Bạo Quân Độc Sủng - Chương 105

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

“Ngủ không được, đi lòng vòng bên ngoài một chút” Nàng cứ như bị bắt quả tang có gian tình, bên ngoài thì cố bình tĩnh nhưng thầm nghĩ, hắn hẳn không phát hiện ra gì đi, Trâm Cài trở về lúc nào? Không nói cái gì chứ?
“Đi lòng vòng ở đâu?”
Nàng mỉm cười lạnh lẽo, “Bệ hạ đang thẩm vấn phạm nhân sao? Xin hỏi bệ hạ, ta phạm vào tội gì?”
Hắn vươn tay, nàng đứng ở cạnh giường, cũng không đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay hắn, “Ta buồn ngủ rồi, xin bệ hạ cứ tự nhiên cho”
Sở Minh Phong duỗi cả hai tay ra, ra dáng đợi nàng ϲởí áօ cho đi ngủ, tư thế cao cao tại thượng.
Diệp Vũ coi như không nhìn thấy, chui qua dưới tay hắn, trẻo lên giường, trong lòng nói thầm: muốn ta hầu ngươi à, đừng có mà mơ!
Hắn cũng không tức giận, túm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, dung sức túm lại, dễ dàng túm nàng lại gần, tóm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, khóa chặt nàng trong lòng. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, cảm xúc phập phồng, không rõ hắn đến tột cùng là muốn gì nữa.
“Đêm đó đi ngự thư phòng, sao không tiến vào?” Hắn hỏi trầm thấp, con ngươi đen sâu thẳm như cố tình vậy.
“Bệ hạ có mỹ nhân bên cạnh, ta càn gì phải tự làm mất mặt mình chứ?” Giọng nàng nói lạnh lung, đã cách nhiều ngày rồi, hỏi lại việc này thì còn có nghĩa gì nữa chứ?
“Chiêu viện chỉ là đưa canh vải Bách Hợp cho trẫm ăn thôi, cũng chẳng có gì khác”
“Thật không?” Diệp Vũ lạnh lung cười nhạo, “Nàng ta không phải đang ghé trên đùi bệ hạ để chính thức duyệt bệ hạ đó sao?’
“Ghen?” Sở Minh Phong cười thản nhiên, mặt rồng như nở hoa, “Đúng thật là nàng ấy có ghé trên đùi trẫm thật đó…. Nhưng theo như lời nàng nói lấy lòng là thế nào nhỉ? Hay là nàng thử lấy lòng trẫm xem nào?”
“Ta thấy ghê tởm” Nàng quyết đứng dậy, khinh thường liếc nhìn hắn.
HẮn xoay chuyển ánh mắt, cười giả dối, “Hay là trẫm thử xem”
Nàng lập tức đẩy hắn ra, “Miễn đi, không nhọc bệ hạ đại giá”
Hắn ôm lấy nàng ngã xuống giường, chỉ hai ba cái đã cởi váy áo nàng ra, cúi đầu chôn sâu vào bụng nàng, Lเế๓ láק vòng quanh rốn… Cái bụng nhỏ bằng phẳng, cái rốn hoàn mỹ, màu da trắng như tuyết, đùi ngọc cân xứng, và cả khối than thể mềm mại không chỗ nào là hắn không quyến luyến… Lưỡi trơn trượt rê xuống, để lại khắp mọi chỗ ẩm ướt…
Diệp Vũ định đẩy hắn ra, không muốn có quan hệ xác thịt với hắn, nhưng chỉ cần hắn chạm vào nàng thì thân thể nàng dường như vô lực, mất đi sức phản kháng, cũng quên cả kháng cự.
Lưỡi Sở Minh Phong hôn lên đùi trong của nàng,tiến sát tới đùi non, rồi lên chút nữa, hôn sâu nặng, cắn nhẹ nhàng…
Ngưa ngứa, ngây ngấy, râm ran, chiếc lưỡi của hắn cứ kích lên từng đợt tê dại, kích thích từng sợi thần kinh của nàng. Làm sao bây giờ?
Nàng ngồi dậy, định chạy trốn, lại bị hắn áp đảo, mở rộng đùi ngọc của nàng, nhấn thắt lưng xuống, thì thào bên tai nàng, “Trẫm nhớ nàng…”
Nàng uốn éo người né tránh, né tránh sự xâm nhập của hắn, đẩy vai hắn, “Đừng…”
Hắn hôn lên má tuyết trắng của nàng, nhẹ nhàng kèm theo rủ rê, khe khẽ cắn… Chạm nhẹ tới thùy tai tinh xảo, lại trượt xuống chiếc gáy nõn nà, cố hít hươgnr mùi thơm cơ thể ngọt ngào của nàng, hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng, cổ nàng…
Nàng lúc nào cũng không thể kháng cự nổi sự đòi hỏi Dụς ∀ọηg của hắn, lần này quyết định chống lại sự dụ hoặc, cố toàn lực đẩy mạnh hắn. NHưng mà nhiệt tình của hắn đã châm lên ngọn lửa nóng trong cơ thể nàng, âu yếm của hắn đã biến nàng thành mềm mại vô lực, lưỡi của hắn mơn man cứ kích lên từng đợt song tê dại, cả thân thể nàng như phình to lên giống từng đợt thủy triều, đã chuẩn bị rất tốt để nghênh đón hắn.
Phần cứng rắn như thép của Sở Minh Phong cứ thế nhắm thẳng vào hoa tâm u nhã kia, chậm rãi đem phần nóng rực đó lấp nhanh vào…
NHưng Diệp Vũ lại túm chặt lấy lưng hắn, không cho hắn tiến vào, còn mình thì cố trượt lên trước, hắn chỉ đành dừng lại trước cửa động, khẩn cầu nhìn nàng.
“Bệ hạ nhận định ta quyến rũ Tấn vương, là một phụ nữ dâm đãng, vì sao còn sủng hạnh kẻ dâm phụ đứng đầu này chứ?” Nàng nói lạnh nhạt, “Ngài chẳng phải rất hận ta đó sao?”
“Vũ NHi…” Con ngươi đen của hắn bị dục hỏa đốt đỏ rực vằn máu, “Trước mắt đừng nói tới chuyện này”
“Ta vẫn muốn nói” Nàng phụng phịu, lời lẽ đầy chính nghĩa, “Bệ hạ có lòng nghi ngờ ta ngoại tình, hận ta, vậy vì sao không biếm ta vào lãnh cung chứ? Vì sao còn để cho ta ở Trưng Tâm điện làm gì?”
Hắn hoàn toàn có thể không để ý đến ý nguyện của nàng, mạnh mẽ sủng nàng, nhưng mà hắn lựa chọn thỏa hiệp, chống khuỷu tay lên, yên lặng chăm chú nhìn nàng.
Nàng nói kiên quyết, “Bệ hạ không muốn nói, vậy thì cứ việc truyền Triệu phi tần tới thị tẩm đi! Ta là một kẻ dâm phụ, cũng không muốn làm bẩn long thể đâu!”
Giọng Sở Minh Phong trầm hoãn, “Trẫm đúng thật là đã nhận định nàng quyễn rũ hoàng đệ. Tận mắt nhìn thấy, nàng bảo trẫm nghĩ sao đây?”
Diệp Vũ tức giận nói, “Có đôi khi mắt thấy đều không phải là thật, vì sao bệ hạ không nghe ta giải thích? Cho dù ta có là tội phạm Gi*t người đi chăng nữa, cũng có quyền bào chữa, vì sao bệ hạ không cho ta cơ hội tự bào chữa chứ?”
“Hiện giờ cho nàng tự bào chữa, nàng định nói gì thế?” Hắn cười khẽ, cầm lấy hai tay nàng, đặt lên vai mình.
“Ngày ấy thọ yến công chúa Hân Nhu, ta rời điện Thanh NInh đi, ở Thính Phong các gặp Tấn Vương. Ngái ấy bảo có việc cần nói với ta, còn bảo không muốn cho cung nhân thấy, lại gặp phải chuyện không hay, ta mới đi cùng hắn tới Thính Phong các” Nàng nhớ lại tình hình ngày đó, chậm rãi nói, “Ngày ấy, ta chỉ uống có hai chén rượu, cũng chưa tới mức choáng váng đầu óc. Mới nói mấy câu với Tấn Vương, thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, trời đất đảo lộn, tiếp đó thật giống như bị người ta mê hoặc, Thính Phong các biến thành tẩm điện, Tấn Vương biến thành bệ hạ. Sau đó, bệ hạ hôn ta, ta không kháng cự, ngay sau đó thì bệ hạ đã đến rồi, thấy một cảnh đó. BỆ hạ, lúc ấy ta thật sự thấy là ngài nên mới không kháng cự, hoặc là nói không biết Tấn Vương dung cách gì mà khiến cho ta lạc đi tâm trí. Sau khi bệ hạ tới Thính Phong các, ta nhìn thấy hai người, cho tới lúc rời khỏi thính Phong các mới tỉnh táo trở lại”
“Nàng thật sự đã coi hoàng đệ thành trẫm đó sao?” MI tâm Sở Minh Phong cau lại. Mấy ngày trước, Thẩm Chiêu có nhắc đến một chuyện ở Thính Phong các, nói nàng đối với Tấn Vương chỉ là chị dâu em chồng, tình duyên lúc trước đã sớm tan thành mây khói, còn nói chuyện ở Thính Phong các tất có kỳ lạ.
Góc khuất cũng sang lên đôi chút, tâm tình hắn bình thản lên nhiều, cũng hết giận gần một nửa, nhớ tới nàng nói qua “giải thích” thì cảm thấy lời Thẩm Chiêu không phải là không có khả năng, vì thế, lệnh cho Thẩm Chiêu âm thầm điều tra.
Diệp Vũ vẫn gật đầu thật, “Sau ngày sinh Công chúa Hân Nhu, ta cho TRâm Cài đi Thính Phong các một chuyến, đêm có ở đó có hai bồn hoa hồng đã không thấy nữa. Ta nghĩ, có lẽ do thần trí ta không rõ là có liên quan tới hai bồn hoa hồng kia, có lẽ hai bồn hoa hồng đó đã bị người ta động tay động chân vào”
Hắn nhè nhẹ luật động, ôn nhu tới cực điểm, “Trẫm sẽ bảo Tống Vân đi thăm dò điều tra”
Nàng giận dữ đánh hắn, “Bệ hạ, nói chuyện đứng đắn đó”
Hắn cười vô lại, “Nàng nói đi, trẫm nghe đây”
Nàng nhéo ௱ôЛƓ hắn, “Không được nhúc nhích!”
Sở Minh Phong cứ đơ n giản va chạm mãnh liệt vào tận sâu bên trong, giọng khàn khan, “Trẫm nhịn sao được chứ?”
“Không được!” Nàng có ý đồ nhấc thắt lưng hắn lên song chẳng nhấc nổi, chỉ có thể uy Hi*p hắn, “Còn dám động nữa, ta thật sự đi quyến rũ Tấn Vương thật đó!”
“Nàng ác lắm” Hắn nghiến răng kèn kẹt, song lại không động, cố chịu trận tra tấn chẳng thuộc về mình này.
“Bởi vì sự kiện này, bệ hạ tức giận thì thôi đi, vì sao còn sủng hạnh vũ kỹ của Nghê Thường các nữa chứ?”
“TRẫm…Không phải chỉ tức giận thôi đâu, nàng làm chuyện cẩu thả với hoàng đệ ở Thính Phong các, hơn nữa lại có cử chỉ mờ ám với nhạc sĩ Lâm Trí Viễn, trẫm mới tức khí nàng nạp phi đó chứ, để khiến cho nàng thấy đau lòng khổ sở mà”
“Ta với nam tử khác đều trong sạch, bệ hạ sủng hạnh phi tần, nạp phi tần mơi là hang thật giá thật, vậy nói sao đây?”
“Nàng muốn trẫm làm sao nào?”
Diệp Vũ nghẹn họng, đúng vậy, đến tột cùng định muốn hắn làm sao đây? Việc đã đến nước này, nàng còn có thể thế nào nữa?
Nàng nói đầy thương cảm, “Bệ hạ có còn yêu ta nữa sao? Chúng ta có thể trở lại như trước sao?”
Sở Minh Phong lấy ngón cái vuốt ve mặt nàng, đau xót mãi trong lòng, “TRẫm sao không thương nàng chứ? Yêu Giai nhân nàng quá sâu, trẫm mới tức giận như vậy. TRẫm đá nàng một đá, sau đó cũng rất hối hận, thật sự là không nên đá nàng. Lúc ấy trẫm tức thật sự, nàng cũng nói một số câu chẳng đâu vào đâu cứ như lửa cháy đổ thêm dầu nữa”
Nàng nhìn ra hắn thật tâm hối hận, trên mặt đau đớn hối hận đan xen, giọng nói khan khàn, “Vũ Nhi, nàng cũng biết, đạp nàng, đánh nàng, tim trẫm rất đau có biết không?” Hắn xoa nhẹ vai trái nàng, “Từ thái Y đã xem qua vai trái cho nàng rồi, иgự¢ trái bị thương, trẫm có hỏi qua, ông ta nói là vết thương rất nhỏ, chỉ uống hai ba chén thuốc hai ba ngày là sẽ khỏi, sẽ không để lại di chứng”
“Bệ hạ cứ khăng khăng bắt ta ở lại trong cung, cùng đối mặt với bệ hạ, có thể được, nhưng ta muốn đặt ra ba điều kiện cùng bệ hạ” Diệp Vũ cảm thấy, phải ép hắn, nếu không chẳng bao lâu mình hộc máu mất mạng mất.
“BA điều kiện hả?” HẮn kinh ngạc.
“Thứ nhất, bệ hạ có thẻ củng hạnh phi tần hiện có, nhưng không thể nạp thêm phi tần nữa. Thứ hai, bệ hạ yêu ta, thì phải tin tưởng ta, bất cứ lúc nào ở đâu, xảy ra bất luận chuyện gì, cũng đừng hoài nghi ta. Thứ ba, lúc bệ hạ có tức giận tới mức nào, thì cũng không thể cứ lên cơn giận là đánh ta, không thể lạm dụng vũ lực” Nàng nói chậm rãi, “Nếu bệ hạ làm được, ta đây sẽ cam nguyện ở lại. Nếu bệ hạ làm không được, ta sẽ rời hoàng cung đi”
“Ba điều kiện này mới bá đạo làm sao” Sở Minh Phong cười giảo hoạt, “Kể cả trẫm làm không được, trẫm cũng sẽ không cho nàng rời trẫm đi”
“Ta đã bị bệ hạ làm thương tích đầy mình rồi, là bệ hạ bá đạo, hay là ta bá đạo đây?” Nàng trợn mắt nhìn, “Nếu bệ hạ phạm vào một trong những điều kiện đó, ta cuối cùng vẫn có cách bỏ trốn mất dạng”
“Cả đời cũng rất dài, nhất định sẽ có lúc phạm phải sai lầm, hay là cho trẫm cơ hội lần lượt phạm phải sai lầm, quá tam ba bận, được không?”
“Không được! Một lần cũng không được! Không cho thương lượng!”
Mắt thấy nàng kiên quyết như vậy, đôi mắt bắn ra tia tức giận, hắn lại thấy vừa yêu vừa giận, bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện, còn nói giận dữ, “Trẫm một đời anh minh, thế mà lại thua trong tay một tiểu nữ tử như nàng”
Diệp Vũ không sợ cười, “Bệ hạ hoàn toàn có thể không chấp nhận, ta cũng sẽ không ép”
Tay Sở Minh Phong bất ngờ tập kích lên bộ иgự¢ của nàng, xoa nắn nhẹ nhàng đỉnh phấn hồng kia đứng thẳng, “Hiện tại nàng cũng nên nói rõ xem nàng với Tề vương Ngụy quốc kia quen biết thế nào rồi chứ”
Nàn hỏi ngược lại, “Bệ hạ không phải là không muốn biết đó sao?”
Hắn cười tà ác, “Nàng có thể không nói, nhưng trẫm quyết định ba ngày không lên triều, đêm ngày ép buộc nàng, không cho nàng xuống giường được”
Nàng hết cách, “Bệ hạ đủ ác thật đó” Trong lòng thầm châm chước, nói thản nhiên, “Tháng ba năm trước, ta và mẫu than lưu lạc thanh lâu, ở lại lầu Tiêu Tương dạy múa. Tề Vương dung tên giả đến lầu Tiêu Tương tìm hoan, nghe thấy màn múa này là do ta biên đạo ra, thì chấm ngay ta bảo ta bồi hắn uống rượu”
“Sau đó hắn coi trọng nàng hơn? Muốn mang nàng rời thành Kim Lăng đi hử?” Con ngươi đen của hắn thâm trầm tối sịt lại.
“Đúng thật là hắn có ý này, song ta khéo léo từ chối. Sau đó, hắn liền rời thành Kim Lăng, chắc hẳn là về Ngụy quốc rồi”
Thật ra, Diệp Vũ định nói cho hắn biết, Thác Bạt Hoằng ẩn nấp ở thành Kim Lăng đã chừng mười lăm năm làm những chuyện như vậy, mỗi một chuyện đều nói hết cho hắn, để cho hắn đề phòng Thác Bạt Hoàng văn võ song toàn lắm mưu nhiều kế. Nhưng gần như có một ý nghĩ này lên trong đầu. Dù sao Thác Bạt Hoằng đã cứu nàng vài lần, nàng không thể vạch trần than phận thật sự của hắn và chuyện bí mật này.
NHư thế, lừa gạt nam tử yêu thương, nàng rất áy này, cứ như biến thahf kẻ đồng mưu với Thác Bạt Hoằng vậy, mưu hại hắn và Sở quốc.
Nàng thật sự không muốn Sở quốc có chuyện, hy vọng gian sơn xã tắc của Sở Minh Phong được củng cố hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể đưa ra quyết định nổi.
“Đơn giản vậy sao?” Sở Minh Phong cứ như không tin, ánh mắt ngưng lại.
“Sauk hi màn ca múa lầu Tiêu Tương nổi tiếng thành Kim Lăng, bệ hạ đã muốn ta quyến rũ TẤn Vương và Thẩm đại nhân rồi, ta đã làm gì, bệ hạ đều không phải đã biết rồi sao?” Diệp Vũ tức giận nói.
Hắn không hề truy vấn nữa, nhưng vẫn cảm thấy quan hệ giữa Thác Bạt Hoằng và nàng không đơn giản là thế. Nàng thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, như đang nghĩ gì đó, con tim đập rộn, lo lắng hắn đoán ra được điều gì.
“Thác Bạt Hoằng có dũng có mưu, tâm địa rất sâu, nếu Ngụy hoàng trọng dụng hắn ta, thì chẳng phải là chuyện tốt gì với Sở quốc hết”
“Thẩm Chiêu cũng nói Thác Bạt Hoằng là kẻ không đơn giản” Hắn suy nghĩ nói, “Hắn là Tứ hoàng tử Ngụy hoàng mới phong làm Tề Vương, thật sự kỳ lạ. Hai ba mươi năm trước, Ngụy quốc cũng không thấy hắn, hắn ở đâu, làm gì”
Diệp Vũ thấy khó khăn, không biết cuối cùng có nên nói cho hắn biết không?
Sở Minh Phong bảo, “Người này tất không phải là vật trong ao (tầm thường) , văn võ song toàn, tâm cơ mưu lược chẳng kém thái tử Ngụy quốc chút nào”
“Ngày ấy Phùng Chiêu viện lấy lòng bệ hạ, bệ hạ cảm thấy thế nào? “ Nàng khéo léo chuyển hướng câu chuyện.
“”Hử?” Hắn cười, “Múa của nàng ấy sao so được với nàng chứ? Trẫm chẳng có hứng thú, chỉ vì tức nàng, nên mới giả vờ có hứng mà thôi”
“Không phải là khiêu vũ… Là nàng ấy ghé lên đùi ngài…dùng miệng…” Nàng nháy mắt mấy cái, nói không ra lời mấy từ buồn nôn kia.
“Dùng miệng hả?” Sở Minh Phong không rõ ý nàng, “KHuyên tai BẠch ngọc của nàng ấy rớt, tìm mãi một lúc mới thấy, dung miệng thì sao tìm được chứ?”
“Vậy a” Diệp Vũ nở nụ cười, vui vẻ tới mức cảm thấy ngượng ngùng. Sao có thể đem một cảnh kia thành một cảnh nam nữ vui vẻ không chịu nổi chứ? Nàng thật có sức tưởng tượng quá đi.
Hắn ngạc nhiên hỏi, “Cười cái gì?”
Nàng lắc đầu, lại không kìm được bật cười, khuôn mặt như ngọc biến thành nụ hoa cười tươi. Hắn nghĩ đến nàng cười mình, đột nhiên ở trong cơ thể nàng bắt đầu rong ruổi tăng lên, trào dâng mãnh liệt, cứ như một dã thú bị nhốt lâu năm, giãy dụa lần cuối vậy. Dù là thế, nàng vẫn đang cười, cười chính mình ngốc, ngu… HẮn nhào lên thân thể nàng, mân mê ௱ôЛƓ tuyệt mỹ của nàng, chậm rãi di vào, rồi lại nằm trên người nàng, ôn nhu kịch liệt tiến lên, liều ૮ɦếƭ triền miên….
Cơn vui thích kích kích trào dâng lên cao nhất, bao trùm bọn họ; tư thế quấn quít si mê ấy đủ loại nước sữa hòa nhau, tới tận sâu trong linh hồn nhau vậy.
Sau đó, họ lại nhớ tới tư thế nguyên thủy ban đầu, nam trên nữ dưới, phần cực nóng cứ lần lượt thay đổi, trong màn truyền ra từng tiếng ՐêՈ Րỉ ngọt ngào tới tận trong xương.
Diệp Vũ ôm chặt hắn, trước mắt mê loạn, mũi chân dần cứng lại, sơn song triều sung sướng trào dâng không ngừng ập tới, lan tỏa ra khắp người, chỉ là vẫn cha] đạt tới đỉnh.
“Nàng chẳng phải nói trẫm không phải là nam nhân của nàng, vậy đó là ai thế?”
Trong cảnh hỗn độn, một giọng nói đột ngột xuất hiện, kéo hồn phách nàng trở lại. Nàng kinh hồn tang đởm, chẳng biết đáp thế nào. Nói dối, hay là thành thực đây?
Nói cho hắn, nàng bị người ta bỏ thuốc mê tâm tán, thần trí không rõ, vì mạng sống, bị bắt cùng một nam tử thần bí quan hệ. HẮn tin sao?
“Đó là tức nói thế, bệ hạ thế mà nghe không ra”
Cuối cùng nàng lựa chọn giấu diếm. Sở Minh Phong nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm. Cuối cùng hắn lựa chọn tin tưởng nàng.
***
Ngày hôm sau, lúc Diệp Vũ tỉnh lại thì đã không còn sớm nữa. Nàng nói bóng gió với TRâm Cài, “Tối qua bệ hạ đợi bao lâu rồi?”
Thần sắc TRâm Cài bình thường, trả lời, “Bệ hạ đươc ước chừng nửa chén trà ạ”
“Ngươi vẫn cùng bệ hạ à? Sao thế nào không tới tìm ta?” Diệp Vũ nghĩ không ra, chẳng lẽ mình bị Thác BẠt Hoằng làm mê đi, hôn mê đã lâu rồi ư?
“Nô tỳ không biết tỷ tỷ đi đâu, nghĩ hẳn tỷ tỷ sẽ mau trở lại, vốn cũng không sai người đi tìm tỷ tỷ” Trâm CÀi cười nói.
“Ngươi chẳng phải vẫn đi cùng ta đó sao? Thế nào mà đã trở lại trước rồi?”
TRâm CÀi giật mình, “Tỷ tỷ chắc không phải đã quên rồi chứ? Tối qua nô tì không có bồi cùng tỷ tỷ đi ra ngoài dạo, mà luôn ở lại tẩm điện đó mà”
Diệp Vũ cười giật mình, “A a, xem ra trí nhớ của ta này”
Kỳ lạ, tối qua, Trâm CÀi rõ ràng là đi theo mình ra ngoài tản bộ, thế mà nàng ta nói là không, đây là có chuyện gì thế? Là mình nhớ lầm hay là nàng ta nhớ lầm nhỉ? Hay là Thác Bạt Hoằng lại ra tay rồi? Chắc chắn là Thác Bạt Hoằng rồi!
Cũng không rõ hắn dung cách gì, thế mà lại có thể xóa đi trí nhớ của người ta, rất khả nghi.
Hai ngày sau, Sở Minh Phong cũng không phải phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, mà ở điện Trừng Tâm với nàng. Họ gắn bó như keo sơn, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, nhu tình mật ý, âи áι triền mien, có thể nói là tiểu biệt thắng tân hôn, ngày đêm bên nhau cũng không thấy chán.
Hắn hăng hái, nét mặt nàng tỏa sang, hai người nghiễm nhiên ở cùng một điện Đế HẬu, ở trong cung luôn sát bên nhau, bỏ qua phi tần.
Sáng hôm nay, Diệp Vũ thấy không khí hơi mát mẻ, thì bảo Trâm CÀi cùng mình đi dạo rơ hoa viên chút.
Bầu trời trong xanh xen lẫn những đóa mây trắng, mặt trời lên cao chiếu xuống từng đợt nắng ấm áp như tiên nữ trên trời cao cắm trâm cài vàng sang lấp lánh chói mắt vậy. Gió nhẹ thổi phất qua, lướt qua cổ tay, lưu lại cảm giác thoải mái nhè nhẹ man mát.
Hoa sen trong hồ đã nở rộ, từng lá sen to trải rộng trên mặt nước, tô diểm thêm từng bong hoa yêu kiều, màu hồng, màu trắng mềm mại, giống một cô gái mặc áo hồng điểm trắng hứng thú động lòng người.
Ven hồ đã có mấy người đang ngắm hoa, Lý Chiêu nghi và Tần quý nhân, và còn có các thị tì của nàng ta nữa.
Diệp Vũ và TRâm CÀi đứng ở ven hồ khác, không chủ động chào hỏi với các nàng ta. Các nàng ấy cũng không đến chào hỏi, lại thỉnh thoảng có liếc nhìn đôi lần.
”Hay là đến bên đó một chút đi” TRâm CÀi đề nghị, phi tần hậu cung ở cùng một chỗ, nhất định sẽ gặp chuyện, tốt hơn là vẫn nên rời xa đám phi tần chanh chua nào đó thì có vẻ tốt hơn.
“Đợi chút, ngươi bảo người ta đến hái ba đóa hoa sen cho ta” Diệp Vũ vừa xoay người vừa phân phó.
Đã có ba người ngăn đường đi lại, là Phùng Chiêu Viện và thị tì tùy thân của nàng ta. TRâm Cài khom mình, như hành lễ, “Nô tỳ bái kiến Chiêu Viện”
Phùng Chiêu Viện hếch cằm lên, kiêu ngạo nhìn xuống các nàng, “Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là ngươi à”
Diệp Vũ không nói, lạnh lung nhìn nàng ta. Nàng ta mặc quần áo đỏ rực, làm nổi bật làn da tuyết trắng, mặt ngọc trắng nộn, vạt áo hếch lên lộ ra vòng eo mảnh khảnh, quả nhiên là phong tư yểu điệu. Nhưng thần thái đó, biểu hiện kia, thì kiêu ngạo hết chỗ nói.
“Đừng tưởng rằng đã nhiều ngày ngươi chiếm được bệ hạ, độc chiếm đứng đầu, đêm đêm chuyên sủng, bản cung nói cho ngươi biết, bản cung sẽ không để ngươi đắc ý được lâu đâu” Phùng Kiều Diễm mắt híp lại, chẳng che giấu sự oán hận của nàng ta chút nào.
“Vậy thì phải xem bản lãnh người vậy” Diệp Vũ nói thản nhiên, “Nhưng mà ta nghĩ ngươi hiểu rõ, bệ hạ định sủng hạnh ai, muốn nghỉ ở tẩm điện nào, chỉ e là chẳng có ai có gan cãi lời thành ý đâu”
“Thật không? Có thể khiến thánh ý chuyển biên, đó là bản lãnh thật sự” Phùng Kiều Diễm cười nhạo.
“Vậy xin mỏi mắt mong chờ rồi” Diệp Vũ mỉm cười, “Chiêu Viện xin cứ tự nhiên đi”
Nói xong, nàng đi phía bên trái, Phùng Kiều Diễm thản nhiên lên tiếng, “Đợi đã”
Nàng chỉ đành dừng lại, “Chiêu Viện có gì chỉ giáo?”
Phùng Kiều Diễm uốn éo vòng eo, đi tới trước mặt nàng, nói ngân nga, “Bản cung là Chiêu Viện, nàng kia là Chiêu Nghi, nàng đó là Quý nhân, ngươi chưa sắc phong, địa vị còn thấp hơn cả ba người chúng ta. Tuy ngươi được thánh sủng hậu đãi, nhưng thấy chúng ta có thể làm đại lễ chứ. Nếu không, cung quy hậu cung này là thùng rỗng kêu to sao, chẳng coi kỷ cương pháp nước ra gì rồi”
TRâm CÀi nói vội vàng, “Chiêu Viện, ít ngày nữa bệ hạ sẽ sắc phong cho tỷ tỷ làm hoàng quý phi đó”
Phùng Kiều Diễm hừ lạnh, “Vậy chẳng phải là vẫn còn chưa sắc phong đó sao? Vẫn chưa sắc phong, thì có cả cung nhân cũng như không thôi” Nàng ta cố ý khiêu khích, xem thường nàng, “Hôm nay, nếu ngươi không hành đại lễ, sau này cung nhân học theo, cung quy, kỷ cương bại hoại, hậu cung chẳng thành hậu cung, thì đầu sỏ gây ra là ngươi đó”
“Ta cứ không hành lễ, ngươi định thế nào?” Diệp Vũ buồn cười hỏi.
“Bản cung thân là chiêu viện, thì sẽ dạy dỗ ngươi cái lại tiện nhân bại hoại cung quy, chẳng biết tốt xấu gì” Ánh mắt diễm lệ của Phùng Kiều Diễm lóe lên, giọng ác độc.
“Tiện nhân đang mắng ai đó chứ”
“Chửi đó”
“A, có người thừa nhận chính mình là tiện nhân đó” Diệp Vũ cười tủm tỉm nói. TRâm TRài và thị tì tùy thân của Phùng Kiều Diễm cười rộ lên, Phùng Kiều Diễm tức đánh không lại, thẹn quá hóa giận, giơ cao tay đánh tới một chưởng.
Diệp Vũ nhanh tay lẹ mắt túm chặt cổ tay nàng ta, dung sức đẩy, nàng ta không kịp đề phòng, lùi ra sau ba bước, chật vật ngã xuống đất.
SẮc mặt Phùng Kiều Diễm tái xanh, càng tức hơn. Ánh mắt lại càng ác độc thêm, đột nhiên đứng dậy. Diệp Vũ biết nàng ta muốn đánh chính mình nên đã có đề phòng, nhanh chóng lắc mình tránh đi, nàng ta ngã dập xuống đất, hai gối quỳ xuống, chật vật không chịu nổi.
Thị tì tùy thân chạy nhanh tới đỡ nàng ta, nàng ta đẩy các nàng ra, đơn giản ngồi dưới đất, cau mày nhíu mi nhìn vết thương. TRên đầu gối hai chân nàng ta rách ra, màu da trắng nõn chảy máu.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
Cách trước đó không a truyền tới một giọng trầm lãnh. Diệp Vũ nghe thấy quay đầu nhìn lại, Sở Minh Phong bước nhanh đến, áo bào màu vàng dưới nắng chiếu sang rực, chói mắt, là cảnh mà khiến các phi tần đều mong ngóng chờ đợi.
Nàng cũng không hành lễ, Trâm Cài khom mình hành lễ, đang định mở miệng thì bị Phùng Kiều Diễm giành nói trước, “Bệ hạ….” Mặt nàng ta biến sắc, mày cau lại, uất ức khóc lóc kể lể, “BỆ hạ nên làm chủ cho nô tì… Là nô tì không tốt, nô tì vô tâm dùng lời lẽ va chạm với Diệp tỷ tỷ… Chọc giận nàng ấy, nàng ấy liền đẩy nô tỳ…. Bệ hạ xem đi, chân nô tì bị thương, đau quá cơ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc