Bạo Quân Độc Sủng - Chương 130

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

Thấy tình hình vậy, Ngụy hoàng đi tới, một chưởng đánh trúng bả vai của Kiều Thục phi, bảo vệ Diệp Vũ. Kiều Thục phi vốn đã yếu sẵn, sao chống lại được một chưởng mạnh thế? Chỉ trong khoảng khắc, nàng ta ngã xuống mặt đất, cứ lặng nhìn bệ hạ, như đang nhìn một người xa lạ.
“Có đau không?” Ngụy hoàng hỏi thân thiết, ôm trọn vòng eo nàng.
“Nô tì không sao” Diệp vụ vội tránh rất nhanh.
“Bệ hạ, là nàng ta!” Kiều Thục phi giận chỉ nàng, trong mắt phụt ra oán hận, “Là nàng dùng con báo đổi con của nô tì…”
“Đưa Thục phi về!” Giọng Ngụy hoàng hạ lệnh, lạnh tanh, “Không có ý chỉ trẫm, không thể bước ra khỏi tẩm điện nửa bước!”
***
Kiều Thục phi làm náo loạn hoa viên, bị Ngụy hoàng cấm chừng, điện Sương Mai gần như trở thành lãnh cung, nói vậy có không ít kẻ vỗ tay vui mừng. Trong số đó có Lệ quý phi.
Đêm nay, Ngụy hoàng rốt cuộc đi tới điện Tử Thần, Diệp Vũ không cần đi theo hầu hạ, nghỉ tạm trong tẩm phòng. Nàng đang định tắt đèn đi ngủ, bỗng cửa sổ có người mở ra, nàng chấn kinh quay đầu, thấy Thác Bạt Hoằng nhanh nhẹn trèo từ cửa sổ tiến vòa.
“Huynh sao tới chỗ này thế? Không ai phát hiện ra sao?” Nàng sợ hết mức.
“Với ta mà nói, ra vào hoàng cung như đi trên đất phẳng vậy” Hắn tự tin tới mức cuồng vọng.
“Có chuyện quan trọng à?”
“Tới thăm nàng”
Nàng lấy thêm áo choàng khoác lên người, đánh giá hắn. Hắn mặc quần áo đen, nhìn lôi cuốn thần bí như bóng đêm vậy khiến người ta thấy không rét mà run. Sở dĩ sợ hắn là vì lo hắn lại khinh bạc.
Tâm tư Diệp Vũ hơi đổi, hỏi, “Đứa bé của Kiều Thục phi, huynh Gi*t chế rồi à?”
Thác Bạt Hoằng ngồi trước bàn, “Đứa trẻ mới sinh kia tốt xấu gì cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta, ta sai người đưa nó tới một nơi rất xa rồi”
Được thế nàng an tâm, tội ác trong lòng cũng giảm bớt chút. Hắn nhìn thấu tâm tư nàng, nói tỉnh táo, “TRăm ngàn lần đừng mềm lòng, nếu không, người nàng muốn cứu vĩnh viễn là tù nhân mà thôi”
“Ta biết rồi” Cứ nghĩ đến Minh Phong, lòng nàng lại nhoi nhói đau, “Đúng rồi, huynh an bài được không? Ta muốn ra cũng gặp Minh Phong ngày nào đó được không?”
“Qua hai ngày nữa ta sẽ nói cho nàng ngày cụ thể” Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, dần nóng rực lên. Nàng tránh ánh mắt hắn, lòng không yên. Hắn ngồi xuống nhàn nhã, dáng cao ngất, khí độ nghiêm nghị, khiến cả tẩm phòng trở nên chật chội.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, ta mệt rồi, mời Vương gia sớm ra cung cho” Diệp Vũ tay nắm chặt sốt ruột.
“Nàng sợ ta sao?” Thác Bạt Hoằng đứng dậy tới gần nàng, nhìn xuống nàng, ánh mắt mờ ám không rõ.
“Không phải… Ta mệt rồi…” Nàng chậm rãi lui lại. Hắn đi tới, bức nàng tới trước giường, “Sợ ta hôn nàng soa? Hay sợ ta ôm lấy nàng?”
Nàng ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt nóng rực của hắn, “Ta thật sự mệt ૮ɦếƭ đi được, Vương gia đi nhanh đi”
Mặt hắn nhìn thật đáng sợ! Đen thăm thẳm, lại lạnh băng bất kỳ lúc nào. Thác Bạt Hoằng nhìn nàng chằm chằm một lúc, bên môi bỗng nở nụ cười như có như không, “Mấy ngày nay, nàng ở trong cung cần cẩn thận chút”
“Ta biết rồi”
“Chuyện Kiều Thục phi đẻ, nhớ không được tiết lộ chút nào đó” Hắn lại dặn dò.
“Ta dĩ nhiên biết tính nghiêm trọng rồi, sẽ không nhiều lời” Nàng nói mất kiên nhẫn. Hắn lại cười trầm trầm, nhìn nàng một lúc nữa sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi. Diệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ sau này nhất định phải đóng cửa sổ thật chặt mới được.
***
Kiều Thục phi điên rồi. Diệp Vũ nghe cung nhân điện Thừa tư nói, Kiều thục phi không chấp nhận nổi chuyện sinh ra báo là thật, suốt ngày tranh cãi ầm ĩ, không lúc thì đánh chửi cung nhân, lại nổi điên gì đó, các thứ trong tẩm điện đều bị nàng ta đập nát, dưới đất một đống hỗn độn. Cung nhân không ai dám tới gần nàng ta, cũng không dám đi thu dọn mọi thứ, bởi vì đi vào thì sẽ bị đầu rơi máu chảy, thậm chí sẽ bị nàng ta Gi*t ૮ɦếƭ không biết chừng.
Kiều Thục phi định trốn mấy lần, đều bị thị vệ ngoài đại điện ngăn lại, nàng ta liền mắng to thị vệ. Diệp Vũ cảm thán cho Đế vương bạc tình, cho dù lúc trước có được hưởng ân sủng tới mức nào, cũng sẽ bị thất sủng, bị nhốt trong lãnh cung.
Hai ngày nay, thái y bắt mạch cho Kiều Thục phi, bảo nàng ta bị bệnh mất trí. An Thuận báo lại, lại hỏi Ngụy hoàng cẩn thận, “Có cần truyền thái y chẩn trị cho Thục phi không ạ?”
Ngụy hoàng như không muốn nhìn thấy biểu hiện của nàng ta, nói chán ghét, “Thôi, ngươi đi điện Sương Mai một chuyến, chuyển nàng ấy tới Phúc Nhạc đường đi”
An Thuận lĩnh chỉ, liền đi tuyên chỉ.
Sau đó, Diệp Vũ hỏi qua cung nhân xem Phúc Nhạc Đường ở chỗ nào. Cung nhân nói, Phúc Nhạc đường là lãnh cung, là chỗ ở tối tăm hẻo lánh ẩm ướt trong hoàng cung, là nơi mà phi tần bị phế đều ở đó. Hơn nữa, Phúc Nhạc đường không có nhiều thức ăn, tiền tiêu hàng tháng cũng thiếu, vốn không được ăn no, mặc không đủ ấm, lại còn bị người khác bắt nạt. Tóm lại, chuyển tới chỗ đó phi tần đều không trở lại được, ở đó rục xương tới tận cuối đời.
Như vậy đợi Kiều Thục Phi cũng chính là cuối đời này rồi. Trong lòng Diệp Vũ bất an, chỉ cảm thấy chính mình đã hại Kiều Thục phi thành như vậy. NHưng vì cứu Minh Phong, nàng chỉ đành trơ mắt giúp ngược thôi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngụy hoàng ở ngự thư phòng thương nghị với đại thần chuyện quan trọng, không cần nàng tới hầu hạ, thì nổi lên ý nghĩ trong đầu, đi tới trước Phúc Nhạc đường.
Rẽ bảy ngoặt tám, hỏi mấy cung nhân, đi mất nửa canh giờ nữa mới tìm được Phúc Nhạc đường. So với hậu cung điện tiền triều xanh vàng rực rỡ, thì Phúc Nhạc đường lại là một tòa cung điện đơn sơ, đổ nát, đã nhiều năm không có ai trông coi. Diệp Vũ đưa ra yêu bài ngự tiền, cung nhân thấy yêu bài vàng sáng lóng lánh, như thấy vàng vậy, lập tức cung kính hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, “Cô cô có gì dạy bảo ạ?”
“Không có gì, ta chỉ là tới thăm một người, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là được”
“Người cứ việc nhìn đi ạ, người muốn nhìn ai ạ?” Cung nhân cười làm lành nói.
Diệp Vũ đưa mắt nhìn lướt bên trong một lượt, lại không phát hiện ra Kiều Thục phi, “Ta định nhìn Kiều Thục phi mới được đưa tới hai ngày trước một chút”
Cung nhân nghĩ ngợi, “Đưa tới hai ngày trước ạ? Là phi tần bị điên ạ?”
Diệp Vũ gật đầu, cung nhân chỉ thẳng vào trong ngõ ngách, “Nha, chính là nàng ta đó”
Nàng nhìn qua, trông thấy ở tận cuối hành lang, dưới mặt trời mùa đông lạnh lẽo, có một người phụ nữ ăn mặc quần áo xám bẩn thỉu. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, 乃úi tóc tán loạn, gục đầu xuống, hai tay ôm một chiếc gối nhỏ, đu đưa nhẹ nhàng, cứ như chiếc gối nhỏ ấy là con của nàng ta vậy. Nàng ta nhìn con hiền từ, còn chơi đùa cùng con.
Diệp Vũ đi trước mấy bước, ngơ ngác nhìn Kiều Thục phi, trong lòng khổ sở. Tiết mục “con báo đổi thái tử” vừa xong, lại khiến cho nàng ta biến thành kẻ điên, bị vứt bỏ tới một nơi bẩn thỉu, như bị bỏ quên hoàn toàn.
Có lẽ, tranh đấu hậu cung tàn khốc là thế, không phải anh ૮ɦếƭ thì tôi mất mạng, không phải anh đổ máu thì ta sẽ nổi điên. Nhưng Diệp Vũ chưa bao giờ muốn hại người, giờ Kiều Thục phi có nàng đồng lõa mà biến thành như vậy, kết cục thê lương, nàng không thể chịu nổi.
TRên đường trở về, lòng nàng đầy nặng nề. Thác Bạt Hoằng muốn giúp thái tử lên ngôi, sẽ hạ đổ Hàn Vương, Vệ Vương, không biết còn có bao nhiêu âm mưu quỷ kế nữa, còn không biết có bao nhiêu người trở thành vong hồn trong cái hoàng cung này nữa.
Đi qua một góc cung, bỗng thấy trước mặt tối sầm, như có cái gì chụp đầu nàng lại vậy, nàng lắc mấy cái, thì cảm thấy ý thứ càng mờ dần…
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện ra mình đang ở trong một cung thất tối mờ, chân tay bị một dây thừng to trói lại trên ghế. Nhớ tới mấy ngày trước Thác Bạt Hoằng báo cho mình biết cần phải cẩn thận, không thể ngờ được nàng đề phòng như thế lại còn bị người ta bắt trói lại. Lần này, kẻ trói nàng là ai vậy? Hàn vương Thác Bạt Thao ư?
Tiếng cửa kẹt một cái, có người tiến vào, là hai người. Do họ đứng ngược sáng, khuôn mặt đen kịt, nàng nhìn không rõ dung mạo họ, chỉ cảm thấy hia kẻ này chẳng phải người tốt lành gì.
Họ đóng chặt cửa phòng, đặt nến lên một chiếc ghế khác. Nhìn theo ánh nến mỏng manh, nàng nhận ra một trong kẻ đó là Hàn vương Thác Bạt Thao.
Hắn không sợ nàng nhận ra, khom người xuống, hai tay đỡ lưng ghế, vòng chặt nàng lại, khuôn mặt tục tằn như mặt mãnh thú vậy, trông rất đáng sợ, “Ngươi thạt to gan!”
Diệp Vũ không sợ, “Vương gia bắt nô tì tới đây, không biết có gì chỉ giáo?”
“Có can đảm lắm!” Thác Bạt Hao cất giọng thừa nhận, “Không phải bổn vương chỉ giáo ngươi, là ngươi chỉ giáo bổn vương mới đúng”
“Vương gia thật biết nói đùa, nô tì sao có bản lãnh chỉ giáo Vương gia chứ” Nàng thầm nghĩ hắn bắt mình lần này là có mục đích gì.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, bổn vương hỏi ngươi, ngươi phải trả lời chi tiết” Lông mi to thô đen dày của hắn trầm xuống.
“NÔ tì sao dám lừa gạt Vương gia chứ? Vương gia cứ việc hỏi đi”
“Lúc Kiều thục phi sinh, ngươi đang ở trong tẩm điện hả?”
“Ai cũng đều biết, nô tì ở trong tẩm điện của Kiều Thục phi mà” Nàng đoán không sai, hắn là vì chuyện này. Thác Bạt Thao lại hỏi lạnh, ‘Kiều Thục phi thật sự sinh ra con báo sao?” Hắn Ϧóþ chặt miệng nàng, “Nếu có nửa câu nói láo, bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị lửa thiêu”
Diệp Vũ bất giác co rụt thân mình lại, “Nô tì có trăm lá gan cũng không dám mạo phạm tội lớn khi quân này, đó là phải tru di cửu tộc đó ạ”
HẮn cười lạnh, “Biết thì tốt, có phải có kẻ đã lấy con báo đổi đứa trẻ mới sinh của Kiều Thục phi không? Vậy đứa trẻ mới sinh đó đâu rồi?”
Nàng nói cường điệu, “Kiều Thục phi chính xác là sinh ra một con báo, không phải là trẻ mới sinh”
Lực trên tay hắn dùng sức, Ϧóþ chặt miệng nàng, “Ngươi đã không biết sống ૮ɦếƭ, bổn vương thành toàn cho ngươi!”
Dứt lời hắn buông nàng ra, một nam tử khác cầm một cây nến Thanh Hoa trong tay, tóm lấy tay nàng, dí vào ánh nến.
Nàng kinh hãi, định rụt tay về, song không rụt lại được, “Ngươi định làm gì?”
Dùng lửa thiêu? Đem giọt nến cháy rót lên tay nàng ư?
“Chỉ cần ngươi nói ra chân tướng, bổn vương sẽ thương hương tiếc ngọc ngay” Ánh mắt Thác Bạt Hạo nặng nề.
“Vương gia, đây là sự thật, chân tướng, cho dù Vương gia có bức nô tì thế nào, nô tì cũng vẫn sẽ nói như vậy” Giọt nến rất đau, Diệp Vũ khổ sở hết cách, biết làm sao bây giờ đây?
“Chuyện hoang đường như vậy, chỉ có phụ hoàng mới tin thôi” Gương mặt hắn đầy nham hiểm, “Vì hai bà đỡ đẻ Kiều Thục phi không rõ tung tích, thị tì Vân Nhi thân cận của nàng ta sau đó cũng rời cung chẳng rõ đi đâu, loại dấu hiệu này cho thấy, các nàng đã bị người ta mua chuộc rồi. Đổi lại, đứa trẻ mới sinh của Kiều Thục phi mới bị các nàng ấy đổi thành con báo, nếu không các nàng ấy cũng sẽ không mất tích. Kiều thục phi sinh cũng là lúc ngươi ở tẩm điện, thấy việc thì cho qua, ngươi không phải đồng mưu thì đó là chủ mưu”
“Vương gia bịa chuyện thật tài quá, có thể tới quán rượu làm người kể chuyện được rồi đó” Nàng kinh ngạc với lời nói của hắn gần như giống sự thật tới nhường ấy, lòng hoảng loạn, “Nô tì thật sự không nhìn thấy trẻ mới sinh, chỉ nhìn thấy con báo. Vương gia không tin, nô tì cũng hết cách rồi”
Đôi mắt Thác Bạt Thao lập tức lạnh tanh, ý bảo cấp dưới bắt đầu nhỏ nến. Diệp Vũ nhìn ngọn lửa đỏ nhỏ kia, nhìn giọt nến chậm rãi chảy xuống, “Vương gia, nô tì…”
Cây nến lập tức dịch ra, Thác Bạt Thao hết kiên nhẫn quát, “Nói!”
Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “vương gia kiên trì bức cung, nô tì chỉ có một mạng, bị thương thì thôi, nhưng sau này vương gia ở trước ngự tiền có gặp phiền phức gì, nô tì tuyệt đối sẽ không nói nửa lời hay cho Vương gia đâu!”
“Bốp” một tiếng. Hắn ra tay đánh bất ngờ một cái, lực rất mạnh, khiến người ta không ngờ nổi, hai má của nàng lập tức xuất hiện năm dấu tay.
Bất giác nàng cảm thấy một luồng tanh ngọt trào ra từ miệng, tràn ra khóe miệng, lỗ tai ong ong, mắt nổ đom đóm. Hắn túm lấy tóc nàng, bức nàng ngẩng đầu lên, “Bổn vương biết ngươi có bản lĩnh, bổn vương chỉ không thể để ngươi có bộ dạng đắc ý như thế! Một ngày nào đó, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Nàng không biết hắn đang nói gì nữa, đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ, thậm chí trong nháy mắt… chậm rãi, trước mắt ngày càng đen dần, đen tới mức đưa tay ra không thấy tay nữa.
“Vương gia, nàng ta hôn mê rồi” Kẻ thuộc hạ kia nói.
“Tiện nhân chẳng ra gì” Thác Bạt Thao nâng mặt nàng lên, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm. Khuôn mặt này mềm mại như hoa, thân hình này nõn nà thon thả, chẳng kém phi tần trong cung tý nào. Nếu không được phụ hoàng sủng ái nàng ta hơn, hắn nhaats định không tha cho nữ tử khiến cho ai cũng muốn làm phi này.
Một tia sắc dục hung ác nham hiểm chợt lóe lên trong mắt hán, hắn đi ra ngoài, “Mặc nàng ta ở trong này tự sinh tự diệt đi!”
***
Bốn năm đại thần từ ngự thư phòng đi ra, An Thuận tiến vào, khom người bẩm báo, “Bệ hạ, nô tài không tìm thấy Diệp Huyên”
Ngụy hoàng bỗng dưng muốn ăn cháo thịt nạc Diệp Vũ làm, mới bảo hắn đi truyền lời, bảo Diệp Vũ nấu cháo thịt nạc. Nhưng mà hắn đã lần tìm cả điện thừa tư, cả tẩm phòng của nàng, cả ngự hoa viên mà chẳng tìm thấy nàng đâu.
Thác Bạt Hoằng vẫn còn ở ngự thư phòng nghe thấy hắn bẩm báo thế, trong lòng sốt ruột, nàng đi đâu vậy?
“nàng có thể đi đâu chứ? Phái thật nhiều người đi tìm xem nào” Ngụy hoàng bỗng rất nhớ tới mùi vị của cháo thịt nạc, cũng muốn thấy nàng, liền nói ngay, “Trời không còn sớm nữa, trẫm đói bụng rồi, bảo nàng mau tới ngự thư phòng ngay”
“Vâng, nô tài sẽ cho nhiều người đi tìm” An Thuận lĩnh chỉ.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện không biết có nên nói không nữa” Thác Bạt Hoằng biết nàng tuyệt đối sẽ không đi loạn, nếu không thấy nàng, nhất định có chuyện xảy ra rồi.
“Nói”
“Thiên hạ trong ngoài, mọi người trong cung đều nói, phụ hoàng rất sủng ái với vị cung nữ này, đến cả đi săn không được mang cung nữ đi theo cũng ngoại lệ mang nàng ấy đi.Thân phận nàng ấy thấp kém, lại được hưởng thánh ân, khó tránh khỏi khiến nhiều người đố kỵ. Nhi thần nghĩ thấy nàng ấy biết trước sau, rất đúng mực, nhất định sẽ không chạy loạn. An công công đã không tìm thấy nàng ấy, biết đâu đã có chuyện gì xảy ra rồi cũng nên?” Hắn lựa từ cẩn thận, “Nhi thần ngu muội, không dám đoán bừa”
Tim Ngụy hoàng nhảy bần bật lên, sắc mặt lạnh lẽo, nặng nề đứng dậy.
An Thuận nói, “Vương gia nói rất có lý, nô tài cũng hiểu rõ Diệp Huyên không phải người bừa bãi, nàng ấy biết bệ hạ có thể truyền triệu nàng ấy bất cứ lúc nào, cũng sẽ không biết chừng mực như vậy đâu”
Ngụy hoàng hạ lệnh, “Phái nhiều người đi tìm! Cả thị vệ ngự thư phòng cũng phái đi hết!”
Thác Bạt Hoằng giả vờ thong dong, “Phụ hoàng, nhi thần nhàn nhã không có việc gì làm, chẳng bằng cũng đi cùng An công công đi tìm”
Ngụy hoàng trong lòng lo lắng an nguy của Diệp Vũ, thật không có nghi ngờ gì khác, bảo hắn nhanh đi tìm người. Thác Bạt Hoằng và An Thuận cùng nhau rời ngự thư phòng đi, sai thị vệ phân tán ra đi tìm.
“Vương gia, trong cung lớn như vậy, cung thất lại quá nhiều, biết tìm thế nào đây/’ An Thuận lo lắng nói.
“Cố sức đi tìm bằng được”
Thác Bạt Hoằng nhìn sắc trời, biết qua nửa canh giờ nữa thì trời tối, vậy càn khó tìm người hơn. Vũ Nhi, nàng ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hắn ngoắc một thị vệ lại gần, nói hai ba câu bên tai thị vệ, sau đó thị vệ liền chạy đi. An Thuận nói, “Vương gia, hay đi chung quanh tìm xem sao?”
“Đừng vội, trước đợi tin đã” Thác Bạt Hoằng nhìn chân trời phía xa xa,. Ánh mắt nặng nề, chậm rãi nhắm lại.
“Nô tài xin nghe vương gia”
An Thuận chưa bao giờ giống như hôm nay chẳng có chủ ý gì, bởi Diệp Huyên là người quan trọng trong lòng Ngụy hoàng, không thể qua loa được. Nếu có chút sơ xuất gì, vậy cũng chẳng phải là chuyện đùa.
Chẳng bao lâu thị vệ kia trở về bẩm báo, Thác Bạt Hoằng nghe xong, thần sắc biến đổi, “An công công, theo bổn vương đi tìm người”
An Thuận thấy hắn đi như chạy, ngây ngẩn ngơ ngác một lúc mới chạy đuổi theo. Thác Bạt Hoằng trong đầu đều là hình ảnh đáng sợ, lo âu, vội vàng. Vũ Nhi, nàng ngàn lần đừng có việc gì nhá… Vũ Nhi.. Nếu như thác Bạt Thao xuống tay với nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Mỗi một nới hẻo lánh trng cung đều là nơi dễ dàng cho người ta dấu người, chỉ là không tìm thấy nàng. Làm sao đây?
Tim hắn co Ϧóþ thành một dúm, cứ như có bàn tay vô hình nào đó Ϧóþ trái tim hắn, ra sức Ϧóþ nắn, chà đạp thoải mái, hắn gần như thở không nổi… Lại không tìm thấy nàng, hắn sẽ điên lên mất…
Rốt cuộc tới một cung điện ẩm thấp đổ nát, hắn đá văng cửa thấy trên nền có một người nằm, trên có vết máu. Hắn khi*p sợ lại vui sướng, thấy đúng thật là Vũ Nhi, lập tức ôm lấy nàng, gọi hai tiếng nhưng nàng chẳng có phản ứng gì, bất tỉnh nhân sự.
An Thuận tiến vào thấy tai trái của nàng, trên mặt đều có máu, lập tức nói ngay, “Vương gia, mau mau mang nàng về điện thừa tư”
Thác Bạt Hoằng ôm lấy nàng, chạy nhanh vội vàng. An Thuận chạy theo sau, sai cung nhân đi ngự thư phòng bẩm tấu với bệ hạ, truyền thái y.
Vũ Nhi, nàng đừng có việc gì đó… Vũ Nhi, là ta không tốt, quá sơ xuất…
Nửa đường, Diệp Vũ tỉnh lại thấy Thác Bạt Hoằng ôm mình chạy bất giác nghĩ ngợi, nếu là Minh Phong thì tốt biết bao.
Khuôn mặt hắn cau chặt lại, trong mắt lộ ra thân thiết lo âu, nàng nhớ ra, từ Dương Châu về Kim Lăng không lâu, có một lần Minh Phong cũng ôm nàng thế này, cũng nghênh ngang đi trên đường về điện Trừng Tâm… Khi đó tuy giữa họ có oán khí, có thương tích, nhưng hiện giờ nhớ lại, thì ra lại đẹp như thế… Người yêu nhau chỉ cần một chỗ, bất luận là ngọt ngào hay đau đớn đều là cam tâm tình nguyện, đều tốt đẹp cả…
Trở lại điện thừa tư, hắn đặt nàng lên ghế, quan tâm hỏi han, “nàng cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
An Thuận thấy cảnh này bỗng cảm thấy kỳ lạ, vì sao Tề Vương lại quan tâm tới Diệp Huyên như vậy chứ?
“Tạ Vương gia quan tâm, nô tì không sao” Nàng nhận thấy ánh mắt khác thường của An Thuận, nói xa cách, “Vương gia, ta không sao..”
“Nàng bảo không sao là sao? Trên mặt nàng đều là máu, lúc nào thái y tới, xem kỹ cho ngươi là được” An Thuận hỏi kỳ lạ, “Làm sao ngươi lại tới chỗ đó hả? Sao có thể té xỉu ở đó chứ?”
“Đau đầu quá,…” Diệp Vũ ôm đầu, mày cau chặt lại. An Thuận không hỏi nữa, Thác Bạt Hoằng bảo hắn rót cho vũ Nhi một chén trà nóng cho nàng uống, hắn liền đi.
SÁt khí ngập tràn trong mắt Thác Bạt Hoằng, hạ giọng hỏi, “Là Hàn Vương hả?”
Nàng gật đầu, “Trước đừng nói với bệ hạ, không có bằng chứng, chẳng làm gì được hắn đâu”
Thật không thoải mái tý nào, tai trái ong ong, nghe không rõ người khác nói, đầu cũng choáng váng, một chưởng của Thác Bạt Thao kia quá nặng.
An Thuận bưng chén trà trở lại, nàng vừa uống một ngụm, Ngụy hoàng đã vội vã về.
Mọi người hành lễ, nàng đang định xuống giướng, ông ta bước nhanh tới ngăn lại, trước mắt lo âu, “Ngươi ngồi đi” Thấy tai trái, trên mặt nàng nhiễm máu đỏ đập vào mắt, ông ta lập tức tức giận, hỏi, “Bị thương ở đâu? Ai đánh ngươi thành như vậy hả?”
“Bệ hạ, nô tì khó chịu lắm… Chẳng nghe rõ bệ hạ nói gì cả…” Diệp Vũ vốn đã khó chịu sẵn, giả vờ đứng lên vô cùng thuần thục, “Bệ hạ, tai trái của nô tì không nghe được rồi, hẳn là tật cũ lại tái phát”
“Thái y đâu? Sao thái y còn chưa tới hả?” Ngụy hoàng sốt ruột kêu lên.
“Thái y tới ròi” An Thuận thấy Lâm thái y đang vội vàng chạy rời.
***
Sau khi Lâm Thái y chẩn trị xong, bẩm tấu, “Bệ hạ, tai trái của Diệp cô nương không nghe được là do tật cũ, lần này bị người ta dùng một chưởng tát mạnh, dẫn tới tật cũ tái phát, tai trái Diệp cô nương mới chảy máu, đầu váng mắt hoa. Vi thần sẽ viết phương thuốc, uống trong vòng tám ngày thì sẽ khỏi ạ”
Ngụy hoàng hỏi đầy thương cảm, “Tai trái nàng ấy không nghe được, có thể trị được không?”
Lâm thái y đáp, “Tai trái không nghe thấy cứ như người còn một chân vậy, rốt cuộc chẳng hơn, vi thần không có khả năng chữa khỏi”
Thực ra Ngụy hoàng cũng biết người bị điếc tai không thể có khả năng nghe được thanh âm nữa, nhưng ông vẫn cứ muốn hỏi một câu, Nàng ấy chỉ còn có tai phải là nghe được, chẳng trách có lúc ông cảm thấy nàng nghe không rõ lắm, thật tiếc quá.
Lâm thái y cáo lui, An Thuận sai cung nhân cùng hắn về ngự hiệu thuốc lấy thuốc. Diệp Vũ mỉm cười nói, “Bệ hạ, nô tì quen rồi, không có bệnh nặng gì. Tạ bệ hạ quan tâm.
“Tai trái ngươi không nghe thấy, vì sao không nói cho trẫm biết?” Giọng Ngụy hoàng đầy trách móc.
“Nô tỳ bệnh là việc nhỏ, trong lòng bệ hạ nên nghĩ tới là chuyện quốc gia đại sự mới đúng ạ”
“Phụ hoàng, Diệp cô nương tính tình sảng khoái, phụ hoàng đừng lo lắng quá mức” Thác Bạt Hoằng cười nói, thấy phụ hoàng đối đãi nàng tốt như thế, trong lòng hơi khó chịu.
“Đúng rồi, ngươi tìm được nàng ấy ở đâu thế?” Ngụy hoàng bỗng dưng nhớ tới việc này, trên nàng còn rõ năm dấu tay, chắc chắn là bị nam tử ra tay đánh nặng rồi.
“Bệ hạ, chuyện này đừng truy cứu nữa được không, nô tì không sao là tốt rồi, có được không?” Nàng tha thiết khẩn cầu, “Bệ hạ không truy cứu xax đã là phúc của nô tì rồi ạ”
“Được, ngươi đi về nghỉ trước đi, nhiều ngày nữa không cần tới hầu hạ” Hắn xoa xoa tay nàng sia hia cung nữ đỡ nàng trở về, cố gắng chăm sóc chiếu cố nàng ăn uống ngủ nghỉ mấy ngày tới.
Trước khi rời đi, Diệp Vũ quay đầu lại, ý báo Thác Bạt Hoằng không cần khai ra Thác Bạt Thao. Ngụy hoàng ngồi xuống, nhìn con với ánh mắt lạnh sắc, “Ngươi tìm được nàng ở đâu?”
Thác Bạt Hoằng đáp, “Ở tại một cung thất vô cùng hẻo lánh, lúc nhi thần tìm được Diệp cô nương, nàng ấy đã bất tỉnh nhân sự, không có một ai bên cạnh”
An Thuận trở lại đại điện, bẩm, “Bệ hạ, nô tài nghĩ tới, có kẻ mưu hại Diệp cô nương, chỉ là không có gan hạ độc thủ thôi”
“Phụ hoàng nếu nàng ấy nói không truy cứu nữa, chẳng bằng…” Thác Bạt Hoằng nói đầy khó xử.
“Người biết cái gì, cứ việc nói” Mặt ngụy hoàng vốn đã đen kịt, giờ bị người ta làm tức giận trông càng âm u đáng sợ hơn.
“Nhi thần lúc tìm thấy Diệp Huyên, vô ý thấy Nhị hoàng huynh ở gần bên cung thất cạnh đó” Thác Bạt Hoằng lựa từ cẩn thận, “Nhi thần biết phụ hoàng luôn coi trọng hoàng huynh, bởi vậy, nhi thần chỉ là bẩm báo chi tiết, không dám đoán mò”
“Nô tài lại không phát hiện ra…” An Thuận nói đầy ngạc nhiên.
“Lúc ấy An công công đang nhìn đi nơi khác, bởi vậy không nhìn thấy” Thác Bạt Hoằng giải thích đầy thong dong.
Ngụy hoàng ánh mắt sắc như đao, “Theo ý ngươi, Hàn vương có hiềm nghi?”
Thác Bạt Hoằng cố ý lấp la lấp lửng, “Nhi thần thật chẳng dám đoán gì cả, chẳng qua là…” Ngụy hoàng giận nói, “có chuyện cứ nói”
Thác Bạt Hoằng nói nặng nề, “Nhi thần ngu ngốc, Kiều Thục phi nhận định Diệp Huyên mưu hại nàng ấy, lấy con báo đổi hoàng tử. Mà Nhị hoàng huynh lúc nào cũng có giao tình với Kiều Thục phi, chắc Nhị hoàng huynh cũng muốn biết rõ chuyện Kiều Thục phi sinh con báo nên mới ép hỏi Diệp Huyên”
An Thuận nói phụ họa theo, “Bệ hạ, Vương gia nói như vậy nghe cũng có lý lắm ạ”
Ánh mắt Ngụy hoàng trấn định, hơi chút suy nghĩ. Thác Bạt Hoằng biết lời nói này đã được phụ hoàng để ý, nội tâm thấy thoải mái khá nhiều. Kể từ đó, phụ hoàng sẽ có vài phần nghi kỵ và ghét cay ghét đắng với Hàn Vương.
***
Nghỉ ngơi một ngày, tai trái Diệp Vũ cũng đỡ hơn chút, không còn chảy máu nữa. Ban đêm, cung nữ phụng chỉ hầu hạ nàng sớm đã về nghỉ, nàng cũng nằm xuống ngủ. Bỗng nàng nghe loáng thoáng có tiếng động ở cửa sổ, lập tức đứng dậy đi qua, khách không mời mà đến là Thác Bạt Hoằng.
Trên bàn có ánh nến u ám, lại có thêm hắn nên tối hơn. Hắn bước nhẹ tới, ngồi xuống mép giường, ngăn nàng xuống, “Nàng cứ nằm đi”
“Có việc gì thế?” Nàng bất giác oán thầm, không có việc gì thì chạy tới đây làm gì chứ, “Lên núi cao sẽ gặp được mãnh hổ, Vương gia đừng có đến nữa”
“Nàng lo lắng cho ta à?” Hắn cười mờ ám.
“Ai lo lắng cho huynh chứ!” Nàng tức giận lườm hắn.
Mặt Thác Bạt Hoằng bỗng trở nên lạnh trầm, đôi mắt cũng đen sẫm lại, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú. Diệp Vũ thấy hắn nhìn như thế thì ngượng gùng, láng tránh ánh mắt hắn, tim nảy lụp bụp.
“Nhị hoàng huynh chính là đánh nàng một cái tát sao?”
“Vâng” Nàng nói đầy tự trách, “Cũng do ta không tự lo cho bản thân…”
Hắn cầm tay nàng, ‘Ta sẽ tìm người âm thầm bảo vệ nàng”
Nàng không trang điểm phấn son, tóc đen rủ xuống dáng người thanh tú, càng tăng thêm mảnh mai quyến rũ, khiến tim người ta đập thình thịch.
Tim Diệp vũ nhảy dựt lên, rút tay ra, “Được, ta muốn nghỉ ngơi”
Con ngươi đen nháy của Thác Bạt Hoằng lóe sáng nóng rực, cất tiếng khàn khàn, “Vũ Nhi…”
“Thừa dịp ta dưỡng thương mấy ngày, không cần phải hầu hạ phụ hoàng huynh, Vương gia có nên an bài ta ra cung gặp Minh Phong không đây?” Nàng suýt nữa thì quên mất việc này.
“Nàng vết thương chưa lành, sao có thể ra cung được?” Hắn bực mình, trong lòng hắn đều ngập tràn là nàng, mà trong lòng nàng thì lại ngập tràn người khác.
“Thế nào không thể chứ? Ta đây thì không sao, chẳng bằng nhân cơ hội ra cung” Nàng kiên định yêu cầu, “Ngày mai ta muốn gặp Minh Phong!”
Vốn hắn định an bài cho nàng gặp Sở Minh Phong hai ngày sau, không ngờ nàng lại đưa ra việc này, còn tưởng lần này có thể không cho họ gặp lại nhau nữa, nàng nói đầy nghiêm khắc, quyết không nhượng bộ. Hắn đành phải nói hai ngày sau mang nàng ra cung, nàng mới không nháo thêm nữa.
Diệp Vũ uống thuốc xong, buồn ngủ, đuổi hắn đi, hắn cũng không đi, Nhưng thật sự mệt quá, nàng mơ màng ngủ thi*p đi.
Thác Bạt Hoằng ôm lấy nàng, để cho nàng nằm thoải mái, lại sửa gọn chăn đắp cho nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má tuyết trắng của nàng, sóng tình nổi lên trong cơ thể… Nhìn nàng ngủ say, thật sự muốn hôn gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết này, để thỏa nỗi khổ tương tư… Hắn đã làm vậy, cúi người xuống, hôn nhẹ lên mắt nàng, mũi, môi, cằm… Mềm nhẹ như gió, đầy thương tiếc…
***
Hai ngày sau Diệp Vũ ra cung thuận lợi. Vẫn là tòa nhà nhỏ kia, vẫn là gian phòng ấy, nàng lại thấy Sở Minh Phong. Hắn quay mặt vào bên trong ngủ, không biết có người tiến vào, ngủ say thật sự. Nàng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn thở hơi nặng nhọc, mày cau chặt lại, kỳ lạ là trên mặt hắn hiện rõ sắc bệnh, chẳng lẽ bị bệnh sao?
Nàng sờ vào hai má hắn, trán, sợ tới mức nhảy dựng lên, người hắn nóng ra, chính là đang phát sốt. Làm sao đây?
Nàng lập tức đi tìm Thác Bạt Hoằng, hắn thấy nàng nhanh vậy đã ra, thì cảm thấy kỳ lạ, “Sao vậy?”
“Minh Phong sốt cao, huynh đi tìm một thầy thuốc đến, hoặc là sắc thuốc cho huynh ấy uống để giảm sốt” Nàng tính toán bình tĩnh.
“Nàng bảo ta đi sao?’ Hắn kinh ngạc.
“huynh không đi thì ai đi đây?” Diệp Vũ ra dáng biểu hiện đương nhiên, thúc giục, “Rốt cuộc huynh có đi hay không?”
“Ta sai người chăm sóc tốt cho hắn là được”
“Không được!” Nàng nói uy Hi*p, “Huynh không đi, hôm nay ta sẽ không về cung, ở lại đây chăm sóc cho huynh ấy”
Thác Bạt Hoằng tức tới nỗi chẳng có chỗ nào đánh, nàng thế mà dám bảo hắn đi bốc thuốc cho người đàn ông nàng yêu, thật không tin nổi nữa.
Nàng lại giục, uy Hi*p, hắn mới miễn cưỡng đi tìm sắc thuốc. Trở lại gian phòng, nàng thấy Sở Minh Phong chui trong ổ chăn, lãnh phát run lên, ý thức mơ hồ. Biết làm thế nào đây?
Diệp Vũ lên giường, dìu hắn lại gần, để hắn dựa vào trên người mình. Đã mấy ngày không gặp, sao hắn lại bị nhiễm lạnh, bệnh thành vậy chứ? Vì sao hắn trông tiều tụy, suy yếu vậy chứ?
Bất giác, lòng nàng đau đớn kịch liệt, nước mắt lăn xuống. Kẻ tù tội này, cả ngày buồn bực trong phòng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không bị bệnh mới là lạ.
Bỗng hắn hô khù khụ, ho mãi một lúc lâu mới ngừng lại. Thấy hắn ho nặng như thế, lòng nàng lại đau đớn từng cơn, từng cơn.
Sở Minh Phong đã tỉnh táo chút, mắt sững lại, thấy nàng, vui mừng nở nụ cười, cứ cười nhẹ như gió thoảng mây trôi thế, hình như vô tâm vô phế, mà lại ngọt ngào. Nhưng nụ cười này chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt, mặt trở nên lạnh lẽo, đẩy nàng ra, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sao có thể… Xuống đi…”
“Minh Phong, là ta… Ta tới thăm huynh… Huynh bị bệnh, đang sốt rất cao…” Diệp Vũ ôm chặt hắn lại, “Sau đó còn uống thuốc hạ sốt nữa”
“Không biết liêm sỉ” Hắn dùng sức đẩy nàng xuống giường, lại khẽ động vào miệng vết thương, chau mày, không đẩy nàng nữa.
Nàng cảm giác biểu hiện này của hắn như rất đau, mắt dừng trước иgự¢ hắn. Hắn thấy ánh mắt nàng, lập tức kéo áo choàng lại, nàng tốc độ còn nhanh hơn, chặn áo choàng của hắn, sợ ngây người – thấy miệng vết thương trước иgự¢ hắn mà há hốc mồm, mới có cũ có, sau lưng cũng có, là vết roi, là vết kiếm, vết nào cũng chọc đau mắt nàng.
Sở Minh Phong vội vã kéo áo choàng lại, xấu hổ khi bị người ta thấy.
“Là ai đánh huynh? Thái tử ngụy quốc à?” Diệp Vũ hỏi khổ sở.
Hắn gật đầu, “Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Nước mắt lăn dài, nàng không nói gì nhìn hắn, tim đau như vậy, rất đau, đau tới mức thở không nổi….
Hắn là Sở Hoàng, là cong cưng của trời, vì sao lại gặp khổ sở thế chứ? Vì sao lại khiến hắn trở thành tù nhân chứ? Tất cả đều là do Sở Minh Hiên ban tặng! Thác BẠt Hoằng cũng có phần!
Nàng nhất định phải mau chóng cứu Minh Phong ra, nếu không không biết hắn còn gặp phải chuyện gì nữa.
“Minh Phong” Diệp Vũ quỳ trên giường, ôm lấy mặt hắn, hứa hẹn với hắn, cũng chính là hứa hẹn với mình, “Ta nhất định cứu huynh đi ra ngoài!”
“Ta không cần ngươi thương hại!” Sở Minh Phong thô lỗ đẩy tay nàng ra, “Dù ngươi có cứu ta ra ngoài, ta cũng sẽ không cảm kích, ta không đi!”
Nàng biết hắn có khúc mắc, không sao, tới lúc đó hắn sẽ cùng mình đi. LÒng hắn đang chảy máu, “Tề vương thích ngươi, ngươi cứ đi theo hắn đi, hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho ngươi, sẽ che chở cho ngươi cả đời”
Nàng lại kinh ngạc và đau lòng, hắn thế mà dám nói ra vậy. Nhưng cũng biết, hắn không muốn liên lụy chính mình, không muốn mình đi theo hắn chịu khổ, mới có thể nói ra vậy. Nếu là trước đây, hắn sao có thể dâng hai tay tặng nàng cho người khác chứ?
“Ta biết, đây không phải là lời nói thật lòng của huynh” Diệp Vũ ôm cổ hắn, hình như có một bàn tay đang cào xé ruột nàng, “Đây là lời nói thật tình của ta, Tề Vương sẽ đối đãi tốt với ngươi, sẽ đem hết sức mình ra yêu ngươi, che chở cho ngươi” Sở Minh Phong không nhìn nàng nữa, nói lạnh lùng.
“Vậy thì, huynh nhìn vào ta, lặp lại lần nữa” Nàng lại ôm lấy mặt hắn. Rốt cuộc hắn cũng không nói ra được, tim tan nát thành từng mảnh, đau nhức khó chịu.
Có trời mới biết hắn thống hận bản thân mình tới mức nào, thống hận mình đã lưu lạc tới tận đây, liên lụy nàng phải đi vào Ngụy quốc, đem thân yếu ớt ở bên trong toàn sói hổ báo.
Diệp Vũ cố nén sự đau lòng, lệ tuôn như suối, nói khàn khàn, “Ta yêu huynh như vậy, huynh không thể không yêu ta, nếu không huynh sẽ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ!”
Dứt lời nàng cúi xuống hôn lên môi hắn, dịu dàng. Sở Minh Phong không né tránh, không đẩy ra, đang bị tình cảm và lý trí đấu nhau.
Hẳn là may mắn nàng đối với hắn không xa không rời, còn tận lực tìm cách cứu hắn, hắn còn cầu mong gì nữa chứ? Nhưng nàng càng đối tốt với hắn, càng thương hắn, hắn lại càng cảm thấy mình vô dụng, rất có lỗi với nàng, không muốn dây với nàng… Hắn cũng muốn được đi yêu nàng, giống như trước đây, âи áι triền miên, nhưng mà hắn giờ không còn là Sở Minh Phong mê hoặc như trước nữa, cái gì cũng không, chỉ còn có một thân xác tàn tạ…
“Minh Phong, yêu ta, có được không?” Nàng thì thào cầu khẩn.
Giọng khàn khàn dịu dàng này, thân hình mềm mại nõn nà này khiến cho tinh thần hắn phiêu lãng, đánh mất lý trí và chút tự ti băn khoăn của hắn, ôm chầm lấy nàng, hôn lên đôi môi non mềm của nàng.
Đã nhiều đêm rồi, hắn từng nằm trong mộng được ôm nàng như vậy, hôn nàng kịch liệt, giờ giấc mộng đã trở thành sự thật, bầu máu nóng trong cơ thể hắn dâng trào, bất giác chìm đắm trong ôn nhu của người thân, không thể kiềm chế được. Gắn bó sát sao, đầu lưỡi cuốn nhau, thân hình hòa tan, linh hồn gắn bó. Thân mình càng ngày càng nóng, họ càng ngày càng bị động tình, triền triền miên miên, lửa nóng văng khắp nơi… Rồi đột nhiên cửa phòng bị mở ra, có người tiến vào.
Thác Bạt Hoằng vừa bước vào phòng, bưng chén thuốc trong tay, thấy cảnh nồng nàn này, cứ đứng thẳng bất động. Họ thế mà chẳng coi ai ra gì dám ôm hôn nhau!
Lửa giận bốc cao, bùng nổ trong người hắn. Sở Minh Phong yên lặng nhìn hắn, không hôn nàng nữa, Diệp Vũ quay lưng về phía hắn, hôn lên mày kiếm người nam tử nàng yêu, con ngươi đen lóng lánh đầy lưu luyến.
Thực ra là nàng cố ý, nàng muốn cho Thác Bạt Hoằng biết, nàng yêu là Sở Minh Phong, tuyệt đối không có liên quan tới kẻ bên ngoài.
Đã mấy ngày nay, Thác Bạt Hoằng luôn khinh bạc nàng, nàng đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nói cũng đã nói, mà hắn trước sau vẫn như một, sống ૮ɦếƭ quấn quít lấy nàng, khiến cho nàng rất đau đầu. Nếu Minh Phong không nằm trong tay thái tử và hắn, nàng đã sớm vạch trần bộ mặt với hắn rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc