Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 28

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Tu La Cung
"Nàng là nữ nhân như thế nào?"
Tu La cung chủ đưa ngón tay dài của mình vuốt vuốt mái tóc đen, bên trong chiếc mặt nạ
màu vàng lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài có vài phần hứng thú dạt dào, thoạt nhìn như cảm
thấy rất hứng thú với La Sát cung chủ - Tô Khinh Lăng.
"Bẩm cung chủ, thuộc hạ không nhìn thấy rõ" Hắc y nhân run rẩy đáp. Đám người bọn họ đã
bỏ chạy trở về khi nghe thấy La Sát cung chủ trở về.
Tu La cung chủ nghe vậy, đôi mắt híp lại, ánh mắt càng lạnh hơn. Người này giơ tay lên, hạ
xuống, mặt của hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên sưng phồng lên.
"Một đám phế vật, lưu các ngươi lại còn có ích gì?"
"Cung chủ tha mạng!" Hắc y nhân hoảng sợ. Tuy bọn họ đều là nam nhân nhưng lại sợ hãi vị
nữ cung chủ trước mặt này. Chưa từng có ai nhìn thấy dung nhan của cung chủ bọn họ,
nhưng tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn, phương pháp đối phó với người khác lại khiến bọn họ sợ
muốn ૮ɦếƭ.
"Hừ! Các ngươi vậy mà còn mặt mũi cầu xin tha thứ?" Đôi mắt Tu La cung chủ híp lại "Khó
khăn lắm mới chờ cho La Sát cung thiếu người để ra tay, các ngươi lại có thể thất bại, phá
hủy kế hoạch của bổn cung chủ..." Nàng cảm thấy hứng thú với La Sát cung, cho nên mới
muốn nhét La Sát cung từng là kỳ tích trong chốn võ lâm giang hồ vào trong túi mình.
Đám hắc y nhân đều cúi đầu, ngay cả hít thở cũng không dám.
Tu La cung chủ nhìn thấy bộ dạng đó của bọn họ, lại là một trận lửa giận ngất trời. Hắc bào
giương lên, nàng quát:
"Lăn ra ngoài cho bổn cung chủ!"
"Vâng!" Đám hắc y nhân cơ hồ là chạy lăn ra ngoài.
Tu La cung chủ đứng đó, ngón tay gảy nhẹ lên thành ghế.
"La Sát cung chủ sao? Bổn cung chủ thật muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc là nhân vật là như
thế nào"
Dứt lời, nàng đứng lên, thân hình lướt qua, biến mất khỏi phòng.
Đại điện La Sát cung.
Cả nhà họ Tô sau khi tắm rửa thay đổi quần áo liền trở thành những nhân vật bất phàm.
Bạch Linh Lung vẫn còn sợ hãi cảnh tượng máu me lúc nãy, vì thế Tô Diệu Đức phải ở trong
phòng cùng bà. Mà Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần lại xuất hiện ở đại điện cùng phu thê
Tô Khinh Lăng.
Hạ Thiếu Lăng vì đã lâu không đến La Sát cung cho nên cũng một mình chạy tới chạy lui
làm chuyện của mình.
Trong đại điện, mọi người im lặng uống trà. Ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, trong điện
một mảnh yên tĩnh.
"Cung chủ..."
Bốn người Tạ Diệu Phỉ, Tạ Cẩn Nhi, Thu Mê Nguyệt cùng Liễu Nhứ đi đến. Tạ Diệu Phỉ
cùng Tạ Cẩn Nhi đều đã được Thu Mê Nguyệt giải thích nguyên nhân vì sao Tô Khinh Lăng
thay đổi dung nhan, bây giờ bọn họ nhìn Tô Khinh Lăng vẫn cảm thấy không thể tưởng
tượng nổi.
"Mọi chuyện đều đã xử lý xong chưa?" Tô Khinh Lăng hỏi.
"Bẩm cung chủ, mọi chuyện đều đã được xử lý"
"Bao nhiêu tỷ muội trong cung thương vong?" Tô Khinh Lăng hỏi, thanh âm nhẹ vô cùng
nhưng lại lộ ra hàn khí. Lại có thể dám trêu vào La Sát cung, nàng không khiến cho giang hồ
gà bay chó sủa, thề không làm cung chủ.
"Bẩm cung chủ, tất cả là năm mươi bốn tỷ muội bị thương, bảy mươi ba tỷ muội đã ૮ɦếƭ"
Bốn người bẩm báo cũng cảm thấy bi thương. Tận mắt nhìn thấy những tỷ muội từng sớm
chiều ở chung ૮ɦếƭ đi, các nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ước gì có thể đâm
cả ngàn nhát đao lên người đám hắc y nhân kia, càng muốn đem kẻ giật dây ra nghiền xương
thành tro, vì những tỷ muội đã thương vong mà báo thù.
Hạ Tư Lạc, Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần nghe vậy, cũng nhịn không được mà nhíu
mày. ૮ɦếƭ cùng bị thương hơn một trăm người, xem ra thật sự là tổn thất lớn đối với La Sát
cung. Bọn họ lo lắng nhìn Tô Khinh Lăng, lại nhìn thấy ý cười trên mặt nàng, nhưng nụ cười
kia lại lạnh đến cực điểm, khiến cho người ta nhịn không được mà rùng mình.
"Một trăm hai mươi bảy người, khoản nợ này, La Sát cung ta nhớ kỹ" Tô Khinh Lăng lạnh
lùng nói.
Đám người Tạ Diệu Phỉ cũng gật gật đầu, nắm chặt nắm tay.
"Thù này nhất định phải báo"
"Thù thì đương nhiên phải trả, nhưng trước tiên các ngươi hãy lo trị liệu cho những tỷ muội
bị thương đã, bên cạnh đó hãy an táng cho những tỷ muội đã ૮ɦếƭ thật long trọng. Nếu bọn
họ còn có người thân thì hãy lập danh sách, sau đó nhất định phải chăm lo cho họ đầy đủ"
"Tuân lệnh!" Các nàng gật gật đầu.
"Còn nữa, giang hồ hai năm qua có chuyện gì đặc biệt không? Có nghĩ ra thân phận của đám
hắc y nhân kia chưa?" Rời khỏi đây hai năm, tình thế ở đây nàng đã không còn hiểu rõ.
"Bẩm cung chủ, trong hai năm người rời khỏi, trong chốn võ lâm lại xuất hiện một Tu La
cung thần bí" Thu Mê Nguyệt đáp.
"Tu La cung?" Tô Khinh Lăng nhếch mi. “Giống như La Sát cung sao?”
Đám người Tô Mặc Thần cũng nghĩ như vậy. Tu La, La Sát, hai cái tên này dễ khiến cho
người ta cảm thấy giống nhau.
"Đúng vậy, nghe nói Tu La cung chủ là một nữ tử thần bí, mà môn nhân lại chỉ toàn nam tử"
Tạ Cẩn Nhi cũng bổ sung. Các nàng còn nghe nói Tu La cung chủ kia cực kỳ tà môn.
"Trong hơn một năm nay, Tu La cung kia có những hành động gì?" Tô Khinh Lăng cảm thấy
những hắc y nhân lần này là đến từ Tu La cung, loại cảm giác này rất mãnh liệt.
"Bẩm cung chủ, Tu La cung này rất thần bí, nhưng hơn một năm nay lại ra tay rất nhiều. Một
vài người trong chính đạo, còn có phú thương và quan chức đã bị Gi*t, mà cái ૮ɦếƭ của những
người này cũng có liên hệ đến Tu La cung" Liễu Nhứ cũng đem những chuyện từng được
điều tra ra bẩm báo.
"Nói như vậy, Tu La cung chẳng có gì khác với tổ chức sát thủ?" Lông mày Tô Khinh Lăng
nhíu chặt.
"Có thể nói như vậy" Bốn người cũng không dám chắc chắn.
Mỹ Nữ Phượng Nhãn Câu Hồn Người
Tu La cung, theo kết quả Tô Khinh Lăng tìm hiểu được thì nằm ở phương hướng ngược với
La Sát cung, một bắc một nam. Muốn đến Tu La cung phải băng qua một ngọn núi cao cùng
rừng rậm xanh thẳm, mà trên núi kia lại nghe nói có một đám sơn tặc lợi rất hại.
Giang Nam không giống như Bắc Phượng an bình xinh đẹp, nơi này đâu đâu cũng lộ ra sự
khí phách hào hùng.
Đám người Tô Khinh Lăng đi đến ngọn núi cao giữa khu rừng rậm thì đã là lúc mặt trời lặn,
bầu trời như một lòng đỏ trứng gà, đỏ quạch bao phủ mặt đất.
"Khu rừng này rất cổ quái, mọi người phải cẩn thận" Tô Khinh Lăng đẩy cửa xe ngựa, lộ ra
một góc quang cảnh bên ngoài, sau đó nói với mọi người.
"Vâng, cung chủ!" Mọi người nghe vậy đều lấy lại tinh thần.
Tô Khinh Lăng lui về trong xe ngựa, đầu gối lên bả vai của Hạ Tư Lạc, đôi mắt híp lại, lắng
tai nghe thanh âm bánh xe nghiền qua nhánh cây cùng những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Hạ Tư Lạc cũng mím môi không nói, vòng tay ôm lấy bả vai thê tử, đôi mắt ẩn chứa sự ôn
nhu.
Đội ngũ La Sát cung vừa đi được nửa đoạn đường, đột nhiên một đám sơn tặc mang theo
binh khí vọt xuống chân núi, ngăn cản đường đi của họ.
"Các ngươi là ai? Tránh ra!"
Người cưỡi tuấn mã mở đường phía trước chính là Tạ Diệu Phỉ, Tạ Cẩn Nhi, Thu Mê Nguyệt
cùng Liễu Nhứ đang đeo mạn sa (1) che mặt, mà Quý Nguyệt Liên cùng Ngân Tâm Nhụy thì
phụ trách đóng quân bảo vệ La Sát cung.
(1) Mạn xa: Tấm vải mỏng dùng để che mặt của nữ tử ngày xưa.
"Lão đại, lần này là một đám tiểu nương (2), xem ra ông trời cũng không đối xử tệ bạc với
chúng ta nha" Đám sơn tặc kia nhìn chằm chằm vào đám người Tạ Diệu Phỉ. Mẹ no! Ăn
ςướק mà còn gặp một đám mỹ nữ, còn có chuyện gì vui vẻ hơn sao?
(2) Tiểu nương: Những nữ tử xinh đẹp còn trẻ tuổi.
Đám sơn tặc híp mắt nhìn thân thể các nàng từ trên xuống dưới.
"Nhìn cái gì vậy? Dám nhìn nữa ta liền móc mắt các ngươi ra" Đám mỹ nhân đồng thời hung
tợn trừng mắt bọn chúng.
"Đã đẹp lại còn rất đanh đá" Bọn sơn tặc vỗ vỗ cằm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm các nàng.
"Rất có hương vị, ha ha ha..." Đám sơn tặc kia nói xong liền cười ha hả.
"Các huynh đệ, lên, đem những nữ nhân này về làm áp trại phu nhân" Lão đại đám sơn tặc
kia vung tay lên, ra lệnh.
"Dạ!" Đám sơn tặc xoa tay, nhanh chóng chạy về phía các nàng.
Bốn người Tạ Diệu Phỉ đã sớm hận không thể chém ૮ɦếƭ đám sơn tặc ૮ɦếƭ tiệt này, chúng tự
động dâng mình đúng lúc rất hợp với ý các nàng. Không đợi bọn chúng đến gần, tỷ muội La
Sát cung đã rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh cho đám sơn tặc thất bại thảm hại.
Sơn tặc đều là mãng phu (3), công phu tay chân chủ yếu dựa vào sự cứng rắn cùng sức mạnh.
Tuy nhiên dù sao cũng không thể so sánh với đệ tử La Sát cung do một tay Tô Khinh Lăng
dạy dỗ ra. Hơn nữa, bọn chúng cũng bởi vì khinh địch nhân là nữ tử, cho nên kết cục hiển
nhiên là một đám sơn tặc chật vật, vô cùng chật vật.
(3) Mãng phu: Đàn ông hung hãn, lỗ mãng, тһô Ьạᴏ.
"Phỉ nhi, các ngươi đừng Gi*t hết bọn chúng, tích chút đức đi" Tô Khinh Lăng để mặc cho
các nàng đánh một trận sảng khoái rồi mới đẩy cửa xe ngựa ra, bộ dạng uể oải nói một câu.
"Tuân lệnh, chủ tử!" Đám sơn tặc nghe thấy mỹ nhân đột nhiên xuất hiện nói muốn thả cho
mình một con ngựa, nhưng ánh mắt của các nàng lại sáng đến đáng sợ, bọn họ liền biết vị
chủ tử kia chỉ là nói mát thôi (4). Lưu cho bọn chúng một mạng chính là chỉnh đến sống
không bằng ૮ɦếƭ.
(4) Nói mát: Cố tình nói ngược lại với lòng mình.
Kết quả là, trong lúc bọn sơn tặc nghĩ rằng tính mạng mình có thể được lưu lại thì bốn người
Tạ Cẩn Nhi công kích càng thêm hung hãn.
"Nương ơi, cứu mạng..."
Một đám sơn tặc nhìn thấy bốn nữ nhân hùng hổ, cả đám đều hô to, chống đỡ không được.
Ai cũng hận không thể lập tức cúp đuôi chạy trốn.
"Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!"
Bốn người Tạ Cẩn Nhi sao có thể để cho bọn sơn tặc này chạy trốn, đuổi sát sau đít không
một tên thoát được.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa không ngờ lại chạy đến trước mặt ngăn đường đi của đám
sơn tặc kia.
Sơn tặc nhìn thấy tên đánh xe ngựa giống như một gã sai vặt không có công phu, ánh mắt
sáng lên liền lập tức đánh về phía chiếc xe ngựa.
Thế nhưng chủ ý của đám sơn tặc lại sai đường. Ngay lúc bọn chúng đánh tới gã sai vặt, một
dây lưng màu đen đột nhiên bắn ra từ trong xe ngựa, không chút lưu tình đánh cho đám sơn
tặc ngã đầy trên đất.
"Ôi..." Đám sơn tặc choáng váng.
Bốn người Tạ Diệu Phỉ đuổi theo sơn tặc cũng đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn chiếc xe
ngựa kia, không biết bên trong là địch hay bạn.
Nhất thời, cả cánh rừng đều là âm thanh kêu la thảm thiết của đám sơn tặc.
"A Thanh, dọn đống rác rưởi kia đi" Thanh âm mềm yếu đến tận xương cốt của nữ tử truyền
ra từ trong xe ngựa.
Bốn người Tạ Phỉ Nhi nhìn nhau, càng cảm thấy hứng thú với người bên trong.
"Dạ!" Chỉ thấy gã sai vặt tưởng chừng như không có công phu lại vung roi đánh ngựa lên hất
tung đám sơn tặc, không quan tâm đến bộ dạng đầu rơi máu chảy của chúng.
Sau đó A Thanh nhìn chằm chằm bốn người, mở miệng nói:
"Các cô nương, xin nhường đường"
Bốn người nhìn nhau, sau đó lui qua một bên.
"Phỉ nhi, chúng ta cũng đi thôi" Tô Khinh Lăng vẫn tựa vào thành xe ngựa, thanh âm cũng là
bộ dạng uể oải. Mặc dù tư thế đứng đó không có chút mị thái của nữ tử nhưng ngữ điệu vẫn
khiến người khác phải ghé mắt nhìn. Mà sói xám vốn dĩ vẫn nằm ườn trong xe ngựa lại đột
nhiên nhảy ra chui vào trong lòng nàng, đôi mắt sói hẹp dài híp lại, biểu cảm uể oải giống
như chủ nhân của mình.
Cánh cửa xe ngựa kia chợt bị đẩy ra, không biết có phải là do nghe thấy thanh âm của Tô
Khinh Lăng hay không. Bốn người Tạ Diệu Phỉ đưa mắt nhìn người thần bí trong xe, quả
nhiên giống với thanh âm kiều mị lúc nãy. Bên trong xe chính là một nữ tử mặc áo trắng
phiêu phiêu, trên mặt che mạn sa chỉ lộ ra cặp chân mày và đôi mắt phượng hẹp dài câu hồn
người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc