Người Nhà Hai Thế Giới Gặp Lại NhauHôm sau, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ra khỏi Nhàn vương phủ, hướng về phía Bắc
Phượng quốc.
Đi phía trước xe ngựa là bốn con tuấn mã cao lớn, trên lưng ngựa đều là những nam tử tuấn
mỹ. Mà phía sau xe cũng có hai vị hắc y nam tử cưỡi ngựa.
Đoàn người chói mắt như thế đúng là đám người Tô Khinh Lăng. Bốn tuấn nam phía trước
theo thứ tự là Hạ Tư Lạc, Tô Long Ngạo, Triển Lệnh Dương và Lam Hạo Trần. Hai hắc y
nhân phía sau là thị vệ của Tô Long Ngạo.
Đoàn người với vẻ ngoài chói mắt, muốn không bị để ý cũng không được. Tuy nhiên, ngay
cả Nhàn quận chúa của chúng ta lại càng không muốn không được chú ý.
Kết quả là, sau nửa tháng rêu rao, bọn họ rốt cuộc cũng đến Bắc Phượng quốc.
Hoàng cung Bắc Phượng.
"Cô Lãnh, xin chờ một chút" Trên hành lang, Tô Mặc Phong cản đường Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu nhìn hắn, nhíu mày.
"Có chuyện gì sao?"
"Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng" Tô Mặc Phong không giống em trai song sinh của
mình, hắn trầm ổn hơn rất nhiều "Tại sao cô Lãnh lại xuất hiện ở nơi này?" Đôi mắt thâm
thúy đánh giá Lãnh Thanh Thu. Cô gái này không giống Dương Phỉ Phỉ, đây là một người rất
có tâm kế, mà một người phụ nữ như vậy lại càng đáng sợ hơn rất nhiều.
"Hừ!" Lãnh Thanh Thu đột nhiên hừ lạnh một tiếng "Các người có thể ở đây, chẳng lẽ tôi lại
không thể sao?"
"Tôi nghĩ cô Lãnh dường như rất vô lý" Tô Mặc Phong cũng không tức giận, ngược lại là
cười lạnh nhìn cô ta "Chúng tôi ở đây là bởi vì chúng tôi có đầy đủ lý do. Mà cô, cô diễn viên
Lãnh Thanh Thu, cũng từng đóng phim cổ trang, chắc hẳn hiểu rõ nơi này hơn tôi đúng
không? Cô nghĩ rằng chỉ cần chúng tôi mở miệng, cô còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này sao?"
Lãnh Thanh Thu ngây ngốc, lại không cam lòng. Đúng vậy, quả nhiên chỉ cần Tô Mặc Phong nói vài lời với hoàng đế thì cô ta lập tức sẽ trở thành phạm nhân.
"Cô Lãnh là người thông minh, mặc kệ trong lòng cô có tâm kế gì nhưng cũng xin cô đừng biến chúng thành hành động, nếu không kết cục như thế nào hẳn là không cần tôi phải nói"
"Người nhà Tô gia đều cả ✓ú lấp miệng em như vậy sao?" Lãnh Thanh Thu đột nhiên ném ra
một câu.
Tô Mặc Phong mỉm cười, đáp:
"Tôi chỉ là vì em gái của mình vạch trần vài chuyện xấu mà thôi. Nếu cô Lãnh đã nghĩ như
vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên cô Lãnh nhất định là hiểu rất rõ, nếu tôi
là em gái tôi, bây giờ cô đã không thể lên tiếng nói chuyện"
Bộ dạng cười nhạt của Tô Mặc Phong khiến cho Lãnh Thanh Thu rùng mình một cái. Cô nhớ
rằng Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc, còn có con trai của bọn họ - Hạ Thiếu Lăng, đều có thân
thủ quỷ dị. Đích xác, nếu một trong bọn họ muốn Gi*t người, cô ta không thể nào sống sót.
"Cô Lãnh hãy suy nghĩ kỹ lời nói của tôi đi" Tô Mặc Phong biết lời nói của mình đã vạch
một dấu trong lòng Lãnh Thanh Thu, mục đích cũng đã hoàn thành.
Lãnh Thanh Thu nhìn Tô Mặc Phong xoay người rời đi, trong lòng cũng vạn phần không dễ
chịu. Cô ta cũng đã có mặt ở nơi này, hơn nữa lại càng không biết cách để trở về. Bất kể như
thế nào, bây giờ cô ta cũng không thể rời khỏi đám người nhà họ Tô.
...
"Phong, anh tìm cô ta làm gì vậy?"
Tô Mặc Phong vừa rẽ ngoặc ngay góc hành lang, Tô Mặc Thần liền xuất hiện. Lúc nãy hắn
cũng nhìn thấy Tô Mặc Phong đứng bên cạnh Lãnh Thanh Thu.
"Không có gì, chỉ nói vài lời nên nói thôi" Tô Mặc Phong thản nhiên đáp, sau đó lướt qua em
trai của mình, đi về phía trước.
"Anh mà có lời gì nên nói với cô ta?" Tô Mặc Thân không tin, sau đó biểu cảm đột nhiên
thay đổi "Này! Không phải là anh đã nhìn trúng người phụ nữ kia chứ?" Dung mạo của cô
gái kia cũng không tồi, nếu cô ta không có tà tâm với em rễ thì hắn nhất định sẽ rất thưởng
thức cô ta.
Tô Mặc Phong ném cho em trai một cái liếc mắt. Có thể sao?
Tô Mặc Thần thần nhìn thấy phản ứng của anh trai, lúc này mới sờ sờ mũi, hỏi lại:
"Vậy anh đến tìm cô ta là có chuyện gì?"
"Báo cho cô ta, đừng có tự tìm đường ૮ɦếƭ" Tô Mặc Thần nhếch môi, đáp.
Tô Mặc Thần sửng sốt, sau đó mỉm cười, nói:
"Anh nghĩ rằng cô ta có năng lực tổn thương Lăng nhi sao? Đừng quên nơi này là thiên hạ
của Lăng nhi" Hắn biết rõ mọi chuyện, em gái của hắn ở đây chính là một bá vương.
"Có đôi khi chỉ cần một con chuột cũng có thể gây ra hoảng loạn" Cẩn thận luôn là chuyện
tốt.
"Vậy anh nghĩ rằng, chỉ cần cô ta có ý muốn hại Lăng nhi thì lời nói của anh sẽ ảnh hưởng
đến quyết định của cô ta sao?" Tô Mặc Thần hoàn toàn không cho là đúng.
"Anh không biết, nhưng anh đã nói nếu cô ta làm ra loại chuyện quá đáng gì thì chúng ta
cũng không cần phải nương tay" Người nhà họ Tô không biết hai chữ \'mềm lòng\'.
"Ha ha ha..." Tô Mặc Thần cười, vậy cũng được.
Hai anh em trở lại nơi mình đang ở, liền nhìn thấy cha mẹ đang đi tới đi lui, dường như có
chút nôn nóng. Bọn họ nhìn nhau, liền đi tới hỏi:
"Cha mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hai đứa về rồi" Vợ chồng Tô Diệu Đức nhìn thấy hai đứa con trai, trong lòng cũng nhẹ
nhàng thở ra.
Bạch Linh Lung cười, nói:
"Là chuyện tốt, nghe nói cả nhà Lăng nhi đã đến cổng thành, hoàng thượng cho phép chúng
ta đến đón chúng"
"Thật sao?" Anh em Tô Mặc Phong cũng nở nụ cười "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi
thôi"
Đá Bay Hồ Ly Tinh"Sao cô ta lại có mặt ở đây?"
Nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt Tô Khinh Lăng rất là cổ quái. Ngay
cả cha con Hạ Tư Lạc cũng nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái không được hoan nghênh kia.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau. Sao lại thế này? Cô nương họ Lãnh này không phải
người thân của họ sao?
"Thập Nhất hoàng đệ, cô nương này đã cùng cả nhà Tô lão gia rơi xuống điện Kim Loan"
Nghe vậy, Tô Khinh Lăng chuyển ánh mắt về phía người nhà mình.
