Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 76

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Hai người cùng nhau đi đến lầu 41, dọc theo đường đi, bởi vì hai người vì cái nắm tay vừa rồi mà lúng túng, không biết phải nói gì nữa.
Ra khỏi thang máy, là vài nhân viên cấp dưới đang đợi thang máy, tất cả đều giật mình nhìn Chương tài tử cùng một cô gái mặc trang phục công sở đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc, mà mấy nhân viên lâu năm ở công ty vừa gặp Tình Tình, mắt như thể rớt xuống đất.
Không để ý đến mọi người đưa ánh mắt tò mò, Tình Tình ưỡn иgự¢, mắt nhìn thẳng mà qua, cô cũng chẳng tìm họ, sợ cái gì?
Gõ cửa, thư ký Chương liền dẫn Tình Tình vào cửa.
Lần nữa đi vào phòng làm việc vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Tình Tình khẩn trương, hai chân khẽ run rẫy, thật là có gì đó không đúng.
Vừa gọi cửa, liền nghe được giọng nói của một người ngỡ chỉ được nghe trong mộng, Tình Tình liếc anh một cái, trong phòng làm việc là một không khí vô cùng ấm áp, áo khoác của anh móc lên ghế, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc.
Thấy thư ký Chương dẫn người đi vào, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, anh chỉ lo nói điện thoại, thỉnh thoảng còn lật xem tài liệu.
Thư ký Chương mời Tình Tình ngồi xuống sofa, thư ký phía ngoài liền đem ly nước lọc vào. Thư ký Chương thấy Mộ Dung Trần bận rộn, thuận tay lấy một quyển tạp chí từ giá sách đưa cho Tình Tình, sau đó liền đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, bây giờ trong phòng làm việc của Mộ Dung Trần chỉ còn lại hai người bọn họ. Tình Tình ngồi có chút không được tự nhiên, len lén ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Đúng là người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta chăm chỉ làm việc, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, lần đầu tiên Tình Tình vẻ mặt này của Mộ Dung Trần cho dù là cùng người ta nói chuyện điện thoại, nhưng giọng nói quả quyết nhanh chóng, tuyệt không dài dòng dây dưa, làm cho người ta vừa nhìn đã mất hồn, chiếc cằm lạnh lẽo thậm chí còn hấp dẫn phụ nữ hơn vạn phần. . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, Tình Tình bưng ly trà trên bàn lên uống vài ngụm, che giấu tâm tình của mình. Tiết Tình Tình, cô phát hoảng cái gì, thế nhưng tự nhiên quên mất chuyện người đàn ông trước mặt đã không còn là chồng của cô, cô đến đây tìm anh chỉ là vì thương lượng một chuyện, nhưng vì sao lại thấy anh mê người quá đổi.
Ý thức được mình mất hồn, Tình Tình uống mấy ngụm trà nóng, sau lại không dám len lén nhìn anh nữa, cẩn thận cầm tạp chí mà thư ký Chương đưa cho lên xem.
Ah? Lại là một quển tạp chí chuyên ngành? Khách tới phòng anh đều phải xem loại tạp chí này sao? Vẫn là nhìn về phía anh? Không đến nỗi chứ? Cô nhớ công việc của anh là về số liệu tài chính cũng không có nửa điểm liên quan đến mô hình nội thất?
Thôi, trong mong có quan hệ gì chứ! Tình Tình đảo mắt nhìn sách trong tay, hình ảnh tinh xảo làm cô có một chút không dám tin, tâm tư của cô sớm đã bay tới bên cạnh người đàn ông kia rồi.
Rốt cuộc, điện thoại của anh cũng đã xong, Mộ Dung Trần liếc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, mánh khóe nâng tay lên lướt nhìn thời gian, không tệ, rất có kiên nhẫn, đợi gần hai mươi phút mà không có nửa câu oán hận.
Cả thân thể tỉnh táo lại về ghế dựa, một tay Mộ Dung Trần để lên bàn, một tay chống cằm quan sát cô gái nhỏ.
Thời gian hai năm không lâu cũng không ngắn, lại đủ khiến một cô gái lớn lên. Cô đã hai mươi bốn tuổi, đã đi qua cái tuổi thanh khiết để trở thành một người phụ nữ quyến rũ, mặc đồ công sở vẫn khiến cô vô cùng xinh đẹp, trong mắt anh cô vẫn xinh đẹp hơn người.
Trong phòng làm việc không ai nói chuyện khiến không khí nhất thời an tĩnh, Tình Tình không ngừng lật lật những trang tạp chí, dù là cô không ngẩng đầu lên nhìn, cũng biết người đàn ông kia nhất định là đang nhìn cô, một cỗ lửa nóng như cố thiêu đốt cơ thể cô.
