Bao Giờ Trăng Lại Tròn - Chương 03

Tác giả: Nguyệt Như Tích

- Đừng khách sáo! – Lao động trí óc so với lao động chân tay đúng là khiến dạ dày tiêu hóa mạnh hơn, Lâm Ấu Hỷ dùng chiếc thìa nhựa nhỏ xúc lớp váng sữa. – Em cũng rất cám ơn anh mời em ăn tối, đây là lần đầu tiên em ăn sinh tố sữa tươi đấy.
- Thật sao? – Tiêu Vũ Trạch cố làm vẻ ngạc nhiên. Anh làm bộ thái quá, trông rất buồn cười. Lâm Ấu Hỷ cười ngặt nghẽo. Anh vừa đọc bản thảo vừa nói. – Viết xong tư liệu này, trước khi tốt nghiệp anh cũng không có việc gì quan trọng lắm, xem ra từ nay anh phải thường xuyên dẫn lợn nhỏ đi ăn vặt đây. – Bỗng dưng anh thấy rất thích vẻ thành thực, không làm bộ của Lâm Ấu Hỷ.
Ở thành phố như Thượng Hải này, điều đáng sợ là ở trong vườn trường, người với người giao thiệp, có rất nhiều quyền lợi, va chạm, với cô sinh viên nghèo mà xinh đẹp như Lâm Ấu Hỷ, dù để tìm chỗ đứng hay thiết lập quan hệ đều không dễ dàng gì. Vào khoảnh khắc ấy, trái tim Tiêu Vũ Trạch cồn lên một ham muốn được chở che chăm sóc cô gái này.
Nhưng chỉ là vào khoảnh khắc ấy thôi, có chút cảm tình, chứ còn đã chủ định xem cảm tình ấy là gì thì sợ rằng suốt đời này không có chỗ mà giấu mặt.
- Được rồi, nói lời phải giữ lấy lời, anh đừng có hối hận đấy. – Lâm Ấu Hỷ xúc một thìa ga-tô to, nghĩ bụng: - Tính cách Tiêu Vũ Trạch thật dễ mến, chẳng biết chơi với Lãnh Tử Thần thì nói chuyện gì được. Hai người bọn họ, một như tảng băng, một là nước nóng, thế mà lại có thể kết bạn, tình bằng hữu đàn ông thực khó mà phân tích được.
Ăn bánh ga-tô xong, hai người sánh vai trở về trường.
Dưới tầng ký túc xá, gặp đúng Diệp Mộng Mộng, Tô Hoan Hoan và kẻ vác thuê theo nghĩa vụ lỉnh kỉnh những túi xách, bao gói là Ngô Hồng Phi. Mấy người chạm mặt nhau đều ngạc nhiên và vui mừng hết ý.
- Hay quá, Lâm Ấu Hỷ, thảo nào cậu không đi shopping với bọn tớ, hóa ra là có hẹn. – Tô Hoan Hoan liếc nhìn sang Tiêu Vũ Trạch. – Lớp trưởng Tiêu, anh nói xem, anh làm thế nào mà nẫng được người đẹp mọt sách họ Lâm vậy?
- Mọt sách? – Tiêu Vũ Trạch cười mỉm nhìn Lâm Ấu Hỷ. – Lợn nhỏ, hóa ra nick name của em là mọt sách.
- Đừng nghe cô ấy nói đùa. – Lâm Ấu Hỷ không giải thích, cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, người tâm sáng sẽ chẳng mất công đi thanh minh nick name làm gì. Nhìn sang Ngô Hồng Phi nhễ nhại mồ hôi, Diệp Mộng Mộng chẳng để mắt đến anh, đầu ngẩng cao kiêu hãnh. Mộng Mộng giằng những chiếc túi đồ từ tay Ngô Hồng Phi, mấy cô gái hoan hỉ lên tầng về phòng, rôm rả bàn tán, hồn nhiên thoải mái.
Mở cửa phòng, nhìn thấy Tôn Mỹ đang nằm sấp trên giường, úp mặt vào gối, vọng ra tiếng khóc khe khẽ. Lâm Ấu Hỷ giật thột, mơ hồ phỏng đoán điều gì đó, bỗng thấy nôn nao, giả bộ làm như không nhìn thấy gì, đi thẳng vào phòng tắm. Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ thân nhau, nên chạy tới an ủi, hai người thì thầm to nhỏ, người ngoài chẳng nghe được họ nói gì.
Trong phòng tắm, Tô Hoan Hoan hớn hở bám riết Lâm Ấu Hỷ. – Cậu còn không chịu khai thực, muộn thế này rồi, cậu với lớp trưởng Tiêu đi đâu đấy?
- Việc công thôi, giúp anh ấy viết một văn bản ấy mà. – Lâm Ấu Hỷ giặt xong quần áo của mình, lại kéo chậu của Tô Hoan Hoan sang giặt. Tô Hoan Hoan từ nhỏ chưa phải giặt quần áo bao giờ, bây giờ mỗi lần giặt xong, mồ hôi trên đó còn không sạch, sau khi phơi khô quần áo cứ lấm tấm loang lổ. Lâm Ấu Hỷ nhìn không chịu được, nên tiện tay giặt hộ luôn.
- Cái gì? Việc công à. – Tô Hoan Hoan thấy Lâm Ấu Hỷ giặt hộ, mặt mày tươi tỉnh. – Hay quá, hay quá, nể cái việc cậu giặt hộ tớ quần áo, tớ không làm khó cậu nữa. Nhưng nếu cậu với anh ấy có gì tiến triển, nhất định tớ phải là người đầu tiên được biết đấy nhé! Nghe rõ chưa, cậu là bạn tốt nhất của tớ, số một đấy! – Nói rồi, thơm một cái lên má Ấu Hỷ, rồi không đợi Ấu Hỷ đánh yêu, cô cười phá lên và lỉnh đi.
Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Mười, vườn trường ngào ngạt hương thơm quế hoa. Đơn xin trợ cấp học phí của Lâm Ấu Hỷ đã nộp, hàng ngày cô dốc sức học hành. Thời khóa biểu của sinh viên năm thứ nhất không quá nặng, quá nhẹ, nhưng nếu chuyên tâm việc học thì cũng đọc không hết các loại sách phải đọc, làm không hết các bài tập phải làm. Mỗi ngày cô đều ở phòng tự học dùi mài đến khi đèn tắt chuông reo vang.
Tối nay, chín giờ rưỡi, người quản lý đã gióng giả sắp đóng cửa. Lâm Ấu Hỷ sắp xếp sách vở, cùng vài người còn lại trong phòng tự học ra khỏi khu học tập, men theo hồ nước trở về ký túc xá. Trên đường đi, cô rẽ qua siêu thị vườn trường mua một gói mì ăn liền, vì tiết kiệm tiền, cô không ăn cơm tối nhưng lúc này đói quá, sợ đêm không ngủ được.
Về đến phòng, nhận ra Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng đi vắng, chỉ có một mình Tôn Mỹ đang vùi đầu trong chăn rủ rỉ gì đó, thấy Lâm Ấu Hỷ về mới ló nửa mặt ra, giọng nghẹn ngào: - Hai người bọn họ đi chơi thâu đêm rồi, tối nay không về đâu.
Nghe vậy, Ấu Hỷ tiện tay khóa luôn cửa phòng. Muốn nói với Tôn Mỹ vài câu, nhưng thấy tay cô ấy đang cầm điện thoại, Ấu Hỷ hiểu ra là cô ấy có cuộc gọi, không làm phiền nữa, mà đi vào phòng tắm rửa. Quần áo của Tô Hoan Hoan vứt trong bồn rửa mặt, trên vòi nước cài một mảnh giấy: Cảm ơn cục cưng Lâm Ấu Hỷ, thân nhất đấy. Cô đành phải cười, cái nàng công chúa nhỏ này đã coi Ấu Hỷ thành cái máy giặt cho cô ấy rồi đấy.
Xả qua nước, giặt kỹ quần áo của Tô Hoan Hoan, Ấu Hỷ mang ra ban công phơi. Gió đêm mát rượi, mơn man trên làn da còn hơi nước, rất dễ chịu. Cô phẩy nhẹ chiếc váy đắt tiền của Tô Hoan Hoan, vuốt phẳng từng nếp nhăn. Tiếng khóc trong phòng đột ngột vang to, Tôn Mỹ từ trong chăn ngồi phắt dậy, nghẹn ngào qua điện thoại: - Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, rốt cuộc em không tốt ở đâu? Bao nhiêu người muốn theo đuổi em mà không theo đuổi được, chỉ có anh luôn lẩn tránh em, hu hu…
Lâm Ấu Hỷ rùng mình, sởn gai ốc trên cánh tay, cô nhè nhẹ vào trong phòng, muốn lẳng lặng bò về góc giường mình, đột nhiên nghe Tôn Mỹ nói: - Bây giờ trong phòng chỉ có mỗi Lâm Ấu Hỷ, cô ấy óc bã đậu chẳng hiểu gì, em không sợ cô ấy cười em. Em yêu anh, ngay từ ánh mắt đầu tiên em đã yêu anh. Em trước nay chưa từng chủ động tiếp xúc với một người đàn ông nào. Anh đừng có lẩn tránh mãi như thế, nếu anh không yêu em, hãy trực tiếp nói cho em biết.
Lâm Ấu Hỷ đứng sững một lúc, nhận ra không phải Tôn Mỹ nói với mình mới bò vào giường, đặt giờ cho đồng hồ báo thức, vừa nằm xuống thì nghe thấy Tôn Mỹ phẫn nộ gào lên: - Anh là đồ lừa đảo, anh là đồ lừa đảo, em không tin, em không tin! - Một tiếng cắc vang lên, chiếc điện thoại di động bay vèo qua thành giường ᴆụng thẳng vào đầu Lâm Ấu Hỷ. Mắt cô nảy đom đóm, tóe loe muôn ngàn tia sáng. Tôn Mỹ đã úp mặt vào đống chăn khóc không thành tiếng.
Lâm Ấu Hỷ xoa đầu, thấy trên trán nổi lên một cục tròn tròn, trong điện thoại ngay trên gối của cô vẫn vang ra tiếng nói: - A lô, Tôn Mỹ… Tôn Mỹ… cô còn ở đó không?
Lâm Ấu Hỷ cầm điện thoại, áp vào tai, nhẹ giọng nói: - Tôi là Lâm Ấu Hỷ.
- Ôi… - Đầu dây bên kia có tiếng hít thở thật dài, ý chừng như cảm thấy thật may mắn, hồi lâu sau mới có tiếng nói – Lâm Ấu Hỷ, tôi là Lãnh Tử Thần.
- Vâng, em biết ạ. – Lâm Ấu Hỷ nhìn sang Tôn Mỹ, cô đang úp mặt xuống gối, vai rung bần bật. Ấu Hỷ lấy hết dũng khí, nắm chặt điện thoại. – Bây giờ Tôn Mỹ đang khóc dữ lắm, nói không nên lời, anh đợi lúc khác hãy gọi lại.
- Đừng dập máy, Lâm Ấu Hỷ. – Lãnh Tử Thần từ đầu bên kia cuống quýt ngăn lại. – Tôi không gọi cho cô ấy, mà là cô ấy gọi tới. Dù cô ấy không nói được, cũng làm phiền em chuyển giúp tôi một lời tới cô ấy. Tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy đã hiểu nhầm một số chuyện.
- Vâng, anh đợi một chút. – âm lượng trong điện thoại không lớn, Lâm Ấu Hỷ ngồi dậy, ra ngoài ban công, chắc chắn Tôn Mỹ không nghe được mới nói. – Anh nói đi.
- Hôm ấy chúng ta đi giao lưu thực ra là để Vương Á Trúc và Ngô Hồng Phi theo đuổi Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng ở phòng các cô, tôi và Tiêu Vũ Trạch chỉ là bị kéo đi cùng. Cô đã trò chuyện với Tiêu Vũ Trạch, tôi đành ngồi cùng Tôn Mỹ, thực ra tôi không có tình ý gì với cô ấy. – Lãnh Tử Thần ngắt quãng, cô đoán anh đang hút thuốc. – Tôi rất bận, rất nhiều việc đợi tôi làm, chẳng có lòng dạ để ý mấy việc này, cô ấy có muốn tôi cũng không đáp ứng được.
- Vâng, nhưng anh nên khéo léo một chút. Tôn Mỹ thực lòng rất thích anh… Cô ấy là cô gái trước nay luôn tự hào về mình, nhất thời cô ấy không thể chấp nhận chuyện… chuyện thế này đâu. – Lâm Ấu Hỷ đột nhiên thấy hối hận đã nghe hộ Tôn Mỹ cú điện thoại này. Đối với việc tình cảm, việc quan hệ nam nữ, cô thực sự chẳng biết đối phó xoay xở thế nào. – Nếu không, hôm khác anh hãy trực tiếp nói rõ với cô ấy đi. Hai ngày nay tâm tình cô ấy rất tệ, bọn em rất lo cho cô ấy.
- Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. – Lãnh Tử Thần nói xong, lại im lặng một hồi. Điện thoại được nhè nhẹ tắt máy. Lâm Ấu Hỷ cầm điện thoại đứng ngây ra, Tôn Mỹ đã đứng ở đằng sau lưng cô.
- Đi uống rượu với tớ đi, Lâm Ấu Hỷ. – Tôn Mỹ nói rồi kéo Lâm Ấu Hỷ ra ngoài. Ấu Hỷ còn đang mặc đồ ngủ, vẫn bị cô ấy kéo xuống tầng, trèo tường ra ngoài, theo cầu thang sau đến một quán nhỏ, gọi mấy món với sáu bảy chai bia.
Tôn Mỹ uống liên tục, vừa nói vừa khóc. Mấy thanh niên trông vẻ đầu gấu ngồi cách đó mấy bàn thỉnh thoảng quay lại nhìn, huýt sáo chọc ghẹo. Lâm Ấu Hỷ không ngăn nổi bạn, vô thức cũng uống vài cốc lớn. Tác dụng men bia nhanh chống bốc lên đầu, Ấu Hỷ đầu nặng như chì, nghe Tôn Mỹ khóc lóc: - Cái loại công tử nhà giàu ấy, vốn coi phụ nữ chỉ là đồ chơi thôi, mình có tự đóng ập cửa vào, bọn họ cũng chẳng quan tâm đâu. Quả thực mình đã tự làm mờ mắt mình, vẫn cứ tin rằng anh ta thích mình.
Lâm Ấu Hỷ chịu không nổi, nằm bò trên bàn, điều cuối cùng cô nhìn thấy là Tôn Mỹ móc điện thoại, hình như gọi cho Lãnh Tử Thần, một trận vừa khóc vừa cười ồn ào mơ mơ hồ hồ rót vào tai cô.
Cô mơ, trong giấc mơ là hình bóng sau lưng một cô gái mặc váy cưới dài, vóc dáng yểu điệu, tóc kết 乃úi cầu kỳ. Lại gần, rất gần, cô gái ấy quay đầu lại, hóa ra chính là gương mặt mình. Nhưng ý thức là đang dệt mộng đã nhắc nhở Ấu Hỷ rằng đó không phải mình, mà là mẹ. Mẹ cười rạng rỡ đến bên một người đàn ông, kéo cánh tay người ấy, cô nghe rõ tiếng mẹ cực kỳ nũng nịu: - Anh đợi em thế này, vợ anh sẽ không vui đâu, mấy người là kẻ giàu có, chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, trước nay chẳng biết trân trọng gì.
- Mẹ! – Lâm Ấu Hỷ giật thót mình, tỉnh giấc, sờ lên má, thấy ướt mèm, nhìn rõ hơn mới nhận thức chung quanh là một bãi hỗn độn. Mấy thanh niên đầu gấu cách đó vài bàn đã ùa tới vây quanh, Tôn Mỹ say mèm đang bị một thanh niên ôm vào lòng, bên cạnh Lâm Ấu Hỷ cũng có một kẻ miệng tanh ngòm đang nhơn nhơn ngắm cô. – Các người làm gì vậy? – Lâm Ấu Hỷ giật thót mình, co mình lại.
- Các em học sinh, muộn thế này không ở trường mà ngủ, lại ra đây uống rượu, để bọn anh chăm sóc các em nhé? – Kẻ đó giơ tay vuốt má Ấu Hỷ. Cô đứng phắt dậy, xông tới bên Tôn Mỹ, lắc lắc tay nhưng Tôn Mỹ say quá chẳng ý thức được gì. Lâm Ấu Hỷ chợt sợ cứng người không động đậy gì được, chiếc áo ngủ mỏng manh hút gió lạnh giúp cô tỉnh rượu rất nhanh.
Ngượng ngùng và hoảng hốt, cô chẳng có sức mà kêu cứu, đành chống mắt nhìn váy áo của Tôn Mỹ bị xé rách.
- Quậy phá đủ chưa đấy? – Một giọng trầm trầm vang lên từ cửa quán. Lâm Ấu Hỷ giàn giụa nước mắt bỗng thấy mừng đến kinh ngạc, quay lại thấy Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch đứng đó, đang lạnh lùng nhìn đám xã hội đen. Một tên đầu gấu lèm bèm chửi muốn xông ra đọ sức, bị một tên khác giữ lại, nói nhỏ gì đó bên tai, thoắt cái, nét mặt mấy tên đều lộ vẻ sợ hãi, nhũn nhặn cúi đầu, luồn qua lưng Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch chuồn ra khỏi quán.
Lãnh Tử Thần tựa cửa, tay vẫn nhét vào túi áo khoác, đứng bất động. Tiêu Vũ Trạch ngần ngừ một lát, ϲởí áօ khoác ngoài của mình, chạy tới bên Tôn Mỹ, đắp áo lên иgự¢ cô ấy. Áo váy của Tôn Mỹ đã bị rách nát, lồ lộ bộ иgự¢ tươi trẻ khiến người ta đỏ mặt. Lâm Ấu Hỷ lúc ấy mới cảm giác đầu gối nhũn ra, ngồi phệt xuống ghế, ôm иgự¢ mà thấy vẫn bàng hoàng.
