Đón Được Người Xuyên KhôngNhà đại minh tinh thần bí.
Ngày hôm sau, lại vẫn giống như Tô Khinh Lăng đã dự đoán, chuyện Hạ Thiếu Lăng sử dụng khinh công đã trở thành đầu đề khắp các mặt báo. Thế nhưng may mắn là lúc ấy những ký giả kia quá sửng sốt nên không có chụp được tấm ảnh nào, cho nên sức thuyết phục cũng giảm đi rất nhiều. Rất nhiều người đều bán tín bán nghi về tin tức của Hạ Thiếu Lăng, một đứa nhỏ mới tám chín tuổi đầu làm sao có thể là một cao thủ võ lâm?
Thế nhưng khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là Trần đạo diễn lại rất tin tưởng, đồng thời cũng rất có hứng thú với Hạ Thiếu Lăng. Cho nên hắn ta liền gọi điện thoại bảo Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng để con trai hai người cùng gia nhập vào làng giải trí, theo xu hướng phát triển ngôi sao nhí.
“Muốn con trai tôi tham gia đóng phim?” Tô Khinh Lăng cầm điện thoại, quay đầu nhìn về phía con trai đang chơi game với anh hai của mình. Cô đáp: “Trần đạo diễn, anh khẳng định?” Con trai cô rất ngại phiền phức, Trần Ti Viễn này thật muốn để một nhà ba người bọn họ đảo điên thiên hạ sao?
“Không được, tuyệt đối không được” Tô Diệu Đức là người đầu tiên phản đối “Thiếu Lăng không cần phải đi đóng phim” Cháu ngoại ông đương nhiên không cần phải đi đóng phim để nổi tiếng, nó vốn là người có giá trị trong xã hội này. Ông muốn bồi dưỡng cháu ngoại trở thành người thừa kế tương lai của tập đoàn Tô thị.
“Đúng vậy, Thiếu Lăng nhà chúng ta cần gì phải trở thành ngôi sao nhí trong cái thế giới hỗn loạn đó?” Tô Mặc Thần đang chơi game cùng cháu ngoại cũng lên tiếng.
“Con không phải cũng đang lăng lộn trong cái giới giải trí hỗn loạn đó sao?” Nghe thấy lời con trai thứ hai nói, vợ chồng Tô Diệu Đức cũng cảm thấy lạ lùng.
“Con với Thiếu Lăng đương nhiên khác nhau, nó là bảo bối của nhà chúng ta nha!”
“Con nói cũng đúng” Lời nói của hắn khiến cho Tô Diệu Đức cười to.
Tô Khinh Lăng thấy thế liền lắc lắc đầu, sau đó nói với Trần đạo diễn qua điện thoại:
“Trần đạo diễn cũng nghe rồi đó, thái thượng hoàng cùng thái hậu nhà tôi không đồng ý, con trai tôi không thể tiến vào giới giải trí rồi!”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc, không biết phải thế nào mới có thể khiến cho chủ tịch Tô đổi ý đây?” Trần đạo diễn cũng nghe thấy đoạn đối thoại đó, quả thật cảm thấy rất đáng tiếc.
“Tôi nói này Trần đạo diễn, đã có vợ chồng tôi rồi mà anh còn muốn có cả con trai tôi, dã tâm của anh cũng quá lớn rồi đó” Tô Khinh Lăng bộ dạng uể oải nói.
“Hắc hắc, ai bảo gia đình cô ưu tú như vậy làm gì?” Trần đạo diễn ha ha cười không ngừng.
“À!” Tô Khinh Lăng trái lại tiếp lời một cách tự nhiên: “Ai bảo nhà chúng tôi di truyền gene trội làm gì”
Trần Ti Viễn lăn lộn trong giới giải trí này đã mấy chục năm, tự nhận thấy đã gặp không ít người nói tiếng gặp quỷ nói tiếng quỷ. Hắn thật ra rất tán thưởng người thẳng thắng như Tô Khinh Lăng, cho nên cũng sẽ không cảm thấy cô quá kiêu ngạo hay tùy tiện.
