Bao lâu em sẽ quên ? - Chương 04

Tác giả: dreamy

_Hân này, đi xem bóng rổ đi….
_Mọi người đi trước…Hân ra sau
_uh….
Trận bóng rổ diễn ra ở nhà thi đấu cách học viện khá xa….Quân đã nói sẽ trở nó tới..nó cũng đồng ý…..Trận bóng rổ chia tay năm cuối….nên sẽ hội tụ đầy đủ những anh tài của năm cuối cấp….trận bóng đáng xem…..
_Em vào luôn với anh chứ?
_Không…em ra với tụi bạn….anh vào đó đi….
_Uh..xong anh sẽ đón em…
_Chơi tốt nhé…
_Chắc chắn rồi….
_Hân…ở chỗ này…
_Uh….
_Nghe nói hôm nay Tùng Quân ra sân…trận đấu cuối mà….
_Haz thế là anh ý sắp ra trường rồi….
_Cơ hội chấm dứt….
Nó cười nhìn tụi bạn….hâm mộ tới mức thái quá…..nếu biết nó với Quân yêu nhau…không biết tụi nó phản ứng sao nữa…..
Dù vẫn đưa đón nó đi học nhưng Quân thường xuyên không ở trường, có khi đưa nó đến xong lại đi ngay….nhiều khi nó vẫn nói tự đi được nhưng anh không nghe….Người khác chỉ thấy Quân trong các hoạt động của hội sinh viên…..
_Bắt đầu rồi kìa…..
Tùng Quân cố lên!
_Nhìn anh ấy chơi hay quá ha…
_Cái gì cũng giỏi hết..không hiểu anh ấy có phải là người không nữa….
_Oa, cú xoay người kia tuyệt quá, trọn 3 điểm đó…
Khán đài reo hò…..vang động….
Đây là lần đầu nó xem Quân chơi bóng rổ…..quá xuất sắc…..Hiệp đấu đầu tiên kết thúc….đội của Quân dành tỉ số áp đảo…
Nó thấy Quân nhìn lên phía khán đài…..mọi người bắt đầu rộ lên….nhìn theo ánh mắt ấy…
_Anh ấy nhìn về phía này mày ạ…
_Nhìn ai nhỉ?
_Còn ai nữa miss trường này ngồi sau bọn mình mấy hàng……
Nó vẫn không nói gì chỉ mỉm cười….Quân đã thấy nó….anh cười rồi dần tiến về phía lễ đài….
Mọi ánh mắt vẫn dõi theo….anh như không nhìn thấy mọi người xung quanh, ung dung tới chỗ nó ngồi…tựa tay vào thành ghế nó, cúi đầu nói nhỏ:
_Thấy anh sao?
Tư thế bình thường nhưng ở xa lại nhìn thấy vô cùng gẫn gũi….
_cũng tạm được….
_Khó tính quá đấy…
_Mấy bạn ngồi dịch vào trong được không?Anh cười nhẹ nói với mấy đứa bạn nó…
Mấy đứa kia lập tức gật đầu làm theo lời anh….nó bật cười….Một nụ cười của thần tượng quả có sức sát thương lớn….
Anh ngồi xuống thản nhiên như không có chuyện gì…..
_Anh hôm nay liều ak?Dám công khai à?
_Sao không?Để mọi người biết đi…..
_À…
Nó quay sang mấy con bạn:
_Đây là Loan, Linh, Tú bạn cùng lớp em…..
_Chào các bạn…
_Chào anh…..rất vui được gặp anh…
Trận đấu đã bắt đầu…mọi người cũng dần tập trung vào sân…
_Anh không chơi tiếp ak?
_Để mọi người ra sân nữa chứ…trận cuối mà…
_Mai được nghỉ anh với em đi sang xưởng gốm đi…
_Muốn làm gốm ak?
_Em thích lắm nhưng chưa từng làm qua….hi, anh biết cái đó mà đúng không?
_Em tài quá ha…
_Đi nhá…
_Được rồi…
Anh nghe điện thoại tý “Uh, tao ra ngay…đưa Hân theo á?”
Nó lắc đầu… “Thôi, hôm khác đi…hôm nay tao đi một mình….”
_Em gọi xe về nhé…hôm nay anh phải đi với tụi nó..mai 7h anh qua đón….
_Anh cứ đi đi..em về được mà…
_Anh đi trước đây….chào các bạn….
NÓ quay lại hỏi mấy con bạn:
_Muốn hỏi gì?
_mi tài lắm nhá..giấu cả tụi này cơ….
_Bao lâu rồi….
_Từ cái ngày anh ý tìm mi đúng không?
_Không…..mãi sau đợt thanh lịch cơ..còn tao quen anh ấy không phải ở trường….
_Là sao?
_Thì hôm chúng mày gặp tao mới biết đó là Nguyễn Tùng Quân…..lần đầu tiên tao gặp anh ấy đang vẽ….còn tao chụp ảnh…rồi tao đánh rơi thẻ sinh viên đó…
_Mày phải cảm ơn cái thẻ ấy đi nếu không có nó sao mày quen được anh Quân…
Nó khẽ cười…đúng là nếu không có tấm thẻ ấy không biết giờ này nó sẽ sao nữa….chẳng quen Quân, chẳng có một Gia Hân hôm nay…..
Bình đôi………
_Muốn làm gì đây cô nương…
_Làm đôi bình đi anh….mỗi người giữ 1 cái….
Nhìn Quân cười gian nó hỏi:
_Sao?
_Không…thì anh mang bản vẽ tới luôn rồi nè…..
Nó mở to đôi mắt nhìn Quân:
_Sao anh cái gì cũng đoán được cả?
_Anh hiểu em mà…..
Nó nhìn bản thiết kế…2 chiếc bình khá độc đáo..không giống bắt cứ cái nào đã nhìn qua…ở giữa mỗi chiếc là 1 nửa trái tim….khi đặt 2 chiếc bình vào với nhau sẽ thấy hình trái tim trọn vẹn…trong đó có tên 2 đứa…
_Em giờ không biết là có thứ gì anh không biết đó…
_Cứ từ từ tìm hiểu đi…
Làm thôi…
Hai người chăm chú làm…..nhưng vốn không có học trước nên nó cứ làm hỏng mãi….Quân phải chỉ nó từng chút một….Cuối cùng cũng không….2 đứa nằm nhoài ra sân phơi gốm….nhìn trời trong xanh cao ✓út nắng vàng nhẹ nhàng như muốn giữ cho không gian này mãi…
_Anh này, đôi bình này tượng trưng cho tình yêu của mình đúng không?
_Uh…
_Nhưng nếu một ngày bình vỡ…có phải em sẽ phải xa anh không?
Quân véo mũi nó:
_Ngốc ạ, không bao giờ anh xa em đâu…nếu điều em nói xảy ra thật thì anh sẽ không cho chiếc bình kia vỡ……….
** **
_Mày xem diễn đàn trường chưa?
_Chưa..có chuyện gì ak?
_Chuyện của mày với Quân bị mổ xẻ trên đó…người ta bảo mày ςướק người yêu của miss trường này..
_Vớ vẩn..cô ta đã bao giờ là cái gì đâu chứ…
_Có người còn so sánh mày với Trịnh Như Huyền….
_Để tao xem..
Nó vào diễn đàn…đọc một lượt rồi nói:
_Kệ người ta đi…có người ghen tỵ mà…
_À chuẩn bị đi…tuần sau đi Hạ Long đó!
_Thật ak….nhanh thế…
_Uh…
_Mà lần này đi chắc là lần cuối mày với anh Quân được đi cùng trường đấy nhỉ?
_Uh..anh ấy cũng sắp ra trường rồi….
Hạ Long
Cổng trường Mỹ Thuật….
_Mọi người chuẩn bị xong hết chưa…15 phút nữa xe lăn bánh…..
_Đưa đồ đây anh cầm cho…
_Thôi, em cầm được mà….
_Nghe không?
_Rồi..tự anh thích khổ đấy nhá…..
Chiếc xe lăn bánh…..Trời Hà Nội vẫn tối……không khí ẩm và lạnh…nó tựa vào vai Quân tiếp tục ngủ……Gió ngoài xe thổi mạnh…..
_Mèo lười, tới nơi rồi…………….
Nó dụi mắt:
_Nhanh thế!hi. mỏi không anh?
_Còn hỏi nữa…..lên xe là ngủ luôn…vai anh tê cứng luôn rồi này…
_Oh thế ai bảo cho em mượn vai vô điều kiện…thôi, xuống xe…
Mọi người lên nhận phòng…nó nhàn nhất vì không phải vác đồ…anh mang đồ lên tận phòng cho nó…Phòng của nó nằm ở tầng 3 nhìn thẳng ra biển….Mở toang cánh cửa đón gió biển nó thấy thoải mái lạ…..gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…….
Cốc cốc…..
Quân vội ra mở cửa..không biết ai đã vội gõ cửa…
_Em nè…..
Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:
_Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?
_Anh có cần phải tự cao thế không…..
_Không cần…Quân cười nghịch…..
_Em muốn đi ngắm biển….
_Uh…đợi anh chút……
Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…….từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan……sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…..hạnh phúc..với sóng mà nói quá xa xỉ….
_Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?
_Sao tự dưng hỏi anh?
_Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình….để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển……nàng đã thua….chỉ có thể trở về với biển….nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…..chỉ là những bọt sóng…..có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách….
_Lại nghĩ cái gì buồn ak?
_Em sợ…một ngày nào đó……………
_Không cho em nghĩ….dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu……
Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…….hoàng hôn dần xuống…..xa xa…nước biển đỏ rực….mặt trời cũng dần chìm xuống biển…..
Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi….một ngày mới của dân chài……
Tàn nhẫn……
Quân đã chính thức tốt nghiệp…..2 bằng đại học cùng một lúc…anh cũng nhanh chóng về công ty quản lý..mọi việc đã được sắp đặt trước….
_Alo….
_Cô là Gia Hân..
_Vâng xin hỏi ai đấy ạ?
_Tôi là mẹ Tùng Quân, có thể gặp cô được không?
_Dạ…
_Cô đến 258 Trần Duy Hưng tôi chỉ xin cô 20 phút thôi…..
_Vâng
258 Trần Duy Hưng….
Bà Lam cẩn trọng đánh giá cô gái ngồi đối diện..xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng có một khí chất rất cao ngạo…khó tránh khỏi con trai bà lại yêu cô ta…
_Cô và thằng Quân nhà tôi có qua lại với nhau?
Nó sợ ánh mắt bà Lam, có vẻ không thiện cảm với nó:
_Vâng…
_Cũng không mất thời gian của cô….xin cô chấm dứt với nó…
_Cháu không hiểu bác nói gì…
_tôi muốn nó đi du học nhưng vì cô nó nhất định không muốn đi….hơn nũa nó cũng đã có vợ đính ước, cô với tương lai của nó chỉ là vật cản trở thôi….
_Bác có vẻ thích áp đặt người khác…trước là con trai rồi giờ đây là 1 người xa lạ.
_Tôi chỉ muốn tốt cho nó!
_Bác đã bao giờ nghĩ anh ấy cần cái gì?Anh ấy thích cái gì….bác luôn ép anh ấy làm những gì bác cho là tốt….bác có nghĩ anh ấy rất khổ?
_Không có ai khổ vì quá đầy đủ cả….tôi nhắc lại tôi muốn cô với nó chấm dứt…
_Cái đó…bác nên bảo con trai mình…xin lỗi cháu đang bận…
_Cô cần bao nhiêu?
NÓ giật mình quay lại:
_Bác đang nói cái gì?
_Tôi hỏi bao nhiêu để cô rời xa nó?
NÓ cười mỉa:
_Xin lỗi cháu không phải loại người đó….hoặc nếu muốn có 1 con số bác hãy hỏi con trai bác câu hỏi đó…
Chào bác!
NÓ thật sự không tin được mẹ Quân lại là một người như thế…giờ nó mới hiểu anh đã lớn lên như thế nào….
_Cô có thể suy nghĩ lại..tôi không vội…nhưng có lẽ nhà hàng của mẹ cô thì không chờ được đâu…
_Bác nói thế là sao?
_Cô rất thông minh mà….
Nói rồi bà ta đứng lên……..
Nó chạy vội về nhà hàng….
Thấy vắng tanh….
_Chị Lan, có chuyện gì sao?
_Có người muốn mua lại cửa hàng này….chủ nhà muốn chúng ta chuyển đi…..
_Sao lại như thế được hợp đồng còn đó mà
_Bên họ nói sẵn sàng bồi thường hợp đồng…
_Mẹ em đâu?
_Cô đi lo thu xếp rồi….
Hơn ai hết nó hiểu…danh tiếng nhà hàng rất lâu mới gây dựng được…thuê chỗ khác cũng như làm lại từ đầu….mà nó cũng biết Quân Phát có ảnh hưởng sâu sắc như thế nào tới cái thành phố này…những gì họ muốn đều không ai ngăn cản được………
Nó thấy mẹ tất bật, hỏi có khó khăn gì mẹ cũng không nói…có lẽ mẹ sợ nó buồn…
Hơn một tháng nó như người mất hồn….Một tay mẹ nuôi nó khôn lớn, nó không thể ích kỷ vì mình mà làm mẹ khổ thêm nữa…hơn nữa, biết đâu không yêu nó tương lai Quân sẽ tốt hơn…………………..
Em xin lỗi…em không thể là đứa con bất hiếu…tình mình…chỉ đến đây thôi anh……….những gì đã hứa, em sẽ chôn chặt trong tim….anh đừng hận em….em bất đắc dĩ mới như thế…………….anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em…………….Quên em đi..quên một người đã yêu anh rất nhiều………..
Nó gục đầu xuống bàn khóc tức tưởi..quá khứ…tất cả sẽ gói gọn trong 2 từ quá khứ………..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc