Bạch Vân tiệm cà phê.
Không biết là do cô pha cà phê khó uống haylà bởi vì mặt cô tái nhợt khó coi mà cả buổi chiều trong tiệm không có một người. Âu Dương Ninh Ninh ngồi ở quầy bar, chống cằm. Bởi vì không có khách, cho nên khi điện thoại đột nhiên vang lên, cô rất nhanh bắt máy.
_ Tiệm cà phê Bạch Vân đây!
_ Ninh Ninh?
_ Em đây!
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen24h.com
Nghe thấy tiếng Khấu Thiên Ngang,cô ý tứ lên tiếng.
_ Bạch Vân đâu?
Giọng nói Khấu ca có chút khó chịu, không biết vì sao, làm cho cô tâm tình cô tốt hơn chút, ngồi trở lại ghế trên, cô mở miệng nói.
_ Đi bệnh viện thăm người bạn mới sinh.
_ Phạm Di Nông sao?
_ Ừ!
Anh trầm mặc vài giây mới nói
_ Cô ấy khi nào thì trở về?
_ Không biết.
Anh nghe vậy mắng một câu thô tục.
_ Gì đấy?
Ninh Ninh ra chút giọng cảnh cáo, vừa phát hiện ra mình có chút vui sướng khi người khác gặp nạn. Khấu ca không biết vì cái gì sau khi đến Mỹ luôn chọn ngay lúc Bạch Vân không có mặt mà gọi điện về. Anh gọi về không phải cô bắt máy thì cũng là La Lan bắt, thậm chí còn có một lần là ông bán hoa bên nhà bắt, không lần nào Bạch Vân nhận được.
_ Xin lỗi!
Anh lại trầm mặc một hồi lâu mới nói
_ Bạch Vân có khỏe không?
Nhìn ly thủy tinh lấp lánh trước mặt, Ninh Ninh nhíu mày.
_ Ăn được, ngủ được, mỗi ngày đều mở cửa tiệm, anh thấy chị ấy khỏe không?
Anh lại là một trận trầm mặc, rồi mới mới nói.
_ Nhắc cô đừng đóng cửa muộn quá. Tôi không có ở đấy cũng không nên ra ngoài nhiều.
_ Em biết rồi.
Cô lên tiếng, lại nghe đến bên cạnh anh có người mở miệng thúc giục, trong lòng liền suy nghĩ hỏi
_ Là Hawke sao?
_ Hawke?
Khấu Thiên Ngang sửng sốt.
_ Ông trời ơi, cô làm sao mà hỏi như thế? Ninh Ninh cắn môi nhưng lại mở miệng.
_ Người bên cạnh đấy?
_ Không phải.
Khấu Thiên Ngang nói tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại hỏi
_ Hawke không có ỏ đây, em tìm cậu ấy có việc sao?
_ Không có.
Cô đáp nhanh. Anh lại tạm dừng một giây, mới nói.
_ Anh có thể cho người tìm giúp em!
_ Không cần.
Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy có chút tức giận.
_ Em tìm anh ấy để làm gì chứ?
_ Cậu ấy rất đẹp trai.
Khấu Thiên Ngang đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu.
_ Em thấy anh còn đẹp trai hơn.
Ninh Ninh tức giận thốt ra. Khấu Thiên Ngang ngữ khí nhẹ nhàng.
_ Dù gì cậu ấy cũng không có ngủ ở kho hàng đúng không?
Ninh Ninh cứng đờ đỏ bừng mặt. Hawke luôn xuống lầu trước khi họ mở tiệm, tối cũng chò đóng cửa rồi mới lên. Cô vẫn nghĩ không có người biết anh ngủ trên lầu, ít nhất Bạch Vân sẽ không nói.
_ Sao anh biết anh ấy không ngủ ở khoi hàng?
Cô đỏ mặt, mạnh miệng
_ Em mỗi ngày làm còn không kịp giao bản vẻ, thời gian đâu mà lo ngắm anh ấy khi ngủ bộ dáng đẹp trai thế nào. Khắp thiên hạ cũng không phải chỉ có anh ấy đẹp trai. Em cho anh biết điện thoại quốc tế rất mắc, không nên lảm nhảm ở đây. Em sẽ nói cho Bạch Vân biết anh gọi điện về. Vậy nha, tạm biệt!
Cô nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho anh đáp lời cơ hội. Đáng ૮ɦếƭ, cô rốt cuộc đang làm cái gì? Anh chưa nói Hawke ngủ ở nhà cô, cô phản ứng kịch liệt như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, nói thật ra thì tốt rồi. Dù sao Hawke chính là mượn giường của cô ngủ. Đúng vậy, chuyện nhảm nhí như thế ai sẽ tin?
_ Ai — đều là — cái kia tên làm hại!
Trừng mắt nhìn điện thoại trên tay, Âu Dương Ninh Ninh cứng ngắc ba giây, theo liền tức giận dùng đủ các thứ tiếng mắng người.
Tiếng chuông gió ngay cửa vang lên, cô ngẩng đầu chợt thấy một vị khách bước vào nhìn cô với vẻ mặt sửng sờ rồi nhanh chóng bước ra. Đáng ૮ɦếƭ! Đầu heo! Vương bát đản –
Kiềm nén tức giận xuống, Ninh Ninh nhìn quán café không bóng người. Không có người thì sao, tiệm café này một buổi chiều không có khách cũng không đến nỗi dẹp tiệm đâu. Cô đã nói với Bạch Vân rồi cô không có kinh nghiệm đâu.
Cô ở rạng sáng ba giờ lên giường, bốn điểm vẻ mặt đỏ bừng, tim đập nhanh bừng tỉnh lại. Khấu ca nói anh ấy là soái ca. Được rồi, cô hiện đã biết, tối hôm đó khi lên giường trong đầu suy nghĩ anh sẽ xâm phạm mình linh tinh. Nguyên nhân chính là do cô vốn không có sức kháng cự với mỹ nam, mỹ nữ. Huống chi tên kia dù là mỹ nam hay mỹ nữ đều phải.
Hai gò má đỏ bừng như phát sốt, cô trừng mắt nhìn cô gái đang đỏ mặt trong kính. Sớm nên biết tên tóc vàng, mắt xanh kia phiền toái, cô nhất định không trước mặt anh mà chảy nước miếng trước mỹ nam. Cô nếu không làm cho anh tiến dần từng bước thì tự động lên giường của anh.
Âm thanh của xe cứu hỏa đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, cô hoảng sợ, nhìn ánh đen đỏ chíu vào cửa tự dưng rợn người. Cô đi đến bên cửa sổ, một chiếc xe cứu hỏa gào thét đi qua rồi từ từ xa dần. Cô đứng ở tại chỗ, nhìn con đường lại yên tĩnh tự nhiên cảm thấy buồn chán. Đáng giận, nếu xe cứu hỏa hoặc nước lạnh tắm có thể dập tắt sự bực bội của cô lúc này thì hay biết mấy. Một trận gió đêm thổi đến, Ninh Ninh hai tay ôm иgự¢, dựa vào cửa sổ. Cô nhìn buồng điện thoại ở đầu đường, trong lòng đột nhiên toát ra một loại suy nghĩ. Có lẽ trong đầu không tự giác đã điểm tô cho người đàn ông kia, có lẽ cô muốn gọi điện thoại cho anh. Cô biết ngày Hawke rời đi, đã lấy điện thoại cô lưu số điện thoại của anh, cô chỉ cần vào danh bạ, tìm số điện thoại của anh là có thể trò chuyện.
Cô mở di động vào danh bạ điện thoại, vừa nhìn thấy thiếu chút nữa làm cho cô choáng váng. Cả dãy danh bạ, một là anh, hai là anh, ba cũng là anh,..
_ Cái kia — bệnh thần kinh!
Không biết vì sao đỏ mặt, cô quăng điện thoại vào tủ đầu giường, xoay người nằm trên giường, cảm thấy mình như bị khùng, cô làm sao có thể đem cái loại số điện thoại này lưu tới 15 lần.
………….
_ Em đi với chị!
Buổi tối mười một giờ, tiệm cà phê Bạch Vân vẫn còn đông đúc. Mọi người nghe câu này vừa nói ra, đều quay đầu nhìn về phía người phát ngôn — Âu Dương Ninh Ninh.
_ Đi đâu? Nước Mỹ sao? Vừa mới nói xong Ninh Ninh liền cảm thấy mình nhất định đã bị điên rồi.
Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Đầu bị khùng sao? Cô ở đây náo loạn cái gì ah? Bạch Vân đi nước Mỹ còn có lí do chính đáng, chị ấy cùng Khấu Thiên Ngang kết hôn, bọn họ hai tuần lễ không liên lạc, ngàn dặm tìm chồng mặc dù có chút vớ vẩn nhưng vẫn có thể chấp nhận. Nhưng là cô nha? Không việc gì lại chạy đi tới nước Mỹ.
Nhìn đám con gái trước mặt, Ninh Ninh trên mặt mặt không chút thay đổi, cô còn nghĩ mở miệng nói cô đang nói giỡn nhưng nhìn vẻ mặt cảm động của Bạch Vân, kết quả là…
_ Nhưng phải có người giúp tôi chăm sóc Lưu Manh.