\'\' Tịch Nhã Ân, anh đến rồi. Anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi nữa đâu ’’
\'\' Anh sẽ khiến hắn phải trả giá, bằng mọi cách anh sẽ khiến hắn sống không bằng ૮ɦếƭ \'\'
Lục Viễn Sâm nhìn cô gái còn đang hôn mê nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay anh. Nhợt nhạt, xanh xao đến đau lòng
Giọng nói ngọt ngào của người con gái trước mặt lại vang lên ở trong hồi ức. ngọt ngào, diễm lệ không gì sánh được. Nhưng cũng xa vời khiến anh chẳng thể nào bắt lấy, thậm chí ngay cả lời tỏ tình còn chưa nói cô đã gửi thiệp mời cho anh, mời anh đến dự hôn lễ của mình.
Anh nhận được thiệp mời của cô từ nước ngoài, không dám tin lập tức gọi lại hỏi Tịch Nhã Ân. Giọng nói vui vẻ từ đầu giây bên kia truyền tới
\'\' Anh Viễn Sâm, anh nhận được thiệp mời của em chưa? Cuối cùng thì em cũng lấy được anh ấy rồi, anh nhất định phải tới dự đấy nhé \'\'
Anh đã hỏi cô rằng \'\' Hắn có đối xử tốt với em không? \'\'
\'\' Hiện tại anh ấy không có ý gì với em, nhưng em tin rằng sống với nhau lâu ngày anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý thôi \'\'
\'\' Anh Viễn Sâm, anh nhớ mang theo bạn gái về nước nhé. Nhưng anh có bạn gái chưa đấy? Em rất nóng lòng gặp chị dâu nha \'\'
Lục Viễn Sâm cười chua sót
\'\' Nhóc con chưa hiểu chuyện, anh làm gì có bạn gái? Người anh yêu thầm sáu năm lấy chồng rồi \'\'
Đúng thế, cô lấy chồng rồi!
Ngày hôn lễ của cô anh không tới dự, anh sợ tình cảm sáu năm của mình bị tổn thương thêm lần nữa... Anh sợ bản thân sẽ kích động ςướק cô dâu khỏi lễ đường! Anh sợ nhìn thấy cô và hắn hạnh phúc
Thế rồi sau tất cả kẻ tổn thương nhất chính là kẻ yêu nhiều hơn... Cuối cùng kẻ nhu nhược như anh chẳng nhận lại được gì, chỉ biết âm thầm đứng đằng sau nhìn theo cô. Chịu đựng khó chịu trong lòng nhìn cô bị đỗi đái lạnh nhạt, bị ђàภђ ђạ đến xanh
Nhìn Tịch Nhã Ân ngay trước mặt mình Lục Viễn Sâm không kìm được nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, nắm thật chặt...
Cũng giống như buổi tối ngày hôm ấy... Không rời xa
\'\' Cốc ... Cốc ... Cốc \'\' tiếng gõ cửa vang lên, Lục Viễn Sâm thu hồi tầm mắt
\'\' Vào đi \'\'
Trạch Vũ từ ngoài đi vào, mái tóc màu vàng óng cà lơ phất phơ vẫy tay
\'\' Cậu, cháu của cậu tới rồi đây \'\'
Lục Viễn Sâm liếc anh ta một cái ngắn gọn nói
\'\' Nói việc chính \'\'
Trạch Vũ bĩu môi, không biết ông bà ngoại sinh ra bố mẹ anh và cậu là chị em ruột thế nhưng anh và người cậu này tính cách lại trái ngược nhau hoàn toàn.
\'\' Cậu nên tập cách nói chuyện nhiều lên, mặn mà lên. Nếu không làm sao theo đuổi được Ân Ân a? \'\'
Chưa kịp nói câu tiếp theo đã nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lục Viễn Sâm thì rụt cổ cười hì hì
\'\' Được rồi, không đùa nữa. Cháu nói chuyện chính là được chứ gì \'\'
\'\' Cháu đã bí mật mua chuộc cổ đông của Lãnh thị, phần lớn họ đều bán đi với số lượng tiền gấp năm lần. Hiện tại chúng ta đã mua được 48% cổ phần Lãnh thị \'\'
\'\' Bên công ty con nước ngoài cháu đã phân phó người đi thăm dò, giống như cậu suy đoán 80 % vật liệu của họ không đảm bảo chất lượng, rất dễ hỏng và rò rỉ \'\'
Không ngoài dự đoán của Lục Viễn Sâm, anh kẹp điếu thuốc trong tay. Trầm tư đưa lên miệng hút, làn khói trắng bay lên tan vào không khí
\'\' Trong đêm nay cổ phiếu Lãnh Thị sẽ tụt dốc không phanh, cháu về Lục Thị xử lý tiếp việc còn lại đi \'\'
\'\' Cho cháu 3 ngày bằng mọi cách để thu mua Lãnh Thị \'\'
Tàn thuốc bị rỉ xuống đất, Lục Viễn thâm vứt vào thùng rác
Dứt khoát, thâm độc không cho cháu trai mình một đường lui
Trạch Vũ \'\'...\'\'
" Xin tuân lệnh \'\'
Nói đùa chứ mấy năm nay anh đi theo cậu mình học hỏi, nhìn cậu hô mưa gọi gió trên thương trường đã quen. Anh biết rõ tính cậu mình, một khi đã tin tưởng cùng tín nhiệm ai sẽ giao toàn bộ công việc cho người đó làm
Trạch Vũ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ. Tịch Nhã Ân vẫn chưa tỉnh, anh nắm lấy tay cô khẽ vuốt nhẹ
\'\' Anh theo đuổi lại em một lần nữa có được không ? \'\'