Vừa bị người khác ôm lấy, Lạc Tiểu Hòa đã ngửi được mùi vị quen thuộc.
Nhàn nhạt mùi thuốc lá, nước hoa thanh nhã, còn có. . . . . . Mùi vị thuộc về anh!
Cô không thể tin được, chỉ sợ là mộng, nhắm chặt không dám mở mắt, mặc cho anh dẫn mình vào một gian phòng nhỏ. Anh gọn gàng đá cửa, xoay người đè cô ở trên ván cửa, bàn tay ngay sau đó nâng lên khuôn mặt hình trái xoan khéo léo, chuyên chú nhìn cô.
Trong phòng rất tối, nhưng rèm che cửa sổ sát đất khổng lồ cũng không buông xuống, nhờ vào ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua, anh dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt người trong иgự¢.
Thật ra vừa rồi, anh ở một góc khuất đã nhìn cô thật lâu.
Nhìn cô ngồi ngẩn người một mình, nhìn cô buồn bực không vui, không nói được lời nào, nhìn cô bị người con trai khác tán tỉnh, dòm ngó hoặc thèm thuồng. . . . . .
Sau đó anh lại một lần nữa đem cô ςướק đi, vững vàng khóa ở trong lòng mình, khiến ai cũng mơ ước không được. Lúc này, thân thể mềm mại dựa sát vào người con trai, thân thể bền chắc thon dài, bàn tay trắng nõn khoác lên đầu vai anh, nhắm hai mắt, lông mi thật dài khẽ phát run. Anh mặt mũi lạnh lùng, cau mày, tầm mắt nhìn phía dưới, quét mắt qua từng món trang sức, bộ lễ phục trên người của cô.
Y phục thật quá vừa vặn, ôm trọn иgự¢ cô, eo thon linh lung hấp dẫn, cái ௱ôЛƓ ngạo nghễ ưỡn lên căng đầy, hoàn toàn biểu hiện tư thái hình chữ S quyến rũ vô hạn.
Ăn mặc như vậy, muốn cho người nào nhìn? Người con trai giống như oán phụ, oán thầm, nhưng cũng cảm nhận được miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim mất khống chế.
E hèm! Anh vẫn kiên định cho là, ánh mặt trời nhỏ này, trời sanh để đòi tánh mạng của anh đấy!
Mắt chim ưng thâm trầm, bàn tay vuốt ve phần lưng trần lộ ra bên ngoài lễ phục, da thịt mềm mại mát lạnh, xúc cảm vô cùng, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, cúi đầu xuống, trước tiên hãy thuận theo trái tim, hôn một lần cho thật thỏa mãn, những chuyện khác để sau hãy nói!
Nụ hôn của anh kịch liệt không thay đổi, bởi vì vừa rồi mới bộc phát đố kỵ cùng ghen tức, hòa lẫn với Dụς ∀ọηg nóng bỏng nhớ nhung mấy ngày qua, khiến cho anh so với thường ngày nồng nhiệt hơn rất nhiều.
Vừa mới bắt đầu Lạc Tiểu Hòa còn mềm mại theo anh, nhưng một lúc lâu, cô theo không kịp, đầu lưỡi không chỉ có vừa chua xót vừa mềm mại, bị anh dây dưa hung hăng ʍúŧ lấy, còn thêm một trận đau tê dại làm cô rên rĩ khe khẽ, mở mắt, uất ức nhìn người con trai mấy ngày không gặp.
Râu ria không hề cạo, đâm vào chiếc cằm nhỏ trơn bóng có chút đau nhói, hình như hơi gầy một chút, nhưng bởi vì ôm cô, trên cánh tay bắp thịt vẫn phồng lên rất bền chắc.
Trong ánh sáng ảm đạm, đôi mắt như chim ưng kia giống như một đầm nước, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím chặt lại, tựa hồ có chút tức giận.
Đôi mắt thoáng ngấn lệ trong suốt, Lạc Tiểu Hòa hít hít mũi, không nháy mắt nhìn lại anh.
"Gã kia là ai?" Anh cố thấp giọng, ở bên tai cô hỏi, giọng nói có chút hung hăng.
"Không biết. . . . . .." Thanh âm mềm mại pha chút giọng mũi nằng nặng, cô vừa lắc đầu vừa thành thực trả lời, người thanh niên rất thích nói chuyện đó rốt cuộc tên là John Terry hay Gary Grant nhỉ? Cô nhớ không rõ nữa.
Câu trả lời của cô khiến anh đang muốn nổi giận, bất chợt tâm tình trở nên thật tốt, "Mấy ngày nay có nhớ anh không? Hửm? Có nhớ không?" Anh tiếp tục hỏi, há miệng khẽ cắn vành tai trắng muốt, nghe được cô bị đau thấp giọng kêu khẽ, cả người cũng thư thái hẳn.
"Nhớ. . . . . ." Cô thành thật, nói xong lại rơi nước mắt, nức nở, hai cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh chặt chẽ, chỉ sợ anh sẽ biến mất không chịu buông tay.
"Tin anh không?" Anh hài lòng, tiếp tục hỏi.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn đem cô huấn luyện thành Tổng tài phu nhân gì đó, cũng không cần bồi dưỡng cô làm vợ của một kiến trúc sư, trên thực tế mặt trời nhỏ của anh không cần lo lắng gì cả, chỉ cần vui vẻ, cuộc sống không buồn không lo, là đủ rồi!
Mặt trời nhỏ cũng không hiểu, hiện tại đang nức nở đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong иgự¢ anh, gật đầu loạn xạ, vô tình hay cố ý đem nước mắt lau hết trên đường vân áo sơ mi màu đen của anh.
"Em hãy nghe cho kỹ." Anh bất đắc dĩ cười, ở bên tai cô trịnh trọng thanh minh: "‘K&H’ có nghĩa là ‘Kevin cùng Tiểu Hòa’, nó thuộc về hai chúng ta, không hề liên quan đến bất cứ ai!"
Lạc Tiểu Hòa chợt ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy nước mắt, giật mình.
"Mặc dù anh rất thích em ghen vì anh, thế nhưng anh phải nói không có bất cứ cô gái nào có tư cách này, bởi vì. . . . . ." Anh nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trìu mến nói: "Anh chỉ yêu em, Tiểu Hòa, em biết không?"
Anh yêu em.
Chỉ thích em.
Rất thích em.
Mỗi một câu nói, anh liền hôn cô một cái, động tác tuyệt hảo đến mức cô thậm chí quên khóc, chỉ có thể sững sờ nhìn anh, mê muội trong thâm tình của anh, cho đến khi đôi mắt lung linh dần dần có lại sức sống, đôi mắt sáng lấp lánh di chuyển, hiện lên ánh nhìn cảm động không giống với lúc vừa nãy nữa. Trong lòng cô giống như có một con thỏ nhỏ nghịch ngợm đang điên cuồng, không yên tĩnh chút nào, cứ như vậy mà mừng rỡ đến phát điên. Cô thở khẽ một tiếng, nhón chân lên, cô nghiêng về hướng anh, đôi môi cuối cùng cũng giao chung một chỗ, không muốn rời xa nữa.
Cổ Hách Tuyền một tay tuột xuống, siết tại eo cô, tay kia khó nhịn vén cao làn váy cô, lần dò thám hiểm vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ bằng tơ tằm của cô, ôm trọn đôi ௱ôЛƓ mềm mại.
Hỗn loạn hô hấp, ՐêՈ Րỉ mập mờ, còn có thân thể hoàn mỹ nhiệt tình quấn quít chung một chỗ.
Thậm chí ngay cả y phục cũng không cởi, anh nâng đôi chân mảnh khảnh thon dài của cô lên, cô còn chưa kịp hiểu ra, nam căn cứng rắn kích động lấy tư thế đứng liền tiến vào!
"Ngô. . . . . ." Mới vừa xâm nhập vào vẫn chưa kịp thích ứng làm cô giãy giụa một chút, đôi môi anh lại ʍúŧ chặt không buông truyền tới tiếng ՐêՈ Րỉ rải rác nho nhỏ.
Bên trong cô luôn luôn chặt chẽ, ấm áp, anh không dám nhúc nhích chỉ sợ làm tổn thương nơi mềm mại của cô. Cổ Hách Tuyền ẩn nhẫn dục hỏa mãnh liệt, cả người bắp thịt cũng căng thẳng, bàn tay đưa đến chỗ kết hợp của hai người, yêu thương xoa nhẹ.
"Ưm. . . . . ." Cô rên nhẹ, thân thể mềm mại lung linh càng xoắn chặt, tựa hồ có dòng điện từ chỗ anh xoa nắn vọt qua, bị điện giật truyền tới khắp toàn thân, trên trán cũng thấm mồ hôi.
"Bảo bối. . . . . . Buông lỏng một chút, em quá chặt." Anh dịu dàng dụ dỗ, bắt đầu chậm rãi động đậy theo nhịp điệu, dùng đủ cách thương yêu cô, hôn lên xương quai xanh lõm xuống, bầu иgự¢ trắng ngần, ở đầu vai mượt mà in lại dấu vết.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ." Cô khẽ rên, thân thể rất nhanh trực tiếp đáp lại, hoa huy*t càng ngày càng ướƭ áƭ, mềm mại mà chặt trất, bao bọc anh thật thoải mái. Hô hấp trở nên nặng nề, động tác dần dần mạnh hơn, mấy ngày không gặp nhau, toàn bộ sự nhớ nhung tụ lại chỗ kết hợp thật chặt, anh mạnh mẽ rung động, hận không thể đem cô vò nát, cắn, nhấm nháp cô, để cô hòa tan vào máu thịt của anh, để cho cô không thể rời khỏi anh được nữa.
Bị anh xâm chiếm đến tận cùng cô nghẹn nghẹn ngào ngào, phát ra tiếng nức nở, dồn dập mà yếu ớt, cả người mềm yếu vô lực, chân đều đang phát run.
"Bảo bối, mỏi chân sao?" Cổ Hách Tuyền khàn khàn thì thầm, ẩn nhẫn nhiệt lưu trong thân thể muốn phun trào ôm cô, đem hai chân ngọc thon dài quấn lấy hông anh, Dụς ∀ọηg kích động vào sâu hơn, hơi thô lỗ cắm thẳng vào hoa tâm mềm mại, từng phát từng phát nặng nề đâm vào.
"Ừ. . . . . . Ách. . . . . ." Tư thế quá mắc cỡ, cô hơi thấp đầu là có thể nhìn thấy Dụς ∀ọηg của anh tiến vào cô lấp đầy, chìm trong cô như thế nào.
Không dám nhìn nữa, mắc cỡ đỏ mặt, ngay cả bên tai cũng đỏ ửng.
“Thoải mái không? Hửm?" Môi mỏng hôn trán cô thấm đầy mồ hôi, ở bên tai cô thì thầm nói lời tâm tình "Bảo bối của anh vừa ướt lại chặt. . . . . . Cắn anh thật thoải mái."
Cô yêu kiều hổn hển, ՐêՈ Րỉ chuyển thành nức nở than nhẹ, bởi vì khoái cảm cực độ, nước mắt không khống chế được dọc theo khóe mắt chảy xuống, cô không dám trả lời bất kì câu tán tỉnh nào của anh, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn anh, để mặc anh ở trên người mình muốn làm gì thì làm, bừa bãi rong ruổi.
Dáng vẻ nhu thuận như thế thật sự khiến người ta phạm tội mà, người con trai ám ách kêu rên, cách lớp quần áo thật mỏng ngậm lấy bầu ✓ú căng cứng, dùng sức ʍúŧ!
Bị anh chuyển nơi xâm chiếm, vừa đau vừa tê vừa mềm mại, thân thể không kềm được co rút lại, toàn thân cũng phiếm hồng động lòng người, điềm đạm đáng yêu ՐêՈ Րỉ từ đôi môi đỏ mọng lại bật ra, thanh âm kiều mỵ khiến người con trai nghe được tâm ngứa ngáy, khoái cảm vọt lên khiến cho tốc độ cuồng dã của anh càng ngày càng mau. . . . . .
Rõ ràng đã tiến vào rất sâu, anh vẫn cảm giác không đủ, nâng ௱ôЛƓ của cô hung hăng rút ra đâm vào, muốn đi vào một chút, sâu hơn một chút. . . . .
Sướng khoái bùng lên, tầng tầng lớp lớp khoái cảm hoàn toàn che mất cô, ngay cả gọi cũng gọi không ra. Khi cổ họng anh căng thẳng tràn ra một tiếng gầm nhẹ thì bàn tay nắm chặt đôi ௱ôЛƓ to tròn của cô, ở hoa tâm vô cùng mất hồn co rút lại, phun hết những tinh hoa ấm áp cuồn cuộn rót vào trong cơ thể cô, giống như rót vào một luồng máu mới.
Dụς ∀ọηg sưng to trong cơ thể dần dần bình thường, anh lưu luyến từ ɠιữα đùι cô lui ra ngoài, lại nắm cằm nhỏ của cô ʍúŧ hôn một lúc thật lâu.
"Ngô. . . . . . Không cần. . . . . . Mệt quá. . . . . ." Cô toàn thân hư mềm vô lực tựa vào trong иgự¢ anh, vòng eo vừa chua xót vừa mềm nhũn, không muốn nhúc nhích.
Anh tham lam nhìn bộ dáng lười biếng động lòng người của cô, cười nhẹ một tiếng.
Mấy ngày nay không có cô ở bên cạnh, anh mỗi đêm muốn cô đến mức không ngủ được, Tiểu Bảo Bối cho là chỉ một lần có thể thỏa mãn anh sao? Bất quá nơi này cũng không thể làm như ý anh được, hay là trở về khách sạn anh ngủ lại trước, sẽ tiếp tục hưởng dụng tốt hơn!
Chú thỏ trắng đang buồn ngủ sao đoán được lòng dạ nham hiểm của sói xám chứ, ngoan ngoãn để anh ôm, mặc anh giúp cô sửa sang lại y phục cho tốt, ôm ngang lên đi ra ngoài.
Ai ngờ mới vừa đi ra khỏi yến hội liền nhìn thấy cuối hành lang vội vội vàng vàng đi tới một đống người.
Đi tuốt ở đằng trước là Lạc Dịch khi*p sợ dừng chân lại, đi theo bên cạnh anh là Tô Hợp Hoan cũng dừng bước lại, không hiểu nhìn người con trai xa lạ đang ôm Tiểu Hòa.
Theo sát phía sau, còn có người của Lạc gia vội vội vàng vàng chạy tới, thoáng chốc càng không ngừng hỏi thăm lẫn nhau.
"Tìm được chưa? Tìm được chưa? Tiểu Hòa có ở đó không, nơi này a. . . . . . Ủa?" Phát hiện bọn họ đang ở đó chợt im lặng, dừng hết lại, gần như đồng loạt hút một ngụm khí lạnh.
Sẽ không ai hiểu lầm, người con trai kia, thái độ rõ ràng là đã ăn no đủ vô cùng vui vẻ, mà cô gái tư thế vô cùng lệ thuộc dựa vào trong иgự¢, mềm mại ôm cổ người con trai, hai gò má như lửa, sóng mắt lưu chuyển, áo hơi xốc xếch cùng với vết hôn rõ ràng trên cổ, hoàn toàn là mới vừa được người khác toàn tâm toàn ý yêu qua, thật thẹn thùng khôn xiết!
Tất cả mọi người ở Lạc gia bị màn này đả kích phản ứng không kịp, mắt to trừng mắt nhỏ liên tiếp nhìn nhau.
Phát hiện Cổ Hách Tuyền đột nhiên dừng bước, Lạc Tiểu Hòa buồn bực nằm trong lòng anh ngẩng đầu lên, thấy chú, thím, cô nhỏ mặt tràn đầy kinh ngạc. A ma, tiểu di bà theo ở phía sau ngây người như phỗng. . . . . . Trong đầu "Oanh" một tiếng.
"Người đó chính là. . . . . . Tiểu Hòa?"
"Trời ạ, mau nhéo tôi đi, tôi không nhìn lầm chứ. . . . . . Ui da. . . . . . Thật là đau a!"
"Gã kia là ai vậy?"
Một mảnh hỗn loạn, ồn ào bàn tán, Lạc Dịch âm trầm bước qua, tư thế rất có tiềm năng là đang chuẩn bị đánh nhau.
Khi người trong nhà vẫn còn đang cả kinh không kịp phản ứng thì anh đã biết tất cả mọi chuyện, đi thẳng về tên đầu sỏ gây nên chuyện!
"Chú, đừng mà!" Cả kinh thất sắc, cô gái từ trong иgự¢ người con trai tránh ra, giống như gà mẹ dang hai cánh tay che ở trước người anh, nước mắt lưng tròng khẩn cầu. Mọi người Lạc gia trợn mắt há mồm nhìn cô. Từ nhỏ đến lớn, cô bé con được người nhà chăm chút bảo vệ giống như đóa hoa trong nhà kính thế nhưng lại liều lĩnh bảo vệ người khác?
Hơn nữa "Người khác" đó còn là một người đàn ông.
Không cho bọn họ thời gian tỉnh lại, cô bé con lấy hết dũng khí, tiếp tục nói ra lời kinh người, "A công, a ma, dì nhỏ, chú, thím, cô nhỏ, thật xin lỗi. . . . . . Con, con yêu Đại ca ca! Xin mọi người đừng trách anh ấy nữa. . . . . ."
Trước giọng nói tràn đầy áy náy cùng ray rứt nhưng năm chữ "Con yêu Đại ca ca" cũng là như đinh chém sắt, ngu ngốc cũng phải hiểu ra.
Người của Lạc gia, lại sững sờ một lần nữa. . . . . .
Lạc gia có một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng độc lập, xung quanh là đình viện cùng với hàng rào gỗ, không coi là nhỏ, bên trong xanh tươi bốn mùa. Cách xa thành thị ồn ào cùng bụi bậm, ngay cả không khí cung rất khô thoáng trong lành.
Cổ Hách Tuyền đem xe thể thao dừng trước cửa lớn, kéo tay áo xốc lên bao lớn bao nhỏ, đi vào nhà.
"Uy! Sao cậu lại tới chi vậy?" Đang muốn đến phim trường, cô nhỏ nhìn thấy anh, lông mày dựng thẳng.
"Ngày ngày đều tới, đại tổng tài công ty của cậu đã sụp đổ hay cậu đã phát điên rồi?”
"Cô nhỏ, chào buổi sáng." Nhưng anh không sợ hãi, khẽ mỉm cười, "Con tới gặp Tiểu Hòa."
"Cậu một ngày không thấy Tiểu Hòa sẽ mất mấy miếng thịt sao? Thiệt là! Chính bởi vì cậu ngày ngày đến thăm, tôi mới không yên lòng! Ai mà biết cậu đang suy tính mưu ma chước quỷ gì. . . . . ."
"Cô nhỏ, đã gần tám giờ." Anh cũng không phản bác, có lòng tốt nhắc nhở.
"Không tốt rồi, trễ giờ!" Tay không đánh lên khuôn mặt đang tươi cười kia một cái, cô nhỏ căm giận liếc anh, cực kỳ gấp gáp đạp chiếc xe mô tô, như một trận gió quét đi.
Bên trong, căn nhà rất yên tĩnh, đi vào phòng bếp, a ma đang bên bồn rửa vội vàng làm bữa ăn sáng.
Trên bàn ăn đã bày xong bánh tiêu mùi thơm xông vào mũi, chút thức ăn tinh xảo cùng mì xào, những thứ này, đều là mỹ vị thời niên thiếu anh đã từng ăn rồi.
"A ma, con mới tới." Anh cung kính chào hỏi.
"À, tới a, không phải lại ăn ké điểm tâm chứ?" A ma đem cái xẻng gõ vang Binh Binh bàng bàng, "Không phải nói chứ, thiếu gia à, sản nghiệp của Cổ gia là tiên sinh cùng phu nhân gầy dựng, cậu phải hăng hái chăm sóc công việc, đừng giống những tên nhà giàu mới nổi đến khi gia nghiệp tiêu tan mới bắt đầu hối hận. . . . . ."
"A ma dạy dỗ rất đúng, con nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, bảo đảm tương lai Tiểu Hòa sẽ không phải chịu khổ."
Lời này nghe ra làm người ta rất yên tâm, nhưng. . . . . . A ma "Hừ" một tiếng, cũng chưa đáp ứng đem cháu gái cho anh mà, giống như nắm chắc mười phần rồi vậy.
Bất quá, Cổ thiếu gia này thật sự không giống cô chiêu cậu ấm con nhà giàu khác, kể từ khi anh công khai trở về nước, "Cổ thị" luôn luôn tràn ngập nguy cơ lập tức có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên TV, trang nhất của những mặt báo đều là tin tức tốt về "Cổ thị", thật sự làm cho người ta đối với vị tổng tài kiêm kiến trúc sư này phải thay đổi ánh nhìn.
Lòng người là do dáng dấp, biểu hiện một tháng nay, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, ngẫm lại ban đầu, chuyện anh vì cứu Tiểu Hòa bản thân mình gặp nạn bị thương nặng như vậy, cũng không phải là không cảm động.