“Vũ Nhi, mẫu hậu năm nay tuổi đã cao, ốm đau suốt, nàng lại có thai trong người, ở cùng một điện tóm lại không tốt lắm. Ta tự tiện làm chủ, bảo cung nhân cho quét tước điện Phượng Tê, tối nay nàng bắt đầu đến ở nơi này đi” Sở Minh Hiên mỉm cười giải thích, “Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ nghĩ cho đứa con trong bụng nàng thôi”
“Tạ Vương gia quan tâm” Nàng nói khách sáo, “Chỉ mình ta ở đây, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng”\\
“Không lạnh, nàng xem các nàng ấy là ai nào?” Hắn nhìn về phía trong điện, đứng ở bên cạnh với dáng vẻ hớn hở vui mừng.
Nàng nhìn tới, lại thấy có hai cô nương mặc áo cung nữ đứng trong điện, cười khanh khách nhìn mình, ngây người.
A Tử, Tiểu nguyệt.
Các nàng cười tủm tỉm đi tới, một người giữ chặt tay nàng, chẳng hẹn mà cùng cười, “Phu nhân…”
Không ngờ còn có thể nhìn thấy các nàng ấy, Diệp Vũ cười vui sướng, “Các ngươi có khỏe không?”
Các nàng đồng loạt gật đầu, cười rưng rưng nước mắt, ‘Nô tỳ khỏe lắm”
Sở Minh Hiên dặn dò, “Sau này hai người các ngươi ở gần hầu hạ Vũ Nhi, để ý mọi sự”
A Tử và Tiểu Nguyệt trăm miệng một lời nói, “Nô tỳ xin ghi nhớ”
Sau đó các nàng lui ra trước. Vui sướng qua đi, Diệp Vũ nghĩ ngơ’ị, hắn mang các nàng ấy tiến cung, để làm bạn với mình, chẳng tới mức thấy cô đơn, hẳn là thế?
“Vui mừng này, có thích không?” Hắn nhìn nàng cười, giọng điệu vui sướng như đế vương sủng ái phi tần vậy.
“Thích” nàng thật tình cao hứng, giọng lại lãnh đạm, “Vương gia có lòng rồi”
“Sao vậy? Nàng không thích ở tại điện Phượng tê à?”
“Nghỉ đâu cũng đều giống nhau, không có gì mà không thích cả”
Sở Minh Hiên kéo nàng vào đại điện, nắm tay nàng, nhìn nàng sâu chăm chú, “Tuy hoàng huynh chưa kịp sắc phong nàng, nhưng nàng đang mang hoàng tự, dĩ nhiên cần phải ở trong cung rồi. Nàng yên tâm, nàng v à đứa con trong bụng cứa giao cho ta, ta sẽ cố sức bảo hộ nàng chu toàn”
Diệp Vũ âm thầm cân nhắc, những lời này có ý là, hắn sẽ bảo vệ bản thân mình không có tâm tư khác.
Giọng hắn trầm thấp, “Hoàng huynh băng hà bất ngờ, ta biết nàng đau lòng bi thương, nhưng cần phải quan tâm đến đứa con trong bụng, nếu không hoàng huynh cũng sẽ không nhắm mắt được. Tất cả đã có ta, nàng ở ở trong điện phượng Tê an thai, không có ai quấy rầy nàng đâu”
Nàng đáp thản nhiên, “Tạ Vương gia dốc lòng an b ài”
Hắn cười khẽ, cười như lưu ly tinh khiết, chẳng nhuốm chút bụi trần nào.
***
Đại điển đăng cơ đúng ngày cử hành. Văn võ trọng thần tề tụ đông đủ ở điện Vãn uyên, khiến cho tiền đình mở rộng, đại điện trở nên chật chội, không chịu nổi.
Vải tang trắng vẫn rủ như cũ, phủ xuống một luồng tang tóc, khiến người ta cảm thấy đầy áp lực. Nhưng bất luận là triều thần hay cung nhân trên mặt đều có nét vui mừng. Bởi vì, tân đế đăng cơ, mang bầu không khí mới hoàn toàn.
Diệp Vũ bước vào tiền đình đại điện, nhưng lại thấy một màu trắng tang tóc, khí thế đồ sộ.
