Bao Giờ Trăng Lại Tròn - Chương 12

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Với tâm niệm làm tất cả vì anh, Lâm Ấu Hỷ đã không giữ lại gì cho mình, nhưng chỉ còn lại một chút kiêu ngạo, cô sẽ không bao giờ vứt bỏ.
Kết thúc kỳ nghỉ đông năm 2004, ngày đầu tiên trở lại trường, tám người ở hai phòng ký túc xá cùng tụ tập với nhau, không đi ăn tiệm mà mua thực phẩm tươi trong siêu thị rồi đến bếp nhà Lãnh Tử Thần nấu nướng.
Mấy người này bình thường hô nhau đi ăn ngoài quán ai cũng sành sỏi các món, đến khi phải vào bếp, mới phát hiện ai nấy đều là cao thủ nấu nướng. Sau khi chân tay quýnh quáng làm rơi vỡ mấy cái đĩa, hầu hết đều chuồn ra phòng khách xem ti vi, chỉ còn lại Tiêu Vũ Trạch và Lâm Ấu Hỷ.
Đồ làm bếp đầy đủ, nhưng theo hình dung của Tiêu Vũ Trạch, bếp của Lãnh Tử Thần ngoài lò nướng ra, còn lại chỉ để trưng bày, Lãnh Tử Thần chẳng biết dùng cái gì. Ban đầu khi thiết kế, Lãnh Tử Thần nằng nặc đòi phải có toàn bộ đồ làm bếp, nói rất hùng hồn, tương lai sẽ tìm một cô vợ biết nấu nướng để sử dụng, vẻ hùng hồn nhìn phát ghét.
Trong phòng bếp rộng lớn chỉ có Tiêu Vũ Trạch và Lâm Ấu Hỷ, bếp và bàn bếp đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nồi nước dùng đang tuôn hơi ngào ngạt trên bếp từ.
Tiêu Vũ Trạch rửa rau trong bồn, nhìn Lâm Ấu Hỷ thái thịt thoăn thoắt, những lát thịt mỏng dính đều như một, anh cười bảo:
- Xem ra phòng bếp này cuối cùng cũng tìm được nữ chủ nhân của nó rồi, em nên thường xuyên đến đây nấu nướng, chắc Tử Thần mừng lắm.
- Anh cứ tưởng bở. - Lâm Ấu Hỷ cũng cười phá lên, đặt thịt đã thái lát vào trong đĩa, đổi con dao khác thái rau. - Hôm nay nhìn mặt mọi người, biết là thất vọng anh ấy rồi.
Tài nấu nướng của Lâm Ấu Hỷ vào hàng đệ nhất, nêm nếm, xào nấu, tất cả đều xuất sắc. Từ khi cô biết cầm đũa, rất hiếm khi bố cô phải vào bếp, tuy nhà giật gấu vá vai, quanh năm ít có thịt thà cá mú, nhưng cô đều cố gắng thay đổi các món để bữa ăn được phong phú.
Từ khi bố mất, bước vào bếp là việc cô cảm thấy rất khó khăn. Bố qua đời vì ung thư dạ dày, cô trách mình đã không chăm sóc cho bố được chu đáo. Bố lao động cực nhọc, ăn uống qua loa lại không đủ dinh dưỡng. Bố sống là vì cô, ૮ɦếƭ cũng vì cô, làm sao cô không đau lòng cho được.
Lâu lắm rồi cô không làm bếp, đến giờ, coi như là bố đã đi thật rồi, người mất cuối cùng cũng là mất rồi, người đang sống cần phải tiếp tục sống. Bước vào phòng bếp này, cô cảm giác tâm tư sảng khoái, sờ cái nọ, động cái kia, tay không dừng được, chỉ muốn ra tay nấu nướng, ngắm nhìn mọi người vui sướng thưởng thức những món mình nấu, đã thấy thỏa mãn.
- Bao giờ mới có thể nhìn thấy mặt em, hả? - Lãnh Tử Thần không biết vào từ lúc nào, đứng sau Lâm Ấu Hỷ, múc một muôi canh trong nồi đặt ở trên bàn uống, một tay ôm vòng quanh eo cô, thầm thì.
Lâm Ấu Hỷ cứng cả người, không dám ho he. Lãnh Tử Thần vẫn thản nhiên ôm eo lưng cô. Cô ngẩng đầu lúng túng nhìn Tiêu Vũ Trạch, hy vọng anh giải vây cho cô, nhưng Tiêu Vũ Trạch chỉ cười cúi đầu rửa rau, vẻ không liên quan tới mình.
- À, anh Tiêu ơi, rửa cả cái này đi. - Lâm Ấu Hỷ nhích gần về phía Tiêu Vũ Trạch, vẻ cầu cứu nói với anh.
- Để anh. - Lãnh Tử Thần tiện tay đỡ đám đồ ăn từ tay Lâm Ấu Hỷ, chen vào giữa hai người, đẩy Tiêu Vũ Trạch sang một bên. Hai người họ âm thầm phối hợp trong nhà bếp, kẻ rửa rau kẻ thái thịt, lại còn buôn chuyện râm ran, chả trách Lãnh Tử Thần nhìn thấy đã bực mình, dấm đã chua rồi, cho biết tay.
- Được rồi Tử Thần, có cậu vào đây là bữa ăn sẽ rất tốt đẹp rồi, cậu mau đi mở bia đi. - Tiêu Vũ Trạch đẩy Lãnh Tử Thần hai cái, rồi dẩu môi về phía Lâm Ấu Hỷ. - Cậu ở đây có người bị căng thẳng, lỡ cắt vào tay thì cậu lại đau lòng.
Lãnh Tử Thần hắng giọng một tiếng, vừa đi ra vừa nói:
- Tôi vừa nghe thấy có người nói xấu tôi, nên mới vào xem.
- Đáng ghét! - Lâm Ấu Hỷ lầm bầm, không nhận ra mình cũng đang cười.
- Em với Tử Thần tốt chứ? - Tiêu Vũ Trạch nhìn bếp, nói với Lâm Ấu Hỷ. - Ôi, canh sắp cạn rồi.
Lâm Ấu Hỷ vội tiếp thêm nước vào canh, rồi đáp:
- Rất tốt ạ.
- Anh ấy ra nước ngoài rồi, em tính sao? – Tiêu Vũ Trạch dường như vô tình mà hỏi, vừa rót dầu rán vào chảo. Một lát dầu sôi, anh bắt đầu xào rau, tiếp tục hỏi: - Có định đi cùng anh ấy không? Có thể tạm dừng việc học vài năm, khi nào quay về học tiếp, nếu em muốn sang Mỹ học, Tử Thần cũng sẽ làm giấy tờ giúp em, đã tính đến chưa?
- Ra nước ngoài? - Lâm Ấu Hỷ nhìn sau lưng Tiêu Vũ Trạch, mắt mơ hồ, cô ngây người nói. - Em chưa nghe anh ấy nói chuyện đó.
Tiêu Vũ Trạch e hèm một tiếng, nhún vai:
- Thì em cũng có nói gì với anh đâu. Đưa chai dấm cho anh nào. - Lâm Ấu Hỷ đưa chai dấm cho Tiêu Vũ Trạch, cũng không hỏi kỹ hơn, chỉ tự hỏi thầm.
Món ăn bày sẵn sàng trên bàn, cả đám như mèo đói mắt sáng rực hoan hỉ. Tô Hoan Hoan đốc thúc bọn con trai đi rửa tay, Diệp Mộng Mộng cùng Tôn Mỹ bày chén đũa, rót rượu và các loại đồ uống. Khi mọi người đã ngồi đủ cả, Tiêu Vũ Trạch nói:
- Tớ xin nói rõ trước, tớ chỉ giúp việc thôi, chỉ có món măng thái sợi là tớ làm, ngoài ra đều do Lâm Ấu Hỷ cả.
- Sao lại gọi là Lâm Ấu Hỷ, không phải vẫn thường kêu là cô em à? - Lãnh Tử Thần trợn mắt nhìn Tiêu Vũ Trạch. Mặt Tiêu Vũ Trạch hơi đỏ lên, ngoác miệng sững sờ mấy giây, cuối cùng đành ra dấu xin thua.
- Em nghĩ, ý của Chủ tịch Lãnh là chúng ta gọi Ấu Hỷ... là chị đi! - Diệp Mộng Mộng lập tức tiếp lời, Tô Hoan Hoan cười khanh khách.
Ngô Hồng Phi và Vương Á Trúc không làm khách, nâng ngay ly rượu vừa kêu chị vừa mời rượu Lâm Ấu Hỷ. Cả bọn cùng gào lên theo, Lâm Ấu Hỷ từ chối không nổi, chưa kịp ăn miếng gì đã phải uống mấy ly rượu. Cái gì mà chị chứ, lúng 乃úng ở miệng, Lâm Ấu Hỷ thấy mặt mình nóng ran.
- Mau ăn đi thôi. - Lâm Ấu Hỷ uống mấy ly rượu, đỏ hết cả mặt, chỉ vào các món trên bàn. - Để nguội đi sẽ mất ngon đấy.
Mọi người nhất loạt cầm đũa. Tài nấu ăn của Lâm Ấu Hỷ khiến ai nấy tặc lưỡi liên tục.
- Sau này trừ anh ra, không cho phép gọi người khác là anh trai nữa, nghe không? - Lãnh Tử Thần ghé bên tai Lâm Ấu Hỷ, phả hơi toàn mùi rượu. Mặt cô bất giác trắng bệch, biết ngay là anh sớm muộn sẽ tìm cơ hội báo thù. Đúng là con người nhỏ nhen.
Loáng một cái, bàn ăn đã sạch bách, bia rượu cũng đã vơi nhiều. Ngô Hồng Phi và Vương Á Trúc đều chuếnh choáng lảo đảo không về được, đành nằm bệt trong phòng ngủ trên gác. Diệp Mộng Mộng và Tô Hoan Hoan ở lại chăm sóc bạn trai, ai về phòng nấy. Chỉ có Tiêu Vũ Trạch tiện đường đưa Tôn Mỹ về, Lâm Ấu Hỷ muốn đi cùng. Tiêu Vũ Trạch tất nhiên không nhận lời.
Còn dám đưa cô về nữa sao!
Thoắt một cái, dưới tầng chỉ còn Lãnh Tử Thần và Lâm Ấu Hỷ. Lâm Ấu Hỷ bị uống mấy ly trước khi ăn, Lãnh Tử Thần cũng đã phải uống đỡ mấy ly, vậy mà đến giờ vẫn chao đảo, một mình đi thu dọn bát đĩa. Lãnh Tử Thần ngồi tại sô pha, chân ghếch lên bàn nước, mắt đỏ lên, ngây người nhìn cô cần mẫn đi đi lại lại.
Dọn dẹp phòng bếp đâu vào đấy, cô mới đến ngồi bên anh, cầm cốc của anh uống nước. Lãnh Tử Thần vuốt ve mái tóc cô, hơi thở toàn mùi rượu, tửu lượng của anh rất khá, uống bao nhiêu cũng vững như đồng, chỉ có tròng mắt vằn tia đỏ.
- Anh sắp ra nước ngoài à? - Lâm Ấu Hỷ chậm rãi đặt cốc xuống.
- Ai nói thế? - Lãnh Tử Thần hỏi lại, ánh mắt dần dà vẳng lên vẻ lạnh lùng. - Tiêu Vũ Trạch chứ gì... cậu ta đúng là miệng đàn bà.
Lâm Ấu Hỷ không phủ nhận, gật đầu, lại hỏi:
- Đi bao lâu?
- Bốn năm, đầu tiên học Thạc sĩ, sau đó Tiến sĩ. - Anh nhắm mắt ngả người vào sô pha, thở dài. - Đều phải học cho xong.
Lâm Ấu Hỷ cúi đầu, xòe tay trước mắt, nhìn một lúc, se sẽ thở dài:
- Tận bốn năm, lâu quá.
- Đi cùng anh được không? - Lãnh Tử Thần mở choàng mắt nhìn cô, trong mắt ánh lên tia hy vọng yếu ớt. Lâm Ấu Hỷ lắc đầu, tia hy vọng trong mắt anh tắt ngóm, lại ngả vào sô pha, vẻ ủ rũ. – Đấy là một thỏa thuận giữa anh và bố anh, tạm thời anh không có cách gì thay đổi được, rất nhiều việc đang chờ anh làm, bản thân không thuộc về mình. Trước đây đều coi là rất bình thường, giờ đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không đúng.
Lâm Ấu Hỷ ngả đầu vào иgự¢ anh, tay vuốt lên cổ áo anh, hỏi nhỏ:
- Vậy anh có trở lại nữa không?
- Em ở đây, sao anh lại không trở lại. - Anh cười đau khổ. - Nếu em đồng ý đi cùng anh, anh mới có thể không trở về.
- Bao giờ phải đi?
- Chắc hết kỳ nghỉ hè này.
- Còn nửa năm nữa.
- Ừ, chỉ còn nửa năm.
Ngồi rất lâu, cô không nói gì. Lãnh Tử Thần cúi đầu, hóa ra cô đã ngủ, hàng mi thỉnh thoảng nháy nháy. Diệp Mộng Mộng mặc áo ngủ từ trên tầng đi xuống kêu khát nước, Lãnh Tử Thần ra dấu tay, Mộng Mộng nhìn qua, thè lưỡi, rón rén đi lấy nước uống.
Đợi Diệp Mộng Mộng đi rồi, Lãnh Tử Thần nhẹ nhàng bế Lâm Ấu Hỷ vào phòng ngủ, đặt lên giường. Anh đắp chăn cẩn thận cho cô, ngồi ở đầu giường, lặng người, rồi nằm ngả người bên cạnh cô. Hai mươi mấy ngày ở thị trấn Lạc Diệp, đã quen cùng ngủ một giường, lúc này cũng chẳng nên kiêng kỵ gì mới phải. Có cô ngủ bên cạnh anh mới cảm giác là sự thật. Có điều, không biết nắm tay nhau còn được bao nhiêu lần.
So với khách sạn nhỏ ở thị trấn Lạc Diệp, giường của anh rộng hơn nhiều, là giường đôi, tạo cảm giác khác biệt thật kỳ lạ. Cảm giác hoảng loạn khi thân thể hai người chạm vào nhau khiến anh ý thức được là tối nay mình uống rượu nhiều hơn bình thường. Anh thấy rất nóng, tung chăn ra, xoay lưng lại phía cô, nhắm nghiền mắt, rất lâu không ngủ được.
Cô biết anh sắp đi. Anh phải đi Mỹ học cao hơn để còn thừa kế sản nghiệp gia đình. Anh nói cô còn ở đây, anh sẽ trở lại, nhưng sản nghiệp chủ yếu của gia đình anh nằm cả ở nước ngoài, một khi anh đi thì gần như không có khả năng quay về. Còn cô, cũng tuyệt đối không thể vứt bỏ tất cả để đi theo anh. Anh quá hiểu cô, cô sẽ không bao giờ làm phiền anh, mặc cho anh tình nguyện mong được cô gây phiền lụy. Người yêu nhau sao cứ phải chia lìa lúc đang yêu thương nhau nhất, để rồi mai này phải tương tư đến cuối đời!
Sau lưng anh có tiếng động, Lâm Ấu Hỷ đã tỉnh, lẳng lặng quay lại phía sau anh, vòng tay ôm lấy lưng anh, mặt cô áp vào lưng anh, cách hai lần áo, anh vẫn cảm nhận trái tim cô đập rất mạnh. Giọng cô nghẹn ngào:
- Lãnh Tử Thần, em sẽ yêu anh, yêu đến rất lâu, rất lâu sau... đến lúc... đến lúc em không còn hơi thở nữa.
Lãnh Tử Thần rùng mình, không nén nổi nữa, trở mình đè lên cô, men rượu kích thích thần kinh khiến anh nóng bỏng, không thể kiềm chế nổi:
- Ngốc ơi, anh muốn... - âm thanh rối loạn. Anh với cô, đều hiểu nhau rồi.
Lâm Ấu Hỷ run lên, cô biết anh muốn gì, cô biết...
Cô yêu anh như thế, yêu đến quên cả bản thân, có gì đâu mà phải chần chừ, cũng đâu phải sợ đến phát khóc. Cô muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho anh, chỉ sợ mình không kịp trao gửi cho anh, cô không muốn đến khi anh đi rồi mới một mình hối hận tiếc nuối.
Nghẹn ngào nức nở, trái tim cô gọi tên anh, Lãnh Tử Thần, đừng đi, đừng ra đi. Nhưng cô biết, cô không thể nói ra những lời ấy, mai này cô sẽ cam tâm tình nguyện để anh ra đi, càng xa càng tốt, cho đến khi hút mắt biệt tăm.
Cô không có quyền thay đổi cuộc đời anh. Tất cả đều đã được sắp xếp, cô và anh chỉ có thời gian nửa năm cho nhau, sau đó, tất cả đều trở về như cũ. Trong cõi trần mịt mù, anh và cô đều là những hạt bụi phiêu diêu, lỡ duyên phận rồi, sẽ khó mà gặp lại. Nhân lúc còn có thể yêu nhau, thì cứ yêu thương nhau cho nồng đượm, trao cho nhau thân xác, linh hồn, đừng nghĩ là lãng phí hay không.
Lãnh Tử Thần, em yêu anh, yêu đến mức không thể vãn hồi nữa rồi, cảm ơn anh đã tặng cho em niềm hoan lạc.
Sáng sớm, Lâm Ấu Hỷ tỉnh giấc trong lòng Lãnh Tử Thần, anh đang mở mắt nhìn cô, chừng như đã tỉnh từ lâu lắm rồi, cánh tay tê cứng đến không thể cử động. Lâm Ấu Hỷ thẹn thùng cười, cảm thấy cả hai đã hiểu nhau chân tơ kẽ tóc quá rồi. Cô vừa len lén kéo chăn lên, đã nghe Lãnh Tử Thần nhẹ giọng dọa nạt:
- Ngốc ạ, anh muốn ngày ngày được nhìn thấy em, em dọn đến ở cùng anh nhé?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc