Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư - Chương 07

Tác giả: Hà Vũ

Thật đúng là đồng tâm đồng lòng, cùng chung một mục đích. Cổ Hách Tuyền âm thầm cười lạnh, không nói một lời đưa mắt lạnh nhìn bọn họ.
Trong nhà loạn lên cả một góc, cạnh cánh cửa khắc hoa màu ngà theo phong cách Châu u, ló ra một cái đầu nhỏ, vô cùng lo âu nhìn tình hình bên trong.
"Nếu là ý của mọi người, vậy cứ như thế thôi." Cổ Hách Tuyền thấy trò hề kia cũng không thay đổi gì khác, cầm 乃út lên, đang chuẩn bị ký tên. . . . . . Ai ngờ lúc này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết của một cô gái ngay tại cửa ra vào chợt vang lên, mọi người rối rít quay đầu lại.
Thì ra là Lạc Tiểu Hòa đang đứng cạnh cửa, không phát hiện Cổ Lệ Sa mới vừa tan giờ học về nhà đang ở sau lưng mình, Cổ Lệ Sa vốn thấy cô không vừa mắt, không nhịn được dùng lực đẩy cô, thân thể nho nhỏ không có chuẩn bị, té lảo đảo, không khống chế được ngã xuống bên cạnh, trán nặng nề ᴆụng vào cửa.
Trên xe lăn, Cổ Hách Tuyền mắt thấy Lạc Tiểu Hòa bị thương, mặt liền biến sắc, bỗng nhiên nắm chặt tay vịn.
"Tiểu Hòa! Có sao không?" Lão quản gia với vẻ mặt kinh hoàng chạy tới nhìn Lạc Tiểu Hòa bị té đến choáng váng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt to tất cả đều là kinh sợ, thật lâu không nói được chữ nào, một vệt máu chói mắt từ từ chảy xuống, lan đầy mặt. . . . . .
Tròng mắt đen không ngừng nhìn Lạc Tiểu Hòa được quản gia ôm vào trong иgự¢, khi thấy máu tươi từ trán Lạc Tiểu Hòa chảy xuống thì bàn tay bỗng chốc nắm thành quyền, hai mắt Cổ Hách Tuyền khát máu bốc lửa, giận tới cực điểm.
Những người này, đối với anh xảo ngôn, lừa dối, ở công ty mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, dối trên gạt dưới. Nghe nhưng không thể phản ứng bởi vì cánh chim của anh chưa cứng cáp, thế lực mỏng manh, mà anh lần nữa nhẫn nại vì biết còn nhiều thời gian.
Anh cho là mình nhịn được rất tốt, không ngờ tới, Lạc Tiểu Hòa bị thương lại dễ dàng chọc giận anh như thế! Không thể nhịn được nữa, chính là lúc không cần nhịn nữa, lần này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!
Anh "Pằng" một tiếng đem văn kiện cầm trong tay ném tới trên khay trà, lạnh giọng giao phó: "Má Tôn, gọi điện thoại mời bác sĩ Từ tới đây lập tức, chú Đức, tiễn khách!"
Cổ Thế Xương cũng trợn tròn mắt, ngàn lần không ngờ tới, vốn là mắt thấy chuyện sẽ thành công, lại bị con gái của mình cùng cháu gái của nữ đầu bếp làm hỏng, giận dữ đi tới, hướng về phía Cổ Lệ Sa đánh một bạt tai.
Chưa bao giờ bị đánh Cổ Lệ Sa gào khóc lên, Mullen Na vừa bực vừa hận, nghiến răng nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Hòa đang bị thương.
Giống như thế, Cổ Hách Tuyền cũng chán ghét nhìn chằm chằm vào Cổ Lệ Sa đang khóc lớn không ngừng. Con bé này tuổi không lớn lắm, nhưng tâm lại vô cùng ác độc, lần trước nhấn nước ૮ɦếƭ mèo con của Lạc Tiểu Hòa, nay lại dám hại Lạc Tiểu Hòa bị thương, mối họa như thế, để ở nhà sớm muộn gì cũng sẽ là một đại phiền toái!
“Tôi nghĩ anh họ chắc cũng đã tìm được nhà rồi, mời lập tức dọn đi ra ngoài!" Anh nghĩ tới đây, không một chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Lạc Tiểu Hòa bị thương khiến a ma vừa đau lòng vừa tức giận, vừa nhìn vết thương vừa phát biểu, "Con đó, con đó, bình thường a ma dạy con thế nào? Có người khi dễ con, đánh con, thì con đánh lại, cùng lắm thì a ma không làm chỗ này nữa! Bây giờ xem đi, mặt mày hốc hác thế này. . . . . . Tương lai làm sao có thể gả ra ngoài đây chứ!"
Lạc Tiểu Hòa còn nhỏ, nghe không hiểu, chỉ có thể mờ mịt nghe giáo huấn.
Cổ Hách Tuyền cách đó không xa, yên lặng nghe tiếng càu nhàu không ngừng, tâm tình trong khoảnh khắc không còn tệ như lúc trước, thậm chí ngay cả môi mỏng cũng khẽ nâng lên, quỷ dị làm lão quản gia không hiểu.
Tuy nói một nhà Cổ Thế Xương rốt cuộc đi, Ngôi biệt thự họ Cổ lại khôi phục yên lặng như cũ, nhưng những cơn sóng ngầm bên trong tập đoàn Cổ thị chưa hề dừng lại, cho dù chưa đủ để người bên ngoài nhìn thấu, cuối cùng cũng sẽ có ngày bộc phát như núi lửa.
Chân của Cổ Hách Tuyền đã dần dần khỏi, anh thường thường chống gậy đi chung quanh tòa nhà, từ từ tản bộ ở chung quanh.
Lạc Tiểu Hòa luôn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sát anh, chăm sóc anh, thỉnh thoảng ham chơi, sẽ chạy hướng khác sôi nổi đuổi theo chim nhỏ, nhìn bọn chúng bị hù dọa giật mình, ríu rít bay đi, cô sẽ vui vẻ cười rộ lên.
Vậy mà một ngày kia, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bọn họ kết thúc cuộc tản bộ, đang vừa cười vừa đi về hướng Ngôi biệt thự họ Cổ. Một chiếc xe tải không tiếng động dừng lại ở phía sau họ khoảng bảy tám mét, không bao lâu, từ trên xe nhảy xuống ba người, trong tay giơ lên những cây gậy sắt, từ từ đi về phía bọn họ.
Luôn luôn cảnh giác, nhất thời trong tim Cổ Hách Tuyền vang lên báo động, những người này hiển nhiên là nhằm vào anh!
Con đường này là con đường duy nhất đến ngôi biệt thự họ Cổ, con đường này luôn luôn vắng người đi đường, vị trí của bọn họ cách ngôi biệt thự họ Cổ không gần lắm, nhóm bảo vệ đang trực ngoài cửa có thể sẽ không phát hiện tới tình hình bên này, anh lại không thể chạy nhanh, nhưng nếu anh hét to thì có thể đưa tới sự chú ý của đám bảo vệ, nhưng hiển nhiên sẽ liên lụy Lạc Tiểu Hòa. . . . . . Anh không muốn cô bị một chút xíu thương tổn nào.
"Tiểu Hòa!" Anh che dấu cuồng loạn trong lòng, bình tĩnh nói với cô gái nhỏ, "Anh thấy hơi mệt, em chạy gọi A Trung A Toàn bọn họ tới đây nhanh lên, được không?"
"Được ạ!" Lạc Tiểu Hòa nghe lời gật đầu.
"Phải chạy nhanh lên một chút! Không phải em được hạng hai trong cuộc thi chạy sao? Cho anh xem thử em chạy nhanh đến đâu đi."
"Biết rồi!"
"Chú A Trung ơi!" Cô gái nhỏ không biết tình huống khác thường, như một làn khói chạy như điên về hướng biệt thự họ Cổ, vừa chạy vừa kêu, sau lưng mấy người kia dường như không ngờ tới này tình huống này, sửng sốt một chút, vội nhanh chóng tập hợp đến.
Lạc Tiểu Hòa. . . . . . Chạy mau!
Đầu bị đánh nghiêm trọng, trước khi ngất xỉu mất đi ý thức, đây là ý niệm duy nhất trong lòng Cổ Hách Tuyền.
Sáng sớm, mặt trời vẫn lên cao như thường ngày, cuộc sống mỗi ngày đều tiếp tục như bình thường, trong tất cả các ngóc ngách trên trái đất này, có thể sẽ xảy ra một câu chuyện ly kỳ, tàn khốc, kinh tâm động phách. Hơn nhiều năm sau đó, cơ hồ không có ai nhớ, sau ngày hôm đó, tờ tạp san quyền uy nhất nước "Trung Hoa nhật báo" đăng lên một tin tức không đặc biệt lắm để làm người khác chú ý lắm.
Theo báo viết: Chạng vạng ngày 25 tháng này, bót cảnh sát thứ tư phân cục đặc cảnh chi đội nhất Đài Nam phá được vụ án cùng nhau tập kích, ba người hiềm nghi nhất bị bắt tại chỗ, hai người khác bỏ trốn.
Chỉ có mấy lời, không còn đoạn sau.
Cũng bắt đầu từ đêm đó có một tin tức không biết từ nơi nào truyền ra, nói rằng thiếu gia duy nhất của Cổ gia ở Đài Nam gặp tập kích, may nhờ bảo vệ tới kịp thời, sau khi được cứu nhanh chóng đưa vào bệnh viện tư nhân "Tế nhân" nổi danh nhất Đài Nam. Hôm sau lại bởi vì thương thế quá nghiêm trọng đã lên chuyên cơ chuyển về Đài Bắc.
Từ đó, Cổ thiếu gia giống như Hoàng Hạc mất tích, không xuất hiện trước tầm mắt mọi người nữa, có người nói anh bị trọng thương không trị được, đã ૮ɦếƭ rồi, có người nói từng nhìn thấy anh xuất hiện ở Nam Mĩ, còn có người nói anh bởi vì tàn tật tự giận mình, nên đã . . . . . . Dĩ nhiên, lời đồn khó tin, nhiều tin đồn thất thiệt, cũng không thể tin được.
Nhưng Lạc Tiểu Hòa biết, những thứ kia, cũng không hoàn toàn là lời đồn.
Cô mới vừa chạy về đến cửa, đã nhìn thấy A Trung cùng A Toàn cầm côn cảnh sát lao ra như gió, cô nghi ngờ quay đầu lại, đã thấy Đại ca ca té xuống đất thoi thóp chỉ còn chút hơi thở, cả người toàn là máu.
Mấy người kia đang đánh anh!
Cô choáng váng, há to mồm, lại hoàn toàn không thể thở được. . . . . .
Sau đó, cô khóc cầu xin lão quản gia mang cô đến bệnh viện, cách phòng cấp cứu thủy tinh, nhìn thấy anh nhắm chặt hai mắt, không hề có ý thức đang hôn mê, chân mới vừa khỏi hẳn lại bị gãy nghiêm trọng, trên người cắm rất nhiều cái ống, tất cả các bác sĩ đang cấp cứu đều cau mày.
"Đều là tại mày! Sao mày lại đần như vậy? Chú Tuyền bảo mày đi thì mày đi à? Bỏ lại một mình chú ấy, mày đến cùng có phải người hay không a!"
"Nếu như chú Tuyền ૮ɦếƭ rồi, đều do mày làm hại! Mày chính là đồng lõa!"
Mọi người cũng bận rộn ai có việc nấy, không để ý tới cô, chỉ có Cổ Lệ Sa không hề bỏ qua cho cô, từng câu nói ác độc của cô ta tựa như dao găm đâm vào trái tim của Lạc Tiểu Hòa.
Đại ca ca, anh đừng ૮ɦếƭ, đừng ૮ɦếƭ!
Cô khóc, cả đêm trằn trọc trở mình, vừa nhắm mắt sẽ thấy ác mộng, cô đang ngủ thét chói tai thành tiếng, toàn thân cũng toát mồ hôi lạnh.
Cô tuyệt vọng mơ thấy Đại ca ca ૮ɦếƭ rồi. . . . . .
Sau đó, cô cũng không hề gặp lại Đại ca ca nữa. Có người nói anh đã ૮ɦếƭ, có người nói anh vẫn còn sống, cô không biết nên tin tưởng ai.
Mỗi khi nhớ tới Đại ca ca khi biết rõ gặp được người xấu, hết sức nguy cấp, vẫn còn nghĩ tới nên làm sao để cho cô không bị nguy hiểm, Lạc Tiểu Hòa từ nhỏ đã mang trong lòng nỗi thống khổ. Nếu như cô nhanh trí một chút, thông minh một chút, có lẽ Đại ca ca cũng sẽ không. . . . . . Cô cố chấp cho rằng là lỗi của mình đã hại anh!
Cô không ngừng trách mình, dần dần, lời nói của cô càng ngày càng ít, a ma lo lắng mang cô rời khỏi Cổ gia đến Đài Bắc.
Trong tám năm, cô bắt đầu học được cách quên mất rất nhiều việc, cô trở nên vui vẻ, sinh hoạt giống như những cô gái bình thường khác, nhưng từ đầu đến cuối không thể mở miệng nói câu nào nữa.
Thật ra, cô càng hiểu rõ hơn so với ai khác, có một số việc đã khắc sâu trong lòng, cắm rễ tận xương tủy, bất luận như thế nào cũng không thể quên được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc