Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 18

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Tự Thu Hút Đào Hoa
“Này, không phải là bị hù rồi chứ?”
Tô Khinh Lăng nhìn thấy bóng dáng lung lay muốn ngã của Dương Phỉ Phỉ thì lập tức dùng khinh công lướt đến đỡ lấy. Không phải chứ? Nếu bị hù cho sợ choáng váng thì cô có cứu cũng vô ích.
Dương Phỉ Phỉ lắc đầu, không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào thùng phiếu. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu Tô Khinh Lăng không đến đỡ thì mình sẽ còn thê thảm như thế nào nữa, nhưng cứ nghĩ tới Tô Khinh Lăng cứu mình thì tâm tình của cô ta lại càng thêm phức tạp.
Tô Khinh Lăng nhìn thấy cô ta như vậy, cảm thấy nên đưa đến bệnh viện sẽ tốt hơn liền quay đầu nói với mọi người:
“Ai có thể đưa cô ấy đến bệnh viện?”
Mọi người đều hồi phục tinh thần, mặc kệ có thích hay không thích Dương Phỉ Phỉ đều bước tới hỏi thăm. Cuối cùng, đại diện trước kia của Dương Phỉ Phỉ là người đưa cô ta đến bệnh viện.
Mà những người còn ở lại đều thay đổi ánh mắt khi nhìn Tô Khinh Lăng, sùng bái, kính sợ, nghi ngờ. Thân thủ nhanh như tia chớp vừa rồi thật sự là do Tô Khinh Lăng xuất ra sao?
Ngay cả Lãnh Thanh Thu cũng nhịn không được mà suy đoán, mình nhất định phải điều tra thêm về Tô Khinh Lăng này. Bên ngoài đồn đại Tô Khinh Lăng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị, nhưng một thiên kim tiểu thư có kỹ thuật phòng thân không tồi thì không phải là rất quỷ quái hay sao?
“Nữ hiệp…” Jaymond bị giật mình cũng kịp phản ứng, đôi mắt xanh thẳm như nước biển loang loáng nhìn Tô Khinh Lăng, khiến cho người ta cảm thấy giống như một chú chó khi nhìn thấy đống xương.
“Trời ạ, nữ hiệp, võ nghệ của cô học ở đâu vậy? Thiếu Lâm tự? Hay là phái Võ Đang?” Jaymond chạy đến trước mặt Tô Khinh Lăng, miệng không ngừng hỏi ra một đống vấn đề.
Những người khác ngẩn ra, vốn dĩ đang nhìn Tô Khinh Lăng lại chuyển hướng sang Jaymond. Người này có vẻ rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, cư nhiên còn biết đến Thiếu Lâm và Võ Đang. Tuy nhiên bọn họ cũng tò mò về nguồn gốc thân thủ của Tô Khinh Lăng.
Hạ Tư Lạc nhìn thấy có tên đàn ông khác dám nhìn chằm chằm vào vợ yêu của mình, núi băng đại nhân lại không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn Jaymond như muốn “vạn tiễn xuyên tim” hắn ta.
Thần kinh Jaymond rất vững, vẫn không biết rằng Hạ Tư Lạc đang muốn Gi*t mình. Những người khác đều cảm nhận ra sự thay đổi của không khí xung quanh, ngay cả Lãnh Thanh Thu cũng thấy khó hiểu khi hắn ta cứ chấp nhất nhìn Tô Khinh Lăng.
“Cô Tô, Thiếu Lâm hay là Võ Đang vậy?”
Tô Khinh Lăng dở khóc dở cười. Người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ cao lớn, nhưng không ngờ tính tình lại trẻ con như vậy. Hơn nữa cô còn cảm thấy cả người chồng yêu đang run lên vì giận dữ.
“Đại thiếu gia đây rất có hứng thú với võ thuật Trung Quốc sao? Vậy anh có thể nhờ cô Lãnh đưa anh đến tham quan Thiếu Lâm tự hoặc phái Võ Đang” Đừng có quấy rối tôi nữa.
Jaymond bây giờ cảm thấy rất hứng thú với Tô Khinh Lăng, ngay cả Lãnh Thanh Thu cũng bỏ qua một bên. Hắn ta cứ nghĩ sự lạnh lùng của Lãnh Thanh Thu đã đủ hấp dẫn bản thân mình, nhưng hôm nay gặp Tô Khinh Lăng mới biết thì ra còn có cô gái lợi hại hơn thế nhiều. Tô Khinh Lăng quả thật chính là hiệp nữ trong ảo tưởng của hắn, vừa xinh đẹp lại vừa hoàn mỹ.
“Cô Tô thật lợi hại, quả thật chính là nữ hiệp” Hơn nữa còn là một nữ hiệp vừa có tài, vừa có sắc.
Tô Khinh Lăng trợn mắt, lần đầu tiên có người gọi cô như vậy. (+%$#@!%&*$
Lãnh Thanh Thu cùng những người khác nhìn thấy Jaymond yêu thích Tô Khinh Lăng như vậy, biểu cảm đều có chút thay đổi.
Lãnh Thanh Thu luôn lấy bản thân mình ra so sánh với Tô Khinh Lăng, mà cô ta luôn thua, điều này làm cho tâm tình của cô ta rất không tốt.
Mà những người khác đều di chuyển ánh mắt từ Lãnh Thanh Thu, Jaymond, Tô Khinh Lăng rồi đến Hạ Tư Lạc. Dường như đều dự đoán xem quan hệ giữa bọn họ có ám muội hay không.
“Cám ơn đại thiếu gia đã khen ngợi, casting đã hoàn thành rồi đúng không?” Tô Khinh Lăng khó có dịp duy trì được sự kiên nhẫn của mình.
“Cứ gọi anh là Jaymond đi” Hắn ta vung tay lên, bộ dạng rất hào sảng.
Tô Khinh Lăng nhún vai, nhưng cô có thể tưởng tượng ra sắc mặt chồng yêu đang dọa người ra sao.
Jaymond chuyển hướng sang giám đốc Lưu, cười nói:
“Diễn viên quảng cáo đã được chọn rồi thì cứ định vậy đi. Lúc chụp hình tôi sẽ đến giám sát, hi vọng mọi người có thể tạo ra một tác phẩm quảng cáo nước hoa cao cấp đầy thành tựu. Dù sao tôi cũng tin rằng chúng ta sẽ làm được điều đó bởi vì cả ba diễn viên đều rất xuất sắc” Hắn ta mỉm cười cùng Lãnh Thanh Thu, Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc.
“Đương nhiên” Giám đốc Lưu gật gật đầu, trong lòng lại cân nhắc một lát nữa phải đến bệnh viên thăm Dương Phỉ Phỉ. Không phải hắn ta thương hương tiếc ngọc, mà là nhất định phải khiến cho cô ta ngậm miệng lại, đừng tiếp tục gây chuyện bát nháo nữa.
“Vậy thì Snow, chúng ta cùng đi đi” Jaymond nhìn Lãnh Thanh Thu.
Tuy Lãnh Thanh Thu cũng không muốn để ý đến hắn, nhưng dù sao hai người cũng từng là bạn học, hơn nữa trước kia Jaymond rất để ý chăm sóc mình. Bây giờ hắn đã để tâm đến Tô Khinh Lăng, cô ta chợt nảy sinh ý muốn tranh đoạt. Do đó, cô ta gật gật đầu.
Jaymond đi ra ngoài cùng Lãnh Thanh Thu, nhưng còn quay đầu lại ném cho Tô Khinh Lăng một nụ cười đầy sức quyến rũ, nói:
“Khinh Lăng, anh chờ xem biểu hiện của em”
Những người khác đều nhìn hai người với ánh mắt đầy ám muội.
Một Nhà Cường Hãn
“Khinh Lăng xinh đẹp, anh có thể mời em một bữa cơm không?”
Những nhân viên đang lục tục rời khỏi đều đứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Jaymond, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc. Bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng nội tâm lại nhiệt huyết sôi trào. Đại thiếu gia cuối cùng cũng tung chiêu rồi sao? Không biết Tô đại tiểu thư có đỡ nổi thế lửa nhiệt tình của đại thiếu gia hay không?
Không ít nhân viên là nữ lại càng không ngừng hâm mộ, hồng nhan luôn có mệnh tốt. Chỉ cần có nhan sắc thì người đã có chồng vẫn luôn được theo đuổi. Thế nhưng nếu bọn họ là Tô Khinh Lăng, nhất định cũng sẽ rất do dự, dù sao Hạ Tư Lạc cũng là một minh tinh với dung nhan tuấn mỹ. Tuy nhiên anh chàng ngoại quốc này cũng không tồi, mặc dù không có bề ngoài xuất sắc như Hạ Tư Lạc, nhưng vẫn có những nét đặc biệt riêng của người phương Tây, nhất là tài sản thừa kế có giá trị kếch sù kia..
Mỗi người đều theo đuổi một tâm tư riêng.
Tô Khinh Lăng nhếch môi cười, khi Jaymond tưởng mình có hi vọng thì bị cô ném cho một cái đinh.
“Cám ơn ý tốt của Jaymond đại thiếu gia, nhưng vợ chồng chúng tôi muốn đi ăn với nhau”
Tô Khinh Lăng không chút do dự cự tuyệt khiến cho Jaymond cảm thấy mất mát, nhưng khóe môi Hạ Tư Lạc lại nhếch lên. Mặc dù nụ cười kia rất mỏng nhưng vẫn khiến cho tim thiếu nữ quanh đây đập liên hồi.
“Vậy à? Đáng tiếc quá, vậy lần sau đi. Lần sau Khinh Lăng nhất định phải bỏ chút thời gian cho anh đó!” Jaymond miễn cưỡng cười, nhưng khóe mắt lại mang đầy khiêu khích nhìn Hạ Tư Lạc đứng bên cạnh Tô Khinh Lăng. Hắn ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, cho dù Tô Khinh Lăng đã là vợ của tên đàn ông kia.
Jaymond khiêu khích, Hạ Tư Lạc không quan tâm. Trong lòng hắn giờ phút này đều là kiêu ngạo, vợ yêu của mình cự tuyệt tên kia khiến cho hắn rất đắc ý.
“Tôi…”
“Chú này, hay để cháu bỏ ra chút thời gian cho chú nhé?”
Tô Khinh Lăng còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt thì đã bị một giọng nói trẻ con cắt ngang.
Jaymond sửng sốt, mà những người khác đều rất phấn khích. Bởi vì người vừa lên tiếng chính là con trai của Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng – Hạ Thiếu Lăng.
Jaymond cúi đầu nhìn cậu bé đáng yêu, hỏi:
“Cậu bạn nhỏ, tại sao em phải bỏ chút thời gian cho anh?” Hắn ta nhớ mình không có quen biết đứa nhỏ này nha.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, con trai đến đây bọn họ cũng biết được vì hôm nay gia đình đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm. Bây giờ nhìn thấy biểu tình gian xảo của con trai, trong lòng họ liền biết thằng nhóc này đã quyết tâm trêu chọc Jaymond. Cũng tốt, hai người đứng một bên xem chuyện vui.
“Chẳng phải chú rất đáng thương vì không có ai để ăn cơm chung sao? Cho nên cháu miễn cưỡng sắp xếp vài lịch trình bận rộn, bố thí một chút thời gian cho chú” Trên mặt Hạ Thiếu Lăng đều là sự thương hại Jaymond, còn gật gật đầu làm như rất đồng tình.
Những người khác nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của Hạ Thiếu Lăng đều phá lên cười.
Jaymond cũng trợn tròn mắt, yên lặng nhìn Hạ Thiếu Lăng. Lời nói trẻ con cùng khuôn mặt đầy thương hại khiến cho hắn ta dở khóc dở cười.
“Cậu bạn nhỏ, em nghĩ sai rồi. Anh đây rất thích chị gái kia, cho nên mới mời chị gái đó đi ăn cơm thôi” Jaymond đáng thương còn không biết mình bị một đứa nhóc đùa giỡn, còn nghiêm túc giải thích nguyên nhân với nó.
Trong mắt Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy kiêu ngạo khi trình độ trêu người của con trai mình lại tiến bộ.
Một số người biết thân phận của Hạ Thiếu Lăng cũng không mở miệng, nhưng không tính Lãnh Thanh Thu vào đó.
Từ lúc Hạ Thiếu Lăng xuất hiện, Lãnh Thanh Thu đã biết Jaymond sẽ phải ăn thua thiệt vào người. Quả nhiên, bây giờ hắn ta bị đùa giỡn đến xoay vòng. Bĩu môi, cô ta định mở miệng vạch trần thân phận của Hạ Thiếu Lăng.
Thế nhưng Tô Khinh Lăng sẽ không cho cô ta cơ hội đó, cô chính là thấy vui khi có người bị con trai mình bùa bỡn. Ngón tay nhẹ nhàng động, cô liền điểm á huyệt của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu há miệng, lại hoảng sợ khi mình không phát ra thanh âm. Ánh mắt của cô ta theo trực giác liếc về phía Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc, quả nhiên nhìn thấy Tô Khinh Lăng đang mỉm cười quỷ dị với mình.
Trong lòng Lãnh Thanh Thu run lên, tự dưng cảm thấy sợ hãi. Còn chưa nghĩ ra cách ứng phó đã nghe thấy lời nói của Hạ Thiếu Lăng:
“Anh trai? Chị gái?” Chỉ thấy Hạ Thiếu Lăng giống như rất bối rối nhìn Jaymond, sau đó lắc lắc cái đầu nhỏ cãi chính: $
“Sai lầm rồi nha, chú à, chú có phải là rất già để làm anh trai hay không?”
Phụt…
Có người nhịn không được mà bật cười, những người khác cũng che miệng lén cười.
Khóe miệng Jaymond co quắp, đứa bé đáng yêu này không những không thích bộ dạng của mình mà còn chê mình già sao?
“Còn nữa…” Hạ Thiếu Lăng mặc kệ tiếng cười của người khác cùng vẻ mặt co quắp của Jaymond, nói: “Nếu cháu gọi chú là anh trai, vậy chẳng lẽ người già như chú phải gọi mẹ cháu là dì sao?”
Hạ Thiếu Lăng chỉ chỉ Tô Khinh Lăng, biểu cảm cổ quái nhìn Jaymond. Giống như đang nói… đầu chú không có tóc sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc