Diệp Vũ khẽ giãy ra, “Bệ hạ không nhớ rõ sao ạ? Nô tì là Diệp Huyên mà”
Ông cứ coi như không nghe thấy lời nàng, nói đau đớn, “Uyển Nhi, nàng biết không? Mấy năm nay trẫm không lúc nào là không nhớ tới nàng… Nàng lặng lẽ rời trẫm đi, không để lại lời nào, trẫm đau lòng mất mấy ngày đêm, nàng có biết trẫm đau lòng tới mức nào không?”
Bi thương như thế, thâm tình thấu tận xương tủy như thế, khiến cho người ta cảm động. NHưng nàng không phải là mẫu thân, “Bệ hạ thâm tình với nàng ấy, nô tì rất cảm động…”
“Nàng xem, năm đó nàng ở trong điện Hầu Hạ, cũng giống như đúc năm đó, trẫm không nhận sai đượck” Ngụy hoàng nửa ôm nàng, để cho nàng được nhìn tẩm điện xa hoa lấp lánh đầy châu ngọc này.
“Nô tì hiểu sự thâm tình của bệ hạ với nàng ấy, nhưng nô tì không phải là cô gái mà bệ hạ yêu đâu ạ” Nàng kiên nhân giải thích.
“Màn lụa tím hồng kia, bình ngọc Hồng Mai kia, quạt lông Phượng hoàng kia, trâm cài Kim Lũ ngọc Điệp ấy, là nàng thích, trẫm chưa từng chạm vào tý nào, cứ duy trì nguyên như thế” Ông nhìn mỗi một trang trí trong tẩm điện, đều như thâm tình hậu ý ngập tràn trong đầu ông, ông dâng tặng trọn cả cho nàng, “Uyển Nhi, đừng rời bỏ trẫm được không?”
Diệp Vũ cảm thụ được ông yêu mẫu thân nàng cho tới ૮ɦếƭ, “Nô tì sẽ không rời khỏi bệ hạ, nhưng nô tì không phải là Uyển Nhi”
Mắt Ông si ngốc nhìn lại mặt nàng, giọng đột nhiên kiên quyết, “Uyển Nhi, trẫm chỉ cần một mình nàng. Chỉ cần nàng ở lại bên trẫm, trẫm sẽ cho giải tán hết mọi phi tần”
Nàng cảm khái mãi, Ngụy hoàng này đã si tình tới mức này rồi. Nếu mẫu thân mà nghe được những lời khắc cốt ghi xương của ông, không biết có cảm tưởng gì không.
“Bệ hạ, Uyển Nhi là hoàng hậu của tiền hoàng Tần quốc, đã ૮ɦếƭ nhiều năm rồi ạ” Nàng quyết định để cho ông tỉnh táo chút, “Dù bệ hạ có yêu nàng ấy thế nào, nhớ thương nàng ấy ra sao thì nàng ấy cũng sẽ không trở lại bên cạnh bệ hạ được nữa”
“Không…Không phải…. Nàng chính là Uyển Nhi….” Ông lũi lại sau vài bước, hoảng sợ mãi, không tin nổi.
Có lẽ, ông không muốn tin Hoa Uyển Tâm đã qua đời, không muốn tin cả cuộc đời này cũng không còn gặp lại nàng nữa, tự lừa gạt bản thân, coi nàng như Uyển Nhi, để cho tình cảm mình được bộc phát.
Diệp Vũ thấy ông ngơ ngác, sợ sệt xuất thần, chẳng biết đang nghĩ gì, thì đưa mắt nhìn khắp một lượt tẩm điển mà mẫu thân đã từng ở.
Nơi này mỗi một trang trí, vật nào cũng đều có giá trị liên thành, quý báu, chi phí đều là đồ tốt nhất trong cung, có thể thấy Ngụy hoàng yêu mẫu thân thâm sâu biết nhường nào.
