Cách Nghĩ Của Người Nhà Họ TôVợ chồng minh tinh Hạ Tư Lạc cùng con trai biến mất một cách thần bí.
Mỗi tờ báo đều có đầu đề thật to, ném bom vào thị giác mỗi người, cũng khiêu chiến thần
kinh của họ.
Người thiếu chút nữa đã đâm vào xe Hạ Tư Lạc diễn tả lại tình cảnh lúc đó rất sống động,
quả thật khiến cho người ta tưởng tượng trên đời này có quỷ.
Lời nói của tên tài xế kia cũng chỉ khiến cho mọi người suy đoán thêm một chút, nhưng ngay
cả diễn viên Lãnh Thanh Thu từng chụp hình quảng cáo với vợ chồng Hạ Tư Lạc và đại thiếu
gia của công ty nước hoa nhãn hiệu LOVE cũng chứng thật điều này, không thể không khiến
cho người ta tin tưởng thêm vài phần.
Rồi sau đó cánh phóng viên cũng lục lọi lại những tấm hình vô tình được chụp vào khoảng
thời gian đó, tại địa điểm đó để chứng minh tính chân thật của sự việc.
Nhất thời, cả Trung Quốc đều sục sôi.
Truyền thông vây quanh người nhà họ Tô để thu thập tin tức, mà người bên ngoài cũng
không ngừng đoán tới đoán lui, còn có một vài nghiên cứu gia không ngừng lật sách nghiên
cứu vấn đề này.
Jaymond cũng bị ông già bên Pháp gọi về, không thể không rời đi.
Lãnh Thanh Thu vẫn nghi ngờ thân phận của ba người nhà Hạ Tư Lạc, nhưng cũng chỉ biết
trầm mặc.
Tô gia.
Ông bà Tô cùng hai người con trai sinh đôi đều ngồi trong phòng khách, không khí một
mảnh yên tĩnh.
Con trai cả nhà họ Tô đứng bên cửa sổ, vén bức màn lên, ánh mắt thâm trầm nhìn đám phóng
viên đứng bên ngoai cổng lớn. Hai hàng chân mày của hắn nhíu chặt, sau đó buông bức màn
xuống, ngồi vào ghế salon.
Con trai thứ hai tạm gác lại toàn bộ công việc để về nhà, biểu cảm cũng tương đối trầm
trọng.
Bà Tô lau nước mắt, âm thầm khóc. Vốn tưởng rằng đã mất đi đứa con gái duy nhất, không
ngờ ông trời không những rũ lòng thương đưa con bé trở về bên cạnh mình mà còn cho con
rễ và cháu ngoại xuất hiện. Thế nhưng cả nhà họ lại biến mất, chẳng lẽ ông trời muốn thu hồi
tình thương đối với gia đình bà hay sao?
"Linh Lung, đừng đau lòng nữa. Con gái, con rễ cùng cháu ngoại chúng ta đều là người tốt,
nhất định sẽ không có chuyện gì đâu" Tô Diệu Đức vỗ vỗ bả vai vợ an ủi, nhưng trong ánh
mắt của ông cũng không che dấu hết sự lo lắng của mình.
"Diệu Đức, anh nói xem cả nhà Lăng nhi đang ở đâu? Làm sao lại đột nhiên biến mất không
thấy?" Bạch Linh Lung ngẩng đầu nhìn chồng, ánh mắt chờ mong dũng khí được tiếp thêm
từ phía chồng.
"Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi tin rằng bọn nhỏ nhất định sẽ bình an trở về" Tô Diệu
Đức thở dài, nhưng lại kiên định gật gật đầu.
"Con cũng nghĩ vậy, Lăng nhi lần trước đại nạn không ૮ɦếƭ, lần này nhất định sẽ bình an trở
về" Tô Mặc Thần cũng gật gật đầu "Hơn nữa em rể cũng không phải người bình thường, hắn
là cửu ngũ chí tôn, lại là thiên mệnh" Hắn không tin cuộc đời của em gái đầy kiêu ngạo của
mình có thể kết thúc như vậy, con bé nhất định sẽ trở lại.
"Đúng, con rể chúng ta cũng không phải là người bình thường" Bạch Linh Lung cũng gật gật
đầu.
Tô Diệu Đức gật đầu, ông tin tưởng điểm ấy.
"Phong, anh nghĩ xem Lăng nhi có thể đi đâu?" Tô Mặc Thần nhìn về phía anh trai.
Tô Mặc Phong không nói gì, hai hàng chân mày luôn nhíu lại. Thế nhưng trong đôi mắt đen
láy kia chợt lóe lên ý nghĩ gì đó, hắn ta liền ngẩng đầu nhìn người nhà, nói:
"Cha mẹ nói xem, Lăng nhi có thể trở lại cổ đại hay không?"
Lời nói của hắn khiến mọi người yên lặng suy nghĩ.
Một lát sau, Tô Mặc Thần đột nhiên đánh một kích vào không trung, lớn tiếng nói:
"Rất có khả năng này. Lúc trước chúng ta cũng nghĩ là Lăng nhi đã ૮ɦếƭ, không ngờ con bé
lại trọng sinh ở cổ đại. Lần này nhất định cũng như vậy, nếu không thì tại sao cả nhà con bé
có thể biến mất được?"