“Đúng vậy, nhà cô đều có gene tốt cả. Cho nên nếu cả nhà cùng kéo nhau vào giới giải trí này nhất định sẽ nhanh chóng nổi tiếng…”
Tô Khinh Lăng trợn mắt, người này vẫn còn chưa chịu buông tay sao?
“Đúng rồi Khinh Lăng, gần đây tôi vừa đọc được một cuốn tiểu thuyết cũng không tệ, đang định liên hệ với tác giả để mua bản quyền, sau đó dựng thành phim cho cô và Tư Lạc diễn…”
“Tiểu thuyết gì?” Tô Khinh Lăng nghe hắn nói như thế cũng thấy hứng thú.
“Là thể loại xuyên không đang nổi thời gian này, nữ chính sơ ý xuyên không về một quốc gia không có trong lịch sử…”
“Tiểu thuyết xuyên không?” Thanh âm Tô Khinh Lăng rất cao, cô thật sự thấy kịch bản này rất thích hợp với vợ chồng mình. Cô cũng từng là chân chính xuyên không một lần, đóng bộ phim này ngoài cô ra thì còn ai thích hợp hơn đây?
“Đúng vậy, nội dung cũng khá hay, rất được ủng hộ trên mạng. Phỏng chừng chỉ cần biên kịch cho tốt một chút rồi dựng thành phim, nhất định sẽ thu hút rất nhiều người…” Trần đạo diễn là một người rất bảo thủ, theo tư tưởng phong kiến, cho nên tác phẩm của hắn từ trước đến giờ rất ít. Thế nhưng những bộ đã ra mắt đều mang theo một hương vị độc đáo riêng, danh tiếng hắn cũng khá nổi tiếng trong nước.
“Không thành vấn đề, nếu kịch bản hoàn thành thì cứ đưa cho tôi và Lạc xem thử là được“
“Quyết định vậy đi, tôi sẽ đi liên hệ với tác giả liền“
“Tạm biệt“
…
“Tiểu Lăng, con sắp quay phim à?” Nghe thấy cuộc nói chuyện của Tô Khinh Lăng cùng Trần Ti Viễn, người Tô gia quan tâm hỏi.
“Dạ” Tô Khinh Lăng gật gật đầu, cô có dự cảm bộ tiểu thuyết mà Trần đạo diễn vừa ý sẽ rất thành công, mà cô cùng Lạc nhất định sẽ có lợi nhuận rất cao. Thế nhưng cô đóng phim cũng không phải vì tiền, chỉ là gần đây hơi nhàm chán một chút. Có lẽ nếu ngày nào đó thấy chán show-biz, cô cũng sẽ đi tìm thú vui khác…
“Em đó giờ chưa từng diễn xuất, bây giờ em nghĩ mình có thể diễn được không?” Tô Mặc Thần giội một gáo nước lạnh. Tuy rằng em gái nhà hắn rất lợi hại nhưng tục ngữ có nói ‘trái nghề như cách núi’, quay phim không phải việc dễ dàng như vậy.
“Anh cũng có thể làm đạo diễn, em tại sao không thể quay phim?” Tô Khinh Lăng liếc mắt một cái về phía anh hai mình, nói tiếp “Chưa kể mười mấy năm qua em cũng xem biết bao nhiêu bộ phim rồi. Lạc cũng chưa từng làm quen với diễn xuất nhưng anh ấy cũng làm rất tốt đó thôi. Chẳng lẽ em thì sẽ không được sao?” Hừ, cũng chỉ là quay phim mà thôi.
“Con đừng có giội nước lạnh vào em gái con!” Bà Tô tuyệt đối là đứng về phía con gái mình.
“Rồi rồi, con không nói nữa là được” Tô Mặc Thần giơ hai tay lên đầu hàng.
“Cậu nhỏ, cậu không cần lo lắng, mẹ con chính là nữ ma đầu, cậu không thể dùng mắt của người thường để nhìn mẹ con đâu…” Hạ Thiếu Lăng nói nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào màn hình trò chơi điện tử.
“Thằng nhóc quỷ, con đang khen hay mắng mẹ đó?” Tô Khinh Lăng trừng mắt.
“Được rồi, đừng cãi nữa” Tô Diệu Đức khoát tay, sau đó ông nói tiếp: “Tiểu Lăng, sao giờ này rồi mà Tư Lạc còn chưa về?” Qua giờ cơm chiều rồi, đứa con cả của ông có bữa tiệc với khách nên hôm nay sẽ về trễ, nhưng con rễ sao giờ này vẫn chưa về tới nhà?
“Đúng nha, sao Lạc còn chưa về nữa?” Tô Khinh Lăng cũng nhíu mày “Để con gọi điện thoại cho anh ấy”
“Ừ, nói cả nhà đang đợi nó về ăn cơm”
“Dạ!”
…
“Tư Lạc, cám ơn anh, nếu không có anh thì hôm nay em nhất định sẽ rất thảm” Dương Phỉ Phỉ nhìn đôi giày cao gót của mình, sau đó mỉm cười với Hạ Tư Lạc.
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tư Lạc không chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái, nói:
“Cô nên cám ơn Mạch Cao” Nếu không phải Mạch Cao sợ mất lòng thì hắn cũng không muốn để ý tới cô nàng Dương Phỉ Phỉ này.
Nụ cười của Dương Phỉ Phỉ ¢ươиg ¢ứиg trên mặt.
Mạch Cao thấy không khí có chút xấu hổ liền đứng ra hoà giải: “Ha ha, cô Phỉ Phỉ không cần cám ơn đâu, chúng ta có thể gặp được cũng là có duyên, hơn nữa đưa cô về cũng do thuận đường thôi”
“Nhưng vẫn phải cảm ơn hai người…”
“Chồng yêu mau nghe điện thoại…” Chuông điện thoại di động trong túi Hạ Tư Lạc reo vang, tiếng chuông độc đáo khiến Dương Phỉ Phỉ cũng nhịn không được mà nhìn sang. Hạ Tư Lạc sao có thể để loại nhạc chuông như vậy chứ?
Hạ Tư Lạc như không màng đến ánh mắt người ngoài, bình tĩnh bắt máy.
“Lạc, anh đang ở đâu vậy?” Thanh âm của vợ yêu truyền đến từ đầu bên kia.
Mẹ Con Thật Là Yêu Nghiệt“Lạc, anh đang ở đâu vậy?” Thanh âm của vợ yêu truyền đến từ đầu bên kia.
“Anh còn ở ngoài đường, anh sẽ về ngay” Thanh âm của Hạ Tư Lạc vẫn thản nhiên như cũ nhưng Dương Phỉ Phỉ vẫn không bỏ qua khóe miệng đang nhếch lên của hắn. Cô ta đố kỵ, đố kỵ Tô Khinh Lăng có thể làm cho một Hạ Tư Lạc tuấn mỹ lãnh khốc này mỉm cười.
“Chắc là Khinh Lăng gọi đúng không? Thật ngại quá, đều do em mà khiến anh trễ giờ” Dương Phỉ Phỉ cố ý dùng âm lượng có thể khiến cho Tô Khinh Lăng đầu bên kia điện thoại nghe thấy.
“Hồ ly tinh nào đang ở bên cạnh anh vậy?” Tô Khinh Lăng đương nhiên nghe ra thanh âm của Dương Phỉ Phỉ, đương nhiên hiểu rõ ý định của cô ta. Nếu cô ta đã muốn kiếm chuyện với cô thì cô đương nhiên sẽ không khách khí.
Âm lượng ba chữ “Hồ ly tinh” rất cao của Tô Khinh Lăng truyền tới từ bên kia điện thoại khiến cho sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lúc trắng lúc xanh, đồng thời cũng làm cho Mạch Cao nhịn không được mím môi cố nén cười.
Từ đầu tới đuôi, không thay đổi sắc mặt chỉ có Hạ Tư Lạc.
“Là Dương Phỉ Phỉ” Giọng nói hờ hững khiến Dương Phỉ Phỉ càng thêm xấu hổ, hơn nữa Hạ Tư Lạc tiếp lời khiến cho người ta nghĩ hắn đang đáp lại câu ‘Hồ ly tinh nào đang ở bên cạnh anh vậy?’ của Tô Khinh Lăng, mà đáp án ở đây chính là ‘Dương Phỉ Phỉ’.
“A, thì ra là Phỉ Phỉ, hại em ta còn tưởng hồ ly tinh không biết xấu hổ nào lại quấn quít lấy anh đó chứ. Nói xin lỗi với cô ấy dùm em nhé!” Tô Khinh Lăng đặt ௱ôЛƓ ngồi lên sô pha, hai chân bắt chéo nhau, miệng thì nói xin lỗi nhưng biểu cảm trên mặt lại gian trá mười phần.
Hạ Thiếu Lăng cùng cậu nhỏ Tô Mặc Thần cùng trợn trắng mắt: mẹ / em gái cũng giỏi diễn trò đó chứ!
Mà vợ chồng Tô Diệu Đức cũng chỉ biết lắc đầu. Con gái bọn họ từ trước đến nay cũng không phải dễ xem thường, cho nên bọn họ không lo lắng cô phải lội ngược dòng cực khổ trong giới giải trí, càng không biết có ai đủ bản lĩnh đi hại con rễ đến từ cổ đại của họ…
Hạ Tư Lạc không lên tiếng, hắn đương nhiên sẽ không ngốc mà đi nói lời xin lỗi với Dương Phỉ Phỉ.
Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lại thay đổi, Tô Khinh Lăng này quả nhiên không đơn giản.
Mạch Cao cũng mím môi, thật ra hắn sợ một khi mình hé môi sẽ không ngăn được tiếng cười bạo phát. Con gái nhà Tô gia quả thật lợi hại, Dương Phỉ Phỉ này cũng có tâm tư không an phận trên người Hạ Tư Lạc như nhiều minh tinh khác. Thế nhưng Hạ Tư Lạc xưa giờ luôn duy trì biểu cảm lạnh lùng với những nữ diễn viên khác, mà bây giờ người vợ yêu nghiệt thích hung hăng càn quấy của hắn cũng đã hiện thân, những cô nàng có tâm tư chắc cũng không còn đất dụng võ nữa.
“Đúng rồi, khi nào thì anh về? Ba mẹ đang chờ cơm anh đó” Tô Khinh Lăng giống như đã quên hết đoạn nhạc đệm vừa rồi, trực tiếp đá Dương Phỉ Phỉ đi chỗ khác.
“Anh về ngay” Hạ Tư Lạc đáp, nếu không phải gặp Dương Phỉ Phỉ thì hắn đã về nhà từ lâu rồi.
“Vậy anh mau lên đi” Tô Khinh Lăng nói xong, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên phát ra một câu ngọt đến làm cho người ta nổi da gà qua điện thoại:
“Chồng, em chờ anh ở nhà!”
Oa…
Tô Mặc Thần cùng Hạ Thiếu Lăng cúi người nôn mửa, ngay cả vợ chồng Tô Diệu Đức cũng dở khóc dở cười.
Mà phía bên kia điện thoại, Dương Phỉ Phỉ cực kỳ tức giận, cô ta bảo đảm Tô Khinh Lăng này nhất định đang nhắm vào mình. Đáng giận, một khi đã như vậy thì cô ta nhất định phải đoạt Hạ Tư Lạc vào tay mình. Thế nhưng người đàn ông này lại quá không hiểu phong tình, lại càng không biết thương hương tiếc ngọc, dường như những thủ đoạn dùng để đối phó với những tên đàn ông khác không hề có tác dụng với hắn. Xem ra cô ta phải xuống tay với con trai họ là cách tốt nhất. Thằng nhóc quỷ kia dám làm cô ta mất mặt hôm đó, quả nhiên là con trai của Tô tiện nhân, cũng hạ tiện như nhau… @#$^&*(
“Được” Hạ Tư Lạc đáp, sau đó cúp điện thoại. Hắn quay mặt lại, vẫn bộ dạng lạnh như băng.
“Chúng ta phải về” Lời này là hắn nói với Mạch Cao, tuy rằng biểu cảm duy nhất của Hạ Tư Lạc là lạnh nhạt nhưng Mạch Cao vẫn có thể nhận ra hắn đang tức giận.
“Được, tôi đưa anh về” Mạch Cao đáp, nghĩ thầm chắc Hạ Tư Lạc nghĩ mình đang lo chuyện bao đồng khi quan tâm đến Dương Phỉ Phỉ. Mạch Cao quay sang nói với Dương Phỉ Phỉ: “Cô Dương, chúng tôi đi trước”
Mà Hạ Tư Lạc chỉ gật nhẹ đầu với cô ta, sau đó rời đi.
Dương Phỉ Phỉ nhìn chiếc xe chở bọn họ đi, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng lại chuyển sang đầy giận giữ. Hạ Tư Lạc khiến cho cô ta nếm được mùi vị thất bại, nhưng càng như vậy thì cô ta lại càng không muốn nhận thua. Chờ xem, cô nhất định phải khiến cho Hạ Tư Lạc hối hận khi đã đối xử với cô ta như thế.
…
“Ha ha, cô ta như vậy mà cũng dám mơ tưởng tới chồng con, xem con đạp bay cô ta như thế nào” Tô Khinh Lăng đứng lên, hai tay chống nạnh cười ha hả.
“Chậc chậc, em gái à, em trở thành kẻ bạo lực rồi” Tô Mặc Thần nhìn thấy hình tượng của em gái mình lúc này, chỉ biết lắc đầu. Nếu để cho người khác nhìn thấy, hắn nhất định sẽ phải ném cái bản mặt của mình đi.
“Cậu nói sai rồi. Mẹ con không phải trở thành kẻ bạo lực mà bạo lực vốn dĩ tồn tại trong con người của mẹ” Hạ Thiếu Lăng rung đùi, đắc ý nói.
“Thằng nhóc quỷ này, lại ngứa da rồi à?” Tô Khinh Lăng trừng mắt con trai.
Hạ Thiếu Lăng nhún nhún vai nhìn Tô Mặc Thần, ý nói: Nhìn đi, mẹ con vốn dĩ là một kẻ bạo lực.
Tô Khinh Lăng dở khóc dở cười. Con trai cũng di truyền từ gene trội của mình, sau này cô cũng không sợ nó bị người khác khi dễ.
“Tiểu Lăng, cái cô Dương Phỉ Phỉ kia có thật là… với Tư Lạc không?”
Tô Diệu Đức nhìn con gái. Dương Phỉ Phỉ, ông của không xa lạ gì. Đã từng, một vài sản phẩm của tập đoàn Tô thị có mời cô gái này làm người đại diện. Bên ngoài, hình tượng cô ta rất dịu dàng, luôn nở nụ cười, nhưng ông ta vẫn chưa từng tin đó là con người thật của cô ta. Thực tế nếu không có bản lĩnh chà xát với hiện thực thì một người phụ nữ vẫn khó có thể đứng vững trong giới giải trí đầy giả tạo này.
“Đúng vậy, cô ta đang mơ tưởng đến chồng của con – con rễ của cha mẹ đó” Tô Khinh Lăng nghênh ngang nói, tuyệt không một chút lo lắng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Người nói tiếp là bà Tô. Giới giải trí này như một nồi thuốc nhuộm, bà thật lo lắng. Có lẽ Dương Phỉ Phỉ sẽ không thành công nhưng nhất định sẽ thêm rất nhiều phiền toái.
“Yên tâm đi mẹ” Tô Khinh Lăng vỗ vỗ tay mẹ mình, nói tiếp: “Con gái của mẹ cũng không phải là người thích nhẫn nhịn, mà con rễ của mẹ cũng không phải là người ngu xuẩn sẽ bị lung lay chỉ vì vài lời nhỏ nhẹ của phụ nữ. Hồ ly tinh cứ việc cưỡi ngựa đến đi, lúc đó con sẽ đóng cửa, thả chó, cắn hồ ly, hắc hắc…”
Nhìn thấy phản ứng đó của em gái, Tô Mặc Thần chỉ biết quay sang nói với cháu trai:
“Thiếu Lăng, mẹ con quả thật là yêu nghiệt”
Hạ Thiếu Lăng nhún vai, đây còn phải nói sao?