Một chiếc áo được nhẹ nhàng khoác lên vai cô, Lâm Ấu Hỷ giật thột, ngẩng nhìn, Lãnh Tử Thần đã đến bên cô, ϲởí áօ khoác cho cô, đây là lần thứ hai cô khoác áo của anh. Cúi nhìn, cô mới nhớ ra mình cũng chỉ mặc có mỗi chiếc áo ngủ mong manh, đỏ mặt vì ngượng, hình như uống rượu bia vào thì cảm giác thẹn thùng hơn, đành cúi mặt chẳng dám nói gì.
- Lãnh Tử Thần, anh là đồ lừa dối. – Tôn Mỹ trong cơn mê loạn, miệng vẫn ú ớ kêu không rõ tiếng.
Tiêu Vũ Trạch dìu Tôn Mỹ, Lâm Ấu Hỷ theo sát bên cạnh. Lãnh Tử Thần tay nhét túi quần đi sau hút thuốc lá, bắt được một chiếc taxi. Lâm Ấu Hỷ quay lại nhìn Lãnh Tử Thần: - Các anh đi đâu?
- Phải tìm một chỗ qua đêm chứ. – Lãnh Tử Thần vứt đầu mẩu thuốc lá ra xa, giọng lạnh lùng. – Bộ dạng cô ấy như vậy làm sao mà trèo tường về trường được.
Lâm Ấu Hỷ lại đỏ mặt, gật gật đầu, theo họ lên xe. Xe chạy theo đường cái từ cổng trường thẳng vào nội thành, qua bảy, tám lần rẽ thì dừng tại một khu dân cư. Xuống xe mới nhận ra khu này rất hoa lệ, nhà ở đều theo kiến trúc cao tầng. Vào thang máy lên tầng mười lăm, đến một chiếc cổng sắt chạm trổ hoa văn, Lãnh Tử Thần lấy chìa khóa mở cửa. Tiêu Vũ Trạch dìu Tôn Mỹ vào phòng, Lâm Ấu Hỷ đứng ở cửa nhìn quanh rồi mới cúi đầu bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng cô.
- Mình đưa cô ấy lên phòng ngủ trên tầng nhé. – Tiêu Vũ Trạch nhìn Lãnh Tử Thần. Tử Thần không một lời phản đối, nét mặt như đeo mặt nạ băng, ngồi trong bộ sô pha lớn kiểu u châu hút thuốc. Tiêu Vũ Trạch thở dài, không hỏi nữa. Một lúc sau, trên cầu thang vọng xuống tiếng nôn ói của Tôn Mỹ, Lãnh Tử Thần giận dữ đá chiếc ghế, bình hoa trên ghế rơi xuống, lăn tròn vỡ vụn trên nền nhà. Lâm Ấu Hỷ kinh hãi, đứng một bên không biết phải làm gì cho ổn.
- Cô tìm chỗ mà ngồi đi chứ. – Lãnh Tử Thần gí điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, đưa mắt nhìn Lâm Ấu Hỷ, ánh mắt dịu đi nhiều, chỉ vào ghế nói. Lâm Ấu Hỷ rón rén lùi ra xa.
- Không can hệ tới cô. – Lãnh Tử Thần ngả trên sô pha, duỗi thẳng người, gác chân lên bàn. – Là sai lầm của tôi.
- Dạ! – Lâm Ấu Hỷ chớp chớp mắt, nhớ lại lời nói của Tôn Mỹ, những kẻ có tiền như thế này chỉ coi phụ nữ là đồ chơi. Cô lại nhớ sau cái buổi giao lưu, có một đêm Tôn Mỹ không về phòng, qua ngày hôm sau nằm trên giường khóc cả buổi. Lẽ nào, Tôn Mỹ và Lãnh Tử Thần, họ thực sự đã… Trái tim Ấu Hỷ tê tái.
Tiêu Vũ Trạch xuống tầng, tay cầm một nắm rác, trán vã mồ hôi: - Cô ấy ngủ rồi, cầu thang tớ cũng lau sạch rồi. – Rồi vào phòng vệ sinh, tiếng nước chảy xối xả từ đó vọng ra. Một lúc sau anh trở ra, ngồi bên cạnh Lãnh Tử Thần, cầm bao thuốc trên bàn nhìn qua Lâm Ấu Hỷ: - Anh hút thuốc được không? – Cô vội gật đầu. Tiêu Vũ Trạch châm lửa, hít một hơi dài, quay qua nhìn Lãnh Tử Thần, giọng nói có vẻ trách móc: - Tớ quả thực chịu không nổi cậu… - Nói được nửa câu, lại hút thuốc, thấy Lâm Ấu Hỷ đang chăm chăm nhìn mình nên không nói nữa.
Lâm Ấu Hỷ nghĩ về việc giữa Tôn Mỹ với Lãnh Tử Thần đến nỗi đầu óc như tơ vò. Lớn đến ngần này, bản thân cô chưa từng gặp phải vấn đề như thế. Cô luôn nghĩ rằng cái lần đầu tiên của người phụ nữ phải dành vào đêm tân hôn để dâng hiến cho chồng, không phải vậy sao? Chẳng lẽ những bạn cùng lứa người thành phố sống thoáng đến mức ấy sao? Có lẽ cô không chấp nhận được thực tế như thế, Tôn Mỹ với Lãnh Tử Thần mới chỉ quen nhau có vài ngày, mà đã…
Mặt đỏ bừng, cô ngồi không yên, đứng phắt dậy: - Em lên tầng với Tôn Mỹ. – Không đợi hai người đáp lời, cô chạy luôn lên tầng.
Sau lưng cô vang lên giọng Tiêu Vũ Trạch: - Đây đã là lần thứ mấy rồi, chưa đâu vào đâu, mỗi học kỳ bắt đầu là lại như thế, cậu có thể trách tớ, nhưng lần sau tớ quả thực kệ xác cậu đấy.
- Cậu im lặng đi cho tớ. – Lãnh Tử Thần lạnh lùng đáp. – Lần sau tốt nhất cậu đừng có nhúng mũi vào.
Dưới tầng lại một bình hoa vỡ, Lâm Ấu Hỷ bước trên cầu thang run bắn lạnh toát người.
Đây là một căn nhà kiểu Tây, kết cấu phức hợp, không bật đèn thì nhìn qua không thấy hết tận cùng, cũng không biết căn hộ rộng bao nhiêu. Tầng hai nhỏ hơn, gồm hai phòng ngủ và một phòng vệ sinh, một sảnh tiếp khách nhỏ, thiết kế kiểu châu Âu, trên bàn và tường được sắp đặt xa hoa lộng lẫy. Lâm Ấu Hỷ chẳng có lòng dạ nào mà ngắm, đẩy cửa phòng ngủ, thấy Tôn Mỹ đang nằm khóc trên giường.
- Tôn Mỹ, giữa cậu với Lãnh Tử Thần thực ra có việc gì? – Lâm Ấu Hỷ đóng cửa, đến bên Tôn Mỹ, nhìn ngấn nước mắt loang lổ trên gương mặt bạn, không nén nổi cảm giác khó chịu.
- Lâm Ấu Hỷ, cậu khinh tớ lắm phải không? – Tôn Mỹ co mình trong chăn. – Tớ rất hèn đúng không?
- Không đâu, tớ chỉ muốn nói… - Lâm Ấu Hỷ ấp úng, đầu óc cô trống rỗng, mơ hồ nhìn vào mặt Tôn Mỹ. – Sao tớ lại coi thường cậu, cậu… cậu thật ngốc, sao lại dễ dàng để…
- Cậu mới ngốc ấy, Lâm Ấu Hỷ ạ, cậu đầu như bã đậu, chẳng bao giờ hiểu đâu, cô bé nhà quê ạ. – Giọng Tôn Mỹ nhuốm vẻ ngây dại và ai oán. Ấu Hỷ nghĩ: chẳng phải cô ấy chê bai mình. Cách nghĩ của mình có phải là rất cứng nhắc không?
Hai người ngồi co trong hai cái chăn, Tôn Mỹ khóc lóc một hồi rồi yên lặng trở lại, Lâm Ấu Hỷ cũng mệt nên một lúc thì ngủ thi*p đi.
Chiếc giường đôi lộng lẫy, đệm êm ái, nhưng suốt cả đêm Lâm Ấu Hỷ chỉ toàn gặp ác mộng, bất chợt tỉnh lại, lưng mỏi, vai đau ê ẩm. Trời đã sáng bạch, có vắt chân lên cổ cũng không tới kịp buổi học sáng rồi. Quay đầu nhìn, thấy Tôn Mỹ không còn ở bên cạnh. Lâm Ấu Hỷ không có quần áo để thay, đành chỉ rửa mặt, lúng túng khoác chiếc áo ngoài của Lãnh Tử Thần đi xuống tầng, chiếc áo rất dài, chạm tới gối, được cái che kín cơ thể. Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch đang ngồi ở phòng ăn dùng bữa, nhìn thấy cô thì gọi lại.
- Thế còn Tôn Mỹ? – Lâm Ấu Hỷ tối qua không ăn, lại uống chất cồn nên đến giờ đói meo, thấy có bánh bao và sữa tươi thì không khách khí cắn ngay một miếng to, vừa ăn vừa hỏi.
- Cô ấy ăn rồi, đi trước rồi, một lát nữa sẽ mang quần áo đến đón em. – Tiêu Vũ Trạch cười, lấy bình sữa rót cho Lâm Ấu Hỷ, giọng chùng xuống. - Muộn như vậy, em chỉ mặc mỗi áo ngủ mà ra ngoài với cô ấy, nếu Tôn Mỹ không gọi điện thoại cho Tử Thần, anh thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Ấu Hỷ làm thinh, nghẹn miếng bánh bao, mặt đỏ bừng. Ăn rất mau no, cũng không nói chuyện gì mấy, cơn nghẹn cũng qua đi, cô nhìn Lãnh Tử Thần im lìm suốt bữa với chút trách móc. Lãnh Tử Thần cảm nhận ánh nhìn của cô, cũng lạnh lùng nhìn lại. Cô trợn mắt nhìn anh rồi đứng dậy ra phòng khách ngồi, lòng phiền muộn.
Tôn Mỹ thích Lãnh Tử Thần, phát sinh chuyện gì đó với anh ta, đều là do cô ấy tự nguyện, liên quan gì tới mình, nhưng trong đầu óc Ấu Hỷ không thể không nghĩ đến điều đó. Tôn Mỹ là cô nữ sinh dịu dàng mà kiêu ngạo, thế mà tối qua suy sụp đáng thương đến vậy, sao không khiến người khác đau lòng cơ chứ. Chỉ có Lãnh Tử Thần là bình chân như vại, cứ như mọi sự chẳng liên quan gì tới anh ta vậy.
Đây là loại công tử lắm tiền, chẳng có gì hay, chẳng lẽ đến trách nhiệm cũng không nghĩ tới hay sao? Cả Tiêu Vũ Trạch nữa, bình thường ra vẻ đàng hoàng tử tế, hóa ra chỉ là cái đuôi đằng sau Lãnh Tử Thần, hầu hạ dọn rác rưởi giúp anh ta mà thôi. Cô đã nhìn nhầm người, lại còn cho rằng anh ta là bạn tốt nữa.
Tôn Mỹ không tới, mà là Tô Hoan Hoan, xách trong tay một túi nhỏ đựng quần áo, vừa bước vào đã lớn tiếng kêu: - Lâm Ấu Hỷ, cậu làm tớ sợ ૮ɦếƭ được, muộn như thế mà cậu mặc áo ngủ ra ngoài làm gì, não cậu có vấn đề à, có bị bắt nạt không đấy?
- Không sao. – Lâm Ấu Hỷ dè dặt nhìn Tô Hoan Hoan, hạ giọng. – Tôn Mỹ không sao chứ?
- Cô ấy làm sao? – Tô Hoan Hoan tò mò nhìn Lâm Ấu Hỷ. – Chẳng phải cô ấy theo cậu đi uống rượu à? Cậu học nhiều đến nỗi đơ não rồi, nửa đêm khuya khoắt mò ra ngoài uống rượu, tửu lượng thì không có, làm tớ bận tâm quá cơ.
- Hả? - Lâm Ấu Hỷ miệng chữ O mồm chữ A, đầu óc liên tục tua đi tua lại câu nói của Tô Hoan Hoan, hồi lâu sau mới hiểu ra. Tôn Mỹ là cô gái kiêu ngạo, sao có thể để người khác biết bị Lãnh Tử Thần đá, chẳng phải cô ấy luôn nói “tớ không nói cho các cậu biết” đó sao.
Nghĩ đến đó, Ấu Hỷ tự cười mình, hóa ra mình đúng là đầu óc bã đậu, bị vào tròng của Tôn Mỹ rồi. Cô cầm lấy túi quần áo từ tay Tô Hoan Hoan, lên gác thay đồ rồi xuống nhà định đi.
- Lâm Ấu Hỷ - Tiêu Vũ Trạch thấy Lãnh Tử Thần rầu rĩ bất động, bước tới gọi Lâm Ấu Hỷ, kéo cô qua một bên, nói khẽ: - Giữa Tử Thần và Tôn Mỹ thực ra không có chuyện gì, có lẽ em hiểu lầm một số chuyện, hai người họ...
- Em biết rồi. - Lâm Ấu Hỷ giận dữ nhìn Tiêu Vũ Trạch khiến anh im bặt. Thấy anh không nói nữa, cô sải bước đến trước mặt Lãnh Tử Thần. Lãnh Tử Thần đứng trước mặt cô, cao hơn hẳn một cái đầu. Cô ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn đăm đăm. Lãnh Tử Thần cũng không khách khí nhìn lại, bốn mắt giao nhau tóe lửa. Lâm Ấu Hỷ giơ tay.
- “Bốp!” – Một cái tát kiên quyết vụt vào mặt Lãnh Tử Thần, anh nhè nhẹ quay đầu sang một bên. Tô Hoan Hoan ở đằng sau kinh hãi kêu một tiếng yếu ớt. Má Lãnh Tử Thần đỏ ửng, quay đầu lại, ánh mắt anh vằn lên, hơi thở dồn dập, nhìn Lâm Ấu Hỷ, hai bàn tay siết chặt. Tiêu Vũ Trạch sợ anh nghiền nát Lâm Ấu Hỷ, vội vã xông vào.
- Cảm ơn anh giúp tối qua, nhưng mà, cái tát này là tôi thay Tôn Mỹ thưởng cho anh, tạm biệt! - Lâm Ấu Hỷ mím môi, bên mép hiện lên nụ cười khinh bỉ, rồi quay đi kéo tay Tô Hoan Hoan, đạp cửa ra ngoài. Cánh cửa vừa khép, đầu gối cô mềm nhũn, khuỵu xuống đất.
- Tử thuở cha sinh mẹ đẻ tớ chưa thấy bao giờ, trên thế gian này cuối cùng cũng có người dám đánh Lãnh Tử Thần, hôm nay tớ được mở mắt rồi. A- di- đà- phật, tội quá! Tội Quá! – Tô Hoan Hoan rì rầm khe khẽ, mắt chớp lia lịa.
Cả ngày hôm đó, Lâm Ấu Hỷ bàng hoàng, Tôn Mỹ thì cứ như không, thỉnh thoảng lại soi gương thử váy áo, lúc lại gọi điện thoại, cứ như người tối qua hận tình mà đi uống rượu là Lâm Ấu Hỷ ấy. Đến sẩm tối, Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng nằm bò trên ban công bí mật quan sát bên ngoài một lúc.
Lát sau, hai người trở lại phòng, xô đến bên giường Ấu Hỷ, mỗi người túm một tay, hai đôi mắt nhìn chăm chăm khiến cô dựng tóc gáy.
- Các cậu nhìn tớ như vậy làm gì? - Lâm Ấu Hỷ chán nản hỏi.
- Con mọt sách. – Tô Hoan Hoan sầm mặt, gõ vào trán Ấu Hỷ. – Người khác không hiểu cậu, chứ tớ cũng không hiểu cậu hay sao, Lâm Ấu Hỷ cậu là loại dở hơi ban đêm trèo tường ra ngoài uống rượu hay sao chứ?
- Đúng đấy, con mọt sách, cậu khiến người khác nghiến răng ken két đấy. – Diệp Mộng Mộng cũng cau có. – Việc của Tôn Mỹ đã lan truyền ầm ĩ trong bọn con gái từ lâu rồi. Cậu còn giúp cô ấy che đậy, đứng ra nhận tiếng xấu về mình nữa à. Cậu nghĩ rằng cậu lừa được ai chứ?
- Các cậu... các cậu cũng biết à? - Lâm Ấu Hỷ bối rối nhìn hai bạn. Chẳng nhẽ chuyện giữa Lãnh Tử Thần với Tôn Mỹ chỉ có mỗi mình cô không biết?
- Cậu không soi gương mà xem khi cậu nói dối thì cái mặt thế nào. – Tô Hoan Hoan đầy giận dữ. – Cậu quả thực làm tớ tức ૮ɦếƭ mất. Tối hôm ấy Tôn Mỹ không về, là đi cùng một anh chàng ở khoa Thể thao, ngay hôm sau anh chàng đó đã khoe cho mọi người biết hết. Cũng chỉ có cậu ngày nào cũng chúi mũi học chẳng biết gì thôi.
- Anh chàng khoa Thể thao? - Lâm Ấu Hỷ trợn tròn mắt.
- Vâng ạ, cô ấy vừa đi cùng anh ta đấy, xem ra đêm nay lại không về cho mà xem. Tối hôm ấy vốn cô ấy hẹn với Lãnh Tử Thần, Tử Thần không tới, đúng lúc anh chàng Thể thao kia gọi tới, cô ấy đi cùng người ta vào khách sạn, sau việc đó thì khóc khóc mếu mếu tìm Lãnh Tử Thần, lu loa là Lãnh Tử Thần bội ước nên cô ấy mới bị người khác chiếm đoạt. – Diệp Mộng Mộng thở dài. – Tớ tuy chơi với cô ấy, nhưng cũng không chịu nổi sự phóng túng của cô ấy. Nghe nói từ hồi cấp ba cô ấy đã thế, tớ khuyên không nổi, ai bảo cô ấy xinh đẹp quá, nên mới xui khiến đàn ông muốn chủ động chiếm đoạt cơ.
- Hóa ra là vậy. – Trong óc Lâm Ấu Hỷ hiện lên hình ảnh Lãnh Tử Thần bị mình tát một cái, mặt anh khi ấy dường như sắp bốc lửa vì giận. Sao anh không thanh minh cho bản thân? Lại cả Tiêu Vũ Trạch cứ lúng túng và ấp úng nữa. Hóa ra mình đã hiểu sai hết về hai người đó. Nghĩ đến đó, cô thấy người bải hoải, mắt tối sầm.
- Được rồi, không nói với cậu nữa, biết cậu hồn siêu phách lạc rồi. – Tô Hoan Hoan kéo Diệp Mộng Mộng. – Để con mọt sách yên tĩnh một lúc đi. Người đời xưa sống vào thời buổi hiện đại này quả là khiến người khác phát điên được. Xem ra hôm nay mình phải tự giặt quần áo của mình rồi.
Diệp Mộng Mộng cũng vỗ vỗ vai Lâm Ấu Hỷ: - Tớ nghe Ngô Hồng Phi nói, năm nào cũng có vô số em sinh viên nữ xông tới bắt Lãnh Tử Thần, nên anh ta trơ lì rồi. Anh ta là sinh viên năm cuối, rất độ lượng, không chấp cậu đâu, hôm nào nói lời xin lỗi là được. Có việc gì lớn đâu, không phải bận tâm nhé, được chứ?
Hai người an ủi một hồi rồi đi vào phòng tắm. Lâm Ấu Hỷ nằm dài trên giường, mắt nổ đom đóm. Từ tối qua tới giờ, chưa đầy hai mươi tư giờ, mà những việc xảy ra đều là lần đầu tiên trong đời cô. Tôn Mỹ, cô gái Giang Tô yểu điệu, sao lại là người như vậy.
Cô vỗ bồm bộp vào trán, mắt đột nhiên mở to, hôm nay cả ngày không đến lớp, bài học chưa làm, sách chưa đọc, thảm quá! Lâm Ấu Hỷ rốt cuộc cũng đã trốn học rồi đấy.
Cô bò dậy, chân không chạy lạch bạch vào phòng vệ sinh, Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng dồn mắt nhìn cô, cô trừng trừng nhìn lại hai người, giọng đầy ai oán: – Hôm nay các cậu chép bài học chưa?
- Phì! – Diệp Mộng Mộng bật cười phun cả nước miếng, một lúc mới nói. – Giờ này còn nhớ đến bài học, đúng là ngoài cậu ra không có người thứ hai. Yên tâm đi, tớ đã làm giúp cậu xong rồi, con mọt sách ạ, cám ơn tớ đi, hãy phát huy tài văn của cậu ca tụng tớ đi, mau lên.
- Cám ơn cậu. - Lâm Ấu Hỷ cảm động quá, học cách Tô Hoan Hoan, xông đến bên Diệp Mộng Mộng, hôn phớt lên má cô ấy, cười hi hi đi ra.
- Ái chà, nụ hôn đầu của con mọt sách đấy. – Tô Hoan Hoan nhảy cẫng lên. – Lúc thầy điểm danh còn có tớ hô “có” giúp cậu đấy. Mau lên, hôn tớ một cái nào. – Rồi ôm lấy gương mặt Ấu Hỷ mà ghé lại gần.
Diệp Mộng Mộng kêu ré lên: - Của tớ chứ, của tớ chứ.
Cả bọn quấn quýt thành một hội.
Hôm sau nữa, Lâm Ấu Hỷ mới trở lại bình thường, sáng dậy sớm lên giảng đường chiếm chỗ. Chuông báo vang lên, Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng xách đồ ăn sáng vào, lát sau Tôn Mỹ đến, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Giờ học, ba người vẫn chuyền nhau mẩu giấy tin tức, như chẳng xảy ra chuyện gì.
Quân tử bình chân như vại, việc riêng của người khác, rốt cuộc chẳng can hệ tới mình. Lâm Ấu Hỷ dần dần nguôi ngoai. Tôn Mỹ chuyền mảnh giấy rơi lên vở của cô, cô mở ra xem, trên đó viết: - Tuy chẳng có gì đáng kể, nhưng tớ vẫn rất cảm động, cảm ơn cậu, Lâm Ấu Hỷ. Nếu cậu không để bụng, từ nay bọn mình làm bạn nhé.
Cô vò nát mẩu giấy, cười với Tôn Mỹ, tiếp tục nghe giảng.
Buổi chiều là giờ thể dục chung, vì sau buổi trưa có cơn mưa nhỏ nên giờ học được miễn. Lâm Ấu Hỷ cầm cặp sách lên thư viện. Gió thu rin rít, lối đi đầy lá khô, lẫn với nước mưa tạo nên mùi rữa nát. Mưa không lớn, Lâm Ấu Hỷ không mang ô nên rảo bước nhanh, tới thư viện còn thở hổn hển, trên tóc lấm chấm mấy hạt nước. Cô thoăn thoắt trèo cầu thang nhỏ lên tầng, trèo được một nửa thì dừng lại, cúi đầu, mặt đỏ ửng.
Lãnh Tử Thần đang dựa vào giá sách ở ngay cầu thang. Ngẩng lên nhìn, chỉ thấy dáng anh cao lớn, thâm trầm, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa. Trong thư viện cấm hút thuốc. Anh nhét tay vào túi quần bò, vẻ mặt thản nhiên cúi nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt. Nhớ đến việc hiểu nhầm hôm tước, lại thấy dáng vẻ anh như thế, cô nghĩ chẳng lẽ anh đợi cô?
Mau chóng, cô xốc lại mình, nghĩ rất lung, không phải anh cố tình đợi cô đâu. Cô thấy khó xử, mồm mấp máy mấy lần, căng cả đầu, bò hết lên cầu thang, đến bên cạnh anh, hai bàn tay vò vào nhau một hồi, rồi cúi đầu nói nhỏ: - Xin lỗi anh!
Đến lúc ấy Lãnh Tử Thần mới cười cười, cất điếu thuốc vào túi, cũng chẳng để ý đến cô, quay vào phía bên trong giá sách rảo bước. Lâm Ấu Hỷ im lặng theo sau anh, hai người đi đến dưới giá sách lớn.
Lãnh Tử Thần vóc dáng cao lớn, vươn tay lấy cuốn Tư bản luận xuống, đặt vào tay cô. Nhìn mảnh phiếu đánh dấu sách màu trắng của mình còn cài ở đó, lùi lại một chút có một mảnh phiếu sách khác màu đen, cô rút ra, trên mặt giấy bóng màu bạc có ghi mọt sách. Cô ngẩng lên lúng túng nhìn anh.
- Học cô đấy. – Lãnh Tử Thần lạnh nhạt nhìn cô, một tay gác lên giá sách, chắn hết đường đi của cô. Vì trời râm, trong phòng vốn đã không sáng sủa, anh đứng trước mặt, cao lớn vạm vỡ che hết cả ánh sáng, Lâm Ấu Hỷ bị bóng lớn vây phủ, cảm giác lo lắng bất an bao trùm.
Cô lại nhìn anh, trong phòng tối om, nhìn không rõ nét mặt anh, Lâm Ấu Hỷ hạ quyết tâm nói thêm một lần: - Xin lỗi anh!
- Nếu tôi nói không sao, liệu cô có định sẽ làm lại điều đó không? – Lãnh Tử Thần thuận tay cầm từ trên giá sách xuống một cuốn sách, quay đầu bước đến chiếc ghế kê bên cửa sổ, mở sách ra, không nói nữa.
Mắt sáng lên, Lâm Ấu Hỷ cũng bước tới, rón rén ngồi đối diện anh. Anh nói vậy nghĩa là bỏ qua rồi. Diệp Mộng Mộng nói đúng, anh là sinh viên năm cuối, rất bao dung, không nhỏ nhen đâu. Cô cũng không muốn nghĩ về vấn đề ấy. Hai ngày nay tâm tư cô bị ảnh hưởng nhiều quá rồi, cô chẳng nên lãng phí thời gian cho việc đó. Cô có rất nhiều việc phải làm, xin trợ cấp học phí, điểm thi, học bổng, bài ngoại khóa, tất cả cô đều không thể để trượt.
Một chiếc khăn giấy đưa đến trước mặt cô, hương trà xanh thoang thoảng. Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lãnh Tử Thần. Ánh mắt anh đang hướng vào trang sách, miệng hơi mấp máy: - Tóc cô ướt hết rồi.
Cô cầm tờ giấy vừa lau nước mưa trên tóc, vừa mở sách. Phòng đọc sách quý hiếm ở tầng hai nhỏ hẹp, trong phút chốc yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng giở sách khe khẽ, im ắng êm đềm.
Trời mưa, chiều chóng tối, bốn giờ chiều, đèn trong thư việc đã bật sáng. Mắt Lâm Ấu Hỷ hơi cay, cô ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bãi cỏ trước mặt không một bóng người, trên lối nhỏ có đôi bạn tình che ô cho nhau, vài người khác rảo bước nhanh, mưa dường như ngày một to, hắt những dòng nước long lanh vào kính cửa sổ. Bỗng dưng cô nhớ ra mình quên mang ô, xem ra chỉ có cách cầu mong mưa sẽ tạnh trước khi trời tối.
- Cô đang nghĩ gì vậy? – Lãnh Tử Thần hỏi. Định thần, đặt phiếu đánh dấu vào quyển sách, cô hơi mím môi cười lắc đầu. Lãnh Tử Thần thấy cô có vẻ đang vui, bèn nhìn mà hỏi tiếp. – Làm sao để biết?
- Đoán đi. - Lâm Ấu Hỷ cười nhìn ra ngoài ô cửa.
- Dựa vào chỉ số thông minh của cô thì đoán không ra đâu. - Lãnh Tử Thần vươn tay, viết một chữ lên lớp kính cửa sổ mờ hơi sương.
- Ngốc! - Lâm Ấu Hỷ nhận ra mặt chữ, mấy giây sau mới hiểu là anh đang chọc mình, nhớ lại lũ côn đồ trong cái buổi tối mặc phong phanh áo ngủ, cô cụt hứng phì một tiếng, cúi đầu giở sách, không để ý đến anh nữa.
Trước trán dần dần lan tỏa một luồng hơi nóng, thấy giật thột, ngẩng đầu lên, gương mặt Lãnh Tử Thần đang ở trước mặt cô. Cô còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã áp lên môi cô, một làn hơi có mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Nhẹ như gió lướt, không hề báo trước, toàn thân cô run bắn, co mình lùi lại, chới với hoang mang, ngã từ trên ghế xuống, ௱ôЛƓ đau điếng, trái tim đập bồm bộp trong Ⱡồ₦g иgự¢. Cô bàng hoàng nhìn kẻ gây sự là Lãnh Tử Thần. Anh ngồi không động đậy, nét mặt như tạc, anh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ anh không gây chuyện gì?
Cô không đọc sách nổi nữa, mặt đỏ tía tai, vội vàng bò từ dưới đất lên, chạy tới cầu thang, đầu gối run bắn, thiếu chút nữa ngã lộn từ trên gác xuống, dường như quên cả cách làm sao để ra khỏi thư viện.
Nước mưa lạnh giá trên đầu, cơn nóng bừng cũng lui đi, cô mới dần dần định thần. Mới rồi xảy ra chuyện gì? Lãnh Tử Thần đã hôn cô, trên môi đâu đây còn lưu lại hương vị môi anh, lẫn mùi thuốc lá, cú va chạm ấy có lẽ chỉ là vô tình, chỉ là không cẩn thận chạm vào. Nhất định là do không cẩn thận nên va vào nhau thôi.
Nhưng cớ sao lại bỏ chạy một cách sợ hãi, gương mặt anh, sống động như một bức điêu khắc, đã gần đến vậy, món tóc tơ trước trán anh quét qua mũi cô, mềm mềm đến ngứa. Cô cảm thấy sắp mê đi, bên thái dương đau nhức dồn dập. Tại sao lại xảy ra cơ sự ấy, tại sao?
Sao anh có thể như thế?
Cô bịt chặt miệng, đứng trong mưa, rất lâu sau mới hít một hơi dài, ảo giác, mới rồi tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Cô xốc lại mình, siết chặt túi sách trong lòng, chầm chậm rảo từng bước đi về ký túc xá. Không biết sao mà đầu gối hơi mỏi, bước chân loạng quạng, đang đi thì vấp ngã sóng soài trên vũng nước, chân đau nhói, có lẽ rách thịt. Cô bò dậy, bước nhanh hơn, chạy về ký túc.
Lãnh Tử Thần vẫn ngồi trên ghế ở tầng hai của thư viện, nhìn qua song cửa, thấy từ xa xa cái bóng nhỏ gầy guộc khuỵu trên đường đầy nước, hồi lâu mới bò dậy. Anh hơi hơi mím môi. Xem ra cô rất hoảng loạn, với tính cách của cô ấy, có lẽ đây là nụ hôn đầu đời. Ha ha, anh cũng không ngờ được, cớ sao vừa nhìn thấy làn môi cô hơi dẩu ra không vui, bản thân anh lại có ham muốn ấy, nhìn thấy cô ngã ngồi trên mặt đất, anh mới ý thức được mình đã làm gì.
Lâm Ấu Hỷ... Lãnh Tử Thần dường như có gì đó suy tư nhìn ra ngoài ô cửa, mãi đến khi bóng nhỏ xa hút mắt, khuất hẳn trong màn mưa, anh mới dứt ánh nhìn, nhặt tờ đánh dấu sách cô bỏ rơi, kẹp cẩn thận vào sách, thu dọn sách vở, chậm rãi xuống tầng.
***
Diệp Mộng Mộng và Tô Hoan Hoan ở trong phòng đang cùng nhau xem tạp chí thời trang, dự đoán xu hướng mốt trong mùa đông năm nay, để phân định rốt cuộc sẽ là mốt giày da hay bằng lông mà tranh luận om sòm. Cửa phòng bị mở đánh rầm một cái, một con gà đù xuất hiện trước mặt hai người, không, một người chứ, nhưng bộ dạng như gà phải mưa, toàn thân ướt đẫm, tóc tai xõa xượi, trông cứ như vừa đi móc cống về.
- Em ngoan của tớ, con mọt sách, cậu điên à? – Tô Hoan Hoan vứt tạp chí sang một bên, thuận tay vớ chiếc khăn tắm trùm lên người cô. – Mưa to như thế, cậu không mang ô, sao không ở thư viện gọi điện thoại về, tớ sẽ đi đón cậu mà.
- Bà cô ơi, hôm nay tớ không đun nước nóng, bộ dạng cậu thế này thì tắm rửa thế nào đây? – Diệp Mộng Mộng cũng bô lô ba la bò dậy, mặc quần áo ấm. - Tớ đi lấy nước, đợi tớ mang nước nóng về rồi tắm. Mấy hôm nay lạnh ૮ɦếƭ được, không thể tiết kiệm mấy hào mua nước nóng được.
- À, cậu mua giúp tớ ít sô-cô-la được không, thêm một que kem nữa, tốt nhất là có mùi va-ni, hoặc mùi gì nhỉ, cậu đợi tớ nghĩ một lát nhé. – Tô Hoan Hoan mắt chớp lia lịa suy nghĩ.
- Quên đi, tớ mặc kệ cậu. – Diệp Mộng Mộng càu nhàu.
- Làm ơn đi mà. – Tô Hoan Hoan nũng nịu bên mình Diệp Mộng Mộng. Diệp Mộng Mộng phát cho cô mấy cái, làu bàu xách phích nước ra cửa.
Lâm Ấu Hỷ đi vào phòng vệ sinh, ૮ởเ φµầɳ áo ướt ra, dùng khăn tắm lau khô mình. Tô Hoan Hoan lấy một chiếc khăn tắm to quấn hết tóc cô lên, sau đó kéo tai cô vào phòng tắm, bắt đầu lên lớp một bài về tội không cẩn thận, không quan tâm đến sức khỏe, rồi lại vỗ đầu vỗ tai kêu lên là thực ra cô ăn khí trời để sống đấy chứ.
Chưa tới hai phút, Diệp Mộng Mộng đã về, vẻ mắt ngây ra, trong tay xách mấy chiếc túi to, vừa bước vào phòng đã kêu toáng: - Gặp ma gặp ma.
- Sao mà nhanh đến vậy? – Tô Hoan Hoan đón lấy mấy cái túi trong tay cô, toàn là đồ ăn vặt, sô-cô-la ngoại, khoai tây chiên, hạt điều, lại còn cả giấy ăn, thuốc uống… Cô vừa xem vừa kêu: - Ở đâu ra vậy? Các siêu thị đều đã dọn về trong ký túc xá chúng mình à? Diệp Mộng Mộng, cậu trúng số à?
- Tớ vừa bảo gặp ma mà. – Diệp Mộng Mộng người vẫn khô nguyên, thở hổn hển ϲởí áօ khoác ngoài, dè dặt tiến đến gần Lâm Ấu Hỷ. - Ấu Hỷ, cậu mau trình bày rõ ràng cho tớ đi!
- Gì cơ? – Lâm Ấu Hỷ thấy lạnh toát người, nói tránh đi. – Nước nóng đâu, tớ đợi nước nóng để tắm gội mà.
- Nói mau! – Diệp Mộng Mộng vươn tay, giữ chặt Lâm Ấu Hỷ trên giường. Ấu Hỷ bị cô cù phì cười, miệng la trối ૮ɦếƭ. Diệp Mộng Mộng đến lúc ấy mới hổn hển dừng tay, nhìn Tô Hoan Hoan. – Là do Lãnh Tử Thần mang tới đấy, tớ vừa xuống tầng đã thấy anh ta lù lù ở đó. Anh ấy bảo tớ mang cho Lâm Ấu Hỷ, lại còn nhận cầm phích đi lấy nước nóng hộ tớ nữa.
- Thực thực hư hư nhỉ, Chủ tịch Hội Sinh Viên lấy nước nóng cho nữ sinh? – Tô Hoan Hoan mắt sáng rỡ, bẻ ngay một miếng sô-cô-la cho vào miệng không khách khí. – Chẳng lẽ Lãnh Tử Thần theo đuổi con mọt sách của chúng mình? Không phải đâu, anh ta so với họ hàng nhà anh ta còn lạnh nhạt hơn nhiều ấy chứ nhỉ?
Lâm Ấu Hỷ cúi đầu, đầu gối đau nhức nhói lên mấy phút, cô thận trọng vén quần ngủ lên, vết thương đã chảy máu, một miếng da bằng ngón tay bị tróc ra. Tô Hoan Hoan lúc ấy mới vứt miếng sô-cô-la đang ăn, cuống quýt lấy băng gạc, kêu Mộng Mộng cùng mình khử trùng rồi rắc thuốc lên vết thương.
Xong xuôi rồi, hai người lại thay nhau truy vấn, Lâm Ấu Hỷ như bị đóng đinh trong miệng, không cãi một lời. Có cô nữ sinh mang phích nước nóng tới, nói là Lãnh Tử Thần nhờ đưa cho Lâm Ấu Hỷ, vừa nói vừa quan sát trong phòng, vẻ mặt hiếu kỳ và ghen tỵ. Tô Hoan Hoan đóng sập cửa phòng lại.
Ngoài cửa râm ran tiếng bàn luận.
Tôn Mỹ đến đêm vẫn không về, cô ấy đã rất nhiều lần không ngủ trong ký túc xá. Ba người nằm trên giường, tiếng ngáy của Tô Hoan Hoan nhanh chóng cất lên đều đều. Diệp Mộng Mộng nằm trong chăn liên tục nhắn tin, ngón tay bấm phím điện thoại kêu tanh tách, Lâm Ấu Hỷ co ro trong chăn, vết thương ở đầu gối thỉnh thoảng giật giật. Ngã đau thì không có gì đáng kể, chỉ nụ hôn của Lãnh Tử Thần, thực ra chỉ như một cử chỉ va chạm vô tình mà cứ khiến cô đau đầu như 乃úa bổ.
Lại còn việc anh ta gửi đồ ăn tới, mang nước nóng tới, rốt cuộc anh ta có ý gì? Sau cái tát ấy, liệu anh ta có thật sự bỏ qua cho cô? Mọi thứ trước mắt cô dần dần mơ hồ đi.
Thứ bảy, không phải lên lớp, vốn thường đi thư viện, nhưng Lâm Ấu Hỷ lại lười biếng ở lại ký túc xá, không dám ra ngoài. Cô sợ gặp phải Lãnh Tử Thần, nếu gặp lại anh ta, cô nên làm gì, sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? Mà những đồ ăn anh ta gửi đến, lại cả nước nóng nữa, phải làm sao, phải nói cảm ơn à? Còn cả nụ hôn đáng ngờ nữa, phải giải thích thế nào, sẽ có chuyện gì đây?
Lâm Ấu Hỷ lòng rối bời, đầu óc hỗn loạn: hỏng bét rồi, không phải vì mình tát anh ta một cái mà anh ta cố tình làm mình khó xử hay sao? Cô thè lưỡi, tự cười mình, Lâm Ấu Hỷ, ngốc thật đấy, anh ta muốn trả thù cô, cần gì dùng cách phô trương như thế, lại cả hôn nữa? Ở địa vị như anh ta mà dùng cách ấy trả thù chẳng hóa ra là ban thưởng hay sao!
Ha ha ha, đồ si tình! Ban thưởng cái gì, ban thưởng cái gì chứ, ai mà biết anh ta đã từng hôn bao nhiêu cô gái, các em sinh viên mới nhập trường chẳng lũ lượt tới xin dâng hiến cho anh ta hay sao. Vừa được hưởng vừa chẳng tốn tiền, những cái đó anh ta đâu có thiếu. Với mình thì đó là nụ hôn đầu, thực là đáng buồn, là nụ hôn đầu có đáng giá gì đâu, đáng nói nhất là không biết rốt cuộc anh ta toan tính điều gì. Ôi trời! Cô thở dài một hơi.
- Sáu mươi – Tô Hoan Hoan nhỏm dậy trên giường, vừa giở tạp chí dành cho phái đẹp vừa nói tỉnh bơ.
- Sáu mươi cái gì? – Lâm Ấu Hỷ nhìn cô.
- Tớ nói là hôm nay cậu thở dài lần thứ sáu mươi rồi, Lâm Ấu Hỷ, cậu động tình à? – Tô Hoan Hoan còn đang định nói nữa thì điện thoại đổ chuông. Cô mở máy, giọng nói lập tức trở nên nũng nịu: - Á Trúc à, chiều em không bận gì, đi xem phim nhé, vâng ạ, tối đi ăn lẩu nhé, vâng ạ, em chuẩn bị ngay đây. – Rồi trở dậy khỏi giường, soi gương trang điểm.
Lâm Ấu Hỷ há hốc miệng, nghĩ bụng: mình thở dài tới sáu mươi lần? Sao mà nhiều hơi thở dài thế. Tôn Mỹ như con rồng thần kỳ lúc ẩn lúc hiện, Diệp Mộng Mộng ra sân bóng rổ xem Ngô Hồng Phi chơi bóng, bây giờ Tô Hoan Hoan cũng đi, trong phòng chỉ còn lại mình cô, vắng lặng.
Điện thoại phòng đổ chuông, Tô Hoan Hoan đang mải trang điểm, Lâm Ấu Hỷ đành cầm máy, a-lô một hồi, đầu bên kia không nói một lời.
- Nếu không nói, tôi gác máy đây. – Lâm Ấu Hỷ càu nhàu – Rỗi hơi.
- Lâm Ấu Hỷ, cô nói ai rỗi hơi. - Rốt cuộc đầu dây bên kia cũng cất lời, là Lãnh Tử Thần, cánh tay Ấu Hỷ nổi hết da gà, cả người cứng đờ. Bên kia vang lên giọng cười lạnh nhạt: - Sao không nói vậy?
Lâm Ấu Hỷ thấy đầu óc quay cuồng, ngóng theo Tô Hoan Hoan đang bước ra khỏi cửa, vẫy vẫy tay: - Tạm biệt!. Tiếng gót giày của Tô Hoan Hoan háo hức vang dọc hành lang, dần xa hẳn. Lâm Ấu Hỷ hít một hơi dài, tự trấn tĩnh, hỏi: - Có việc gì ạ?
- Hôm nay sao cô không tới thư viện? – Giọng Lãnh Tử Thần xuyên qua ống nghe, thấp thoáng gần xa, vẻ rất thư thái. - Sợ rồi sao?
- Ai quy định ngày nào tôi cũng phải tới thư viện? – Lâm Ấu Hỷ bị chọc tức, giận dữ nói. Trong lòng chất chứa phiền muộn. Ai sợ chứ, tôi mới là người không sợ… tôi…thôi được, là tôi sợ, tôi xấu hổ.
- Buổi tối rảnh không, đi ăn tối cùng tôi được không? – Lãnh Tử Thần có vẻ không nhận ra sự khó chịu của cô.
- Tôi không đi. – Cô thấy hốt hoảng, buột miệng, rồi để khẳng định thêm, cô bổ sung: - Tối tôi phải giặt quần áo. Nói xong, cảm thấy lý do này không đáng tin, trong lòng càng thêm phiền muộn.
- Tôi đã sắp tới ký túc xá của cô rồi, cô mau xuống đi. – Lãnh Tử Thần vẫn không để tâm.
- Tôi không ở trong ký túc xá. – Lâm Ấu Hỷ có vẻ tức giận. Anh ta rốt cuộc cứ như không phải đang nói với mình, cứ một mình một ý như thế.
- Tôi vừa gặp Tô Hoan Hoan bạn cô, cô ấy bảo cô đang trong phòng. – Lại một nụ cười nhè nhẹ. Lâm Ấu Hỷ dập máy đánh phịch, nghĩ: Tô Hoan Hoan, cậu là đồ phản bội, rồi nằm vật ra giường, nhắm mắt, hạ quyết tâm mặc kệ anh ta. Cô đã không muốn đi, anh ta làm gì cô được, anh ta cho mình là ai mà hống hách thế, nhất định không đi cho anh ta tức ૮ɦếƭ đi.
Mắng nhiếc Tô Hoan Hoan một hồi, cô mở mắt, cảm thấy bất an, ngồi dậy, len lén nhìn qua ban công xuống tầng, một người lười nhác dựa vào giá phơi quần áo, hai tay đút túi quần, miệng ngậm thuốc lá, lúc này tiết trời u ám, gió thổi những sợi tóc lưa thưa trước trán anh, trông vẻ rất tự tại. Các cô gái ra vào ký túc xá, không ai là không quay đầu nhìn lại, thậm chí có cô chủ động đến trước mặt anh gợi chuyện. Khoảng cách không gần, không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng trông dáng vẻ thất vọng của từng cô gái nguây nguẩy bỏ đi, biết là anh rất lạnh lùng.
Anh móc điện thoại từ trong túi ra, đột nhiên ngẩng đầu lên. Lâm Ấu Hỷ giật mình, ngồi thụp xuống, rón rén bò vào phòng, cứ thế rón rén lên giường. Vừa mới vào, điện thoại đã đổ chuông, cô nhấc máy, giọng Lãnh Tử Thần từ tốn: - Cô nhìn đủ chưa, chơi trò bò rạp hay nhỉ? Mau xuống đi. Đừng để tôi phải quát lên đấy.
- Anh quát cái gì? – Lâm Ấu Hỷ run rẩy kinh hãi hỏi.
- Quát gọi tên cô, bạn Lâm Ấu Hỷ, bạn Lâm Ấu Hỷ, cô không muốn tôi quát lên gọi tên thì mau xuống đây, đầu gối tôi mỏi hết rồi đấy, mọt sách ạ. – Giọng anh chẳng có vẻ gì giận dữ, nhưng lời nói khiến cô lạnh cả người.
Gác điện thoại, cô biết là tránh không nổi, nếu anh ta cứ đứng dưới đó mà kêu tên cô thì không qua hết tối nay, cả trường đều biết. Dạo này Lâm Ấu Hỷ cũng đã biết để ý chuyện chung quanh, không phải không biết các nữ sinh gièm pha bàn tán sau lưng chuyện Tôn Mỹ. Ấu Hỷ tuy không sợ nhưng tuyệt đối không muốn mình cũng trở thành đề tài buôn chuyện của mọi người.
Lấy từ trong tủ chiếc quần bò và áo phông, giày thể thao, cô miễn cưỡng xuống tầng. Thấy cô chịu ra, anh đứng thẳng lên, sải bước dài đi tới, mấy cô gái nhìn thấy anh thì dừng sững lại quên cả đường đi. Tên anh từ lâu đã lan truyền tứ phía vào tai cô, cả trường biết tới anh, không ai không nhận ra anh, thật oan nghiệt.
Chân như đeo đá, cử động không nổi. Thấy anh đến gần, Lâm Ấu Hỷ vội vàng quay gót rẽ sang hướng khác. Anh cũng không đuổi theo, cứ lẳng lặng đi ở phía sau. Cô cảm thấy ánh nhìn sắc như dao chĩa vào lưng, đành gắng gượng bước tiếp, không bao lâu ra tới cổng trường. Thứ bảy, cổng trường tấp nập nam thanh nữ tú, cô đứng đó, đầu óc trống rỗng.
- Cô tính đi đâu? – Anh đứng sau lưng cô, cũng không tiến lên, lạnh nhạt hỏi. Tim cô đập thình thịch. Ừ nhỉ, đi một lèo ra tận cửa trường, đi đâu thế nhỉ?
Cô không muốn quay đầu lại. Anh đứng cách cô ba mét, dáng người cao ráo đĩnh đạc, gió thổi bay vạt áo anh, cảm giác như ảo ảnh, mơ hồ như anh đang ở trong phim, còn cô chỉ là khán giả.
- Giờ còn sớm. – Anh giơ tay xem đồng hồ, cổ tay lấp ló một chiếc vòng ngọc bích có mặt màu đen. Anh sải vài bước tới bên cô, không dừng lại, đi thẳng ra đường, giơ tay vẫy taxi, sau đó mở cửa sau xe, ngoảnh nhìn cô.
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, ban ngày ban mặt một mình đi cùng anh ta, nếu bị người khác bắt gặp, sẽ không biết bao nhiêu là đồn thổi. Cô cúi đầu như kẻ tội phạm rón rén chui vào xe, chỉ mong sao mình may mắn thoát nhanh khỏi chốn thị phi này.
Xe chạy trên những con phố quen thuộc, cảnh vật bên đường dường như không lạ, cho đến một khu mà Lâm Ấu Hỷ nhớ ra lần trước đã cùng Tôn Mỹ đi uống rượu.
Xe dừng trước một tòa nhà cao tầng, Lâm Ấu Hỷ xuống xe, ngẩng nhìn, trong đêm chỉ thấy cao ngút mắt, còn giữa ban ngày thế này thấy cũng đẹp mắt, Thượng Hải cái gì cũng ít, chỉ có nhà cao tầng là nhiều. Lãnh Tử Thần đưa mình tới đây làm gì? Vì đã cách xa trường học, cho nên cô không còn e dè nữa, ngờ vực đi theo anh.
- Đây là nhà tôi. – Anh rút thẻ mở cửa đại sảnh, đẩy cửa ra, thản nhiên nói. Tiến vào sảnh lớn, trong lúc đợi thang máy, anh lại nói: - Tôi ở đây một mình, người nhà ở nước ngoài cả.
- Vâng. – Lâm Ấu Hỷ nhớ lại những chuyện Diệp Mộng Mộng đã kể, thấy tự tin hơn, thoải mái nói: - Người có tiền sướng thật, một mình ở trong cả một tòa nhà. – Nhưng lời cô nói ra không giống như ý của Diệp Mộng Mộng. Lâm Ấu Hỷ nói ra đầy vẻ châm chọc và xem thường.
Lãnh Tử Thần chẳng cất lời, thang máy mở ra, hai người bước vào, thang máy từ từ chạy lên, trong khoang thang máy nhỏ hẹp chỉ có hơi thở hai người quyện vào làm một, ấm áp hổn hển. Lâm Ấu Hỷ trong đầu quay cuồng. Tim ơi là tim, sao không từ tốn lại được hả, mất mặt quá!
Thang máy kêu “đinh” một tiếng, dừng lại, cửa từ từ mở ra, Lâm Ấu Hỷ theo Lãnh Tử Thần bước đi trong bất an. Anh ở một mình, đưa cô tới làm gì, nhưng đã tới đây rồi, bây giờ mới hỏi thì cũng không hay lắm. Đột nhiên cô thấy giận mình chậm nghĩ, tự dưng đẩy mình vào thế khó rồi mới hiểu ra. Đây là lần thứ hai cô tới ngôi nhà này.
Lâm Ấu Hỷ ngồi xuống sô pha, Lãnh Tử Thần lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước, đưa vào tay cô một chai. Cô nhận lấy, chưa uống ngay.
- Không bỏ thuốc đâu. – Anh ngửa đầu uống chai nước trong tay mình. Lâm Ấu Hỷ bối rối cười, dường như anh đoán được cô đang nghĩ gì, nên cô cũng mở nắp chai, uống từng hớp nhỏ.
Lãnh Tử Thần đặt chiếc chai đã uống sạch lên bàn, rồi lên gác, tiếng bước chân lộc cộc trên cầu thang. Lâm Ấu Hỷ một lần nữa nhìn chung quanh căn hộ, xa hoa đến gần như lạnh lẽo, cửa sổ lớn trổ tới tận mặt sàn, rèm buông dày màu đỏ lửa, bên ngoài ô cửa là ánh đèn lung linh của thành phố. Căn hộ này vị trí rất đẹp, có thể nhìn thấy trọn vẹn cả tòa nhà Đông Phương Minh Châu và Kim Mậu đồ sộ, cũng như khi trời âm u vẫn có thể trông thấy thấp thoáng những kiến trúc lớn ấy.
Cuộc sống của người có tiền thật thư thái, Lâm Ấu Hỷ nghĩ đến mẹ. Mẹ chắc chắn vì đam mê cuộc sống vật chất như thế này nên mới đành lòng vứt bỏ mình và bố, đến thành phố này, đem tuổi thanh xuân đổi lấy giấc mộng cho bản thân. Lâm Ấu Hỷ đến bên cửa sổ, ngón tay chầm chậm lướt trên song cửa sạch bong. Mẹ ơi, hiện tại mẹ sống tốt không, cuộc sống vật chất đầy đủ chứ, nó khiến mẹ được vui vẻ không? Trong lòng mẹ có chỗ nào dành cho Lâm Ấu Hỷ nhỏ bé, có chỗ nào dành cho bố suốt cuộc đời chỉ yêu mẹ không?
Cô áp trán vào lớp kính lạnh lẽo, nghẹn ngào, mỗi khi cảm giác mình đang mắc trong không gian xa hoa của thành phố này, trong lòng cô lại bỗng thấy xót xa đến cô quạnh. Dù là thị trấn Lạc Diệp nhỏ bé hay là Thượng Hải to lớn, bất kể là chốn nào, đều chẳng có một ai, chẳng có một chỗ nào thuộc về cô. Xòe bàn tay, trống trơn sạch bách, không chút nuôi thân. Nếu bây giờ cô mở cửa sổ, nhảy từ tầng mười lăm xuống, sẽ có ai đau lòng vì sự ra đi của cô?
Sẽ chẳng có ai. Cô đành cứ phiêu lạc như chiếc lá lẻ loi trong cõi đời mênh mang này, xưa nay chẳng ai để ý tới sự tồn tại của cô, càng chẳng ai quan tâm tới sự ra đi của cô, tại sao lại tuyệt vọng như vậy, chỉ là tìm không thấy giá trị nào tương hợp với mình thôi chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc