Nửa đêm tỉnh lại tưởng uống nước, Alex đi đến phía đằng trước, không chú ý bị sô pha giường dưới chân làm sẫy chân, thiếu chút nữa cả người lại nằm dài trên người cô gái đó. May mắn anh đúng lúc chống tay đỡ chính mình nhưng là chỉ cách hai tấc nữa sẽ ᴆụng tới cô.
(Di Di: sao anh không để té luôn đi! T-T Vẫn ức chế cái nụ hôn hụt ah~)
Nằm ở phía trên cô, anh khẩn trương ngừng thở, cô nghiêng người cuộn mình thành cuộn không có phản ứng gì. Một bàn tay nhỏ bé gác bên mặt, tay kia cầm góc mền đặt trước иgự¢, hô hấp lâu dài, dáng vẻ ngủ say như thiên thần nhỏ. Xác định cô không tỉnh giấc, anh mới cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi chuyển qua phía bên kia giường, ngồi im trên thảm. Cô vẫn ngủ rất say, anh nhẹ nhàng thở ra. Nếu anh mà té trên người cô thật thì xấu hổ không sao chịu xiết. Dùng tay nâng người ngồi dậy, anh đi đến tủ lạnh, rót ly nước uống. Đang uống, cô lại đột nhiên ngồi dậy.
_ Tôi không có bị ế.
Cô nói. Bởi vì quá mức đột nhiên, anh hoảng sợ, lập tức bị sặc nước, ho sặc sụa. Anh vội che miệng ngăn tiếng động, còn chưa hết sặc thì cô đã nằm xuống ngủ tiếp.
_ Cái gì vậy trời?
Anh rút khăn giấy lau nước bên tay cùng miệng, nghi ngờ từ từ đi qua.
_ Oa Oa?
Cô hai mắt nhắm nghiền, cau mày, miệng thốt ra những lời vô nghĩa. Bởi vì quá nhỏ thanh, anh nhịn không được phải khom người cúi xuống lắng nghe.
_ Mẹ, đừng nhăn nhó nữa. Cả ngày nói tới nói lui. Cho dù mẹ có nói như vậy người ta cũng sẽ không trở về mà cưới con đâu…
_ Tiếng Trung?
Xác định cô vẫn đang ngủ chỉ là nói mớ, anh vốn định đứng dậy trở về phòng nhưng cô cứ lẩm bẩm một nội dung khiến anh không nhịn được ngồi lại.
_ Tôi không có bị ế. Thầy bói đầu heo đáng ૮ɦếƭ…
Cô cắn môi dưới, mũi hồng hồng, thoạt nhìn có chút đau thương. Cô khóe mắt có chút ướƭ áƭ, anh không tự giác ở bên giường ngồi xuống. Một giọt nước mắt từ trên mi chảy xuống, một cỗ xúc động làm cho đưa tay lau nó đi, dịu dàng khẽ vuốt mặt cô. Cô dụi dụi vào bàn tay của anh, khe khẽ thở dài, sâu kín mở miệng.
_ Anh đang ở đâu?
Anh cả người chấn động, giọng cô mềm nhẹ thở ra trong không khí tịch mịch, tiến vào tâm trí anh. Nơi mà trước đây chưa ai từng chạm vào. Anh biết cô đang hỏi cái gì, rất nhiều đêm bao năm qua, anh cũng từng hỏi mình như thế. Vậy mà vẫn chưa có đáp án. Nhìn vẻ mặt yếu ớt của cô, một cảm giác xúc động nổi lên làm cho anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng áp môi mình lên làn môi cô.
(Di Di: kiss rồi : ))
_ Anh ở đây!
Anh dán vào môi của cô, dùng tiếng Trung thuần thục của mình thấp giọng nói. Cô đang ngủ tự nhiên lại lộ ra vẻ mặt vừa thẹn vừa hạnh phúc, anh không tự giác bị cô cuốn hút, khóe môi hơi hơi giơ lên.
_ Đừng đi!
Cô đưa tay nhẹ nắm bàn tay anh, có chút bất an nói.
_ Anh sẽ không đi!
Anh nắm chặt lấy tay cô, lấy ngón cái vỗ về làn môi mềm mại của cô, nhẹ giọng trấn an.
_ Ngoan, ngủ đi, anh sẽ luôn ở đây!
Làn môi cô khẽ nhếch, nắm lấy bàn tay anh, mỉm cười. Đồng hồ điện tử trên bàn từng giây từng giây chuyển động. Alex ngồi ở bên giường, nhìn cô mỉm cười nắm bàn tay mình tựa như bàn tay anh là thứ gì rất quý giá lắm.
_ Đồ ngốc…
_ Buồn cười nhìn cô, anh thay cô kéo mền đắp lại cẩn thận. Rồi ngồi đó cho đến khi sắc trời chuyển sáng mới lặng lẽ rút tay về rời khỏi.
(Di Di: lãng mạn chưa kìa :”> Em xin rút lại lời nói và sửa lại :”Anh là ông bố tốt và cũng là một người yêu tuyệt vời >:))
_ Cười cái gì thế?
_ Hửm?
Cô ngậm cây kẹo trong miệng, tâm tình sung sướng nhìn anh, trong mắt có dấu chấm hỏi.
_ Hỏi cô đang cười cái gì?
Cô gái này từ sáng đến giờ, cứ ngây ngô cười. Lúc làm bữa sáng còn hứng chí hát lung tung. Cô cười lắc đầu, tâm tình khoái trá thậm chí không cùng anh so đo, lấy khăn đi lau bàn. Khóe miệng anh cầm cười, ăn luôn miếng thịt hun khói cuối cùng. Sau đó đứng dậy đi đến bên người cô, đem dĩa không để vào chậu rửa, mở miệng nói.
_ Mơ thấy đàn ông sao?
Oa nhi lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa đem kẹo que nuốt vào họng. Báo hại cô một trận nồng khụ, vội vàng phun kẹo ra. Chờ đến khi cô phục hồi lại, anh đã sớm cười no nê đi ra ngoài nói điện thoại.
_ Chán ghét, anh làm sao mà biết?
Cô đỏ mặt, che miệng theo cửa kính xe nhìn lén anh, chỉ cảm thấy một trận xấu hổ.
_ Oa Oa?
_ Sao?
Cô trở lại, thấy Tyre cùng Knight đứng ở phía sau cô, hốc mắt hồng hồng, vẻ mặt dường như muốn khóc, cô liền ngồi xổm xuống.
_ Hai con sao vậy?
_ Có phải do chúng con không ngoan không?
_ Cho nên cha mới bắt chúng con trở về …
_ Chúng con sẽ ngoan mà…
_ Sẽ không chạy tới gần nước nữa…
_ Đợi chút, đợi chút… Các con chờ cô một chút.
Nhìn hốc mắt rưng rưng của hai đứa nhỏ, mỗi đứa nghèn nghẹn nói một câu, cô liền giơ tay lên ra hiệu dừng lại. Hai đứa trẻ liền im lặng, Oa Oa nhíu mày hỏi.
_ Sao lại thế này? Chậm rão nói rõ từ đầu đến đuôi, không cần gấp. Cha các con đã nói gì?
Cô nhớ rõ buổi sáng lúc rời giường, cô rõ ràng nghe được anh ở trong phòng trấn an hai đứa nhỏ mà.
_ Cha nói, chúng con hôm nay phải trở về nhà!
_ Về nhà?
Oa Oa ngây người một chút.
_ Nhà các con không phải ở Phí thành sao? Hôm nay lại phải trở về.
_ Lập tức.
_ Sao?
Oa Oa nháy mắt mấy cái.
_ Lập tức.
_ Đúng!
Tyre gật gật đầu, nức nở nói.
_ Là vì con không ngoan…… Đúng hay không? Cho nên…… Cho nên cha liền tức giận……
_ Nói hươu nói vượn, ách, không phải! Cô nói không phải thế.
Oa Oa vỗ vỗ đầu hai đứa nhóc, muốn bọn họ an tâm.
_ Ngoan, cha các con không có tức giận. Chờ một chút nha, cô đi hỏi một chút để xem có chuyện gì.
Vội vàng xuống xe, cô đi đến bên người anh, anh còn đang nói điện thoại. Cô đưa tay vẫy vẫy anh vài cái, anh ý bảo cô chờ một chút, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại. Trên xe, hai cái đầu nhỏ len lét chồm ra nhìn lén, cô liền mỉm cười ý bảo chúng an tâm.
_ Có chuyện gì?
Alex tắt điện thoại, nhìn cô hỏi.
_ A, nói xong sao?
Oa Oa quay lại đầu nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến, nói anh không tức giận cũng chỉ tự mình cô nghĩ thôi. Không chừng anh thật sự tức giận hai đứa nhóc không biết nghe lời này. Cô nhíu mày, sau đó nhỏ giọng hỏi.
_ Xin lỗi! Tôi hỏi anh một chút. Anh đang tức giận sao?
_ Sao?
Alex kinh ngạc nhìn cô.
_ Không có! Tôi làm gì mà tức giận?
_ Bởi vì ngày hôm qua Tyre té xuống hồ.
Đôi mày thanh tú của cô chau lại.
_ Anh giận bọn nhỏ sao?
Anh sửng sốt, nhíu mày trả lời.
_ Không có.
Oa nhi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, đưa tay chỉ chỉ lên xe nói.
_ Tyre cùng Knight nghĩ anh đang tức giận, cho nên mới bắt chúng hôm nay về nhà.
_ Không phải!
Anh quay đầu nhìn xe, hai cái đầu kích động nhanh chóng biến mất nơi cửa sổ, anh nhíu mày vô lực thở dài.
_ Tôi muốn chúng trở về là vì ngày mai là ngày khai giảng rồi. Chúng phải đến trường đăng kí.
_ Thì ra là vậy!
Oa Oa giật mình, sau đó lại nghĩ ra một chuyện.
_ Anh chỉ nói với chúng là phải về nhà, chưa nói nguyên nhân đúng không?
_ Tôi…
Anh cương một chút.
Oa nhi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình.
_ Đừng nói với tôi là anh mặt lạnh tanh nói với tụi nhỏ: “Dọn dẹp đồ đạc đi ngày mai chúng ta lập tức về nhà” nha?
Anh không có trả lời nhưng vẻ mặt xấu hổ của anh lại chứng thật cô cho dù không đoán trúng mười cũng đoán trúng tám chín phần.
_ Không phải tôi đã nói đừng dùng câu mệnh lệnh rồi sao? Chúng nó không phải những con cún nhỏ.
Oa Oa thở dài, bất đắc dĩ vừa buồn cười kéo anh về phía cửa xe.
_ Quên đi quên đi, muốn anh sửa liền coi ra rất khó. Dù sao hiện tại đi nói cũng còn kịp. Nhanh đi, nhanh đi, lên xe nói rõ ràng với bọn nhỏ đi.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đẩy anh vào xe, đóng cửa lại. Trừng mắt nhìn cửa xe, anh một trận ngây ngốc hẳn ra, sau đó cửa lại đột nhiên mở ra.
_ Đúng rồi, nhớ rõ phải mỉm cười.
Cô cười dịu dàng nói xong, chợt đóng cửa xe lại. Alex nhíu mày, nhìn cửa vào phòng ngủ, cổ họng một trận co rút lại. Anh vẫn luôn hy vọng mình không giống với cha nhưng không tự giác lại dùng một phương thức giống vậy đối mặt với Tyre cùng Knight. Lúc trước, anh còn không nghĩ mình đã dùng câu mệnh lệnh mà nói với con… Không tự giác thở dài, anh hướng về phía sau xe. Vừa vào cửa, anh liền nhớ mình phải mỉm cười. Đứng trước toilet, nhìn mình trong gương thử lộ ra tươi cười. Nhưng nụ cười cứ như đi nhát ma người khác.
Quên đi, có còn hơn không. Thở sâu, anh cứng ngắc mỉm cười, đến phía sau xe tìm con.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
_ Này, mai là ngày khai giảng của chúng nó. Anh đến hôm nay vẫn còn đi chơi là sao?
_ Chúng tôi vốn muốn về từ hôm kia rồi.
_ Hôm kia? Ha ha ha ha, anh nói đùa à?
Oa Oa nhịn không được nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu vai anh.
_ Ông chủ hiện giờ chúng ta cách Phí thành rất xa nha!
_ Đúng vậy, nhờ phúc của cô đấy!
Anh vừa cho xe vào bãi giữ của sân bay, vừa liếc mắt nhìn cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói. Oa nhi xấu hổ cười lùi tay về.
_ Haha! Xin lỗi, ngại quá! Nhưng, tôi thấy mọi người chơi cũng vui lắm mà!
Cái đó đúng là thật. Không thể phủ nhận, cô gái này tuy rằng kéo mọi người dạo đông dạo tây. Trên đường lại tăng thêm rất nhiều niềm vui. Bằng không sẽ giống như anh tưởng tượng đợt đi chơi này sẽ buồn chán.
_ A! Tới rồi sao? Tyre, Knight, đến rồi, chúng ta xuống xe.
Thấy anh ngừng xe xong, Oa Oa đeo túi xách của mình, nắm tay hai đứa nhóc đi xuống xe. Alex xuống xe đi theo phía sau bọn họ, Oa Oa thấy anh cái gì cũng chưa lấy, nhịn không được hỏi.
_ Hành lý của đâu? Còn có của Tyre, Knight nữa? A, đúng rồi, chúng ta đáp máy bay trở về. Vậy xe kia thì sao? Cứ để nó thế à?
_ Đúng!
Anh nói. Oa nhi ngây người ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng. Đột nhiên có người ngoại quốc ăn mặc chỉnh tề tới tiếp đón.
_ Bart tiên sinh.
_ Giúp tôi dọn hành lí đem về.
_ Vâng!
_ Máy bay đâu?
_ Đã chuẩn bị xong. Sẽ cất cánh bất cứ lúc nào!
Alex đem cái chìa khóa giao cho một người trong đó. Sau đó đi về phía trước đi, Oa Oa đeo balo, cùng hai đứa nhóc vội vàng đuổi theo. Nghe Alex cùng những người đó đối thoại, cô vốn hiểu rõ tình huống hiện tại cho lắm, đợi đến khi cô thấy chữ “Bart” to đùng trên đuôi máy bay mới lĩnh ngộ được anh quả thật là người giàu có. Nhưng lại là giàu có trăm phần trăm, độ tinh khiết cao tới mức như kim cương chín mươi chín phần trăm.
_ Cô có thể ngậm miệng lại không?
Cô dừng lại, trợn mắt há hốc mồm đứng ở đường băng, anh đành phải quay lại, buồn cười nhắc nhở cô. Oa nhi nghe lời ngậm miệng lại, thật vất vả mới có biện pháp đem tầm mắt kéo trở về, nho nhỏ thanh hỏi anh.
_ Nhà anh mở công ty vận chuyển sao?
_ Không phải.
Alex dẫn hai đứa nhỏ lên máy bay, cười trả lời.
_ Máy bay này của anh sao?
Oa Oa đeo túi xách, đuổi theo.
_ Không phải.
Anh mỉm cười, đứng ở cầu thang, xác định Tyre cùng Knight đều đã đi vào, quay người vươn tay đón cô. Oa nhi nhìn anh vươn tay, hồ nghi lẩm bẩm nói.
_ Anh tính thu tiền vé máy bay của tôi sao?