Vốn tưởng rằng đêm nay có thể tránh được một kiếp, ai ngờ vẫn bị buộc ở trong cung. Diệp Vũ biết vậy nên tiêu tan, cúi sâu đầu xuống, rất muốn tìm một cái hang trốn đi. Văn quý phi kiên trì giữ lại mình trong cung, mục đích và động cơ thật không đơn giản, đến tột cùng nàng ta định làm gì?
“Ái phi không cần đa lễ” Hắn kéo tay nàng ta đi lên trước, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái đứng cạnh, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.
“Nô tì còn tưởng bệ hạ đang bận chứ ạ”
Văn Hiểu Lộ giọng nhỏ nhẹ ôn nhu, như chim nhỏ nép vào người hắn, sau đó dìu hắn lên ngồi ghế trên, sai kẻ hầu pha trà.
Ánh mắt Sở Minh Phong đảo nhanh, cứ như vừa nhìn thấy người trong đại điện vậy, khó hiểu hỏi, “Thẩm Nhị phu nhân chẳng phải theo Thẩm Chiêu ra cung rồi sao? Vì sao ngươi còn ở trong này?”
Nàng ta cười ôn nhu, “Cung yến tan, nô tì thấy canh giờ vẫn còn sớm, nên mời Nhị phu nhân đến điện Phượng Tê chỉ cho nô tỳ múa”
Diệp Vũ vẫn cúi đầu, không hành lễ, cũng không lên tiếng, đầu óc chuyển động nhanh, ý định muốn cáo từ ra cung. Giả bệnh? Đau đầu? Hay đau bụng đây?
Hắn nhất định sẽ mời thái y tới chẩn bệnh, vậy chẳng phải hết đường sao? Cho dù không muốn giúp, hắn cũng sẽ không đưa nàng ra cung ngay, nàng đành phải ở lại trong cung. Biện pháp này không được.
Sở Minh Phong thấy nàng cúi thấp người xuống, cũng đoán được lòng nàng đang nghĩ gì, nhìn một lát rồi thôi, nói với cô gái bên cạnh, “Nàng sáng tác múa sao? Trẫm thật muốn nhìn xem nàng sáng tác ra điệu múa gì”
“Vậy nô tì xin bêu xấu rồi ạ” Văn Hiểu Lộ cười mị hoặc.
“Trẫm đợi” Mắt hắn chớp chớp, đầy ái muội.
Nàng ta ý bảo nữ nhạc công chuẩn bị tấu nhạc, tiếp đó sai Linh Nhi đưa một ghế đôn đến, mời Diệp Vũ ngồi. “Thẩm Nhị phu nhân xin chỉ điểm giúp cho”
Diệp vũ nói khiêm tốn, ‘Quý phi tài múa kỹ lưỡng, tại sao phải chỉ điểm chứ? Thi*p thân chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi ạ”
Văn Hiểu Lộ thay xiêm áo như con công cao ngạo, cao quý, ngẩng cao đầu, bỗng nói thản nhiên, “Thẩm Nhị phu nhân cầm nghệ trác tuyệt, có thể vì bản cung tấu một khúc “Phượng Cầu Hoàng” được không?”
Diệp Vũ sửng sốt, gật đầu đồng ý.
Cung nhân nâng cầm đến, Linh Nhi đặt đàn cổ lên trên án, nàng ngồi xuống, nhìn về phía Văn quý phi, có cảm giác ghế chủ toạ trên kia có một luồng mắt nóng như lửa vọt thẳng tới, dính trên người, như muốn thiêu nàng vậy. Lặng lẽ ngước mắt, quả nhiên hắn đang nâng ly trà lên môi, mắt lại liếc về phía nàng. Cả bốn luồng mắt chạm nhau, nàng hốt hoảng tránh đi, lưng tự dưng bốc lên một luồng khí nóng.
Mười ngón tay bắt đầu múa, tiếng đàn róc rách chảy xuôi, nhạc công ôn tồn, tiếng nhạc du dương. Văn Hiểu Lộ bắt đầu múa, xiêm y lả lướt, tay áo màu hồng vàng, tiếng ngọc bội vang lên lanh canh, tiếng châm cài lách cách. Ngón tay ngọc xanh miết uyển chuyển bay múa, nói ra thì xấu hổ, mị thái thiên thành.
Sở Minh Phong nhìn không chớp mắt thưởng vũ, rất hứng thú, coi ánh mắt gương mặt mày ngài ấy, luyến tiếc rời đi mà nhảy đầy kỹ thuật kia, thân thể nhẹ nhàng. Điệu nhảy này, cùng với điệu nhảy kia, khác hoàn toàn.
Diệp Vũ nghĩ đây là kỹ xảo của phi tần hậu cung.
Điệu nhảy có tên là “Phượng Cầu Hoàng”, kỹ thuật nhảy mềm mại, điệu đàng, uyển chuyển, nhẹ nhàng, cứ như Phượng Hoàng bay trên bầu trời cao xanh, đem màn múa cổ điển múa đến cực hạn. Văn Hiểu Lộ tại đây nhảy hoà nhập vào trong điệu múa uyển chuyển tình cảm, phối hợp với mi tâm đầy ưu thương, biểu đạt Phượng hoàng đầy thương cảm và ưu sầu.
Văn Hiểu Lộ bước nhanh nhảy vọt, Phượng Hoàng bay lên không, bóng ảnh liên hoàn, màu đỏ rực lên bóng đỏ hoa mỹ.
Sau đó, tay áo bay lên tận trời, lại chậm rãi hạ xuống, chân trái nâng lên, khúc hết, Phượng hoàng đứng ngạo nghễ giữa đại điện, làm lục cung vô sắc, phấn rơi đầy đất. Như thế, múa đã xong, tiếng đàn cũng chậm rãi ngừng lại. Sở Minh Phong thân bất do kỷ, đứng dậy đi tới nắm chặt tay nàng ta.
Nàng ta nhìn chăm chú thiên tử, mắt như sương khói, thống khổ thâm tình. Thâm tình đối diện như thế, duy trì một lát, sau đó hắn ôm lấy nàng ta, đi thẳng vào tẩm điện, cung nữ hạ màn xuống che lại. Diệp Vũ sững sờ một lát, lấy lại tinh thần, rồi thở dài nhẹ nhõm, mà trong lòng lại thấy rầu rĩ.
Linh Nhi bảo các cung nữ khác rời khỏi đại điện, chờ truyền triệu, Diệp Vũ đứng lên, “Linh nhi cô nương, đêm đã khuya, ta ra cung hồi phủ..”
“Nhị phu nhân, quý phi vừa mới nói, giờ ngọ thiện ngày mai mới cho người ra cung” Linh Nhi nói.
“Đại nhân đang lo cho ta, ta vẫn nên ra khỏi cung, làm phiền Linh Nhi cô nương an bài cho”
“Quý phi có lệnh, nô tỳ không dám tự ý ạ” Linh Nhi cười khẽ, “Quý phi mời Nhị phu nhân ngủ lại điện Phượng Tê, hay là người lo có chuyện xảy ra ngoài ý muốn?”
“Dĩ nhiên không phải vậy” Diệp Vũ lắc đầu thoả hiệp, “Quý phi và bệ hạ đã an nghỉ, làm phiền Linh Nhi cô nương bảo một cung nhân mang ta đi thiên điện được không?”
Linh Nhi cười khéo, “Vừa rồi quý phi không bảo nô tỳ lui, cũng không bảo Nhị phu nhân đi nghỉ, y theo tính của quý phi, nô tỳ và Nhị phu nhân phải ở đại điện này đợi, nếu nửa canh giờ sau quý phi không có phân phó gì khác, mới lui đi nghỉ ạ”
Nghe vậy, Diệp Vũ nổi giận, lửa giận ngập trời không có chỗ bộc phát. Đây là quy củ chó má gì thế? Chỉ thuần tuý là lấy cớ thôi!
Linh Nhi tuy có xin lỗi, song lại cao giọng lên, “Để Nhị phu nhân phải đợi nửa canh giờ, nô tỳ rất băn khoăn, nhưng mà quý phi là sủng phi của thiên tử, làm nô tỳ chỉ biết nghe lệnh làm việc, vẫn xin Nhị phu nhân thứ lỗi cho. Thẩm đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng tóm lại cũng là thần tử, phụng mệnh làm việc, cúc cung tận tuỵ vì thiên gia, Nhị phu nhân nghĩ sao?”
Diệp Vũ cười mà trong không cười, “Hưởng lộc của quân, vì quân làm việc, xưa nay vốn thế. Nhiều năm qua, nhà tôi với bệ hạ, với triều đình trung thành tuyệt đối, có trời chứng giám”
Linh Nhi cười to, “Chúng ta là con dân Sở quốc ai mà chẳng biết Thẩm đại nhân lòng dạ son sắt, cũng là thế, Nhị phu nhân vẫn nên cùng nô tỳ đợi ở ngoài tẩm điện nửa canh giờ đi” Nói xong, nàng ta kéo tay Diệp Vũ, đứng gần rèm che, ghé tai nói, ‘Nếu bệ hạ, quý phi có sai bảo, ở đây có thể nghe thấy đó”
Diệp Vũ vừa tức vừa phẫn nộ, cuối cùng cũng hiểu ra: Văn quý phi biết mình và Sở Minh Phong có tư tình bất thường, thừa dịp này ép mình ngủ lại trong cung, chính mắt thấy, tai nghe Sở Minh Phong sủng hạnh nàng ta, mượn kiểu này để tự nói cho mình biết, mình chẳng qua là được thiên tử sủng riêng, vĩnh viễn không quang minh chính đại, vĩnh viễn không thể tranh thủ tình cảm với nàng ta được.
Trong tẩm điện truyền ra tiếng nam nữ hoan ái, Văn quý phi nũng nịu cười quyến rũ, Sở Minh Phong giọng trầm thấp, vành tai mái tóc chạm vào nhau, tiếp đó còn nghe thấy tiếng họ cười quay cuồng trên giường…
Linh Nhi thân đã trải qua dày dạn, mặt không đổi sắc, Diệp Vũ thì lại không thế, mặt đỏ tai hồng, không muốn nghe tiếp nữa. Chẳng bao lâu, trong điện truyền ra tiếng ngâm nga nóng bỏng, nhất là tiếng Văn Hiểu Lộ ngâm nga ՐêՈ Րỉ, nghe rõ lọt tai, khiến người ta mặt đỏ tim đập. Linh Nhi đi tới, hạ giọng nói, “Nô tỳ mót quá, đi xả một chút”
Diệp Vũ còn chưa kịp phản ứng thì Linh Nhi đã chạy vội ra ngoài. Bên tai vẫn nghe đầy tiếng dâm, nàng càng nghĩ càng giận, trong lòng bốc lửa, chỉ đơn giản bịt lỗ tai lại.
Yên tĩnh chút, nhưng lòng không cách nào bình tĩnh được. Văn quý phi dựa vào cái gì mà bắt nàng đợi ở trong này xem, nghe bọn họ làm việc trên giường chứ? Nhưng nếu Văn quý phi không làm thế thì nàng cứ xem thoải mái, sao lại không xem chứ? Sở Minh Phong cũng chẳng kiêng kị gì, cố ý sủng hạnh phi tần trước mặt nàng, nếu vậy, vì sao nàng lại tức giận? Vì sao không xem chứ?
Nghĩ thế, nàng bỏ tay xuống, nhìn chăm chú về phía giường. Màn mỏng quá mức, có thể thấy tất cả quang cảnh trong tẩm điện, cảnh giường chiếu đang trình diễn tình yêu hừng hực khí thế. Trong ௱ôЛƓ lung, Sở Minh Phong Tʀầռ tʀʊồռɢ đè nặng lên trên người Văn quý phi không mảnh vai che thân, thân hình nam tính cường tráng khoẻ mạnh kia, cùng thân hình phụ nữ trắng nõn mềm mại ấy cùng hợp lại thành một thể, quấn quít cùng nhau, si mê khiến người ta chảy máu mũi… Nàng ta nhấc đôi chân thon dài lên vòng qua lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn, còn hắn đang chôn sâu trên người nàng ta, luật động rất nhanh…
Chẳng hiểu sao, Diệp Vũ có cảm giác tim đập rất mạnh, chút khí lạnh lan tràn từ chân lên… Chẳng hề báo trước… Nhưng nàng lại không có thời gian nghĩ xem vì sao lại thế, cũng không muốn nghĩ, chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là, hắn là hoàng đế, sủng hạnh phi tần là chuyện đương nhiên.
Nàng không nhìn nữa, trong đầu bất giác hiện lên một cảnh triền miên mãnh liệt тһô Ьạᴏ quấn quít si mê, cảnh này khiến nàng thấy ghê tởm, tuyệt vọng không bao giờ quên…
Điều này cứ dây dưa mãi với nàng, khiến nàng chẳng biết theo ai, thần kinh suy nhược, hiện giờ lại tra tấn nàng ở đây, nàng thống khổ ôm trán, hoảng sợ tránh đi. Ra khỏi đại điện, nàng ᴆụng phải Linh Nhi, Linh Nhi cười hỏi, “Nhị phu nhân đây đang định đi đâu thế ạ?”
“Ta muốn xuất cung về phủ!” Diệp Vũ giọng kiên quyết.
“Cái này..”
“Cho dù là gì đi nữa ta cũng muốn ra khỏi cung!”
“Vậy được rồi, nô tỳ sẽ an bài cỗ kiệu cho ngài” Linh Nhi mỉm cười. Rất nhanh, Diệp Vũ đã ngồi trên kiệu rời khỏi điện Phượng Tê.
***
Trong tẩm điện, bóng ảnh mờ ảo, hoan ái cao trào. Sở Minh Phong nằm, Văn Hiểu Lộ nằm lên người hắn, cái lưỡi thơm tho liếm hôn иgự¢ hắn, cố ra sức. Nhưng phản ứng của hắn khác hẳn như vừa rồi một trời một vực, vẫn nằm im, giống như chẳng chút hứng thú nào.
Nàng ta không muốn mất đi cơ hội sủng ái tốt nhất này, cố sức cọ cọ, mắt đầy mê ly quằn quại đáng yêu, hôn môi góc cạnh của hắn. Hắn vẫn để ý tới động tĩnh ngoài tẩm điện, thoáng thấy Diệp Vũ lảo đảo trốn đi, lửa nóng trong cơ thể bất giác vơi dần, rút ra khỏi thân nữ tử, nằm xuống bình ổn. Không ngờ hắn càng nghĩ càng thấy phiền, càng phiền càng muốn biết nàng làm sao, đi đâu.
Nữ tử kiều mỵ áp sát hắn, hắn sớm đã mất hứng, đơn giản đẩy mạnh nàng ta ra, nhanh nhẹn ngồi dậy.
“Bệ hạ…” Văn Hiểu Lộ cả kinh, phát giác ra sự khác thường của hắn nhất định là vì Diệp Vũ, vì thế nằm lên đầu vai hắn, nói mê hoặc, “Bệ hạ sao vậy? Có phải nô tỳ hầu hạ không được chu toàn khiến bệ hạ mất hứng không ạ?”
“Trẫm còn nhớ tới có ít tấu chương vẫn chưa phê xong, nàng nghỉ đi” Sở Minh Phong vớ lấy áo choàng mặc vào.
“Bệ hạ, ngày mai xem tấu chương cũng không muộn mà, nô tì đã tám ngày chưa được thị tẩm rồi ạ” Nàng ta uỷ khuất nói, kéo áo hắn, thần sắc mê mệt, mị thái thiên thành, khiến người ta rùng mình.
“Để khi khác trẫm lại cùng nàng” Hắn kéo áo ra, chẳng chút lưu luyến.
“Không, nô tì muốn tối nay bệ hạ cùng nô tì…” Nàng ta vội vã xuống giường, kéo tay hắn, lệ đong đầy, nước mắt sắp rơi, “Nô tì có phải làm bệ hạ thấy chán không ạ?”
“Ngươi lại chẳng biết điều vậy, trẫm thấy thật phiền chán quá” Hắn nói, mắt sắc lạnh, giọng lạnh băng.
Văn Hiểu Lộ biết thần sắc bệ hạ như thế, đó là thật sự không đổi được, đành buông tay ra, “Vậy bệ hạ đi nghỉ sớm đi ạ, xin bảo trọng long thể”
Sở Minh Phong mặc y bào vào, đi thẳng. Nàng ta nhìn theo bóng hắn biến mất, thần sắc uỷ khuất dần cũng biến mất theo, biến thành âm độc và oán giận.
Phụng dưỡng bệ hạ đã nhiều năm, chưa từng thất thủ, không ngờ Diệp Vũ lại có ảnh hưởng lớn tới hắn như vậy. Dĩ vãng, kẻ địch lớn nhất của nàng ta là Tô hoàng hậu, mà nay, là Thẩm Nhị phu nhân, Diệp Vũ.
Ra khỏi điện Phượng Tê, Sở Minh Phong sai người đi chặn cỗ kiệu kia lại, sau đó về điện Trừng Tâm.
Diệp Vũ vừa mệt vừa buồn ngủ, mí mắt cứ nặng trịch định chợp mắt chút, không ngờ đã ngủ luôn. Đợi cỗ kiệu dừng lại, nàng mới bừng tỉnh, biết đã tới biệt quán, liền xuống kiệu.
Ánh mắt chạm tới vật trang trí vàng ngọc xa hoa trong điện, nàng khi*p sợ, đây là….điện Trừng Tâm? Sao tự dưng lại ở chỗ này thế? Chẳng phải Linh Nhi đã an bài cho nàng ra cung đó sao? Nhưng kiệu phu lại nâng kiệu tiến đến đại điện, tiểu công công nhẹ giọng nói, “Nhị phu nhân mời đi theo tiểu nhân”
Diệp Vũ tỉnh táo lại, xoay người bỏ chạy, nhưng cửa điện lại chậm rãi đóng chặt. Ra không được, làm sao đây? Sở Minh Phong không phải đang ở điện Phượng Tê sủng hạnh Văn Quý phi đó sao?
Nàng hỏi bệ hạ đâu, tiểu công công không đáp, kéo mạnh tay áo nàng đi thẳng vào điện tắm. Hoá ra hắn đang tắm.
Điện tắm đang mở rộng, đập vào mắt là Bạch ngọc, màn lụa mỏng từ trên rủ xuống, bay lất phất, một màn này che lấp đi toàn cảnh cái bể tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút mờ mịt, như mộng như ảo. Trên đường đi trải thảm xanh biếc, dẫm lên trên cảm giác rất mềm mại, nàng bị tiểu công công túm đi, đi tới trước bể tắm, tiểu công công không nói gì, tự giác lui ra.
Diệp Vũ không rõ Sở Minh Phong không có trong bồn tắm, chẳng lẽ hắn vẫn còn ở trong điện Phượng Tê sao?
Đằng sau có người!
Nàng lập tức xoay người lại, hắn đứng ngay sau lưng nàng, trên người chẳng che gì, cả thân thể bóng loáng dưới ánh nến, khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nàng cả kinh tột đỉnh, vội xoay người, quẫn bách cúi đầu, mặt má và cổ đều đỏ rực như lửa đốt vậy.
Sở Minh Phong ôm lấy nàng, nàng kêu lên kinh hãi, giãy dụa chẳng có kết quả, bị hắn ôm đến bể. Hắn muốn cùng tắm rửa với nàng sao?