Sở Minh Hiên mặt ngoài làm hết sức hoành tráng, vì tỏ vẻ sự kính trọng với đại tang hoàng đế, chẳng những mình mặc đồ tang mà còn cho văn võ trọng thần mặc tang phục nữa.
Nàng cười lạnh lùng, được A Tử đỡ, đi xuyên qua đám đông, xuyên qua ánh mắt mọi người, hướng về đại điện.
Hắn đứng ở cuối hành lang điện, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, hình như hơi cười tỏa nắng. Hôm nay, nàng không mặc đồ tang, mà chỉ mặc đồ trắng, tự nhận không phải là phi tần của hoàng huynh, hắn bất giác thấy vui vẻ.
Nàng thấy trong đại dương đồ tang meeng ௱ôЛƓ, chỉ có mình hắn là mặc đồ tang có màu vàng, nhìn chói mắt vô cùng.
Cho dù có khoác đồ tang, thân phận cửu ngũ chí tôn dĩ nhiên vẫn nổi bật nhất. Hắn cử chỉ phóng khoáng, khí độ trác tuyệt, loại khí chất sinh ra đầy cao ngạo nổi bật trong đám người, khiến người ta nhìn chằm chú.
Con người tiêu sái thanh dật mặc bộ đế vương này vào, cũng sẽ biểu lộ vài phần khí phách của đế vương. Nhưng mà khí phách của hắn so ra v ẫn kém Sở Minh Phong, kém những bảy phần.
Diệp Vũ đi quan bên cạnh hắn, dưa từng dừng lại, cùng đứng chúng một chỗ với các phi tần.
Thẩm Chiêu đứng ở hành lang bên kia, nhìn thấy nàng, lại nhìn Tấn Vương; ánh mắt Tấn Vương đuổi theo nàng, chẳng coi ai ra gì, đã khiến cho mấy lão thần chú ý.
Canh giờ đã tới, hắn cất cao giọng hô, “giờ lành đã tới, đăng cơ đại điện bắt đầu”
Chúng thần hoàn hồn, kính cẩn đứng. Sở Minh Hiên đi tới trước quan tài, xoay người, đối mặt với chúng thần, gương mặt lạnh tanh, khí phách dâng trào, ánh mắt khiến người người run sợ.
Diệp Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hắn thay đổi rồi, có quyền sinh sát đế vương trong tay, lại không còn vẻ tiêu sái không kìm được của trước đây nữa.
Thẩm Chiêu cất cao giọng tụng lời ca tụng đàng hoàng, ánh mắt nàng hướng về quan tài – bệ hạ, ta nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng.
Sau đó quần thần cùng hô vang vạn tuế, thi lễ bái lậy.
“bình thân” Sở Minh Hien xua tay, áo bào tung bay, tỏ rõ một đời sự nghiệp phát triển mới.
Nàng đón nhận ánh mắt hắn, con ngươi hắn đen rạng rỡ, đuôi mắt cười như không như có.
***
Sau khi đại điển đăng cơ trước quan tài xong, mọi người đi tới kim điện thương nghị – điện Thái cực, Sở Minh Hiên lại nhận đại lễ quần thần bái lậy lần nữa, tiến hành cuộc thương nghị đầu tiên.
Hôm nay hơi muộn chút, hắn ban chỉ, chỉnh đốn lục cung. Sắc phong Tấn Vương phi làm quý phi, ở tại điện Thanh Ninh, sắc phong Lãnh Nguyệt Nhiễm là Chiêu nghi, còn thị thi*p, mĩ cơ khác đều không có danh phận, ở lại phủ Tấn Vương. Còn phi tần đại sự hoàng đế, thì không thể ở lại trong cung, mà chuyển tới Am Đông giao thủy nguyệt để tu hành. Còn bốn con gái quan gia mới tiến cung không lâu, chưa được sủng hạnh, đều trở về phủ.
Phủ Tấn Vương có vô số mỹ nhân, giờ đăng cơ, phi tần hậu cung vẫn ít so với hoàng huynh, khiến người người ghé mắt nhìn, trong cung đầy chuyện đồn nhảm.
Diệp Vũ nghĩ đến Tấn Vương phi sẽ là hoàng hậu, không ngờ chỉ là quý phi. Còn Lãnh nguyệt Nhiễm, tóm lại chiếm được như nàng ta muốn, có thể thấy Sở Minh Hiên đối đãi nàng ta vô cùng bình thường như thị thi*p.
Vào giờ Dậu ngày này, Diệp Vũ vừa sai cung nhân chuẩn bị cơm, lại đột nhiên truyền đến một giọng trong trẻo, “Không cần chuẩn bị cơm”
“Tham kiến bệ hạ” Mọi người vội vàng xoay người hành lễ. nàng cũng hạ mình hành lễ, không lên tiếng. Sở Minh Hiên sải bước đi tới nhìn rất phong độ….
Hắn một tay nâng nàng lên, “Nàng đang có thai trong người, không cần đa lễ”
Sau đó, hắn phất phất tay, ý bảo cung nhân lui ra, nói ôn hòa, “Tý nữa ngự thiện phòng mang bữa tối tới đây”
“Hôm nay là ngày vui của bệ hạ, đáng ra nên cùng ăn với quý phi, hưởng mộng đẹp” Diệp Vũ mím môi mỉm cười.
“Lẽ ra trẫm hẳn nên cùng hoàng hậu có một đêm đẹp, chẳng qua nàng không phải hoàng hậu thôi”
“Bệ hạ vì sao không sắc phong nàng ấy làm hoàng hậu chứ?”
Hắn coi như mây trôi gió thoảng nói, “Trẫm vừa mới đăng cơ, không cần vội phong hậu”
Nàng nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn trang trí đại điện. Hắn đã đổi bằng bộ quần áo đế vương màu vàng, ánh áng làm nổi bật làn da trắng nõn của hắn, thái dương cao cao, mày kiếm như tước, tuấn mỹ vô cùng, còn hiên ngang hơn hẳn trước.
“Cảm thấy như thiếu chút chút gì đó….” Sở Minh Hiên nghĩ ngợi, “Ngày mai trẫm cho người ta mang tới ít trân bảo, nàng xem rồi lấy”
“Không cần, ta không thích sáng rực, hoa mỹ gì đó, chỉ cần đơn giản là tốt nhất”
“Thật không cần ư?”
Diệp Vũ lắc đầu, hắn cười bảo, “Vậy theo ý nàng” Yên lặng một lát lại nói, “Nếu có cần gì, thì cứ bảo cung nhân”
Nàng cười thản nhiên, “Bệ hạ, ta không thiếu gì cả” Cung nhân mang bữa tối tới, sáu món nóng hổi, hai bát canh, bày đầy bàn. Nàng nhìn thấy cả bàn màu sắc mùi vị thức ăn, “Bệ hạ, thật ra ta không thấy ngon miệng”
Sở Minh Hiên lấy giọng sủng nịch nói, “Ở trước mặt nàng, ta vẫn là ta, không phải bệ hạ, nàng không cần câu nệ. Ta nghe cung nhân nói nàng ăn không ngon miệng, thì bảo ngự thiện phòng làm thức ăn này, lại còn cùng nàng dùng bữa, đốc nàng ăn nhiều chút. Như vậy, con trong bụng nàng mới có thể lớn mau được”
Nàng chẳng nói gì nữa, chỉ gắp vài miếng mỗi thứ. HẮn không tự xưng là “trẫm” mà là “ta”, mượn biểu hiện này đối với tình ý nàng. NHưng nàng sẽ không c ảm động đâu.
“Sau này ngày nào trẫm cũng tới dùng bữa tối với nàng, đem nuôi dưỡng nàng và con hoàng huynh béo tốt vào” Hắn cười vui vẻ, c ười tới mức chẳng có chút xảo trá nào.
“Ta đây thay mặt con cám ơn bệ hạ” Diệp Vũ lại cười thản nhiên.
“Đừng khách sáo, cứ một câu “bệ hạ”, ta nghe mà chán ngấy rối. Nàng và ta vẫn nên như trước, cứ tùy ý gọi là được”
“Sao có thế giống trước chứ ạ? Bệ hạ giờ đã là cửu ngũ chí tôn rồi, không còn là Tấn Vương say mê chuyện nam nữ, tiêu sái không kìm nổi nữa rồi” Nàng nói nghiêm trang. Sở Minh Hiên nghe ra ý, mỉm cười, cười nghĩ một đằng mà nói một nẻo.
***
Hôm sau, bầu trời u ám, sắc trời đầy lo lắng, từng trận gió lạnh thổi tới. Tang lễ Đại sự hoàng đế đưa tang, từ cổng Triêu Dương đi ra ngoài, tân đế và quần thần tiễn đưa, chúng phi tần để tang khóc lóc theo sau. Sở Lăng Thiên là con duy nhất của Đại sự hoàng đế đi trước phái tây hoàng lăng để hạ táng.
Sở Minh Hiên không để cho Diệp Vũ tiễn đưa, bởi nàng chẳng có danh phân nào. Nàng chỉ đành đứng ở hành lang dài, nhìn quan tài chậm rãi đi trước, chậm rãi biến mất…
Bệ hạ, nếu người trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho ta mau chóng tra ra chân tướng, báo thù cho người.
Thẩm Chiêu chủ trì nghi thức hạ táng, Sở Minh Hiên ở lại trong cung. Hắn đứng trên thành lầu, trông thấy xa xa có chấm nữ tử nho nhỏ nhu nhược, váy áo tung bay.
Vũ Nhi, giang sơn Đại Sở đã là của ta, nàng cũng nên là của ta.
Vừa trở lại ngự thư phòng, công công Phùng Thất tùy thân bẩm tấu, thái hậu mời hắn đi điện Từ Ninh.
Đi vào điện Từ Ninh, Sở Minh Hiên thấy mẫu hậu ngồi ở đại điện, nghiêm chỉnh, gương mặt lạnh tanh.
“Nhi thần b ái kiến mẫu hậu. Mẫu hậu truyền nhi thần đến, có chuyên gì quan trọng không ạ?” Thấy vẻ mặt mẫu hậu như thế, trong lòng hắn hiểu rõ.
“Dĩ nhiên là chuyện quan trọng rồi” Với con út, giọng bà chưa từng lạnh thế bao giờ.
“Mời mẫu hậu nói” Hắn ngồi một bên, không còn gần gũi như trước nữa.
Tôn thái hậu nhìn con út, chẳng biết mở miệng thế nào. Lúc trước, hắn và mình là thân nhất, tình cảm mẹ con sâu nặng, bởi vì Diệp Vũ, hai mẹ con phai nhạt, bất hòa. Bà biết, hắn vẫn còn giận với mình, nhưng bà thật sự thấy bất lực.
Bà nhìn thấy hắn làm như không có việc gì, thất vọng đau khổ nói, “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm”
Sở Mihnh Hiên nói thản nhiên, “Lời mẫu hậu nói có ý gì?”
“Hiên Nhi, mẫu hậu không ngờ được con thế mà làm ra chuyện…. Gi*t huynh đoạt vị, đại nghịch bất đạo như thế” Bà vừa đau xót vừa thất vọng, giọng đầy tức giận và thống khổ, “Con là con của mẫu hậu, Phong Nhi cũng là con của mẫu hậu, trong lòng bàn tay đều là thịt cả…”
“mẫu hậu đã biết rồi?” Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt lóe sáng, bình tĩnh thâm trầm, “mẫu hậu sao lại biết được vậy/”
“Ai gia bị ốm nhẹ, nhưng cũng không phải hồ đồ. Ai gia nghĩ mấy ngày mấy đêm liền, do dự mấy ngày, hôm nay mới truyền con đến”
“nếu mẫu hậu không có chứng cớ rõ ràng, cũng đừng có lên án lung tung chứ ạ”
Tôn thái hậu ôm иgự¢, đau đớn kịch liệt nói, “con là do ai gia sinh, sao ai gia không biết con đang nghĩ gì chứ? Con nhớ mãi không quên Diệp Vũ, không bỏ được đoạn tình duyên này, hận Phong Nhi cắt ngang đoạt ái, đơn giản Gi*t huynh đoạt vị, đoạt lại Diệp Vũ. Ai gia nói có đúng không hả/”
Sở Minh Hiên cười lạnh, “Mẫu hậu anh minh”
Nước mắt trào ra, bà đau đớn nói, “CẢ Phong Nhi có cắt ngang đoạt ái, con cũng không thể ra tay Gi*t… Phong Nhi là huynh trưởng của con, sao con nỡ ra ra độc ác như vậy chứ…”
Hắn hất mặt lên, rồi đột nhiên biến sắc, ánh mắt lóe sáng, tròng mắt lồi ra dọa người, “Vũ nHi là của nhi thần! Ngay từ đầu đã là của nhi thần! Hoàng huynh cắt ngang đoạt ái, vì sao nhi thần không thể ςướק về chứ? Hoàng huynh không ૮ɦếƭ, nhi thần sao ςướק về được chứ? Chỉ có hoàng huynh ૮ɦếƭ rồi, nhi thần mới có thể có được cả giang sơn Đại Sở, mới có đủ sức để có được Vũ Nhi”
“Ngươi phát rồ rồi!” Thấy thần sắc con như thế, bà biết, hắn đã thay đổi, biến thành một kẻ không còn tính người nữa.
“là ai đã khiến cho nhi thần phát rồ hả?” Sở Minh Hiên đứng lên, đứng trước người bà, nhìn xuống bà, lệ khí cuồn cuộn trong mắt, “Là hoàng huynh! Là Thái hậu! Là sớm trước đây, nhi thần tấu xin mẫu hậu tứ hôn cho nhi thần và Vũ Nhi, mẫu hậu cố ý kéo dài, bởi mẫu hậu vốn không muốn ban Vũ Nhi cho nhi thần, bởi mẫu hậu muốn đem Vũ Nhi ban cho hoàng huynh!”
“Không phải…” Nước mắt Tôn thái hậu lăn dài.
“Mẫu hậu bất công!” Giọng hắn vang lên quái đản, gần như là nghiến răng kèn kẹt, “mẫu hậu lúc nào cũng khuyên nhi thần buông tay, nói gì mà thế gian không phải nỗi Vũ Nhi là cô gái tốt, mẫu hậu cũng biết, thế gian chỉ có duy nhất một Vũ Nhi, nhi thần cần nàng! Những cô gái khác có đẹp, dù thế nhi thần cũng không cần!”
“Vũ Nhi đã là người của Phong Nhi rồi, con lại nhớ thương cũng vô dụng thôi…”
“Nếu không phải mẫu hậu cố ý kéo dài, Vũ Nhi sớm đã là người của nhi thần rồi!” Ánh mắt Sở Minh Hiên lạnh băng vô cùng, “Từ lúc nhi thần có phủ đệ bên ngoài, mẫu hậu đã bất công rồi, chuyện gì cũng lấy hoàng huynh trước! Mẫu hậu, nhi thần cũng là con của người, người bất công như thế, nhi thần thấy rất đau lòng”
“Hoàng huynh con từ nhỏ đã không ở bên cạnh ai gia, sau khi lớn lên mới về, lúc ấy, con còn nhỏ, ai gia đặt nặng tâm tư lên người con, chẳng bận tâm gì đến Phong Nhi. Mấy năm nay, ai gia nghĩ muốn bồi thường cho nó mấy năm chịu khổ sở…” Tôn thái hậu bi ai giải thích, không ngờ hắn nhìn tiêu sái như thế, lại nhớ từng sự kiện một trong lòng.
“Nói vậy, là nhi thần gây ra tất cả, khiến cho hoàng huynh được hưởng hết mọi cái đẹp thiên hạ sao?”
“Không phải…”
“Đây là hậu quả bất công đó! Mẫu hậu chẳng trách nhi thần, nhi thần thầm nghĩ muốn một mình Vũ Nhi, nhưng mà hoàng huynh cũng không buông tay, như vậy, nhi thần khiến cho hắn biến mất trên đời luôn!” Sở Minh Hiên tuấn mi nhíu thành một hàng, như kiếm ra khỏi vỏ, “Nhi thần làm vậy không phải địa nghịc bất đạo, không phải Gi*t huynh đoạt vị, chỉ là cầm lại những thứ vốn thuộc về mình thôi, giang sơn, mỹ nhân, đều như thế!”
Tôn Thái hậu giọng tắc nghẹn, “Con điên rồi…”
Hắn nói tà vọng, ‘Mười một năm qua, hoàng huynh Gi*t nhiều người như vậy, tàn bạo bất nhân tên đã sớm lan truyền khắp thiên hạ, đều không phải là một minh quân. Nhi thần sẽ nối tiếp người trước, mở lối trở thành một minh quân đời sau, khiến cho dân nước Đại Sở giàu mạnh, không bị ngụy quốc, Tần quốc bắt nạt. Mẫu hậu cứ ở điện Từ Ninh an hưởng tuổi già đi, đừng lo nhiều chuyện làm gì nữa, nếu không nhi thần không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu”
Bà cứ lặng nhìn theo con trai bước đi, lòng đau như cắt, nước mắt tuôn trào.
***
Diệp Vũ đứng nấp trong góc, nhìn Sở Minh Hiên như kẻ điên rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy kịch liệt.
Không ngờ Tấn Vương tiêu sái lỗi lạc ngày xưa giờ biến thành ma quỷ tội ác tày trời thế này. Bắt đầu từ câu nói “Vũ Nhi là của nhi thần” kia của hắn, nàng nghe được câu tiếp theo, trong mắt chưa đầy sự hận thù rực cháy. Nhưng Thẩm Chiêu quan sát tỉ mỉ, không thể không có khả năng phát hiện ra; nhất định hắn đã sớm biết, song cũng không truy cứu, bảo vệ chức hữu tướng. Nhất định là vậy.
Thù hận, chỗng đỡ để nàng về điện Phượng Tê, chỗng đỡ để nàng ăn cơm, đi ngủ, bởi vì, chỉ có giữ được mạng này, mới có thể lấy công đạo cho bệ hạ.
Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, Diệp Vũ sai Tiểu nguyệt đi tìm Thẩm Chiêu, sau đó đi tới chỗ rừng tùng bách xanh biếc yên tĩnh kia. Đợi gần nửa canh giờ cuối cùng hắn cũng tới.
“Khí sắc tốt lên chút rồi” Ánh mắt ôn hòa của hắn dừng trên mặt nàng, quan phục màu đỏ không hợp với màu xanh của cây lá.
“Vì sao đại nhân lại giúp ngược vậy?” Nàng hỏi thẳng vào vấn đề, khí thế bức người.
“Ta không hiểu…”
“Đừng giả ngu nữa, lấy tài trí của ngài, không thể không nhìn ra trận hỏa hoạn đáng ngờ ở điện Trừng Tâm được” Nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh băng, “Gi*t huynh đoạt vị, không biết đại nhân ngồi yên nhìn hay là trợ giúp nữa?”
Thẩm Chiêu tuy hơi kinh ngạc, lại có tia sáng chợt lóe qua, “Làm sao cô biết vậy?”
Diệp Vũ chất vấn, “Ngài và Tấn Vương cùng hợp mưu soán vị sao?”
Hắn nói chế giễu, “Bệ hạ bố trí đã lâu, bố cục tinh diệu, kể cả ta không hợp mưu cùng ngài ấy cũng chẳng thoát được liên quan”
Nàng biết, theo lời hắn nói “bệ hạ” là Tấn Vương, nàng nói căm giận, “Vì sao ngài không mật báo với bệ hạ, để bệ hạ có phòng bị chứ? Bệ hạ coi trọng ngài, là chủ tớ với ngài hơn mười năm, thế mà ngài chẳng có tâm huyết, trơ mắt nhìn bệ hạ bị ૮ɦếƭ cháy, ngài vẫn là người hay sao?”
“Đúng, ta không phải người!” Ánh mắt Thẩm Chiêu nặng nề, chưa từng bi thương như vậy.
“Người trong thiên hạ tuyệt đối không ngờ được Thẩm Chiêu là kẻ cực kỳ vô tình vô nghĩa nhất trên đời này” Diệp Vũ cất giọng lạnh băng châm chọc.
Theo lý mà nói, hắn và Sở Minh Phong quân thần ở chung mười năm, tình thâm nghĩa nặng, mà hắn cũng có tình nghĩa sâu nặng thế với Tấn Vương, nên hắn nguyện bỏ qua chuyện giúp quân vương hay giúp Tấn Vương đây? Nàng thật không rõ, “Vì sao giúp Tấn Vương?”
Hắn cười khẽ, “Ta còn có chuyện quan trọng, xin đi trước”
Nàng gọi hắn, đuổi theo hắn, hắn bước nhanh rời đi, cứ như đang lẩn trốn sự truy vấn của nàng. Thẩm Chiêu, sao ngươi có thể vậy chứ?
Trở lại điện Phượng Tê, Diệp Vũ đầy tâm sự trong lòng, đến cả A Tử bảo bệ hạ đang ở trong cũng không muốn gặp.
Đột nhiên thấy Sở Minh Hiên ngồi uống trà ở đại điện, nàng kinh ngạc chút rồi nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười nhợt nhạt, “Lúc này bệ hạ không ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, sao lại tới đây chứ?”
“Tấu chươgn lúc nào phê cũng được” Hắn ngỗi ở đó, dáng người thanh nhàn, năm phần tuấn dật, ba phần khí phách, hai phần lạnh lẽo, chẳng ra vui buồn khiến người ta không đoán ra nổi. Hắn cười hỏi, “Đi đâu vậy?”
“Ta thấy ánh mặt trời sáng lạn, liền tùy tiện ra ngoài chút” Nàng mỉm cười đáp thản nhiên.
“Đúng rồi, cung nhân đã đưa thuốc dưỡng thai tới đó” Hắn nhìn chén thuốc trên bàn, ánh mắt mỉm cười, “Vũ Nhi, đúng lúc đang nóng uống đi”
Diệp Vũ đi qua, bưng chén thuốc lên uống một mạch. Sở Minh Hiên đi tới trước mặt nàng, ánh mắt chứa đầy hàm xúc, ‘Vũ Nhi, một ngày nào đó ta cho mẫu thân nàng tiếng cung ở cùng nàng được không?”
Nàng gật đầu, “Tạ bệ hạ”
Vừa nói xong, cơn đau nhức ập tới, loại đau đớn kiểu này có chút quen thuộc… Nàng gập người xuống ôm bụng, đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, “Đau quá…”
HẮn vội vàng đỡ nàng, kêu to ra ngoài, “Người đâu, truyền thái y!”
“Bát thuốc dưỡng thai này…có vấn đề….” Đây là trực giác đầu tiên, nàng túm chặt tay hắn, đau bụng cuộn trào, “Bệ hạ….tra ra…”
“Phu nhân, ngài làm sao vậy?” A Tử đỡ lấy nàng, lo lắng vô cùng.
Hắn ôm lấy nàng nhắm thẳng tẩm điện, đặt nàng lên giường, cầm lấy tay nàng, “Đừng lo, có ta ở đây, con không sao…”
Diệp Vũ nhắm chặt mắt lại, cố chịu đựng từng cơn đau đớn ập tới…
Dần dần nàng cảm thấy gương mặt sầu lo của hắn càng ngày càng mơ hồ, như hắn đang cười…
***
KHắp nơi đầy sương mù, bốn phía mờ mịt, nhìn không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Bỗng Diệp Vũ thấy Sở Minh Phong đứng phía trước, ôm một đứa bé mới sinh khóc nỉ non. Đó là con của nàng, vẫn còn chưa ra đời, vì sao lại ở trong tay hắn chứ?
“Bệ hạ, đây là con của chúng ta sao?” Nàng muốn nhìn đứa bé chút, hắn cũng không cho nàng xem.
“Ngươi vẫn yêu thương nhung nhớ hoàng đệ, trẫm mang đứa bé đi” Sở Minh Phong đáp lạnh khốc.
“Không, không được…. Bệ hạ, để đứa bé lại cho ta…”
Hắn vô tình xoay người, đi càng lúc càng xa, mặc cho nàng quát to thế nào cũng không gọi hắn trở lại được. Nàng khàn cả giọng kêu lên, “Bệ hạ, đừng mà…đừng đi mà…”