"Cha mẹ, chuyện này là sao? Sao cô ta lại đến đây cùng mọi người?"
Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung lắc lắc đầu, bọn họ cũng không hiểu ra sao.
"Lăng nhi, cô ta nhất định là theo dõi chúng ta, sau đó thừa dịp đại sư Thích Gia mở cánh cửa
thời không mà nhảy vào" Tô Mặc Thần hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thu.
Mà Lãnh Thanh Thu lại như không cảm xúc, ánh mắt của cô ta yên lặng dừng trên người Tô
Khinh Lăng. Mặc dù đã từng nhìn thấy Tô Khinh Lăng mặc trang phục cổ trang lúc đóng
phim, nhưng cô trước mắt lại khiến cho cô ta cảm thấy cao quý hơn nhiều. Tại sao? Cho dù ở
hiện đại hay một thế giới khác, Tô Khinh Lăng vẫn luôn nổi bật như vậy? Hoàn toàn che mờ
sự chói lọi của cô ta. Không phải nói những cô gái xuyên không đều rất vô địch sao? Còn cô
ta lại cứ như là một diễn viên phụ làm nền cho Tô Khinh Lăng.
"Lãnh Thanh Thu, cô theo dõi cà nhà tôi là muốn làm cái gì?" Tô Khinh Lăng cũng không
khách khí với Lãnh Thanh Thu, hỏi thẳng.
"Đương nhiên là tìm các người" Lãnh Thanh Thu mấp máy môi. Lúc trước bọn họ biến mất
một cách kỳ lạ, nhưng cô ta luôn tin rằng bọn họ vẫn đang ở một nơi nào đó, nhưng vẫn
không ngờ là xuyên không về cổ đại. Ánh mắt chuyển dời từ Tô Khinh Lăng sang Hạ Tư
Lạc, vẫn cảm thấy hắn không giống người thường, thì ra hắn không phải là người hiện đại.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau, dường như đã hiểu rõ. Lãnh cô nương này có lẽ là kẻ
thù của Tô Khinh Lăng.
"Tìm chúng tôi?" Tô Khinh Lăng nhíu mày, biểu cảm chính là khinh thường "Không phải là
cô muốn tìm Lạc nhà tôi sao?"
Lời nói vừa ra, hoàng đế cùng Tể tướng cũng nhịn không được mà trừng to mắt nhìn Lãnh
Thanh Thu. Sau đó ánh mắt lại chuyển dời đến Hạ Tư Lạc, thì ra là nợ đào hoa. Tuy với thân
phận của Hạ Tư Lạc có dâng đến vài chục phi tử cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề
chính là Nhàn quận chúa không phải nữ tử bình thường, đừng nói nạp thi*p, chỉ sợ Hạ Tư
Lạc liếc mắt đến nữ tử khác một cái cũng không được. Cho nên Lãnh Thanh Thu này lại có
thể trắng trợn mơ ước đến Hạ Tư Lạc, chính là tự tìm khổ mà ăn.
"Đúng vậy, tôi thích Hạ Tư Lạc" Lãnh Thanh Thu cũng không muốn đánh trận một trận mơ
hồ, thẳng thắng thừa nhận.
Tô Mặc Phong lắc lắc đầu. Lãnh Thanh Thu này quả thật to gan, nhưng hắn cũng có một chút
đồng tình với cô ta, bởi vì hậu quả ai cũng đều tự tưởng tượng ra được.
"Đầu năm nay, quả nhiên ςướק chồng người ta cũng đều rất hợp tình hợp lý" Tô Khinh Lăng
cười, mà nụ cười lại khiến cho người khác run lên.
Những người biết rõ tính của nàng đều lùi về phía sau một bước. Nháy mắt cũng chỉ còn lại
Lãnh Thanh Thu cùng nàng đối mặt với nhau.
"Tôi so với cô càng thích hợp với anh ấy hơn" Sự cố chấp của Lãnh Thanh Thu khiến cho
người khác cảm thấy bực bội.
"Ngu ngốc" Tô Mặc Thần nghe thấy lời nói của Lãnh Thanh Thu, nhịn không được mà thấp
giọng mắng.
Đám người xung quanh cũng lắc lắc đầu, quả nhiên không đủ thông minh.
"Cha nói xem mẹ sẽ xử lý hồ ly tinh này như thế nào?" Hạ Thiếu Lăng lại khoanh tay chờ
xem chuyện vui.
Biểu cảm của Hạ Tư Lạc vẫn không chút thay đổi. Đối với những nữ nhân ra mặt tranh đoạt
mình, hắn không có một chút cảm giác kiêu ngạo, chỉ cảm thấy rất phiền toái.
"Lãnh Thanh Thu, tôi nhẫn nhịn cô lâu rồi" Tô Khinh Lăng nghe thấy lời nói của Lãnh
Thanh Thu, khóe miệng co quắp bỗng nhúc nhích. Người phụ nữ này thật sự là rất ngu ngốc,
ngu ngốc đến nỗi khiến cho người ta muốn đá cho cô ta bay đến rừng già Amazon.
"Lời nói của tôi khiến cô lo lắng sao?" Lãnh Thanh Thu vẫn lạnh lùng, một chút cũng không
phát hiện nguy hiểm tới gần.
Lông mày Tô Khinh Lăng nhíu lại, biểu tình trên mặt đã khiến cho người ta cảm thấy rất
khủng bố.
"Lão Bát, ta muốn làm dơ chỗ của huynh một chút, huynh không trách ta chứ?" Tô Khinh
Lăng nhìn Hạ Diệu Vân, nói.
"Không dám, không dám. Thập Nhất hoàng đệ muội cứ tự nhiên, cứ tự nhiên..." Hạ Diệu
Vân chỉ thiếu không thay nàng động thủ. Vị hoàng đệ muội này thật sự quá kinh khủng, hắn
ta đương nhiên phải thuận theo tâm ý.
Tô Khinh Lăng vừa nghe liền gật gật đầu. Hai tay xoa nhẹ, đi về phía Lãnh Thanh Thu.
"Lãnh Thanh Thu, Lãnh đại tiểu thư, băng sơn mỹ nhân, nghe nói bây giờ đang lưu hanh một
kiểu thời trang là dịch dung, để tôi hóa trang giúp cô đi"
"Cô muốn làm cái gì?" Lãnh Thanh Thu lúc này mới có hơi sợ hãi, lui về phía sau từng bước.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Khinh Lăng thì trong lòng liền run lên. Cô ta từng nghĩ đến rất
nhiều loại hậu quả, có thể bị nhốt vào đại lao, cũng có thể bị ném đến chỗ hẻo lánh, nhưng cô
ta lại chưa từng nghĩ rằng Tô Khinh Lăng sẽ tự mình ra tay. Hơn nữa, vẻ mặt của Tô Khinh
Lăng lúc này thật sự làm cho người ta hoảng sợ.
"Cho cô thành gấu mèo trước đi"
Tô Khinh Lăng không để ý tới biểu tình của Lãnh Thanh Thu, tay phải nắm thành quyền
công kích đến cô ta thật nhanh. Phịch một tiếng, Lãnh Thanh Thu bị nàng đánh ngã ngồi trên
mặt đất, đôi mắt xinh đẹp liền biến thành mắt gấu mèo.
Phụt...
Tô Mặc Thần là người đầu tiên cười, quả nhiên rất giống thời trang gấu mèo.
Những người khác cũng nhịn cười rất vất vả, nhưng vẫn không nhẫn tâm cười ra tiếng.
Chẳng hạn như hoàng đế, Tể tướng, còn có Bạch Linh Lung. Một cô gái xinh đẹp lại đột
nhiên mang trên mặt đôi mắt bầm tím như gấu mèo, hình ảnh kia quả nhiên không dễ xem.
"Lăng nhi, con mặc kệ cô ta đi" Bạch Linh Lung mềm lòng, cầu tình thay Lãnh Thanh Thu.
Mặc dù đối với người muốn phá hoại gia can con gái mình, Bạch Linh Lung cũng rất giận
nhưng không thể nhẫn tâm hoàn toàn được.