- Chồng ơi! Hai chúng ta chơi chốn tìm đi, nếu anh tìm thấy em, em sẽ ly hôn.
Cô nói với hắn.
- Vô vị! Trẻ con!
Hắn trả lời.
Một ngày đẹp trời khác nữa!
-Chồng ơi, em đói rồi anh nấu cho em ăn đi!
Nhã Tịnh Ân dùng ánh mắt long lanh như nước cầu xin hắn, kèm theo là một nụ cười tựa như thiên thần bé con đang đói bụng chờ mẹ cho ăn.
Hành động đáng yêu ấy không được coi là ngây thơ hay đáng yêu đối với hắn, hắn nhếch mép khinh bỉ.
- Lớn rồi, tự nấu!
- Chồng ơi em bị dao cắt tay rồi, máu! Máu chảy nhiều lắm.
- Tự băng, tự bôi thuốc.
Thế đấy, từ khi lấy nhau hắn luôn lạnh nhạt như thế với cô, luôn tạo khoảng cách giữa hai người. Không cho cô lại gần cũng không muốn cô làm vợ hắn. Vì sao ư!? Đơn giản thôi, cưới cô là bất đắc dĩ!
- Chồng ơi! Anh vui không? Khi Nhu Nhi trở về đây sống.
Cô hỏi hắn khi biết tin người bạn thân nhất của cô cũng chính là người hắn yêu nhất sắp từ nước ngoài trở về, cô ta là bạn thân của cô vậy mà ngay cả khi bị bán đứng mà mình cũng không biết.
- Vui! Rất vui.
Hắn trả lời, lời nói của hắn rất dịu dàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chờ đợi và hạnh phúc. Nụ cười ấy không bao giờ nở hoa khi bên cạnh cô! Thay bằng nụ cười nở hoa của hắn thì chính là khuôn mặt lạnh lùng ghét bỏ mỗi ngày hắn giành cho cô bao lời nói cay độc và sỉ nhục, nhưng một lòng son sắt vânx yêu hắn! Vẫn muốn bên hắn! Chỉ cần có hắn là đủ rồi, hắn không yêu cô thì cô sẽ để thời gian khiến hắn yêu cô! Cũng giống như ngôn tình vậy!
- Làm sao đây em có bảo bối rồi!
Tay cô xoa xoa vùng bụng phẳng lì, ở nơi đó có một bảo bối! Ở nơi đó có một sinh mệnh nhỏ bé đang phát triển. Vô cùng thiêng liêng và hơn hẳn sự hạnh phúc ngập tràn là bảo bối của cô và hắn.
- Shit~ hắn tức giận đứng dậy đạp đổ chiếc ghế sofa đơn màu sữa ở phòng khách ngay gần hắn có một tách cà phê cũng bị hắn làm đổ hết. Tiếng ghế đổ kèm theo tiếng vang trong của chiếc cốc cà phê khiến cô giật mình. Mọi người làm trong nhà cũng giật mình buồn bã lắc đầu.
Có mấy người làm đã rơi lệ! Làm thế nào đây? Thiếu phu nhân của họ thật đáng thương quá đi! Cho dù là thế nào đi nữa chuyện tốt hay chuyện sấu cũng phải bị ђàภђ ђạ sao!?
- Tôi bảo cô uống Tђยốς קђá tђคเ cô lại không uống!?
Hắn tức giận đi đến chỗ cô đứng, vung tay tát một cái!... Rồi lại một cái đến khi cô không còn sức lực ngã phụp xuống đất, tay bị đè lên mảnh vỡ sắc nhọn của chiếc cốc thủy tinh cà phê. Một dòng máu đỏ chảy rất nhiều giữa vùng cốc vỡ.
Anh thật tàn nhẫn! Chẳng lẽ sự sống đối với hắn lại không quan trọng đến thế ư!? Tại sao hắn lại không hạnh phúc và vui mừng khi nghe tin cô mang trong mình dòng máu của hắn lại tức giận đến thế? Chẳng lẽ đứa bé này không quan trọng với hắn!? Nhưng với cô nó là cả một sinh mạng, là sự sống của cô!
Cho dù thế nào đi chăng nữa, mọi chuyện có thế nào cô vẫn sẽ là một cây đại thụ mọc giữa vùng đất cằn cỗi bảo vệ con mình.
- Phá! Tôi cho cô hai ngày để phá đứa trẻ này!
Hắn lạnh nhạt phun ra từng chữ lại lần nữa như giông bão ùa về.
- Không! Không được! Anh không yêu em thì anh cũng phải yêu con mình chứ, anh không yêu em thì em cũng không sao nhưng tại sao!?
Nước mắt rơi trên khuôn mặt diễm lệ đầy đau khổ, bàn tay rướm máu giờ đã là một mảng đỏ chói mắt dưới tay cô nhưng cô không hề để ý, cũng không hề thấy đau bằng trái tim cô lúc này!
- Cô không có tư cách mang thai con của tôi! Một người phụ nữ vô liêm sỉ, ác độc như cô cũng xứng đáng ư!? Nằm mơ rồi!
Đây chính là lời nói của một người mà cô đã yêu thương thật lòng ư!? Thật là thất vọng! Hắn vẫn như cũ tức giận quát cô, đôi giày đi trong nhà của hắn bước gần tới chỗ tay đang chảy máu!... Từ từ tiến lại gần và giẫm lên bàn tay gầy yếu của cô! Lại lần nữa vết thương càng ùa về, vết máu cũng chảy nhiều hơn đau đớn vô cùng.
Ngôi biệt thự to lớn tràn đầy sự âm u lạnh lẽo! Ở nơi đây không bao giờ thấy được hạnh phúc, cũng không thấy được nụ cười nở trên môi Nhã Tịch Ân lần nào! Vì mỗi ngày đều như địa ngục. Từ lời nói mỉa mai, ђàภђ ђạ thể xác lẫn tinh thần. Hắn vô tư giẫm lên bàn tay trắng nõn gầy yếu của Nhã Tịch Ân như thể giẫm nát một chiếc vỏ chuối vậy! Máu lạnh! Hắn mới vô sỉ, độc ác biết bao! Không lời nào so sánh nổi với một con mãnh thú... Vì bây giờ hắn còn đáng sợ hơn cả một con mãnh thú.
Vì sao ư!? Vì người hắn yêu nhất, mới chính là người sau này đẻ con cho hắn... Chỉ cô ấy mới xứng đáng, còn cô Nhã Tịch Ân chỉ là không xứng được với người làm của hắn!
Bắt buộc lấy cô ta! Ngay từ đầu hắn là bị ép buộc mới phải cưới Nhã Tịch Ân về.
Không khí đáng sợ đến tột cùng, vài người làm đã khóc thút thít vì cảnh tượng ngược đãi này của thiếu gia quá tàn khốc và vô tâm. Nhưng cô gái nhỏ bé Nhã Tịch Ân đã lâu đi những giọt nước mắt vô vị ấy, không hề khóc thành tiếng, nếu bây giờ mềm yêú ai sẽ bảo vệ bảo bối của cô đây? \\\'\\\'Con à! Con ngoan, yên tâm đi mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, con ngoan nhé\\\'\\\' trong lòng thầm nói với hình hài nhỏ bé, từ trong sâu thẳm chắc hình hài ấy đã nghe thấy lời mẹ nói mà không hề đạp hay làm mẹ phải đau!
Tiếng giày cao gót từ ngoài vọng ra, ả ta vui vẻ bước vào vui vẻ xà vào Ⱡồ₦g иgự¢ chắc rắn của hắn mà mỉm cười dịu dàng, khi nhìn qua Nhã Tịch Ân lại nở nụ cười khinh bỉ chế diễu.
- Lãnh Đình! Em mang thai bảo bối chúng ta đã 2 tháng rồi.
Bàn tay nhỏ bé của cô ta khẽ xoa xoa vùng bụng phẳng lì, nói với hắn. Hắn nghe xong khuôn mặt tức giận liền trở nên ôn hoà từ ánh mắt có thể thấy là sự hạnh phúc vô bờ bến! Hắn bế ả ta lên xoay xoay vòng còn cười rất tươi.
Khi cười để lộ hàm răng khểnh trông thật hiếm thấy nụ cười ấy.
- Thật không!? Cảm ơn em bảo bối...
Hắn hôn lên mái tóc vàng hạt dẻ của cô ta. Mà quên rằng có một ánh mắt đau khổ luôn dõi theo từng cử chỉ hành động sắc thái khuôn mặt của hắn.
Lại một bảo bối xuất hiện! Một bảo bối giống như mẹ nó không được yêu thương, một bảo bối như mẹ nó được yêu thương! Mà người được yêu thương không phải là Nhã Tịch Ân đáng thương.
\\\'\\\'Bảo Bối à! Mẹ phải làm sao đây!?\\\'\\\'
"Phải làm sao khi cha con không hề yêu con! Mà lại yêu bảo bối của cha và ả ta hơn\\\'\\\'
\\\'\\\'Nghe này bảo bối! Con ở trong đó phải ngoan nghe lời mẹ nhé! Chỉ cần mẹ thương là đủ phải không con\\\'\\\'
Thân hình nhỏ bé! Cô vẫn ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, nghe tiếng cười hạnh phúc của hắn và ả, bàn tay xoa xoa bụng thầm nói chuyện với con, và nụ cười giễu cợt bản thân mình quá ngu ngốc!
Màn đêm ở biệt thự giờ đây có ba nhân vật chính, hai người cùng một tâm trạng vui vẻ đến đâu, thì người còn lại là Nhã Tịch Ân lại đau đớn tột cùng đến đấy!
Ngày mai chỉ cần Nhã Tịch Ân này còn sống cô vẫn sẽ là một cây đại thụ mọc giữa vùng đất khô hạn cằn cối bất chấp bảo vệ con mình.
\\\'\\\'Bảo bối ngoan của mẹ!\\\'\\\'
Tịch Nhã Ân không hề hay biết rằng người đàn ông mà cô yêu say đắm đang âm mưu kết thúc đi kết tinh tình yêu của họ. Hắn muốn Gi*t ૮ɦếƭ đứa bé trong bụng cô, hiển nhiên là ngay lúc này đây hắn cầu cô sẽ biến mất mãi mãi.
Lãnh Đình tắt điện thoại, trên tay là điếu thuốc đang hút dở, làn khói trắng hoà với không khí vô cùng ngột ngạt. Khuôn mặt lạnh lùng đến vô tận, từ lúc mới là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi hắn đã có suy nghĩ của riêng mình, người sinh ra đã ở vạch đích như hắn muốn gì chẳng được? Chỉ cần vung tiền ra một cái là chuyện sai cũng thành đúng, người không vừa ý chỉ cần một câu là có thể khiến người đấy vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của hắn.
Huống chi là một người phụ nữ ham hư vinh, người phụ nữ giả tạo Tịch Nhã Ân kia?
Người hắn yêu là Hạ Nhu, tuyệt đối không thể là ai khác. Cũng chỉ có Hạ Nhu mới có quyền sinh con cho hắn. Hắn không muốn cô ấy sẽ phải sống trong lo sợ, trong buồn tủi.
Người hắn yêu chỉ có một, muốn sinh con cho hắn cũng chỉ mình Hạ Nhu mới có quyền đấy.
Vứt điếu thuốc trên tay vào thùng rác bên cạnh, hắn nhấc bước đi đến phòng bệnh của Hạ Nhu.
Qua khe cửa Hạ Nhu nghe được những gì Lãnh Hàn nói với thư kí, trong lòng cô ta như có hàng ngàn pháo hoa nở rộ. Tốt lắm, vậy là tiện nhân Tịch Nhã Ân kia không còn gì để uy Hi*p cô ta nữa
Vẻ mặt cô ta vô cùng hả hê, nghĩ đến cảnh tượng Tịch Nhã Ân mất đi đứa con trong bụng sẽ đau đớn như nào, chắc chắn sẽ không thiết sống nữa. Như vậy cũng tốt, một mình cô ta sẽ một bước lên mây, trở thành phu nhân nhà họ Lãnh.
Mắt thấy Lãnh Đình về phòng bệnh cô ta nhanh chân chạy về giường bệnh, giả vờ nằm xuống giường. Ngước đôi mắt nai to tròn ngập nước hướng đến phía ngoài cửa. Thấy Lãnh Đình lập tức giang đôi tay đòi ôm
Lãnh Đình vẻ mặt lạnh nhạt bước đến bên cạnh vuốt tóc sau đó ôm lấy cô ta, đặt một nụ hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cô ta.
Hạ Nhu vô cùng đắc ý
Tịch Nhã Ân, cô nhìn xem. Anh ấy chỉ yêu tôi mà thôi!
Bạn nhìn mà xem, trên đời này có thứ tình yêu nào là tuyệt đối không?
Chua chua, ngọt ngọt, đăng đắng ai ai cũng đều phải nếm thử một lần. Kết quả, dư vị thì thuộc về những người hạnh phúc. Yêu nhiều hơn, nỗi đau lại càng nhiều!
Lúc này Tịch Nhã Ân đang đứng ngoài cổng bệnh viện, nhìn dòng người tấp nập đi rồi lại đến. Cô khẽ vuốt bụng mình, cô phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi dưỡng bảo bảo. Khi con sinh ra, mặc dù không có bố nhưng cô sẽ vừa là mẹ, vừa là bố của nó. Tuổi thơ của cô vắng bóng tình yêu thương của gia đình, cô không muốn con mình sẽ nếm trải cảm giác đó, cảm giác cô độc, tự ti, đau đớn, tủi thân. Cô nghĩ chỉ mình cô giữ lại là được rồi.
Đứa bé xứng đáng được yêu, được thương. Nó vô tội, nhưng bố nó không nghĩ thế!
Thu lại dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu, cô lấy điện thoại ra gọi đến văn phòng của Lục Viễn Sâm, mặc dù anh không cho cô phương thức liên lạc, anh nói anh sẽ trở về tìm cô sau. Nhưng cô đã tự lên mạng tìm kiếm tên anh, trên đấy có số điện thoại liên lạc với văn phòng Lục Thị
Cô muốn thư kí chuyển lời cảm ơn đến anh, và nói rằng bản thân sẽ trả hết tiền viện phí cho anh. Cô không muốn nợ anh gì nữa.
Lục Viễn Sâm là một người đàn ông tốt, một người đàn ông mà cô nghĩ cả đời này không nên đến gần cô, cô sợ mình sẽ kiếm thêm phiền phức cho anh, hôm qua trong lúc mê man cô nghe thấy lời anh thì thào và cả ánh mắt dịu dàng ấy, lúc đấy cô đã hạ quyết tâm phải khiến anh không để ý đến cô.
Một người đàn ông tốt như thế, còn cô, ngu ngốc yêu người không yêu mình. Trải qua bao nhiêu chuyện cô có thể mơ hồ đoán được Lục Viễn Sâm có ý với mình.
Nhưng không thể như thế được
Cô không thể kéo anh theo.
Lan man suy nghĩ, Tịch Nhã Ân giật thót khi nhìn thấy mình đã đứng giữa đường, chẳng biết cô đã đi mà không để ý, nhìn bốn phía đều là xe cộ tấp nập. Tiếng còi xe inh tai nhức óc một lần lại một lần ấn cò. Bất mãn với cô gái không biết từ đâu chui ra này.
Cô cố gắng chạy băng qua đường, nhưng ngay lúc đó một tiếng hét từ xa vọng đến, chỉ thấy một chiếc xe máy lao tới như bay, đến trước mặt cô
Tịch Nhã Ân đứng hình, chiếc xe ấy cố tình đâm cô. Bàn chân như có sức mạnh vô hình, theo bản năng ôm lấy bụng mình, nhảy lên một cái rồi khiến cho cả người lăn ra đường. Chỉ có như vậy mới bảo vệ được đứa bé, một khi chiếc xe ấy đâm trúng cô sẽ khó mà đoán được có nghiền nát cô không.
Ngay khi nằm dưới đất cô thấy người lái xe thầm kêu \'\' shit\'\' một cái, hắn ta nghiễn răng rồi phóng xe rời đi.
Vừa rồi may mà cô nhanh chân, không thì bây giờ đã nằm trên vũng máu rồi
Bụng ẩn ẩn truyền đến cơn đau, cô nhìn xuống dưới chân mình. Bên dưới đầy máu...
Tịch Nhã Ân sợ tái mặt, vừa nãy vì lăn ra khỏi đường lúc chạm đất có chút mạnh.
Cô run run cầm chặt điện thoại, cầu cứu những người đi đường xung quanh. Mọi người đều đến vây quanh cô, lo lắng chuẩn bị đưa cô vào bệnh viện.
Nhìn xuống vũng máu dưới chân mình, cô run run ôm bụng
\'\' Bảo Bảo, đừng có chuyện gì nha, nhất định phải bình an \'\'
\'\' Vợ, sao em lại bất cẩn như thế \'\'
Bất chợt một giọng nói lạnh nhạt truyền tới, Tịch Nhã Ân mở to mắt nhìn Lãnh Đình bước gần tới đây. Sao hắn lại ra đây làm gì? Có ý gì?
mọi người xung quanh bàn tán xôn xao: mau mau, đưa vợ anh vào viện nhanh lên, chảy máu nhiều quá.
Cô sợ hãi hét lên \'\' không, anh đừng lại đây, đừng lại gần tôi \'\'
Lãnh Đình tỏ vẻ lo lắng khôn nguôi, nhẹ giọng
\'\' Vợ ngoan, đừng giận anh, nào, nào về bệnh viện với anh \'\'
Ngay khi đang định đi mua đồ ăn cho Hạ Nhu hắn đã nghe điện thoại bên kia báo không thành công khiến Tịch Nhã Ân sẩy thai. Hắn đã tức giận nghiến răng nghiến lợi
Xem ra phải để hắn ra tay rồi
\'\' Vợ ngoan nào, đi bệnh viện với anh \'\'
Trước sự dịu dàng của hắn Tịch Nhã Ân vừa đau vừa ghê tởm.
\'\' không, hắn ta không phải chồng tôi \'\'
\'\' Em nói gì thế, anh sẽ đau lòng lắm \'\'
Trước sự cãi vã này, những người đi đường bực bội
\'\' mau đưa vợ anh đi bệnh viện nhanh đi, chậm nữa là ૮ɦếƭ đấy\'\'
Không có ai để ý vì nghĩ rằng chuyện vợ chồng cãi nhau, cô gái giận dỗi không nhận chồng mà thôi.
Nhưng Tịch Nhã Ân thì không như vậy. Hắn đã Ϧóþ cổ muốn Gi*t ૮ɦếƭ cô, đột nhiên dịu dàng như vậy, là muốn...
Bất ngờ, Lãnh Đình áp sát vào tai cô, hắn nói nhỏ.
\'\' Đừng mong chạy thoát, đứa bé nhất định phải...૮ɦếƭ\'\'