Bạo Quân Độc Sủng - Chương 09

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

Phía dưới chữ ký vẽ một thanh chuỷ thủ, ý tứ sắc bén, như vậy cho thấy, Sở Minh Phong phái người đưa bức thư hàm này tới.
Hắn muốn nàng sau nửa canh giờ nữa tới sông Tần Hoài làm gì nhỉ?
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc nhưng nàng vẫn đi, hơn nữa vẫn cho rằng phải đi.
Điều này không rõ sông Tần Hoài thời đại này và sông Tần Hoài ở Nam Kinh có giống nhau không, rặng liễu rủ đôi bờ, nở hoa, màu sắc xanh mướt, sóng nước nhộn nhạo, lấp lánh muôn màu; quán xá bên bờ sông sáng rực, một chiếc thuyền hoa xa hoa, tao nhã lịch sự hoặc đi hoặc ngừng bên bờ, hoặc chạy chậm rãi, cả sông TẦn Hoài nhộn nhịp thật sự.
Trời tháng tư nắng nhiễm vàng tình diễm, soi xuống mặt sông lấp lánh ánh vàng, như chọc mắt người ta vậy. Giữa sóng nước nhấp nhô, lăn tăn, lấp lánh, cả một mảnh rực rỡ muôn màu.
Sở Hạ Phong hơi lo, Diệp Vũ đứng ở trước mũi thuyền hoa, nhìn ra phía xa xa.
“Vũ Nhi”
Âm thanh này có chút quen thuộc, hẳn là Sở Minh Hiên rồi. Nàng chậm rãi quay người, cúi người làm lễ, “Bái kiến vương gia”
Hắn vội vã đỡ nàng lên, “Đây đang ở bên ngoài, không cần giữ lễ tiết”
Nàng hiểu, hoá ra, Sở Hoàng muốn nàng đến sông Tần Hoài là để tạo mọi điều kiện cho nàng nắm chắc cơ hội.
“Nàng là người nhiều việc, cũng có lúc nhàn hạ đi ngắm cảnh sao?” Sở Minh Hiên hỏi, cười tươi rực rỡ.
“Vương gia cũng là người nhiều việc, sao lại cũng nhàn nhã đi du ngoạn ngắm cảnh chứ?” Nàng cố ý lặp lại lời hắn.
Trong mắt hắn mỉm cười như xuyên thẳng tim, “Tới thuyền bổn vương uống trà thấy thế nào?”
Diệp Vũ đi theo hắn bước sang một chiếc thuyền hoa, trong khoang thuyền được bố trí chẳng khác con thuyền của Thẩm Chiêu kia lắm, xem ra hai nam tử tuấn mỹ yêu nghiệt này đều là những kẻ phong nhã.
Thuyền hoa chậm rãi chạy, hắn ngâm trà vào chén sứ xanh xong đưa cho nàng, “Nếm thử xem trà bích loa xuân này thế nào”
Nàng nhấp một ngụm, khen, “Đây quả đúng là bích loa xuân tốt nhất”
“Hoá ra vũ Nhi cũng biết rõ trà. Bổn vương muốn vẽ một bức cho nàng, chẳng biết có được không?”
“Được”
Dọn xong bàn nhỏ, trải rộng giấy tuyên thành, mài xong mực, Sở Minh Hiên bảo nàng ngồi trước cửa sổ, nhí ra bên ngoài sau đó bắt đầu vẽ.
Hôm nay nàng cố tình mặc bộ quần áo lụa màu xanh biếc, vấn tóc xinh đẹp, thoạt trông nhìn rất thanh tú và quyến rũ.
Vừa rồi hắn đứng bên bờ, thấy nàng đứng ở đầu thuyền, tóc mai bay lên, váy cũng bay lên, dáng người thon thả, mùi lan thơm dịu khiến tim người ta đập thình thịch, lại càng làm cho hắn khó quên được là nàng thông minh hơn người, tính tình lãnh ngạo của nàng, và sự tự lập kiên cường của nàng nữa.
Nếu được chọn, nàng trước đây, nàng hiện tại, hắn lại càng thích nàng hiện tại hơn.
Trong lòng như có mỗi nụ cười cái cau mày của nàng, chỉ một đường lia, hắn hạ 乃út như thàn, trên tờ giấy dần dần hiện ra một cô gái như tiên nữ.
Chiếc cần cổ cao tao nhã kia, đôi vai thon mềm tinh xảo như ngọc kia, tóc đen như mực, mặt cười kiều mỵ, mi cong đen láy, môi như cánh sen nở; ánh mắt nàng nhìn ra xa như thơ như hoạ, thần sắc nàng đạm mạc bình thản, trắng như tuyết, mềm mại như nước, chẳng giống người thường chút nào.
Diệp Vũ không thấy trong tranh vẽ mình, bởi khoang thuyền rất im lặng, ngồi mãi nàng thấy buồn ngủ đã ngủ.
Sở Minh Hiền ngồi cạnh bên nàng, nhìn nàng si ngốc. dung nhan yên bình như có một loại ma lực, dụ dỗ hắn cúi đầu xuống, hôn lên nhuỵ hoa, cánh môi mềm kia.
Môi nàng có một mùi thơm tự nhiên, hắn hôn mềm nhẹ như làm gió, lại nhịn không được chọc đốm lửa, dần dần hôn càng sâu hơn, nhấm nháp mãi vị môi ngọt của nàng. Nhưng đột nhiên nàng tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không rút lui, ôm chặt lấy nàng, hôn ôn nhu biến thành thâm trầm dây dưa mãi.
“Vương gia, đừng làm như thế…”
Nàng tránh, mở miệng nói, hắn được dịp xông tới, càng hôn thêm sâu hơn….
Tay hắn đỡ sẵn sau gáy nàng, nàng động đậy không được, lại càng hết cách tránh, chỉ đành để hắn được “đền bù như mong muốn” vậy.
Đợi nhiệt tình tan dần, Sở Minh Hiên ôm nàng, dường như rất thích hưởng thụ thời khắc ôm nhau này.
Diệp Vũ tránh vài cái cũng tránh không được, nghe giọng hắn khàn khàn, “Bổn vương không muốn buông tay…”
***
Cảm giác đã rất lâu rất lâu, toàn thân đều cứng đờ, Sở Minh Hiên mới buông nàng ra. Diệp Vũ dứng lên, duỗi chân tay, “Ra ngoài nhìn đi”
Đi ra bên ngoài mới biết thuyền hoa đã cập bờ, thuyền phu chẳng thấy bóng đâu.
Nơi này không phải nơi sông Tần Hoài du ngoạn, hắn cũng chưa từng tới. Trước sau đều chỉ thấy nước là nước, sông chảy mãi, hai bên bờ chỉ có rừng cây, không có nhà, cũng không có bóng người nào, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió. Thật kỳ lạ!
Hắn ảo não, tự trách mình trầm mê, chẳng để ý tới mọi chuyện.
Bỗng thuyền hoa như chìm xuống, hai người đều cảm giác được kinh dị nhìn đối phương.
“Sao lại thế/’ Nàng kinh hoảng hỏi.
“Có người ở dưới nước chọc thủng thuyền hoa”
Thuyền hoa chìm xuống rất nhanh, Sở Minh Hiên cầm tay nàng, nhìn nàng thật kỹ, rồi tiếp đó cùng nhảy xuống sông.
Bởi thuyền hoa còn cách bờ một đoạn ngắn, họ chỉ còn cách nhảy xuống sông, bơi vào bờ.
Vừa lên bờ, đã có hai kẻ áp đen che mặt như từ trên trời giáng xuống, hiện lên trước mặt họ. Phía sau họ lại có hai gã áo đen lên bờ, hình thành bốn phía bao vây, sát khí lạnh thấy xương tràn ra từ trên người họ, ập thẳng tới.
Chiếc thuyền hoa kia cứ chìm xuống giữa sông Tần Hoài, không còn thấy bóng, có thể thấy sông này rất sâu.
“chư vị phụng mệnh tới Gi*t ta, hay là nhận tiền của người khác?” Hắn không loạn hỏi, không chút nào sợ.
“Người sắp ૮ɦếƭ, không cần biết” Một gã áo đen đáp.
Diệp Vũ còn chưa thấy qua sát thủ thật sự, rốt cuộc là sợ, cảm giác này là sát thủ rất hung ác, Gi*t người không chớp mắt.
Cho dù Tấn vương có võ nghệ cao cường, nhưng tay không tấc sắt, lấy một đánh bốn, thắng sao được? Họ có thể ૮ɦếƭ hay không?
Hắn đứng thẳng như cây tùng, bình tĩnh, coi như chúng chẳng ra gì. Hắn xua tay bảo nàng đứng sang một bên, nàng chậm rãi rời khỏi vòng vây, phát hiện ra ánh mắt hắn đã thay đổi, chẳng còn ôn nhuận nữa, tiêu sái, sẵng giọng, đầy sát khí. Gió lay ngọn cây, tiếng sàn sạt là âm thanh duy nhất vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch.
Có tiếng chim cất cánh bay lại như bị sát khí lạnh băng doạ vậy.
Từ trong cành lá rậm rạp rớt xuống tia nắng. dừng trên đao loé sáng chói mắt.
Giằng co một lúc, như trải qua rất lâu vậy, cả bốn người áo đen cùng lúc tấn công, phối hợp ăn ý, cùng giáp công xung quanh, ra chiêu mau lẹ, thu chiêu cùng lúc, hơi vô ý tý sẽ bị gãy tay đứt chân, thân thủ dị thường.
Sở Minh Hiên né phải tránh trái, lấy thân hình linh hoạt biến hoá tránh thoát lưỡi đao sắc bén, chỉ đỡ chứ không tấn công, trông rất tài giỏi.
Toàn thân ướt đẫm, trong lúc xê dịch áo bào bay lên, vẩy ra bọt nước, dưới ánh nắng sáng lập loè.
Mấy chục chiêu trôi qua, đao phong của kẻ áo đen cũng không chạm được tới một góc áo của hắn. Tâm tư Diệp Vũ bội phục, võ nghệ Tấn Vương như vậy thật giỏi.
Trong rừng gió lạnh buốt, sát khí tràn ngập, giữa ban ngày lại khiến người ta càng thấy lạnh lẽo.
Bỗng thân hình hắn thay đổi, tốc độ nhanh như chớp di chuyển, xuyên qua giữa đám áo đen, đoạt đao bất ngờ. Rõ ràng, cái kẻ áo đen bị đoạt đao kia chẳng kịp phản ứng, đợi khi phát hiện ra tay không còn νũ кнí, mặt mũi đã bị đánh nát.
Sở Minh Hiên chuyển phòng thủ sang tấn công, lấy chiêu nhanh kinh người đánh kẻ địch.
Loại tốc độ ra chiêu này đã đạt tới đỉnh, nhanh tới mức khiến người ta không nhận ra.
Thêm nữa, ngoài nhanh ra, chiêu thức của hắn vừa chính xác vừa độc, đã đạt tới đỉnh cao nhất một chiêu trí mạng.
Hai mắt nàng chẳng kịp nhìn, tim đập quá nhanh, tay nắm thật chặt lại. Cuộc chiến lâm vào hiểm ác, lơ đễnh một cái sẽ ૮ɦếƭ ngay, nàng lo cho hắn, cũng lo mình sẽ ૮ɦếƭ ở chỗ này.
Nhóm áo đen là cao thủ, TẤn Vương lại là cao thủ trong cao thủ.
Không thể ngờ nổi một Tấn vương phong lưu tiêu sái lại dĩ nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh.
Tiếng đao chạm nhau vang leng keng sắc nhọn, ánh sáng loé lên làm chói mắt.
Một trăm chiêu, Sở Minh Hiên kiên quyết bay lên, tựa như chim ưng, lấy khí thế bao trùm quan sát, đao múa như mưa, quét ngang ngàn quân.
Bốn kẻ áo đen đều đồng loạt ngã xuống, tắt thở, trên cổ đều có một vệt đỏ là miệng đao kiếm tạo thành.
Hoá ra chiêu cuối cùng mới là tuyệt chiêu lợi hại nhất, một chiêu lấy bốn mạng.
Nàng trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn, thân thủ này thật sự là thần!
Hắn kiểm tra thi thể, không tìm được chứng cớ chứng minh thân phận của chúng.
Tiếp đó hắn lại kéo bốn cái xác tới cách đó không xa, đỡ nhìn chướng mắt.
Lúc hắn trở lại nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, đến khi hắn gọi hai câu nàng mới bừng tỉnh, hắt xì một cái.
Họ tìm ít nhánh cây ở bên cạnh, đốt lửa, hong khô quần áo.
Cả hai đều mặc quần áo trong màu trắng, hai tay xoa xoa cho nóng lên, Diệp Vũ nhịn không được tò mò hỏi, “Sát thủ này hẳn đã có tính toán, Vương gia, sát thủ là loại nào thế? Vì sao Gi*t ngài?”
“Bổn vương nhớ rõ cũng chưa từng đắc tội một ai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ tới kẻ nào muốn mạng bổn vương” Hắn nói luôn, như trận kịch chiến vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
“Biết đâu chừng lái thuyền cũng là người của chúng, hoặc là bị mua chuộc rồi”
“Chắc thế” Sở Minh Hiên cười lấp lánh, “Vũ Nhi, nàng thật ra không sợ nhỉ?”
“Thân thủ vương gia giỏi như thế, sợ gì chứ?” Nàng nhìn sâu vào trong rừng, “Làm sao đây? Quần áo ướt rồi, chẳng bằng đi vào trong rừng chút, có lẽ phía cuối rừng có đường đi đó”
“Phiến rừng cây này rất rộng, chẳng dễ ra ngoài. Chỉ sợ chúng ta còn chưa ra khỏi rừng thì trời đã tối. Rừng rậm còn nguy hiểm hơn cả đây, vẫn nên đợi ở đây an toàn hơn”
“Cũng đúng, biết đâu lại có thuyền đi qua chứ”
“Ở đây sông không thiếu cá, hẳn là có người tới đây bắt cá. Yên tâm đi, chậm nhất ngày mai chúng ta có thể trở về rồi” Sở Minh Hiên trầm tư nói, “Đợi lát nữa quần áo khô, bổn vương đi bắt mấy con cá dưới sông, nướng cá thơm lừng, cam đoan nàng chưa từng được ăn bao giờ”
Diệp Vũ cười cười, “Ta đây sẽ đợi ăn” Do dự lát, nàng lại nói, “Vương gia, mấy ngày trước, ta vô tình nghe dược một người khách nhắc tới một quyển sách có liên quan đến thần binh lợi khí, gọi là gì nhỉ…. A đúng rồi, gọi là “Thần Binh Phổ” Trên đời này thật sự có quyển sách này sao/
Lúc trước nàng có hỏi qua mẫu thân, Lâm Trí viễn và Lãnh Tiêu Tương, họ đều nói chưa từng nghe thấy quyển sách này.
Nàng nhìn thấy sắc mặt Tấn vương khẽ đổi.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất không dấu vết, “Kẻ nào nhắc tới quyển sách này thế/”
Nàng lại cười bảo, “Ta đi qua cửa một ghế lô, cửa phòng không đóng, trong lúc vô tình nghe được. Lầu Tiêu Tương có ghế lô dành cho khách to quyền quý, chỉ có kẻ giàu có, nhưng ta chưa từng bao giờ biết ai cả”
Nhìn thần sắc của hắn, xem ra bản “Thần Binh Phổ” này nhất định không đơn giản.
Nàng lại hỏi, “Quyển sách này có gì bí mật không ai biết sao/”
Sở Minh Hiên không phản ứng, nàng xấu hổ cúi đầu, “Nếu chẳng tiện nói, Vương gia cứ coi như ta chưa nói”
“Thần Binh Phổ” là một cao nhân lánh đời thích soạn ra, cao nhân lánh đời này soạn bày binh bố trận, chiến thuật mưu phạt, đã bị bệnh ૮ɦếƭ nửa năm trước, ông ta đem tuyệt học cả đời soạn thành một quyển sách, cái đó gọi là “Thần Binh Phổ”. Trong sách ghi lại mọi chiến thuật, chiến lược quan trọng cùng bản cẽ các νũ кнí thần binh, viết cách chế tạo, chỉ cần làm y như sách ghi chép, sẽ tạo ra νũ кнí thần binh lợi hại, có thể tăng thêm sức chiến đấu cho các binh sĩ, hai nước giao chiến trên chiến trờng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, được gọi là Phách Thiên Hạ” Hắn cất cao giọng nói.
“SÁch này lợi hại vậy sao!” Nàng làm vẻ không hiểu, cái vị Kim công tử kia tìm quyển sách này làm gì nhỉ? Chẳng lẽ hắn muốn được xưng Phách Thiên Hạ ư? Hắn là loại người nào? Nàng bất giác rùng mình một cái, hỏi tiếp, “Nói vậy ai có được quyển sách này thì có thể có được thiên hạ ư?”
“Thiên Hạ này chia ba phần, Đại Sở ta ở Giang Nam,. phía Bắc có Nguỵ quốc, phía Tây có TẦn quốc. Theo bổn vương được biết, Nguỵ Hoàng lòng lang dạ thúc, sớm muốn xưng bá Thiên Hạ, thống nhất thiên hạ, luôn tìm quyển “Thần Binh Phổ” khắp nơi” Hắn nói chậm rãi, như chỉ điểm, xem ra hắn với tình thế quốc gia, thiên hạ đại thế thật chẳng phải hoàn toàn vô tâm.
“Chuyện triều chính gì đó, đại sự quốc gia, ta không hiểu lắm”
Giả sử cái vị Kim Công tử kia không phải người nước Sở, như vậy cũng không phải người nước Nguỵ, thì chắc là người Tần quốc rồi. Hắn ẩn núp trong thành Kim Lăng tìm kiếm “Thần Binh Phổ”, biết đâu là phụng mệnh làm việc cũng nên.
NHư vậy, Diệp Vũ giúp hắn tìm sách, chẳng phải là vẽ đường cho hươu chạy sao?
Nhưng hắn dùng tình độc khống chế nàng, bức nàng nghe lệnh y, nàng phải làm thế nào đây? Còn lựa chọn nào khác sao?
Chỉ có thể nói, Kim công tử thật khốn nạn!
*****
Sau khi quần áo đã khô, Sở Minh Hiên đi bắt cá, sau đó nướng cá, hai người ăn uống no nê.
Trưa qua, chiều xuống…. Trời càng ngày càng tối đen, phong cảnh càng ngày càng ảm đạm, không có một con thuyền nào đi qua đây, họ chỉ cò thể bất đắc dĩ đợi, hết cách.
Hoàng hôn buông xuống, trong rừng càng ngày càng tối, gió lạnh thổi xuyên qua người lạnh lẽo, tiếng quạ đen kêu thê lương khàn ᴆục.
Họ đi kiếm rất nhiều củi, đốt lửa, hẳn cũng đủ dùng một đêm.
Diệp Vũ lẳng lặng ngồi, dựa vào cây, nhắm mắt lại, hắn cũng giống nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc