Bao Giờ Trăng Lại Tròn - Chương 04

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Một bên mình thấy ấm hẳn lên, cô ngẩng nhìn. Lãnh Tử Thần đã đi tới, cũng nhìn qua cửa sổ, thấy cô nhìn mình thì cúi đầu. Trong tay anh là một cuốn sách dày: - Tư bản luận – bìa sách mới, chữ mạ vàng. – Tặng cô này. Anh đặt sách vào tay cô, cô sững sờ đón lấy, mở trang bìa, trên đó ghi: - Lãnh Tử Thần, tháng 10 năm 2003 mua tại Nhà sách Thượng Hải. Cô nghe anh nói: – Tôi chưa thấy có cô sinh viên nào thích cuốn sách này.
- Cảm ơn anh. – Cô biết không nên nhận, cuốn sách này giá rất đắt, thư viện chỉ có bản cũ, cũng đã trên trăm tệ. Sách mới thế này là món quà không nhỏ rồi. Nhưng trong đầu cô lại hiện lại một câu nói vĩnh cửu: Tri thức là vô giá. Dùng tiền mà đánh giá một trước tác mang nặng tư tưởng sâu sắc thế này có thích hợp không?
Mỗi lần đến thư viện đọc chưa thỏa, cô đều ước ao được đem sách về phòng, trước khi ngủ đọc thêm vài trang, nếu thế mà đi vào giấc mộng, nhất định sẽ sâu sắc và vui lắm. Cho nên cô nói lời cảm ơn, nhận lấy món quà này. Ngoài bố ra, đây là lần đầu tiên trong đời, cô nhận quà tặng từ người khác. Cô ôm sách vào lòng, nâng niu như báu vật.
- Thích chứ? – Lãnh Tử Thần thấy cô cúi đầu rụt vai, nhận ra cô rất mê sách, bèn từ tốn hỏi.
- Cảm ơn ạ. – Cô ngẩng đầu, ánh mắt bối rối. – Rất thích ạ.
- Thích là tốt rồi, sách hay thì cần người chủ tốt. – Lãnh Tử Thần đi đến ngồi vào sô pha, uống thêm mấy cốc nữa rồi nhìn bình nước, thản nhiên nói: - Xin lỗi, tôi khát quá.
- Không sao, tôi không khát. – Lâm Ấu Hỷ bụm miệng cười, đến bên bàn nước, mở sách ra, định đọc mấy trang. Đột nhiên anh vươn tay đặt lên tay cô, đóng sách lại. Lực không lớn, nhưng khiến cô mở sách không được, tay cô bị anh ấn chặt xuống. Một luồng hơi ấm lan truyền, cô chẳng biết làm sao đành ngẩng lên nhìn anh.
Giữ tay cô không cho mở sách ra, lại có ý gì vậy?
- Đợi khi về nhà hãy từ từ mà đọc. – Anh khe khẽ nhếch mép cười, rút tay lại. Lâm Ấu Hỷ vội cúi đầu, điệu cười của anh thật hấp dẫn, cô biết sự tình đã không hay rồi, chẳng biết tự bao giờ, cảm xúc đối với anh đã khiến cô mất phương hướng.
Lãnh Tử Thần là chàng trai như thế, rất dễ khiến các cô nữ sinh mới lớn xôn xao trái tim. Lâm Ấu Hỷ tự biết rất rõ, mình không phải thánh, cũng có cảm xúc của người bình thường, cũng biết si mê anh chàng đẹp trai, nhưng chỉ là si mê thôi, không thể dấn sâu được.
Cô không biết cảm giác lo lắng bối rối này là vì yêu như bọn Tô Hoan Hoan vẫn thường bàn luận, hay là thích, hoặc là cảm tình. Nhưng dù thế nào, kể cả là tốt đẹp, cô cũng không thể cho phép mình rơi vào cảnh ngộ một mình để không thể tự bảo mình được. Cô cần phải nhắc nhở bản thân, bởi xưa nay cô biết, mình không có đường lui, phóng túng lạc đường sẽ bị chốn đô thành vô tình này nuốt trọn, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
Cô đang gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm, tính mạng cô, con người cô đều không thuộc về cô, cô không thể….
Huống gì, người ở trước mặt cô đây là Lãnh Tử Thần, công tử nhà đại tư bản, người mới chào đời đã ngậm chiếc thìa vàng. Bọn họ không phải lo ăn lo mặc, không phải suy nghĩ về tương lai, muốn gì là tiện tay có ngay, vốn chẳng biết trân trọng điều gì, nhất thời mới lạ thì hưởng, và sẽ rất chóng chán. Cuộc chơi của những người giàu thế này không phải ai cũng có thể chơi theo được
Lâm Ấu Hỷ cô không nên có bất cứ giao cảm gì với Lãnh Tử Thần. Mối cảm tình này chỉ chuốc lấy phiền não mà thôi.
Sự bối rối, sự si mê, xúc cảm yếu đuối vẫn cứ dao động trong tim, cần phải sớm Ϧóþ ૮ɦếƭ nó.
- Sao vậy? – Lãnh Tử Thần thấy cô thu sách lại, vốn đã có chút vui, giờ lại thấy cô cúi xuống, nét mặt u ám, thì thắc mắc.
- Lãnh Tử Thần, tôi… - Cô ngẩng lên, ánh mắt bối rối dần trở nên bất lực và cầu cứu – Tôi muốn về.
- Sao mau đòi về vậy. – Lãnh Tử Thần chìa tay, xoa xoa lên đầu cô. Toàn thân giật nảy, cô né về phía sau. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cô lại càng cuống quýt, phản kháng dữ dội. Anh nhẹ nàng nói bên tai cô: - Chúng mình còn chưa ăn tối mà.
- Đừng…đừng như vậy. – Cuối cùng cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, tóc rối bù. Sắc mặt tái mét, cô đứng phắt lên, lùi ra sau, nói vội: - Lãnh Tử Thần, tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu. – Giọng phẫn nộ, chắc anh ta cho rằng mình là loại nữ sinh dễ tính.
- Loại nào? – Lãnh Tử Thần nhìn cô, môi hơi động đậy, xem ra cô quả thực là cô gái rất dễ tự ái, nghĩ sao nói vậy.
- Anh tìm người khác đi, tôi không thế, tôi không thế, tôi muốn đi. – Cô nằng nặc đòi đi. Sao lại thế này chứ, đầu tiên là một nụ hôn không báo trước, sau đó là cái ôm cưỡng chế, sự tình đã đến nước này, Lâm Ấu Hỷ cô đâu thể chịu trận mặc cho công tử nhà giàu được thế khinh thường cô được! Cô lớn ngần này rồi, ngoài bố ra, chưa có người đàn ông nào gần gũi, nếu không phải đang cảm thấy xấu hổ, cô đã cho anh ta một cái bạt tai rồi.
- Cô cẩn thận một chút. – Lãnh Tử Thần nửa cười nửa không nói.
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, gót chân cô vấp vào góc ghế sô pha, ngã ngửa ra. May là nền nhà trải thảm lông mềm, ngã vào thảm như ngã vào giường, cô luống cuống không biết làm sao cho phải, đành đỏ mặt ngồi trên sàn nhà nhìn anh.
Lãnh Tử Thần che miệng lắc lắc đầu, đứng dậy bước đến trước mặt cô, chìa một tay ra, kéo cô dậy. Cô đứng lên nhưng lùi ra xa anh, cúi đầu, mắt rơm rớm, trông rất thảm thương. Lãnh Tử Thần đến bên bàn nước, cầm cuốn sách rồi ra mở cửa, cúi xuống nhìn cô: - Đi thôi, chúng mình đi ăn tối.
Bất kể thế nào, phải mau chóng rời khỏi ngôi nhà ૮ɦếƭ tiệt này. Lâm Ấu Hỷ bám theo anh, đầu óc bấn loạn, cuốn sách kia dù thế nào cũng không thể nhận, lúc nãy mình chắc là bị choáng nên mới nhận, phải rồi, không thể nhận, kiên quyết không nhận. Loại người như Lãnh Tử Thần này sao có thể vô duyên vô cớ tặng quà người khác, đã tặng nhất định sẽ đòi báo đáp, mình nghèo rớt mồng tơi nhưng cũng không thể vì cuốn sách mà bán đi danh dự được.
Như thế này có khác gì với những cô gái vui vẻ qua đêm, đây là sự việc mà Lâm Ấu Hỷ không thể chịu bị sỉ nhục. Nghĩ đến đây, cảm giác tủi nhục lớn khiến cô nghẹt thở. Cô siết chặt nắm tay, hít một hơi dài, buột miệng nói: “Sáu mươi hai, Tô Hoan Hoan ạ.”
- Gì vậy? – Cửa thang máy đóng lại, Lãnh Tử Thần không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô: - Sáu mươi hai cái gì?
Cô lạnh lùng đáp:
- Không có gì.
- Ha ha. – Lãnh Tử Thần cười. ૮ɦếƭ tiệt, anh ta lại cười. Sao không đơ mặt như mọi khi mà cười gì chứ. Điệu cười của anh thâm thúy không lường nổi, khiến cô cảm giác như bị hút vào một cái ống rất sâu.
Thang máy dừng lại ở tầng trệt, bước ra là bãi xe, Lãnh Tử Thần thấy sắc mặt hoang mang của cô thì bảo: - Chúng ta đi xe.
- Đi xe? – Lâm Ấu Hỷ buột miệng hỏi rồi thấy hối hận trong lòng, Lãnh Tử Thần là công tử nhà giàu mà, có xe hơi thì có gì kinh ngạc đâu.
Anh sải bước lên trước, bước rất dài, cô chạy theo suốt lối mới kịp. Chiếc xe màu đen, bóng loáng. Lãnh Tử Thần mở cửa trước, đặt tay lên nóc xe, ánh mắt kiên định nhìn cô. Cô nhìn lại một hồi, rồi chịu thua, cúi đầu vào xe.
Thấy cô cúi đầu vào xe, anh mới rút tay lại, nhẹ nhàng đóng cửa, cử chỉ lịch thiệp này thêm một lần chứng tỏ nếp nhà gia giáo và xuất thân dòng dõi của anh. Lâm Ấu Hỷ cúi nhìn chiếc quần bò và đôi giày thể thao rẻ tiền của mình, một người như mình ngồi trên chiếc xe thế này, rốt cuộc là chuyện sẽ đi đến đâu?
Thời gian ơi, hãy mau mau trôi qua đi, cuối cùng sẽ đi đâu, có thể trở lại trường không, có thể nhân lúc anh không chú ý mà bỏ chạy không.
Đến Thượng Hải đã khá lâu, nhưng số lần rời khỏi trường học chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô không giống như Diệp Mộng Mộng với Tôn Mỹ tiêu tiền lớn như tiền lẻ để mà thường xuyên shopping mua đồ xa xỉ, thậm chí chi phí đi lại cũng khiến cô tiếc đứt ruột, vé tàu điện ngầm và xe buýt đều đắt đến lè lưỡi, một lần đi tốn bằng tiền ăn hai ba ngày. Vì thế, cô không thuộc đường, đến đâu cũng không biết.
Quán ăn Nhật Bản, những góc ngồi nhỏ xinh, cởi giày, khoác lên mình y phục kimono mềm mại, xỏ chân vào guốc gỗ. Xiên thức ăn gồm ba lát cá tươi, hải sản tinh khôi bỏ vào miệng là tan mịn. Lãnh Tử Thần gắp thịt ba ba và tôm nhúng vào nước chấm, cẩn thận cuốn lại, đặt vào tay Lâm Ấu Hỷ. Cô ăn một lèo đến tức bụng, anh vẫn liên tiếp gắp thức ăn vào đĩa cho cô.
- Quả thực tôi không thể ăn nổi nữa. – Lâm Ấu Hỷ lúng túng nói. Nhớ lần đi ăn với Tiêu Vũ Trạch, cũng bị no gần ૮ɦếƭ, bọn họ lắm tiền, cứ ép ăn như nhồi heo khiến người ta no ૮ɦếƭ được.
- Vậy hả, ừ nhỉ. – Lãnh Tử Thần ngẩn người, cầm đĩa của Lâm Ấu Hỷ sang trước mặt mình ăn tiếp. Cử chỉ tự nhiên của anh khiến cô bối rối, cứ như người tình thân mật lắm, cô gái ăn không hết, chàng trai chuyển qua ăn hộ.
Nhưng mà mình với Lãnh Tử Thần có là gì đâu, như vậy còn có phần ám muội nữa. Cô vốn không muốn thế, nhưng ăn không nổi nữa, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy áy náy xấu hổ. Xung quanh anh ta có biết bao cô gái yêu kiều, cớ sao cứ nhắm vào mình, rốt cuộc anh ta muốn gì chứ?
Nếu là Tiêu Vũ Trạch, mình sẽ chẳng thấy áy náy xấu hổ. Mình có thể cười ha hả mà hỏi thẳng Tiêu Vũ Trạch, anh muốn mời em ăn cơm không, có phải anh đang nhồi lợn không. Nhưng với Lãnh Tử Thần, một câu mình cũng chẳng dám nói, cứ như không có miệng, chỉ muốn tìm chỗ nào đất nứt mà chui xuống cho xong. Cùng là đàn ông, sao khác nhau quá vậy. Lâm Ấu Hỷ không nghĩ ra nguyên nhân.
Khi thanh toán, Lâm Ấu Hỷ liếc qua hóa đơn, riêng số lẻ cũng đã khiến cô lạnh cả người. Hai người mà ăn hết gần một ngàn tệ. Một ngàn tệ là số tiền cô sống được cả ba tháng, chỉ không cần đến quán ăn Nhật Bản này thôi. Cô xòe bàn tay đếm từng ngón, mắt chớp lia lịa.
Lãnh Tử Thần trả tiền, bảo cô đi nào, rồi sải bước ra cửa. Cô lũi cũi theo sau, ăn no rồi chạy, dạ dày tức anh ách. Lãnh Tử Thần khởi động xe, vào số rồi mới nhìn Lâm Ấu Hỷ: - Mới rồi ở trong quán ăn, cô bị làm sao vậy? Mắt chớp lia lịa, như là bị mất hồn ấy.
- Một bữa ăn mà đắt quá, đủ cho tôi sống ba tháng đấy. – Lâm Ấu Hỷ tặc tặc lưỡi, đặt cuốn sách dày cộp lên đầu gối, ngón tay xoa xoa lên bìa, nói rồi ngẩn mặt ra, thấy ngượng chín người, cảm thấy mình ăn nói hàm hồ quá. Vì sao nói gì, trước mặt Lãnh Tử Thần, cô đều thấy bất an thế chứ.
- Ha ha. – Lãnh Tử Thần cười thư thái, xoay vô lăng, xe ngoặt sang một khúc quanh, đi vào đường Nam Kinh. Lâm Ấu Hỷ thỉnh thoảng nhìn anh. Anh chỉ chăm chú quan sát đường, rất lâu sau mới nói: - Nếu cô thiếu tiền, tôi có thể tài trợ.
- Làm gì vậy, anh coi tôi là loại người gì chứ, tôi không cần sự thương hại của những người nhiều tiền các anh! – Lâm Ấu Hỷ bỗng trở nên giận dữ. Lời nói của Lãnh Thử Thần đột ngột khiến cô đau đớn, tiếng nói uất ức buột ra từ Ⱡồ₦g иgự¢. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mẹ mình, đánh đổi tuổi thanh xuân lấy sự sung túc về vật chất. Đó là điểm yếu của cô, không được chạm vào.
Một hồi lâu, Lãnh Tử Thần im lặng. Cô nhận ra mình quá kích động, vả lại, mình vừa nhận sách anh ta tặng, vừa ăn đồ anh ta trả tiền, cái gì cũng hưởng cả, giờ lại tự mâu thuẫn mà phủ nhận mình, hoàn toàn chẳng có lập trường gì cả. Cô cố gắng bụng bảo dạ nói câu xin lỗi, rồi nhìn ra ngoài cửa xe, hỏi thầm trong đầu: - Chúng mình không trở lại trường sao?
Lối này dường như không về trường, nhưng cụ thể là đi đâu, cô cũng không biết. Đường sá thành phố hình như dài như nhau, Lâm Ấu Hỷ ở thị trấn Lạc Diệp nhỏ bé mà còn lạc đường, nói gì đến thành phố Thượng Hải tầm vóc quốc tế, chỉ cần ra khỏi trường là cô chịu không biết chỗ nào với chỗ nào rồi.
- Tôi đưa cô đi xem phim. – Lãnh Tử Thần nói trong khi dừng xe bên đường. Cách đó không xa là Tân Thế giới, khu điện ảnh đồ sộ, có tên tuổi sáng choang bên ngoài. Anh vừa rút chìa khóa vừa nói: - Có một bộ phim mới nhất cực kỳ hấp dẫn, Vương Á Trúc nói sẽ đưa Tô Hoan Hoan đi xem, không chừng có thể sẽ gặp họ.
- Vậy ạ. – Lâm Ấu Hỷ nghĩ đến lúc chiều, Tô Hoan Hoan và Vương Á Trúc điện thoại với nhau, đúng là có nói đi xem phim buổi tối, trong lòng thầm tính, nếu gặp được Tô Hoan Hoan thì tốt.
Lãnh Tử Thần đi lên trước, rút điện thoại không biết gọi cho ai. Cô bước nhanh hai bước theo sau, căng thẳng nhìn xe cộ qua lại, tìm đường và xác định hướng, nhưng đành bó tay trơ hai mắt, miệng chữ O đứng giữa đường phố đợi đèn đỏ. Anh cất điện thoại, nhìn cô chăm chú, hơi nhếch môi cười, nhẹ giọng: - Cô rất dễ thương. Nhưng Lâm Ấu Hỷ nhớn nhác nhìn ngang dọc, không nghe thấy.
Đèn xanh, người qua đường rất đông, hai người bị chen trong đám đông ấy nên tách nhau ra. Lãnh Tử Thần vươn tay, đột ngột nắm lấy tay cô, kéo sát cô vào bên mình. Cô muốn đẩy ra, anh càng kéo sát lại, cô không muốn khó coi giữa thiên hạ, đành gằn giọng: - Lãnh Tử Thần, anh đừng như thế.
- Lâm Ấu Hỷ, Lãnh Tử Thần. – Một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ bên kia đường. Lâm Ấu Kỷ giật mình, ngẩng phắt lên, quả nhiên nhìn thhấy Tô Hoan Hoan ôm một bó hoa hồng to tướng và đằng sau cô là Vương Á Trúc tươi cười hớn hở. Cô ảo não ngẩng nhìn Lãnh Tử Thần, mới rồi chắc anh gọi cho Vương Á Trúc rồi, lại kéo tay mình như thế, chắc là cố ý cho họ nhìn thấy, nhìn thấy rồi họ sẽ hiểu nhầm, Lãnh Tử Thần, anh thực là… thực là bỉ ổi.
Hiểu nhầm thế này, có gì hay đối với anh ta chứ?
- Úi chà! – Đợi đến gần, Vương Á Trúc nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì cười ha hả nói với Tô Hoan Hoan: - Bạn Tô Hoan Hoan ơi, bạn nhìn người ta thân mật thế kia, cũng để tớ nắm tay một cái đi nào.
- Anh lui ra! – Tô Hoan Hoan ẩy vào иgự¢ Vương Á Trúc một cái, cầm tay Lâm Ấu Hỷ đang ở trong tay Lãnh Tử Thần kéo ra, choàng vai cô đi về phía rạp chiếu phim, nói lớn: - Vé xem phim bọn tớ mua rồi, bốn người bọn mình ngồi cạnh nhau, nghe nói bộ phim này siêu hài đấy! – Nói rồi quay đầu nhìn, Lãnh Tử Thần và Vương Á Trúc đang ở đằng xa mua đồ ăn vặt và nước uống, cô mới hạ giọng, nhìn Lâm Ấu Hỷ: - Chuyện thế nào, Lãnh Tử Thần cầm tay cậu, anh ta không bắt nạt cậu đấy chứ?
Vẫn còn có bạn hiểu mình đây, giọng nói của Tô Hoan Hoan ra ý là như thế. Chính xác, chính là Lãnh Tử Thần bắt nạt Lâm Ấu Hỷ thân thiết của cô, nhưng mà… nói ra điều này, đến bản thân cô còn thấy hoang đường.
- Không đâu! – Lâm Ấu Hỷ gượng cười lắc đầu. – Chỉ là qua đường đông quá, anh ta sợ lạc thôi.
- Vậy hả? – Tô Hoan Hoan cũng không truy hỏi nữa, im lặng một hồi rồi mới ngắc ngứ nói: - Nói thực nhé, con người Lãnh Tử Thần rất đáng nể đấy. Bạn của Vương Á Trúc, tớ… tớ cũng phải thấy an tâm, cậu đừng trách tớ mê trai quên bạn đấy.
Lâm Ấu Hỷ nhìn gương mặt tròn đỏ hồng của Tô Hoan Hoan đang cúi xuống ngượng nghịu thì mặt mày giãn hẳn, cười tươi tỉnh hẳn lên.
Vừa dứt lời được mấy giây, Vương Á Trúc đã chạy đến ôm hai gói bắp rang bơ to đùng, Lãnh Tử Thần xách bốn bịch nước giải khát, bốn người im lặng theo khán giả vào rạp.
Ghế ngồi cho hai cặp, Tô Hoan Hoan tranh ngồi cùng Vương Á Trúc, Lâm Ấu Hỷ đành ngồi cùng Lãnh Tử Thần. Màn ảnh mở ra, bộ phim Hồng Kông Tân trát sư muội, Dương Thiên Hoa thủ vai chính cùng Ngô Ngạn Tổ. Đây có lẽ là lần đầu tiên Ngô Ngạn Tổ nhập vai chính diện. Một bộ phim Hồng Kông điển hình, vai nam chính điển trai lắm tiền, vai nữ chính trong trắng ngây thơ mà bướng bỉnh, luôn là một cặp vênh nhau, tạo ra những tình huống cười không có trong thực tế nhưng rất thỏa mãn nhu cầu giải trí của người xem. Tô Hoan Hoan và Vương Á Trúc ngồi ở lô ghế bên cạnh, cách một vách ngăn mà liên tục cười khanh khách, mấy lần đang uống nước ngọt còn cười đến sặc sụa, tiếng cười của hai người xem ra cũng hợp nhau.
Lâm Ấu Hỷ cũng buồn cười đến nỗi không ăn được gì, gói bắp rang bơ ôm trong lòng gần như không suy suyển. Lãnh Tử Thần biệt danh đơ mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ đến khi thấy Dương Thiên Hoa lăn lộn dưới đất, anh mới nhún vai cười ha hả, giọng cười nghe ra còn lạnh lùng hơn cả không cười.
Bộ phim khép lại với kết thúc vui vẻ, Tô Hoan Hoan và Vương Á Trúc đứng lên cùng kêu to: “Buồn cười ૮ɦếƭ mất! Buồn cười ૮ɦếƭ mất!” Mấy người ra khỏi rạp, Tô Hoan Hoan chống mắt nhìn Lãnh Tử Thần rất lâu, đột nhiên cười phá lên, vừa cười vừa nói: - Thảo nào lúc nãy em xem phim cứ thấy là lạ, hóa ra Lãnh Tử Thần có nét giống Ngô Ngạn Tổ. Lãnh Tử Thần, sao anh không đăng ký thi vào Học viện Điện ảnh Thượng Hải? Tương lai chắc chắn sẽ có công ty điện ảnh khai quật anh để làm tiếp phần Tân trát sư muội, ha ha ha! – Nói xong, thấy mặt Lãnh Tử Thần đanh lại, cô thè lưỡi quay qua nháy mắt với Vương Á Trúc.
- Buổi tối ở bar trên đường Hoài Hải có vụ hay lắm, tớ muốn đưa Tô Hoan Hoan đi, các cậu có đi cùng không? – Vương Á Trúc có vẻ quá quen với bộ dạng Lãnh Tử Thần.
- Các cậu đi đi. – Lãnh Tử Thần uể oải nói. Vương Á Trúc cũng không nhiều lời, mà có lẽ cũng sát giờ rồi, hai người vẫy một chiếc taxi vội vàng lên luôn. Lâm Ấu Hỷ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tầng cao, đã hơn chín giờ, bây giờ mau chóng về đến trường cũng e là vẫn phải trèo tường vào.
- Về đi. – Cô nhìn Lãnh Tử Thần, khẽ nhắc anh.
- Ừ. – Anh đáp rồi rảo bước ra xe. Lâm Ấu Hỷ lại thở dài, rảo bước chạy theo.
Xe lăn bánh khoảng gần một tiếng mới về đến cổng trường, Lãnh Tử Thần dừng xe, không có ý bước xuống. Lâm Ấu Hỷ mở cửa xe, cửa vẫn khóa. Lối nhỏ ở cổng sau trường tối om, gần Mười một giờ, nhờ ánh trăng, thỉnh thoảng nhìn thấy có cô cậu sinh viên trèo tường sau vào, bóng người thấp thoáng rồi mất hút.
- Lâm Ấu Hỷ. – Lãnh Tử Thần gọi cả họ lẫn tên cô. Lâm Ấu Hỷ dạ một tiếng. Anh rút thuốc lá, nhìn cô, thấy cô gật đầu, anh mới châm lửa, hít vài hơi, giọng bình thản: - Làm bạn gái của tôi, ý cô thế nào?
Trong đầu Ấu Hỷ sấm sét nổi đùng đùng. Cô thấy trời đất chao đảo, lâu sau mới hiểu ra anh nói gì, vội vã xua tay lắc đầu: - Không được, không được, không được.
- Cô hãy suy nghĩ lại đi nhé. – Anh hút hết điếu thuốc, mở cửa xe vứt đầu mẩu, cười nhẹ, không có ánh đèn, nhìn không rõ điệu cười sinh động của anh, nếu không Lâm Ấu Hỷ chắc chắn lại có cảm giác hoang mang ngơ ngẩn. Cô nhìn bóng anh, đợi anh nói tiếp. Nhưng anh chỉ đặt cuốn sách dày cộp vào tay cô, sau đó thấy cửa xe kêu tạch một tiếng, cô vội vã mở cửa bước xuống, chạy đến phía tường sau, trèo qua tường, chân vừa chạm đất, thấy trước mắt chao đảo.
Dọc đường chạy về ký túc xá, trong đầu cô cứ vang vang câu nói không một chút biểu cảm của Lãnh Tử Thần: “Lâm Ấu Hỷ, làm bạn gái của tôi được không, làm bạn gái của tôi được không, làm bạn gái của tôi được không?”.
Không được, không được, không được! Tâm lý rã rời, cồn cào, nghẹn ngào. Những sự việc vừa xảy ra là gì vậy, sao lại đến nông nỗi này. Lãnh Tử Thần, người ấy với Lâm Ấu Hỷ cô, cớ sao có thể nảy sinh mối liên hệ như vậy được. Bạn gái… có vẻ như một vở diễn tồi, đúng vậy, nhất định là một vở diễn tồi.
Giống như bộ phim mới xem, vai nam chính điển trai giàu có, còn Lâm Ấu Hỷ cô nghèo khó lại chẳng có tài gì, trong phim thì mới có thể phát sinh tình yêu, còn trong đời thực thì không thể có…
Về đến phòng, thấy Diệp Mộng Mộng đang nấu cháo điện thoại với Ngô Hồng Phi, Lâm Ấu Hỷ nhét cuốn Tư bản luận vào góc sâu trong tủ áo, thề vĩnh viễn không đọc đến, rồi chồng quần áo, đồ đạc và các cuốn sách dày cộp khác lên đó, làm xong tất cả cô mới rã rời bò lên giường, mắt nảy đom đóm.
***
Cuối tháng Mười, nhiệm kỳ mới của Hội Sinh viên được tổ chức, Tôn Mỹ tham gia vào cuộc thi tuyển văn nghệ. Tuy Tôn Mỹ ngày càng xa cách với ba cô bạn ở chung, nhưng vì tình bạn cùng phòng, cũng vì tính tình con gái lương thiện bao dung, tất cả vẫn hết lòng hết sức cổ vũ cô. Mỗi khi đến lượt cô biểu diễn, ba người đều có mặt, kết thành một tốp cổ động viên, vỗ tay gọi tên cô, cố hết sức đến nỗi lưỡi và tay đỏ rực.
Tôn Mỹ học dương cầm và múa ba-lê từ nhỏ, lại là hoa khôi trong trường, mọi người đều biết tiếng. Một cô gái như vậy rất được ưu ái, dù có hay không ba cô ngốc nhiệt liệt cổ vũ thì ban giám khảo cũng đã để mắt từ trước. Tuy vậy, cô vẫn rất hào phóng mời ba bạn cùng phòng đi ăn.
Bốn cô gái ngồi tại một quán mì ở cổng trường, nồi lẩu thơm ngào ngạt, nghi ngút khói, ăn nóng nên mồ hôi ướt đẫm. Từ khi vào học đến nay, cả phòng cùng đi ăn được vài lần. Ăn được một hồi, lại gọi điện cho Vương Á Trúc và Ngô Hồng Phi, bây giờ Diệp Mộng Mộng và Ngô Hồng Phi đã kết đôi, Tô Hoan Hoan và Vương Á Trúc cũng như cá với nước. Tôn Mỹ hào hứng bảo, phòng chúng mình đã giải quyết được vấn đề tình cảm cho các chàng trai năm thứ tư của khoa Kế toán. Ăn gần xong thì chàng trai ở khoa Thể thao của Tôn Mỹ tới, ào ào rủ nhau đi karaoke.
Tuổi trẻ chỉ tiếc nhất là không được thoải mái chơi qua đêm, có được một nhóm tụ tập vui vẻ thì dễ dàng hơn. Nhiều năm sau nếu nhớ lại, sẽ cảm thấy rất thú vị, rất đáng thời hoa niên.
Vì Hội Sinh viên mới bầu lại, Lãnh Tử Thần bận tối mắt, Lâm Ấu Hỷ cũng giữ kẽ tránh anh, cố gắng không đến thư viện, tan học là về phòng học bài, suốt cả tuần lễ cũng không hề chạm mặt. Sự việc tối hôm trước, cố gắng hết sức chôn xuống đáy lòng, không nghĩ tới. Tháng Mười một tới, các môn học đều khó dần lên, cô càng không cho phép mình phân tâm.
Điện thoại phòng bị cô ngắt đứt, nếu có việc gì cần ở lớp hoặc từ người quản lý ký túc xá, họ sẽ gọi vào điện thoại di động của ba cô kia, Lâm Ấu Hỷ một lòng muốn dứt đứt mọi mối liên hệ với Lãnh Tử Thần. Tuy vậy, chính cô cảm thấy chẳng còn chút hứng thú gì trong mọi việc làm của mình.
Tối nay, trong phòng chỉ còn mình cô, tập đề luyện thi tiếng Anh cô đã làm được một nửa, tiếng gõ cửa vang lên, cô đành nhìn đồng hồ, bỏ sách xuống ra mở cửa. Đứng ở trước cửa là một cô sinh viên xinh đẹp, ở cùng tầng với phòng cô, thường ngày chẳng qua lại gì, cứ nhìn Lâm Ấu Hỷ từ đầu tới chân khiến cô thấy sởn gai ốc, trong lòng cảm thấy có gì đó chẳng lành.
- Điện thoại của bạn. – Cô gái quan sát đủ rồi mới trao điện thoại di động cho Lâm Ấu Hỷ. Cô cầm máy, cô gái kia thích thú bước sang một bên. Đầu dây bên kia im lặng, cô a-lô một tiếng, bên kia vọng lại tiếng ho, là Lãnh Tử Thần, cô thấy lòng nặng trĩu.
- Lâm Ấu Hỷ, mất tích hay nhỉ? – Lãnh Tử Thần nói, giọng có chút cứng rắn, rồi lại ho. – Tôi ở dưới tầng, mau xuống đi.
Lâm Ấu Hỷ nhận ra anh bị ngạt mũi. Thời tiết lạnh dần lên, đang có dịch cảm cúm, rất nhiều người mắc, trên giảng đường hàng loạt người khụt khịt, Tô Hoan Hoan uống thuốc như cơm bữa, lúc nào trong túi cũng có thuốc.
Lãnh Tử Thần bận rộn như thế, ngày nào cũng bôn ba bên ngoài, chắc là cảm rồi, nghĩ cũng thấy thương, ốm mà vẫn bận tối mắt, công việc xưa nay đâu có đoái hoài tới ai ốm ai khỏe… Cô lắc đầu, anh ta ốm là việc của anh ta, quan hệ gì tới cô.
Không dám không xuống, vì anh ốm, nhưng Lâm Ấu Hỷ lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm sự ép buộc của anh. Tuy nhiên, cô nhận rõ bản thân mình đang suy sụp rồi, trước sự chờ đợi của anh, chỉ cần anh ngoắc một ngón tay, là cô chẳng còn sức kháng cự.
Trả điện thoại cho cô gái cùng tầng, Lâm Ấu Hỷ thuận tay khoác chiếc áo lên mình, lóc cóc chạy xuống tầng. Lãnh Tử Thần vẫn đứng tựa như cũ, thấy cô ra vẫn đứng đó, sinh viên qua lại chỉ trỏ anh xì xào, anh cũng chẳng màng. Lâm Ấu Hỷ đành cúi đầu nhẫn nại đến trước mặt anh. Anh nắm lấy tay cô, không đôi co, quay gót bước đi. Trái tim cô nổi trống, đầu óc quýnh quáng. Cô cảm thấy bao nhiêu ánh mắt soi mói sau mình, sống lưng tê cứng.
Lãnh Tử Thần lẳng lặng kéo cô đến sân bóng rổ. Trời muộn, có vài ba cậu sinh viên chơi bóng dưới ánh trăng, khá yên tĩnh. Lâm Ấu Hỷ đè chặt tay lên иgự¢, nơi đang nổi trống thình thịch, nhìn dáng Lãnh Tử Thần, trong lòng thấy phiền muộn khôn tả. Cô tránh mặt anh bao nhiêu ngày, rốt cuộc lại dễ dàng bị anh kéo đi, mà lại ngay trước mặt mọi người nữa. Lần này không làm người ta hiểu nhầm mới là lạ.
Lãnh Tử Thần lại ho mấy tiếng, giọng nghèn nghẹt. Cô dè dặt hỏi: - Anh bị cảm à?, rồi đứng sững ra đó. Bản thân cô cũng chẳng hiểu mình căng thẳng vì cái gì, bây giờ đâu phải thời phong kiến, chốn này đâu phải nơi làng quê cổ hủ, cớ sao cô lại hồi hộp vậy.
- Không nặng. – Không nặng mà tiếng nói khào khào, có lẽ cổ họng bị viêm, nuốt rất khó khăn. Nếu không phải đang lúc căng thẳng thì có lẽ rất buồn cười, Lâm Ấu Hỷ không cười nổi, cứ chăm chăm nhìn Lãnh Tử Thần. Anh quay đầu: - Hiện tại Hội Sinh viên đang kết nạp người mới, cô có tham gia dự tuyển không?
- Không ạ. – Cô e dè trả lời. – Tôi không có sở trường gì. – Người như cô, chỉ nên cặm cụi với quyển sách, ổn định kết quả học tập, đợi đến cuối kỳ báo điểm tốt và học bổng, chứ đâu thể bận rộn tối ngày vì người khác như họ, đâu có thể như họ, vắng một ngày là trái đất ngừng quay.
Quả thực cô không quan tâm tới những việc ấy.
Trong đêm, hàm răng trắng đều của Lãnh Tử Thần lại lộ ra, anh cười. Cô không nén nổi trái tim cồn cào, không ngăn được mình thôi nhìn anh. Cô không muốn anh cười, khi anh cười, toàn thân cô ngây dại, một cảm giác gì đó mà cô chưa từng biết tới.
Lãnh Tử Thần thôi cười, cũng chẳng màng vẻ mặt bất mãn của cô gái trước mặt: - Nhưng tham gia Hội Sinh viên thì cuối kỳ được cộng điểm, rất lợi cho học bổng. Cô không biết điều đó hay sao?
- Thật ạ? - Lâm Ấu Hỷ không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, đường nét phân minh, mắt mi sáng rõ, gương mặt nghiêm túc, làm Chủ tịch Hội Sinh viên, những việc này đương nhiên anh có quyền. Cô nghiêng đầu hỏi: - Chẳng lẽ không phải điểm học riêng, điểm thưởng riêng hay sao? Nếu vào Hội Sinh viên có thể được nâng điểm cuối kỳ thì mọi người phải vất vả học làm gì, chỉ việc đi nhảy múa hát hò là được, như vậy không phải là cơ hội hay sao?
- Cô ngốc này… - Câu nói của Lãnh Tử Thần bị một cơn ho chặn ngang, phải ho hết cơn anh mới gõ lên trán Lâm Ấu Hỷ: - Đây là trường đại học, là nơi bồi dưỡng con người trở nên toàn diện về mọi mặt: đạo đức, trí tuệ, thể hình, chứ không chỉ làm con mọt sách. Tôi nên bổ đầu cô ra mà thay óc khác mới phải.
Nói rồi, anh vòng hai tay quanh đầu cô làm bộ bổ ra, thấy cô ngây người chẳng phản ứng gì, kiềm chế không nổi anh khẽ vuốt lên tóc cô. Mái tóc mềm mượt, lòng bàn tay ấm nóng. Lãnh Tử Thần không thể rút tay về, cứ để cử chỉ ấy tiếp tục. Từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một đôi tình ngọt ngào. Lâm Ấu Hỷ lại chẳng hề cảm thấy căng thẳng, bởi vì đầu óc cô rơi vào một mối phiền muộn mới.
Lãnh Tử Thần thì lại cảm thấy bất nhẫn, cô đúng là ngốc thật, khi anh rất nghiêm túc thì cô hay biểu lộ sự lo lắng, nhưng khi anh muốn dọa cô thực thì cô lại thản nhiên, đúng là con người khó hiểu.
- Sao lại thế được? - Lâm Ấu Hỷ thất vọng cúi đầu. – Như thế không công bằng, tôi vẫn nghĩ rằng điểm nhập học của tôi đứng thứ nhất, cơ bản là rất tốt. Chỉ cần tôi học tốt nữa là có thể giành được học bổng rồi. Xem ra, kết quả cuối cùng chưa chắc là như vậy - Giọng nói của cô tràn đầy buồn chán.
Từ nhỏ đến lớn, từ việc trong nhà đến việc bạn bè, cô đều không có sở trường, chỉ chú tâm vào việc học cô mới cảm thấy được an ủi. Cô học theo nhiều phương pháp không phải chỉ cắm đầu học gạo, gặp những bài khó cô đều vui vẻ tìm tòi cho đến khi làm được mới thôi. Cô luôn tin rằng chỉ cần nỗ lực là có thể về nhất.
Kỳ thực, vào đại học chưa bao lâu, cô đã bắt đầu thấy thấp thoáng nghi ngờ, vào trường đại học danh tiếng tất nhiên đều phải là những tinh hoa học tập đến từ các tỉnh, phải là những người có cơ trí hơn người, có các giải thưởng danh giá, những thiên tài về toán học, về Anh ngữ. Nhưng cô nhận ra, thực lực của họ không phải như vậy. Bọn họ cực kỳ sôi nổi trong giao tiếp, trong quan hệ, trong tình yêu, thích tụ tập những nơi đông người. Hàng ngày đến thư viện đọc sách, có quá nửa là những sinh viên năm cuối, lâu ngày đều quen mặt nhau. Phòng tự học hàng ngày cũng chỉ có ngần ấy khuôn mặt quen thuộc.
Lâm Ấu Hỷ mãi không hiểu, những tinh hoa kia họ không cần học hay sao? Họ đầu tư phần lớn thời gian vào những việc vô bổ, dùng tiền mà cha mẹ khó nhọc kiếm được để đi yêu đương, chơi bời, làm như vậy có ý nghĩa gì? Mỗi khi đặt câu hỏi như thế, cô đều bị Tô Hoan Hoan gõ vào đầu mấy cái, rồi nói những đạo lý to lớn gì đó mà đại khái cũng như Lãnh Tử Thần vừa nói.
Nhưng Lâm Ấu Hỷ không muốn tin lại tồn tại những quy định hoang đường như chỉ cần giao lưu rộng, chỉ cần chịu khó làm lãnh đạo phong trào là cuối kỳ được thưởng điểm. Thậm chí thi không đủ điểm cũng có thể dựa vào vị trí lãnh đạo mà vượt qua trót lọt. Những việc như thế hóa ra lại là thật.
Lúc này cô không nhìn thấy mặt mình, miệng đờ ra, nét mặt dường như sắp khóc.
- Đừng có nhìn tôi như thế. – Lãnh Tử Thần chịu không nổi ánh mắt ai oán ấy, lấy hết sức nén cơn ho nói: - Tôi ở đây không phải để giúp cô sao.
- Giúp tôi thế nào? – Lâm Ấu Hỷ chẩu môi, cho tay vào túi áo khoác, ᴆụng phải một chiếc hộp nhỏ. Lúc đó cô mới phát hiện là mình lẫn lộn, khoác nhầm áo của Tô Hoan Hoan, đó là thuốc cảm cúm. Cô lấy ra, ngần ngừ không biết có nên trao cho Lãnh Tử Thần không, hình như anh ho rất nặng.
- Nghe Tiêu Vũ Trạch nói cô tốt nghiệp trung học với điểm văn tối đa? – Lãnh Tử Thần xoa tay lên cổ họng, chỗ đó bị xoa tới ửng đỏ. - Với thành tích đó, vào ban Truyền thông làm một biên tập viên là thích hợp nhất, nhưng cô chưa tham gia dự tuyển thì có khó một chút. Nếu cô yêu cầu tôi, tôi có thể phá lệ giúp cô.
- Yêu cầu anh? – Bàn tay cô buông rơi hộp thuốc, nét mặt giận dữ, như thế chẳng phải là đi cổng sau tìm quan hệ à, thói hư tật xấu ngoài xã hội cũng vào đến trường đại học rồi. Cô nhìn vẻ anh phản cảm: - Tôi không làm những việc như thế.
- Thôi được, không cần đâu. – Lãnh Tử Thần xua xua tay, dường như quá rành phản ứng của Lâm Ấu Hỷ, - Chủ tịch Hội sinh viên có quyền được tiến cử một người, tôi đã tiến cử cô rồi, không làm khó dễ như cô nghĩ đâu. Cô về viết một lá đơn đề nghị, ngày mai nộp cho tôi là được.
- Ít nhất anh... cũng cho tôi biết trước chứ, sao anh biết tôi có muốn hay không? - Lâm Ấu Hỷ tuy nghe anh giải thích thì đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
- Có lợi cho việc xin học bổng thì sao cô lại không muốn? - Lãnh Tử Thần quay đầu, nhìn mấy cậu đang chơi bóng rổ cách đó không xa, liên tục xoa họng. Lúc này cô mới lấy hộp thuốc cảm cúm trong túi ra, im lặng bước đến gần, đưa cho anh hộp thuốc. Anh quay lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhận lấy, nhìn một lúc. Hoá ra cũng có lúc cô tinh tế, Lãnh Tử Thần đột nhiên hiểu ra, mím môi cười bình thản: - Cảm ơn!
- Là tôi... phải cảm ơn anh mới đúng. - Lâm Ấu Hỷ cúi đầu nói. Đúng vậy, việc có lợi để xin học bổng, sao cô lại không muốn? Dù rất khó chịu, cô cũng phải đương đầu vì học bổng. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc vào Hội Sinh viên. Hội Sinh viên chẳng phải là nơi dành cho những người như Tôn Mỹ phóng khoáng rực rỡ và giàu có hay sao? Thêm nữa, Hội Sinh viên là để làm gì, cô có thể gánh vác được không? Cô có thể hòa hợp cùng mọi người ở đó không? Có ảnh hưởng việc học không? Cô nhìn chằm chằm xuống chân mình lòng hoang mang.
Lãnh Tử Thần ở bên cạnh bóc thuốc, một lát sau mùi thơm thanh thanh của thuốc thảo dược lan tỏa. Anh xích lại gần cô chút nữa, hơi cúi mình, gần sát mặt cô. - Chuyện tôi nói tối hôm trước, cô đã suy nghĩ thế nào rồi?
- Chuyện gì? - Lâm Ấu Hỷ giật thột lùi lại, nhớ đến việc tối ấy anh đề nghị cô làm bạn gái, vội vàng tránh ra xa, nói - Không được, không được, tôi đã nói với anh là không được.
- Phụ nữ nói không muốn, tức là muốn; phụ nữ nói không được, tức là được. - Lãnh Tử Thần xoa đầu cô, bàn tay ấm nóng hấp dẫn, tóc cô rối bời, anh vuốt từ trên đỉnh đầu xuống, nói - Được rồi, không còn sớm nữa, về đi thôi.
Cái gì vậy? Lâm Ấu Hỷ quay gót chạy.
Về đến ký túc xá, suy đi nghĩ lại, cô đành ngoan ngoãn viết lá đơn đề nghị, sau đó đưa cho Tôn Mỹ, ấp a ấp úng nhờ Tôn Mỹ nộp cho Lãnh Tử Thần.
Những ngày này, Tôn Mỹ vì muốn vào Ban Văn nghệ của Hội Sinh viên nên không có việc gì cũng đến khu quản lý, cho nên gặp Lãnh Tử Thần nhiều cũng coi như không. Lâm Ấu Hỷ thấy Tôn Mỹ thản nhiên lạ lùng, đôi khi nhắc đến Lãnh Tử Thần như chưa hề xảy ra chuyện gì thì nghĩ rằng phóng khoáng như cô ấy, chắc đã giở sang trang mới từ lâu rồi. Vì thế, Lâm Ấu Hỷ không ngần ngại nhờ cô ấy chuyển đơn tới Lãnh Tử Thần.
Nguyên nhân chủ yếu là cô thực sự không muốn gặp anh. Tuy rằng nếu may ra vào được Hội Sinh viên, muốn không gặp cũng khó, nhưng cô muốn tránh mặt được lần nào hay lần đó.
Tôn Mỹ cầm đơn xem qua mấy lần, cũng chẳng ngạc nhiên, thuận tay cho vào túi, thấy Lâm Ấu Hỷ nhìn mình có vẻ lúng túng thì cười: - Đừng nhìn tớ như thế, cứ như là làm chuyện xấu gì ấy. Tớ biết, vào Hội Sinh viên có lợi cho việc được điểm thưởng để xin học bổng của cậu, việc này thì có gì lạ đâu.
- Cảm ơn cậu, Tôn Mỹ. - Lúc ấy Lâm Ấu Hỷ mới yên tâm nhoẻn cười.
- Cảm ơn cái gì, cậu mà còn khách sáo với tớ à? - Tôn Mỹ vỗ vai cô. - Cậu vì giúp tớ mà giơ lưng chịu họa. Ngốc quá đấy! Chuyện đó tớ suốt đời không quên đâu. Có một người bạn như cậu, chắc chắn tớ phải giữ, đừng có cảm ơn tớ mãi thế. Sau này vào Hội Sinh viên rồi, cơ hội hợp tác của chúng mình nhiều lên, đến lúc đó không thể không quan tâm tới nhau hơn, cứ khách khí như vậy thì sống sao nổi.
Mấy ngày sau, danh sách tuyển cử Hội Sinh viên được dán tại cửa nhà ăn, Tô Hoan Hoan kéo tay Lâm Ấu Hỷ chen vào giữa đám đông. Lâm Ấu Hỷ không quen chen chúc, một lúc mồ hôi đã nhễ nhại, bèn để một mình Tô Hoan Hoan xem, còn mình lùi ra khỏi vòng người náo nhiệt. Có việc gì lớn đâu, sao không thể từng người xem một, cớ gì cứ phải xúm xít vào, cô không thể có điểm chung với cái thế giới này.
- Thấy rồi, thấy rồi. - Một lúc sau, Tô Hoan Hoan gào ầm lên chạy ra, đến bên Lâm Ấu Hỷ - Tôn Mỹ trúng vào Ban Văn nghệ, còn cậu... - Nói nửa chừng thì chớp chớp mắt nhìn Lâm Ấu Hỷ cười gượng.
- Tớ cái gì, biên tập viên Ban Truyền thông chứ gì. - Lâm Ấu Hỷ cầm phiếu ăn trong tay, phiếu ăn lại sắp hết tiền, chi phí sinh hoạt tháng này còn chưa nhìn thấy đâu, món trợ cấp của trường sao vẫn chưa thấy có chứ.
- Ừ, là biên tập viên Ban Truyền thông, nhưng kiêm Trợ lý Chủ tịch Hội Sinh viên, hic! Hic! - Tô Hoan Hoan bụm miệng cười. - Lãnh Tử Thần quả là cao cường, đã xuất chiêu nào là trúng chiêu đấy, đến cả tớ lương thiện mỹ miều thế này mà cũng không nhịn được phải chửi cái đồ bỉ ổi ấy.
- Nói dối, cậu lại lừa tớ, chẳng có gì buồn cười cả. - Lâm Ấu Hỷ cũng nén không nổi chen vào xem danh sách niêm yết. Trợ lý Chủ tịch Hội Sinh viên, chức danh gì không biết, nhất định là Tô Hoan Hoan dối mình rồi.
- Mau nhìn này, đó là Lâm Ấu Hỷ, nhìn xem, có gì xinh đẹp đâu, bằng làm sao được Hoa khôi Tôn Mỹ... - Có tiếng nữ sinh xì xào trong đám đông, một lúc sau, gần như cả đám đông quay ra nhìn Lâm Ấu Hỷ. Cô bị mọi người nhìn đến sượng cả mặt, một luồng nóng chạy dần trên người, đầu gối bỗng dưng run rẩy. Trợ lý Chủ tịch Hội Sinh viên, thực hay giả đây? Hình như là thật, là thật đấy...
Là thật!
Bữa trưa ăn mà không biết mình đang nuốt gì, đầu óc đảo lộn cả, thái dương giật giật liên hồi. Lâm Ấu Hỷ có tật, khi căng thẳng là huyệt thái dương co giật đau đớn như bị mũi dao khoan sâu vào, có điều tần suất đau dạo này ngày một tăng, nguyên nhân chỉ vì Lãnh Tử Thần ૮ɦếƭ tiệt.
Cái chức vị gì thế, Chủ tịch Hội Sinh viên mà cũng cần trợ lý, anh ta tự cho mình là ông chủ công ty lớn chắc mà muốn có nữ thư ký! Không biết nhục! Nếu cần trợ lý thì cũng tìm cô nào xinh như Tôn Mỹ mà làm, cớ gì lại chọn mình? Anh ta lúc trước nói muốn mình làm bạn gái, sau lại bổ nhiệm chức danh Trợ lý ૮ɦếƭ tiệt, có phải việc làm mình mất mặt thì sướng lắm!
Lâm Ấu Hỷ quẳng đôi đũa ăn lên bàn, bao nhiêu người ngồi bàn bên cạnh nhướn mắt nhìn cô. Tô Hoan Hoan thấy Lâm Ấu Hỷ đỏ mặt xấu hổ luống cuống tội nghiệp thì cũng không thiết ăn, kéo tay bạn đi khỏi nhà ăn. Đã xấu hổ thì về phòng cho xong, bây giờ cô là tâm điểm chú ý, chỗ đông người chỉ càng khiến người ta chỉ trỏ bình luận, chẳng hay ho gì.
Về đến phòng, Lâm Ấu Hỷ nằm sóng sượt trên giường như người ૮ɦếƭ, mặc Tô Hoan Hoan muốn làm gì thì làm cô cũng không chịu nhấc mình dậy. Lát sau, Diệp Mộng Mộng cũng về, thấy tình hình như vậy bèn kéo Tô Hoan Hoan vào phòng tắm cười rinh rích, thì thầm. Hai người bọn họ đương nhiên có gì ác ý đâu, nhưng vào lúc này tiếng cười của bọn họ vang bên tai Lâm Ấu Hỷ rõ ràng là châm chích vào óc, chẳng khác gì sấm động bên tai.
Lâm Ấu Hỷ ngồi phắt dậy, gào to lên như chưa từng như thế: - Cười cái gì mà cười, người khác cười tôi, các cậu cũng cười tôi, được lắm, cuối cùng tôi cũng nổi tiếng rồi, trở thành chuyện cười to cho cả trường đấy...
Nói chưa dứt, nước mắt đã chảy đầm đìa, ngay cả bản thân cô cũng không hay, xúc cảm đột ngột trào lên, dường như nỗi oan ức bao nhiêu ngày qua phun trào cả vào lúc này.
Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng dắt tay nhau chạy vào phòng thấy Lâm Ấu Hỷ ngồi trên giường giằng gối đập chăn như một đứa trẻ. Thấy hai người vẫn nhìn mình với vẻ mặt ám muội thì càng tức tối, đứng phắt dậy, chạy đến đầu giường hai người, vò loạn chăn với gối của họ, vẫn chưa hả tức, lại vò nát cả chăn gối của Tôn Mỹ nữa.
Sau đó quay lại nhìn hai cô bạn mắt chữ O mồm chữ A, Lâm Ấu Hỷ không nén nổi mình bật cười lớn. Nhìn mình này, ngày thường đến to tiếng còn đếm chưa hết đầu ngón tay, thế mà trưa nay lại có thể phát cuồng như thế.
Nhìn thấy vẻ cười trên gương mặt Lâm Ấu Hỷ, xem chừng khờ dại hơn cả không cười, Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng cũng không ngăn nổi mình, cả ba đứa ôm lấy nhau cười một trận thỏa thuê, tay chân khua loạn lên, cười đến không thể dứt.
Tô Hoan Hoan cười quá đà, cằm như rơi xuống, ôm mang tai kêu đau, Diệp Mộng Mộng kêu phải gọi cấp cứu 120. Đến khi cười xong, người mềm nhũn ra, nằm thẳng cẳng trên giường, sáu con mắt nhìn nhau, vẫn không nhịn nổi cười. Sau cùng, ba cô không ai dám nhìn ai nữa.
Dần dần yên tĩnh trở lại, ai nấy rúc vào chăn của mình, kẻ thì ngủ, kẻ thì mệt, trong phòng im ắng hẳn.
Không biết bao nhiêu lâu, một giọng nữ chói tai khiến ba cô tỉnh giấc. Tôn Mỹ ngồi trong phòng, nhìn giường của mình la ỏm tỏi: - Ai làm cho giường tớ trở thành thế này, ba người đáng ૮ɦếƭ, còn không giúp tớ dọn dẹp lại đi!
Lâm Ấu Hỷ nhớ lại mọi chuyện, vùi đầu sâu trong chăn, cầu khấn cho mình biến thành vô hình. Tôn Mỹ kêu la một hồi, thấy chẳng ai đoái hoài thì thở phì phò trèo lên giường, gấp chăn gối phẳng phiu rồi vội vàng đi mất.
***
Buổi tối, Tô Hoan Hoan, Diệp Mộng Mộng mỗi cô cùng bạn trai của mình đi ăn về, nằm cuộn tròn trên giường cùng xem một cuốn tạp chí. Lâm Ấu Hỷ ngồi trước bàn húp mì ăn liền, mắt không rời sách luyện thi Anh ngữ. Ổ khóa phòng xoay một vòng, Tôn Mỹ về.
Tôn Mỹ im lặng đi qua, đặt một chiếc túi lên bàn của Lâm Ấu Hỷ: - Đây là phù hiệu và chương trình của Hội Sinh viên. Còn nữa, ba giờ chiều mai họp hội nghị của Hội Sinh viên tại phòng số 5 tầng một tòa nhà làm việc, đừng quên đấy, đừng có đến muộn.
- Cảm ơn cậu, Tôn Mỹ. - Lâm Ấu Hỷ nhìn cái túi, rồi rón rén kéo tay áo Tôn Mỹ - Cái việc liên quan... liên quan đến... đến chức danh Trợ lý Chủ tịch Hội Sinh viên của tớ, Lãnh Tử Thần... anh ta... tớ... - Lâm Ấu Hỷ mồ hôi ướt đầm, nói không ra lời.
- Cậu cái gì, anh ta cái gì, Lâm Ấu Hỷ, cậu nói gì thì nói nhanh lên, hay là để tớ nói hộ cho, tất cả đều do anh ta chủ trương, cậu không biết trước sự tình chứ gì? - Tôn Mỹ nở một nụ cười, rồi nhìn sang hai người ngoài cuộc đang dỏng tai lên nghe, to hẳn tiếng lên - Cả một bầy thỏ tai dài kia, các cậu đều nghe rõ rồi đấy, tớ cũng là một thành viên trong phòng mình, không bao giờ làm nội gián đâu. Tớ bây giờ đã có bạn trai, hạnh phúc khôn siết, tớ cũng lười ghen nữa, mà cũng chẳng bao giờ đi ghen với một con mọt sách không biết đường nói cho rõ ràng. Các cậu yên tâm đi nhé.
- Tôn Mỹ, cậu coi bọn tớ là loại người gì hả? Quý cô là bậc đại nhân bao dung độ lượng, còn chúng tôi là bọn tiểu nhân đi dò xét người quân tử ư? - Diệp Mộng Mộng phản pháo.
- Tùy các cậu nghĩ sao thì nghĩ, tớ không quan tâm. - Tôn Mỹ lườm một cái, móc từ trong túi ra mấy thỏi sô-cô-la, ném lên giường từng người. - Tớ với con mọt sách được vào Hội Sinh viên một cách thuận lợi, coi như phòng mình có hai việc vui. Lâm Ấu Hỷ, chủ nhật này mời hai con mèo tham ăn này đi KFC một chầu nhé?
- Tớ... việc đó... tớ... thực ra... tớ... - Lâm Ấu Hỷ ấp úng, vừa bị chê là nói không nên lời, bây giờ đúng là nói không nên lời thật. Trong túi cô chỉ còn lại có mười tệ, mà ngày phát tiền trợ cấp còn những một tuần nữa, không phải cô không muốn mời các bạn một lần, nhưng thực sự cô không có tiền. Không thấy cô bữa tối toàn ăn mì gói có nửa tệ hay sao chứ. Cái khó bó cái khôn, nghĩ mãi mà không cất nên lời.
- Tiền tớ có, khách cậu mời, người tốt thì cậu chịu trách nhiệm, kẻ xấu thì tớ gánh vác, coi như đời này kiếp này tớ nợ cậu, được chưa? Ghét nhất là cái bộ dạng ấp a ấp úng của cậu, lửng lửng lơ lơ, cứ như là cậu khinh tớ ấy. - Tôn Mỹ vừa thay quần áo vừa làm cho một tràng, khẩu xà tâm Phật. Lâm Ấu Hỷ nghe rồi nước mắt chực rơi, thịnh tình của bạn như thế, đúng là suốt đời cô mới có thể trả hết được.
- Im ngay, trong mắt các cậu có còn tớ đây là trưởng phòng không đấy? Quỹ lần trước mình giao lưu vẫn còn nhiều, cũng đủ ăn một chầu KFC thoải mái. Lần này phòng bọn mình nổi tiếng, sao có thể ăn theo Tôn Mỹ được! - Diệp Mộng Mộng bĩu môi. Tuy biết Tôn Mỹ không phải cố ý trêu Lâm Ấu Hỷ, nhưng không hiểu sao, Diệp Mộng Mộng cứ muốn đá đểu Tôn Mỹ, cũng không hiểu vì sao từ khi nhập học, hai người bọn họ lại tốt với nhau thế. Giữa các cô gái với nhau, dường như càng thân càng hay thích trêu đùa.
- Cậu nói theo đuôi ai hả, có muốn sống không đấy? - Tôn Mỹ nhướn đôi mắt phượng lườm Mộng Mộng.
- Trưởng phòng Diệp ơi, cậu có chắc số tiền đó đủ cho bốn bọn mình không? Một mình tớ ăn hết một suất to đấy. - Giọng Tô Hoan Hoan thánh thót, chưa dứt đã bị Diệp Mộng Mộng từ trên giường đá cho một cái, đầu va vào thành giường. Tôn Mỹ và Diệp Mộng Mộng lập tức đập tay kêu hay. Tô Hoan Hoan xoa ௱ôЛƓ: - Thôi tớ hiểu rồi, tớ là quả bóng trong tay hai cậu...
Một cuộc vật lộn cù cấu tán loạn trên giường. Lâm Ấu Hỷ vùi đầu vào bát mì ăn liền, tự ru ngủ mình: mình không phải là người phòng này, cuộc chiến này không can hệ tới mình...
Ở cùng ba cô bạn suốt bốn năm trời, Lâm Ấu Hỷ nhớ rõ, cô đã luyện cho mình khả năng lì lợm cao độ.
Chiều hôm sau, Lâm Ấu Hỷ tìm không thấy Tôn Mỹ, đành đeo phù hiệu Hội Sinh viên lên иgự¢, một mình đi đến khu nhà làm việc của Hội Sinh viên. Con người ta là như vậy, một khi đã mất tự tin thì dù không có ai nhìn mình, cũng cảm giác bị trăm ngàn người soi mói.
Chưa được mấy bước thì có linh cảm, cô ngẩng lên, nghe loáng thoáng tiếng đàm tiếu từ bãi cỏ ven lối đi rằng cô tìm quan hệ bằng cửa sau, vì học bổng mà không từ thủ đoạn nào. Lánh vào một góc, cô tháo phù hiệu bỏ vào túi, thở phào một cái, rồi tiếp tục bước đi.
Khu nhà làm việc của Hội Sinh viên nằm giữa những rặng cây um tùm, tiết trời tháng Mười một dần lạnh lên, xua tan cái oi bức trước đó. Lâm Ấu Hỷ là người miền Bắc, không sợ lạnh. Tiết trời thế này khiến cô vô cùng khoan khoái.
Cô tiến vào sảnh lớn, đi dọc hành lang, đến phòng họp số 5. Phòng rộng mấy chục mét vuông đã đông người. Lâm Ấu Hỷ cúi đầu, tim đập thình thịch, không phải ba giờ bắt đầu, mới hơn hai giờ rưỡi một chút mà mọi người đã tới, tích cực quá, đúng là những người rỗi việc.
Cô vừa bước vào hội trường, không khí râm ran bỗng chốc im bặt, mấy chục cặp mắt đổ dồn vào gương mặt cô. Không biết vì cô quá nhạy cảm hay thực sự họ đang cười cô, cô thấy hận là không có lỗ nẻ dưới đất để chui xuống.
Ánh mắt Lâm Ấu Hỷ tìm được Tôn Mỹ. Tôn Mỹ ngồi trong đám sinh viên nam, Tiêu Vũ Trạch và Vương Á Trúc ngồi cùng những người trong Ban Ngoại giao, Ban Truyền thông, hình như chẳng có ai giữ chỗ cho cô, cả phòng họp có vẻ không còn ghế trống. Nhìn toàn thể, chỉ còn hai ghế không người ở hàng sau cùng. Cô hít một hơi dài, quyết định ngồi ở góc phòng, chỗ đó mới đúng là vị trí của cô.
- Lâm Ấu Hỷ. - Một giọng nói ôn tồn vang lên từ sau lưng cô. Quay lại nhìn, thấy Lãnh Tử Thần đang ngồi trên hàng đầu tiên, lạnh lùng nhìn cô, chẳng trách mới bước vào, cô đã cảm giác phía ấy tối sầm sầm. Lãnh Tử Thần nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, bất giác thấy giận dữ, giọng nói nghiêm khắc, chẳng có vẻ bạn bè gì. - Cô định đi đâu?
- Đi... ngồi ạ. - Cô đáp, ánh mắt hướng về chỗ định ngồi.
- Mau qua đây. - Lãnh Tử Thần quay đầu, không đoái hoài đến cô nữa. Lúc này Lâm Ấu Hỷ mới nhận ra, bên cạnh Lãnh Tử Thần còn một ghế trống, thảo nào chẳng ai dành chỗ cho cô, hóa ra là không ai dám dành. Quả thực cô hận không thể đập ૮ɦếƭ anh ta trước mặt mọi người, mà cô cũng không thể làm thế, sao có thể đập ૮ɦếƭ anh ta nơi công cộng được, chắc chắn anh ta sẽ đối phó, cho đến khi có kẻ ૮ɦếƭ trước anh ta.
Cô đành im lặng bước tới chỗ ngồi, gắng gượng ngồi bên cạnh. Đợi cô ngồi xuống, Lãnh Tử Thần đưa một tập tài liệu cao ngất tới trước mặt cô, hỏi vẻ bất mãn: - Sao cô tới muộn thế?
- Chẳng phải ba giờ mới họp sao, bây giờ mới... bây giờ mới... - Cô ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ trong phòng. - Mới hai giờ năm nhăm phút. - Ai biết được là phải đến sớm, Tôn Mỹ lại không nói rõ, mà ai rảnh như các người chứ.
Lãnh Tử Thần cau mày không để ý đến cô, Lâm Ấu Hỷ cắm cúi nhìn tập tài liệu. Lát sau, các lãnh đạo nhà trường lục tục bước vào, Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch ra đón tiếp và hướng dẫn họ vào chỗ ngồi, mời trà, trao đổi. Nhìn từ xa, phong thái Lãnh Tử Thần tỏ ra đàng hoàng và chuyên nghiệp, điệu cười vừa phải, cử chỉ đúng mực, rất có sức thu hút, thuyết phục, các lãnh đạo nhà trường tươi cười đầy vẻ hài lòng. Quả nhiên là người văn võ song toàn, hiền ác đủ cả.
Sau đó Lãnh Tử Thần cầm micrô, hắng giọng, âm mũi còn rất nặng: - Các bạn trật tự nào, Hội nghị của Hội Sinh viên nhiệm kỳ mới bắt đầu, trước tiên tôi xin giới thiệu với các bạn các vị lãnh đạo nhà trường... - Viện trưởng, Thư ký, Chủ nhiệm, các nhân vật quan chức...
Quan khách ngồi dưới vỗ tay như cái máy. Giới thiệu thành phần lãnh đạo xong lại đến thành viên của Hội Sinh viên. - Từng người giới thiệu về mình. Phần này kéo dài tới hơn một giờ đồng hồ, có mấy người miệng lưỡi linh hoạt, tự nói về mình tới mười mấy phút, chuẩn bị kỹ càng như bài diễn văn, chỉ thiếu mỗi trình bày về họ hàng tông tộc nữa. Huyệt thái dương của Lâm Ấu Hỷ lại bắt đầu giật giật.
Sau khi các lãnh đạo phát biểu, đại diện từng Học viện, từng khoa, từng bộ môn đăng đàn nói về sự khác nhau giữa kế hoạch làm việc trong từng học kì và công việc cụ thể. Lâm Ấu Hỷ ngồi gật gù trên bàn, cơ hồ ngủ gật đến nơi.
Một tràng pháo tay nổi râm ran, Lâm Ấu Hỷ giật thót người, vội ngẩng nhìn, nhận ra Lãnh Tử Thần đang nghiêng đầu, nét mặt cười mà như không nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt ấy rõ ràng là khinh bỉ lắm. Cô như cái máy giơ tay lên vỗ, mắt mở to nhìn Lãnh Tử Thần, cố tình xem thường vẻ không hài lòng của anh. Đến khi Lãnh Tử Thần đứng dậy, cô mới nhận ra, hoá ra các lãnh đạo sắp rời đi, tiếng vỗ tay liên tục râm ran, vỗ đến khi bàn tay ê ẩm.
Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch tiễn các lãnh đạo xong rồi quay lại, không khí hội nghị thoáng hẳn ra, tiếng trò chuyện sôi nổi hẳn lên. Lãnh Tử Thần cầm micrô, hắng giọng vài tiếng, phòng họp nhanh chóng yên ắng: - Đúng bảy giờ tối nay, tại tầng hai nhà ăn số hai tổ chức khiêu vũ, mọi người tự nguyện tham gia, thành viên Hội Sinh viên có thể đưa theo một người nhà, không phân biệt giới tính, những người khác muốn tham dự thì mua vé vào cửa năm tệ. Ban Truyền thông làm công tác ghi chép việc thu phí thật tốt, Ban Văn nghệ phụ trách đèn đóm âm thanh, Ban Ngoại giao đảm nhiệm trang trí và vệ sinh hội trường, các Ban khác có trách nhiệm tạo không khí sôi nổi. Nhờ mọi người về thông báo cho nhau biết, đến đây giải tán!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc