Tại ngự hoa viên Ngụy quốc.
Tĩnh dưỡng nửa tháng, Diệp Vũ cũng đã khỏe hoàn toàn, cả ngày ở trong tẩm điện buồn chán, mặt co mày cáu, buồn bực không vui. Ngày này, Xuân Hoa, Thu Nguyệt khuyên nửa canh giờ mới thuyết phục được nàng, kéo nàng tới ngự hoa viên ngắm hoa, giải sầu.
Nhìn những cánh hoa nở rộ kiều diễm, nhìn những này chỉ có con bướm bay múa, nàng cũng khó khăn nở nụ cười. Xuân Hoa, Thu Nguyệt biết phu nhân vẫn chưa quên được nỗi đau mất con.
Đã nửa tháng nay, bệ hạ trăm phương nghìn kế dỗ nàng vui vẻ, hoặc là sắm váy áo hoa mỹ trang nhã, hoặc tặng kỳ trân dị bảo trước mặt nàng, cố gắng làm đủ điều thú vị trước mắt nàng, mà nàng cho tới tận bây giờ chẳng nở nụ cười tý nào.
Nhìn phu nhân suốt ngày ủ ê, các nàng cũng thở dài cả ngày, chẳng chút nề hà. Diệp Vũ đứng ở bên đầm sen, nhìn mấy chú cá chép tung tăng bơi lội trong đầm, bất giác cảm thán, cả hồ này nước không nhiều, thế mà chúng nó cứ tự do tự tại bơi tới bơi lui khám phá trời đất.
Còn mình thì sao? Lúc nào mới có thể trở lại mảnh trời đất thuộc về mình kia? Không rõ Sở Minh Phong ra sao rồi, có phải đã về Kim Lăng rồi không? Bỗng nàng cảm giác có thêm một người, quay đầu lại thấy Mộ Dung Diệp đứng ở bên cạnh, Xuân hoa, Thu Nguyệt đứng xa xa.
“Lâm đại ca” Nàng lại tiếp tục nhìn cá chép bơi qua bơi lại, “Công chúa đang mang thai, sao huynh không dành thời gian bồi cùng nàng ấy?”
“Ta lo cho muội”
“Có gì mà phải lo chứ”
“Vũ Nhi, ta biết nỗi khổ trong lòng muội, nhưng nếu muội cứ chuốc khổ vậy, sẽ khiến mình càng thêm khổ thôi” Mộ Dung Diệp nói đầy thấm thía.
“Bệ hạ bảo huynh làm thuyết khách đó à?” Diệp Vũ hỏi lạnh lùng.
“Đúng thì sao nào? Ta cũng không muốn muội cứ tiều tụy mãi xuống như thế” Hắn đỡ nhẹ thân thể nàng, giọng nặng nhọc, “Muội nhìn muội xem này, khí sắc kém như vậy, đến tột cùng muội muốn thế nào?”
Nàng nói lạnh nhạt, “Ta chẳng muốn thế nào cả…”
Hắn vừa giận vừa sốt ruột, “Giả sử Sở Minh Phong thấy muội như vậy, cũng sẽ tức giận, cũng sẽ chửi đó”
Nàng khẽ nhếch môi lên, “Dù sao huynh ấy cũng không tới đâu”
Mộ Dung Diệp nói đầy kích động, “Muội có biết huynh ấy đã đoạt được đế vị rồi, đã là hoàng đế Sở quốc rồi”
Diệp Vũ sửng sốt giây lát, vui sướng cười rộ lên, “Thật sao?”
Hắn gật đầu, “Tin tưởng chẳng bao lâu nữa, huynh ấy sẽ nghĩ cách cứu muội ra. Nếu như muội lại cứ chìm đắm trong nỗi đau mất con mãi, sao đối mặt với huynh ấy được chứ? Chẳng lẽ muội muốn huynh ấy thấy bộ dạng tiều tụy thế này của muội sao?”
Khuôn mặt ảm đạm tái nhợt của nàng chợt sáng rực lên, ánh mắt u ám lại trong veo mấy phần, ‘Ta biết làm sao rồi”
Mộ Dung Diệp thở phào nhẹ nhõm, chẳng uổng công Thác Bạt Hoằng khổ tâm một trận.
Nửa ngày trước, Thác Bạt Hoằng truyền hắn đi ngự thư phòng, nói với hắn, nửa tháng trước Sở Minh Phong đã đoạt lại được đế vị, quản lý Sở quốc rồi. Sau đó, Thác Bạt Hoằng muốn hắn đem tin này nói cho Vũ Nhi nghe, nghe xong tin này, Vũ Nhi sẽ không còn buồn bực không vui nữa.
Lúc này, Thác Bạt Hoằng đang đứng cách đó không xa, tán cây to lá xum xuê đã che hết thân hắn. Nhìn nàng nở nụ cười vui vẻ, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại như có một cây kim đâm vào иgự¢, sắc nhọn, khiến người đau đớn khó chấp nhận nổi.
****
Đại thần trong triều đã mấy lần nhắc tới chuyện nạp phi, Thác Bạt hoằng tìm đủ mọi cớ phủ quyết, bỏ qua. Hắn luôn mơ tưởng làm cách nào mới chiếm được trái tim Vũ Nhi? Làm cách nào mới để cho nàng thấy hắn tốt đến thế nào đây?
Đã nửa năm trôi qua, hắn bồi nàng ăn cơm, bồi nàng đi dạo ngự hoa viên, đưa nàng ra ngoài du ngoạn, tặng nàng đủ loại kỳ trân dị bảo, còn mời cung nhân tiến cũng biểu diễn ca múa cho nàng xem, gần như hắn đã nghĩ làm hết tất cả, mang niềm vui tới cho nàng, để cho nàng cười.
Nàng nở nụ cười nhưng cười một đằng mà lại nghĩ một nẻo. Hắn chỉ dắt tay nàng, thỉnh thoảng ôm nàng một cái, chẳng dám xâm phạm nàng, thế mà trái ngược hoàn toàn, lại khiến cho nàng sợ hãi mình, càng cách mình xa hơn.
Nhưng để ý nữ tử mình yêu ở ngay cạnh mình, lại chỉ có thể xem không thể gần gũi, loại thống khổ này, có ai hiểu cho không? Điều này là nỗi thống khổ của hắn.
Mấy ngày nay, hắn không ngủ lại Lăng Vân Các, cũng không đi qua điện Tử Thần, hàng đêm một mình ở trong điện Chiêu Hòa. Đã từng có cung nữ dùng thủ đoạn chiếm được ưu ái của hắn, sau khi hắn phát hiện ra, cung nữ kia đã bị Lưu Tĩnh sung quân tới nơi khác làm việc nặng. Cho mãi tới ngày hôm nay, hắn không biết mình quyết định là đúng hay sai nữa.
Lúc trước, Vũ Nhi dụ hoặc lấy lòng hắn, muốn hắn thả Sở Minh Phong ra, hắn quyết định nhanh, thả hổ về rừng, chỉ vì nàng ở lại bên mình một năm, chỉ vì có cơ hội chiếm được lòng nàng.
Hắn biết Sở Minh Phong vừa đi, sẽ trở lại Sở quốc đoạt đế vị, sau đó sẽ trăm phương nghìn kế nghĩ cách cứu viện Vũ Nhi, sẽ trở thành kình địch của mình. Nưng nếu như cầm tù Sở Minh Phong, Vũ Nhi sẽ hận hắn, đặt tất cả mọi tâm tư lên nghĩ cách cứu Sở Minh Phong, hắn sao có thể chiếm được lòng nàng chứ? Vốn chẳng còn cơ hội nữa.
Bởi vậy, hắn mới quyết định thả hổ về rừng, đổi lấy cơ hội thời hạn một năm. Giờ đã là mười lăm tháng tám rồi, trăng tròn sáng trong, trăng sáng như sữa, mờ ảo. Thác Bạt Hoằng tổ chức yến trong cung, có văn võ bá quan vui cùng.
Sở Minh Lượng là hoàng hậu dĩ nhiên sẽ xuất hiện trên yến tiệc; Mộ Dung Diệp cùng công chúa Sùng Ninh Thác Bạt Ngưng, còn Diệp Vũ lẻ loi một mình ở Lăng Vân Các ngắm trăng uống rượu. TRên bàn đá ở hậu uyển có bầu rượu ngọc, chén rượu, nàng sai Xuân Hoa, Thu Nguyệt đi ngự thư phòng lấy chút điểm tâm.
Đêm càng về khuya, càng thần bí, trăng lại càng sáng càng xa xôi, xa không với tới… Tựa như Minh Phong ở tận Kim Lăng xa xôi, dù có tưởng niệm hắn thế nào, hắn cũng sẽ không xuất hiện trước mắt…
Minh Phong, hôm nay trong cung huynh cũng mở tiệc chiêu đãi quần thần… Ta lúc nào cũng đợi huynh, huynh biết không… Ta đợi thật khổ quá, Minh Phong…Nàng giơ chén ngọc lên, uống một hơi cạn sạch.
Mùa thu đã tới, mùa đông còn cách xa nữa không? Mùa đông trôi qua, thời hạn một năm sẽ hết, nhưng mà đến lúc đó có thể đi được rồi sao? Thác Bạt Hoằng sẽ buông tay sao? Minh Phong, huynh nói cho ta biết…
Xuân Hoa, Thu Nguyệt trở về, thấy nàng uống rượu, chấn động, vội vàng ngăn lại, một người đoạt lấy chén, một người đoạt bầu rượu.
“Cho ta… Ta muốn uống rượu… cho ta…” Diệp Vũ giận nũng nịu nói.
“Phu nhân, bệ hạ đã nói rồi, ngài không thể uống rượu” Thu Nguyệt nói.
“Vì sao không thể uống rượu chứ?” Diệp Vũ vốn tâm tình không vui, đã uống được hơn nửa bẩu rượu, đã hơi say, “Ta mặc kệ ai bảo… Ta muốn uống thì uống… Thác Bạt Hoằng không xen vào được…”
“Phu nhân, ngài thật sự không thể uống rượu đó” Xuân hoa nói mấy lời thấm thía.
“Ai quy định không cho ta uống rượu chứ?” Diệp Vũ phụng phịu, bộ dáng tức giận lại thêm kiều mỵ, thêm xinh đẹp, “Cho ta!”
“là Lâm Thái y đã dặn, phu nhân cần phải điều dưỡng thân thể, không thể uống rượu được” Thu Nguyệt cau mày nói.
“Lâm Thái y nói thế? Dù là Ngọc hoàng đại đế cũng đừng có xen vào ta” Diệp Vũ bỗng cười quyến rũ, “Thế gian này, chỉ có Minh Phong quản được ta thôi”
Xuân Hoa, Thu nguyệt cùng nhìn nhau, Minh Phong là ai vậy?
Diệp Vũ lườm trừng các nàng, “Các ngươi không cho ta, ta tự mình đi lấy rượu!”
Thu nguyệt nhanh mồm nhanh miệng nói, ‘Phu nhân, nếu ngài muốn uống rượu, vậy trước tiên uống xong nửa năm chén thuốc đã ạ, không thì mất công ạ”
Diệp Vũ dừng lại, chậm rãi quay người, hoang mang hỏi, “Mất công cái gì?”
Nửa năm nay, nàng ngày nào cũng phải uống hai chén thuốc vừa đắng vừa chát. Cứ kiên trì trong hai tháng, nàng không bao giờ muốn uống thuốc nữa, Thác Bạt Hoằng cứ dỗ nàng, bảo là nàng bị xẩy thai tổn thương đến thân, cần phải điều dưỡng một năm rưỡi mới có thể hồi phục được như cũ. Vì đại cục “sinh con” sau này, nàng cố mà uống thuốc, nhưng hiện giờ đã nửa năm rồi, không cần uống thuốc rồi chứ.
Xuân Hoa giải thích nói, “Thu Nguyệt nói bừa đó ạ, Lâm Thái y nói phu nhân gầy như vậy, còn phải điều dưỡng tiếp, dưỡng cho tới khi nào béo chút mới tốt để sinh con”
Diệp Vũ tỉnh táo chút, thấy kỳ lạ, đi tới ép hỏi Thu Nguyệt, “Ngươi nói đi! Đến tột cùng là sao lại thế?”
“Phu nhân nghĩ nhiều rồi ạ, không có gì…” Xuân Hoa chặn lại nói.
“Câm miệng!” Diệp Vũ giận, căm tức nhìn Thu Nguyệt, “Nói!”
Thu Nguyệt giấu không được bí mật, lại bị phu nhân bức như thế, liền nói thẳng ra, “Để phu nhân bị xẩy thai, hại tới țử çɥñğ trong thân thể, Lâm thái y chẩn đoán, phu nhân… cả cuộc đời này không thể thụ thai được nữa, cả đời không con”
Xuân Hoa hổn hển trách móc, “Thu Nguyệt, bệ hạ đã nói nhiều lần rồi, trăm ngàn lần đừng có để phu nhân biết, sao ngươi lại….”
Diệp Vũ nằm mộng, ngây người, choáng váng, đầu óc ngừng nghĩ…
Cả đời vô sinh ư?
Sao có thể vậy chứ? Chẳng qua là đẻ non thôi mà, sao không thể mang thai được nữa, cả đời không con chứ? Y thuật của Lâm Thái y kém quá đi.
Xuân Hoa lo lắng nhìn phu nhân, Diệp Vũ cứ đứng lặng ngơ ngác, hoảng đốt đi về tẩm điện, không nghe thấy Thu Nguyệt gọi to.
“Ngươi đã gây họa lớn rồi, nhanh đi bẩm tấu bệ hạ” Xuân Hoa lo lắng nói.
“Được được được” Thu Nguyệt hoảng lên, lập tức chạy bay ra ngoài.
***
Diệp Vũ ngồi trên giường, ôm đầu gối, cằm đặt lên đầu gối, mặt xám như tro tàn. Tại sao có thể vậy chứ? Ông trời ơi, ông sao lại ác với ta vậy chứ? Ông định đùa ૮ɦếƭ ta sao?
Nếu minh phong biết chuyện này chắc chắn đau lòng lắm. Nhưng hắn là hoàng đế, chỉ cần hắn muốn, có vô số nữ nhân Sở quốc cam tâm tình nguyện vì hắn sinh con đẻ cái.
Còn nàng, chẳng còn cơ hội nào cho nàng sinh con đẻ cái nữa rồi. Ông trời ơi, đây là sứ mệnh thần thánh mà ông muốn ta hoàn thành đó sao? Thật nực cười.
Nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống trên quần áo lụa là.
Thác Bạt Hoằng bước nhanh vào thấy ngay cảnh đó. Nàng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy lệ, thấy sự bi thương, đau đớn, của nàng mà lòng như đao cắt.
Nàng tóm lại đã biết chuyện này, tóm lại đang đau lòng. Hắn chậm rãi đi qua, hai chân nặng như ngàn cân…
“Đừng lại đây!” Diệp Vũ quát, cất tiếng khóc bi ai.
“Vũ Nhi…” Hắn vẫn đi tới ngồi bên mép giường, “Hay nghe ta nói”
“Vì sao gạt ta?”
“Gạt nàng, nàng sẽ không bị đau lòng, như thế bệnh mới chuyển biến tốt…” Hắn giải thích đau lòng, bản thân cũng thấy rất khó chịu.
“Ngươi cố ý gạt ta….” Nàng khóc nói, giọng đầy mơ hồ, “Giấu diếm lâu như vậy…”
“Là ta sai rồi… Ta không nên giấu nàng… Nhưng mà gạt nàng là vì muốn tốt cho nàng…Nàng mới có thể vui vẻ một chút, bệnh tình của nàng mới chuyển biến tốt, có phải không?”
Trong nháy mắt nước mắt Diệp Vũ lại tuôn trào, đua lòng khó nhịn. Thấy nàng như thế, tâm tính Thác Bạt Hoằng như bị ai đâm một nhát rất đau, ‘Vũ Nhi hãy nghe ta nói, Lâm thái y bảo đều không phải hoàn toàn hết hy vọng. Nàng còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng thân mình tốt, cố gắng duy trì vui vẻ, tâm tình sung sướng, sẽ dần tốt lên thôi”
Nàng nói khàn khàn, “Có thật không?”
Hắn nặng nề gật đầu. Giờ khắc này cũng chỉ có thể an ủi nàng vậy. Tuy chỉ là lừa gạt, nhưng chẳng còn cách nào nữa.
Thác Bạt Hoằng ngồi lại một lúc, ôm nàng vào lòng, “Thái y trong cung y thuật là tốt nhất, họ sẽ toàn lực đem điều dưỡng thân thể nàng tốt lên thôi”
Hứa là bi thương, lại là bất lực, Diệp Vũ dựa vào trong lòng hắn rơi lệ. Hai người ôm chặt lấy nhau, cứ như hai vợ chồng thân mật hiền hòa vậy.
Mãi lâu sau nàng ngừng khóc, như là bị mệt, buồn ngủ. Hắn đỡ nàng nằm cẩn thận, đắp chăn cho nàng, lau nước mắt trên mặt nàng, nói dịu dàng, “Ngủ đi”
Nàng khép mắt lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ngập tràn bi thương, thấy nàng cau mày bất an ngủ, Thác Bạt Hoằng tim đau nhói, nhịn không được khẽ đưa tay ra vuốt ve má nàng.
Cơn đau trong lòng trào ra, sự trìu mến trong lòng dâng lên cuồn cuộn, hắn muốn được yêu nàng thật nhiều, che chở cho nàng, nàng cũng không cảm kích, không phải nói lời lạnh nhạt thì là mặt lạnh, khiến cho hắn không thể nào xuống tay, khó chịu.
Lúc đầu hắn hứng thú ngẩng cao đầu, tin tưởng vững chắc mình có thể thắng lòng nàng, có thể giữ nàng lại. Nhưng dần dần hắn phát hiện ra, nàng ý chí sắt đá, nàng yêu Sở Minh Phong, lòng vững như bàn thạch, lòng nàng như một tòa núi băng, bất luận hắn có dụ dỗ thế nào, che chở thế nào, dùng mọi chiêu thức mê hoặc thế nào, tòa núi băng này cũng không tan. Nửa năm nay, hắn đã làm hết mọi cách cũng chẳng lay chuyển được lòng nàng yêu với Sở Minh Phong, không thể lay động được tòa núi băng kia.
Hắn buồn rầu tới cực điển, thống khổ tới cực điểm, nhưng những điều này đều là gieo gió gặt bão, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Vũ Nhi, ta nên làm thế nào đây, làm thế nào nàng mới cảm động? Mới có thể nhìn tới chân tình của ta?
Thác Bạt Hoằng vuốt ve cái trán bằng phẳng của nàng, cái mũi, cánh môi, cảm xúc dâng lên, lại chỉ cố gắng ngăn nó lại.
Thấy nàng ngủ say, hắn mới từ Lăng Vân Các đi ra, đêm đã khuya, cũng sắp tới giờ tý rồi. vừa bước chân ra cổng lớn, hắn nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên trong đêm, như tiếng dơi kêu, lại như tiếng chim ưng kêu.
Ánh mắt Thác BẠt Hoằng nham hiểm híp lại, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, đứng ở bên cửa. Lưu Tĩnh thấy thần sắc bệ hạ như thế, biết có thích khách đang ẩn mình trong Lăng Vân Các, lại lợi dụng thổi mấy tiếng chim thú kêu lên.
Khắp bốn phương Lăng Vân Các có nấp mười sáu cao thủ xuất hiện tám người, công kích về thích khách.
Thoáng chốc trong đêm tĩnh lặng có tiếng đao kiếm va chạm, sát khí và lệ khí ngập tràn.
Chỉ thấy bóng đen giao đấu cùng nhau, bay lên cao thấp, sang trải ngả phải, như hình với bóng, đánh vô cùng kịch liệt. Bóng họ và chiêu số rất quỷ dị, nhanh như chớp, thậm chí còn nhanh hơn cả chớp, được bóng đêm che giấu, nhìn không thấy rõ họ đánh thế nào.
Thích khách này võ nghệ không tầm thường, đều xuất thần nhập quỷ, nhưng xâm nhập cấm cung, rồi tìm được Lăng Vân Các, đúng thật là có bản lĩnh.
Song Thác Bạt Hoằng rải các cao thủ ở Lăng Vân Các, trên đời này đều là cao thủ tuyệt đỉnh, lại gần giống tử sĩ, khó có địch thủ.
Quả nhiên, chỉ trong một lát, mạng thích khách cũng không còn, chẳng may mắn thoát khỏi. Chín thích khách, chắc là do Sở Minh Phong phái người tới cứu Vũ Nhi. Thác Bạt Hoằng sai người dọn sạch thi thể, rồi về điện Chiêu Hòa.
Sở Minh Phong, muốn đấu với ta sao, tỉnh táo lại đi.
**
Từ đó về sau, thích khách như vậy cứ xuất hiện năm lần, lần nào cũng đều bị cao thủ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó đánh bại.
Nhưng chuyện này Diệp Vũ hoàn toàn khong biết, cứ chìm đắm trong tưởng niệm, sống trong thế giới của mình, tự tìm niềm vui.
Lại một năm nữa tuyết rơi đầy trời, nàng nhìn bông tuyết bay lả tả, nghĩ tới Kim Lăng có lạnh giống Lạc Dương không, nghĩ tới Minh Phong giờ đang làm gì, đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng hay đang cùng dùng bữa với phi tần mới nạp… Nàng không biết cũng không dám nghĩ tiếp nữa…
Tuy rằng khó khăn nhưng mỗi lần nhớ lại trận tuyết lớn đi qua đông lạnh tới, một năm qua, rồi tháng giêng, thời hạn một năm đã tới.
Công chúa Sùng Ninh sinh được con trái, đang thời kỳ đầy tháng. Bởi vậy, Mộ Dung Diệp tổ chức đầy tháng trong phủ công chúa, mở tiệc chiêu đãi tất cả các con cháu đệ tử và văn võ bá quan.
Diệp Vũ sai người đưa đi đánh ra một chiếc lắc chân, ngay trong đêm đầy tháng này, nàng thu dọn tay nải, thay quần áo, đứng ở tẩm điện nhìn hết tất cả mọi thứ quen thuộc. Tẩm điện này, Lăng Vân Các này, nàng cũng không hề lưu luyến.
Tối say, không biết có thể ra khỏi hoàng cung được không, nhưng nàng nhất định phải đi!
“Vũ Nhi, nàng phải đi sao?”
Giọng nói này, bao hàm bi thương ngập nước, trầm buồn. Nàng đứng lặng nhìn hắn, Thác Bạt Hoằng chậm rãi đi tới, ánh mắt tuấn lãng hơi nhíu lại, giấu kín nỗi đau và tình thâm trong lòng.
“Thời hạn một năm đã tới rồi” Nàng nói khẽ.
“Nhanh quá, chỉ trong chớp mắt mà đã qua rồi” Hắn nói đầy thương cảm.
“Với ta mà nói, sống một ngày như một năm, như lửa dày vò”
“Nếu như, ta cầu xin nàng, ở lại” Hắn nói từng từ một, tối nghĩa, “Nàng sẽ ở lại bên cạnh ta sao?”
Diệp Vũ khẽ lắc đầu, mặt không chút thay đổi. Thác Bạt Hoằng nhìn nàng nặng nề, quần áo màu vàng nhiễm bóng hoàng hôn, ảm đạm mấy phần, rủ xuống nhưng bị ᴆụng nước, nặng tới ngàn cân.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng càng ngày càng lạnh, mắt hắn càng ngày càng tối sầm.
Thần sắc hắn chậm rãi thay đổi, mặt lạnh trở nên nóng bừng lửa giận, lệ khí trong mắt dâng cao, “Trẫm làm theo ước định, không ép nàng… Một năm này trẫm đã trả giá nhiều như vậy, cũng chỉ vì dỗ nàng được vui vẻ, nàng chưa từng cảm động chút nào sao? Lòng nàng là tảng đá sao? Nàng nên trở lại bên cạnh hắn sao?”
“Tạ bệ hạ tuân thủ ước định” Nàng nói lãnh đạm, “Ta chẳng có tình cảm nam nữ gì với bệ hạ, vẫn xin tuân thủ ước định lúc trước, bệ hạ không thể ngăn cản ta được, xin “giơ cao đánh khẽ” cho”
“Ta không buông tay, nàng đi được sao?” Thác Bạt Hoằng gầm lên như sấm.