Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 30

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Lão Vương Phi
"Tu La cung này cũng không tệ, nhưng vẫn cần phải tu sửa lại"
Đám người Tô Khinh Lăng không lập tức rời đi, ngược lại còn đưa người vào nội điện Tu La
cung, từ trong ra ngoài đánh giá một lần.
"Ý của cung chủ là?" Bốn người Tạ Diệu Phỉ đều nhìn nàng, không biết chủ tử lại có ý định
gì.
"Tu La cung đã bị chúng ta diệt rồi, tuy còn cá lọt lưới nhưng vốn cũng không đủ để làm
loạn. Thế cho nên, chúng ta cứ tu sửa lại Tu La cung này, sau đó biến thành một cứ điểm
khác của La Sát cung" Tô Khinh Lăng nói.
Chúng tỷ muội La Sát cung đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Đúng vậy, Tu La cung
chủ muốn thâu tóm La Sát cung, bây giờ mọi người đã đánh bại Tu La cung, đương nhiên
phải nuốt ngược lại bọn chúng mới phải.
"Như vậy đi, Phỉ nhi, Cẩn nhi, hai ngươi cùng một vài tỷ muội ở lại sửa sang Tu La cung, sau
đó ổn định một vài thành viên ở đây rồi trở về phục mệnh" Tô Khinh Lăng nghĩ nghĩ, sau đó
nói với Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi.
"Tuân lệnh!"
"Mê Nguyệt cùng Nhứ nhi cứ theo ta về La Sát cung trước" Tô Khinh Lăng lại nhìn Thu Mê
Nguyệt và Liễu Nhứ, nói.
"Tuân lệnh!"
"Vậy chúng ta đi thôi" Tô Khinh Lăng ôm sói xám, theo Hạ Tư Lạc ra ngoài. Thu Mê
Nguyệt cùng Liễu Nhứ theo sát phía sau bọn họ.
"Cung tiễn cung chủ!"
Đám người Tạ Diệu Phỉ đưa tiễn ra tận cổng Tu La cung, à không, là cứ điểm của La Sát
cung.
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, cùng Hạ Tư Lạc đi vào xe ngựa.
Thu Mê Nguyệt cùng Liễu Nhứ điều khiển xe ngựa, vung roi, rời khỏi tầm mắt của những
người ở lại.
Sau nửa tháng, đám người Tô Khinh Lăng cũng về tới La Sát cung.
Tô Khinh Lăng kéo cánh tay Hạ Tư Lạc, gật đầu với những tỷ muội trong cung, hỏi:
"Không biết cha mẹ đã về chưa?"
Hạ Tư Lạc không nói tiếng nào, nhưng thật ra cũng đang nghĩ đến vấn đề này.
"Cung chủ, cô gia, hai người đã trở lại"
Ngân Tâm Nhụy nghe tin bọn họ trở về liền đưa một vài tỷ muội ra ngoài nghênh đón.
"Ngụy nhi, cha mẹ ta đã về chưa?" Tô Khinh Lăng hỏi.
"Bẩm cung chủ, lão gia cùng phu nhân, còn có hai vị công tử đã đi Nam Diệu rồi ạ!" Ngân
Tâm Nhụy đáp.
"Cái gì? Bọn họ đi Nam Diệu?" Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc đều kinh ngạc.
"Cung chủ, cô gia, hai người không cần phải lo lắng, Nguyệt Liên sẽ chăm sóc bọn họ" Ngân
Tâm Nhụy nghĩ rằng Tô Khinh Lăng đang lo lắng cho sự an toàn của đám người Tô Diệu
Đức.
"Có Nguyệt Liên đi theo, ta đương nhiên yên tâm" Tô Khinh Lăng gật gật đầu "Chỉ là tại sao
họ lại đi Nam Diệu? Chẳng lẽ sư phụ gửi thư đến sao? Hôn sự của sư huynh cùng Khiết nhi
ra sao rồi?"
"Thuộc hạ không biết, nhưng ở đây có một phong thư được gửi đến từ Nam Diệu quốc" Nói
xong, Ngân Tâm Nhụy liền đưa một phong thư trong người cho Tô Khinh Lăng.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn, sau đó nhíu mày mở thư ra, nhất thời kinh ngạc.
Không phải chuyện liên quan đến hôn sự của sư huynh cùng Khiết nhi, mà là thư của hoàng
huynh. Nội dung chính là Tây Vực phái sứ thần đến thăm viếng Nam Diệu quốc, hoàng
huynh muốn bọn họ trở về hiệp trợ.
"Xem ra chuyện này hẳn là có chút nghiêm trọng, nếu không hoàng huynh cũng sẽ không cần
bảo chúng ta trở về gấp gáp như vậy" Tô Khinh Lăng nói xong liền đưa thư cho Hạ Tư Lạc.
Hạ Tư Lạc cầm lấy, đọc lại một lượt rồi nói:
"Đi Nam Diệu"
"Được"
Vì thế, đoàn người lại vội vàng chuẩn bị đến Nam Diệu.
Nam Diệu, Nhàn vương phủ.
Hôn sự của Triển Lệnh Dương cùng Từ Khiết Nhi đã định, cả vương phủ đã bắt đầu bố trí,
không khí vui vẻ khắp mọi nơi.
Lão vương phi cùng Tô Cẩm Châu liếc nhìn nhau, quyết định đem chuyện triệu hồi Tô Khinh
Lăng hoãn một chút.
"Tôn nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy Tô Long Ngạo đi vào đại sảnh, Tô Cẩm Châu lên
tiếng hỏi.
Tô Long Ngạo không mở miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn lão vương phi, biểu cảm rất là rối
rắm, giống như có chuyện gì đó khó giải quyết, mà chuyện này lại liên quan đến lão vương
phi.
Lão vương phi bị Tô Long Ngạo nhìn liền quay sang Tô Cẩm Châu, biểu cảm chính là không
hiểu ra sao. Vì thế bà mở miệng hỏi Tô Long Ngạo:
"Hoàng thượng, có chuyện gì ngài cứ nói đi" Cứ nhìn bà quái dị như vậy, thật rất khó hiểu.
"Hoàng thẩm..." Tô Long Ngạo nặng nề mở miệng, giống như vẫn còn cần suy nghĩ xem
phải mở miệng như thế nào.
Lão vương phi gật gật đầu, tỏ vẻ bà đang nghe.
"Ngài đối với Lăng nhi như thế nào?"
Tô Long Ngạo vừa nói ra, Tô Cẩm Châu liền hiểu, hắn đang muốn nói chuyện về Tô Khinh
Lăng cho lão vương phi. Thế nhưng không phải đã nói là để cho Tô Khinh Lăng tự nói ra
sao? Ông đưa mắt dò hỏi hắn.
Tô Long Ngạo cười khổ, hắn cũng không muốn mở miệng nhưng chuyện này cần phải nói
trước cho hoàng thẩm, để tránh đến lúc đó hoàng thẩm sẽ luống cuống, sẽ thương tâm.
"Hoàng thượng, sao lại hỏi như thế?" Lão vương phi bị Tô Long Ngạo hỏi, càng cảm thấy kỳ quái "Lăng nhi là nữ nhi của ta, ta đương nhiên là yêu thương nàng rồi"
Nghe thấy lời nói của lão vương phi, Tô Long Ngạo cùng Tô Cẩm Châu đều không nói được những lời tiếp theo.
Nàng Chính Là Nữ Nhi Của Ta
Một mảnh yên lặng, ngay cả thanh âm hít thở cũng không nghe thấy.
Tô Long Ngạo cùng Tô Cẩm Châu nhìn nhau, sau đó bất an nhìn lão vương phi.
Lão vương phi ngồi đó, không nói gì, trên mặt cũng không lộ vẻ gì. Thế nhưng bà càng như
vậy thì càng làm cho người ta bất an.
"Hoàng thẩm (1), tuy Lăng nhi bây giờ không phải là đường muội (2), nhưng thân thể của
muội ấy cũng chính là đường muội, cho nên muội ấy vẫn là nữ nhi của người" Tô Long Ngạo
rốt cuộc cũng chịu không nổi sự yên lặng như vậy liền mở miệng khuyên giải. Thế nhưng
thân thể bây giờ cũng đã không phải là của đường muội nữa rồi, nghĩ đến đấy, tâm tình của
hắn cũng có chút phức tạp.
(1) Hoàng thẩm, thẩm: Thím, vợ của chú bên họ nội.
(2) Đường muội: Anh em bên họ nội.
"Nhưng mà... nhưng mà... Lăng nhi bây giờ cũng rất tuyệt..." Tô Cẩm Châu cũng hát đệm
theo.
Lão vương phi vẫn không mở miệng, chuyện này đối với bà thật sự quá mạnh. Bà vốn dĩ
không ngờ nữ nhi của mình chỉ còn thân xác là đúng, linh hồn từ lâu đã là của người khác.
Khó trách từ khi nàng tỉnh lại đã thay đổi thành một bộ dáng khác, khó trách lúc này trở về,
ngay cả dung mạo cũng thay đổi, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
"Ta nói này tôn nhi (3), chất tức (4) sẽ không phải là bị đả kích quá lớn chứ?" Nhìn thấy lão
vương phi không nhúc nhích , Tô Cẩm Châu cũng nhịn không được mà lo lắng. Nếu thật là
như vậy thì đồ đệ quỷ quái kia trở về há chẳng phải sẽ Gi*t ૮ɦếƭ ông sao?
(3) Tôn nhi: Cháu.
(4) Chất tức: Cháu dâu. Trong trường hợp này, Tô Cẩm Châu là ông nội của Tô Long Ngạo
nhưng chỉ là ông của Tô Khinh Lăng mà thôi. Nói rõ ra thì ông nội của Nhàn quận chúa (Tô
Khinh Lăng lúc trước) chính là anh em ruột thịt với Tô Cẩm Châu, cho nên mới có chuyện
Tô Cẩm Châu gọi lão vương phi (mẹ của Tô Khinh Lăng) là cháu dâu.
Tô Long Ngạo cũng lo lắng, thậm chí còn có chút hối hận. Hắn không nên bởi vì chuyện sứ
giả Tây Vực mà kể chuyện này cho hoàng thẩm. Nếu Lăng nhi trở về, hắn thật sự chính là vị
hoàng đế đầu tiên trong lịch sử của Nam Diệu quốc bị Gi*t bởi đường muội được sủng ái.
"Hoàng thẩm, người không sao chứ?" Hắn cẩn thận nhìn lão vương phi, chỉ cần một phản
ứng thôi cũng được rồi.
Lão vương phi ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn Tô Long Ngạo.
Tô Long Ngạo cùng Tô Cẩm Châu kích động. Thật tốt quá! Vẫn còn phản ứng.
"Hoàng thượng..."
"Hoàng thẩm, ngài muốn nói cái gì?"
"Người biết từ khi nào?" Lão vương phi hỏi.
"Ách..." Tô Long Ngạo cùng Tô Cẩm Châu liếc mắt nhìn nhau "Sau khi Lăng nhi trở về"
"Tại sao lại gạt ta?" Lão vương phi nhíu mày. Bà có chút thương tâm, bởi vì phát hiện ngay
cả Tô Cẩm Châu cũng biết, mà bà là mẫu thân ruột thịt của nàng lại là người biết cuối cùng.
"Chất tức này, ngươi đừng tức giận, Lăng nhi chỉ là sợ ngươi nhất thời không thể chấp nhận
mà thương tâm thôi" Tô Cẩm Châu an ủi.
"Đúng vậy" Tô Long Ngạo cũng nhanh chóng gật gật đầu "Thật ra Lăng nhi muốn vài ngày
nữa trở về Nam Diệu sẽ nói cho người biết, nhưng bởi vì sứ giả Tây Vực đến đây cho nên
xảy ra chút chuyện. Ta lại cần sự giúp đỡ của Lăng nhi, hơn nữa phụ mẫu cùng hai ca ca ở
thế giới mà Lăng sống cũng đã đến đây, bọn họ muốn đến thăm người, cho nên ta mới quyết
định nói cho người biết trước..."
"Người nhà ở thế giới của Lăng nhi?" Lão vương phi có chút kinh ngạc. Tô Khinh Lăng có
thể mượn thân xác nữ nhi mình trọng sinh vào đã quá kinh ngạc rồi, không ngờ người nhà
của nàng cũng có thể đến đây.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng..." Đã ૮ɦếƭ?
"Không có, bọn họ không giống Lăng nhi" Tô Long Ngạo nhìn thấu suy nghĩ của lão vương
phi, lắc lắc đầu.
"Vậy bọn họ đến đây bằng cách nào?" Lão vương phi tò mò hỏi, vô tình sự chú ý đã bị kéo
vào chuyện này.
"Là như vầy..." Tô Long Ngạo kể lại chuyện đám người Tô Diệu Đức xuyên không đến một
lần nữa.
"Thì ra là vậy" Lão vương phi gật gật đầu, kinh ngạc, thật sự là kinh ngạc, chuyện kỳ dị như
vậy lại là sự thật.
"Hoàng thẩm, người sẽ không giận Lăng nhi chứ? Thật ra muội ấy có thể trở thành nữ nhi
của người, trở thành đường muội của ta cũng là một loại duyên phận..." Tô Long Ngạo vẫn lo
lắng lão vương phi không chấp nhận được chuyện như vậy.
"Đúng đúng, là duyên phận, giống như lão phu gặp được nàng, thu nàng làm đồ đệ vậy" Tô
Cẩm Châu cũng gật gật đầu.
"Sao ta có thể giận được chứ?" Lão vương phi yếu ớt mở miệng "Nếu như không có sự xuất
hiện của nàng, ta đã mất đi nữ nhi hoàn toàn..." Bà đã nghĩ thông suốt, mặc dù có chút buồn
vì tới bây giờ mới biết được mọi chuyện, nhưng Lăng nhi đến đây đã đem đến cho bà rất
nhiều niềm vui, hơn nữa quan hệ mẫu tử giữa bà và nàng là sự thật. Cho dù nàng không phải
là nữ nhi chân chính của mình, nhưng cả hai lại càng thân mật hơn cả nữ nhi ruột thịt...
"Hoàng thẩm..."
Nhìn thấy lão vương phi đã suy nghĩ thông suốt, Tô Long Ngạo cùng Tô Cẩm Châu đều vui
vẻ. Kết quả như vậy thật tốt, sau này Lăng nhi vẫn là nữ nhi của hoàng thẩm, vẫn là đường
muội của mình, vẫn là tiểu đồ đệ của hoàng gia gia.
"Hoàng thượng không cần phải lo lắng, Lăng nhi chính là nữ nhi của ta" Lão vương phi kiên
định nói.
"Đúng vậy, muội ấy vẫn là đường muội của ta" Tô Long Ngạo cũng gật gật đầu.
"Lại càng là tiểu đồ đệ hung hăng càn quấy khiến cho ta vừa thương vừa giận" Tô Cẩm Châu
cũng bổ sung.
Sau đó, ba người nhìn nhau mỉm cười.
"Đúng rồi hoàng thượng, phụ mẫu Lăng nhi nếu đã đến đây, không bằng để họ đến Nhàn
vương phủ đi. Bọn họ ở trong cung cũng rất bất tiện" Lão vương phi nói với Tô Long Ngạo.
Bà tin rằng giữa mình cùng phụ mẫu Lăng nhi nhất định có rất nhiều chuyện để nói, bởi vì
bọn họ đều yêu thương Lăng nhi như thế.
"Không thành vấn đề, nhưng phải vài ngày nữa họ mới tới Nam Diệu" Tô Long Ngạo nói.
"Ta sẽ sai người chuẩn bị phòng cho khách" Lão vương phi lại có chuyện để làm.
Năm ngày sau, đám người Tô Diệu Đức gấp gáp đi mất một ngày một đêm không nghỉ mới
đến được Nam Diệu quốc.
Không kịp thưởng thức phong cảnh rực rỡ tươi đẹp cùng đô thị phồn hoa, đoàn người bị Tô
Long Ngạo phái người tới đưa về Nhàn vương phủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc