- Lãnh Tử Thần. - Mắt Lâm Ấu Hỷ cay xè, nghẹt thở, nắm rau cầm trong tay rơi xuống. Chống tay lên bàn bếp, cô hít một hơi sâu gắng hết sức lấy bình tĩnh cho mình. - Anh ra ngoài được không? Anh ở đây, em không thể yên tâm nấu được... em... em sẽ bị căng thẳng.
Lãnh Tử Thần nhún vai, cẩn thận đeo lại vòng ngọc lên cổ cô, rời khỏi phòng bếp. Lâm Ấu Hỷ cầm dao tiếp tục thái thịt, chưa được mấy lát, dao trượt đi cắt vào ngón tay, phút chốc máu tủa ra, cô lẳng lặng ngậm ngón tay đứt vào miệng cho đến khi máu ngừng chảy rồi tiếp tục nấu ăn. Đau ư? Cô không có cảm giác gì.
Lẩu thịt, đậu hủ xào tiêu xanh, canh trứng hành, hai món một canh đơn giản nhưng là bữa ăn thịnh soạn nhất trong nhà Lâm Ấu Hỷ hai năm qua. Hai người im lặng chăm chú ăn, trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bát đũa, cảm giác quen thuộc có chút lạ lẫm.
Thật sự có thể làm lại được không? Lâm Ấu Hỷ không ngừng tự hỏi, hỏi đến khi cô tuyệt vọng. Chẳng lẽ bi kịch lại sắp sửa lặp lại, lại thêm một lần đau khổ, thêm một lần tủi nhục chạy trốn? Không thể được, cô không còn nhiều thời gian để mà hoang phí như thế, cô không còn là Lâm Ấu Hỷ ngoan ngoãn phục tùng nữa rồi, cô đã biết gánh vác và chịu trách nhiệm, đã có sự nghiệp để tạo lập, cô có mẹ cần chăm sóc, cô không dốc vốn đánh cược nữa.
Xong bữa cơm, Lâm Ấu Hỷ vào phòng bếp rửa chén bát, Lãnh Tử Thần ngồi ở phòng khách xem ti vi, chiếc áo veston anh vứt bừa trên lưng ghế, cũng như năm năm trước, anh rất hiếm khi làm việc nhà, cô lại tự nguyện giặt đồ rửa bát cho anh. Bây giờ, cô không cam tâm tình nguyện nữa, có điều vẫn cứ lẳng lặng làm. Anh cố chấp đòi một bữa ăn sinh nhật, cô quả thực không có cách gì từ chối.
Dọn dẹp xong xuôi, rửa tay rồi, Lâm Ấu Hỷ nhẹ nhàng đi vào phòng khách, liếc nhìn Lãnh Tử Thần. Anh nhắm mắt, mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trong sô pha, chừng như đang ngủ. Anh bây giờ một mình chịu trách nhiệm trước cả tập đoàn gia tộc, chắc chắn là mệt mỏi hơn những năm làm Chủ tịch Hội Sinh viên nhiều, thời gian ngủ đêm của anh luôn luôn thiếu, ban ngày cứ hở ra lúc nào là anh tranh thủ nhắm mắt. Anh từng nói, người nào mỗi ngày ngủ quá sáu tiếng đồng hồ là đồ bỏ đi. Anh đã làm việc là như một người điên, bất kể tính mạng.
Lâm Ấu Hỷ nghẹt thở, cô nhìn nét chau mày của anh, bỗng thấy đau lòng. Ở Mỹ nhất định có rất nhiều việc đang đợi anh quay về xử lý. Anh cứ hao tâm tổn sức ở đây, việc khẩn cấp cũng tốn chi phí lớn. Mỗi ngày sáu tiếng để ngủ chắc gì anh đã có. Thuốc lá anh cũng hút kinh người, áo sơ mi khét lẹt mùi ni-cô-tin... Lãnh Tử Thần, anh không muốn sống hay sao? Anh không thể trân trọng sức khoẻ bản thân hay sao?
Ánh mắt cô vương vấn trên gương mặt anh, nét mi quen thuộc, đôi môi quen thuộc, hàng lông mày quen thuộc... Những năm qua, anh sống ra sao, cô không dám nghĩ đến.
Lâm Ấu Hỷ quay vào phòng ngủ, lấy một tấm chăn rón rén đến trước mặt anh, đắp lên người anh. Có lẽ anh ngủ say rồi, cô không nỡ đánh thức, đợi anh tỉnh sẽ bảo anh ra đi. Khi đắp chăn cho anh, ngón tay chạm vào khuy áo sơ mi, lướt qua vết đứt tay, máu lại trào ra, cô không nén nổi một tiếng kêu, rút tay lại.
- Sao vậy? - Chưa kịp đưa ngón tay vào miệng. Lãnh Tử Thần đã giật mình mở mắt, tóm lấy tay cô, nhìn vết máu đầm đìa. - Làm thế nào vậy? - Chau mày, lạnh lùng nhìn cô. Giấc ngủ của anh thường ngắn ngủi như thế.
- Lúc nãy thái thịt em không cẩn thận cắt phải tay, xin lỗi. - Lâm Ấu Hỷ lúng túng bị anh giữ chặt, nhìn thấy trên áo sơ mi đắt tiền của anh dính một giọt máu. - Làm bẩn áo của anh rồi.
Lãnh Tử Thần cúi xuống nhìn áo mình, tiện thể nhìn xuống sàn nhà rồi trở lại ngón tay cô:
- Đầu óc em sao vậy, cô ngốc, đứt tay mà còn rửa bát. - Nhìn thấy vẻ ai oán trên mặt Lâm Ấu Hỷ, anh sững lại, chăm chắm nhìn cô. Rất lâu sau, anh hít một hơi dài, sắc mặt buồn bã. - Xin lỗi, nhiều năm rồi, tính anh vẫn thế, bông gạc và cồn ở đâu?
- Có băng thuốc rồi. - Nhân lúc anh thất thần, cô rút tay lại, đi về phía tủ thuốc. - Không sao đâu, vết thương xoàng thôi, không phải lo, em rửa bát có găng tay mà. - Lâm Ấu Hỷ quay lưng về phía Lãnh Tử Thần, dùng băng thuốc băng kín vết đứt, từ xa xa vẫy vẫy tay về phía anh. - Ổn rồi, không sao nữa, anh về sớm mà nghỉ ngơi đi.
- Em, em đuổi anh đi ư? - Lãnh Tử Thần có chút sững sờ, lông mày chau lại, rõ ràng bắt đầu tỏ ra lạnh lùng.
Anh đã nồng nhiệt tới đón cô, muốn khoảng cách giữa hai người được nối lại, còn chưa được mấy câu cô lại vội vã đuổi anh đi như thế. Cô gái này có cái đầu ngốc nghếch, nghĩ không đến nơi, bao nhiêu năm rồi vẫn cố chấp như ngày xưa, không mở lòng, không thấu hiểu tâm tư anh.
- Dở dang rồi, anh còn muốn ở lại đây ư? - Lâm Ấu Hỷ nhìn trân trân vào tường, buồn bã nói. - Như thế e là không thích hợp chút nào. Lãnh Tử Thần, anh trai, Tổng Giám đốc Lãnh, em phải xưng hô thế nào cho phải. Anh cũng thấy rồi, em ở đây chỉ có một chiếc giường đơn, chúng ta không thể ngủ cùng chứ? Em... em không biết phải giải thích thế nào với anh, lúc nãy ở ngoài phố, em có thể không kiềm chế được, không nhớ được mình đã nói gì làm gì với anh, nếu em có gì thất lễ, em chỉ có thể nói xin lỗi, em với anh... không có ý gì khác đâu, xin anh đừng nghĩ sâu xa. Giờ em đã nấu cho anh bữa cơm sinh nhật, việc quá khứ cũng nên khép lại thôi. Chúng ta không thể vấn vương mãi thế này được, việc này... thực sự rất nhàm chán.
Nói rồi cô đến bên cửa, một tay mở cửa, một tay đưa ra mời khách về, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lãnh Tử Thần.
Xin lỗi, Lãnh Tử Thần, anh không ra gì với mẹ em, em cũng đành không ra gì với anh. Em đã dành cho anh những năm tháng hoa niên đẹp nhất rồi, anh chưa hề có lỗi với em, em cũng chưa từng khiến anh thiệt thòi, việc đến mức này, người nào còn quyến luyến nhớ thương là kẻ không biết nhục.
- Không thích hợp? Được lắm, Lâm Ấu Hỷ, em được lắm. - Lãnh Tử Thần lạnh lùng nói, đàng hoàng đứng lên. Chăn trên người anh rơi xuống đất nhưng anh không bận tâm, sải bước qua chiếc chăn, đến cửa, anh đột ngột dừng lại, mày chau mạnh, dường như nhớ ra điều gì đó.
Lâm Ấu Hỷ nhìn nghiêng, vẻ mặt ấy lạnh lùng bình tĩnh, đẹp như tạc, hoàn mỹ không tì vết, người đàn ông như thế, bạn vĩnh viễn không nhìn thấy được trái tim họ, không đoán được họ nghĩ gì, người ta chỉ cần ngóng từ xa đã thấy sợ. Yêu phải người đàn ông như thế chắc chắn là sự lựa chọn không sáng suốt, cô không muốn sa lầy nữa, cô không muốn một lần nữa...
- Tạm biệt! - Lâm Ấu Hỷ nghe thấy giọng nói của mình, hy vọng lần tạm biệt này thực sự có thể là lần từ biệt không gặp lại.
- Lâm Ấu Hỷ, nếu anh nhớ không nhầm, em còn nợ anh quà sinh nhật, ngoài bữa ăn, còn có một thứ khác, em vẫn chưa tặng cho anh, phải không? - Lãnh Tử Thần nhếch môi thoáng cười, nhưng giọng nói lại như truy hỏi, khiến người ta hoảng sợ.
Lâm Ấu Hỷ giật thót mình, vốn định lờ đi, nhưng không kịp rồi, cô buông tay, cánh cửa đóng sập lại, Lãnh Tử Thần chưa nói gì thêm, cười đắc thắng bế ngang người cô, cô chưa kịp phản kháng đã bị anh ném lên ghế sô pha, trong chớp mắt cơ thể anh đè lên cô.
Lâm Ấu Hỷ đương nhiên nhớ món quà sinh nhật năm năm trước anh đã muốn ở cô, anh nói, ăn xong nồi lẩu thịt này, anh muốn ăn cô... Thế nhưng cô chỉ nghĩ rằng tiện mồm nói thế, anh sao có thể làm việc vô sỉ đến thế, dùng sức mạnh, dùng sự тһô Ьạᴏ...
Lãnh Tử Thần nhanh chóng chế ngự sự phản kháng và giãy giụa của cô, sức lực cô yếu như thế, anh chẳng cần mất nhiều sức cũng có thể giữ yên cô.
- Lãnh Tử Thần, anh đừng... đừng làm thế... - Lâm Ấu Hỷ co rúm người lại, nước mắt nhạt nhoà, khiến cô nhìn không rõ. Cô đã quen với sự áp bức của anh. Dù trên giường hay ở đâu, anh cũng không bao giờ tha thứ cho sự phản kháng của cô. Anh kiêu ngạo, xưa nay chưa bao giờ chịu nhường cô, những nài nỉ yếu đuối của cô, anh chỉ đáp lại bằng hành động.
- Lãnh Tử Thần, xin anh, đừng mà, đừng làm như vậy! - Giọng nói Lâm Ấu Hỷ đột nhiên ✓út cao, cô gào thét, cố hết sức gào lên, trước nay cô chưa bao giờ nổi khùng như thế. Anh không thể, anh không được...
Nhưng, thực sự là không kịp nữa rồi, tiếng khóc của cô bị môi anh áp chặt, bịt kín, dần dần trở nên nghẹn ngào, trở nên ՐêՈ Րỉ đầy khát khao. Một nỗi đau khổ không nói nên lời xâm chiếm khắp cơ thể cô, đến tận cùng trái tim cô.
Không phải là tủi nhục, dường như là chịu không nổi.
- Mở mắt ra, nhìn xem anh là ai. - Lãnh Tử Thần không rời mắt quan sát từng chuyển biến nhỏ nhất trên mặt cô, anh hôn lên trán cô. - Cô ngốc này, anh ở cùng em ở đây, có gì là không thích hợp!
Lâm Ấu Hỷ ngoan ngoãn mở mắt, cắn môi, giận dữ nhìn người đàn ông này, anh hiểu cô tới tận chân tơ kẽ tóc, vào tận linh hồn sâu thẳm, tường tận tới mức tàn nhẫn.
Anh bắt cô nhìn anh, biết anh là ai. Anh là Lãnh Tử Thần, là người đàn ông yêu cô sâu nặng, là người đàn ông phải có hết thảy con người cô, là người đàn ông có thể cho cô sự ân cần và quan tâm nhiều nhất, là người đàn ông chưa bao giờ dễ dàng đồng ý điều gì nhưng đã thề non hẹn biển với cô. Từ trước tới sau, nhất là hiện tại, anh nhất mực xác định anh cần cô, chỉ cần nhìn vào mặt cô, anh không thể kiềm chế được xúc cảm của mình.
Anh cũng đòi chia sẻ cảm xúc với cô, anh cũng muốn để cô bày tỏ khát vọng và nhu cầu của cô đối với anh, dẫu rằng anh luôn biết rõ. Đôi mắt cô chưa bao giờ che dấu được trái tim cô. Anh cần phải nhìn vào mắt cô, nghe cô nói cô yêu anh, cần anh, nhớ anh, khao khát anh, như vậy anh mới tiếp tục sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc gì.
Cô quay đi, không nhìn anh nữa, tiện tay kéo tấm chăn rơi dưới đất che thân thể mình, không kìm được nước mắt. Cô cũng không dám nói lạnh lùng với anh nữa, cũng không dám đuổi anh nữa, anh đáng sợ quá, bao nhiêu năm rồi cô không phải là đối thủ của Lãnh Tử Thần.
Lâm Ấu Hỷ không nói một lời, lẳng lặng cúi xuống, chỉ có đôi vai không ngừng run bần bật, như một đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn phạt, đáng thương đến nỗi không nỡ đánh một roi.
Lãnh Tử Thần cũng không muốn như thế, không muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Nhưng cô ấy, tận trong cốt tủy vẫn rất cố chấp và thu mình. Đến giờ, anh biết, dù bản thân đã làm việc ti tiện đến cực điểm, nhưng anh không màng, chỉ cần thu phục được cô, anh đâu ngần ngại bất cứ thủ đoạn nào.
Lâm Ấu Hỷ thất thần nằm thu lu trên sô pha, giữ chặt lấy tấm chăn, co tròn người lại, mất cả năng lực tư duy, cơn mưa gió bão bùng bất ngờ khiến cô thần hồn nát thần tính mất rồi.
Lãnh Tử Thần mặc lại quần áo chỉnh tề, bình thản cúi nhìn Lâm Ấu Hỷ:
- Anh muốn ở lại đây.
-...
***
Thế là anh ở lại đây. Thấm thoắt đã được một tuần, trừ buổi tối đầu tiên, về sau Lâm Ấu Hỷ đều tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, anh cũng không miễn cưỡng bắt cô làm gì, chỉ một mình anh ở phòng ngủ, cô đành ngủ trên sô pha. Anh cũng không ra khỏi cửa, cứ ở lỳ trong nhà, đuổi không đuổi được, xin không xin được, đành chịu.
Anh sợ một khi mình đi, Lâm Ấu Hỷ sẽ chạy mất, nếu cô lại bỏ đi, biết đến tháng nào năm nào anh mới tìm lại được. Anh rất tinh quái, mỗi ngày viết thực đơn muốn ăn lên giấy, dán ở cửa, Lâm Ấu Hỷ bước ra là nhìn thấy ngay. Mỗi ngày ra khỏi nhà cô đều thở dài, thề rằng chiều nay sẽ không quay lại, nhưng tan làm rồi, cô lại không ngăn được mình chạy đến siêu thị, mua những thực phẩm trên thực đơn ghi sẵn, trở về nhà làm cơm.
Cô không nấu, anh sẽ ăn gì, anh không ăn, sao mà sống được. Cô... cô sao có thể để anh ૮ɦếƭ đói, cô sao nhẫn tâm để anh ૮ɦếƭ đói được.
Sao anh không đi đi, rốt cuộc anh sẽ ở lại đến bao giờ? Anh chẳng phải là người đứng đầu gia tộc họ Lãnh hay sao, anh không để tâm đến việc làm ăn của gia tộc hay sao, anh không muốn gánh vác tập đoàn gia đình hay sao, ngày ngày anh cứ kè kè bên cô ngốc này làm gì?
Không cần như vậy đâu, tất cả đã qua đi, không cách gì kéo lại nữa rồi, sao phải khổ sở dằn vặt nhau như thế. Mình chỉ là người phụ nữ dối trá thường bị anh ép bức đe doạ, không đáng tin cậy, không đáng để anh liều mạng níu kéo. Rốt cuộc anh phải quyến luyến mình đến tháng nào năm nào mới chịu buông tay?
Thứ hai của tuần thứ hai, Lâm Ấu Hỷ dậy sớm, trên bàn ăn đã bày sữa tươi và đồ ăn sáng. Lãnh Tử Thần ngồi bên cạnh đọc báo, anh luôn quen vừa ăn sáng vừa xem tin tức, trước đây ở cùng nhau cũng vậy. Còn nữa, anh lúc nào cũng dậy sớm hơn cô, anh biết hâm nóng sữa và làm đồ điểm tâm rồi đợi cô cùng ăn. Khi thư thái, anh sẽ hỏi cô, tối nay cô sẽ làm món gì ngon cho anh ăn.
Bao nhiêu là kỷ niệm không ngăn được ào về, Lâm Ấu Hỷ thở dài, thầm đếm trong bụng, sớm nay đây là tiếng thở dài đầu tiên, không biết từ giờ đến đêm, có phá được kỷ lục ngày hôm qua không nữa.
Trong lúc ăn sáng, Lâm Ấu Hỷ lại dè dặt nhắc Lãnh Tử Thần:
- Anh còn chưa trở về lo liệu công việc sao?
- Không vội. - Lãnh Tử Thần vẻ mặt bình thản đọc tờ báo đang cầm trong tay.
Lại tiếng thở dài thứ hai.
Lâm Ấu Hỷ trang điểm xong, xuống tầng, thấy một chiếc BMW màu đỏ đậu trước cổng khu nhà. Cô đưa mắt nhìn qua, dân trong khu này cũng có người đi BMW rồi, xem ra cô phải cố gắng làm lụng thêm nữa mới được. Phải rồi, sang năm phải lên kế hoạch thi lấy bằng lái xe hơi, để sau này đi đến nhà máy ở ngoại ô có thể tự lái xe công ty, không cần bắt xe buýt đường dài nữa.
Miên man nghĩ, Lâm Ấu Hỷ rảo bước đi theo thói quen. Đúng lúc này, một đôi giày cao gót màu đỏ từ trên xe BMW bước ra, người qua lại trên đường đều dồn mắt nhìn. Lâm Ấu Hỷ nhận ra đó là ngôi sao nữ họ Phạm, cô bất giác giật mình, nhớ đến bài báo đã xem, cúi đầu rảo bước đi nhanh.
- Đợi đã. - Ngôi sao họ Phạm giọng cao ✓út, y như trên màn hình. Lâm Ấu Hỷ dừng bước nhưng không ngoái lại, chỉ nắm chặt tay cầm chiếc túi giá năm mươi tệ mua trên phố, tay đưa vào trong túi tìm gì đó. Lâm Ấu Hỷ nghĩ: chắc cô ta không gọi mình đâu, mình đâu có quen biết nhân vật nổi tiếng nào tên là Phạm Chi Chi trong giới showbiz.
Nhưng ở đáy lòng, cô lại cảm giác cô ta gọi mình.
Quả nhiên, đôi giày cao gót vang lộc cộc phía sau cô, Lâm Ấu Hỷ nghe thấy ngôi sao nữ họ Phạm nói:
- Lãnh Tử Thần đang ở nhà cô hả?
- Vâng, đúng vậy. - Lâm Ấu Hỷ trả lời, bước chân không dừng lại.
- A, hoá ra tôi không nhận nhầm người, so với trong ảnh rất giống đấy. - Ngôi sao đi vòng ra trước mặt cô, chặn đường đi, nhìn cô dò xét một lượt. - Cũng đúng, chẳng quốc sắc thiên hương gì, tôi thật không thất vọng đánh giá về Tử Thần. Lâm Ấu Hỷ này, cô có tự hỏi mình, cô có gì mà đòi ςướק người đàn ông của tôi không?
Lâm Ấu Hỷ ngẩng đầu, nét mặt đầy kinh ngạc:
- ςướק đàn ông?
- Không phải à? - Phạm Chi Chi vung tay, giận giữ nhìn Lâm Ấu Hỷ. - Khi tôi quen biết Tử Thần, cô còn ở cái nơi hang cùng ngõ hẻm nào hả! Này, nói ra cũng lạ, tôi luôn cho rằng Tử Thần là người truyền thống, anh ấy sẽ rất trân trọng người phụ nữ đầu tiên của anh ấy, ngờ đâu bây giờ anh ấy lại dính với loại người như cô. Lâm Ấu Hỷ, thủ đoạn của cô cũng cao đấy, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng.
- Người phụ nữ đầu tiên. - Tay Lâm Ấu Hỷ tiếp tục lục tìm trong túi.
- Nghe không hiểu sao, tôi thấy cô chắc cũng không phải là loại gái không biết gì chứ? - Ngôi sao họ Phạm cười lạnh lẽo. - Khi tôi chưa lớn đã biết Tử Thần rồi, ở bên Mỹ ấy. Hồi đó, anh ấy còn là học sinh, rất thông minh, lần đầu tiên với nhau rất ấn tượng. - Nói đến đây, cô ta hạ giọng. - Bây giờ cô đã hiểu chưa hả?
- Hoá ra là vậy. - Lâm Ấu Hỷ đờ đẫn cười, vẻ cười cứng nhắc.
Ngôi sao họ Phạm lườm cô:
- Cô cũng không biết giữ mình rồi, cái danh tiết trên mình đã lấm lem hết rồi. Hừ, cũng không biết bán đi đâu nữa ấy chứ. Hay là cô tìm lấy một nhân viên quèn nào thu nhập hàng tháng trên trăm ngàn tệ mà làm vợ anh ta đi, mau sinh con đẻ cái kẻo già. Lãnh Tử Thần với cô không cùng đẳng cấp, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Ấu Hỷ ngẩng đầu, nhìn ngôi sao họ Phạm cười nhạt, giọng từ tốn:
- Cô Phạm này, người đàn ông của cô, tôi đâu dám ςướק, là anh ta cứ ì ra không chịu đi, còn nói tôi nợ anh ta tiền, nếu tôi không trả tiền, anh ta sẽ ì ra đến khi tôi ૮ɦếƭ đấy. Cô nhìn quần áo trên người tôi, ừ thì không đủ mua một sợi chỉ trên người cô, thì tôi đâu có tiền trả cho anh ta. Tôi xin cô đem anh ta đi đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng để anh ta ở trước mặt tôi nữa.
Rồi cô rút chìa khóa trong túi ra, đặt vào tay ngôi sao họ Phạm:
- Đây là chìa khóa nhà tôi, phòng 401, cô cẩn thận đấy, trên tầng có chó, bình thường không xích đâu. Tôi phải đi làm kẻo muộn, cảm ơn cô, cô Phạm Chi Chi, cô đúng là ân nhân cứu mạng tôi, cô mang được anh ta đi khỏi nhà tôi, tôi sẽ cảm ơn cô suốt đời, tạm biệt.
Nói rồi Lâm Ấu Hỷ quay người bước đi như một con nước lớn. Ngôi sao họ Phạm nhìn theo bóng cô, ánh mắt sợ hãi hoang mang, ấp úng gọi với theo:
- Hóa ra là con điên, Tử Thần chẳng phải là bị sa bẫy rồi à, tôi không có mạo hiểm mà lên đó, để gọi cảnh sát cho xong.
Thế là Phạm Chi Chi rút điện thoại gọi 110.
...
***
Suốt cả ngày, mắt Lâm Ấu Hỷ cứ nhảy loạn, thỉnh thoảng cô rút điện thoại, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nào.
Tan làm, cô không về nhà, cũng không dám về, cứ nghĩ đến Lãnh Tử Thần, cô thấy lạnh cả người. Thế là cô đến trước bàn làm việc của Trình Mão, vỗ vỗ vai anh. Trình Mão quay lại, thấy Lâm Ấu Hỷ, vẻ mặt hiện lên một nét hoảng loạn.
- Sư phụ, tối nay em mời anh xem phim được không? - Lâm Ấu Hỷ cười nói.
- Anh... tối nay anh bận. - Trình Mão ấp úng, sợ hãi quay lại bàn làm việc đã sắp xếp gọn ghẽ, không ngờ làm đổ cốc cà phê, một ít nước màu nâu đổ ra bàn, anh vội vã lấy tay lau đi.
- Thế ngày mai? - Lâm Ấu Hỷ nói. - Hay là anh định lúc nào?
- Lâm Ấu Hỷ! - Trình Mão lắc đầu, giọng nói đầy vẻ bất an. - Em... Em đừng như thế được chứ!
- Em thế nào? - Lâm Ấu Hỷ không hiểu.
- Em với Lãnh Tử Thần, không, là Tổng Giám đốc tập đoàn Lãnh thị, em với anh ta tuy anh không biết trước kia xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết dạo này anh ấy ở trong nhà em.
- Sao anh biết? - Lâm Ấu Hỷ dè dặt nhìn Trình Mão.
Giọng nói Trình Mão nhỏ hẳn đi, anh cúi gằm, yếu ớt:
- Lâm Ấu Hỷ, xin em tha lỗi cho anh, anh đến tìm em, thấy xe của anh ta đậu dưới tầng, chiếc Ferrari ấy... Anh không dám... Bố mẹ anh còn đang mong đợi anh thành đạt ở Thượng Hải, em trai anh năm nay mới thi vào đại học, tiền học đều do anh kiếm, anh còn muốn có việc làm ở Thượng Hải này. Anh không dám, quả thật anh không dám hẹn hò với em, xin em đừng làm phiền anh nữa. Em có người đàn ông như Lãnh Tử Thần thì để ý đến anh làm gì. Còn cả bài phỏng vấn anh ấy trên tạp chí nữa, người phụ nữ trong tim anh ấy được nhắc đến chính là em đấy, Lâm Ấu Hỷ. Em giấu mình sâu quá, anh thậm chí cảm giác mình không hiểu được em nữa. Trước đây anh vô tư quá, nhưng giờ khác rồi, hãy chỉ làm đồng nghiệp tốt thôi nhé.
Lâm Ấu Hỷ tối sầm mặt, tay nắm chặt chiếc cặp nhựa trên bàn.
Lãnh - Tử - Thần, anh muốn gì được nấy rồi đấy, anh đã phá nát mọi thứ của em rồi.
Lâm Ấu Hỷ rời khỏi công ty như chạy trốn, đến nhà Tô Hoan Hoan ngủ qua đêm, Vương Á Trúc bị đuổi ra nằm ở phòng ngủ phụ. Tô Hoan Hoan đang ngủ bị làm ồn phải tỉnh giấc, thấy Lâm Ấu Hỷ bên cạnh mắt nhắm nghiền, nghiến răng nghiến lợi kêu trong mộng:
- Lãnh Tử Thần, anh hại em đến nỗi có nhà mà không về được, rốt cuộc anh còn muốn ép em đến bao giờ.
- Mọt sách! - Tô Hoan Hoan gắng sức lay tỉnh Lâm Ấu Hỷ, nhìn cô lo lắng. - Cậu không sao chứ, la hét gì thế, bị ma làm à, làm tớ sợ ૮ɦếƭ được.
- Tớ nói mơ gì à? - Lâm Ấu Hỷ đờ đẫn nhìn Tô Hoan Hoan. - Xin lỗi nhé.
- Lâm Ấu Hỷ, cậu đừng có khép mình như thế mãi nữa. - Tô Hoan Hoan nhắm mắt, nói nhỏ. - n oán giữa những người lớp trước, bọn mình kế sau không có việc gì phải gánh vác, huống gì hai người họ, người ૮ɦếƭ đã ૮ɦếƭ rồi, người tàn phế đã tàn phế rồi, cậu đừng để mình sa lầy trong đó.
- Việc không rơi vào cậu, làm sao cậu hiểu được cảm nhận của tớ. - Lâm Ấu Hỷ quay lưng lại Tô Hoan Hoan. - Tớ công nhận tớ cố chấp, nhưng vấn đề không phải là cố chấp hay không, tới với anh ấy có nhiều khúc mắc quá, chẳng thể giải quyết từng ít một được. Tớ cứ nhìn thấy anh ấy là khó chịu lắm, thử đặt cậu vào vị trí ấy, cậu có thể chịu được không. Nghĩ mà xem, nếu tớ luôn khó chịu, anh ấy có thoải mái không?
- Cậu nói cũng đúng. - Tô Hoan Hoan bị lời của Lâm Ấu Hỷ làm quay cuồng, vỗ vỗ vào lưng bạn. - Này, cái cô Phạm Chi Chi ấy rốt cuộc là chuyện thế nào, cô ta và Lãnh Tử Thần có ràng buộc gì không? Cậu đừng nói tớ đoán mò nhé, đồng nghiệp công ty tớ ai cũng quan tâm tới chuyện của cô này, nghe nói cô ta mượn tay truyền thông để tung hoả mù đấy. Lâm Ấu Hỷ, cậu nhìn gần thấy thế nào, trên mặt có vết tích gì không, nghe bảo cô ta đi mỹ viện gọt mặt, nâng mũi, không biết thật giả thế nào.
- Tớ mặc kệ cô ta tung hoả mù gì, chẳng can hệ tới tớ, cô ta với Lãnh Tử Thần có chuyện gì chẳng liên can tới vấn đề giữa tớ với Lãnh Tử Thần. - Lâm Ấu Hỷ nói một mạch. - À, nói chuyện nhìn gần, cô ta trang điểm đậm lắm, không nhìn rõ.
- Ừ nhỉ! - Tô Hoan Hoan thất vọng xoa tay. - Lần sau có cơ hội, cậu nhìn kỹ vào.
- Ừ. - Lâm Ấu Hỷ cắn ngón tay, nước mắt trào ướt gối, vừa khóc vừa cười. - Lần sau tớ sẽ mang theo mình cái kính hiển vi, nhìn cho rõ.
Câu chuyện từ nặng đến nhẹ, một chút vui đùa xoá đỡ ưu phiền, mọi việc rồi cũng phải qua đi, tàn nhẫn như sự việc mới xảy ra hôm qua rồi cũng phải trôi theo thời gian...
Năm xưa vì đâu cô phải bỏ trốn, vì đâu phải lựa chọn lối đi lạ lẫm. Quyết định ấy, trong khoảnh khắc, là lựa chọn duy nhất của cô. Cô chưa từng hối hận, nếu phải làm lại, cô vẫn không do dự một lần nữa lựa chọn cách mỗi người một phương...