Trên bàn có lư hương vàng, hình loa, là dùng hương to gấp năm lần bình thường thắp, có mùi hương tự nhiên, ôn hòa, ôn nhuận.
Nàng không rõ, năm đó vì sao mẫu thân lại không thích Ngụy hoàng chứ? Ngụy hoàng cũng được coi là người văn võ song toàn, văn thao võ lược, không phù hợp với vị hôn phu lý tưởng trong suy nghĩ của mẫu thân sao? Cả đời này chắc nàng cũng vĩnh viễn không biết ý tưởng của mẫu thân là gì.
Ngụy hoàng như tỉnh táo chút, cười khổ nói, “Uyển Nhi ở trong này có hơn hai tháng… TRẫm không cho nàng ấy ra cung, không cho nàng ấy đi, nàng buồn bực không vui, mặt co mày cáu… Nàng cầu xin trẫm thả nàng, nhưng trẫm có nhiều phi tần đẹp như vậy, chỉ cô đơn yêu mình nàng, vì sao nàng lại không cảm kích chứ? Vì sao nàng ấy lại phải rời đi chứ?”
“Bệ hạ, tình cảm là việc không thể ૮ưỡɳɠ éρ được. Qua nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn nên mở rộng lòng ra chút đi” Diệp Vũ khuyên.
“Ngươi nói cho trẫm biết, vì sao Uyển Nhi lại phải đi chứ?” Ông đem ánh mắt bị thương vô tội nhìn nàng, khẩn cầu muốn được biết rõ chân tướng tích tụ trong lòng suốt hơn hai mươi năm ra.
“Nô tì không biết” Nàng đoán nói, “NHưng có lẽ nàng ấy sớm đã có người trong lòng rồi, có lẽ nàng ấy không muốn tranh thủ tình cảm với nhiều phi tần như thế, vị vây chặt trong đấu tranh hậu cung gay gắt, ngươi sống ta ૮ɦếƭ mỗi ngày…”
“Ngươi nói đúng, đúng là Uyển Nhi không muốn cùng phi tần của trẫm tranh thủ tình cảm mỗi ngày” Ngụy hoàng như đã bình thường trở lại chút. Diệp Vũ nhân cơ hội trấn an, “Bệ hạ, nàng ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ biết bệ hạ thâm tình với nàng ấy thế nào, kiếp sau có lẽ sẽ tìm tới bệ hạ đó”
Mày ông giãn ra, “Chỉ hy vọng là thế. Uyển Nhi không tới tìm trẫm, trẫm sẽ đi tìm nàng ấy”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, Ngụy hoàng này thật sự vẫn chưa già, sao giờ lại biến thành một đứa bé thế này. Bỗng có kẻ xông vội vào, là Thác Bạt Hoằng. Nàng kinh ngạc thấy hắn lỗ mãng, Ngụy hoàng vô cùng tức giận, mắng, “Điện HẦu hạ là nơi ngươi có thể xông vào xao? Cút đi!”
Mặt Thác Bạt Hoằng đầy lo lắng, “Phụ hoàng, nơi này có nguy hiểm, mau cùng nhi thần đi ra ngoài đi!”
“Nguy hiểm cái gì? Điện Hầu Hạ có gì nguy hiểm chứ?” Nhụy hoàng càng tức, vốn chẳng tin con tý nào.
“Bệ hạ, Vương gia nói vậy tất có lý, hay là nên ra ngoài trước đi ạ” Diệp Vũ chưa bao giờ thấy hắn hoảng loạn như vậy nên giúp hắn khuyên bảo bệ hạ. Nghe nàng nói vậy, Ngụy hoàng lại thực ra tin mấy phần.
Mắt Thác Bạt Hoằng nhìn thấy lư hương Toan Nghê kia, “Lư hương kia có vấn đề, phụ hoàng, đi mau”
Lời vừa dứt, hắn một tay giữ chặt nàng, một tay giữ chặt Ngụy hoàng, bước nhanh chạy ra ngoài. Nhưng họ còn chưa kịp chạy ra đại điện, lư hương to lớn kia bỗng dưng nổ mạnh, ‘ầm” một cái, vang vọng cả hoàng cung, chấn động bốn phái, khiến người ta kinh sợ.
Cả ba người như bị một lực mạnh đánh sâu vào, cùng ngã xuống đất. Họ chậm rãi ngẩng đầu, khi*p sợ phát hiện ra, tẩm điện, đại điện đã cháy, lửa đỏ rừng rực. Diệp Vũ hết cả hồn, ngọn lửa lan tràn rất nhanh, trong điện có thứ gì cũng đều cháy cả.
“Nhanh, mang Huyên Nhi ra ngoài trước!” Ngụy hoàng sốt ruột giục con. “Không, nhi thần cứu phụ hoàng trước!” Thác Bạt Hoằng túm tay ông, đứng lên, rồi lại lôi kéo nàng cùng chạy. Nhưng xà ngang từ trên rơi xuống, chặn cửa điện lại, họ muốn ra ngoài phải vượt qua xà ngang cao quá kia.
Khói đặc xông vào mũi, nàng bịt mũi miệng ho khù khụ, rất khó chịu. Ngụy hoàng quyết định rất nhanh, nói lạnh lùng, “TRẫm lệnh cho ngươim mang nàng ra ngoài trước! Trẫm sẽ có cách đi ra ngoài!”
“Không được, nhi thần sao có thể bỏ phụ hoàng lại được chứ? Muốn ra ngoài thì cùng ra!” Thác Bạt Hoằng nói kiên quyết kháng chỉ.
“Đừng cãi, nhanh chút nghĩ cách đi ra ngoài đi!” Diệp Vũ cảm động với tâm ý của Ngụy hoàng với mình, “Bệ hạ đi ra ngoài trước đi, nô tì sẽ ra sau”
Cha con cùng liếc nhìn nhau, nhất trí với cách này. Vì thế Thác Bạt Hoằng, giúp Ngụy Hoàng vượt qua xà ngang kia, đợi ông đi ra ngoài xong rồi, lại ôm lấy nàng đi ra ngoài, Ngụy hoàng ở bên ngoài đón người. Mất công sức một lúc, cuối cùng cả ba thành công chạy ra ngoài.
Cung nhân đã tới mang nước cứu hỏa, An Thuận thấy cả ba người mặt xám mày tro, ôi một tiếng, chạy tới đỡ lấy Ngụy hoàng, sai người truyền thái tư. Ngụy hoàng nhìn khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy rừng rực, vừa bi thương tiếc hận nói, “Điện HẦu hạ bị đốt sạch rồi, không còn…”
Diệp Vũ nhìn trận lửa này, nhớ tới trận lửa lớn điện Trừng Tâm ở hoàng cung Kim Lăng kia, lúc ấy vì sao nàng lại tin Minh Phong bị táng thân biển lửa rồi chứ?
**
Lâm thái y chẩn trị cho ba người, họ chỉ một chút nóng nồng, trên người không sao, uống một chén thuốc thì không ngại nữa. Ngụy hoàng ngồi ở ghế chủ trì trên điện Thừa tư, khoác áo khoác, uống nước trà, nghe cung nhân bẩm tấu: lửa cháy ở điện Hầu Hạ đã được dập tắt.
An Thuận kinh sợ nói, “Nếu không có Vương gia kịp thời tới, cứu bệ hạ, hậu quả chắc không tưởng nổi” Diệp Vũ nghĩ, vì sao Thác Bạt Hoằng lại biết điện Hầu Hạ có nguy hiểm chứ? Lần này hắn liều mình cứu Ngụy hoàng, Ngụy hoàng có còn tín nhiệm con trai này nữa sao?
Ngụy hoàng không hỏi, Thác Bạt Hoằng đã đứng dậy bẩm tấu, ‘Phụ hoàng, sở dĩ nhi thần tới điện Hầu Hạ đúng lúc là vì phát hiện ra dấu vết để lại ạ”
“Có dấu vết gì để lại chứ?” Ngụy hoàng nhíu này, cảm thấy điện HẦu Hạ đột nhiên nổ mạnh chắc không phải bất ngờ.
“Nô tì cảm thấy, điện Hầu Hạ đột nhiên nổ mạnh là có kẻ mưu hại bệ hạ” Nàng lớn mật đoán.
“Phụ hoàng, hôm qua có tuyết bay tán loạn đầy trời, nhi thần đi điện Vĩnh Thọ tưởng nhớ hoàng tổ mẫu, lúc ra cung thì đi ngang qua điện HẦu hạ, có thấy một công công vội vàng từ trong điện Hầu Hạ đi ra. Nhi thần định gọi hắn lại hỏi vì sao bị kích động như thế. NHưn hắn lại chạy trốn rất nhanh. Song nhi thần lại phát hiện lúc công công kia đi qua trên tuyết có một chút bột phấn màu vàng để lại” Thác Bạt Hoằng nói đâu vào đấy, “Lúc ấy gió tuyết cũng giảm dần, nhi thần vội vã ra cung không để ý tới nữa, liền ra cung luôn”
“Sau đó thì sao?” An Thuận hỏi.
“hôm nay, nhi thần tiến cung cầu kiến phụ hoàng. Cung nhân ngự thư phòng có nói phụ hoàng đi điện HẦu Hạ, nhi thần chợt nhớ tới sự kiện hôm qua kia” Thác Bạt Hoằng sắc mặt ngưng lại, “Nhi thần chợt nghĩ thoáng ra, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, bột phấn màu vàng trên tuyết kia có mùi gay, nhi thần nghĩ ngĩ liền lập tức chạy tới điện hầu hạ ngay”
Diệp Vũ tò mò hỏi, “Vương gia biết bột phấn màu vàng kia là gì chứ ạ?”
Ngụy hoàng cũng bất giác hỏi, “Là cái gì?”
Con ngươi đen của Thác Bạt Hoằng trong veo, ‘Nếu như nhi thần không nhìn nhầm thì đó là bột lưu huỳnh ạ”
An Thuận khi*p sợ, “Bột lưu huỳnh! Đây chẳng phải là nước cờ hiểm sao, vừa dùng để làm lửa đạn. Nếu vừa rồi bệ hạ ở tẩm điện của điện Hầu Hạ, hậu quả chắc không tưởng nổi. Bệ hạ, lần này Tề Vương có công cứu giá đó”
Mặt Ngụy hoàng không rõ giận hay vui, nhìn có vẻ bí hiểm, “Việc này để ngươi đi tra, hạn trong vòng ba ngày phải tra ra chủ mưu đứng sau vụ này”
Thác Bạt Hoằng nhận lệnh, “Nhi thần đảm bảo sẽ kiệt lực làm ổn thỏa vụ này”
***
Diệp Vũ cảm thấy kẻ có gan nổ ૮ɦếƭ Ngụy hoàng nhất định sẽ ôm trong lòng ý định bứt phá một lúc nào đó. Đêm nay nàng đúng hạn đợi Thác Bạt Hoằng.
“Huynh không đi tra vụ án nổ điện Hầu hạ, tới chỗ ta làm gì?”
“Hôm nay suýt bị nổ ૮ɦếƭ, không sợ sao?” Ánh mắt hắn thâm trầm, quái dị, cứ như giấu bí mật gì trong mắt vậy. Nàng lắc đầu, hắn cầm tay nàng, đôi mắt đen như đầm sâu, giọng đầy chắc chắn, “Ta sẽ không để nàng bị sao đâu”