"Chuyện tình cảm của tôi và anh ấy không cần cậu nhúng tay vào, nếu như anh ấy tự mình nói ra, bằng không tôi sẽ không cùng anh ấy ly hôn. Nếu như đây chính là mục đích hôm nay cậu đến tìm tôi, vậy có thể đã khiến cậu thật vọng. Tôi không biết tại sao cậu vẫn luôn chán ghét tôi, nhưng chuyện của tôi và anh tư của cậu, về sau không cần cậu nhiều chuyện. Hẹn gặp lại."
Tình Tình cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình thường, ngay trước mặt Mộ Dung Kỳ cô đem màn hình máy tính bảng đóng lại, đứng lên, ngẩng cao đầu, đi ra khỏi quán cà phê.
Cái người Mộ Dung Kỳ thật sự là quá đáng, cậu ta cho là cậu ta là ai? Tại sao có quyền được yêu cầu cô như thế?
Nhưng tại sao? Lòng của cô lại càng ngày càng đau?
Đi ra quán cà phê, lần đầu tiên Tình Tình không muốn nhanh như vậy về nhà, điện thoại di động bị cô cầm chắc trong tay mặc niệm một số điện thoại quen thuộc.
Đúng vậy, cô thật rất vô dụng, đến gọi điện thoại cũng không dám gọi, cô còn có thể làm cái gì đấy?
Mộ Dung Kỳ lạnh lùng nhìn Tình Tình đi ra ngoài, cậu không nghĩ Tiết Tình Tình khi nhìn thấy hình ảnh kia vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như thế.
Nếu như có thể để cho anh tư chủ động mà đưa đơn ly hôn, thì có lẽ anh đã không phí tâm như thế? Mặc kệ như thế nào, chuyện làm được hiện tại chỉ là như thế này, cũng không bằng làm đến cùng. Dù sao sự kiện trên du thuyền kia, anh tư sẽ không bỏ qua cho cậu, một năm này không có truy tìm hành tung cậu, cũng chỉ vì anh tư tạm thời không rãnh thôi.
Hừ!
Chuông điện thoại vào lúc này vang lên, thấy số điện thoạia kia, Mộ Dung Kỳ không chút nghĩ ngợi liền nhận, "Chuyện gì?"
"Thiếu gia, thứ cậu muốn đã làm xong." Một giọng nam cung kính truyền đến.
"Chỗ cũ chờ ta, không để cho Nhân Phát phát hiện." Sau khi tỉnh táo phân phó, Mộ Dung Kỳ rất nhanh cúp điện thoại.
Mười một giờ đêm, Mộ Dung Kỳ mới trở lại, bước chân không nhanh không chậm đi vào khách sạn, anh mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, khách sạn có nhân viên bảo vệ, anh đã sớm quen việc này rồi, bất đồng là đêm nay khách sạn có rất nhiều bảo việc, mọi người đứng tại kia, giống như là trải qua huấn luyện đặc chủng lâu rồi, không giống như nhân viên bảo an bình thường.
Chẳng lẽ khách sạn đã xảy ra chuyện gì sao?
Mộ Dung Kỳ đeo kính đen, mắt sắc bén quét chung quanh một vòng, hai tay đặt trong túi quần chậm rãi đi vào, quả nhiên, người còn chưa tới cửa chính, đám bảo vệ xông tớ bao vây xung quanh người anh, anh lạnh lùng cười một tiếng, thái độ bình thản và ung dung như cũ.
"Các ngươi muốn làm gì?" Mộ Dung Kỳ đứng lại nhìn mọi người, sắc mặt hiền hòa tươi cười, ánh mắt lại mang theo vẻ thâm hiểm làm cho người ta lo lắng.
"Đại Thiếu Gia, xin cậu lập tức theo chúng tôi trở về nước." Người nói chuyện dáng dấp cao lớn lịch sự, khí thế tôn quý một chút cũng không giống như kẻ thuộc hạ cấp thấp, ngược lại tương đối giống như một cậu chủ, vì vậy lời nói kia giống như đang diễn kịch, làm cho người nghe có chút cảm thấy kỳ lạ.
"Cậu là ai? Tôi không biết cậu." Mộ Dung Kỳ liếc người đang nói chuyện một chút, nhíu mày.
"Chúng tôi nhận lệnh của Đại thiếu gia, đưa cậu sáu trở về." Người nói chuyện lười biếng nhìn anh, cũng không tính giới thiệu tên của mình.
"Cậu cho rằng cậu là ai? Bản thiếu gia sẽ không cùng các người trở về, tránh ra!" Cho là mang đại ca ra sẽ khiến anh sợ sao? Nếu một năm qua đại ca cũng không tìm cậu, hiện tại không thể nào tìm đến cậu trở về.
Nói cách khác, từ lần trên thuyền muốn tính toán với anh tư, anh đến trường học cũng không trở về, mà đi khắp nơi trên thế giới, tự làm việc tự sinh sống, cũng có thể nói là anh không vui đi chơi cũng chả sao.
Muốn cậu đi vào tập đoàn Mộ Dung, anh muốn chơi cho thỏa thích tuổi trẻ của mình. Chừng hai năm nữa, cậu sẽ trở về hoàn thành việc học, mặc kệ mọi người có nguyện ý hay không, cũng về nhà.
"Thứ lỗi cho chúng tôi khi kinh xuất." Người đàn ông đang nói chuyện tiến lên một bước ngăn trở trước mặt Mộ Dung Kỳ.
"Đáng ૮ɦếƭ! khốn kiếp! Cút!" Mộ Dung Kỳ vung tay muốn hạ xuống một quả đấm, lại làm cho đối phương dễ dàng vọt tới.
"Lục thiếu gia, cậu sẽ không muốn tôi trước mặt mọi người bắt cậu lên xe chứ? Tôi không ngại thất lễ tự mình đưa tiễn cậu lên xe, nhưng tôi muốn lục thiếu gia nên để ý sĩ diện, tôi nói đúng không? Đã như vậy, tôi hi vọng lục thiếu gia sẽ hợp tác theo tôi lên xe, tất cả mọi người đều đẹp mắt." Người thanh niên kia cười nheo mắt, nụ cười tự tin tương đối mê người.
"Cậu dám uy Hi*p ta?" Mộ Dung Kỳ thu lại khuôn mặt tươi cười, hết sức không vui. Thậm chí có người dám can đảm khiêu chiến với quyền uy của cậu? Đáng ૮ɦếƭ! Đại ca tìm ở đâu những thuộc hạ không biết ai là chủ ai là tớ vô pháp như thế chứ?
"Không dám." Người đàn ông kia trả lời không kiêu ngạo không tự ti.
"Không dám thì lập tức tránh ra cho tôi!" Mộ Dung Kỳ quát nhẹ. Mặc dù tuổi nhỏ hơn người trước mặt vài tuổi, nhưng khí thế không thua nha.
"Tôi nói rồi, rất khó sai lệnh."
Mộ Dung Kỳ giận đến nheo mắt, nhưng còn không đến mức mất trí, thức thời mới là tranh tuấn kiệt - đạo lý đó cậu hiểu được, nhìn nhóm người này rõ ràng không đem cậu đặt ở trong mắt, nói gì cậu cũng không cần tự mình chuốc lấy cực khổ theo chân bọn họ liều mạng, ít nhất cũng giữ mặt mũi của cậu sáu là Mộ Dung, có lệnh của đại ca, đám người này mới đến đây để bắt cậu.
Hừ, anh tư không phiền toái đến tìm anh, anh cả ngược lại tới trước. "Tốt, tôi đi với các người, chỉ là, tôi phải về phòng dọn dẹp hành lý của mình." Chỉ cần có cơ hội thoát khỏi đám người này, anh sẽ không từ biện pháp nào.
"Không cần, cậu tư đã phái người giúp cậu thu thập rồi ạ."
"Cái gì?!" Mộ Dung Kỳ lúc này mới giật mình, trên mặt âm u không chừng, "anh tư tới? Anh ấy đang đâu? Tôi muốn gặp anh ấy! Ngay bây giờ!"
"Lục thiếu gia, chúng tôi chính là muốn dẫn ngươi đi gặp Tứ thiếu gia."
"Đã như vậy, vậy ngươi còn đứng ở đây làm gì?" Mộ Dung Kỳ tìm về khí thế sảng khoái của một thiếu gia, không vui nói. Anh tư luôn luôn yêu thương cậu, đã đến như vậy rồi, anh cũng chẳng cần thiết đem hình gửi cho anh ấy.
Thù này không báo không phải là quân tử, tiểu tử này nhìn tốt lắm, anh cả và anh tư thì cậu không động được, cũng không đại biểu là cậu không động được vào tiểu tử kia. "Lục thiếu gia, mời lên xe." Đối phương thay cậu mở cửa xe, hình như đối với cậu vênh mặt hất hàm, sai khiến thờ ơ.
"Anh tư, làm sao anh rãnh rỗi tới đây vậy?" Mộ Dung Kỳ thoải mái đi tới phòng khách sạn, tìm một chỗ thoải mái chỗ ngồi xuống, "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Mộ Dung Trần xoay người lại, trên mặt không có một bất kỳ nụ cười nào, "A Kỳ, em không phải không biết mình đã rời nhà lâu rồi chứ? Nghe nói em gần đây em rất rãnh! Không phải chơi đến quên mất mọi người luôn rồi chứ?"
Nhìn cậu em trai này, hơn một năm không thấy, nụ cười trên mặt anh tuấn bỗng lui đi, trở thành một gương mặt lạnh lùng và vô tình.
Nghe vậy, Mộ Dung Kỳ khẽ nhíu mày, "Về nhà dĩ nhiên không có vấn đề, về phần anh thì sao. . . . . . Anh tư, anh nói cho em chút đi, từ nhỏ đến lớn điều như thế, anh không nhớ rõ nữa rồi?"
"Anh cũng đã nói với em, chuyện của anh và Tình Tình không cho em nhúng tay vào, cũng đã cảnh cáo em không được đến gần cô ấy, vậy bây giờ em đến San Francisco vì chuyện gì, chơi sao?" Mộ Dung Trần hờ hững nhíu mày, "Đừng tưởng rằng anh không đến bắt em, cũng không biết em đang ở đâu làm cái gì? Em cho rằng mình thoát được mắt anh sao? Lần trước chuyện Lam Chỉ Nông anh đã không tính sổ với em, nhưng về sau anh không hy vọng em làm như thế với Tình Tình nữa."
"Anh tư, em có làm gì đâu. Chỉ là nói với cô ta chân tướng mà thôi." Mộ Dung Kỳ nhướng mày, anh ghét Tiết Tình Tình. Không muốn nhìn thấy anh tư đem tinh lực lãng phí ở trên người một cô gái. Huống chi hiện tại bọn họ đang ở trạng thái rời xa nhau
Không ly hôn thì còn chờ gì nữa?
Nhìn Tiết Tình Tình cho tới bây giờ cũng không có để ý đến anh tư, cô vui vẻ qua ngày với đám người kia.
"A Kỳ, từ nhỏ anh đã nhìn em lớn lên, chưa bao giờ biết em chưa học chữ xong đã học người ta nói láo." Châm một điếu thuốc, Mộ Dung Trần mắt lạnh nhìn cậu, "Vì sao chiều hôm qua em tìm cô ấy?"
"Anh tư, em làm tất cả cũng vì anh làm thôi. Anh cầm những thứ này lên xem đi, xem một chút cô gái kia đối xử ra sao với anh. Căn bản cô ấy không thích anh, không quan tâm nhà Mộ Dung."
Mộ Dung Kỳ cầm túi tài liệu to ném cho Mộ Dung Trần, hừ, nếu quả thật quan tâm đến anh tư, làm sao có thể biết chuyện anh cả kết hôn cũng không trở về? Mặc dù cậu cũng không có trở về, nhưng mà ai cũng biết lục thiếu gia nhà Mộ Dung rất ít về nhà?
Một năm nay, người ngoài không ít ý kiến về hôn nhân của bọn họ, chẳng lẽ anh tư vẫn chưa rõ sao? Tại sao còn có thể tiếp tục như vậy?
"A Kỳ, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây, đây là chuyện của anh với cô ấy, em không có tư cách nói vào. Còn nữa, anh hỏi em, đoạn thời gian trước, em cùng con gái Triển gia đã xảy ra chuyện gì?"
Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất anh cả gọi cậu về.
Nghe vậy, Mộ Dung Kỳ lần nữa cau mày, "Anh tư, đây là chuyện riêng của em." Người trong nhà sẽ không trông nom vào chuyện này của cậu chứ?
"Em cùng cô ta như thế nào, trong nhà không quản được. Nhưng em và tiểu thư Triển gia mở ra quan hệ, vậy cũng đừng trách người trong nhà hỏi chuyện." Triển Thơm là ai? Là người cậu có thể tùy tiện vui đùa sao? Cậu cùng cô ta trở thành một đôi thường xuyên ra vào khách sạn, loại chuyện như vậy làm sao có thể lừa gạt ánh mắt mọi người?
"Anh, chuyện này em sẽ tự giải quyết với Triển gia."
"Ý của ông nội là để cho hai người lập tức đính hôn, em cho rằng em phá hủy sự thanh bạch của con gái người ta, mà cứ ngồi thế được hả? Em dùng tư cách gì để nói chuyện với Triển gia?"
"Anh tư, bây giờ là thời đại nào? Anh cho rằng phụ nữ phải tam tòng tứ đức mới tìm được chồng sao? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, biết cái gì có thể chơi, cái gì không thể." Mộ Dung Kỳ hờ hững nhíu mày. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ lấy vợ sớm như thế, cho dù là đính hôn cũng chưa từng nằm trong kế hoạch của cậu, hơn nữa cậu chỉ coi cô gái kia là bạn chơi đùa?
"Cái vấn đề này, em không cần nói với anh, mà em hãy đi về nói rõ ràng với ông nội đi." Mộ Dung Trần đã không dám tin tưởng trước mắt chính là người em trai luôn biết nghe lời, bây giờ cậu ta biến thành như thế nào rồi?
"Đính hôn là ý của ông nội? Còn là chủ ý của ba?" Mộ Dung Kỳ lạnh lùng hỏi. Người đứng đầu Triển gia và nhà Mộ Dung có giao tình không tệ.
"Rất xin lỗi, đây là suy nghĩ của mọi người, con gái Triển gia không phải là không thể cưới, nhà Mộ Dung cũng mong có một cuộc đính hôn náo nhiệt, đây là điều có thể mong đợi ."
"Anh tư, các người không thể ép em! Em có quyền lựa chọn"
"Em có thể có lựa chọn. Sự lựa chọn của em chính là tự nguyện trở về, hoặc anh áp giải em trở về."
"Anh tư, hôn nhân không phải trò đùa, em không muốn trở thành công cụ của các anh." Thật là nói giỡn, lúc nào cậu -Mộ Dung Kỳ đã trở thành công cụ kết thân của hai gia tộc rồi?
"Em cũng biết hôn nhân không phải trò đùa, em lại dám khích bác để hôn nhân của anh và vợ kết thúc, em thật nghĩ hôn nhân không phải trò đùa sao? Sao anh nghe chẳng thuận tay lên?"
Mộ Dung Trần nắm chặt túi hồ sơ trong tay, bên trong là cái gì anh rất rõ ràng. Lần này, không để cho cậu tiếp nhận chút dạy dỗ cũng không được.
"Anh tư còn có chuyện gì không? Em đi trước đây." Mộ Dung Kỳ thấy gương mặt tức giận của anh tư, trong lòng bắt đầu có chút sợ, anh tư chưa từng tức giận như vậy, cậu cũng không nên làm quá mức?
"Rất đáng tiếc, em không đi dễ dàng như thế, em lập tức về nhà." Mộ Dung Trần không muốn lại phải để ý đến người em trai này nữa."Đem lục thiếu gia ấn xuống, lập tức đưa lên chuyên cơ trở về nước."
"Anh tư! Triển Thơm vẫn còn ở đó chờ em!"
"Cô ấy đang đợi em trên chuyên cơ." Mộ Dung Trần quay lưng lại.
"Anh tư, anh không phải có thể làm như vậy!" Mộ Dung Kỳ tức giận quát.
"Anh đã làm như vậy." Mộ Dung Trần hờ hững nói.
A Kỳ thật sự nên chịu chút dạy dỗ, để cậu biết rằng mình sẽ không tùy hứng như vậy.
Cho đến trong phòng khôi phục yên tĩnh, Mộ Dung Trần mới mở túi tài liệu của em trai để lại ra, trong đó có một sấp hình lớn, anh càng xem càng căm tức.
Tiết Tình Tình, xem ra anh để mặc cho em quá lâu! Lâu đến quên mất người đàn ông của em rốt cuộc là ai rồi sao?
Lần này, Mộ Dung Trần đặc biệt đến Mĩ, trừ dọn dẹp những chuyện bậy bạ của em trai, còn muốn còn cô sửa chữa lại quan hệ của bọn họ.