Nghe con trai thứ hai phân tích, Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung cũng hiểu được đạo lý
này. Hi vọng được dấy lên một lần nữa, trong mắt cũng đều anh ánh tia sáng.
"Đúng vậy. Đoán chừng lúc ấy bởi vì nguy hiểm tới gần, cánh cửa không gian lại mở ra đưa
cả nhà bọn họ trở về cổ đại" Tô Diệu Đức cũng gật gật đầu.
Cả nhà cứ nghĩ như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Hạ Tư Lạc là đế vương thời
cổ đại, vợ hắn sẽ lại là hoàng hậu, cả nhà ba người bọn họ có trở về cổ đại nhất định cũng sẽ
không gặp nguy hiểm.
Khóe miệng Bạch Linh Lung cũng hiện lên nụ cười nhẹ. Thế nhưng lại nghĩ tới điều gì đó thì
trong nụ cười và giữa hai hàng chân mày vẫn chứa một chút lo lắng.
"Bọn trẻ còn có thể trở về đây không?"
Câu hỏi vừa ra, ba cha con Tô Diệu Đức cũng trầm lặng hẳn. Ba người đưa mắt nhìn nhau,
đúng rồi, nếu như bọn họ không trở về nữa thì phải làm sao đây?
Vất vả lắm Tô Diệu Đức mới có một đứa cháu ngoại đáng yêu, cũng không muốn sau này
không thể gặp lại thằng bé nữa.
"Phong, Thần, hai đứa có cách nào không?" Tô Diệu Đức nhìn hai người con trai.
Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần đều nhìn nhau, suy tư một cách ngưng trọng.
"Hồi trước có nói thế nào cũng không tin thế giới này có quỷ thần, càng không có chuyện
xuyên không ở đây. Thế nhưng chuyện của Tiểu Lăng lại rành rành ra đó, khiến cho chúng ta
không thể không tin" Tô Mặc Phong mở miệng.
Tô Diệu Đức nhìn hắn, không biết hắn đang muốn nói điều gì.
"Phong, có phải anh đang nghĩ đến điều gì không?" Tô Mặc Thần hỏi. Anh em song sinh
đương nhiên tâm tư tương thông.
"Thật sao? Con có cách gì sao?" Bạch Linh Lung cũng kích động nhìn con trai cả.
Tô Mặc Phong nhìn người nhà mình, nhếch môi.
Thân Phận Người Xuyên Không"Cho nên khoảng thời gian không tìm được mọi người là do các ngươi đã đến thế giới đó
sao?"
Nghe xong lời giải thích của Tô Khinh Lăng, biểu cảm của Tô Long Ngạo chính là khi*p sợ.
Hắn không thể ngờ được là còn có nơi kỳ lạ như vậy, lời nói của nàng hoàn toàn vượt quá sự
tưởng tượng của hắn.
"Đúng vậy" Tô Khinh Lăng gật gật đầu, nếu không bọn họ cũng sẽ không bị đồn đãi là thần
tiên giáng trần.
"Hoàng bá bá, để con giải thích cho người. Quê hương của mẹ con có rất nhiều thứ kỳ lạ, rất
nhiều thứ chỉ cần xuất hiện ở đây cũng đủ để hù ૮ɦếƭ người ta rồi" Hạ Thiếu Lăng cũng chen
đến líu ríu bên cạnh Tô Long Ngạo. Lúc nó cùng cha đặt chân đến quê hương của mẹ cũng bị
dọa cho hoảng hồn, may mắn tim hai cha con nó được đúc ra từ sắt đá cho nên có thể quen
thuộc rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện: tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !"Quê hương của mẹ con?" Tô Long Ngạo bắt kịp chữ này. Đúng rồi, lúc nãy Lăng nhi có nói
là trở về nhà của nàng, nhưng nàng rõ ràng là đường muội của mình, Nam Diệu mới là quê
nhà của nàng không phải sao?
Ánh mắt hắn nhìn khuôn mặt xa lạ của đường muội mình một cách kỳ quái. Nếu không phải
ngôn hành cùng cử chỉ của nàng, còn có đại sư huynh cùng Tiểu Lăng làm chứng, hắn nhất
định sẽ không tin nàng là đường muội của mình. Thế nhưng cái thế giới kỳ lạ kia làm sao có
thể là quê hương của nàng?
"Lăng nhi, muội nói là về nhà?" Hắn nhịn không được mà lặp lại lời của nàng. Có nghe lầm
hay không?
"Đúng vậy" Tô Khinh Lăng gật gật đầu "Muội về nhà của mình, mà đây mới thật sự là diện
mạo của muội" Nàng biết đây là lúc kể hết chuyện xuyên không của mình cho Tô Long
Ngạo, tuy rằng hắn sẽ khó có thể chấp nhận được nhưng cũng không đành lòng gạt hắn mãi.
Thân thể này đúng thật là đường muội của hắn nhưng linh hồn lại không phải Nhàn quận
chúa trước kia.
"Muội đang nói cái gì? Làm sao ta nghe cũng không hiểu?" Trong lòng Tô Long Ngạo dường
như đã mang máng ra cái gì, nhưng lại không dám tin tưởng.
"Hoàng huynh, huynh từng nghe đến tá thi hoàn hồn chưa?" Tô Khinh Lăng nhìn Tô Long
Ngạo.
Tô Long Ngạo mím môi, đồng tử lại trợn to.
"Nhưng đó chỉ là lời đồn, vốn dĩ không hề có"
"Sai rồi" Tô Khinh Lăng lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn "Hoàng huynh, có lẽ trong lòng
huynh cũng hiểu rõ rồi, chỉ là không muốn tin tưởng thôi. Muội thật ra không phải là đường
muội trước kia của huynh, chỉ là một người bình thường ở thế giới kia. Nhờ vào cơ duyên
mới có thể đầu thai vào thân xác của đường muội huynh ở đây. Còn đây mới chính là thân
xác của muội" Cho nên, nàng thật ra cũng đã xem mình như muội muội của hắn.
Tô Long Ngạo nghe xong, đột nhiên bàn tay đặt trên chuôi kiếm run run, lẩm bẩm:
"Nói như vậy... Lăng nhi đã ૮ɦếƭ rồi?"
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, hẳn là như vậy. Bởi vì Nhàn quận chúa ૮ɦếƭ đi thì nàng mới có
thể tá thi hoàn hồn.
Biểu tình Tô Long Ngạo đầy phức tạp, đột nhiên nghe thấy thể loại chuyện kỳ lạ như vậy thì
nhất thời không thể nhìn nhận. Hơn nữa, đường muội mình hết lòng thương yêu sủng ái lại
chỉ có thể là linh hồn của một người lạ trong thân xác Lăng nhi. Điều này khiến cho hắn làm
sao có thể chịu nổi đây?
Tô Khinh Lăng cũng biết loại chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận ngay lập tức
được, cho nên cũng không nói gì nữa. Mặc cho Tô Long Ngạo đang rối rắm, nàng chỉ dựa
lưng vào Hạ Tư Lạc ăn điểm tâm.
Một lát sau, Tô Long Ngạo dường như đã chấp nhận được chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhìn Tô
Khinh Lăng, thanh âm rất nhẹ:
"Vậy muội không phải là muội muội của ta sao? Muội tên là gì?" Hắn nhìn dung mạo xa lạ
này, nhưng thần thái lại hoàn toàn rất quen thuộc khiến cho trong lòng ngũ vị tạp trần. Sau
khi sinh bệnh, nàng đột nhiên thay đổi đến kỳ lạ, nhưng vạn lần không ngờ trong thân thể này
lại là một linh hồn hoàn toàn khác. Chỉ sợ bây giờ chính thân thể cũng đã thay đổi.
"Muội vẫn là Lăng nhi của huynh" Tô Khinh Lăng gật gật đầu "Thật đó, muội cũng tên là Tô
Khinh Lăng". Thật trùng hợp, nhưng số phận cũng vì thế mà an bày nàng đến đây thay thế
cho Tô Khinh Lăng trước kia.
Tô Long Ngạo nghe thấy nàng nói như thế, biểu cảm liền thay đổi, không còn trầm trọng như
vừa rồi. Có lẽ thật sự là do vận mệnh an bài khiến cho Lăng nhi này đến thay thế đường muội
của hắn. Thế nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, Lăng nhi trước kia sống quá mệt mỏi, luôn cự tuyệt người ngoài tác động đến mình. Từ sau khi Lăng nhi này xuất hiện thì nàng đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của Nhàn quận chúa. Có lẽ đây cũng chính là điều Lăng nhi quận chúa trước kia mong muốn.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Long Ngạo cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười. Đúng vậy, hắn lo
lắng rối rắm làm gì? Nàng cùng đường muội của mình có gì khác nhau đâu, cho dù như thế
nào đi nữa thì nàng cũng chính là muội muội của mình.
"Lăng nhi, quê hương của muội thật sự kỳ lạ như vậy sao?" Không còn rối rắm với vấn đề
thân phận của Tô Khinh Lăng nữa, Tô Long Ngạo lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với quê nhà của nàng.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, đều hiểu được Tô Long Ngạo đã chấp nhận chuyện xuyên không này. Biểu tình của hai người của thoải mái hơn không ít, thậm chí nàng cũng bắt đầu tươi cười.
"Đương nhiên là rất kỳ lạ, huynh cũng không thấy bọn muội đến đây như thế nào sao?"
Lời nói của Tô Khinh Lăng khiến cho Tô Long Ngạo nhớ đến chiếc hộp kỳ lạ kia, không khỏi hỏi ra nghi vấn của mình:
"Lăng nhi, chiếc hộp kia là gì vậy? Sao mọi người có thể xuất hiện từ bên trong đó?" Tô
Long Ngạo thậm chí còn nghĩ đó là một thứ gì đó có thể di chuyển giữa thế giới này đến thế giới khác.
"Hoàng bá bá, đó là chiếc xe " Hạ Thiếu Lăng giành giải thích trước.