"Không biết tiểu thư Tiết tìm tôi có chuyện gì?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, rốt cuộc Mộ Dung Trần quyết định mở miệng trước. Nếu như anh không mở miệng, anh nghĩ, có thể cô gái kia sẽ ngồi ở phòng của anh xem tạp chí mãi cho đến khi tan làm, anh ra về luôn cũng chẳng thèm lên tiếng?
Tiểu thư Tiết? Danh từ mới sao? Được rồi, nếu anh đã đem những chuyện trước kia dọn dẹp sạch sẽ, cô cũng đâu cần khách sáo nữa? Phải hay không?
Hít sâu một hơi, Tình Tình đứng lên, đưa đôi mắt sáng rực nhìn anh.
"Mộ Dung Trần, tôi. . . . . ." Những từ đã học tập, đã đọc qua một trăm lần, nay cũng không thể nói ra? Cô khẩn trương cái gì chứ? Thật đáng ૮ɦếƭ.
"Tiểu thư Tiết, không ai nói cho cô biết, cô cùng người khác nói chuyện phải khách sáo một chút sao? Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe cô nói cái gì cả, cô có thể nói lại cho tôi một lần nữa không?"
Nói thì nói, ai sợ ai? Tình Tình giận dỗi đi về phía trước vài bước, đến cạnh bàn làm việc của anh.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Tôi còn phải đi họp. Cho em năm phút." Mộ Dung Trần yên lặng quan sát cô gái trước mắt, rõ ràng là đang run rẩy lại tỏ ra trấn tỉnh.
"Tôi nghĩ, ừ. . . . . ." hiện tại Tình Tình rốt cuộc hiểu rõ, thì ra đi vay nơi người ta khó khăn đến thế nào, đặc biệt là khi phải nói chuyện đó với chồng trước thì càng khó khăn nơi nữa.
"Còn bốn phút ba mươi giây!"
Đàn ông đáng ૮ɦếƭ, anh tính giờ thật? Anh hẹp hòi đến trình độ đó sao? Nếu như anh dễ giận như lời nói, sẽ cho cô mượn một khoản tiền lớn như thế sao? Thôi, dù sao cô cũng là kẻ có da mặt mỏng, thế nào cũng không nói được, còn chưa muốn mất mặt thêm!
"Tôi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi không sao, tôi đi nha." Tình Tình lẩm bẩm nói, xấu hổ đến chẳng biết làm gì, đồng thời xoay người muốn rời đi. Lúc này, người đàn ông phía sau lập tức đứng lên ngăn cản cô, "Em không thể đi, nói rõ ràng, rốt cuộc em đến đây tìm anh là có chuyện gì?"
Thân thể cao lớn ngăn cản trước mặt cô, hơi thở mê người của anh khiến cô như té xỉu.
"Tôi đi ngang thuận tiện lên đây nhìn một chút. . . . . ." Lấy cớ này có thể quá hư thúi hay không?
"Đi ngang qua? Tới đây thăm chồng trước, là chưa dứt tình sao?" Đầu óc cô gái này rốt cuộc làm bằng gì? "Không phải, tôi là tới. . . . . . là tới. . . . . ." "là tới làm cái gì?" "Là tôi đến đây để mượn tiền anh!" Tình Tình đột nhiên ngửa đầu, một hơi nói ra mục đích mình tới nơi này.
Mộ Dung Trần không thể tin trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô mới nói cái gì? Muốn vay tiền của anh?
"Cô rất thiếu tiền sao?"
"Đúng vậy, tôi rất thiếu tiền!" Dù sao cũng đã nói hết ra rồi, vậy còn ngại gì cái sĩ diện nữa.
"Mượn bao nhiêu?" Ah, anh hỏi cô mượn bao nhiêu?
"Hai tỷ." Có phải quá nhiều hay không?
Trầm mặc, giữa hai người chỉ có im lặng, trầm mặc đến Tình Tình cảm thấy khó chịu. "Anh. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Có cho mượn hay không. . . . . ." Tình Tình lắp ba lắp bắp nói xong, đầu cơ hồ đau đớn, xương quai xanh run rẩy. Nếu như đứa bé không phải của anh, nếu như công ty nhà họ Tiết không phải cùng con trai bảo bối của cô có liên quan, cô đã không bỏ hết thể diện để đi vay tiền của chồng trước. Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn cô, "Vay tiền? Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tiết, làm sao sẽ đi vai tiền của chồng trước? Người tình cũ của cô không có khả năng sao?"
Người tình cũ là có ý gì?
"Ngươi. . . . . . Không mượn coi như xong." Người đàn ông này dám nói những lời đó với cô? Thật sự là quá đáng!
Cần gì đả thương người khác như vậy? Tình Tình xoay người rời đi. Cái gì mà người tình cũ? Nói giỡn, hai năm qua căn bản cô chưa từng cùng người đàn ông nào nói năm ba câu chuyện cả? Dĩ nhiên trừ ba người đàn ông lớn nhỏ trong nhà.
"Chậm một chút, dừng lại?" Cánh tay rắn chắc của anh ngăn cản lại chiếc eo mảnh khảnh của cô, khiến cả người cô đứng không vững, té ngã vào vòm иgự¢ vững chải của anh.
"Nhanh như vậy liền ôm ấp yêu thương rồi hả?"
"Không phải anh không muốn cho tôi mượn sao?" Cô còn không đi thì ở đây làm gì? Lưu lại cho anh chê cười sao? Lại dám nói cô ôm ấp yêu thương, cũng không nhìn một chút, xem bây giờ ai là người nào ôm yêu thương? Anh muốn cái gì đây?
"Muốn mượn, cũng không phải là không thể." Khẽ xoay người, Tình Tình đã nằm dưới bàn làm việc của anh.
"A!?" Ý tứ của anh là muốn cho cô mượn sao? Vậy còn ôm cô làm gì, chi phiếu là viết và ký tên kia mà!
"Theo tôi đi dạo một đêm. Yêu cầu của cô tôi sẽ đồng ý ngay." Mộ Dung Trần đem lỗ mũi chôn vào vai cô, hô hấp này khiến anh nhung nhớ hai năm qua, trời vừa tối anh sẽ nghĩ đến mùi thơm này mà say giấc nồng, cằm thô cứng râu ria cố ý ᴆụng vào chỗ da thịt trắng noãn và mềm mại của cô, ai biết anh yêu cô gái xinh đẹp này bao nhiêu, đôi môi cô có thể nói bất cứ lời gì?
"Anh bệnh thần kinh sao. Anh làm gì thế?" Đáng ૮ɦếƭ, tính cách của người đàn ông này vẫn không thay đổi, Tình Tình cũng biết anh chẳng tốt lành gì Tên khốn kiếp này, tay của anh đang làm gì thế? Lại dám đưa vào trong váy của cô?
"Xem xem em đáng giá hay tiền đáng giá. . . . . ." Dứt lời, đôi môi bá đạo không nói lời gì, chận lại sự kháng cự và giãy giụa của cô.
"Không cần, Mộ Dung Trần, anh buông tôi ra!" Tình Tình hốt hoảng tránh hỏi nụ hôn mãnh liệt của anh. Trời ạ, người đàn ông này thật sự là cầm thú, vừa mới gặp cô đã làm chuyện cầm thú như thế này rồi.
Nhưng sự kịch liệt của Mộ Dung Trần, làm gì lại dễ dàng buông tha cô? Bàn tay to của anh nâng ót của cô, khiến cô vội vàng ngửa ra sau, nóng bỏng cậy mạnh hàm răng của cô ra.
Anh nhớ cô, nhớ đến sắp ૮ɦếƭ đi! Thật không biết anh đã làm gì để chịu đựng bảy trăm ngày đêm trong không có cô bên cạnh! Anh cuồng dã, kịch liệt 乃ú, gặm, cắn Tình Tình, môi đỏ mọng đầy ngọt ngào, đầu lưỡi linh hoạt dò thật sâu vào khoang miệng cùng cô dây dưa, cho đến khi cả hai người đều không thở nổi mới lần lượt buông cô ra.
Tình Tình vừa có lại được không khí, vội vã lùi về phía sau, cho là như thế có thể tránh được sự xâm nhập của anh, nhưng cô sai rồi! tên khốn kiếp Mộ Dung Trần này đến trình độ cầm thú cũng phải thua bởi vì hai người bọn họ đã hai năm không gặp, nghĩ anh sẽ khá hơn một chút, ngược lại trực tiếp thăng lên đạt đến trình độ cao nhất, động tác kế tiếp khiến cô phải la thất thanh: "Không cần!"
"Không cần?" Mộ Dung Trần không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng thốt: "Tình Tình, bất cứ chuyện gì cũng có giá cao, em đi vay tiền, thì phải nghe theo anh, không phải sao?" Tình Tình trợn to hai mắt, "Mộ Dung Trần, tôi chẳng phải là vợ hay bạn gái của anh, tại sao phải bồi anh? Tôi không muốn mượn tiền của anh nữa, anh buông tôi ra!" Tìm ai mượn tiền cũng không cần tìm anh, bồi anh? Nói xong hình như cô thấy mình chuyển từ người đi mượn tiền qua làm cô gái tiếp rượu rồi?
Nữ tiếp rượu? Mẹ nó! Mộ Dung Trần đang ép cô, thật sự cô nên làm thế nào. . . . . .
Mà Mộ Dung Trần giống như nhìn thấu ý đồ của cô, lạnh lẽo nói: "Tiết Tình Tình, em cho là cơ thể em mất cân mất lượng mà có thể đong thành hai tỷ sao? Đừng nằm mơ! Không có lệnh của tôi, hôm nay em đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa! Không bằng cho chúng ta cơ hội ôn lại chuyện xưa đi, nhớ lại trước kia chúng ta ngọt ngào như thế nào, triền miên như thế nào." Ngón tay của anh điêu luyện kéo qua gương mặt cô, đồng thời cúi xuống hôn lên mỗi tấc da thịt mà anh từng sở hữu.
"Ừ. . . . . . Buông ra. . . . . ." Đôi tay bị anh bắt chéo sau lưng cô, cả thân thể anh dán chặt vào người cô, khiến cô muốn nhúc nhích cũng không được, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn đến hô hấp cũng khó khăn. . . . . .
Xong đời, chẳng lẽ cuộc đời cô phải dính lấy người đàn ông này sao? Đột nhiên, một hồi điện thoại dồn dập cắt ngang sắc xuân tươi đẹp trong phòng. Mộ Dung Trần nhỏ giọng mắng, nửa ngăn chận cơ thể khẽ run rẫy trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, một tay cầm lấy ống nghe điện thoại: "Alo?"
Lấy được sự tự do trong chốc lát, hai chân nhỏ cong lên, hướng tới cơ thể anh. . . . . .
"Tiết Tình Tình!" Bị đánh trúng chỗ hiểm, khiến tay đang ôm cô buông lỏng, gương mặt anh tuấn nhăn lại, cô gái này thật độc ác!
Thừa dịp anh buông tay, Tình Tình liền nhặt giày cao gót rớt ra, chẳng thèm đoái hoài đến anh, lập tức đi ra ngoài, không đi nữa, thật sự là bị đau đến bể bụng rồi!
"A Trần? Tình Tình trở lại?" Điện thoại bên kia Mộ Dung Kiệt rống to, không khỏi cau mày.
"Chương Mực Tuyên!" Chưa có trả lời câu nói, Mộ Dung Trần lần nữa rống to.
Bởi vì, cửa phòng đã mở ra, cô gái kia lại trực tiếp nhào vào Ⱡồ₦g thư ký của anh, mà thư ký Chương tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Ân cần vịn lấy giương mặt kinh hoảng của cô, "Cô Tiết, cô không sao chứ?"
"Không có việc gì, cám ơn!" Không để ý tới người kia, Tình Tình ở đứng ngay ngắn, sau đó lập tức chạy về phía thang máy.
Cô không có việc gì, nhưng thư ký Chương làm anh hùng cứu mỹ nhân lại có chuyện!
"Tiết tiểu thư sao thế? Nếu như dễ dàng, có thể cho tôi số điện thoại hay không, có rãnh rỗi ra ngoài uống ly cà phê. . . . . ." Thư ký Chương không để ý đến đại Boss bên kia đang nhìn cậu với ánh mắt phun lửa, liến thoắng không ngừng với giai nhân, mắt thấy sẽ phải đuổi theo.
"Chương Mực Tuyên, cậu lập tức vào đây cho tôi." Một tay cúp điện thoại, nhìn thấy của gương mặt hoài xuân của thư ký, mục tiêu lại còn là vợ của mình, Mộ Dung Trần lập tức phóng hỏa khí.
"Tổng, tổng giám đốc. . . . . ." Thư ký Chương biết cấp trên của mình đang tức giận, không để ý tới việc theo đuổi người đẹp, vội vàng chạy vào phòng làm việc.
Anh cho là tổng giám đốc có chuyện quan trọng muốn phân phó cho anh, ai biết mới đi gần hai bước đột nhiên nghe được Mộ Dung Trần nói giống như thiên lôi giáng: "Cậu chú ý đến vợ tôi!" Nói xong, anh hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, nghênh ngang rời đi.
Thư ký Chương nghe thấy vô cùng kỳ quái, tựa như bọt xà phòng trong cơn mộng ảo, "Pằng" một tiếng, vô tình tan vỡ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tổng giám đốc đuổi theo vợ mình!
Chỉ là, cô gái xinh đẹp kia tại sao lại là vợ của Tổng giám đốc? Mặc dù anh vào đây làm việc có nghe qua vài người làm lâu năm nói Mộ Dung Trần đã kết hôn, nhưng nghe nói vợ của Tổng giám đốc đang du học ở nước ngoài, làm sao sẽ tới đây? Tới để cho khi anh kịp hiểu mọi chuyện, thật may là anh không có làm ra chuyện tình gì lung tung, bằng không chức vụ cao và phần lương lớn này anh chẳng thể nào giữ được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc