Không Có Bằng ChứngJaymond cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Đáp án là không.
Nguyên nhân quan trọng nhất không phải vì hắn ta không cam lòng, mà là bị hình tượng khi
tham gia chụp hình quảng cáo của Tô Khinh Lăng mê hoặc. Tuy hiểu hiện của Lãnh Thanh
Thu rất tuyệt vời nhờ vào phong thái lạnh nhạt của mình, nhưng tuyệt vời hơn cả lại chính là
cặp đôi Hạ Tư Lạc và Tô Khinh Lăng.
Sau khi quảng cáo được đưa ra thị trường, Hạ Tư Lạc đã làm điên đảo toàn bộ sinh vật giống
cái từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, mà Tô Khinh Lăng cũng bắt lấy hàng vạn hàng nghìn trái
tim của sinh vật giống đực. Tóm lại, bọn họ đã làm cho toàn bộ sinh vật trên thế giới này trở
nên điên cuồng.
Nhờ vào thời vận cùng trù tính bên phía công ty, hai người nhanh chóng xưng bá cả khu vực
Châu Á.
Tập đoàn LOVE vừa đưa nhãn hiệu nước hoa mới ra thị trường cũng nhanh chóng bán sạch,
toàn bộ nhân viên đều cười toe toét. Đối với hai vợ chồng lại càng không ngừng khen ngợi,
dường như muốn tôn họ trở thành người đại diện sản phẩm độc quyền của cả tập đoàn.
Thế nhưng hai vợ chồng Hạ Tư Lạc cũng không cao hứng thái quá như thế. Trước kia đã rất
phiền phức với cánh phóng viên, bây giờ lại càng thêm nhiều người theo đuổi. Cho nên, nổi
tiếng cũng có nỗi khổ của người nổi tiếng.
Bởi vậy, hai vợ chồng quyết định thoái thác hết mọi chuyện, đưa con trai ra ở ngoài khách
sạn. Còn chuyện học hành của con trai thì sao? Dù sao đối với nó cũng là chuyện nhỏ, đương
nhiên hoa hoa lệ lệ bị ném ra sau đầu.
Ngày hôm đó, cậu cả nhà họ Tô vẫn đi làm theo thường lệ, đồng thời dẫn theo một nhóm
phóng viên đang chờ lấy tin tức. Cậu hai nhà họ Tô thì thả ra tin giả, đưa tiếp một nhóm
phóng viên ngoan cố rời khỏi. Hai vợ chồng già họ Tô thì giả dạng con gái và con rễ, đưa nốt
nhóm phóng viên còn lại rời khỏi khu nhà.
Sau khi xác định toàn bộ phóng viên đều đã rời đi, Tô Khinh Lăng mới mang hành lý cùng
chồng và con trai thảnh thơi ra khỏi nhà. Không có phóng viên theo đuổi, ánh mặt trời quả
thật là sáng lạn.
Chiếc Ferrari màu đỏ cũng đổi thành một chiếc xe Jeep bình thường màu xanh, không ai nghĩ
trên xe sẽ là gia hình bọn họ.
Thế nhưng hai người lại vui mừng quá sớm. Không biết tên Jaymond kia nắm được tin tức từ
đâu, khi biết bọn họ sẽ đến ở tạm trong khách sạn liền bám theo cả nhà... À không, đúng hơn
là bám theo Tô Khinh Lăng.
"Phía sau có người theo dõi chúng ta" Hạ Tư Lạc vừa lái xe, vừa nhìn chiếc BMW luôn bám
theo phía sau qua kính chiếu hậu.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Thiếu Lăng quay đầu lại nhìn, quả nhiên là một chiếc BMW đắt
tiền. Mà người lái xe là cái tên ngoại quốc bị Hạ Thiếu Lăng đùa giỡn hôm trước.
"Mẹ, người này rất si tình nha" Hạ Thiếu Lăng trêu chọc mẹ liền đổi lấy ánh mắt rét lạnh từ
cha.
"Thằng nhóc này, con lại ngứa da rồi đúng không?"
Tô Khinh Lăng cũng trừng mắt với con trai, sau đó lập tức nhíu mày.
Cái tên kia có thể đuổi theo bọn họ, nhất định là có người để lộ tin tức cho hắn ta. Không
được, tên này mà đã biết thì thế nào cánh phóng viên cũng sẽ ngửi được mùi.
"Chồng, đánh lạc hướng hắn đi" Nơi này chính là địa bàn của bọn họ, tên ngoại quốc kia nhất
định sẽ không nhớ rõ đường. Lợi dụng điểm này mà bỏ rơi cái tên bám người như bả kẹo sao
su ấy đi.
Hạ Tư Lạc không cần Tô Khinh Lăng nói, đương nhiên sẽ tự động đánh lạc hướng cái tên
đáng ghét kia. Giẫm mạnh chân ga, xe tăng tốc, lập tức bỏ xa Jaymond.
"Ý? Bị phát hiện sao?" Jaymond thấy đang theo dõi bình thường thì bị bỏ xa một đoạn dài,
lập tức giẫm ga đuổi theo.
"Jaymond, cẩn thận một chút, anh không quen đường mà tôi cũng vậy" Ngồi bên cạnh hắn,
Lãnh Thanh Thu cau mày. Tại sao cô ta phải ở một chỗ với tên này? Đương nhiên là vì mục
tiêu của bọn họ giống nhau, đều không muốn hai vợ chồng kia sẽ hạnh phúc trong khách sạn.
"Yên tâm, không vấn đề gì" Jaymond cười với Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu vẫn còn có chút lo lắng, cũng không mong sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra.
Cô ta không muốn chưa thành công đã phải bỏ cái mạng nhỏ này, nhưng cô ta vẫn không lên
tiếng, mặc cho Jaymond tăng tốc.
Mà bên kia, Hạ Tư Lạc đã bỏ xa chiếc xe phía sau.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc quay đầu lại nhìn, sau đó đều nhếch môi cười đầy gian xảo:
"Tên đại thiếu gia kia bị chúng ta đánh lạc hướng rồi"
Trong mắt Hạ Tư Lạc cũng xẹt qua ý cười. Tuy rằng hắn học lái xe cũng mới đây, nhưng có
lẽ là nhờ thiên phú nên lái cũng không tệ. Theo lời nói của cậu hai nhà họ Tô thì hắn đủ tư
cách trở thành một tay đua F1.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hắn hỏi ý kiến của vợ yêu.
"Đi đâu giờ nhỉ?" Tô Khinh Lăng nhìn ra bên ngoài, sau đó đột nhiên yên lặng nhìn chồng
"Chồng à, em có một tin xấu"
"Sao?" Hạ Tư Lạc vừa lái xe, vừa lắng nghe.
"Chúng ta đi sai đường rồi"
Xuyên Về Nam DiệuHoàng cung Nam Diệu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa xuân lại đến.
Hoa trong Ngự hoa viên bắt đầu đâm chồi nảy lộc, hình thành một góc phong cảnh độc đáo.
Tô Long Ngạo trong bộ áo bào thêu rồng đứng giữa Ngự hoa viên, ngẩng đầu nhìn bầu trời
xanh thẳm, im lặng không nói một tiếng nào.
Phía sau, một thái giám học theo bộ dạng ngẩng đầu nhìn trời của Tô Long Ngạo, nhưng hắn
ta vẫn không hiểu rốt cuộc hoàng thượng muốn làm cái gì? Thế nhưng gió thổi ngày càng
lạnh, nếu ảnh hưởng đến long thể, tội này hắn ta chịu không nổi.
"Hoàng thượng, trời giá rét, ngài hãy bảo trọng long thể" Thái giám cất tiếng một cách cẩn
trọng.
Tô Long Ngạo thu hồi tư thế nhìn trời, hai tay vẫn vòng ra sau lưng, tự nhẩm:
"Không biết cả nhà Lăng nhi đang ở đâu?"
Thái giám ngẩng ra, thì ra hoàng thượng lại nhớ đến Nhàn vương. Ách, phải nói là Nhàn
quận chúa (1). Hắn ta tiến cung cũng chỉ gần đây đây thôi, mặc dù nhờ vào một lần cứu giá
nên được hoàng thượng trọng dụng, nhưng lại không hề biết nhiều về Nhàn quận chúa trước
kia. Vị quận chúa này là một kỳ tích của cả Nam Diệu quốc, chẳng những nữ giả nam trang
theo đuổi Nhàn vương trước kia ở Bắc Phượng, rồi sau này trở thành thái tử phi của Bắc
Phượng quốc, tiếp đó là làm một vị hoàng hậu độc sủng hậu cung. Thế nhưng không hiểu sao
nữ tử này lại biến mất một cách kỳ lạ, bên cạnh đó còn có hoàng đế cùng tiểu thái tử Bắc
Phượng quốc.
(1) Hệ liệt trước hình như có nhắc Tô Khinh Lăng là Nhàn quận chúa, sau vì nữ phẫn nam
trang cùng trí tuệ tuyệt đỉnh của mình mà được phong Vương. Từ đó mọi người trong
thiên hạ đề biết Nam Diệu quốc có một vị Nhàn vương, nhưng thật ra đây là một vị quận
chúa được phong Vương. Sau này khi Hạ Tư Lạc “làm rễ” Nam Diệu hoàng triều thì trở
thành Nhàn vương. Thời xưa, phò mã có nhiều chiến tích hoặc địa vị cao vẫn được phong
Vương như bình thường.
Về chuyện biến mất của bọn họ, có rất nhiều lời đồn thổi nhưng nguyên nhân cuối cùng lại
không người nào biết. Mà hắn ta chỉ biết, sau khi Nhàn quận chúa mất tích, chủ tử của hắn ta
không ngừng phái người ra ngoài tìm kiếm, nhưng đến nay cũng không có một chút tin tức.
Tô Long Ngạo lại thản nhiên đứng đó một lúc lâu, sau đó mới xoay người nói với thái giám:
"Về thôi"
Thái giám đứng bên cạnh, cung kính nhường chủ tử đi trước.
Tô Long Ngạo chưa kịp nhấc chân phải thì một tiếng nổ oanh động như sấm vang lên, thái
giám sợ tới mức chạy lên chắn trước mặt Tô Long Ngạo, hô to:
"Hộ giá, hộ giá..."
Tô Long Ngạo cũng rất kinh ngạc mở to hai mắt nhìn vị trí cách họ không xa, một hộp sắt to
từ trên trời rơi xuống, phía trên còn có khói bốc lên.
"Hộ giá, hộ giá..."
Nghe thấy thanh âm của thái giám, Ngự Lâm quân cách đó không xa cũng ầm ầm chạy đến.
Kết quả, khi vừa đến gần đã sững sờ đứng lại. Nguyên tưởng rằng là thích khách xông vào,
không ngờ chỉ là một chiếc hộp gì đó.
Cái này là cái gì?
Thị vệ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời, cánh tay cầm νũ кнí lại không biết phải làm sao.
Mọi người ở đây chưa phản ứng kịp thì lại nghe thấy một thanh âm tức giận:
"Hộ giá? Hộ giá cái quái gì? Các ngươi nhìn xem ta là ai?"
Ngay sau đó, một cái đầu thò ra từ trong chiếc hộp. Mái tóc xoăn dài, dung mạo khuynh quốc
khuynh thành, nhưng bọn họ cũng không biết người nọ.
Tô Long Ngạo nghe thấy thanh âm kia liền giật mình. Hắn đẩy tên thái giám đang kinh
hoảng luống cuống trước mặt ra, cất bước đi nhanh đến chiếc hộp kỳ lạ kia. Thế nhưng khi
nhìn thấy gương mặt xa lạ đó, biểu tình trên mặt là tràn đầy thất vọng.
Không phải nàng.
"Cô nương là ai? Sao lại vào được hoàng cung của trẫm?"
Nữ tử tuyệt sắc có mái tóc xoăn kia không phải ai khác, đúng là Tô Khinh Lăng. Cả nhà họ
đang trên đường đến khách sạn, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn, không ngờ trước lúc đâm
sầm vào chiếc xe phía trước thì đột nhiên biến mất. Đến lúc cô tỉnh táo lại thì nghe thanh âm
hộ giá hô to. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mới nhận ra mình đã về lại cổ đại.
"Hoàng huynh, huynh không nhận ra muội sao?" Tô Khinh Lăng nhìn Tô Long Ngạo một
cách kỳ quái, hắn ta lại có thể gọi mình là cô nương? Thế nhưng người nào đó đã quên, dung
mạo của mình đã thay đổi khi trở về hiện đại.
"Hoàng huynh?" Tô Long Ngạo sửng sốt, thanh âm này, giọng điệu này, rõ ràng chính là
Lăng nhi. Thế nhưng tại sao lại là dung mạo hoàn toàn khác?
"Lớn mật, hoàng thượng sao có thể là hoàng huynh của ngươi? Phạm thượng!" Thái giám
nhìn thấy biểu tình của chủ tử giống như không biết nữ tử này, mà nữ tử này lại gọi chủ tử là
hoàng huynh, lúc này liền lạnh mặt.
Tô Long Ngạo không lên tiếng, dường như đang muốn xác nhận điều gì đó. Ánh mắt thâm
thúy nhìn Tô Khinh Lăng như muốn nhìn rõ phản ứng của nàng.
Tô Khinh Lăng liếc mắt nhìn thái giám một cái, nói:
"Ta nói này thái giám, ngươi dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với ta sao? Muốn ૮ɦếƭ
à?"
"Ngươi..."
"Mẹ đừng trách người ta, ai bảo dung mạo của mẹ lại thay đổi chứ?" Ngay lúc Tô Khinh
Lăng muốn nổi bão, cánh cửa sổ khác lại mở ra, một cái đầu nhỏ xuất hiện.
Tô Long Ngạo sửng sốt, mở to hai mắt nhìn.
Hạ Thiếu Lăng trợn to đôi mắt sáng ngời, vẫn vẫy tay với Tô Long Ngạo đang kinh ngạc
đứng đó.
"Hoàng bá bá, đã lâu không gặp"
Bộ dáng Hạ Thiếu Lăng lúc này so với lúc rời khỏi cổ đại cũng không có gì thay đổi, chỉ là
mái tóc dài đã được cắt gọn như nhím, còn có bộ quần áo quái lại trong mắt người cổ đại.
"Tiểu... Tiểu Lăng?" Tô Long Ngạo có chút không dám tin vào hai mắt, cái đầu có với mái
tóc ngắn cũn kia chính là cháu ngoại của mình, đúng không?
"Là con nè, hoàng bá bá" Hạ Thiếu Lăng gật gật đầu.