_ Anh không biết em còn có sở thích nhìn người khác mùi mẫn.
Âu Dương Ninh Ninh mặt đỏ lên, trừng anh nói.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.vn
_ Tôi tìm không thấy phòng nghỉ, cô phục vụ kia nói ở đây cũng được. Tôi chỉ muốn ngồi lại trong phòng nghỉ ngơi một lát. Nào ngờ hai người kia, mới đến đã ôm lấy nhau, căn bản không chú ý đến sự có mặt của tôi.
_ Em nghỉ ngơi ở sau rèm cửa sao?
Anh có chút nhíu mày hỏi.
_ Ở ban công.
Cô xấu hổ không dám nhìn anh, tiến lại ngồi bên sô pha, cởi đôi giày cao gót ra nói.
_ Tôi đang ngắm cảnh ở phía ngoài thì hai người bọn họ đến. Tôi định đi ra nhưng không kịp. Anh theo cô ngồi xuống sô pha, cười khẽ ra tiếng.
_ Cho nên em đành phải ở đây!
Cô lẩm bẩm một tiếng rồi cởi nốt chiếc giày cao gót còn lại. Đau đến toát mồ hôi lạnh.
_ Làm sao vậy?
Anh ngồi xuống trước mặt cô lo lắng.
_ Không có gì! Giày mới, mang không quen.
Cô nhịn đau cởi giầy nhưng khóe mắt lại nhíu lại một chút.
_ Này, đừng! Để anh giúp em!
Anh cởi giày cô ra, liền thấy ngón chân cái của cô sưng đỏ lên, anh chau mày.
_ Nổi mụn nước rồi!
_ Đáng ghét!
Âm nhạc phía bên trong ngừng hẳn, truyền đến tiếng vỗ tay, tiếp theo là lời nói của Bart lão gia. Anh đứng dậy, ôm lấy cô, hướng theo phía hành lang cuối mà đi. Cô sửng sốt, nhìn anh nói.
_ Này! Hôm nay sinh nhật cha anh đấy! Anh nên vào đó!
Anh nhếc khóe môi cười nhạt.
_ Dù không có anh cũng không có chuyện gì xảy ra.
Rời hành lang lầu một, anh ôm cô vào thang máy lên lầu hai. Điều làm cho cô kinh ngạc không phải là thang máy đã lỗi thời mà là anh đang ôm cô vào phòng. (Di Di: =)) Di Di thích ah Vào phòng mới có nhiều chuyện để coi)
Chợt nhìn lên, cô giật mình nghĩ kia không có nóc nhà bởi vì cô đang nhìn được cả bầu trời đầy sao. Rồi sau đó cô cũng nhanh chóng nhận ra không phải không có nóc nhà, mà là nóc nhà được làm bằng kính trong suốt.
_ Đây là đâu?
Cô vẫn nhìn trên nóc nhà trong suốt trên đầu, không thể dời tầm mắt.
_ Phòng của anh!
Anh đặt cô lên giường rồi mới đến ngăn tủ lấy thuốc.
_ Nó không bị vỡ chứ?
_ Đây là thủy tinh đặc biệt. Thật ra trên đó còn một tầng. Nếu muốn xem có thể lên đó!
Cô nhìn lại, phát hiện anh chuẩn bị đem đôi giày của cô cho vào thùng rác.
_ Này, giày tôi mới mua!
_ Anh sẽ mua cho em đôi mới.
Anh bỏ qua kháng nghị của cô, nhanh chóng đem đôi giày cho vào thùng rác. Sau đó lấy bông gòn tẩm vào cồn, cẩn thận lau mụn nước trên chân cô.
_ Thấy vẻ mặt chăm chú của anh, cô âm thầm thở dài, vô lực lẩm bẩm nói.
_ Quên đi! Dù gì tôi mua giày cũng chỉ để ứng phó tối hôm nay.
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, không nói thêm cái gì, cầm kim đến gần mụn nước của cô, Ninh Ninh thấy thế nhịn không được co rụt lại. Hawke nhẹ nắm mắt cá chân của cô, dừng lại động tác, nhìn cô trấn an nói.
_ Yên tâm, không đau đâu. Anh trước kia từng làm rồi.
_ Vì sao?
Cô tò mò mở miệng.
_ Tập đi catwall.
Cô sửng sốt, Hawke thừa dịp cô sững sờ, dùng kim đã khử trùng châm vỡ mụn nước. Khi nước chảy ra hết, liền dùng oxy già sát trùng.
Nhìn anh xử lí mụn nước của cô một cách thành thục, Ninh Ninh có chút không ngờ đến, vẫn biết anh từng làm người mẫu nhưng lại không từng nghĩ đến việc anh cố chấp tập đi catwall đến nỗi chân nổi mụn nước.
Kỳ thật lúc trước cô không hiểu rõ người đàn ông này. Giờ từng bước, từng bước hiểu anh. Lúc trước cô không thể hiểu vì sao mình lại chạy đến đây bởi vì không dám suy nghĩ quá sâu. Cũng bởi vì cô biết ngoại trừ ba mẹ sinh cô ra, cô chưa từng quan tâm đến một ai khác.Được rồi, cô thừa nhận, cô chính là háo sắc, cho nên mới vì người đàn ông đẹp đẽ đang ngồi trước mặt này mà từ xa xôi chạy đến đây. Đi cùng Bạch Vân tìm Khấu ca chỉ là cái cớ. Cô chính là không thể đối mặt với người đàn ông này chấp nhận mình đã say mê. Nhưng mà say mê vì cái gì? Khuôn mặt anh đúng là dễ khiến người khác say mê nhưng đâu phải trên thế giới này chỉ có anh đẹp trai.
Có lẽ nên như anh nói, chúng ta có thể thử hẹn hò. Dù sao cô cũng không có ghét anh, anh lại tỏ vẻ có ý với cô. Hai người chúng ta có hẹn hò cũng đâu có gì kì lạ.
Nói sau đi! Chuyện này không nghĩ cũng không ૮ɦếƭ ai. Là Dụς ∀ọηg cũng tốt, tò mò cũng thế. Thế giới này mỗi ngày đều có người lên giường, mỗi ngày đều có người phát sinh chuyện tình một đêm. Cho dù cô và anh ở cùng một chỗ, say mê một đêm thì cũng đâu có sao?
Sau đó bất quá thì chia tay, chia tay thì cô Đài Loan, anh ở Mỹ, đến già cũng không có cơ hội gặp lại cho đỡ xấu hổ.
_ Hawke?
Nhanh người nằm lên giường, cô lớn tiếng gọi anh.
_ Sao?
Anh lấy một băng gạc thay cô băng bó vết thương.
_ Tôi không thích cùng người khác có chung một người đàn ông.
Tim đập bình bịch bình bịch vang, cô nhìn thẳng anh, trấn định nói.
_ Cho nên lúc chúng ta bên nhau, anh không được tìm đến người con gái khác. (Di Di: ối cái này có nên coi là Ninh Ninh tỏ tình không?)
Anh sửng sốt, dừng thay băng, ngẩng đầu nhìn cô.
_ Đồng ý không?
Cô hơi hơi nhíu mày. Trong mắt anh tỏa ra ý cười, anh nhẹ giọng mở miệng.
_ Đồng ý!
_ Tôi hi vọng chúng ta phát triển tốt, nhưng nếu không có cảm giác muốn chia tay thì nên nói thẳng. Tôi không muốn mình trở thành tên ngốc. Ok?
_ Ok!
Miệng anh giác khẽ nhếch, mỉm cười hứa hẹn.
_ Tôi năm nay 27 tuổi, anh bao nhiêu?
_ 30
_ Ấy.
Chân cô gác lên đùi anh, tay anh vẫn nắm mắt cá chân của cô, ngón cái vuốt nhẹ lên chân cô. Một làn khí nóng chợt ập đến.
_ Em còn muốn biết gì nữa không?
Đôi mắt xanh lam của anh dần chuyển sang màu xám, trên môi nở nụ cười bí ẩn.
_ Tạm thời…
Đáng ghét! Người đàn ông này nhất định là cố ý, bắt cô toàn bộ đều chú ý đến nơi tay anh, làm sao còn có biện pháp suy nghĩ ra câu hỏi? Cắn môi dưới, mặt cô phiếm hồng.
_ Chưa nghĩ ra!
_ Anh thì có!
Anh mỉm cười, áp cô lên giường, cuồng nhiệt hôn. Trên trời, ngôi sao tỏa sáng, dưới lầu phòng khiêu vũ lại lần nữa vang lên. Trên giường hai người đã không còn nghe thấy.
Anh ở nửa đêm bừng tỉnh, trợn mắt chợt thấy cô, anh có chút mê mang.
_ Anh lại gặp ác mộng sao?
Nhíu mày, cô ngồi bên cạnh anh, lo lắng. иgự¢ vẫn đập phập phồng, anh nhìn cô rồi mới nằm lại trên giường, nhắm hai mắt lẩm bẩm nói.
_ Xin lỗi!
Tay lau mồ hôi trên trán anh, Ninh Ninh nhịn không được mở miệng
_ Hawke?
Anh cầm tay cô, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
_ Vết sẹo trên người anh là vì sao?
Anh trầm mặc trong chốc lát, mới liên lụy khóe miệng nói.
_ Tai nạn. Khi còn trẻ, do bất cẩn.
Anh nói dối. Cô biết vết thương này nhất định có liên quan đến ác mộng của anh. Cô không biết vì sao mình lại muốn hỏi. Rõ ràng đã biết anh nói dối lại nhịn không nổi mà mở miệng.
_ Xấu lắm không?
Thấy cô không nói, anh mở mắt ra, nhìn cô tự giễu nói.
_ Anh không ૮ɦếƭ đã là kì tích rồi!
Cô nằm hồi trên giường, đầu gối lên trên иgự¢ anh, tay nhẹ nhàng vuốt vết sẹo của anh, mở miệng hỏi cái thắc mắc giấu trong lòng đã lâu
_ Anh ở bệnh viện hết bao lâu?
_ Nửa năm!
Trong lòng không hiểu sao có chút đau xót, Ninh Ninh thở dài, nhỏ giọng nói.
_ Em rất mừng vì anh còn sống.
Hawke sửng sốt, như là không nghĩ tới cô sẽ như thế nói. Một dòng cảm xúc dâng đầy trong lòng, trên trời hàng ngàn vì sao lấp lánh, anh có chút thất thần. Rất mừng vì anh còn sống sao? Anh cho tới bây giờ không thể nghĩ tới, cô cũng rất mừng khi anh sống.
Cổ họng một trận co rút nhanh, anh không biết nên nói cái gì, trong đầu suy nghĩ hỗn độn. Vòng tay ôm cô không tự chủ mà siết vào chặt hơn. Thấy anh im lặng, Ninh Ninh cũng không nói lời gì nữa, chính là nghe nhịp tim anhđập, rồi mới nhắm lại mắt, thử một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Nhưng ba mươi phút đi qua, cô vẫn tỉnh, thở dài, cô mở mắt ra, buông tha cho vẻ giả vờ ngủ, mở miệng gọi anh.
_ Hawke, anh đã ngủ chưa?
_ Chưa!
Anh thanh âm khàn khàn mở miệng, trong đầu suy nghĩ vẫn hỗn loạn như cũ.
_ Ngôi sao phía bên phải kia rất sáng nha!
_ Jupiter.
_ Là Mộc tinh?
_ Ừ!
Anh nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt hào hứng của cô, liền hỏi.
_ Em muốn nhìn không?
_ Nhín cái gì?
Cô nhúc nhích, mái tóc dài xõa trên người anh. Trong đầu tuy rằng vẫn hỗn loạn, trong nháy mắt, anh lại hiểu được anh nguyện ý trao cô những gì cô muốn. Cho dù là muốn anh hái trăng trên trời, anh cũng sẽ có biện pháp làm được. (Di Di: ôi trời, chiều nữ chính quá ;) )
_ Mộc tinh.
Anh ngồi dậy, mỉm cười, chỉ chỉ vào kính viễn vọng. Cô sửng sốt.
_ Xem tới được sao?
_ Đương nhiên.
Anh đứng dậy xuống giường, đem bên giường kính viễn vọng đến rồi đến bên tường nhấn vào cái chốt. Hai làn thủy tinh trên trần nhẹ nhàng mở ra. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Ninh há tròn ra, anh mỉm cười rồi ngồi lại bên giường. Hawke ngồi trên giường, kéo cô ngồi phía trước anh rồi mới giúp cô điều chỉnh tiêu cự. Ninh Ninh dưa mắt nhìn vào ống kính, chỉ thấy đến một viên tinh cầu màu đất. Trên mặt cầu có vài vết lồi, cô không nghĩ tới sẽ nhìn rõ ràng như thế, không khỏi hét lên.
_ Nhìn rất rõ nha!
Anh đưa tay choàng qua eo cô, đem cằm tựa vào trên vai cô, khẽ cười nói.
_ Mộc Tinh lớn hơn trái đất 1000 lần, có 16 vệ tinh, trong đó 4 cái khá lớn, dùng kính viễn vọng bình thường cũng có thể xem được.
_ Vệ tinh?
_ Như mặt trăng đó.
_ Ưm!
Cô nhịn không được đỏ mặt.
_ Thành tích môn này của em không khá cho lắm!
Miệng anh giác khẽ nhếch, không chọc cô thêm.
_ Em nhìn xem. Trên nó có một khối màu đỏ sẫm, gọi là thẩm ban. Như là bão của trái đất vậy. Nó được phát hiện đến nay đã 300 trăm năm, so với diện tích Địa cầu lớn hơn đến hai lần.
_ 300 năm sao?
_ Ừ!
Anh tiếp tục giải thích.
_ Bởi vì Mộc tinh là khối khí, mặt ngoài không có tròn trĩnh như trái đất, cho nên không thể tiêu hao năng lượng. Bởi vậy một khi phát sinh dòng khí xoay tròn sẽ kéo dài một thời gian không thể tiêu tan như gió ở trái đất. Cho nên tồn tại đến bây giờ, không biết khi nào mới ngừng.
_ Vậy bên trong nó là gì?
_ Bởi vì chưa có người lên đó nên không biết được. Các nhà khoa học nói có thể là chất lỏng hoặc dạng sánh.
_ Sao anh biết nhiều như thế?
Anh đem mặt chôn vào hõm cổ cô, thở sâu rồi mới mới nói.
_ Sau khi tai nạn xảy ra, anh không có gì làm, Khấu ca đã tặng anh. Cái đó anh ở bệnh viện Gi*t thời gian rồi sau đó lại mua cái khác tốt hơn. Đến cuối cùng là cái này.
Ninh Ninh nhìn Mộc tinh, nhẹ nhàng nói.
_ Anh có một anh trai rất tốt.
_ Đúng vậy!
Anh mỉm cười, hôn lên cái cổ trắng ngần của cô.
_ Đừng nháo!
Cô rụt cổ lại, trừng mắt nhìn anh một cái. Anh đưa ra vẻ mặt vô tội, cô thấy thế mới quay lại đầu tiếp tục nhìn kính viễn. Ai ngờ được, một giây sau, anh lại tiếp tục ђàภђ ђạ cổ cô. Đáng giận, cô mới vì anh cảm thấy khổ sở, anh lại chỉ biết động tay động chân nghịch ngợm.
_ Này, đừng nháo! Rất nhột!
Cô đỏ mặt né tránh.
_ Em nhìn còn chưa xong.
_ Nó sẽ không chạy trốn, ngày mai em có thể xem tiếp.
Anh khóa chặt hai tay cô, liếm hôn vành tai của cô, bàn tay luồn vào trong áo, âu yếm nơi tròn đầy của cô.
_ Hawke……
Cô thở gấp bắt lấy tay anh, lại vô lực rớt ra.
_ Anh rất thích em gọi tên anh như thế!
Tay anh tiến vào giữa chân cô, khàn khàn nói.
_ Em thật thơm, lại nóng……Anh mỗi ngày đều muốn đưa em lên giường, nghĩ đến cảnh em ở trong lòng anh hòa tan đi. Nghĩ đến em sẽ có biểu tình như thế nào. (Di Di: @.@)
_ Đừng nói nữa……
Không thể né tránh bàn tay của anh, cảm giác kì lạ khiến cho toàn thân run rẩy. Cô cắn môi dưới ưm một tiếng, mềm nhũn dựa vào lòng anh. Anh hôn lên môi cô, ςướק lấy không khí của cô.
_ Anh thích em vì anh mà loạn ý thế này.
Anh bên môi cô, trầm trầm nói. Rồi nâng thắt lưng của cô lên, làm cho cô ngồi ở trên đùi anh, tiến vào nơi ấm áp trong cơ thể cô.
_ Hawke?!
Cô thở gấp một tiếng, nhanh tay nắm chặt hai bên giường. Đôi tay anh nhẹ buông lỏng người cô. Ánh trăng rơi trên người cô lung linh, làn da trắng mịn thật dịu dàng.
_ Em thật đẹp!
Anh khàn khàn nói, mê nhìn da thịt trắng mịn của cô chảy ra mồ hôi rồi mới bởi vì tình dục mà phiếm hồng. Anh khắc chế xúc động của chính mình, chờ cô thích ứng với anh rồi mới bắt đầu chậm rãi luật động.
Sóng triều đánh úp lại, Ninh Ninh hoàn toàn không thể tự hỏi ngoài thở dốc cùng cảm nhận anh. Cô chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể mặc anh mang chính mình mãnh liệt tiến vào… mênh ௱ôЛƓ cảm giác.