Chương 50: Hoảng hồnEdit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đến giờ cơm trưa, rốt cuộc Tô Nịnh Nịnh cũng nhận được tin nhắn WeChat từ Sơ Lục.
Sơ Lục: [Mình không sao, chỉ là đau bụng kinh thôi, giờ đã xuất viện, không cần lo lắng.]
Tô Nịnh Nịnh: [Không sao thì tốt, làm mình sợ muốn ૮ɦếƭ.]
Tô Nịnh Nịnh: [Mình nghe Lục Viễn Gia gọi điện thoại đến, muốn vay tiền, còn tưởng là xảy ra chuyện gì lớn nữa.]
Sơ Lục: [Anh ta chuyện bé xé ra to mà thôi.]
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, không nên nhắc đến Lục Viễn Gia với Sơ Lục, vì thế nói sang chuyện khác: [Năm mới nhất định phải vui vẻ, lại là một khởi đầu mới.]
[Sơ Lục, phải tự chăm sóc mình đấy.]
Trên khung thoại xuất hiện biểu tượng “Đối phương đang gõ văn bản”, nhưng chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn. Một lúc lâu sau, Sơ Lục mới gửi sang một câu: [Ừ, tân niên vui vẻ, cũng giúp mình chúc chú Bùi một câu.]
Tô Nịnh Nịnh nhìn giao diện đối thoại của cô với Sơ Lục, từ lời nói cảm giác cô ấy không quá thích hợp. Hình như là có gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Tô Nịnh Nịnh cau mày, vừa nhìn điện thoại, vừa đi vào phòng. Cô đứng bên mép giường một lát, nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.
Tô Nịnh Nịnh ném điện thoại lên giường, xoay người vào nhà vệ sinh. Cô vừa mở cửa, một làn hơi nóng ập đến, cô sửng sốt, ánh mắt nhìn vào trong theo bản năng.
Liếc mắt một cái liền thấy được Bùi Cận.
Bùi Cận đang cầm áo tắm dài trên tay, đang choàng lên người.
Tóc anh ướt đẫm, đang còn nhỏ nước, áo tắm dài vừa mới phủ thêm, toàn thân trên dưới, chỉ mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ.
Hô hấp Tô Nịnh Nịnh đình trệ một lát, lập tức lùi ra sau một bước, tay đặt ở then cửa, muốn đóng lại.
“Em xin lỗi.” Giọng Tô Nịnh Nịnh hơi run lên.
Cô không kịp tự hỏi vì sao Bùi Cận lại tắm trong phòng mình. Chỉ là trong nháy mắt đó, ngoài mặt cô bình tĩnh, trong lòng đã sớm nổ tung.
“Tô Nịnh Nịnh.” Bùi Cận gọi tên cô, sắc mặt không chút gợn sóng, thong dong mở miệng.
“Giúp anh lấy một đôi dép lê.”
Trước đó Bùi Cận để dép bông đi trong nhà bên cạnh, không cẩn thận bị nước làm ướt, giờ anh đang xỏ dép nhựa dùng trong phòng tắm.
“À.” Tô Nịnh Nịnh lên tiếng, lập tức xoay người ra ngoài, tùy tiện cầm đôi dép lê. Cô cúi đầu, đặt dép lê sang một bên.
“Từ từ.” Tô Nịnh Nịnh vừa định đi, bị Bùi Cận gọi lại.
“Lại sao nữa?” Tô Nịnh Nịnh thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Em lấy cho anh đôi dép nhỏ như vậy, anh xỏ thế nào được?” Bùi Cận nhìn đôi dép kia, hỏi.
“Chỉ có đôi này thôi.” Tô Nịnh Nịnh rầu rĩ trả lời: “Dép em chỉ nhỏ như thế, tìm đâu ra đôi lớn.”
Ở trong phòng cô, chắc chắn chỉ có dép cô.
“Em còn chưa hỏi anh đấy, sao lại… tắm ở phòng em?”
Một màn Tô Nịnh Nịnh vừa thấy, đúng thật là đã dọa đến cô, nếu không phải phản ứng nhanh, bình tĩnh lại, suýt nữa cô đã hét lên.
“Xuất quỷ nhập thần, dọa ૮ɦếƭ người ta.”
“Phòng cho khách không có nước ấm.”
“Sao phòng cho khách không có…” Tô Nịnh Nịnh nói, ngẩng đầu theo bản năng, ánh mắt vừa nhìn qua, đập vào mắt là da thịt trần trụi.
Mấy lời còn lại đều nghẹn ứ trong cổ Tô Nịnh Nịnh.
Trên người Bùi Cận khoác áo ngủ, chưa thắt. Bình thường tuy anh luôn ngồi văn phòng, nhưng không biết trích thời gian vận động đâu ra, eo vẫn thon, cơ bụng lại săn chắc rõ ràng.
“Anh… anh mặc đồ đàng hoàng đi chứ.” Tô Nịnh Nịnh nói, mặt đỏ bừng.
Bùi Cận càng ngày càng không biết xấu hổ!
“Nhìn thấy em ở đây, liền không muốn mặc nữa.”
Bùi Cận hơi nhếch môi cười, rõ ràng lời này không đứng đắn, nhưng từ miệng anh nói ra, cảm giác rất nghiêm túc. Anh đứng nơi đó, cúi đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, không nói nữa.
“Đêm qua em ở WeChat nói gì?”
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt. Tiếp theo đôi mắt cô lóe lên: “Vậy anh muốn làm sao?”
Từ sau khi thẳng thắn cùng người nhà, ở trước mặt họ, Tô Nịnh Nịnh ngại thân mật với Bùi Cận. Hơn nữa anh ở phòng cho khách dưới lầu một, đã liên tục vài ngày, Bùi Cận không ôm được cô.
Đêm qua trước khi ngủ, Tô Nịnh Nịnh và Bùi Cận nói chuyện phiếm trên WeChat, Tô Nịnh Nịnh nói, sắp qua năm mới, sẽ tặng quà mừng năm mới cho anh.
Ánh mắt Bùi Cận u ám.
Anh cúi người xuống, hơi nóng khi vừa tắm gội xong đến gần, Tô Nịnh Nịnh nhắm hai mắt lại theo bản năng. Ngón tay nhẹ nhàng túm áo tắm dài trên người Bùi Cận, chưa thắt lại.
Bên tai vang lên giọng nói ép thật thấp của anh: “Nịnh Nịnh của anh, tân niên vui vẻ.”
Tô Nịnh Nịnh là người đầu tiên đón sinh nhật cùng anh, bây giờ còn là người đầu tiên cùng đón năm mới của nhau.
Sau này sẽ có càng có nhiều ngày như thế. Mỗi một ngày, anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Tô Nịnh Nịnh trợn mắt, trên mặt dần dần nở nụ cười, nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng cắn vành tai Bùi Cận, cười nói: “Chú Bùi, tân niên vui vẻ.”
Cắn xong, dường như cô còn có vẻ thích chí.
Chỉ cho phép anh đùa giỡn cô, không cho phép cô trêu lại sao?
Tô Nịnh Nịnh xoay người, bước chân cử động, định đi. Nhưng một bước còn chưa bước được, đã bị Bùi Cận đưa tay ngăn lại, đè sau gáy, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
“Bùi Cận, anh…” Tô Nịnh Nịnh muốn nói, đưa tay đẩy anh, nhưng lời nói còn chưa nói hết, lực của Bùi Cận lại càng mạnh hơn.
Một khi Bùi Cận bắt đầu giở tính ngang ngược, Tô Nịnh Nịnh căn bản không chống đỡ được.
Hơi thở của cô yếu dần đi, Bùi Cận mới buông ra, giọng khàn khàn: “Quà năm mới.” Nói xong, trong cổ họng anh phát ra một tiếng hừ nhẹ. Âm thanh này như đang cười nhạo Tô Nịnh Nịnh.
Cô làm sao cũng không đấu lại anh.
Tô Nịnh Nịnh khẽ cắn môi dưới, cảm thấy đau. Cô không cam lòng yếu thế, ánh mắt bướng bỉnh, hôn lên Bùi Cận.
Khóe môi Bùi Cận nhếch lên.
Đúng như dự đoán, thực hiện được.
Đúng là Tô Nịnh Nịnh rất dễ bị chọc giận.
Bùi Cận bất động, mặc cho cô làm càn.
Tô Nịnh Nịnh đột nhiên cảm giác không đúng, cô dừng lại, bỗng nhiên đẩy Bùi Cận ra, mắng: “Lưu manh, đồ lưu manh!”
Cảm giác nong nóng trên đùi anh dọa Tô Nịnh Nịnh sợ không nhẹ, lúc ấy giống như một con thỏ trắng bị chấn kinh, lập tức chạy đi.
Còn nhân tiện đóng cửa lại.
Qua một lát, bên trong lại vang lên tiếng nước.
Tô Nịnh Nịnh bình tĩnh lại, vào phòng, nhìn anh vẫn đang ở phòng tắm, không khỏi đi qua, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Tắm.” Giọng nói trầm thấp của Bùi Cận vang lên.
“Không phải anh vừa tắm sao?” Tô Nịnh Nịnh tò mò.
“Không còn cách nào… Phải tắm thêm nước lạnh.”
“…”
Mặt Tô Nịnh Nịnh lộ vẻ thẹn thùng, lùi ra sau hai bước, nhỏ giọng nói: “À, vậy anh cứ từ từ.”
...
Kỳ nghỉ qua đi, Tô Nịnh Nịnh cùng Bùi Cận về thành phố Lịch trước thời gian.
Thật ra một tuần nữa mới đến khai giảng, nhưng Lâm Tương Nghi lại bay đến Australia, Tô Trường Bách cũng bận rộn chuyện công ty.
Tô Tranh về cùng họ.
Vừa lên máy bay, Tô Tranh ngồi xuống bên cạnh Bùi Cận, bắt đầu huyên thuyên với anh.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Cận tự hỗ trợ cho Tô Tranh, sức lao động miễn phí mang đến cho anh ấy không ít chỗ tốt, miệng Tô Tranh đã sắp nhếch đến mang tai.
Hiện giờ thái độ của anh ấy với Bùi Cận càng lúc càng tốt, đã sắp vượt qua cô em gái ruột Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, nghe cả một đường, cuối cùng thật sự không nhịn được, duỗi tay kéo tay Bùi Cận.
Cô nhích lại gần cánh tay Bùi Cận, nhìn Tô Tranh, nhướng mày nói: “Em muốn ngủ, không cho anh nói chuyện.”
“Anh còn có…” Tô Tranh chưa kịp dứt lời, Bùi Cận đã “suỵt” một tiếng, chen ngang.
“Nịnh Nịnh buồn ngủ, chờ xuống máy bay rồi nói.” Nói xong, Bùi Cận nhích lại gần Tô Nịnh Nịnh, để cô nằm thoải mái hơn một chút.
Tô Tranh chỉ có thể nằm yên tại chỗ của mình. Anh ấy cảm thấy hiện giờ mình quá đáng thương.
Rời khỏi nhà, cẩn trọng gây dựng sự nghiệp không nói, tổn thất một cô em gái, lúc này càng quá đáng hơn… Còn phải bị nhồi thức ăn cho chó mỗi ngày.
Xuống máy bay, Tô Nịnh Nịnh cùng Bùi Cận về nhà anh, bên ngoài có xe tới đón.
Lúc chuẩn bị đi, Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Tô Tranh: “Anh ở đâu? Vẫn là nhà Lục Viễn Gia à?”
Hình như trước đây cô nghe Lục Viễn Gia nói, nhà anh ta đã khóa hết thẻ của anh ta.
“Hiện giờ ngay cả bản thân cậu ta cũng khó bảo toàn.” Tô Tranh hừ lạnh một tiếng. Ai kêu ngày nào cũng cãi nhau với người nhà, bây giờ ầm ĩ đến nước này, khóa tất cả thẻ lại, không xu dính túi.
“Vậy giờ anh ở đâu?” Tô Nịnh Nịnh không khỏi hơi lo lắng, liền hỏi một câu.
“Đương nhiên là đến công ty.”
Nơi Tô Tranh gây dựng sự nghiệp, nói là công ty, thật ra chỉ là một phòng làm việc, vừa xử lý công việc được, vừa có thể phân ra làm một phòng ngủ.
Rất tiện, cũng xem như thoải mái.
“Sao?” Tô Tranh nhìn Tô Nịnh Nịnh hơi nhíu mày, cười nói: “Hay là em thu lưu anh!”
“Không có khả năng.” Tô Nịnh Nịnh quyết đoán từ chối.
Cô không muốn ngày nào cũng có người cãi nhau đánh nhau với cô, như vậy cô sẽ tức ૮ɦếƭ.
Nói xong cô xoay người định đi. Mới đi một bước, Tô Nịnh Nịnh lại nghĩ đến cái gì, dừng chân, do dự, quay đầu lại nhìn Tô Tranh.
“Tô Manh Manh, với trình độ của anh, đừng quá liều mạng.” Tô Nịnh Nịnh nói: “Anh không nghỉ ngơi đàng hoàng, cứ làm việc mãi rồi đần luôn, sau này đừng mong em nuôi anh.”
Quả thật gần đây anh ấy làm việc rất năng suất, bước đầu gây dựng sự nghiệp, lại muốn làm ra thành tích cho bản thân, cho nên cứ liều mạng nỗ lực.
Tuy thoạt nhìn ngoài mặt anh ấy luôn lông bông, dường như chuyện gì cũng không thèm để ý. Nhưng từ một bụng mẹ mà ra, anh ấy thế nào, nghĩ gì, muốn làm gì, Tô Nịnh Nịnh sao có thể không biết.
“Được.” Tô Tranh đưa tay, xoa đầu cô, cười nói: “Em đột nhiên quan tâm anh, sẽ làm anh hoài nghi đầu em bị lừa đá.”
“Anh có thể để mình xảy ra chuyện sao?” Tô Tranh nói xong, đột nhiên vỗ nhẹ bả vai Tô Nịnh Nịnh, cười nói: “Gia sản nhà họ Tô nhiều như vậy, anh không thể để em một mìmh thừa kế được.”
Quả nhiên miệng anh ấy chẳng nói được lời hay.
Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi với anh ấy, sau đó hất cái tay trên vai đi, nói: “Anh hai mươi ba tuổi rồi! Đừng chờ đến khi mắt mờ rồi vẫn chưa có bạn gái.”
“Không vội.” Tô Tranh đáp, nhìn Bùi Cận, cười nói: “Không phải vị này ba mươi tuổi mới có bạn gái sao?”
Anh ấy mới hai ba, gấp cái gì?
“Ba mươi tuổi thì sao? Anh sẽ không may mắn như anh ấy, có thể gặp được bạn gái tốt như em.”
Tô Nịnh Nịnh hừ nhẹ một tiếng, khen mình không hề ngượng miệng.
“Có một người bạn gái như em, là không may mới đúng.” Tô Tranh cười càng vui vẻ hơn, cúi người xuống, nhìn vào mắt cô, con ngươi đầy ý cười.
“Nịnh Nịnh đại tiểu thư của anh.”
Tuy Tô Tranh nói móc cô, nhưng trong lời nói ngập tràn yêu chiều.
“Chú Bùi, chú tự cầu nhiều phúc đi.” Tô Tranh ngồi dậy, để lại một câu, kéo vali đi.
Tô Nịnh Nịnh nhìn theo bóng dáng anh ấy, không khỏi trừng mắt một cái.
Bùi Cận nhìn hai anh em họ cãi nhau, cười một tiếng, giữ chặt tay Tô Nịnh Nịnh.
“Bạn gái tốt của anh, chúng ta về nhà thôi.”