trở về tương lai hay không.
"Vương phi, người có nhớ vị đại sư chúng ta gặp ngày hôm qua không?" Tô Diệu Đức nhìn
lão vương phi, hỏi.
Lão vương phi gật gật đầu. Hôm qua, bà đưa bọn họ ra ngoài du ngoạn thì gặp một vị đại sư
vân du bốn bể. Vị đại sư kia nói một loạt những điều kỳ quái, cuối cùng chỉ có phu thê Tô
Diệu Đức hiểu ông ta đang nói cái gì.
"Vị đại sư kia có gì không đúng sao?" Chẳng lẽ bọn họ đột nhiên muốn trở về chính là vì vị
đại sư kia?
"Cha, vị đại sư nào vậy?" Ba anh em Tô Khinh Lăng cũng không rõ.
"Hôm qua, lúc cha mẹ ra ngoài du ngoạn cùng Lão vương phi thì gặp được một vị đại sư. Vị
đại sư kia liếc mắt một cái liền nhận ra chúng ta không phải là người ở thế giới này" Bạch
Linh Lung giải thích.
"Thật sao?" Tô Mặc Thần cùng Tô Mặc Phong nhìn nhau "Chẳng lẽ vị đại sư đó cũng là cao
tăng đắc đạo giống như đại sư Thích Gia?"
Tô Diệu Đức gật gật đầu.
"Vị đại sư đó nói chúng ta vốn không thuộc về nơi đây, nếu vẫn còn ở lại thì chỉ sợ rằng sẽ
mang đến nhiều thay đổi cho thế giới này. Như vậy, chúng ta chính là người đã phá hủy trật
tự vốn có của lịch sử..." Cho nên bọn họ không thể không rời khỏi đây.
"Vậy à!" Tô Cẩm Châu cũng biết có giữ họ lại cũng vô dụng, mọi chuyện cũng đều do vận
mệnh an bài.
"Vậy thì ông ấy có nói làm cách nào để trở về không?" Tô Khinh Lăng hỏi. Bọn họ lúc trước
trở về được cũng là nhờ vào cơ duyên, bây giờ muốn về cũng phải có cách.
"Lăng nhi, con thật sự không thể không đi sao?" Lão vương phi nhìn Tô Khinh Lăng, đôi mắt
tràn đầy ưu thương. Bà không thể tưởng tượng được nếu thật sự mất đi Lăng nhi, bà sẽ như
thế nào. Nữ nhi của mình đã không có, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi này cũng phải mất đi sao?
"Nương..." Tô Khinh Lăng nhìn lão vương phi, trong mắt cùng tràn đầy ưu sầu. Nàng luôn
xem lão vương phi là mẹ của mình, hơn nữa, lão vương phi là góa phụ, ngay cả nữ nhi cũng
đã không còn, bây giờ mình mà rời khỏi đây thì bà thật sự rất cô đơn.
"Đồ đệ này, hay là các con ở lại đây đi" Tô Cẩm Châu nói chính là Tô Khinh Lăng, Hạ Tư
Lạc cùng Hạ Thiếu Lăng "Có lẽ phụ mẫu con không phải là người ở thế giới này, nhưng con
đã mượn thân xác Lăng nhi để trọng sinh vào, còn có Lạc Lạc cùng Tiểu Lăng, điều đó
chứng minh con có duyên với nơi đây..."
"Cái này..." Tô Khinh Lăng cảm thấy khó xử. Nàng luyến tiếc người thân nơi đây, nhưng
nàng cũng luyến tiếc cha mẹ nơi đó.
"Lăng nhi, vị đại sư kia chỉ nói là cha mẹ cùng hai anh con không thể ở đây" Tô Diệu Đức
giải thích. Tuy ông cũng rất muốn con gái, con rễ cùng cháu ngoại đều trở về cùng mình,
nhưng \'nữ sinh ngoại tộc\', ông cũng muốn tôn trọng ý kiến của con gái mình.
"Lăng nhi..." Bạch Linh Lung cũng ưu thương nhìn con gái. Bà là một người mẹ, đương
nhiên luyến tiếc con gái mình. Thế nhưng bà cũng hiểu rõ tâm tình của lão vương phi, cho
nên cũng rất rối rắm.