Vừa rồi, hắn nói thao thao bất tuyệt về tin đồn thú vị ở thành Kim Lăng, hiện giờ lại có vẻ im lặng thật sự.
Hôm nay Diệp đại tiểu thư có cảm xúc si mê lưu luyến với Tấn vương, không biết có bao nhiêu điều trào ra, nàng ngăn chặn lần lượt, mỗi một lần càng độc hơn, mãi mới khống chế được.
Gió lạnh thổi tới, nàng lại hắt xì hơi một cái.
Sở Minh Hiên bất giác phân trần xoay người, ôm nàng vào lòng, dùng áo bào bọc lấy nàng, còn đặt đầu nàng vào иgự¢. Tim nàng đập mạnh, đập rất mạnh, đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi иgự¢.
Tình hình kiểu này, Sở Minh Phong rất hài lòng.
Thật ra, nàng biết Tấn vương và Hữu tướng đều là người tốt, hơn nữa Thẩm Chiêu rất giống Hạ Phong, nàng gần như không muốn quyến rũ họ, dùng tình nhi nữ ly gián họ. Nhưng Sở Minh Phong lại là hoàng đế có quyền sát sinh lớn trong tay, nếu nàng không làm theo, hắn sẽ không bỏ qua cho mẫu thân và đệ đệ nàng.
Ở cổ đại, hoàng đế là trời, là công lý, chính nghĩa, cũng là luật pháp, nàng đối nghịc với trời chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
Sở Minh Phong và Kim công tử đều bức nàng làm việc, đơn giản là nhìn trúng thân phận và tài nghệ đặc thù của nàng, hai người này đều rất đáng ghét.
Cuộn tròn nằm trong lòng Sở Minh Hiên, tuy không lạnh, thời gian quá lâu lại không thoải mái, chân tay tê mỏi, Diệp Vũ động mấy cái lại nghe giọng hắn khàn khàn, “Đừng lộn xộn”
Ôm một lò lửa, đương nhiên là tốt, nhưng chẳng lẽ cứ vậy mà ngồi cả đêm sao?
Tay nàng lén rời xuống, xoa Ϧóþ đùi ê ẩm, nhưng mà nàng lại sờ phải cái gì nhỉ?
“Còn nhúc nhích nữa?” Sở MInh Hiên thở hổn hển.
“Ta…”
Ánh sáng chợt loá, trong nháy mắt nàng hiểu ra, hắn cứng lên!
Tấn vương này tự dưng…ôm thôi mà đã cứng lên rồi?!
“Ta không lạnh….Vương gia đừng mà…”
Nàng nói lắp bắp, má đỏ hồng, tựa như đoá hoa hồng đỏ rực vậy.
Hắn bị nàng giãy dụa đằng trước, càng ôm chặt hơn, dời đầu qua hôn lên đôi môi thơm của nàng.
Diệp Vũ ngây người, định đẩy hắn ra, nhưng lại không được, tuy nàng hận ૮ɦếƭ bản thân, hận mình quá khốn nạn.
Sở Minh Hiên hôn rất sâu, môi nàng thật ngọt, mùi vị của nàng thật mê người, khiến hắn khống chế không nổi, càng muốn hôn sâu hơn ςướק đoạt đẹp đẽ, mùi hương của nàng… Hắn cuốn chặt chiếc lưỡi thơm tho của nàng, nuốt hết mật dịch vào…Hơi thở càng ngày càng nặng nề, dồn dập, ồ ồ, thời gian gắn bó càng thêm ẩm ướt nóng bỏng, lửa lớn trong người hắn càng ngày càng bốc cao…
Nàng không đáp lại, cũng không kháng cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong lòng rốt cuộc thấy bất đắc dĩ, bi thương, gặp Sở Hoàng, Tấn vương, Kim công tử và Hữu tướng, không phải bị ép buộc thì cũng bị thứ cứng rắn kia chọc tới, chỉ có Thẩm Chiêu là nàng tự nguyện.
Vì sao lại bị ép buộc như vậy chứ? Khi nào thì nàng mới được tự mình làm chuyện chính mình chứ?
Hắn khoá chặt nàng ngồi trên đùi hắn, chặn lời nàng lại, lưỡi trườn xuống cổ, vai, xương quai xanh, trằn trọc…
Nàng thấy hắn mắt híp lại nhiễm đỏ tình dục, khuôn mặt trắng nõn cau chặt, cũng ngập tràn tình dục. Nàng đơn giản nhắm mắt không nhìn hắn, bản thân chật vật…
Ở dưới càng ngày càng sưng to, làm sao đây?
Sở Minh Hiên đẩy ngửa nàng ra, ôm lấy bờ ௱ôЛƓ tròn của nàng, vùi sâu vào bộ иgự¢ no đủ của nàng, một mùi thơm ngan ngát của cơ thể chui vào mũi…Máu chảy xuống, hắn cố sức không chế mới nổi, liếm đỉnh sen hồng…
Cả người nàng thật đẹp thật hoàn mỹ, thật mê người, dù hắn duyệt vô số mỹ nữ, cũng chưa bao giờ thấy mất kiểm soát và say mê như bây giờ.
Cảm xúc hương vị mềm mại ngọt ngào, khiến hắn rốt cuộc chống đỡ không nổi, cô gái tự tực tự cường, kiều diễm quyến rũ này, đã chạm vào huyết mạch của hắn… Hắn ૮ởเ φµầɳ áo lụa của nàng, nói khàn khàn. “Vũ Nhi, ϲởí áօ vì bổn vương nào…”
Nghe được thế, Diệp Vũ biết nếu không ngăn lại, hậu quả chắc không tưởng nổi.
Nàng nói bình tĩnh, “Nếu vương gia lúc này muốn ta, sau này ta biết dung thân đâu đây? Đối mặt với Vương gia thế nào đây?”
Hắn cứng đờ người, chẳng hôn nàng nữa.
Ngây người một lát, hắn mặc lại quần áo cho nàng, nàng rời khỏi sự ôm ấp của hắn, ôm gối ngồi, nhìn đống lửa.
Lửa nóng và kích tình của Sở Minh Hiên chậm rãi lui dần, cũng nhìn ngọn lửa bốc lên tuỳ ý, im lặng không nói.
Nàng nói đúng, giả sử hắn không cho nàng được danh phận, hoặc là nàng không muốn hắn cho danh phận, hắn sao có thế ૮ưỡɳɠ éρ nàng chứ?
***
Họ ở sông Tần Hoài qua một đêm.
Sáng hôm sau, có thuyền đi qua, mang họ trở về.
Sở Minh Hiên đưa nàng tới trước cửa nhà, nắm tay nàng, lưu luyến không rời, trong mắt hình như có muốn ngàn lời nói.
Diệp Vũ bảo hắn mau trở về, nếu không phủ Tấn vương chắc muốn tung trời rồi.
Hắn cười, bảo ngày khác tới tìm nàng, sau đó lên xe ngựa rời đi.
Lúc về phòng rửa mặt chải đầu, nàng bất giác nhớ tới đêm qua hắn tuân thủ nghiêm ngặt chuyện nam nữ, có thể thấy hắn rốt cuộc cũng tôn trọng ý nguyện của nàng.
Màn múa mới thành công, lại lần nữa làm nổ tung toàn trường, khiến cho khách tới không ngừng.
“Hồ Ngạn Bân, Táng Anh Hùng và ca khúc “Hồng nhan” có sự liên hệ kỳ diệu, cũng hình thành sự đối lập mãnh liệt.
“Hồng Nhan” là hai nữ một nam, còn “Táng anh hùng” là một nữ sáu nam, người múa dẫn đầu là Lăng Vô Hương, hát là Phan Vũ.
Hôm nay hết hạn, đã có bốn màn ca múa, “Thanh Hoa từ” “Tiêu Tương vũ”, “Hồng Nhan” và “ Táng anh hùng”, bất giác thời gian trôi qua, Diệp Vũ tạm dừng diễn xuất “Thanh Hoa từ”. Hơn nữa, diễn liên tục như vậy, khách nhìn nhiều cũng nhàm, để sau diễn lại.
Màn múa mới bắt đầu, hai mặt cổ đại vang lên như sét đánh chấn động lòng người.
Sáu vũ nam cầm trong tay trường kích, vung lên đồng loạt, mạnh mẽ có lực. Mặc dù họ mặc áo đen, áo choàng cũng đen, biểu hiện lại đầy khí thế anh hùng hào kiệt, họ đều đeo mặt nạ quỷ màu trắng, tăng thêm mấy phần thần bí.
Cùng với mấy tiếng kêu ngắn “rống rống”, trường kích vung lên toả ra hào khí nam nhân, nhiệt huyết anh hùng tuôn trào, người nhảy nhiệt huyết sôi trào, người xem cũng nhiệt huyết trào sôi.
Tiếp đó, họ hạ trường kích xuống, tiếng trống nhanh hơn, họ lại nhảy múa đầy nóng bỏng.
Tư thế đều nhau, cùng một bước múa, tiết tấu sống động, kỹ thuật nhảy độc đáo, kỹ thuật múa tỷ mỷ, khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ. Đây là ca khúc nóng bỏng mà thế kỷ hai mươi mốt đang thịnh hàng, đó là Thiếu Kính ca.
Cuồng dã nóng bỏng, kích thích, sôi động.
Kích tình như thế bắn ra bốn phía, làm khán giả nhìn tràn đầy cảm xúc, khiến cả sảnh đường ồn ào, không khí tưng bừng vọt lên.
Màn múa nóng bỏng chấm dứt, họ đứng ở sáu vị trí trên vũ đài, bày ra đủ mọi tư thế, tiếp đó lên sân khấu dĩ nhiên là Lăng Vô Hương.
Tối nay, nàng ấy mặc quần áo tím múa, thên trên иgự¢ bó sát, phần dưới quần xoè ra rộng thùng thình, lộ ra hình rốn hoàn mỹ và trắng nõn, vòng eo mảnh mai. Giai điệu “Táng anh hùng” cất lên chậm rãi, thanh thoát, sau làn điệu mạnh mẽ là giọng ca Phan Vũ trầm thấp, thuần hậu, “Tham nhất danh Thế Anh, nga truy mây khói quyền quý…”
Nàng ấy xuất hiện, có hàng loạt tiếng vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Diệp Vũ tỷ mỉ bố trí điệu nhảy này, kết hợp múa cổ diển với hiện đại, sáng tác ra một loại vũ đạo riêng, vừa có sự mềm mại cổ điển, lại có cả sự mạnh mẽ của hiện đại, quan trọng nhất là nghệ thuật và thị trường hợp nhất, khiến người xem thưởng thức nghệ thuật vũ đạo đẹp tuyệt, có sức làm người múa nhiệt huyết dâng trào, muốn ngừng mà không được.
Bởi vậy, nàng yêu cầu với mỗi diễn viên múa rất cao nghiêm khắc, bởi vì càng nghiêm khắc thì mới càng xuất sắc.
Lăng Vô Hương đã hoàn thành điệu nhảy xuất sắc, có thể nói là hoàn mỹ.
Tấm lụa mỏng che khuôn mặt đẹp, kỹ thuật nhảy nghiên nước nghiêng thành, trêu chọc quyến rũ lòng người, nàng ấy và vũ nam nóng bỏng cuồng dã, hỗ trợ kích thích hương diễm, cùng múa trên đài, dưới đài bầu không khí sôi trào.
Lăng Vô Hương này, ai cũng đều biết, cả nam tử toàn thành đều mô muội với cô gái kiều diễm, hoàn toàn xứng đáng là vũ khôi, thắng được phần đông sự truy đuổi cuồng nhiệt của nam tử, lại càng khiến cho không ít nữ tử oán hận.
Dĩ nhiên thân thế nàng ấy giờ không giống trước đây nữa, dù sao đã tới ba vạn lượng rồi. Ba vạn lượng, chỉ là bảng giá tiếp rượu nửa canh giờ mà thôi.
***
Lúc mà ca múa biểu diễn, Diệp Vũ chưa từng tới đại đường, lần nào cũng đều ở lầu hai quan sát. Từ cửa hông lầu Tiêu Tương rời đi, xe ngựa dừng trước cửa, lại có một hán tử đi tới, nói với nàng, “Diệp cô nương, chủ nhan cho mời”
Chủ nhân? Vậy hẳn là Sở Minh Phong rồi.
Để hán tử tuỳ ý đi trước, lên một chiếc xe ngựa xa hoa, người trong xe đúng là Sở Hoàng.
Màn che lại, trong xe tối om, ánh đèn bên ngoài hắt vào mới có chút ánh sáng le lói.
Nàng ngồi đối diện, cúi đầu, tạo ra bộ dạng kính cẩn nghe lời.
Sở Minh Phong dựa vào trên gối thêu cao, lười biếng hỏi, “nghe nói lầu Tiêu Tương mỗi đêm đều hết chỗ, đêm bốc lửa, xem ra ngươi làm lão bản đằng sau rất có tác dụng”
“Bệ hạ chê cười rồi, là do bà con cô bác cổ động thôi. Thêm nữa, đây cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ”
“Hả? Nói thế là sao?”
“Nếu không có bệ hạ anh minh, cần cho triều chính, Đại Sở ta cũng sẽ không mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu không như thế, thành Kim Lăng sao có cảnh tượng phố phường phồn vinh chứ? Sao có cảnh tượng trăm nghiệp hưng vượng chứ? Lầu Tiêu Tương cũng sẽ không có được khí thế rầm rộ như thế, bởi vậy đây là do bệ hạ có cách trị quốc đó”
Lời nói này tuy chỉ là lời khen đầu môi trót lưỡi, nhưng cũng là sự thật.
Nhưng hắn lại chẳng thấy thích thú, “Một lời a dua nịnh hót như thế, nghĩ một đằng lại nói một nẻo rồi”
Diệp Vũ lại không nghĩ nhiều, hỏi ngay, “Ban đêm bệ hạ ra cung có chuyện gì quan trọng cần sai bảo sao?”
Sở Minh Phòng hừ lạnh, “Đây mới đúng là thật tình của ngươi” Hắn ngoắc tay ý bảo nàng ngồi lại gần chút, nàng đành phải lê ra giữa thấy tay phải của hắn cầm một viên ngọc xanh biếc, vuốt ve, nhàn tản. Hắn không chút để ý hỏi, “Ngươi và Tấn vương ở sông Tấn Hoài xảy ra chuyện gì, bẩm báo cho cặn kẽ”
Nàng sớm đã đoán được hắn ra cung là vì chuyện này.
Vì thế, nàng nói tóm tắt, dĩ nhiên là lược bớt đi chút ít tình tiết.
“Như ngươi chứng kiến, Tấn vương mang trên người võ công tuyệt đỉnh sao?” Trong bóng tối, mắt hắn hiểm ác như con sói hoang cô độc.
“Tấn vương một người Gi*t ૮ɦếƭ bốn kẻ áo đen, thân thủ giỏi lắm, sát thủ giang hồ bình thường không Gi*t được ngài ấy đâu”
“Võ nghệ của hắn có chỗ nào hơn người chứ?”
“Nhanh, ác, độc. NHưng nếu không quan trọng, Tấn vương cũng sẽ không sử dụng chiêu thức âm độc quá mức” Nàng nói chi tiết, bỗng cảm thấy chuyện hắn hỏi võ nghệ TẤn vương có chút bất thường.
Sở MInh Phong khẽ gật đầu, “HẮn có biết thích khách là kẻ nào không?”
Diệp Vũ lắc đầu. Con ngươi đen của hắn ngưng tụ lại sẵng giọng, “Trẫm đã sớm đoán được Tấn Vương có võ, hắn có ý lừa trẫm, trên đời này giả vờ nhu nhược yếu đuối không chịu nổi, thật ra lại âm thầm luyện võ, lại còn luyện được một thân võ nghệ giỏi nữa”
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ hắn phái đám áo đen ám sát Tấn Vương ư? Chẳng lẽ ngày ấy bất ngờ đều do hắn bố trí hết sao? Hắn làm vậy, chỉ vì điều tra TẤn Vương có mang võ nghệ tuyệt đỉnh trên người không ư? Nếu thật là hắn, như vậy Sở Hoàng này thật đáng sự.
“Còn chuyện gì xảy ra nữa không?” Hắn hỏi lạnh lẽo.
“Hết rồi” Nàng thản nhiên đáp.
“Ngươi cũng biết lừa gạt trẫm có hậu quả gì chứ?”
Nàng còn chưa kịp trả lời đã bị hắn túm lấy giam trong иgự¢.
Tay trái của Sở Minh Phong tóm chặt lấy cằm nàng, khiến nàng phải ngẩng đầu lên, “Tấn vương phong lưu thành tính, đều chẳng phải là chính nhân quân tử, hắn ở cùng một chỗ với ngươi lâu vậy, sao lại không làm gì chứ?”
Diệp Vũ di dự có cần nói ra không?
Hắn uy Hi*p bảo, “Ngươi định nếm thử mùi vị bị trẫm sủng hạnh trong này sao?”
Lúc này nàng thật ra lại không sợ, “Nếu bệ hạ sủng hạnh tiểu nữ tử, vậy tiểu nữ tử còn biết làm thế nào mà quyến rũ TẤn vương và Hữu tướng nữa chứ?”
Hắn Ϧóþ chặt má nàng, “Trẫm cho ngươi quyến rũ chúng cũng không phải cho ngươi trèo lên giường chúng, ngươi nhớ kỹ cho trẫm”
Nàng đáp ngoan ngoãn, “Nhớ kỹ”
Ngày tiếp theo, Diệp Vũ vừa mới vào cửa ngách lầu Tiêu Tương, đã có một cỗ kiệu lớn dừng trước cửa chính.
Một quản gia đặc biệt tới mời nàng đến quý phủ một chuyến, bảo Vương gia mời.
Không phải Tấn vương mà là Thuỵ vương.
Toàn bộ thành Kim Lăng đều biết, Thuỵ vương đã hơn năm mươi tuổi, là hoàng thúc Sở Hoàng Lục, từ nhỏ ở trong quân đội, hai mươi tuổi được phong làm đại tướng quân, ba mươi tuổi thống lĩnh hai mươi vạn quân, chiến công hiển hách, có uy cực kỳ trong quân. Ba năm trước đây ông ta bị bệnh đầy người, lúc này mới ở kinh thành dưỡng bệnh, trong triều có hơn nửa văn thần võ tướng đều lấy ông ta làm chủ, sai đâu đánh đó, nếu có chút đại sự hoặc chính lệnh, thường tới hỏi ý ông ta. Như vậy, ông ta nổi tiếng ở trong triều đình, trước mặt Sở Hoàng rất ương ngạnh kiêu ngạo, cả ✓ú lấp miệng em, vây cánh và đầy tớ gây ra không ít chuyện tổn hại tới pháp luật và kỷ luật.